Diệp Ngân Bình nghe giọng nói
của ái nữ cất lên mới chịu rời mắt khỏi Mạc Vô Phong, bà ta rót
một ly rượu đầy đưa về phía cậu ấy
“Chưa từng quen nhưng qua hôm
nay chúng ta sẽ cùng ngồi trên một chiếc thuyền rồi phải không Mạc
chưởng môn”
Không để cho Mạc Vô Phong nói
gì Diệp Đường Yên liền nhanh tay giơ ly rượu của mình ra phía trước
“Phong ca tửu lượng không tốt,
con đã hứa sẽ uống rượu đỡ cho huynh ấy mong mẫu thân không giận”
Diệp Ngân Bình ‘ồ’ một tiếng
“Không sao cả. Rượu là chuyện
nhỏ công việc giữa chúng ta mới là chuyện cần quan tâm. Hôm nay Mạc
chưởng môn tới đây cũng coi như đã đồng ý việc liên minh hai phái Côn
Luân và Không Động. Từ nay chúng ta có nạn cùng giúp có vui cùng
hưởng”
Mạc Vô Phong cau mày
“Xin lỗi đã cắt ngang lời bà
nhưng ta thực sự không biết bà đang nói về chuyện gì. Liên minh hai
phái là sao”
Diệp Ngân Bình trừng mắt
nhìn ái nữ
“Đường Yên, mấy ngày qua con
đã làm những gì hả”
Diệp Đường Yên thì thầm với
Mạc Vô Phong
“Muội quên chưa nói với huynh
mẫu thân muội có ý muốn cùng phái Côn Luân liên minh lại thành đại
phái lớn sau này dễ bề bảo vệ lẫn nhau cùng nhau đối mặt với những
thế lực nguy hiểm trong giang hồ”
Mạc Vô Phong nói
“Diệp chưởng môn tại sao lại
muốn liên minh với phái Côn Luân. Bọn ta sống tại Tây Vực không quan tâm
tới ân oán trong trung nguyên ta nghĩ bà nên tìm một đồng minh khác
tại đây sẽ hợp lí hơn”
Diệp Ngân Bình uống cạn ly
rượu của mình rồi nói
“Mạc trưởng môn tuổi đời còn
trẻ không hiểu được lòng dạ đen tối của những phe phái trung thổ.
Cậu nghĩ bản thân không động tới ai thì chúng cũng không động tới
mình sao. Đừng nói tới Tây Vực hay trung thổ, nơi nào có người nơi đó
là giang hồ. Sống trong giang hồ nếu không tìm cách dẫm đạp lên kẻ
khác thì sẽ bị kẻ khác dẫm đạp lên mình”
Mạc Vô Phong nói
“Ta thấy giang hồ rất yên
bình không giống như những gì bà nói. Nếu bà muốn liên minh với phái
Côn Luân như một cách kết giao bằng hữu có thể ta sẽ đồng ý nhưng bà
liên minh với ý muốn cùng hai phái trỗi dậy gây nên sóng gió cho mọi
người thì ta không thể”
Diệp Đường Yên nói
“Mẫu thân đừng giận huynh ấy
chưa hiểu đầu đuôi sự việc nên mới nói vậy. Sao người không kể câu
chuyện về Ngũ Nhạc kiếm phái cho huynh ấy nghe”
Mạc Vô Phong thắc mắc
“Ngũ Nhạc kiếm phái? Có liên
quan gì tới chuyện này sao”
Diệp Ngân Bình nói
“Ngũ Nhạc kiếm phái là liên
minh giữa Hoa Sơn, Tung Sơn, Thái Sơn, Nam nhạc Hằng Sơn, Bắc Nhạc Hành
Sơn. Kẻ có quyền lực nhất trong liên minh này chính là Tả Lãnh Thiền
chưởng môn phái Tung Sơn, hắn tìm mọi cách hợp nhất liên minh Ngũ
Nhạc thành một với cái cớ chống lại ma giáo hoành hành nhưng thực
chất hắn muốn trở thành minh chủ của võ lâm chính phái quyền cao
chức trọng. Nhưng chính phái không chỉ có mình Ngũ Nhạc kiếm phái
mà còn có hai phái chúng ta Không Động và Côn Luân. Nếu hợp nhất Ngũ
Nhạc thành công lại để dư ra hai phái ta thì hắn sao có thể hoàn
toàn trở thành minh chủ chính phái được bởi vậy hắn nảy sinh âm mưu
tiêu diệt Côn Luân, Không Động”
Mạc Vô Phong thắc mắc
“Nếu hắn đã có ý định đó
vậy tại sao hắn không có hành động gì cả. Núi Côn Luân vẫn yên bình
ngay cả một cuộc xô xát nhỏ cũng không thấy. Có phải Diệp chưởng môn
đã hiểu nhầm hắn ta không”
Diệp Ngân Bình nói
“Ta chỉ biết khi đó nội bộ
Ngũ Nhạc có vấn đề người trở thành minh chủ lại là Nhạc Bất Quần
chứ không phải Tả Lãnh Thiền. Cũng vì vậy mà chúng ta thoát được
kiếp nạn nhưng chuyện này dạy cho ta một bài học để đời. Vì thế
ngày hôm nay ta ngỏ ý mời phái Côn Luân liên minh với bọn ta, chúng ta
giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau trở thành kẻ mạnh nhất trong giang hồ”
Đường Yên lén đưa tay mình
xuống dưới nắm chặt tay Mạc Vô Phong, cô ta hướng mặt ra phía cậu ta
dùng ánh mắt mình làm cậu ta siêu lòng. Mạc Vô Phong ngần ngại đáp
“Ta có thể nhận lời liên minh
với bản phái”. Cậu ta định nói thêm “Vì mối quan hệ của ta với
Đường Yên” nhưng lời chưa tới cửa miệng liền thu lại ngay lập tức.
Diệp Ngân Bình cười sảng
khoái
“Ta hứa với cậu sau này cậu
không phải hối hận vì ngày hôm nay đã đưa ra quyết định này đâu”
Diệp Đường Yên nói
“Chuyện cần nói cũng đã nói
rồi mẫu thân để huynh ấy ăn chút gì đi”
“Hà nhị thúc thúc cũng ăn
chút gì đi”
Diệp Ngân Bình nói
“Nếu cậu đói thì cứ tự
nhiên”. Xong bà ta quay mặt ra phía hai tên họ Hà “Sao hôm nay hai người
ít nói thế, miệng bị hỏng hay lưỡi bị hư vậy”
Diệp Đường Yên biết thừa hai
tên này sợ bị truy cứu tội ẩu đả với Mạc Vô Phong nên mới im bặt như
vậy, cô ta đành phải đỡ lời
“Sóng gió tại Vạn Thú sơn
trang đã qua ngay cả Phong ca cũng không để ý tới nữa hai thúc còn
nhớ tới làm gì. Hôm nay là ngày vui mọi người nên ăn nhiều vào mới
phải”
Hà Kỳ Côn khó khăn lắm mới
mở miệng ra cười như khóc
“Nếu tiểu thư đã nói như
vậy…vậy bọn ta không khách sáo nữa. Có điều…”
Diệp Ngân Bình nói
“Có điều gì thì nói hẳn ra
ta ghét nhất là cứ úp úp mở mở như thế này”
Hà Kỳ Côn sợ hãi thuật lại
“Ngày…ngày hôm qua ở Vạn Thú
sơn trang ta có trông thấy một người…Ta…ta nghĩ là bọn ta có quen kẻ
đó”
Diệp Ngân Bình như muốn phát
điên lên với hai tên này
“Trông thấy người quen thì
sao. Ta còn tưởng các ngươi định nói chuyện gì quan trọng”
Hà Kỳ Côn xua tay
“Không…không như Diệp chưởng
môn nghĩ đâu. Thủ pháp người đó dùng rất giống hắn, kẻ mà giang hồ
đồn đại đã chết mất xác tại Hắc Mộc Nhai”
Diệp Đường Yên cau mày lại
như thể không chắc với những gì mình sắp nói ra
“Thúc đang nói tới…Đông
Phương…”
Diệp Ngân Bình đập mạnh ly
rượu bà ta đang cầm trên tay xuống bàn
“Hắn ăn nói hàm hồ đã đành
ngay cả con cũng mất trí rồi hả. Trên đời này mà có chuyện người
chết sống lại ta đã mừng”
Diệp Đường Yên nói
“Mẫu thân đừng tức giận coi
như thúc thúc chưa nói gì đi. Trong thiên hạ người giống y hệt nhau
còn có nữa là người có thủ pháp như nhau”
Hà Cẩm Trảo nói
“Tiểu thư không biết đấy thôi.
Trong toàn võ lâm chỉ có duy nhất một người sử dụng kim châm làm vũ
khí, những chiêu hắn xuất ra chiêu nào chiêu ấy độc ác khôn lường.
Hắn là kẻ thù không đội trời chung của Hà gia trang làm sao bọn ta
có thể nói mà không suy nghĩ được”
Hà Kỳ Côn càng nghĩ càng
bấn loạn
“Giang hồ đồn đại hắn vì ham
mê quyền lực mà chấp nhận dẫn đao tự cung để luyện được võ công vô
địch Quỳ Hoa Bảo Điển. Nhưng ta không hiểu sao người ta thấy lại
là…một cô nương. Đúng vậy…nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên
rõ ràng chẳng có điểm nào giống một tên nam nhân đã tự cung cả.
Phải không Mạc…chưởng môn, cậu quen cô ta mà”
Mạc Vô Phong bật cười
“Ông nhắc tới Nhược cô nương?
Ta nghĩ ông nhầm thật rồi cô nương ấy là nữ nhân đích thực. Chính ta
đã…”
Đường Yên thắc mắc
“Huynh đã làm gì”
Mạc Vô Phong muốn nói chính
cậu ta đã ôm Nhược cô nương vào lòng nên có thể khẳng định cô ấy
không phải nam nhân tự cung nhưng nói ở đây chẳng tiện chút nào nên
cậu ta lúng túng đáp lại
“Chính huynh cũng đã đối mặt
với cô nương ấy vài lần, huynh cũng thấy cô nương ấy không giống nam
nhân”
Diệp Ngân Bình kết thúc câu
chuyện hàm hồ bằng một lời cam đoan
“Người đã chết không thể
sống lại. Ngươi cũng nghe cậu ấy nói rồi người các ngươi trông thấy
là nữ nhân chứ không phải nam nhân tự cung. Lần sau ta còn nghe thấy
những chuyện như thế này các ngươi liệu mà giữ thân”
Diệp Đường Yên không nghe thấy
Mạc Vô Phong nhấc đũa của mình lên khỏi bát mặc dù cô ta biết cậu
ấy đang rất đói bụng liền phì cười
“Mẫu thân và Hà nhị thúc ở
lại đây ăn nhé con muốn đưa Phong ca đi tham quan nơi này”
Diệp Ngân Bình ngạc nhiên
“Trời vừa tối vừa lạnh thì
tham quan cái gì. Để cậu ta ăn cho ấm bụng đi”
Thấy Đường Yên đá nhẹ vào
chân mình một cái Mạc Vô Phong liền hiểu ý của cô ta ngay
“Ta đã ăn no rồi, nếu Diệp cô
nương muốn cùng ta ra ngoài ta cũng không dám chối từ”
Diệp Ngân Bình nhìn ái nữ của
mình vui vẻ để Mạc Vô Phong dẫn đi bà ta liền nghi ngờ không lẽ Đường
Yên có cảm tình gì đó với tên nam nhân này nhưng rồi chính bà ta lại
phản bác nghi ngờ của mình bằng một ý nghĩ có thể Đường Yên cố
tình làm vậy chỉ để giữ chân cậu ta không để liên minh tan rã. Nuôi
Đường Yên từ nhỏ tới lớn làm sao bà ta lại không hiểu tính cách con
của mình, Đường Yên không bao giờ siêu lòng vì một người mới quen.
Nhờ câu nói của Đường Yên mà
Mạc Vô Phong được bay nhảy ngoài này trong lòng cậu ta thật sự rất
thoải mái. Trông thấy Vân Dĩnh ngồi trước đống lửa cách đó không xa
lại tươi cười nói chuyện với cô nương nào đó của phái Không Động cậu
ta không thể bỏ qua cơ hội này liền kéo theo Đường Yên tiến tới chỗ
bọn họ.
“Huynh nói núi Côn Luân quanh
năm chỉ toàn tuyết trắng không đẹp như trung nguyên sao. Muội thật sự
muốn tới đó thăm thú một lần”. Đường Hy nói
“Nơi ấy chỉ có băng tuyết và
gió lạnh muội tới đó một hôm thôi cũng đủ chán rồi”. Vân Dĩnh vừa
ăn hết miếng thịt trên tay vừa nói
“Nếu Côn Luân chán như vậy đệ
ở lại đây luôn đi”. Mạc Vô Phong trêu hắn ta
Vân Dĩnh vội nói
“Chưởng môn sư huynh…đệ không
có ý đó”
Đường Hy nhanh nhẹn ngồi cách
xa ra một chút nhường chỗ cho Mạc Vô Phong và Diệp Đường Yên
“Diệp sư tỷ ngồi đây với
muội này”
Đường Yên mỉm cười ngồi
xuống rồi chợt hỏi
“Sao tỷ không nghe tiếng của
Đường Chân, thường ngày muội ấy nói nhiều lắm kia mà”
Đường Hy thì thầm vào tai sư
tỷ
“Mấy ngày trước Đường Chân
đã thu gom đồ đạc nói là về thăm quê vài ngày. Sư muội nói nếu muội
gặp tỷ cứ truyền lại như vậy là tỷ biết”
Đường Yên giờ mới nhớ ra
chuyện của Huỳnh Cao Thái
“Đúng rồi sắp tới ngày hẹn
của ta và hai vị tiền bối đó. Đường Chân không ngờ ta đã hoàn thành
nhiệm vụ sớm hơn rất nhiều so với dự kiến nên muội ấy đã lên đường
tới Lạc Dương trước. Giờ bên cạnh ta có Phong ca đây là cơ hội tốt để
dạy cho hai lão già kia một bài học”
Mạc Vô Phong đang nhờ Vân Dĩnh
dạy cậu ta cách ăn tiệc ngoài trời kiểu này. Vân Dĩnh cầm lấy một
que gỗ nhỏ cắm xuyên qua miếng thịt lớn và nói với chưởng môn sư
huynh nếu thích ăn thêm dược thảo, nấm hương chỉ việc cắm vào que
thịt kia sau đó hơ trước ngọn lửa chờ thịt chín.
Lần đầu biết được cách chế
biến thịt nướng như thế này Mạc Vô Phong không khỏi hứng thú ngồi
xiên rất nhiều que thịt lại, mỗi que cậu ta đều cho một loại dược
thảo vào xem hương vị khác nhau bao nhiêu. Cứ thế cả một đĩa thịt
lớn đã bị cậu ta ăn hết sạch.
Vân Dĩnh ôm quyền bái phục
“Giờ đệ mới biết huynh ăn
khỏe như vậy đấy”
Đường Yên mỉm cười
“Người của Vạn Thú sơn trang
yêu thú vật hơn bất cứ thứ gì nên họ chẳng bao giờ ăn thịt. Xem ra
Phong ca ở đó đã chịu khổ rồi…huynh đói đến vậy kia à”
Đường Hy trông thấy Diệp sư
tỷ của mình hôm nay hơi lạ liền bịt miệng cười thầm. Nghe tiếng cười
cô ta véo nhẹ Đường Hy một cái
“Sao thế, có chuyện gì đáng
cười sao”
Đường Hy nói
“Có…Diệp sư tỷ rất đáng
cười. Không lẽ tỷ đã thích chưởng môn phái người ta”
Đường Yên cố quay đi nơi khác
tránh Đường Hy thấy mình đỏ mặt
“Ai nói tỷ thích huynh ấy.
Muội đó…chuyện của mình không lo đi lo chuyện của tỷ làm gì. Ra chỗ
Vân đại ca của muội mà hàn huyên tiếp đi”
Đường Hy giận dỗi
“Sao tỷ lại kêu tên huynh ấy
to như vậy…Làm muội xấu hổ muốn chết”
Thấy hai cô nương cứ mỗi lúc
lại véo nhau một cái khiến Vân Dĩnh và Mạc Vô Phong không khỏi thắc
mắc.
“Nữ nhân nói chuyện với nhau
thường như vậy à”. Mạc Vô Phong hỏi
Vân Dĩnh nhún vai
“Có lẽ thế. Phải rồi, huynh
tới trung nguyên lâu như vậy có chuyện gì hay kể cho đệ nghe đi”
Mạc Vô Phong vẫn cố nhồi
nhét hết đống thịt vừa nướng xong vào miệng, cậu ta vừa ăn vừa nói
“Chuyện xấu thì có nhiều
chứ chuyện hay chẳng có điều gì hết”
Vân Dĩnh lắc đầu
“Không thể nào…Người ta nói
trong cái xấu cũng xuất hiện cái hay mà, huynh cố nhớ lại xem những
tháng qua có gặp chuyện gì hay người nào đó khiến huynh nhớ như in
trong tâm không, sau này nghĩ lại sẽ ngồi cười một mình. Đó là
chuyện hay đấy”
Mạc Vô Phong nuốt ực miếng
thịt trong miệng xuống bụng rồi ngẫm lại
“Nhớ như in hả…Xem nào…bị
trúng độc này, bị gãy tay này, suýt chết đuối nữa…Hình như hết rồi
huynh chỉ nhớ như in mấy chuyện đó thôi”
Vân Dĩnh nổi hết da gà lên
“Chà…xem ra đúng là toàn
chuyện xấu thật. Có lẽ đệ phải yêu cầu các đệ tử theo sát bảo vệ
huynh từ bây giờ mới được”
Mạc Vô Phong vỗ vai hắn
“Khỏi đi…khỏi đi giờ huynh
khỏe hơn xưa rồi. Để mọi người ở lại phái Không Động một thời gian
cho thoải mái. Huynh cũng có chuyện cần nhờ đệ thông báo dùm cho mọi
người, từ nay phái Không Động và phái ta sẽ liên minh với nhau cùng
giúp đỡ nhau mọi chuyện”
Vân Dĩnh gật đầu
“Tuân mệnh chưởng môn sư huynh”
Mạc Vô Phong lại tiếp tục
tạo ra những que thịt mới, ngồi hơ thịt trước ngọn lửa bất giác cậu
ta bật cười
“Nhớ như in trong tâm…sau này
nghĩ lại sẽ ngồi cười một mình…Nhược cô nương…không biết sau này có
thể gặp lại cô nương kỳ lạ ấy không”
“Phong ca”. Đường Yên khẽ gọi
Mạc Vô Phong đáp
“Có chuyện gì vậy Đường Yên”
Đường Yên nói
“Huynh đã ăn xong chưa, muội
muốn đưa huynh tới một nơi”
Mạc Vô Phong mang theo cả
miếng thịt đó rồi dìu Đường Yên đi theo lời chỉ dẫn của cô ấy.
“Đi thẳng ra cổng…Rẽ
trái…bước hết mười sáu bước chân…Rẽ phải…bước thêm hai mươi bước chân
nữa…Khoan đã huynh đi theo bước chân của muội đi, bước chân của huynh
lớn quá suýt nữa kéo theo cả muội rồi”. Trong đêm tối tiếng của
Đường Yên cứ vang lên như vậy
Mạc Vô Phong lùi lại cố gắng
bước theo bước chân của Đường Yên
“Hóa ra muội nhớ đường như
thế này. Đôi mắt ấy…chắc muội đã có một khoảng thời gian rất khó
khăn”
Đường Yên mỉm cười
“Muội đã quen với bóng tối
từ lâu rồi nên chẳng còn thấy khó khăn nữa. Có điều…nhìn thấy ánh
sáng vẫn tốt hơn”
Mạc Vô Phong chợt nhớ ra
“Sao muội không tới tìm thần
y cô nương. Cô nương ấy y thuật rất cao siêu có lẽ sẽ chữa khỏi đôi
mắt cho muội đấy”
Đường Yên nói
“Huynh nghĩ từ nhỏ tới giờ
mẫu thân không tìm thần y nào về cho muội sao. Chỉ tiếc là bao nhiêu
người như vậy nhưng ai nấy đều bất lực. Mỗi một thần y tới muội lại
rất hồi hộp nhưng khi họ buông tay muội lại thấy…rất…Dù sao chuyện
cũng qua rồi, không nhìn thấy đường muội vẫn sống được việc gì phải
tự hành hạ tâm trí mình như thế. Muội hiện nay rất mãn nguyện với
những gì mình có”
Mạc Vô Phong nói khẽ
“Huynh không biết muội lại
lạc quan như vậy. À…bước hết bước chân rồi đấy. Đó là…”
Đường Yên nói
“Là phòng của muội, huynh
muốn vào chứ”
Mạc Vô Phong ngại ngùng
“Huynh đưa muội tới đây
thôi…muội…vào phòng nghỉ sớm đi”
Đường Yên quay người bước vào
trong phòng
“Nếu huynh không muốn thì thôi
vậy. Muội vào nghỉ đây”
Mạc Vô Phong nắm lấy bàn tay
Đường Yên trước khi cô ta đi vào trong
“Chuyện ở sơn trang…Xin lỗi
muội”
Đường Yên mỉm cười chào tạm
biệt cậu ấy rồi đóng cánh cửa lại. Cô ta tự nhủ trong lòng
“Muội…cũng xin lỗi huynh. Mong
huynh hiểu cho muội”
Mạc Vô Phong ôm cái bụng no
căng của mình dạo quanh phái Không Động, cậu ta cứ đi mãi trong đêm
tối mà không biết mình đã đi quá xa bản phái từ khi nào. Nhìn thấy
con suối nhỏ trước mặt cậu ấy mới nhận ra mình nên quay trở về thôi.
“Quang cảnh này…quen quá”.
Mạc Vô Phong quay mình lại nhìn xung quanh nơi này từ cái hồ kia.
“Sao mình cứ có cảm giác đã
từng ở đây một lần rồi”
Mạc Vô Phong cố nhớ lại xem
mình đã thấy khung cảnh này ở đâu nhưng đầu cậu ta trống rỗng, cậu
ta không thể nhớ được chút nào cả. Cứ mỗi lần lục tìm ký ức của
mình Mạc Vô Phong chỉ thấy hình ảnh của sư phụ, hình ảnh bản thân
chơi đùa cùng các sư đệ khi còn nhỏ nhưng lần này cậu ấy tìm thấy
cả hình ảnh một cô nương nhảy múa cùng lũ thỏ trong rừng, một cô
nương thổ huyết ngay trước mặt cậu ấy, một cô nương chẳng bao giờ mỉm
cười trước người khác, một cô nương có vẻ đẹp lạnh lẽo.
Bất giác cậu ấy lại cười
một mình, không biết từ bao giờ những hình ảnh của nàng đã in sâu
vào tâm trí cậu ta. Nhìn hồ nước trong veo kia cậu ta tự hỏi
“Không biết khi nào mới gặp
lại Nhược Thủy Liên”
Không chỉ một mình Mạc Vô
Phong bất giác nhớ về Nhược Thủy Liên mà ngay cả nàng thỉnh thoảng
cũng nhớ lại những câu nói trong hang động đêm hôm ấy.
Thần y cô nương ngồi thu mình
trên chiếc giường nhỏ của nàng nhìn ra bên ngoài. Nàng thấy Nhuận Nhi
đang bưng thuốc tới cho người ta, thấy Tam Tặc đang bị Đại Tặc và Nhị
Tặc bắt nạt. Nàng thầm nhủ
“Gặp nhiều người, nói nhiều
chuyện và cười nhiều hơn…”
Nàng bước ra khỏi giường mở
toang cánh cửa nhìn ra bên ngoài. Thần y cô nương điều khí để bản thân
bình tĩnh hơn rồi nàng cất tiếng gọi
“Nhuận Nhi”
Nhuận Nhi nghe bên tai hình như
có ai đó đang gọi mình sao giống giọng của thần y cô nương nhưng rồi
tiểu cô nương gạt phăng suy nghĩ đó đi ngay
“Chắc mình mệt quá sinh ra
tưởng tượng tới những chuyện…”
Tiểu cô nương chưa nói dứt câu
nhưng vẫn muốn quay lại nhìn cho chắc xem đúng là thần y tỷ tỷ gọi
mình không. Thấy thần y cô nương đứng cạnh đó Nhuận Nhi bất ngờ tới mức
suýt làm đổ bát thuốc ra y phục của người ta.
“Tỷ tỷ…không lẽ vừa rồi tỷ
tỷ gọi muội…Ý muội là…tỷ gọi muội có chuyện gì vậy. Muội làm
sai…điều gì sao”
Thần y cô nương nói
“Ta muốn hỏi ngươi đã mệt
chưa để ta giúp lão bá uống nốt bát thuốc cho”
Nhuận Nhi như không tin vào tai
mình nữa, đời nào thần y cô nương lại quan tâm tới mình như vậy nhưng
sự thật là thần y cô nương vừa nói câu đó
“Muội…muội không mệt. Tỷ vừa
đi dự đại tiệc về không lâu chắc vẫn còn mệt, tỷ hãy nghỉ ngơi đi”
Nàng gật nhẹ rồi tiến tới
chỗ Tam Đại Tặc đang chúi đầu vào chữa trị cho một bệnh nhân bị gãy
xương. Tam Tặc đang cố cuốn băng sao cho đẹp nhưng cố thế nào cũng
chẳng khác gì Mạc Vô Phong nên Nhị Tặc và Đại Tặc mới thay nhau nện
vào đầu hắn.
Thần y cô nương ho nhẹ vài
tiếng rồi nói
“Tay cầm băng phải thật chắc
nhưng lúc cuốn thì phải nhẹ nhàng. Ngươi cầm lỏng thế kia không cuốn
được là phải”
Tam Tặc há hốc miệng ra nhìn
thần y cô nương. Đại Tặc và Nhị Tặc thì nhìn nhau với ánh mắt ngỡ
ngàng. Thấy bọn họ có vẻ chưa thích ứng khi nàng mở lời bắt chuyện
nên nàng trở về phòng ngồi suy ngẫm
“Ngươi nói thì dễ lắm Mạc Vô
Phong. Không lẽ mình bắt chuyện không đúng cách, tại sao họ lại sững
sờ như vậy”
Nhuận Nhi giúp lão bá uống
xong bát thuốc liền chạy tới chỗ Tam Đại Tặc kể lại chuyện thần y
tỷ tỷ bắt chuyện với cô ấy. Tam Tặc vẫn há hốc mồm từ nãy tới
giờ, hắn nói
“Cô ấy…cũng vừa bắt chuyện
với ta”
Tên nam nhân đang được Tam Tặc
cuốn băng quanh cái chân gãy tặc lưỡi
“Thần y cô nương lúc nào
chẳng bắt chuyện với người tới khám bệnh. Ta thấy có gì lạ đâu”
Nhị Tặc trợn mắt dọa hắn
“Ngươi khác…bọn ta khác”
Đại Tặc thót tim
“Trời…có phải…Thần y cô nương
sắp đuổi chúng ta đi nên mới thay đổi tính nết nhanh như vậy đúng
không”
Nhị Tặc nói
“Có thể lắm…không đời nào cô
nương ấy chẳng có việc gì lại tới bắt chuyện với chúng ta cả”
Nhuận Nhi chống cằm nhìn ba
tên đại tặc
“Các huynh bắt đầu thích nơi
này rồi sao”
Tam Tặc nói
“Tất nhiên rồi, Thủy Phong
cốc vừa đẹp vừa an toàn. Sống trong cốc cùng thần y cô nương chẳng
sợ kẻ nào tới bắt nạt cả”
Nhị Tặc mếu máo
“Ban đầu tới đây học y thuật
theo lệnh của thần y cô nương ta ngày đêm nghĩ cách làm sao thoát được
ra ngoài để đi uống rượu nhưng giờ hình như ta cũng dần yêu nơi này
rồi. Giả dụ cô nương ấy đuổi chúng ta đi bọn ta biết đi về đâu chứ”
Đại Tặc thở dài
“Hay chúng ta tới cầu xin cô
nương đừng đuổi chúng ta đi. Cả đời được sống tại Thủy Phong cốc
thật là tuyệt”
Nghe theo Đại Tặc cả bọn
liền nối đuôi nhau rón rén tới nhà gỗ lục trúc. Đại Tặc đi trước,
theo sau là Nhị Tặc, Tam Tặc và Nhuận Nhi.
Tam Tặc nhảy lên cao nghe
ngóng
“Không thấy thần y cô nương ngồi
đọc sách”
Nhị Tặc ưỡn cổ lên
“Không thấy thần y cô nương
nằm trên giường”
Đại Tặc tự nhủ
“Chẳng lẽ thần y cô nương lại
ra Sơn Phù Độc rồi. Chúng ta vào trong xem sao”
Cả bọn những tưởng nàng
không có bên trong liền mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Thần y cô nương từ
nãy giờ vẫn khoanh tay đứng cạnh cánh cửa, thấy họ vào liền lên
tiếng
“Muốn gặp ta sao phải lén
lén lút lút như đi ăn trộm vậy”
Cả ba tên đại tặc đều giật
mình tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chúng cùng hét lớn
“Thần y cô nương”
“Cô ở đây sao?”
Riêng Nhuận Nhi cũng có thót
tim nhưng không phô trương như ba tên kia, tiểu cô nương mạnh dạn nói
“Thần y tỷ tỷ…mọi
người…muốn xin được ở lại cốc Thủy Phong. Có phải tỷ sắp đuổi mọi
người đi không”
Nàng nói
“Các ngươi túm tụm bên ngoài
nói xấu ta to như vậy. Ta đã nghe hết rồi”
Ba tên đại tặc huých nhau
không ai dám nói năng câu gì nên Nhuận Nhi đành lên tiếng
“Nếu…nếu tỷ tỷ đã
biết…vậy…tỷ đồng ý cho mọi người ở lại nhé”
Nàng đánh mắt nhìn ra dòng
nước từ ô cửa sổ
“Kẻ nào thích thì ở lại,
không thích có thể ra đi. Ta không cưỡng ép các người”
Tam Đại Tặc lại cảm tưởng
như tim muốn nhảy ra ngoài nhưng không phải vì sợ nữa mà vì vui, thật
sự bọn họ cảm thấy rất vui liền hét toáng lên
“Cô nương nói thật chứ”
Nhuận Nhi cũng cười rạng rỡ
“Đa tạ tỷ tỷ…đa tạ tỷ tỷ”
Thần y cô nương ngoảnh mặt ra
nhìn bọn họ. Thấy ánh mắt của nàng Tam Đại Tặc lại đứng nghiêm
không nhốn nháo nữa, bốn người họ lắng nghe xem nàng định nói điều
gì nhưng nàng chẳng nói câu gì cả, thay vào đó nàng đưa tay lên từ
từ tháo bỏ lớp khăn che mặt của mình.
Sắp được trông thấy khuôn mặt
sau lớp khăn của thần y cô nương Tam Đại Tặc hồi hộp tới mức không ai
dám cử động, cả tiểu cô nương Nhuận Nhi cũng thế.
Thần y cô nương cất chiếc khăn
che mặt vào trong tay áo, nhìn bốn người họ bất giác câu nói của
Mạc Vô Phong lại hiện lên trong đầu nàng
“Gặp nhiều người, nói nhiều
chuyện…và cười nhiều hơn”
Thấy thần y cô nương mỉm cười
bốn người họ dường như quên hẳn vẻ ngoài lạnh lùng trước kia của
nàng, họ thấy vậy cũng tự nhiên mỉm cười theo. Nhuận Nhi nói
“Thần y tỷ tỷ thực sự…rất
đẹp. Giống hệt như trong trí tưởng tượng của muội”
Tam Tặc cười ha hả, miệng
nói
“Đúng vậy, đúng vậy. Vết
sẹo trên mặt cô nương vừa nhỏ vừa mờ không ảnh hưởng gì tới sắc đẹp
của cô đâu”
Đại Tặc và Nhị Tặc nhăn mặt
đập thẳng vào đầu tên Tam Tặc
“Cái miệng ngươi im đi một
lúc không được hả”. Đại Tặc nói
“Mau biến ra ngoài đi để mọi
người được vui vẻ”. Nhị Tặc đạp hắn một cái
Tam Tặc cố bào chữa
“Ta…ta nói thật lòng mà”
Thần y cô nương nói
“Các người muốn luyện công
thì ra ngoài kia đi. Ta phải nghỉ ngơi rồi”
Đại Tặc và Nhị Tặc cùng lôi
tên Tam Tặc ra ngoài và nói
“Tuân mệnh”
Nhuận Nhi giúp thần y tỷ tỷ
khép cánh cửa nhà gỗ lục trúc lại rồi ra tụ họp cùng Tam Đại Tặc
“Các huynh xem có phải từ khi
tham gia đại tiệc trở về tỷ ấy đã bớt lạnh lùng hơn xưa đúng không”
Nhị Tặc khoanh tay suy nghĩ
“Có vẻ đúng như tiểu cô nương
phỏng đoán”
Tam Tặc cười
“Haha…mấy người các huynh
ngốc thật. Ai đi dự tiệc về mà chả vui hơn nữa đây lại là đại tiệc…đại
tiệc đấy”
Đại Tặc nói
“Nhưng đây là thần y cô nương
băng giá của chúng ta đấy…ngươi mới là tên ngốc”
Nhuận Nhi nói
“Không cần biết điều muội
phỏng đoán là đúng hay sai. Quan trọng là thần y tỷ tỷ đã cởi mở
hơn xưa vậy là tốt rồi”
Trong nhà gỗ lục trúc thần y
cô nương ngồi trước chiếc gương nhỏ đã xỉn màu lặng nhìn khuôn mặt
của mình. Lý do lúc nào nàng cũng đeo chiếc khăn che nửa khuôn mặt
một phần chính vì vết sẹo ấy nhưng đa phần vì nàng sợ, sợ bản thân
phải đối mặt với câu hỏi nàng là ai, sợ rằng mỗi khi nhìn vào gương
nàng sẽ trông thấy Đông Phương Bất Bại chứ không phải ai đó khác…không
phải thần y cô nương…không phải Nhược Thủy Liên…không phải…Đông Phương
Bạch.
Nàng lấy tay sờ nhẹ vào
chiếc gương ấy lòng thầm nhủ
“Ta đã khác hắn chưa? Ta có
còn là hắn không?”
Câu trả lời tưởng chừng đơn
giản nhưng đối với Đông Phương Bạch thực sự quá khó. Nàng không dám
đảm bảo sau này nếu có gặp lại người xưa những ký ức thuộc về Đông
Phương Bất Bại có trỗi lại. Nếu lại gặp những kẻ gọi nàng là Đông
Phương Bất Bại sự giận dữ vốn luôn tiềm ẩn trong người nàng có trỗi
lên. Chính bản thân nàng cũng biết lúc này chưa phải thời điểm tìm
câu trả lời vì vậy nàng quyết định sẽ thử thách chính mình bằng
cách bước vào thế giới rộng lớn ngoài kia, quay trở lại giang hồ.
Trên đời chỉ có kẻ trong
giang hồ luôn tìm cách rời khỏi giang hồ sống một cuộc đời bình yên
nhưng hôm nay lại có một người muốn tái xuất giang hồ chỉ để tìm
hiểu xem mình thực sự là ai.
Bức thư nhỏ đặt trên bàn
trong nhà gỗ lục trúc thần y cô nương chỉ ghi vài dòng ngắn ngủi có
nội dung đại loại rằng nàng sẽ lên đường thu thập Tuyết Liên Hoa ngay
từ hôm nay, mọi chuyện tại Thủy Phong cốc vẫn giao cho Nhuận Nhi và
Tam Đại Tặc như trước kia họ vẫn làm và nàng tin rằng họ vẫn sẽ
làm tốt vào ngày mai, ngày kia, những ngày nàng chưa trở về.
Chiếc khăn che mặt nàng vẫn
thường đeo trong suốt một năm qua giờ nàng không cần tới nữa. Trong đêm
tối nàng nhìn lại cốc Thủy Phong lần cuối thật lâu trước khi tiến
thẳng tới thành thị gần đây nhất, trước khi quay trở lại giang hồ.
Từ Ngũ Bá Cương tới Lạc
Dương không mất nhiều thời gian lắm nhưng vì nội thương chưa lành lặn hẳn
nên nàng quyết định tìm một thuyền phu nào đó xin đi nhờ bởi đêm
khuya như vậy xe ngựa quanh Ngũ Bá Cương không có, dùng Thần Hành Bách
Bộ thì quá tốn sức.
Nàng đi tới bờ sông liền bắt
gặp ngay một đốm sáng nhỏ phát ra từ chiếc đèn đặt trước mui thuyền
phía xa kia. Khắp con sông hình như chỉ còn đúng chiếc thuyền đó đang
di chuyển về phía thành Lạc Dương nên nàng nhất quyết không bỏ qua cơ
hội này liền dùng khinh công thuật băng đi nhanh như cắt trên mặt nước
rồi nhảy thẳng lên con thuyền mà không phát ra một tiếng động nào.
Khi chiếc thuyền ngừng lắc lư
thì có tiếng cười từ trong đó phát ra
“Các hạ là ai. Đêm hôm khuya
khoắt hành tung bí ẩn dễ khiến người khác hiểu nhầm lắm”
Nàng lên tiếng
“Ta cần đi tới thành Lạc
Dương thấy thuyền không có ai chèo lái những tưởng người trên thuyền
đều đã ngủ nên mạo muội lên thuyền mà không hỏi ý chủ nhân”
Tiếng cười lại phát ra từ
trong thuyền
“Hóa ra là một cô nương. Ta
còn đang nghĩ là bậc cao nhân nào bước đi trên nước từ khoảng cách xa
như vậy lên thuyền của ta mà không phát lấy một tiếng động nhỏ”
Nàng cũng mỉm cười
“Quá khen rồi. Không biết ông
có đồng ý cho cô nương ta đi nhờ một lúc không”
Cánh cửa từ nơi phát ra
tiếng cười mỗi lúc một dài bất chợt tự mở toang ra. Đèn trong
thuyền vẫn được châm, ánh sáng của nó phát ra lan tới mui thuyền nơi
nàng đang đứng. Nàng chậm rãi đi theo ánh sáng mờ bước vào trong
thuyền rồi đóng cánh cửa lại, trong này không rộng rãi lắm chỉ đủ
cho bốn, năm người nằm nghỉ nhưng may cho nàng bên trong chỉ có hai
người cộng thêm nàng là ba.
Nàng đưa mắt nhìn quanh nơi
mình vừa bước vào chỉ thấy một đại sư đang ngồi quay lưng về phía
mình và một nam nhân nằm rên rỉ lăn lộn dưới sàn thỉnh thoảng hắn
lại thổ huyết. Thấy vậy nàng nói
“Trông hắn đang rất đau đớn.
Là người của ông sao”
Đại sư nói
“Không phải người mà là đồ
vật đem đi bán. Cô nương cứ tự nhiên tìm một chỗ nghỉ ngơi không phải
để tâm tới hắn làm gì”
Nàng bắt đầu cảm thấy người
kia rất thú vị, độc ác ngang tàn như Đông Phương Bất Bại của ngày
xưa. Nàng mặc kệ những điều ông ta nhắc nhở liền tiến lại gần tên
nam nhân trông giống như sắp chết kia. Tên đó cũng liếc mắt nhìn nàng
rồi hắn mở cái miệng đầy máu me lên cười một thôi một hồi
“Còn dám…nhìn ta…nữa…cẩn
thận ta sẽ…”
Hắn nói chưa hết câu miệng
lại thổ huyết. Tên đại sư ‘hừ’ một tiếng
“Thương tích của mình cô nương
còn chưa lo xong đi lo cho hắn làm gì”
Nàng thầm nghĩ đại sư này
thật tinh thông, có thể nhận biết được thương tích trong nội lực của
nàng nhưng nàng không hề e sợ
“Nội thương của ta hôm nay
không khỏi ngày mai sẽ khỏi còn tên này cứ để lâu như vậy hắn chết
là cái chắc”
Lão đại sư quay mặt ra nhìn
chằm chằm vào nàng
“Ta đã nói rồi hắn chỉ là
hàng hóa ta đem đi giao dịch hắn sống cũng được chết cũng không sao.
Cô nương cứu hắn ta cũng chẳng làm gì cô, cô bỏ mặc hắn ta cũng
chẳng có ý kiến có điều muốn động vào hắn không phải chuyện dễ
đâu. Cô cứ thử rồi sẽ biết…Hahaha”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét