Nghĩ đi nghĩ lại nàng vẫn
chưa tìm ra nguyên nhân khiến những người dân thôn Lưu Đức trở nên như
vậy. Cuối cùng nàng đành rằng
“Nếu không thể tìm ra nguồn
gốc loại độc thì đành phải dùng loại thuốc trị bách độc cứu họ”
Thần y cô nương bắt đầu cảm
thấy khó khăn, thứ mà nàng nghĩ đến nàng hiểu nó khó thế nào. Nếu
là Đông Trùng Hạ Thảo thì còn có cách giải quyết nhưng thứ đó thì
gần như vô vọng. Chợt Nhuận Nhi chạy tới làm nàng giật mình, hóa ra
lúc nàng đang đọc bức thư cô ấy liền vào nhà gỗ lục trúc ngay vốn
mong có thể gặp được Mạc Vô Phong.
“Thần y tỷ tỷ, huynh ấy không
có ở đây sao”. Nhuận Nhi hỏi
Thần y cô nương nói
“Hắn đã khỏe lại nên ta để
hắn rời đi rồi”
Nhuận Nhi tự nhiên cảm thấy
hụt hẫng, thật ra Nhuận Nhi phi ngựa ngày đêm không nghỉ tới đây nhiều
phần là muốn gặp lại hắn. Nhưng cũng đành chịu thôi, Nhuận Nhi thầm
nhủ
“Huynh ấy đâu có nghĩa vụ
phải đợi mình”
Thần y cô nương cất tiếng
“Theo như những gì ngươi viết
ta nghĩ người dân ở thôn ngươi sẽ không chết được đâu, họ chỉ bị nhốt
tại một nơi hư vô nào đó mà không thể nào thoát ra được. Thú thực ta
cũng không biết bọn họ trúng phải độc dược gì nhưng ta biết làm sao
để cứu họ”
Thần y cô nương không biết
cũng phải thôi. Ngũ Sắc Thủy được tạo nên từ vô số các loại độc
khác nhau. Có trời mới đoán được chúng hòa vào nhau thì thành ra
cái gì. Nhuận Nhi nghe nàng nói xong rất tò mò
“Tỷ tỷ không biết loại độc
này nhưng lại biết cách giải độc sao. Mà không quan trọng việc biết
hay không, tỷ tỷ nếu như đã có giải dược muội có thể xin tỷ đem về
ngay được không”
Thần y cô nương lắc đầu
“Thứ ấy là vua của thảo
dược trị bách bệnh trong nhân gian. Thần dược lúc nào cũng hiếm gặp,
không phải cứ muốn là có”
Nhuận Nhi nói
“Là thứ thần dược gì mà
quý giá như vậy. Chẳng lẽ trung thổ không có lấy một cây sao”
Thần y cô nương nói
“Ngươi có lật tung cả trung
thổ lên cũng không tìm được đâu. Thứ dược thảo ấy ưa lạnh, chúng
thường sống ở những nơi buốt giá khắc nghiệt. Trung thổ không có nơi
nào như vậy”
Nhuận Nhi nghe xong rất bối
rối
“Vậy người dân trong thôn phải
làm sao bây giờ thần y tỷ tỷ”
Thần y cô nương trông ra mặt
hồ phẳng lặng
“Ta đã hứa cứu người nhất
định ta sẽ làm được. Tìm ra thảo dược ấy không dễ nhưng ta sẽ cố
gắng, ta chỉ lo ngại về cốc Thủy Phong thôi”
Nhuận Nhi nói
“Nếu tỷ không rời đi được
thì tỷ nói cho muội biết nơi có loại thảo dược ấy. Muội sẽ lên
đường tìm ngay”
Nàng thở dài
“Ngươi đã nghe đến Tuyết Liên Hoa
chưa”
Nhuận Nhi há hốc mồm
“Không phải chứ…thứ đó…muội
đã từng nghe nghĩa phụ kể chuyện lúc còn nhỏ. Nhưng…nhưng không phải
nó chỉ có trong truyền thuyết thôi sao”
Thần y cô nương nói
“Vì nó rất hiếm nên người ta
nghĩ như vậy. Nếu ta đoán không nhầm nơi duy nhất có thể tìm thấy
Tuyết Liên Hoa chính là núi tuyết Côn Luân”
Nhuận Nhi đánh hai tay vào
nhau không giấu được sự sợ hãi
“Núi tuyết Côn Luân…ở Tây
Vực. Muội…muội chưa từng tới đó bao giờ”
Thần y cô nương khẽ cười
“Nơi đó cách xa trung thổ
không những thế lũ người ở đó còn nguy hiểm hơn giới giang hồ trung
nguyên. Ngươi không tới nổi đâu. Nếu như có người thay ta trông chừng
cốc Thủy Phong thì tốt biết mấy, ta có thể rời đi vài ngày”
Nhuận Nhi lập tức nói ngay
“Muội sẽ ở lại cốc Thủy
Phong. Tỷ tỷ cứ an tâm lên đường tới Tây Vực”
Nàng quay mặt đi
“Ngươi đâu có biết y thuật, ở
lại đây cũng vô dụng”
Nhuận Nhi ủ rũ
“Phải rồi, muội quên mất.
Nhưng…muội có thể học được. Tỷ tỷ hãy dạy muội đi”
Thần y cô nương nói
“Dạy ngươi cũng không khó
nhưng chỉ trong vài ngày với sức của ngươi làm sao chăm sóc hết những
lượt người tới đây”
Nhuận Nhi suy nghĩ một chút
rồi tươi cười
“Tỷ tỷ không phải lo lắng
điều đó. Có ba người có thể cùng muội tới cốc Thủy Phong học y
thuật. Với sức của bốn người bọn muội tỷ không đắn đo nữa chứ”
Thần y cô nương ngạc nhiên
“Nếu vậy thì được, nhưng ba
người đó là ai”
Nhuận Nhi nói
“Tam Đại Tặc, tỷ quên rồi
sao. Bọn họ nói tỷ cần họ giúp điều gì họ sẽ tới ngay”
Thần y cô nương cảm thấy hơi
lo
“Ba tên đó liệu có được
không. Với lại ta không biết chúng đang ở đâu làm sao mà nhờ vả”
Nhuận Nhi cười láu cá
“Muội biết ba huynh ấy ở đâu”
Trời đã chập tối nhưng Vạn
Hoa lâu tại thành Lạc Dương vẫn phải mở cửa tiếp khách do yêu cầu
của ba tên quái đản. Ba tên chẳng coi đạo lý ra gì đó là Tam Đại
Tặc, từ khi được thần y cô nương giải độc cho bọn họ vui mừng tới
mức ngày nào cũng lôi nhau đi uống rượu, đàn ca ngắm mỹ nhân từ sáng
tới tối. Hôm nay cũng là một trong những chuỗi giây phút thần tiên
của ba tên đó.
Tam Đại Tặc chôn chân tại đây
đã nhiều ngày rồi, bọn chúng đã uống tổng cộng 134 hũ Mai Hoa lộ,
nghe đi nghe lại khúc Mỹ nhân thưởng nguyệt 36 lần nhưng vẫn không thấy
vui vẻ trọn vẹn. Do là tại Vạn Hoa lâu không chỉ có mình chúng là
khách quý, nếu Tam Đại Tặc bao hết lầu một thì lầu hai cũng được
hai đại gia khác bao sạch. Cùng một thời gian Vạn Hoa lâu của Lạc
Dương thành tiếp hai nhóm khách quý không biết đã thu được của họ bao
nhiêu đĩnh bạc.
Đại Tặc, Nhị Tặc hai tay đều
ôm hai kỹ nữ còn Tam Tặc dáng dấp nhỏ bé hắn có dang rộng hai tay ra
cũng chỉ ôm trọn cái đùi của một kỹ nữ mà thôi. Các kỹ nữ thi nhau
rót rượu cho họ uống, hết ly này tới ly khác không ngừng nghỉ. Tuy
mệt mỏi nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ họ sẽ bị Hoa ma chủ
quản Vạn Hoa lâu trừng phạt. Kể ra người sướng nhất tại Vạn Hoa lâu
chẳng phải là ai trong Tam Đại Tặc cũng chẳng phải ai trong hai vị
khách trên lầu hai mà chính là Hoa ma đó. Bà ta ngồi ngắm trăng hóng
gió uống trà, uống hết một ly bà ta lại ngó qua lầu hai rồi đi
xuống lầu một nịnh nọt để khách vứt thêm bạc ra.
Như thường lệ, ly trà trên tay
bà ta vừa cạn liền đứng dậy ngay. Một tay phe phẩy chiếc quạt đủ
sắc màu, Hoa ma õng ẹo bước tới lầu hai nơi hai vị khách quý tranh
một nửa số kỹ nữ trong Vạn Hoa lâu của Tam Đại Tặc. Hoa ma vừa ra
tới nơi thì một kỹ nữ từ dưới lầu một đi lên, vẻ mặt cô ta nhăn nhó
lộ rõ sự khó chịu
“Tỷ tỷ cho bọn muội lên hầu
hạ hai vị công tử trên này đi. Ba tên dưới kia vừa hôi hám vừa thô lỗ
khiến bọn muội chẳng thoải mái chút nào”
Hoa ma đập nhẹ vào tay kỹ nữ
đó
“Nói nhỏ cái miệng thôi,
không cần biết chúng hôi hám hay sạch sẽ chỉ cần có tiền là phải
phục vụ cho tử tế. Thôi đi làm việc tiếp đi, ta phải qua chỗ hai vị
công tử đó kiếm chút bạc”
Tại lầu hai hàng loạt cửa
đổ đều được mở tung ra, gió từ bên ngoài thổi vào khiến lòng người
cũng phải liêu xiêu theo từng cơn gió lộng. Trên đây cũng đông vui chẳng
kém lầu một là mấy, hai tên nam nhân dáng vẻ nho nhã nước da trắng
trẻo đang ngồi giữa một bầy kỹ nữ xinh tươi như hoa. Kỹ nữ tại lầu
hai phục vụ không có vẻ gì là gượng ép như phía dưới. Cũng bởi vì
hai tên công tử này khá tuấn tú, người ngoài nhìn vào không biết là
ai đang phục vụ ai nữa. Bọn họ đều là đệ tử phái Côn Luân từ Tây
Vực tới trung thổ thăm thú. Tên thoải mái nhất nằm giữa bầy kỹ nữ
là Đường Chính Thiên còn tên kia dường như hơi nhút nhát một chút, từ
lúc vào Vạn Hoa lâu tới giờ hắn chỉ dám ngồi một chỗ khi nào có
người rót rượu thì hắn uống còn không thì thôi nên đa số kỹ nữ đều
đã bâu hết lấy Đường Chính Thiên.
Vì không thông thạo tiếng Hán
nên Đường Chính Thiên chỉ có thể vui vẻ với các kỹ nữ bằng cử chỉ.
Hắn há miệng ra nghĩa là đang muốn uống rượu, hắn vừa há miệng vừa
đập hai hàm răng vào nhau nghĩa là cần ăn hoa quả. Các kỹ nữ ở Vạn
Hoa lâu có vẻ rất chuyên nghiệp khi giao tiếp như thế này chẳng ai có
chút bối rối khó hiểu nào cả. Một giọng nói đanh đá cất lên cắt
đứt những tiếng cười tại lầu hai
“Hai vị công tử, các cô nương
của chúng tôi đã mỏi mệt rồi. Nếu còn muốn tiếp tục thì…”. Cả
mười ngón tay của Hoa ma xòe rộng ra đưa lên phía trước.
Trương Thiên Lạc là cái tên
nhút nhát ban nãy cất tiếng
“Sư huynh, bà ta lại lên nữa
kìa”
Đường Chính Thiên nhìn là
hiểu ý ngay, hắn móc từ trong túi ra một đĩnh bạc lóng lánh đút
vào ngực một kỹ nữ gần đó. Cô ta giả vờ ngượng ngịu lấy đĩnh bạc
ra đưa cho Hoa ma. Bà ta tươi cười phất phơ chiếc quạt
“Công tử tới từ đâu mà thông
minh như vậy. Nhất định Vạn Hoa lâu chúng tôi sẽ hầu hạ hai vị thật
chu đáo”
Cất đĩnh bạc vào chiếc túi
dắt sau mông, Hoa ma lại õng ẹo chạy xuống lầu một. Bà ta hớn hở
chạy qua chỗ Tam Đại Tặc nói y chang vừa nãy
“Ba vị đại gia, các cô nương
của chúng tôi đã mệt rồi. Các vị còn muốn tiếp tục thì…”. Bà ta
lại xòe cả mười ngón tay ra, cười híp cả mắt.
Đại Tặc cằn nhằn
“Lại nữa, còn tiền không vứt
cho bà ta đi”
Nhị tặc sờ xoạng trong người
một lúc rồi nói
“Hết sạch rồi, mấy ngày hôm
nay chúng ta tiêu nhiều quá”
Hoa ma thay đổi thái độ còn
nhanh hơn cả người ta chớp mắt
“Không có tiền sao, đấy là
từ mà Vạn Hoa lâu bọn ta ghét nhất đấy. Hết rồi thì mau đi đi để
bọn ta còn đón khách mới”
Tam Tặc đẩy mấy cô kỹ nữ ra,
hắn bước hẳn lên bàn cho cao bằng Hoa ma xong lấy tay chỉ thẳng mặt
bà ta nói
“Mấy ngày hôm nay bà ăn của
bọn ta bao nhiêu bạc rồi mà vẫn muốn thêm hả. Mau đi chỗ khác để bọn
ta tiếp tục vui vẻ”
Hoa ma vốn tính đanh đá, bà
ta chẳng sợ gì mấy lời dọa nạt của bọn nam nhân. Bà ta trợn mắt lên
nói
“Không có tiền mà vẫn muốn
vui vẻ hả. Các tỷ muội mau đứng hết lên mặc xác bọn chúng, khách
quý thực sự của chúng ta ở trên lầu hai ai muốn kiếm bạc mau lên đó”
Hoa ma nói trúng ham muốn của
những cô kỹ nữ lầu một, bà ta vừa dứt lời tất cả đều vén váy
chạy lên lầu hai cho nhanh. Tam Đại Tặc vô cùng tức giận, bọn chúng
tuốt kiếm ra chửi rủa
“Tên khốn nào dám lôi kéo
các cô nương của chúng ta”. Nhị tặc nói
“Không biết hắn ăn gan hùm hay
gan cọp mà dám qua mặt Tam Đại Tặc, hôm nay chúng ta không thể để hắn
sống sót mà ra khỏi Vạn Hoa lâu được”. Đại tặc nói
“Xử bọn chúng xong tất cả
các cô nương của Vạn Hoa lâu sẽ lại thuộc về chúng ta”. Tam Tặc nói
Hoa ma chạy ra phía bên ngoài
hò hét
“Các vị lại đây mà xem này,
lũ người kia đã không có tiền mà còn dám bước vào kỹ viện không
những thế còn đòi gây gổ đánh nhau nữa. Trên đời này còn có đạo lý
gì không”
Mặc cho người dân quanh thành
Lạc Dương chỉ trỏ bàn tán, Tam Đại Tặc khinh công lên lầu hai. Giữa
cả rừng hoa tươi là hai tên đệ tử Côn Luân dáng vẻ thư sinh càng làm
cho ba tên đại tặc ngứa mắt. Chẳng nói chẳng rằng bọn chúng xông
thẳng về phía hai người đó làm cho các cô nương kêu la chạy toán
loạn.
Thấy có kẻ tấn công, Đường
Chính Thiên lập tức dùng chân gạt chiếc bàn đựng đầy rượu và hoa
quả hất về phía Tam Đại Tặc. Đại Tặc tuốt kiếm khỏi vỏ xẻ cái
bàn ra làm đôi, khi chiếc bàn bay lên đã che tầm mắt của bọn chúng
tới khi hai mảnh vỡ của chiếc bàn bay ra xa thì không thấy hai tên đệ
tử Côn Luân đâu cả. Nhị Tặc chỉ tay về phía cửa sổ
“Đuổi theo”
Tam Tặc cũng hô
“Các ngươi chạy đâu cho thoát”
Đường Chính Thiên và Trương
Thiên Lạc khinh công xuống trước cửa Vạn Hoa lâu. Trương Thiên Lạc cứ
lúc nào lâm vào thế chiến hắn lại sợ hãi mặc dù công phu của hắn
không đến nỗi tệ, biết rõ tính hắn như vậy nên Đường Chính Thiên mới
nhảy ra ngoài tìm cách chuồn cho đỡ rắc rối ai ngờ Tam Đại Tặc đã
kịp chặn ba ngả. Trước tình thế không đánh thì không thoát này hắn
đành rút vũ khí ra. Vũ khí của hắn chỉ là cây sáo nhỏ khiến Tam
Đại Tặc không khỏi tò mò.
“Ngươi định dùng thứ đó
chống lại bọn ta sao”. Đại Tặc hỏi
“Tiểu tử, bọn ta không đánh
chơi đâu đó”. Tam Tặc nói
“Bọn chúng muốn tự sát thì
cứ mặc đi”. Nhị Tặc nói
Đường Chính Thiên nói với
Trương Thiên Lạc
“Lớn đầu rồi mà đệ vẫn
không dám đánh nhau sao. Nếu vậy thì mau chạy đi đừng làm vướng chân
huynh”
Trương Thiên Lạc nói
“Đệ…đệ không chạy. Đệ sẽ ở
lại giúp huynh”
Đường Chính Thiên thở dài
“Đệ không dám đánh người thì
giúp huynh bằng cách nào chứ”
Trương Thiên Lạc trông ra thanh
kiếm của Tam Đại Tặc, hắn liền nghĩ ra một cách
“Nếu đệ có kiếm sẽ tạo
được trận kỳ ngay tại đây. Huynh xem đi, ba tên đó đứng vây bên ngoài
giống hệt trận Dịch Lý Chỉ Quy trên bàn cờ. Để phá vỡ vòng vây đệ
sẽ chuyển về thế trận Đương Hồ Dịch Phổ khi ấy sẽ tạo kẽ hở để
chúng ta rời đi”
Đường Chính Thiên gật gù
“Vậy là khi nào trông thấy
kẽ hở đệ và huynh sẽ chuồn ngay hả”
Trương Thiên Lạc nói
“Đúng vậy, nhưng quan trọng
là đệ không có kiếm, nội công lại chẳng bằng ai khó có thể tạo thế
trận lên mặt đất được”
Đường Chính Thiên cười
“Chuyện đó thì có khó gì.
Xem huynh đây”
Đường Chính Thiên chỉ tay về
phía Tam Tặc thu hút sự chú ý của hắn xong dang rộng tay dài ra bằng
một thanh kiếm, sau đó hắn chìa hai tay ra vẫy vẫy. Tam Tặc thắc mắc
“Hắn làm cái trò gì vậy”
Nhị Tặc nói
“Hình như hắn không phải
người Hán, ban nãy ta nghe bọn chúng nói gì đó với nhau bằng thứ
tiếng quen lắm. Rõ ràng ta đã nghe ở đâu rồi”
Đại Tặc nói
“Là tiếng Tây Vực. Chắc hai
tên này sống cùng nơi với vị huynh đệ đó”
Nhị Tặc đánh mạnh hai tay
vào nhau
“Phải rồi, vậy mà đệ nhớ
mãi không ra. Nhưng mà tên đó đang cố nói với Tam Tặc cái gì vậy”
Đại Tặc thử giơ thanh kiếm ra
phía trước xem Đường Chính Thiên phản ứng như thế nào, ai ngờ hắn
gật đầu liên tục.
“Hắn muốn kiếm”. Đại tặc
nói
“Chúng ta đưa kiếm cho hắn hay
không”. Tam Tặc nói
“Hai tên tiểu tử dù có kiếm cũng
bại dưới tay chúng ta thôi. Hắn xin đệ thì đệ vứt cho hắn đi”. Nhị
tặc nói
Tam Tặc cằn nhằn
“Không có kiếm đệ đánh bằng
gì. Sao huynh không cho hắn”
Nhị Tặc trợn mắt lên
“Hắn xin ngươi chứ xin ta đâu.
Ngươi đi mà cho hắn”
Đại Tặc giơ tay ra hiệu cho
hai tên đó dừng cãi cọ
“Lằng nhằng quá, ta cho hắn
mượn cũng được. Đợi chúng chết lấy lại kiếm cũng không muộn”
Đại Tặc ném thanh kiếm của
mình về phía hai đệ tử Côn Luân. Trương Thiên Lạc nhanh tay đón lấy
kiếm, hắn nháy mắt với Đường Chính Thiên xong lập tức khinh công lên
cao. Nhị Tặc cười ha hả
“Chúng ra tay rồi đó. Lên
nào”
Tam Đại Tặc dậm chân thật
mạnh xuống đất rồi vọt lên cao bằng tầm nhảy của Trương Thiên Lạc.
Nhưng khi vừa lên tới nơi Trương Thiên Lạc vận khinh công đặc biệt của
Côn Luân phái trượt nhanh xuống phía dưới khiến Tam Đại Tặc trở tay
không kịp. Cách mặt đất chừng một trượng hắn chĩa mũi kiếm xuống
làm trụ đồng thời lách qua trái tạo thành một vệt kiếm dài in lên
mặt đất. Thấy thân ảnh hắn di chuyển qua bên nào Tam Đại Tặc liền
chạy qua bên đó như bị thôi miên nhưng bắt không kịp tốc độ của hắn.
Đường Chính Thiên ở trong trận pháp một cách ung dung tự tại, hắn
quay tròn cây sáo trên tay miệng huýt bài Mỹ nhân thưởng nguyệt của
Vạn Hoa lâu.
Hiện giờ Tam Đại Tặc đã
hoàn toàn trở thành quân cờ trong trận kỳ của Trương Thiên Lạc. Khi
hắn ngừng di chuyển cũng là lúc trận kỳ được thiết kế xong. Đúng
như ý đồ của hắn, ba tên đại tặc bị hút theo trận kỳ đã gom về một
phía. Trương Thiên Lạc vứt lại thanh kiếm rồi cùng Đường Chính Thiên
khinh công lên những mái nhà trên cao rời khỏi nơi này. Khi Tam Đại Tặc
hoàn hồn cũng là lúc thân ảnh hai người kia biến mất, dưới chân bọn
chúng đứng in rõ những nét kiếm kỳ lạ. Đường kiếm cắm vào mặt đất
sâu tới mức ngón tay trỏ đặt vào cũng vừa.
Tam Tặc trông thấy thành Lạc
Dương cứ như đảo ngược lại, hai chân hắn đi như kẻ say rượu, miệng thở
hổn hển
“Bắt lấy tên đó…bắt lấy tên
đó. Trời ơi…chóng mặt quá”
Nhị Tặc lắc đầu vài cái
thật mạnh cho tỉnh hẳn
“Tên tiểu tử láu cá đó, hắn
dám dùng mê hồn thuật với chúng ta”
Đại Tặc ngồi bệt xuống đất
“Gì mà mê hồn thuật chứ,
chỉ tại chúng ta quá chú ý vào hắn nên mới thành ra thế này”
Lúc này lại thêm tiếng chân
ngựa ‘lọc cọc’ gõ mạnh xuống mặt đường khiến Tam Đại Tặc như bị
búa đập vào đầu, khó chịu không chịu nổi. Nữ nhân trên lưng ngựa là
Nhuận Nhi từ Thủy Phong cốc tới đây, nghe tiếng kiếm khí từ xa cô ấy
đinh ninh là tới đó sẽ gặp được ba tên đại tặc này bởi bản tính
thích gây chuyện của chúng. Đúng như Nhuận Nhi đoán, trông thấy hai tên
đó như kẻ mất hồn trước cửa Vạn Hoa lâu, Nhuận Nhi nhảy xuống ngựa
hỏi chuyện
“Ba đại ca sao lại thừ người
ra hết thế này. Muội nghe tiếng kiếm khí nên chạy qua đây, không biết
đã có chuyện gì, có phải các huynh gây ra không”
Tam Tặc chân trái đá chân
phải bước đi xiêu vẹo, nhìn Nhuận Nhi hắn hỏi
“Ngươi…ngươi là ai thế”
Nhuận Nhi đưa hai tay ve vẩy
trước mặt Tam Tặc
“Huynh không nhìn thấy gì hả.
Muội là Nhuận Nhi, huynh không nhớ sao”
Tam Tặc cố đứng vững, lấy
hai tay dụi mắt
“À…ra là tiểu cô nương. Tới
có chuyện gì không, nói mau lên ta còn phải đánh một giấc. Ta…sắp
không trụ nổi nữa rồi”
Nhuận Nhi nhăn mặt
“Các huynh không được ngủ giờ
này. Thần y cô nương có chuyện muốn tìm gặp ba huynh. Mau đi theo muội
trở về cốc Thủy Phong”
Nghe nhắc tới thần y cô nương
Tam Đại Tặc như bừng tỉnh hẳn. Nhị Tặc vỗ vai Nhuận Nhi
“Cô nương ấy muốn gì, sơn hào
hải vị hay mỹ tửu đệ nhất bọn ta sẽ lập tức mang tới ngay”
Đại Tặc nói
“Ngươi ngốc thật, thần y cô
nương muốn mấy thứ đó làm gì. Chắc chắn là tơ lụa Tô Châu, túi thơm
Hàng Châu rồi”
Tam Tặc cười ha hả
“Các huynh chẳng biết suy
nghĩ gì cả, cô nương ấy là thần y tất nhiên phải muốn những thứ như
đơn dược hảo hạng chứ”
Nhuận Nhi nói
“Tất cả đều không đúng…nói
chúng là các huynh mau tới Thủy Phong cốc với muội. Trên đường đi
muội sẽ từ từ giải thích”
Đại Tặc nói
“Tất nhiên bọn ta sẽ tới
ngay. Thần y cô nương là đại ân nhân của Tam Đại Tặc, chỉ cần cô ấy
muốn là được”. Dứt lời Đại Tặc khinh công lên lưng một con ngựa đi
ngang qua, hắn đạp luôn kẻ cưỡi ngựa xuống đất cướp con ngựa giữa ban
ngày ban mặt.
“Đệ cũng đang tính làm như
huynh”. Nhị Tặc nhặt lấy một hòn sỏi phi trúng chân một con ngựa
khác khiến người trên đó té nhào xuống đất, đoạn hắn cùng Tam Tặc
nhảy lên lưng ngựa.
Nhuận Nhi cảm thấy rất xấu
hổ với hành vị của bọn chúng, chả trách mà giang hồ gọi ba tên này
là đại tặc. Cô ấy lấy một túi tiền trong người ra chia cho hai người
vừa bị mất ngựa
“Xin lỗi hai vị đại ca, ba
huynh ấy cư xử thô lỗ quá. Số tiền này hai người cầm lấy đi mua con
ngựa khác nhé”
Rời thành Lạc Dương bọn họ
lập tức tới Thủy Phong cốc bái kiến thần y cô nương. Theo lời Nhuận
Nhi thuật lại Tam Đại Tặc có hơi ngỡ ngàng với yêu cầu của thần y cô
nương một chút nhưng bọn họ cũng chẳng dám chối từ ân nhân.
Trong nhà gỗ lục trúc tại
cốc Thủy Phong, thần y cô nương đang chăm chú đọc một quyển sách viết
về thứ thần dược trong truyền thuyết – Tuyết Liên Hoa. Trong quyển
sách có vẽ rất nhiều hình dáng của loài dược thảo đó nhưng chẳng
biết đâu mới đúng là thật. Chắc hẳn trên đời người nhìn thấy thứ
thần dược này rất ít hơn nữa nhiều người cầm trên tay thần dược mà
không biết có đúng là nó hay không. Sách không ghi rõ nơi thần dược
sinh sống mà chỉ ghi mập mờ rằng ‘Tuyết Liên Hoa – Thiên trung bảo bối
– Dáng vẻ yêu kiều – Treo mình trong tuyết’. Kẻ ghi lại cuốn sách này
kiến thức cũng chẳng hơn nàng bao nhiêu, ngay từ đầu nàng cũng đoán
được rằng thứ thần dược đó chỉ có thể xuất hiện ở nơi khắc nghiệt
nhất, núi tuyết Côn Luân mà nàng đề cập tới là một trong những nơi
đó.
Cảm thấy có người đang tiến
vào cốc Thủy Phong, nàng gập cuốn sách lại bước ra bên ngoài. Vừa
trông thấy thần y cô nương cả Tam Đại Tặc đều ôm quyền hô to
“Bái kiến thần y cô nương”
Nàng nói
“Các ngươi thực sự muốn ở
lại cốc Thủy Phong thay ta một thời gian sao. Giờ hối hận vẫn còn
kịp đấy”
Đại Tặc nói
“Chỉ cần là việc bọn tôi có
thể giúp cô nương, nhất quyết sẽ không từ bỏ”
Nhị Tặc nói
“Tuy chỉ là đại tặc nhưng
bọn tôi cũng hiểu được đạo nghĩa trong giang hồ. Phàm là ân nhân cứu
mạng chúng tôi, cô nương có bắt phải lên núi đao xuống biển lửa chúng
tôi cũng cam lòng”
Tam Tặc nói
“Đúng vậy…đúng vậy. Mạng
sống của chúng tôi là do cô nương đoạt lại từ tay thần chết. Cô nương
có bắt chúng tôi chết ngay bây giờ cũng được chứ đừng nói là ở lại
cốc Thủy Phong một thời gian”
Thần y cô nương nói
“Tốt lắm. Các ngươi đều tự
nguyện ta cũng không ngăn cản nữa. Có điều khi đã học y thuật thì
gắng mà học cho tử tế. Lúc ta trở về nếu biết có ai đó bỏ mạng
tại đây ta sẽ trừng phạt các ngươi”
Tam Đại Tặc hô to
“Bọn tôi xin ghi nhớ lời dạy
của cô nương
Nhuận Nhi hồ hởi nói với
thần y cô nương
“Thần y tỷ tỷ an tâm, muội
sẽ để ý ba huynh ấy thật tốt. Nhất định không để ai làm điều gì
tổn hại tới uy danh của tỷ”
Tam Tặc nói
“Chẳng cần cô nương phải để
ý, bọn ta sẽ làm tốt mà”
Thần y cô nương nói
“Từ giờ cho tới khi tiết
trời chuyển đông ta sẽ cố gắng truyền đạt đầy đủ những gì ta biết
cho các ngươi”
Nhị Tặc hỏi
“Tôi nghe tiểu cô nương kia nói
người dân thôn Lưu Đức bị trúng độc nhưng không chết mà luôn ở trong
trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Nếu đã như vậy cô nương cứ dạy cho chúng
tôi từ từ cũng được. Chỉ còn vài tháng nữa là trời chuyển đông, như
vậy gấp gáp quá”
Thần y cô nương nói
“Thứ thần dược duy nhất trên
thế gian có thể cứu được họ là Tuyết Liên Hoa. Chỉ khi nào tuyết rơi
dày đặc thần dược mới nở, thần dược một khi đã nở chỉ tồn tại
trong vòng vài tháng là chết. Nếu vài tháng tới không kịp tìm ra e
là phải đợi tới đợt tuyết rơi năm sau. Tới lúc đó chất độc
trong cơ thể họ sẽ biến chứng hay không ai mà biết được”
Đại Tặc nói
“Tôi hiểu rồi, vậy cô nương
hãy dạy y thuật cho chúng tôi ngay đi. Nhất định chúng tôi sẽ cố gắng
hết sức hiểu hết những lời cô nói”
Tam Tặc kiếm lấy một nơi
ngồi xuống
“Thật ra hai huynh có chỗ nào
không hiểu có thể hỏi đệ. Trông đệ thế này thôi nhưng Tứ thư Ngũ kinh
đều đã đọc qua hết rồi”
Nhị Tặc nói
“Cái loại như ngươi mà đọc kinh
thư gì chứ. Hơn nữa bọn ta học y thuật ngươi lôi kinh thư vào đây để
làm gì”
Nhuận Nhi can ngăn
“Được rồi, trên đường tới đây
hai huynh cãi nhau chưa chán sao. Thần y tỷ tỷ muốn nói gì cũng bị
hai huynh tranh hết rồi”
Tam Tặc vội nói
“Xin lỗi thần y cô nương, bọn
tôi vô ý vô tứ quá. Cô nương cứ nói tiếp đi từ giờ tôi sẽ chú tâm
lắng nghe”
Thần y cô nương vào trong nhà
lấy một cuốn sách rất dày giơ lên cho Tam Đại Tặc và Nhuận Nhi xem
“Đây là cuốn Bản Thảo Cương
Mục bao gồm 1892 loại dược thảo được tổng hợp từ hơn 800 cuốn sách
khác nhau nói về y thuật. Từ giờ cho tới mùa đông ta sẽ giúp các
ngươi thông hiểu thuyết Âm dương, Ngũ hành, Thiên nhân hợp nhất từ đó
các ngươi có thể thông thạo Bát cương – Tứ chẩn. Một khi đã thông
thạo chẩn đoán các ngươi phải hiểu biết về Bát pháp. Hiểu rõ tất
cả những điều cơ bản đó mới có thể chọn dược cứu người. Công dụng
của từng loại dược thảo đều có trong này, các ngươi giữ lấy đi”
Nhuận Nhi nhanh tay đón lấy
cuốn sách từ chỗ thần y cô nương. Cô ấy vừa đón được cuốn Bản Thảo
Cương Mục thì suýt nữa làm nó rớt xuống đất. Nhuận Nhi lẩm bẩm
“Nhìn tỷ ấy cầm cuốn sách
rất thoải mái mình cứ nghĩ nó cũng không nặng mấy. Ai ngờ…”
Nhuận Nhi ngồi cạnh hồ nước
giở từng trang sách đầu tiên ra xem. Tam Đại Tặc thấy vậy cũng chúi
đầu vào. Đại Tặc suýt soa
“Chà. Nếu chúng ta được đọc
cuốn sách này trước khi trúng độc thì đã không phải phiền tới thần
y cô nương rồi”
Nhị Tặc nói
“Huynh nói đơn giản quá nhỉ.
Có cho đệ ngồi đọc đi đọc lại trăm lần cũng chưa chắc nhớ nổi 10 vị
thuốc trong số gần 2000 vị trong này”
Nhuận Nhi hỏi bọn chúng
“Ba huynh cứ nhắc đi nhắc lại
chuyện trúng độc sao muội không thấy các huynh nói về kẻ đã hạ độc
thủ”
Tam Đại Tặc đồng loạt giật
mình. Khuôn mặt bọn họ bỗng biến sắc, ba người lắc đầu nhìn nhau có
vẻ như không muốn chia sẻ với ai về chuyện này. Cuối cùng Tam Tặc lên
tiếng
“Tại sao cô nương lại hỏi về
kẻ đã hạ độc thủ”
Nhuận Nhi nói
“Sao sắc mặt các huynh lạ
vậy. Hay kẻ đã hạ độc thủ các huynh là những tay cao thủ kiệt xuất
trên giang hồ nên các huynh mới không muốn nhắc tới”
Nhị Tặc đưa mắt nhìn Đại
Tặc, thấy Đại Tặc gật đầu hắn ta mới dám nói
“Chuyện cũng không có gì,
chỉ là bọn ta sợ nói ra rồi sẽ làm liên lụy cô nương thôi”
Nhuận Nhi ngạc nhiên
“Tại sao lại liên lụy muội
được chứ. Mắt hắn đâu có nhìn thấy chúng ta, tai hắn đâu có nghe
thấy chúng ta nói gì. Các huynh cứ kể muội nghe đi, kẻ đó là ai”
Tam Tặc cười
“Khí chất của cô nương giống
như nghe xong sẽ ra mặt trả thù cho bọn ta ấy”
Nhuận Nhi nói
“Muội nghe để biết mà đề
phòng thôi. Võ công muội kém cỏi nhỡ đâu sau này muội cũng chạm trán
với tên đó thì còn biết mà chạy thoát ngay chứ”
Đại Tặc nói
“Cô nương thật là…Nếu muốn
biết thì ta kể qua cho mà đề phòng”
“Hôm đó bọn ta đang ngồi uống
rượu trong một tửu điếm nhỏ ở thành Lạc Dương thì trông thấy bọn
người của…Nhật Nguyệt thần giáo. Cô nương đã nghe qua lũ người này
rồi chứ, lý do bọn ta không muốn nhắc tới vì e ngại cái tên giáo
chủ uy phong lừng lẫy khi xưa. Nhắc tới hắn là bọn ta lại nổi da gà”
Nhuận Nhi chen ngang
“Các huynh đang nhắc tới giáo
chủ Hướng Vấn Thiên của Nhật Nguyệt thần giáo hả”
Tam Tặc vỗ bụng cười
“Cái tên đó có gì mà chúng
ta phải sợ chứ. Từ khi hắn trở thành giáo chủ đã khiến cho đệ nhất
ma giáo sụt giảm uy phong. Gì mà kết giao với danh môn chính phái, gì
mà diệt tà hướng thiện. Trước kia nghe tới Nhật Nguyệt thần giáo ai
cũng phải run sợ, nhất là thời Đông Phương giáo chủ. Nay thần giáo
tà ác nhất trung thổ lại cứ như nửa nạc nửa mỡ, chính không ra
chính, tà không ra tà khiến lũ người trong giang hồ như bọn ta lấy
làm khinh lắm”
Nhị Tặc nói
“Đúng vậy, người mà Đại Tặc
nhắc tới chính là Đông Phương Bất Bại. Tuy nhắc tới tên hắn bọn ta
cũng có hơi sợ hãi nhưng những gì hắn làm được thực sự khiến nhiều
người khâm phục. Chỉ có bọn tự xưng là danh môn chính phái mới tỏ
vẻ ghen ghét vì không bằng được hắn”
Nhuận Nhi thấy rất khó hiểu
“Như những gì các huynh nói,
Đông Phương Bất Bại là giáo chủ của ma giáo giết người không gớm tay mà
có kẻ lại đi khâm phục hắn sao”
Đại Tặc nói
“Sống trong giang hồ khó
tránh được cảnh chém giết lẫn nhau. Đông Phương Bất Bại tuy giết
nhiều người nhưng hắn giết một cách quang minh chính đại, không lén
lén lút lút”
“Đấy là chuyện sau khi hắn
đã trở thành giáo chủ. Đông Phương Bất Bại đã làm gì để trở thành
giáo chủ các ngươi không biết được đâu. Hắn cũng chỉ là một tên mưu
mô xảo quyệt, giết người giấu tay thôi”. Thần y cô nương đứng tựa vào
cánh cửa bất giác nói ra những lời ấy. Thấy Tam Đại Tặc đều quay ra
nhìn nàng tránh ánh mắt của chúng rồi phi thân tới Sơn Phù Độc.
Nhuận Nhi hỏi
“Hình như thần y tỷ tỷ hiểu
rõ Đông Phương Bất Bại hơn các huynh thì phải”
Tam Tặc nhún vai
“Chỉ có Đông Phương Bất Bại
mới hiểu chính hắn nhất. Bọn ta hay thần y cô nương cũng chỉ nêu lên
ý kiến chủ quan thôi”
Đại Tặc nói
“Trở lại chuyện ban nãy. Ta
đang nói đến đoạn gặp đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo trong tửu điếm.
Khi ấy bọn chúng đang gặp mặt hai tên nào đó ăn mặc rất kín đáo lại
đội mũ kín che mất khuôn mặt. Chính hai tên đó là kẻ đã khiến cả ba
chúng ta trúng độc. Tên đệ tử Nhật Nguyệt nhận từ tay hai kẻ lạ mặt
một rương gỗ lớn, ta liếc nhanh qua thì phát hiện trong đó có chứa
rất nhiều bạc nén. Bọn ta là đại tặc mà, nơi nào có bạc bọn ta
trông ra nhanh lắm”
Tam Tặc nói
“Đúng vậy, ngay lúc ấy tên
đệ tử Nhật Nguyệt rời đi luôn. Hai kẻ lạ mặt kia thấy chúng ta cứ
nhìn chằm chằm vào đống bạc ấy một tên trong số chúng bèn nhúng tay
vào hũ rượu đoạn vẩy vào chân bọn ta. Bọn ta nghĩ chỉ là rượu thôi
nên chẳng tránh, sau đó hai tên ấy cười tấm tắc và cũng rời đi luôn.
Chuyện sau đó cô nương chắc cũng đoán ra rồi, từ sau ngày hôm đấy bọn
ta đều cảm thấy bệnh trong người lại nghe danh thần y cô nương nên tìm
tới Thủy Phong cốc. Thấy cô nương ấy chữa trị cho bọn người tới
trước lâu quá Tam Tặc ta đành rút kiếm khỏi vỏ đuổi bọn đó đi, ai
ngờ thần y cô nương trừng mắt nhìn bọn ta và…”. Tam Tặc giơ cái chân
của hắn lên cho Nhuận Nhi xem “Nhưng giờ thì tốt rồi, cô nương ấy đúng
là cao thâm vừa trừng trị lại vừa cứu giúp bọn ta chỉ trong một chiêu
hay là bao nhiêu chiêu ấy ta chẳng nhìn rõ”
Đại Tặc trông về hướng Sơn
Phù Độc nơi thần y cô nương vừa bước vào
“Nhắc mới nhớ, bản thân ta
rất thắc mắc thần y cô nương là ai. Công phu thâm hậu như vậy không
biết trước kia thuộc môn phái nào. Tại sao lại ẩn cư nơi cốc Thủy
Phong này. Nói không ngoa với công lực của cô nương ấy so với mấy người như Lệnh Hồ đại hiệp chắc không kém cạnh là bao"
0 nhận xét:
Đăng nhận xét