Trước một quán ăn nhỏ phía
Tây Nam nằm ngay cạnh bến đò Thành Đô một đám trẻ nhỏ gồm năm, sáu
đứa đang nắm tay nhau chạy vòng tròn. Vừa chạy chúng vừa hát câu ca
quen thuộc của nơi đây
“Sông Cẩm đằng tây xanh khói nước
Mưa về, vải núi chín hồng rực
Bên cầu, quán rượu trải dài xa
Du khách phân vân - vào đâu được”
Giọng hát trong trẻo của lũ
trẻ khiến ai nấy đi qua cũng phì cười tạm quên đi mệt nhọc của cuộc
sống bon chen trong Thành Đô. Hưởng ứng cùng lũ trẻ ông lái đò vừa
chèo thuyền qua vừa tấu
“Trời xanh cười nhạo sự đời
Ai thua ai thắng chỉ trời mới
biết
Sông núi cười khói bụi mịt
mờ xa xăm
Sóng dâng sóng tận hồng trần
tục thế tri âm được bao nhiêu
Gió mát cười cuối cùng
chuốc lấy cô đơn
Hào khí năm ấy vẫn dư một
vạt nắng chiều”
Trên chiếc thuyền nhỏ của ông
ta có một nam nhân đang say sưa lắng nghe những khúc nhạc ấy với vẻ
mặt chăm chú thỉnh thoảng khóe miệng lại nở một nụ cười. Cậu ta
thầm nghĩ
“Có người ca hát lại không
có nhạc vang lên sao khiến cho khung cảnh nhộn nhịp hoàn toàn được”
Thế là cậu ta bước qua mũi
thuyền cầm cây Bạch tiêu đưa lên miệng thổi hòa mình vào những âm
điệu vui tươi của Thành Đô.
Thuyền đã cập bến, ông lái
đò hỏi cậu ta
“Hôm qua cậu đi ba vòng quanh
Thành Đô hôm nay đã ta đã chèo hết ba vòng rồi có muốn đi thêm không”
Mạc Vô Phong vươn vai hết mức
đáp lại ông lái đò
“Lúc nào cháu cũng muốn ngồi
thuyền của thúc từ sáng tới đêm nhưng thúc xem kìa…cô nương đó lại
tới tìm cháu rồi”
Ông lái đò cười
“Đúng là anh hùng khó qua ải
mỹ nhân, sau này cậu rước cô ta về rồi không được nhún nhường như thế
đâu nhé. Nam nhân thì phải toát ra được uy phong của mình nhất là khi
đứng trước mặt nữ nhân”
“Thúc vui tính thật
đấy…chuyện phu thê gì đó cháu còn chưa từng nghĩ đến lần nào vậy
mà hôm nay thúc nghĩ cho cháu luôn rồi”. Mạc Vô Phong rời khỏi chiếc
thuyền, giơ tay tạm biệt ông lái đò.
Ông ta cũng vẫy tay đáp lại
cậu ta rồi chèo thuyền ra giữa sông chuẩn bị cho một chuyến đi mới.
“Từ khi huynh hiểu được tiếng
Hán ngày nào cũng chạy quanh Thành Đô dạo chơi mà không thấy mệt
sao”. Đường Yên cằn nhằn
“Vì tiếng Hán của tôi chưa
vững nên mới phải chạy quanh Thành Đô tìm người hàn huyên đấy, cô
nương hiểu nhầm rồi”. Mạc Vô Phong đáp lại
Đường Yên nói đùa
“Cũng may là huynh chỉ dạo
quanh Thành Đô, huynh biết không ta còn từng nghĩ huynh bỏ mặc ta đi
tìm ân nhân cô nương gì đó của huynh nữa”
Mạc Vô Phong nói
“Sao tôi có thể để lại ‘sư
phụ’ của mình mà rời đi không nói câu nào được”
Đường Yên nói
“Huynh biết vậy thì ta yên tâm
rồi. Chúng ta trở về quán trọ thu dọn hành lý ngày hôm nay sẽ
chuyển tới nơi khác chứ sống tại quán trọ suốt vừa tốn phí vừa
không được thoải mái”
Mạc Vô Phong ngạc nhiên
“Sao phải chuyển đi nơi khác
chứ. Tôi thấy Thành Đô rất đẹp mà”
Đường Yên nói
“Mới đó huynh đã quên rồi
sao…huynh đã nhận lời cùng ta đi tới một nơi giờ muốn nuốt lời hả”
Mạc Vô Phong thở dài
“Được rồi…tôi đi theo cô nương
là được chứ gì”
Cậu ta vừa bỏ về quán trọ
vừa cảm thấy hối tiếc. Đợi cậu ta đi trước một lúc Đường Yên nói
với những sư đệ của mình
“Chuyện ta dặn dò đã chuẩn
bị xong chưa”
Tên sư đệ nói
“Diệp sư tỷ yên tâm, thư của
tỷ họ đã nhận được rồi”
Sau khi thu dọn hành lý trong
quán trọ Diệp Đường Yên, Mạc Vô Phong cùng những đệ tử phái Không
Động lên đường tới nơi Đường Yên chỉ định.
Nơi đó là một gia trang lớn
cách Thành Đô không xa, đường đi đến đấy vắng vẻ heo hút lạ thường.
Suốt dọc đường biểu hiện của những đệ tử phái Không Động rất kỳ
lạ, họ cứ nhìn trước ngó sau như đang chờ đợi một thứ gì đó.
Chợt tứ phía tủa ra một
đoàn người ngựa chạy rầm rập tới bao vây lấy họ. Tất cả đều diện y
phục Lục Hắc hông gắn đoản đao – biểu tượng của Hà gia trang. Người
của gia trang nam có nữ có, ai nấy mặt mũi đều đằng đằng sát khí
chẳng nói chẳng rằng nhảy khỏi ngựa tấn công Mạc Vô Phong và Diệp
Đường Yên.
“Giết hết những kẻ lạ mặt
bén mảng tới gia trang”. Một tên hô hào
Đệ tử Không Động trông thấy
Đường Yên khẽ gật liền xông lên tiếp chiến. Đứng giữa vòng vây giao
tranh giữa hai bên Đường Yên nói
“Người của ta lo được mà,
huynh không cần động tay vào đâu”
Mạc Vô Phong nghe cô ta nói
vậy nhưng vẫn chú tâm quan sát đề phòng có chuyện xấu xảy ra
“Những người này mặc cùng
một kiểu y phục, ngay cả vũ khí cũng y như nhau liệu có phải một môn
phái nào đó không”
Đường Yên nói
“Họ mặc cùng một kiểu y
phục sao. Huynh mô tả lại cho ta nghe”
Mạc Vô Phong quan sát người
của Hà gia trang
“Y phục chỉ có hai màu là
lục và hắc, vũ khí họ dùng chỉ là thanh đoản đao nhỏ…”
“Cẩn thận…”. Đường Yên đẩy
hắn ra tránh khỏi chiếc ám khí vừa bay lạc tới “Hừm…vũ khí của họ
không chỉ có đoản đao thôi đâu”
Mạc Vô Phong trông thấy tay áo
bên trái của Đường Yên bị rách cậu ta sinh nghi liền nắm lấy tay cô ta
kiểm tra
“Ám khí ban nãy đâm trúng cô
nương rồi”
Đường Yên mỉm cười
“Xem ra võ công của ta vẫn
còn kém lắm, chỉ một chiếc ám khí nhỏ cũng…Á”. Đường Yên kêu lên
đau đớn “Đau quá”
Mạc Vô Phong đỡ Đường Yên
ngồi xuống đoạn cậu ta xé mảnh vải trên tay áo chỗ cô ta bị thương ra
nhìn kỹ
“Một vết rách nhỏ nhưng
khiến cô nương đau đớn như vậy chắc chắn trong ám khí có độc”
Đường Yên lẩm bẩm
“Mấy tên bỉ ổi không những
dùng ám khí trong trận chiến lại còn tẩm độc vào ám khí nữa”
Mạc Vô Phong không mảy may suy
nghĩ liền cúi xuống hút hết chất độc trên tay cô ta ra. Đường Yên
giật mình hoảng hốt
“Huynh làm gì vậy…nguy hiểm
lắm”
Cậu ta nói
“Nếu không nhờ cô nương ám
khí này lẽ ra phải ghim vào người tôi rồi. Giờ cô ngồi yên đấy để
tôi giúp cô trừ độc”
Cảm thấy chất độc trên tay
Đường Yên đã bị hút ra hết Mạc Vô Phong lập tức tọa thiền điều tức
vận công ép hết chất độc trong cơ thể cậu ta ra ngoài. Từ sau khi
lĩnh ngộ thức đầu tiên của Cửu Dương thần công cậu ta đã sử dụng
thành thạo và linh hoạt hơn. Xung quanh Mạc Vô Phong lúc này tỏa ra
một làn khí nóng mờ ảo những người công phu kém cỏi không thể trông
thấy được nhưng Đường Yên ngồi bên cạnh có thể cảm nhận rất rõ ràng
có một nguồn nội lực to lớn đang lan tỏa ra khắp kinh mạch cậu ta.
Sau khi ép hết độc tố ra
ngoài Mạc Vô Phong nhảy vào giữa trận chiến, cậu ta cướp hai thanh
đoản đao của hai tên Hà gia trang chỉ trong nháy mắt. Khi chúng nhận ra
đoản đao đã bị lấy mất cũng là lúc chúng nhận một chiêu của Mạc Vô
Phong.
Nắm chặt đoản đao trong tay
cậu ta xoay mình thành vòng tròn di chuyển xung quanh những tên mang y
phục Lục Hắc, gặp tên nào Mạc Vô Phong đều tặng cho chúng hai nhát
đao trên tay coi như trả lại những gì chúng gây ra cho Đường Yên ban
nãy.
Người của Hà gia trang mặt
mày tái mét đứng tụ lại với nhau thủ thế không ai dám manh động nữa.
“Dừng tay lại”. Một giọng
nói lớn vang lên.
Từ phía trước lại có thêm
hai người phi ngựa tới, bọn chúng chính là Hà Kỳ Côn và Hà Cẩm
Trảo – thủ lĩnh Hà gia trang hiện tại.
Hà Kỳ Côn tiến lại đỡ Đường
Yên dậy
“Hóa ra là Diệp tiểu thư của
phái Không Động, đã đắc tội…đã đắc tội”
Hà Cẩm Trảo thét những tên
kia
“Đám các người có mắt mà
như mù ấy. Diệp tiểu thư đứng sờ sờ ngay trước mắt mà không nhận ra
còn dám dùng vũ lực. Mau trở về gia trang hết đi”
Mạc Vô Phong nhìn bọn họ lên
ngựa quay đi mà trong lòng cảm thấy khó hiểu
“Bọn họ quen biết Diệp cô
nương sao”
Diệp Đường Yên vờ tươi cười
“Đã lâu không gặp…Hà nhị
thúc”
Hà Cẩm Trảo vỗ vai cô ta
“Tiểu cô nương ngày nào giờ
này đã cao gần bằng chúng ta rồi. Sao nào…Diệp chưởng môn gần đây
vẫn khỏe chứ”
Đường Yên khẽ nhăn mặt bởi
ông ta vô ý khiến vết thương trên tay cô ta lại đau nhói. Thấy vậy Hà
Kỳ Côn chửi rủa mấy tên kia
“Lũ khốn này dám dùng ám
khí với tiểu thư. Mau theo thúc thúc trở về gia trang uống giải dược”
Đường Yên chỉ tay về phía
Mạc Vô Phong
“Độc trong người cháu đã
được huynh ấy hút hết ra rồi. Thúc thúc đừng quá lo lắng”
Hà Kỳ Côn ngạc nhiên
“Sao cơ. Tiểu tử đó hút hết
độc trong ám khí ra khỏi tay cháu mà vẫn bình an vô sự thế kia
hả…làm gì có chuyện đó”
Mạc Vô Phong thản nhiên đáp
“Sau khi hút hết chất độc
vào cơ thể mình tôi đã vận công ép hết độc tố ra ngoài rồi”
Hà Cẩm Trảo cười lớn
“Haha…tiểu tử ngươi đùa vui
thật đấy. Ngay cả Lão Đại của Vạn Thú sơn trang dính phải Chu Sa tán
cũng gần thập tử nhất sinh vì không có giải dược của ta ngươi còn ở
đó mà tự cao tự đại”
Mạc Vô Phong nói
“Tôi không biết độc dược của
hai người lợi hại thế nào nhưng không phải hiện giờ tôi vẫn khỏe
mạnh đứng đây nói chuyện với hai vị sao”
Đường Yên nói nhỏ cho nhị
thúc nghe
“Người đó chính là chưởng
môn Côn Luân phái hiện giờ, võ công không biết ra sao nhưng nội lực của
hắn không thể xem thường được. Chính cháu ban nãy đã cảm nhận được
rất rõ hắn vận công ép hết độc tố của thúc ra bên ngoài một cách
dễ dàng”
Hà Kỳ Côn nhìn Mạc Vô Phong
chằm chằm
“Ra là vậy bảo sao trong thư
cháu nói mình đang đi cùng một người rất quan trọng đối với thành
bại sau này của phái Không Động…nhưng chỉ một chiếc ám khí cũng đủ
lấy lòng hắn ta rồi sao. Có cần thêm không”
Đường Yên bật cười
“Thúc dạo này vui tính quá
đấy. Một chiếc đủ để cháu đau thấu xương rồi hơn nữa người này rất
trọng ân nghĩa đừng nói là đỡ dùm hắn một chiếc, chỉ cần nửa chiếc
cũng đủ để hắn luôn mang ơn trong lòng”
Hà Cẩm Trảo thấy vậy liền
tỏ thái độ khác với Mạc Vô Phong
“Nếu đã là bằng hữu của
tiểu thư vậy Hà gia trang luôn mở rộng cửa đón tiếp cậu. Đã lâu rồi
bọn ta chưa gặp lại tiểu thư hôm nay nó tới đây nhất định gia trang
phải mở tiệc hậu hĩnh. Cậu không ngại tham gia chứ”
Mạc Vô Phong từ chối
“Cảm ơn lòng tốt của hai vị,
tôi có hứa với Diệp cô nương sẽ cùng cô ấy đi tới đây thôi. Tôi đã
làm phiền cô nương đây một thời gian dài nay cũng nên đi được rồi”
Đường Yên vờ ôm lấy vết
thương tỏ vẻ đau đớn rồi khụy xuống. Cậu ta thấy thế liền quay lại
đỡ lấy cô ta
“Có phải độc vẫn chưa được
ép hết ra không”
Đường Yên nói
“Ban nãy huynh dùng sức hút
chất độc ra khiến vết thương rách thêm một đoạn nhỏ nên ta cảm thấy
đau hơn một chút chứ không phải việc gì nghiêm trọng đâu…Nhưng…có một
chuyện ta vốn muốn nhờ huynh giúp từ lâu rồi mà chưa có cơ hội mở
lời”
Mạc Vô Phong hỏi
“Chuyện gì mà khó khăn tới
vậy. Diệp cô nương…cô đã giúp tôi học Hán tự lại cứu tôi khỏi ám
khí độc ban nãy có chuyện gì cô muốn nhờ tôi mà tôi dám khước từ
chứ”
Đường Yên nói
“Chuyện này…rất khó nói. Hay
là huynh đồng ý tham dự tiệc của Hà nhị thúc đi, sau bữa tiệc có
nhiều thời gian ta sẽ từ từ kể lại cho huynh nghe”
Mạc Vô Phong ngập ngừng
“Vậy...nếu hai vị không
chê. Tôi xin được ở lại gia trang một ngày vậy”
Hà Cẩm Trảo nói
“Không phải ban nãy ta đã nói
rồi sao. Chỉ cần là bằng hữu của tiểu thư thì có thể tự do ra vào
Hà gia trang, cậu không cần ngại ngùng”
Mạc Vô Phong liền đỡ Đường
Yên đứng dậy đi theo nhị vị thúc thúc của cô ta vào căn phòng nhỏ
phía Bắc gia trang để cô ta nghỉ ngơi.
Đường Yên vừa ngồi rót trà
vừa suy tính điều gì đó trong lòng còn cậu ta cứ đi đi lại lại trong
căn phòng không ngừng nghỉ
“Hai người bọn họ nói tới
tối mới tổ chức tiệc…tôi nghĩ…hay là cô nương cứ nói ngay bây giờ
đi…từ giờ tới tối còn nhiều thời gian mà”
Đường Yên đưa cho hắn chén
trà
“Ta thấy huynh có vẻ muốn
tránh xa ta lắm rồi”
Mạc Vô Phong đỡ lấy chén trà
ngồi xuống đối diện Đường Yên
“Tôi không có ý đó…chỉ là”.
Cậu ta uống hết ngụm trà rồi nói “Thôi được…chờ sau khi tiệc kết
thúc vậy”
Mặt trăng vừa sáng cũng là
lúc tiệc trong Hà gia trang bắt đầu được tổ chức, tuy gọi là tiệc nhưng
họ làm rất đơn giản vì khách dự tiệc đều là người quen biết và
người trong gia trang. Trong sảnh lớn được xây dựng trên mặt hồ bày
bốn bàn tiệc nhỏ và một bàn tiệc lớn đặt chính giữa dành cho Hà
Kỳ Côn, Hà Cẩm Trảo, Diệp Đường Yên và Mạc Vô Phong.
Hà Kỳ Côn nâng ly rượu lên
mời Mạc Vô Phong
“Để ta giới thiệu trước ta
là Hà Kỳ Côn còn người ngồi cạnh ta là Hà Cẩm Trảo. Cả hai bọn ta
là chủ tạm thời của Hà gia trang”
Mạc Vô Phong thắc mắc
“Chủ…tạm thời?”
Hà Cẩm Trảo nói
“Cậu là bằng hữu của tiểu
thư nên bọn ta cũng không giấu làm gì. Thực ra chủ gia trang là đại
huynh của bọn ta do số huynh ấy không tốt nên đã chết thảm dưới tay
Đông Phương Bất Bại vài năm về trước”
Hà Kỳ Côn nói
“Nghĩ lại thật kinh hoàng…đêm
hôm đó tên đại ma đầu ấy cùng lũ giáo chúng Nhật Nguyệt không mời
mà tới Hà gia trang, chúng đập phá, phóng hỏa, tàn sát người không
chớp mắt. Gặp nô bộc chúng giết nô bộc, gặp a hoàn chúng giết a
hoàn. Bọn ta cùng Hà thiếu gia và số ít người khác may mắn thoát
được ra khỏi gia trang. Những tưởng đã thoát hiểm nguy thì tên đại ma
đầu Đông Phương Bất Bại đã sừng sững đứng trước bọn ta từ lúc nào.
Khi ấy bọn ta không nghĩ được nhiều, chỉ cố làm sao cứu cho được
thiếu gia nên đành để toán nô bộc trong gia trang ở lại cầm chân tên
đó. Kết cục chúng tôi chạy thoát nhưng lại lạc mất thiếu gia còn
đám nô bộc kia thì chết thảm”
Mạc Vô Phong kinh hãi
“Đông Phương Bất Bại có thù
oán gì với mọi người mà hắn phải đuổi cùng giết tận như thế”
Đường Yên nói
“Huynh không biết về hắn chút
nào cả. Tên đại ma đầu đó giết người làm gì có lý do, hắn có thể
giết người khi hắn vui cũng có thể giết người khi hắn tức giận.
Suốt những ngày hắn còn sống không biết bao nhiêu máu của anh hùng
hào kiệt trong giang hồ đã đổ xuống”
Mạc Vô Phong nghe thôi cũng
cảm thấy kinh hãi Đông Phương Bất Bại
“Theo như cô nương nói thì hắn
chết rồi sao”
Đường Yên khẽ gật
“Nghe người trong giang hồ đồn
thổi hắn đã bị Lệnh Hồ Xung giết chết vài năm trước nhưng thực hư ra
sao chúng ta là người ngoài cuộc không thể biết được”
Mạc Vô Phong thầm nhủ
“Lệnh Hồ Xung…cái tên này sao
mình nghe quen thật…Phải rồi…chính là vị huynh đệ mình gặp trong tửu
quán đó sao. Không ngờ bản lĩnh huynh đệ ấy cao thật”
Hà Kỳ Côn uống một ngụm
rượu rồi tiếp tục kể lại
“Sau khi bọn ta trốn thoát
được đã ôm hận trong lòng quyết tâm gây dựng lại Hà gia trang và ngày
ngày cử người đi dò la tin tức của Hà thiếu gia nhưng cho tới bây giờ
Hà gia trang thì đã vực dậy mà tung tích thiếu gia lại chẳng biết
chút nào”
Mạc Vô Phong nói
“Không ngờ Hà gia trang lại
có câu chuyện buồn như vậy”
Đường Yên từ nãy tới giờ cứ
rót rượu cho Mạc Vô Phong ép hắn uống liên tục và giờ cô ta lại rót
tiếp
“Thôi nào…ngày vui thế này
nhị thúc đừng buồn phiền nhiều. Rượu vẫn còn đầy ai không uống hết
thì không được về phòng nghỉ ngơi đâu đấy”
Hà Cẩm Trảo nói
“Đương nhiên rồi. Nào…chúng ta
cạn chén”
Hết Đường Yên rót rượu liên
tục lại tới hai tên họ Hà mời rượu liên hồi khiến Mạc Vô Phong dần
cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cậu ta xuất thân Tây Vực tửu lượng vốn
không thể nào so sánh với người trung thổ nên là người gục đầu tiên.
Nằm xuống mặt bàn cậu ta trông thấy quang cảnh xung quanh mình cứ
biến ảo liên hồi hai bên tai chỉ nghe loáng thoáng vài tiếng nói rồi
thiếp đi.
“Haha…tửu lượng thế này thì
không được rồi”. Hà Kỳ Côn nói
“Cháu nên cho cậu ta tập uống
rượu hàng ngày mới phải chứ”. Hà Cẩm Trảo nói
Đường Yên gọi một đệ tử Không
Động bên bàn tiệc kia đưa Mạc Vô Phong về phòng nghỉ ngơi. Tên đệ tử
ấy khó khăn lắm mới khiêng nổi cậu ta đi.
Đưa Mạc Vô Phong về phòng hắn
lập tức chạy ra thông báo với Đường Yên. Cô ta cũng vờ say khướt để
lấy cớ cáo từ nhị vị thúc thúc đoạn nói với tên đệ tử ban nãy
dẫn cô ta tới nơi Mạc Vô Phong nằm nghỉ.
Tuân theo sư tỷ, hắn lập tức
đưa Đường Yên đến trước cửa căn phòng của Mạc Vô Phong rồi lui ra nơi
khác. Đường Yên chậm rãi bước vào trong rồi cẩn thận khép chặt cửa
lại. Cô ta lần theo ánh sáng của ngọn nến đặt trên bàn từ đó bước
tới ngồi cạnh giường của cậu ta.
“Mạc công tử”. Đường Yên gọi
khẽ vài ba câu nhưng không thấy tiếng đáp lại cô ta liền nở nụ cười
bí hiểm.
Tay Đường Yên sờ nhẹ lên khuôn
mặt Mạc Vô Phong, cô ta tự nói với chính bản thân mình
“Không biết trông huynh ra sao
nhỉ?”
Đường Yên cúi xuống áp sát
mặt vào thân mình của cậu ta
“Vì trọng trách mẫu thân giao
cho…vì tương lai của phái Không Động...mất đi trong trắng có làm sao.
Kẻ mù lòa như ta từ giờ cho tới cuối đời cũng chẳng có ai thèm để
ý…hôm nay ta trao thân mình cho huynh cũng không tiếc nuối”
Nghĩ đã thông, Đường Yên
ngẩng dậy cởi bỏ y phục của cậu ta một cách nhẹ nhàng, cô ta nhận
thấy lồng ngực nóng bỏng ấy, nhận thấy từng hơi thở từng nhịp tim
của Mạc Vô Phong. Trong cơn say cậu ta khẽ cử động khiến cô ta giật
mình nhưng lại nằm yên ngay, có vẻ như cậu ấy không còn biết trời
trăng gì nữa.
Đường Yên hít một hơi thật
sâu, hai tay cô ta trườn xuống bên dưới tìm cách tháo thắt lưng vải
của Mạc Vô Phong ra bởi nó được thắt nút khá cầu kỳ.
“Mau lên”
“Phía bên kia”
“Đuổi theo bọn chúng”
Sau tiếng người ầm ĩ là
tiếng kẻ nào đó vừa nhảy lên mái nhà phía trên đầu hai người họ
khiến gạch ngói kêu loảng xoảng, một lúc sau lại có thêm hàng loạt
người khác khinh công lên mái nhà khiến tiếng động ngày một ầm ĩ
hơn.
Đường Yên tức giận lập tức
mở cửa thoát ra bên ngoài phòng trường hợp Mạc Vô Phong tỉnh dậy. Cô
ta sợ không những mỹ nhân kế không thành lại khiến hắn hiểu nhầm cô
ta có lòng dạ đen tối thì bao nhiêu công sức cô ta làm những ngày qua
đều thành công cốc.
Đúng như Đường Yên lo lắng,
Mạc Vô Phong tuy say khướt nhưng tai cậu ta vẫn còn nghe được những
tiếng ầm ĩ bên ngoài kia. Cậu ta cố mở mắt ra nhìn chung quanh nhưng
đầu vẫn còn ong ong khó chịu nên cố bước tới bàn uống một ngụm trà
giúp bản thân tỉnh táo hơn.
Mặc lại y phục trên người,
Mạc Vô Phong tính ra bên ngoài xem Hà gia trang xảy ra chuyện gì thì
một nhân ảnh phi thân vào trong phòng, hắn đóng sầm cửa lại ra hiệu
cho cậu ta im lặng.
Người này là Lão Nhị của
Vạn Thú sơn trang, biết được ngày hôm nay Hà gia trang mở tiệc nên hắn
rủ Lão Tam tới đây gây rối trả nợ cũ. Hai người họ cứ tưởng vì mải
mê tiệc rượu nên bọn họ Hà sẽ không đề phòng cảnh giác ai ngờ Hà
Kỳ Côn tinh quái hơn hắn nghĩ nhiều. Những bàn tiệc dành cho người
của Hà gia trang hắn đều cho người thay rượu bằng nước trà để họ
không say xỉn. Từ tập kích bất ngờ cuối cùng huynh đệ Vạn Thú sơn
trang lại thành kẻ chui đầu vào rọ. Hai người Lão Tam và Lão Nhị tuy
công phu không đến nỗi nào nhưng đối đầu với hàng trăm người tại Hà
gia trang đúng là hơi quá sức với họ.
Lão Nhị trông thấy bộ y phục
Mạc Vô Phong đang mặc đích xác là một trong những bộ y phục của Lão
Tứ bèn hỏi
“Ngươi…sao ngươi lại mặc y
phục của Vạn Thú sơn trang bọn ta. Nói mau…ngươi là ai”
Mạc Vô Phong bình tĩnh tường
trình trong khi đầu vẫn còn đau nhói
“Bộ y phục này do thần y cô
nương của cốc Thủy Phong cho ta…Vạn Thú sơn trang…ta chưa từng nghe qua”
Lão Nhị thầm nghĩ
“Ngày trước Lão Tứ có kể
lại khi đệ ấy tới cốc Thủy Phong thì thần y cô nương đã lấy y phục
của đệ ấy cho tên nào đó đang dưỡng thương tại cốc mặc tạm. Chẳng
lẽ lại là hắn”
Mạc Vô Phong bước tới một
bước hỏi
“Ngươi không phải người của
Hà gia trang?”
Lão Nhị quát hắn
“Đứng yên tại đó, đừng có
kêu lên cũng đừng di chuyển. Nói mau…ngươi có quen biết thần y cô nương
không”
Mạc Vô Phong nói
“Ngươi…bình tĩnh một chút. Ta
không làm gì ngươi đâu…thần y cô nương là ân nhân của ta tất nhiên ta
quen cô ấy rồi”
Lão Nhị từ nãy tới giờ vẫn
dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy yên tĩnh hơn ban nãy hắn
thầm nghĩ chắc chắn Lão Tam đã bị bắt rồi. Giờ hắn đặt mục tiêu
thoát khỏi Hà gia trang lên trên hết bèn cố lợi dụng Mạc Vô Phong.
“Bọn ta…ý ta là…ta là bằng
hữu của cô nương ấy. Ngươi coi cô nương ấy là ân nhân giờ bằng hữu cô
ấy gặp nguy hiểm ngươi cũng nên giúp chứ”
Mạc Vô Phong thắc mắc
“Nguy hiểm…không lẽ hai người
tới Hà gia trang để gây chuyện. Nếu như vậy thì các ngươi sai rồi”
Lão Nhị tức giận
“Tên tiểu tử ngươi biết gì
mà đánh giá bọn ta. Trông ngươi cũng sáng sủa vậy mà lại cùng phe
với lũ bỉ ổi họ Hà. Ngươi có biết hắn đã hại Lão Đại của bọn ta
sống dở chết dở thế nào không, may nhờ có thần y cô nương giúp đỡ
nên đại ca mới tai qua nạn khỏi. Lũ tiểu nhân chuyên dùng ám khí giao
đấu với người khác từ lâu ta đã muốn phanh thây bọn chúng ra rồi”
Mạc Vô Phong nghĩ lại
“Vừa nãy ngoài gia trang họ
cũng có nhắc tới Lão Đại và Chu Sa tán. Có thể những lời người
này nói ra đều là sự thật, nếu như vậy thì...mình không thể bỏ mặc
bằng hữu của thần y cô nương được”
Lão Nhị tới điểm huyệt đạo
của Mạc Vô Phong nhưng cậu ta không hề né tránh. Hắn hăm dọa
“Giờ chỉ có ngươi mới giúp
ta và Lão Tam rời đi được thôi. Mau cùng ta ra ngoài đó sau khi an toàn
bọn ta sẽ thả ngươi đi”
Mạc Vô Phong giả bộ sợ hãi
“Được…được vậy cứ làm theo
ý ngươi đi. Ngươi…ngươi đừng giết ta là được”
Lão Nhị lôi Mạc Vô Phong ra
bên ngoài, thẳng hướng đại sảnh mà tiến tới. Đúng như hắn dự đoán
Lão Tam đang bị trói lại một chỗ, xung quanh có hàng trăm người của
gia trang đốt đuốc đứng canh. Trông thấy Lão Nhị, Lão Tam hô to
“Nhị ca, mau chạy đi. Đừng lo
cho đệ”
Hà Kỳ Côn cười ha hả
“Cuối cùng cũng chịu thò
mặt ra rồi hả…Ủa đó không phải là…”
Hà Cẩm Trảo nói
“Sao cậu ta lại bị tên đó
bắt”
Đường Yên nói
“Cậu ta? Thúc nói ai cơ”
Hà Cẩm Trảo nói
“Còn ai ngoài bằng hữu của
cháu nữa. Cậu ta đang bị Lão Nhị khống chế”
Đáp xuống mái nhà của đại
sảnh, Lão Nhị nói
“Mau thả Lão Tam ra nếu không
ta giết chết hắn”
Đường Yên nói
“Hừ…dựa vào sức của ngươi
làm sao giết huynh ấy được”
“Huynh còn không mau ra tay kết
liễu tên đó”
Mạc Vô Phong nói
“Xin lỗi Diệp cô nương. Tôi bị
hắn điểm huyệt đạo rồi, không thể làm gì được”
Hà Cẩm Trảo tức giận
“Giờ phải làm sao đây. Không
lẽ cá câu được rồi lại đem thả xuống ao”
Hà Kỳ Côn liếc mắt nhìn
Đường Yên
“Giờ cháu muốn chúng ta làm
gì đây”
Đường Yên nói
“Không thể để hắn làm gì
huynh ấy. Mạc Vô Phong là kho báu vô giá của mẫu thân cháu, tuyệt đối
không thể để xảy ra sơ xuất gì”
Lão Nhị hét lớn
“Các ngươi còn không mau thả
Lão Tam, có tin ta sẽ bẻ cổ tên này ngay tại đây không”
Lão Tam nói
“Huynh đệ Vạn Thú sơn trang
không giết người vô tội. Huynh đã bắt giữ được cậu ta thì cùng cậu
ta chạy thoát đi đừng để ý tới đệ”
Lão Nhị nghiến răng
“Ta sẽ không bỏ mặc đệ lại
đây đâu, muốn chạy thì cùng chạy”
Đường Yên liều một phen thử
đảo ngược tình thế
“Người ngươi đang bắt giữ đối
với bọn ta chẳng quan trọng gì, ngươi thích bẻ cổ, bẻ tay, bẻ chân
hắn thì tùy. Nhưng bẻ xong rồi ta sẽ cho ngươi chứng kiến cái chết
của tên kia”
Thấy Lão Nhị có chút lung
lay, Đường Yên lại tiếp tục
“Sao vậy…ban nãy ngươi tràn
đầy khí thế lắm kia mà. Nếu ngươi không nỡ giết người của bọn ta
thì để ta giết bằng hữu của ngươi trước cho ngươi phấn chấn hơn vậy”
Lão Nhị lập tức mắc bẫy
“Khoan…đừng giết Lão Tam,
đừng giết Lão Tam”
Đường Yên lấy tay túm cổ Lão
Tam lên dọa hắn
“Còn không mau thả người của
bọn ta ra, ta đang ngứa tay lắm rồi đấy”
Mạc Vô Phong không ngờ cô nương
đi cùng mình bấy lâu nay lại là người như thế này, hơn nữa chứng
kiến khí chất của hai huynh đệ Vạn Thú sơn trang cậu ta ít nhiều rất
nể phục bèn nói với Lão Nhị
“Cô nương ấy sẽ không ra tay
đâu. Ta thấy cô ấy chỉ muốn ngươi thả ta ra bởi ta và cô ấy còn có
chuyện quan trọng chưa giải quyết xong. Ngươi dựa vào ta hoàn toàn có
thể rời khỏi Hà gia trang lành lặn”
Lão Nhị nghe cậu ta nói vậy
liền đáp
“Đa tạ huynh đệ đã có ý tốt
giúp đỡ, ơn này ta sẽ không quên. Lão Nhị ta xin lỗi huynh đệ trước…”
Lão Nhị tuy không nỡ lòng
nhưng đành nắm lấy tay trái của Mạc Vô Phong bẻ mạnh một cái. Chỉ
nghe tiếng ‘răng rắc’ của xương gãy cùng với tiếng cậu ta kêu lên đau
đớn.
Đường Yên giật mình thả Lão
Tam ra
“Ngươi…ngươi dám…”
Lão Nhị thấy cô ta lúc này
đã lộ rõ vẻ sợ hãi trên mặt nên làm tới
“Thế nào…ngươi thách ta bẻ
tay, bẻ chân, bẻ cổ cậu ta giờ ta mới bẻ tay thôi ngươi vội gì chứ.
Sức ta yếu kém chắc không bẻ chân cậu ta được thôi thì ta bẻ đầu
luôn”
Đường Yên hét lên
“Đủ rồi. Mau để bọn chúng
đi”
Hà Kỳ Côn ra lệnh cho những
tên đang bắt giữ Lão Tam lui ra xa mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Lão Tam thoát được vòng vây lập tức khinh công lên nơi Lão Nhị đứng.
Hai huynh đệ Vạn thú sơn trang lập tức đưa Mạc Vô Phong rời khỏi Hà
gia trang trước ánh mắt bất lực của Hà Kỳ Côn và Hà Cẩm Trảo.
Hà Kỳ Côn nói
“Giờ cháu tính sao”
Đường Yên tức giận tới mức
phải hít thở sâu nhiều lần mới thốt lên lời
“Có lẽ cháu phải trở về
phái Không Động huy động đệ tử tới Vạn Thú sơn trang đòi người”
Hà Cẩm Trảo nói
“Được…nhị thúc sẽ cùng cháu
tới đó làm một trận đã đời”
Hà Kỳ Côn nói
“Nợ cũ nợ mới ta tính luôn
một lượt vào lần này, không những cho bọn trang chủ một bài học mà
lũ thú vật kia cũng phải đem nướng lên ăn mới đã”
Nghe hai tên đó nói người
trong gia trang đồng loạt hô hào hưởng ứng vang một góc trời. Ai nấy
đều hừng hực khí thế chờ ngày tìm tới Vạn Thú sơn trang báo thù.
Lão Nhị và Lão Tam phải dìu
Mạc Vô Phong đi cùng nên di chuyển có phần chậm rãi. Cánh tay gãy của
cậu ta đau nhức liên hồi khiến cậu ta dù có say tới mức nào thì giờ
cũng tỉnh táo hoàn toàn.
Lão Nhị nói
“Tiểu tử này thật là…đau
thì cứ kêu lên có ai nói gì đâu. Cậu yên tâm đi tới sơn trang sẽ có
thần…”
Lão Tam huých mạnh vào tay
Lão Nhị ra hiệu đừng có nhắc tới tên thần y cô nương theo điều kiện
của cô ấy.
Lão Nhị liền sửa lại ngay
“Sẽ có Nhược cô nương của
chúng tôi chữa trị cho cậu…À…ừm…cô ấy có biết một chút…y thuật đủ
để chữa lành cánh tay bị gãy”
Mạc Vô Phong thều thào
“Vậy phải đa tạ…Nhược cô
nương trước rồi”
Lão Tam nói
“Nghĩ cũng lạ thật. Cậu tốt
tính như vậy sao lại sống cùng lũ bỉ ổi Hà gia trang đó”
Mạc Vô Phong nói
“Ta không phải người của Hà
gia trang, ta đi theo một vị bằng hữu vào trong đó”
Lão Tam nói
“Hừ…bằng hữu của cậu giao du
với lũ người đó ắt hẳn cũng chẳng tốt đẹp gì. Ta nghĩ cậu nên cắt
đứt quan hệ với bọn chúng sớm đi”
Mạc Vô Phong lắc đầu
“Tuy ta không biết họ làm gì
khiến hai người tức giận như vậy nhưng họ cũng có những nỗi khổ
riêng”
Lão Nhị nói
“Bọn chúng thì đau khổ gì
chứ. Cậu cẩn thận đừng để bọn chúng tống vào đầu cậu những điều
giả dối, giang hồ này chẳng có ai đáng tin đâu”
Mạc Vô Phong cười
“Haha…Nói như vậy chắc lời
của hai người ta cũng không nên tin phải không”
Lão Tam nói
“Ấy…cậu đừng đánh đồng huynh
đệ Vạn Thú sơn trang với lũ giang hồ xảo quyệt ngoài kia. Cậu xem
khuôn mặt chúng ta lành như thế này trông rất đáng tin đấy chứ”
Lão Nhị nói
“Thôi để cậu ấy nghỉ ngơi đi…Còn
nữa…chuyện chúng ta lén tới Hà gia trang trả thù không biết đại ca
đã hay tin chưa”
Lão Tam lắc đầu
“Đại ca và Lão Tứ còn đang
mải tiếp đón thần…à không…Nhược cô nương chắc gì đã để ý tới chúng
ta chứ”
“Hai tên to con tự nhiên biến
mất lẽ nào bọn ta không để ý. Hai người nghĩ ta mù rồi sao”. Lão
Đại đang ngồi trên mình con sư tử cưng của ông ta trừng mắt nhìn Lão
Nhị và Lão Tam.
Lão Nhị và Lão Tam dừng
bước chào hỏi đại ca
“Đại tiệc đang được chuẩn
bị, ai nấy đều bận rộn cả huynh cưỡi sư tử ra ngoài này làm gì”.
Lão Nhị nói
“Phải rồi còn Nhược cô nương
nữa không lẽ huynh để khách quý bơ vơ một mình sao”. Lão Tam nói
Lão Đại quát lớn
“Ai nấy đều bận rộn sao hai
ngươi dám bỏ đi hả…Nhược cô nương đã có Lão Tứ tiếp đón thay ta để
ta đi tìm hai kẻ phá rối các ngươi đấy”
Lão Tam thì thầm
“May quá, đại ca không biết
chúng ta lén tới Hà gia trang”
Lão Đại quắc mắt lên nhìn Mạc
Vô Phong đang được Lão Nhị dìu đi
“Hắn là ai? Không phải hai
ngươi lại đi gây chuyện ở đâu đấy chứ”
Lão Tam và Lão Nhị xua tay
“Đâu có…đâu có”
Lão Nhị nói
“Đây là bằng hữu bọn đệ mới
kết giao định rủ cậu ta tới tham dự đại tiệc cho vui nào ngờ trên
đường đi không cẩn thận cậu ta ngã lăn vài vòng khiến cái tay bị
gãy. Nhân có Nhược cô nương đang ở đây nên đệ dẫn cậu ta tới nhờ cô
ấy chữa trị”
Lão Đại ra lệnh cho con sư tử
quay về sơn trang
“Thôi khỏi lí lẽ nữa mau về
sơn trang chuẩn bị đại tiệc tiếp đón Nhược cô nương đi”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét