Thần y cô nương nhìn qua những
người vừa mới bước vào Thủy Phong cốc một lượt. Trông thấy nàng chỉ
có Lam Phượng Hoàng ôm quyền chào hỏi
“Nghe danh thần y cô nương đã
nhiều nhưng giờ mới có cơ hội gặp mặt”
Tam Tặc ‘hứ’ một tiếng dài
“Ban nãy ngươi hống hách lắm
kia mà, giờ còn làm trò bày đặt phép tắc. Mà sao ba tên kia trông
thấy thần y cô nương của Thủy Phong cốc không chào hỏi câu nào hả. Ta
cho các ngươi một trận bây giờ”
Lam Phượng Hoàng coi như không
có tên Tam Tặc ở đó, cô ta quay ra hỏi chuyện thần y cô nương
“Xin lỗi cô nương, ba người
này không phải người trung thổ họ không hiểu tiếng Hán với lễ nghi
tại đây nên có hơi vô phép. Bọn tôi tới Thủy Phong cốc chỉ để hỏi
tung tích một người rồi sẽ rời đi ngay chứ không có ý gây gổ với
tên…lùn kia”
Tam Tặc tức giận
“Ngươi…ngươi dám ăn nói thế
với ta à”
Thần y cô nương phất tay áo,
quay mình nhìn ra giữa hồ
“Nơi đây chỉ tiếp đón người
bệnh, nếu không ai có bệnh thì các ngươi mau quay trở ra”
Tam Tặc cười lớn
“Hahaha…ngươi nghe rõ rồi đấy.
Thần y cô nương không muốn tiếp đón các ngươi, các ngươi còn mặt dày
ở đó làm gì. Mau đi chỗ khác đi”
Lam Phượng Hoàng nói với Lạc
Hư
“Thần y cô nương chỉ tiếp đón
người bị bệnh, cái tên lùn kia ta nghĩ chẳng hỏi được tin tức gì
đâu. Giờ không tiếp chuyện được với cô ấy chúng ta làm cách nào bây
giờ”
Đường Chính Thiên từ nãy tới
giờ vẫn không rời mắt khỏi thân hình đẹp đẽ của thần y cô nương, hắn
nói
“Từ dáng vẻ tới mùi hương
đều làm người ta chết mê chết mệt. Có điều trông cô nương này chẳng
dễ gần chút nào”
Trương Thiên Lạc thắc mắc
“Sao cô nương ấy phải che mặt
vậy”
Đường Chính Thiên nói
“Ta nghĩ một là khuôn mặt cô
ta rất xấu xí nên giấu đi để người khác khỏi trông thấy hoặc sau lớp
khăn đó là một khuôn mặt yêu kiều nên mới giấu đi để nam nhân khỏi
rối trí”
Lam Phượng Hoàng cằn nhằn
“Ngươi chẳng chú tâm vào công
việc chút nào. Mau nghĩ cách để hỏi ra tung tích của Mạc Vô Phong đi”
Trương Thiên Lạc nói
“Vậy huynh nghĩ là do quá
xấu hay quá đẹp”
Đường Chính Thiên lắc đầu
“Cái này thật khó đoán…nhưng
có một cách để biết”. Dứt lời hắn rút cây sáo trúc từ trong người
ra tấn công thần y cô nương từ phía sau.
Lam Phượng Hoàng thót tim
“Ngươi làm gì vậy hả tên phá
đám”
Đường Chính Thiên có ý định
giật lấy khăn che mặt của thần y cô nương nên mới hành động thiếu kiên
nhẫn như vậy. Trông bề ngoài của nàng có vẻ mỏng manh khiến hắn
khinh thường địch thủ nhưng hắn đâu biết rằng mình đang đối đầu với
ai. Nội lực của Đường Chính Thiên so với nàng giống như trứng chọi
với đá. Nghe tiếng gió rít từ phía sau bởi tốc độ của hắn nàng lập
tức xoay mình lại lùi ra giữa hồ, hắn thấy nàng lùi ra xa càng hung
hăng tiến tới. Chỉ trong nháy mắt cả hai người đều đã phi thân cách
xa bờ. Thần y cô nương lùi lại là để nén nội lực của mình, đợi
Đường Chính Thiên tới sát nàng dồn lực lại áp thẳng vào người hắn.
Không chịu nổi lực đẩy của nàng hắn mất đà bay trở lại bờ, tiếp
đất bằng mặt.
Sau cú đẩy bằng nội lực ấy
thần y cô nương vẫn đứng trên mặt hồ nhìn chằm chằm về phía các đệ
tử Côn Luân, nàng không hề thu lực mà vẫn giữ nguyên thế chuẩn bị
tấn công bởi nàng nhận thấy có một luồng sát khí đang toát ra thách
thức nàng.
Đúng như thần y cô nương cảm
nhận, Đường Chính Thiên chỉ vừa lồm cồm bò dậy thì Lạc Hư đã tuốt
kiếm ra khỏi vỏ. Bản tính hắn từ lâu đã như thế rồi, cứ gặp cao
thủ là sát khí trong người hắn lại tỏa ra cùng với sự hứng thú.
Hắn phi thẳng thanh trường kiếm về phía nàng, kiếm hắn lao tới đâu
nước dưới mặt hồ lại rẽ sang hai bên cùng tốc độ của thanh kiếm.
Đối đầu với mấy tên hậu bối này chỉ cần một chiêu của Quỳ Hoa Bảo
Điển nàng có thể chiến thắng chỉ trong một cái chớp mắt nhưng nàng
không động tới. Từ sau lần tấn công hai người của Hà gia trang nàng
đã cẩn thận hơn rất nhiều, nếu không phải trường hợp nguy cấp nàng
nhất định không dùng tới bảo điển.
Thanh kiếm của Lạc Hư còn
cách nàng khoảng ba bước chân thì thần y cô nương lập tức dùng nội
lực hút nước dưới hồ lên cao đẩy thẳng vào mũi kiếm. Chỉ nghe tiếng
nổ lớn phát ra làm hồ nước chấn động mạnh, theo đó là thanh kiếm
của Lạc Hư bị văng về phía hắn. Nhảy lên cao đón lấy thanh kiếm, hắn
lao xuống mặt nước xoay kiếm trên tay khuấy động nước dưới hồ, những
tia nước sắc nhọn như mũi kim liên tiếp bắn về phía thần y cô nương
nhưng nàng nhanh chóng xoay mình lên không trung né tránh. Những tia
nước bắn vào lá cây thì lá cây rụng xuống, bắn vào thân cây thì thân
cây bị thủng nguyên một lỗ to.
Thần y cô nương thì thầm với
chính mình
“Công phu cũng không tồi lắm”
Thấy nàng đang ở trên cao,
Lạc Hư chớp lấy cơ hội tấn công từ dưới lên dành thế chủ động. Hắn
nghĩ nếu nàng đáp xuống sẽ trúng ngay mũi kiếm của hắn còn tiếp
tục né tránh bằng cách phi thân lên cao hơn chẳng mấy chốc mà nội
lực cũng giảm sút, chỉ trong khoảnh khắc hắn tự tin mình đã giành
chiến thắng trong cuộc đọ sức này. Nhưng đáng tiếc hắn chẳng vui
được bao lâu, thần y cô nương thậm chí không né sang phía khác cũng
chẳng nhảy lên cao hơn mà nàng lao thẳng về phía Lạc Hư. Hắn không
thể tin nổi những gì nàng định làm, hắn thầm nghĩ
“Cô nương này định tự sát
sao”
Lạc Hư lao thẳng lên trên với
mũi kiếm sắc nhọn còn thần y cô nương đáp thẳng xuống dưới, gặp mũi
kiếm của hắn nàng dùng tay phải đỡ lấy đầu kiếm. Tay nàng chạm tới
đâu thanh kiếm vỡ nát tới đó, Lạc Hư chưa hết kinh hoàng thì đã lĩnh
ngay một chưởng của nàng khiến hắn mất thăng bằng rơi thẳng xuống
phía dưới cùng những mảnh kiếm vỡ.
Lam Phượng Hoàng sợ hãi hét
lên
“Mau xoay mình tránh ra chỗ
khác đi phía dưới toàn…toàn những mảnh kiếm nhọn…”
Lạc Hư giật mình ngoảnh mặt
xuống, đúng là một trong số những mảnh vỡ của thanh kiếm đã rơi
xuống trước và hiện giờ hắn cũng đang rơi xuống ngay đó. Hắn nghĩ
phen này mình tiêu rồi, bên dưới ít cũng phải có bốn, năm mảnh kiếm
nhọn rơi xuống đấy xương thịt hắn nát như tương là cái chắc. Ban nãy
hắn dùng nội lực khinh công lên nhưng bị lãnh ngay một chưởng của
nàng khiến hắn mất lực hoàn toàn giờ lại đang ở trên không có hồi
lại lực cũng không tìm được vật gì dẫm lên để nhảy sang phía khác.
Đang suy nghĩ mông lung thì hắn cảm thấy có ai đó đang nắm chặt lấy
cổ áo mình, người đó không ai khác chính là thần y cô nương, chắc
hẳn nàng cũng biết hắn rơi xuống đó mất mạng là cái chắc nên nàng
đành trở xuống kéo hắn lui ra phía xa.
Lạc Hư được ném trở lại bờ
một cách an toàn nhờ thần y cô nương. Phía bên kia nàng cũng đang đáp
xuống đất, nàng phất mạnh tay áo khiến những mảnh kiếm dưới đất
văng ra xa lấy chỗ cho nàng đứng. Lạc Hư lấy lại bình tĩnh ngay lập
tức
“Tôi đúng là ếch ngồi đáy
giếng đã đắc tội với cao nhân rồi”
Tam Tặc nãy giờ hết đứng lên
ngồi xuống rồi cổ vũ cho thần y cô nương nhưng tiếng động trong cuộc
chiến đã lấn áp hết giọng nói của hắn, giờ hắn mới có cơ hội vênh
mặt lên
“Mấy tên không biết trời cao
đất dày là gì kia đã biết sự lợi hại của thần y cô nương chưa. Còn
không mau rời đi hả, bên trong có rất nhiều người bệnh đang tịnh dưỡng
các ngươi liệu đừng có làm kinh động tới bọn họ”
Lam Phượng Hoàng đang phải
dìu Lạc Hư đứng vững nhưng cũng không quên đấu khẩu với Tam Tặc
“Cái tên người lớn không ra
người lớn, trẻ con không ra trẻ con như ngươi sao lắm mồm lắm miệng
thế hả. Bọn ta tới đây tìm thần y cô nương vì muốn hỏi tung tích một
người, hỏi xong bọn ta sẽ đi ngay…chỉ tại…chỉ tại cái tên kia”. Cô ta
chỉ tay vào Đường Chính Thiên làm hắn giật mình, hắn lắp bắp
“Có chuyện gì vậy, cô đang
nói gì về ta hả”
Lam Phượng Hoàng hét lên
“Không ngươi thì ai, đang yên
đang lành gây hấn với thần y cô nương để Lạc Hư bị lãnh một chưởng.
Cũng may là huynh ấy không bị làm sao nếu không ta dìm ngươi xuống hồ
rồi”
Lạc Hư nói
“Được rồi, ta không sao cả.
Đều nhờ cô nương đó hạ thủ lưu tình”
Lam Phượng Hoàng nói
“Huynh không sao là tốt rồi
nhưng tình hình hiện giờ muốn hỏi tin tức e là còn khó hơn ban nãy
nữa”
Lạc Hư nói
“Vừa rồi muội bảo thần y cô
nương chỉ tiếp đón người bệnh thôi đúng không”
Lam Phượng Hoàng gật đầu
“Phải, chúng ta gặp rắc rối
ở chỗ đó đấy”
Lạc Hư nhắm mắt, nghiến răng
vận khí lực vào tay tự đánh mình ba chưởng. Hắn thực hiện quá nhanh
khiến Lam Phượng Hoàng cùng hai sư đệ không kịp can ngăn. Tự nhận lấy
ba chưởng của mình cộng thêm một chưởng ban nãy của thần y cô nương
hắn cảm thấy toàn thân như rã rời, hai mắt bắt đầu nhòe đi.
Đường Chính Thiên và Trương
Thiên Lạc sợ hãi chạy tới đỡ lấy hắn. Tam Tặc trông thấy thế sởn
hết cả gai ốc, hắn nói với thần y cô nương
“Tên đó điên thật rồi, làm
người lành lặn không muốn lại muốn trở thành người bệnh. Giờ chúng
ta phải cứu hắn sao thần y cô nương”
“Ta đã nói rồi đấy thôi, nơi này dành
cho người bệnh tới chữa trị”. Nàng nói hết câu liền quay mình trở
về Sơn Phù Độc. Từ khi có Tam Đại Tặc và Nhuận Nhi tới học y thuật,
thời gian rảnh rỗi của nàng rất nhiều vì nàng dành hầu hết số
người bệnh đến đây cho họ tập bắt mạch bốc thuốc, nếu có trường
hợp nguy hiểm hơn nàng mới đích thân ra tay.
Tam Tặc tuy không thích mấy
người này nhưng đành nghe theo thần y cô nương
“Mấy tên các ngươi theo ta vào
trong”
Lam Phượng Hoàng nói
“Hắn để chúng ta vào rồi. Đi
thôi, Lạc Hư”
Đường Chính Thiên nói
“Để đệ đỡ huynh vào trong”
Lam Phượng Hoàng gạt tay hắn
ra
“Ngươi tránh ra chỗ khác đi,
đừng có làm Lạc Hư xui xẻo nữa”
Đường Chính Thiên nói
“Cô nương thật là…huynh ấy là
đại ca của ta sao cô cứ cấm cản thế”
Trương Thiên Lạc lôi Đường
Chính Thiên lại
“Ai dìu cũng được mà Đường
đại ca, huynh còn chuyện chưa kể với đệ đấy”
Đường Chính Thiên thắc mắc
“Huynh giấu đệ chuyện gì chứ”
Trương Thiên Lạc nói
“Là chuyện cô nương ban nãy
đó. Thế nào…khuôn mặt cô ấy ra sao huynh trông thấy rồi phải không”
Đường Chính Thiên lấy tay áo
lau sạch cây sáo trúc rồi cất vào trong người, hắn nói một cách hụt
hẫng
“Thấy cái đầu đệ ấy…huynh
còn chưa kịp động được vào vạt áo của cô nương đó kìa”
Trông thấy Tam Tặc dẫn Lam
Phượng Hoàng cùng Lạc Hư tiến sâu vào trong cốc một đoạn xa rồi hai
tên này mới tức tốc chạy theo. Bên trong cốc có vẻ náo nhiệt hơn cửa
cốc nhiều, căn bản tay nghề của Tam Đại Tặc và Nhuận Nhi chưa cao nên
kê toa bốc thuốc mất khá nhiều thời gian. Bốn người bọn họ cùng làm
với nhau chậm gấp đôi thần y cô nương làm một mình.
Thấy Tam Tặc giờ mới trở về
Nhị Tặc tức tối chạy ra đập vào đầu hắn một cái
“Ngươi nói là ra ngoài hóng
gió một chút rồi ngủ ngoài cốc luôn hả. Cầm lấy tờ giấy này vào
trong chế thuốc cho họ đi, một mình tiểu cô nương làm hộ ngươi gần
hết rồi đấy”
Tam Tặc giở lấy tờ giấy ra
đọc, hắn vẫn chưa thích ứng được với hàng loạt vị thuốc chạy dài
trên giấy, cứ trông vào là hoa mắt chóng mặt
“Cái gì thế này…Phục thần,
nhâm sâm, đương qui lại cả…hoa nhài nữa. Hôm qua đệ đã phải chui vào
lùm cây phía Tây tìm rễ cỏ tranh hàng giờ liền, tay chân bị mấy con
gì đó trong đấy đốt cho sưng vù hết lên giờ lại đi vặt hoa nữa. Hay
bỏ hoa nhài đi nhé”
Đại Tặc bên đó đang bận bịu
thấy hắn lằng nhằng liền quát
“Ngươi có mau đi không hả, lát
nữa bọn ta vứt xuống hồ bây giờ”
“Đừng làm vậy…đừng làm vậy.
Đệ đi là được chứ gì”. Tam Tặc sợ quá chạy một mạch lên núi tìm
hoa luôn.
Lam Phượng Hoàng thì thầm
với Lạc Hư
“Không ngờ nơi ở của thần y
cô nương lại đông vui như vậy nhưng sao cô nương ấy lại khác hẳn với
những người này nhỉ. Còn nữa từ khi gặp thần y cô nương, nhìn thần
thái của cô ấy muội trông rất giống với một người nhưng không tài
nào nhớ ra là giống ai”
Lạc Hư thở hổn hển
“Những chuyện đó để sau đi,
giờ phải hỏi tin tức trước đã”
Lam Phượng Hoàng nói
“Không được, huynh đã thành ra
thế này rồi phải chữa khỏi cho huynh đã. Chuyện hỏi tin tức chúng ta
có thể từ từ hơn nữa huynh trông xem những người này đang rất bận
rộn muội sợ chúng ta sẽ chọc giận họ mất”
Nhị Tặc thấy hai người họ
đứng thì thầm với nhau liền hỏi
“Các ngươi bị bệnh gì vậy,
đã vào trong này rồi sao còn không nói”
Lam Phượng Hoàng cười trừ
“Ôi…vị huynh đài này thật
tốt tính không như cái tên lùn kia. Chẳng là tướng công của ta bị…kẻ
gian hãm hại dẫn đến nội thương. Huynh xem đi, giờ chàng đến thở cũng
rất khó nhọc…huynh mau cứu chàng đi ta sợ…ta sợ chàng sẽ chết mất.
Chàng chết rồi một mình ta sống trên đời này còn có ý nghĩa gì
nữa”. Cô ta cứ thế mà khóc lóc om sòm hết lên khiến ai nhìn cũng
chỉ trỏ bàn tán. Đường Chính Thiên lại gần hỏi
“Này…cô nương lại bày trò gì
thế. Ta không nhịn được cười”
Lam Phượng Hoàng ngưng khóc
trừng mắt nhìn hắn
“Không nhịn được thì ngươi
quay ra chỗ khác mà cười, mau đi đi cho khuất mắt ta”
Nhị Tặc tưởng thật liền tới
xem qua kinh mạch của Lạc Hư, xem một hồi hắn nói
“Cô nương yên tâm, hắn chỉ bị
tổn thương nhẹ thôi. Kinh mạch không có vấn đề gì nghiêm trọng, cô đưa
hắn vào bên trong tìm tiểu cô nương nấu thuốc tại đó xin cho hắn một
bát Bạch Mao Căn, hắn uống xong lập tức khỏe lại ngay”
Lam Phượng Hoàng vui vẻ đáp
lại
“Ta hiểu rồi, ta sẽ làm theo
lời đại ca”
Lạc Hư nói
“Sao rồi, hắn nói gì vậy”
Lam Phượng Hoàng đỡ hắn đứng
lên, mỉm cười
“Bên trong có sẵn thuốc chữa
trị thương tích cho huynh rồi. Để muội đưa huynh vào trong”
Lạc Hư thở dài
“Làm phiền muội rồi”
Lam Phượng Hoàng quay ra chỗ
hai tên kia gắt lên
“Mau đi thôi, các ngươi ở
ngoài này định gây thêm tai họa gì nữa”
Đường Chính Thiên khoác vai
Trương Thiên Lạc ra tới bờ hồ mặc kệ Lam Phượng Hoàng gào khô cả
họng. Tức mình cô ta cũng mặc kê bọn chúng luôn, một mình đưa Lạc Hư
vào trong tìm tiểu cô nương kia. Căn nhà dùng để sắc các loại thuốc
mới được dựng lên cách nhà gỗ lục trúc của thần y cô nương không xa.
Đấy là tác phẩm của Tam Đại Tặc, bọn chúng không ai bảo ai đều tự
hiểu mình không nên làm phiền nàng.
Thường ngày họ phân nhau làm
hai nhóm, một nhóm gồm Đại Tặc và Nhị Tặc bắt mạch kiểm bệnh cho
mọi người xong xuôi sẽ ghi những vị thuốc cần sắc ra một tờ giấy
gửi về phòng sắc thuốc. Nhóm của Nhuận Nhi và Tam Tặc lo phần sắc
thuốc nhưng nhóm này chỉ có Nhuận Nhi làm là chính chứ không trông
mong gì ở tên Tam Tặc.
Nhuận Nhi bây giờ có phần
nhanh nhẹn hơn hồi mới ra khỏi thung lũng Lưu Đức, một tay cô ấy quạt
đều giữ ngọn lửa đủ to để thuốc nhanh hoàn tất tay kia thỉnh thoảng cô
ấy mở nắp nồi nấu thuốc ra kiểm tra. Sau làn khói thuốc mờ ảo,
Nhuận Nhi trông thấy thấp thoáng có bóng người đang bước vào nơi này
liền chạy ra nói
“Xin lỗi hai người tới đây
làm gì vậy. Khi nào thuốc sắc xong sẽ có người mang xuống ngay”
Lam Phượng Hoàng nói
“Vị đại ca bên dưới cốc nói
ta tới tìm tiểu cô nương xin một bát Bạch Mao Căn”
Nhuận Nhi xắn tay áo của
mình lên, chạy vội vào trong
“Người đó bị nội thương hả,
tỷ đợi tôi một chút”
Bạch Mao Căn vốn là vị thuốc
cơ bản của thần y cô nương luôn được sắc sẵn nguyên do vì thuốc này
dễ chế biến công hiệu lại cao, hơn nữa người bệnh tới khám đa số là
kẻ trong giang hồ khó tránh khỏi những thương tích về nội công.
Dìu Lạc Hư ngồi xuống một
chiếc ghế dựng trước cửa, Lam Phượng Hoàng ghé mắt xuống dưới theo
dõi hai tên Côn Luân kia phòng trường hợp họ lại chuẩn bị làm điều
gì điên dồ. Nhân lúc này cô ta cũng nhìn quanh Thủy Phong cốc một
vòng tận hưởng cảm giác dễ chịu nơi đây
“Ngũ Bá Cương có nơi như thế
này giờ muội mới được biết đấy”
Lạc Hư hỏi
“Muội đã từng ở đây rồi sao”
Lam Phượng Hoàng nói
“Không hẳn là sống ở đây, khi
xưa muội cùng lũ bằng hữu thỉnh thoảng lại tới Ngũ Bá Cương tụ họp
nhưng chưa từng đặt chân vào cốc này bao giờ. Nếu biết nơi này từ
trước bọn muội đã tới đây chiếm địa bàn trước rồi”
Lạc Hư cười
“Giờ thì nơi này là của
thần y cô nương đó, huynh cũng thấy tiếc cho mọi người đấy”
Lam Phượng Hoàng cười lớn
“Không được ở Thủy Phong cốc
muội đã có Thông Thiên cốc sau núi Hằng Sơn rồi. Nơi đó tuy không đẹp
như chỗ này nhưng phong cảnh cũng không tệ lắm huynh có muốn tới thăm
thú không”
Lạc Hư nói
“Đợi tìm ra Mạc Vô Phong huynh
sẽ cùng họ tới đó với muội”
Lam Phượng Hoàng bắt đầu
thấy buồn bã
“Sau đó huynh sẽ trở về Tây
Vực luôn, bỏ muội lại đây hả”
Lạc Hư ngẫm nghĩ
“Dự định là vậy nhưng phải
xem Thông Thiên cốc đó có thứ gì giữ chân được huynh ở lại không”
“Đây là thuốc của tỷ, cẩn
thận nóng đó”. Nhuận Nhi từ bên trong bưng bát thuốc nóng hổi ra đưa
cho Lam Phượng Hoàng.
Lam Phượng Hoàng hít một hơi
tấm tắc khen ngợi
“Dược thảo này thơm mát lạ
thường có điều không biết mùi vị ra sao”
Nhuận Nhi nói
“Bạch Mao Căn là rễ của cây
cỏ tranh hương thơm mát lạnh uống vào vừa bùi vừa ngọt. Nếu tỷ muốn
có thể uống thử, dù không bị nội thương cũng thưởng thức được như
thường”
Lam Phượng Hoàng uống một
ngụm nhỏ xong khen lấy khen để
“Chà…không biết vị thuốc này
do ai nghĩ ra, nhưng chỉ là rễ cây mà có nhiều công hiệu như vậy khó
tin quá”
Nhuận Nhi tươi cười đáp
“Thần y tỷ tỷ còn dùng rễ
cỏ tranh pha với nước ấm để ngâm mình trong đó hằng ngày đấy. À…mà
vị đại ca này sao không thấy nói câu gì vậy, huynh ấy bị thương nặng
lắm hả”
Lam Phượng Hoàng đưa bát
thuốc cho Lạc Hư nói hắn uống đi rồi giải thích cho Nhuận Nhi
“Không phải đâu huynh ấy không
nói mà là muốn cũng không nói được, huynh ấy là người Tây Vực chứ
chẳng phải người Hán đâu”
Khuôn mặt Nhuận Nhi bỗng trầm
hẳn xuống, cô ấy nói nhỏ nhẹ
“Huynh ấy cũng là người Tây
Vực sao”
Lam Phượng Hoàng thấy tiểu cô
nương hơi là lạ liền hỏi
“Giọng muội bị sao vậy”
Nhuận Nhi lắc đầu vờ chạy vào
trong kiểm tra những nồi thuốc. Từ khi Mạc Vô Phong rời đi tiểu cô nương
đã bắt đầu như vậy, thỉnh thoảng lại ngồi thẫn thờ một mình. Lam
Phượng Hoàng cũng không hỏi thêm câu nào nữa, chờ cho Lạc Hư uống cạn
bát thuốc cô ta đem vào trả lại bát cho Nhuận Nhi.
“Tiểu cô nương, hoa nhài tới
rồi đây”. Tam Tặc vừa đi vừa nhảy tưng tưng, đầu tóc hắn rối bời, y
phục lấm lem bùn đất. Lên tới nơi trông thấy Lam Phượng Hoàng cùng
Lạc Hư hắn lại cau có khó chịu.
Nhuận Nhi nói với ra
“Tam Tặc đại ca, muội chờ
huynh từ nãy tới giờ, huynh làm gì mà lâu vậy”
Lam Phượng Hoàng bất ngờ chỉ
tay vào Tam Tặc
“À ra ngươi chính là một
trong ba tên đại tặc chuyên ức hiếp kẻ yếu hả. Ban nãy vì lo lắng cho
Lạc Hư nên nhất thời ta không nhận ra ngươi. Nếu biết trước bổn cô
nương đã chẳng thèm tiếp chuyện với ngươi câu nào rồi”
Tam Tặc đặt giỏ hoa nhài
cùng các vị thuốc khác lên bệ cửa sổ nơi Nhuận Nhi đang sắc thuốc
rồi tiến lại gần Lam Phượng Hoàng
“Bọn ta đã cải tà quy phục
thần y cô nương rồi ngươi cứ nhắc chuyện cũ làm gì vậy. Mà ngươi là
ai chứ, suốt ngày lên mặt với Tam Tặc ta”
Lam Phượng Hoàng hất hàm lên
“Ta là người quen của Lệnh
Hồ đại ca đây, không lâu trước huynh ấy có nhắc tới các người đấy. Ta
còn chưa hiểu sao huynh ấy lại đi quen với ba tên đại tặc các ngươi”
Tam Tặc ngạc nhiên
“Hóa ra ngươi là bằng hữu
của Lệnh Hồ đại hiệp à. Chà…ngươi lại làm ta nhớ đến cái ngày hôm
đó…Vậy vị cô nương đi cùng cậu ta thế nào rồi”
Lam Phượng Hoàng nói
“Thánh cô đang dưỡng thương
tại Hằng Sơn…Còn nữa, Lệnh Hồ đại ca rất lo cho các ngươi đấy, hôm
nay trông các ngươi khỏe mạnh như vậy khi nào gặp lại huynh ấy ta sẽ
kể cho huynh ấy an tâm”
Tam Tặc cười khì
“Bọn ta vì khâm phục tài năng
của Lệnh Hồ đại hiệp nên mới ra tay cứu giúp nhưng người giúp cậu ta
cũng chưa hoàn toàn là Tam Đại Tặc bọn ta đâu”
Lam Phượng Hoàng nói
“Vậy là ai chứ, không lẽ các
ngươi mới kết nạp thêm một tên làm thành Tứ Đại Tặc hả”
Tam Tặc ve vẩy cái tay
“Ngươi ăn nói chẳng suy nghĩ
chút nào, ba người bọn ta đủ khiến uy danh đại tặc vang xa rồi còn
cần thêm tên thứ tư làm gì cho thừa thãi. Ngươi hỏi vậy làm ta thấy
nhớ cái tên Tây Vực đó quá”. Xong hắn quay sang nhìn Nhuận Nhi “Phải
không tiểu cô nương, cô cũng nhớ hắn đúng chứ”
Nhuận Nhi đỏ mặt quay đi
“Huynh nói gì vậy, muội…muội
không hiểu”
Tam Tặc cười lớn
“Haha…tiểu cô nương xấu hổ
hả. Ta thấy cái tên Mạc Vô Phong đó cũng được đấy khi nào gặp lại
hắn, ta nhất định phải cuỗm thêm ngân phiếu của hắn đi uống rượu cho
thỏa thích”
Lam Phượng Hoàng há hốc
miệng ra
“Ngươi…ngươi vừa nhắc tới Mạc
Vô Phong hả. Hắn là người Tây Vực phải không”
Tam Tặc nói
“Ấy…ngươi cũng gặp tên đó
rồi hả. Cái tên này thật là vừa mới khỏi nội thương đã chạy quanh
trung thổ thăm thú rồi. Mà ngươi biết hắn đang ở đâu không chỉ cho ta
đi”
Nhuận Nhi nghe có người biết
Mạc Vô Phong bỏ nồi thuốc đó chạy ra ngoài hàn huyên cùng họ ngay
“Tỷ quen biết Mạc đại ca sao”
Lam Phượng Hoàng phẩy tay
“Chờ ta một lát”. Cô ta ghé
vào tai Lạc Hư nói “Những người này đã từng gặp qua Mạc Vô Phong đấy
huynh có gì muốn hỏi họ không”
Lạc Hư đang tọa thiền điều
tức khí lực nhưng nghe những lời cô ta nói hắn không khỏi hồi hộp
“Thật vậy sao. Huynh ấy hiện
giờ đang ở đâu ta sẽ tới đó ngay”
Lam Phượng Hoàng đẩy hắn
ngồi lại xuống
“Trời ạ…huynh bình tĩnh một
chút đi. Để muội hỏi mấy người đó đã”
Tam Tặc thấy hai người kia
nói chuyện hắn cằn nhằn
“Lại là thứ tiếng Tây Vực
chết tiệt đó. Mấy tên Tây Vực này không biết tiếng Hán sao có thể
ung dung tới trung thổ như thế nhỉ”
Lam Phượng Hoàng quay ra hỏi
chuyện
“Này…ngươi vừa nói ngươi quen
biết Mạc Vô Phong hả. Giờ người đó đang ở đâu vậy”
Tam Tặc trợn mắt lên
“Ngươi thật là kỳ quặc ban
nãy ta vừa hỏi ngươi hắn đang ở đâu giờ ngươi hỏi lại ta câu đó là
có ý gì”
Lam Phượng Hoàng tự cốc vào
đầu mình một cái
“Đúng rồi…đúng rồi. Ta có
hơi vội vã chút xíu, vậy là ngay cả ngươi cũng không biết hắn đang ở
đâu sao. Chuyến đi này của bọn ta tới đây mất công vô ích rồi”
Nhuận Nhi khẽ nói
“Hay là tỷ đi hỏi thần y tỷ
tỷ đi, có thể tỷ ấy biết đấy”
Tam Tặc nói
“Ta biết ngay tiểu cô nương
nhớ hắn mà, nhưng sao bấy lâu nay cô nương không đi hỏi giờ lại nhờ
mấy tên này”
Nhuận Nhi nói
“Muội…muội không dám bắt
chuyện với thần y tỷ tỷ hơn nữa tỷ ấy đang rất bận rộn với việc của
thôn Lưu Đức. Muội sợ sẽ khiến tỷ ấy cảm thấy phiền toái”
Tam Tặc nói
“Tiểu cô nương nói cũng phải.
Thần y cô nương vừa khó gần lại hơi khó…tính không cẩn thận làm cô
ấy tức giận thì sống sao nổi cho tới ngày mai”
Lam Phượng Hoàng chống tay
ngang hông đi đi lại lại
“Nghe mấy người nói vậy ta
cũng hơi run một chút nhưng vì Lạc Hư đành phải liều một phen”
Tam Tặc xua tay đuổi họ đi
“Thuốc chắc các ngươi đã
uống rồi, chuyện cũng đã hỏi xong rồi giờ đi chỗ khác để bọn ta
làm việc. Muốn gặp thần y cô nương phải xem bản lĩnh của các ngươi
đã”
Lam Phượng Hoàng tới níu Tam
Tặc lại
“Ngươi nói vậy là có ý gì,
nói rõ ràng cho ta hiểu được không”
Tam Tặc chỉ tay ra chỗ mảnh
đất nổi nằm giữa cốc Thủy Phong
“Nơi đó gọi là Sơn Phù Độc
nằm chênh vênh giữa cốc, cao chừng ba trượng so với mặt hồ. Đấy là
chỗ thần y cô nương hay tới tĩnh tâm, các ngươi khỏi mất công tìm đường
vào, muốn tới đấy chỉ có thể sử dụng khinh công thôi”
Lam Phượng Hoàng ngước mặt
lên nhìn Sơn Phù Độc
“Chà…cao thật đấy, ta còn
tưởng đó là một ngọn núi riêng hóa ra là nơi thần y cô nương tĩnh
tâm. Đúng là suy nghĩ của các bậc cao thủ khác xa chúng ta nhiều
thật”
Cô ta gọi Lạc Hư chỉ tay về
hướng Sơn Phù Độc cho hắn xem
“Này, huynh còn đủ sức leo
lên đó tìm thần y cô nương không, họ nói chỉ có cô nương ấy mới biết
tung tích của Mạc Vô Phong”
Lạc Hư gượng dậy bước đi
khập khiễng
“Nội lực của huynh chưa hồi
phục hoàn toàn chẳng thể khinh công cao quá một trượng nhưng dùng sức
trèo lên chắc là được”
Lam Phượng Hoàng không tin vào
tai mình liền hỏi lại hắn lần nữa
“Huynh…trèo lên đó bằng cách
gì. Ý muội là…làm sao có thể trèo lên đó được, nguy hiểm lắm. Hay
bắt hai tên tiểu đệ của huynh trèo lên được không”
Lạc Hư nói
“Trương Thiên Lạc thì nhút
nhát dễ làm hỏng chuyện, Đường Chính Thiên lại là người vừa gây hấn
với cô nương ấy huynh e trong lòng cô ta đã có thành kiến với tiểu tử
đó rồi”
Lam Phượng Hoàng gật gù
“Huynh nói vậy cũng phải
nhưng…nhưng muội vẫn cảm thấy…”
Lạc Hư nói
“Yên tâm đi, mấy chuyện leo
trèo như thế này khi ở Tây Vực huynh làm không ít. Nơi đó chắc chỉ
cao tầm ba, bốn trượng là cùng chẳng may ngã xuống hồ nước cũng
không hề hấn gì”
Nghe lời Lạc Hư, Lam Phượng
Hoàng đành theo hắn xuống dưới đi tới bên hồ nước chuẩn bị trèo lên
Sơn Phù Độc. Thấy hai người tới Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc
hí hửng chạy ra hỏi chuyện
“Huynh sao rồi đã đỡ hơn chưa”.
Đường Chính Thiên nói
Lạc Hư đáp
“Đợi huynh làm xong việc đã
rồi trả lời sau”
Trương Thiên Lạc ngơ ngác
“Ở đây có việc gì để huynh
làm vậy”
Lam Phượng Hoàng kêu la
“Huynh ấy chuẩn bị leo lên đó
tìm tung tích Mạc Vô Phong”
Cả hai tên sư đệ đều há hốc
mồm
“Leo lên trên đó sao”
Lạc Hư dùng chút nội lực ít
ỏi còn lại phi thân qua mặt nước, tới chân Sơn Phù Độc hắn đạp nhẹ
xuống đẩy thân mình lên cao cố với lấy vách đá. Lạc Hư hầu như đã
tận dụng hết chút nội công của mình nhưng cú nhảy vừa rồi chỉ giúp
hắn lên được chưa tới một phần ba quãng đường.
Đường Chính Thiên hét to
“Có cần bọn đệ giúp không”
Lam Phượng Hoàng đẩy hắn ra
tiến lên phía trước xem xét tình hình
“Hai người giúp được huynh ấy
đã nhờ rồi, yên lặng để Lạc Hư chú tâm trèo lên đi. Huynh ấy chẳng
may rơi xuống ta sẽ hỏi tội ngươi”
Đường Chính Thiên nói
“Sao cái gì cô nương cũng đổ
hết lên đầu ta vậy”
Trương Thiên Lạc chỉ tay về
phía Lạc Hư
“Mọi người xem huynh ấy đang
trèo lên rồi”
Lạc Hư không chỉ giỏi về
kiếm thuật mà sức bền của hắn cũng rất đáng để người ta khâm phục.
Nội lực trong người chẳng còn bao nhiêu nhưng hắn vẫn từng bước một
trèo lên Sơn Phù Độc không mấy khó khăn gì. Cũng may cho hắn là Sơn
Phù Độc rất gập ghề không thiếu nơi có thể bám vào, cái khó khăn
duy nhất của Lạc Hư thật ra chỉ là thần y cô nương mà thôi. Lạc Hư
trèo lên được nửa quãng đường máu từ tay hắn bắt đầu chảy ra, tuy rất
đau rát nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng. Chỉ cần lên tới đỉnh hắn
có thể biết được tung tích của chưởng môn sư huynh, điều ấy quan
trọng hơn bao giờ hết.
Ngước lên trên cao hắn bắt
đầu thấy hơi nhụt chí, hắn ước gì nội lực của mình có thể hồi
phục ngay lúc này như vậy hắn chỉ cần nhảy hai, ba bước là lên tới
nơi chứ đâu phải leo trèo như bây giờ. Hắn nhắm chặt hai mắt tìm trong
kí ức của mình xem có điều gì giúp hắn mạnh mẽ hơn. Chợt hắn trông
thấy một cô nương xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc bạc dài thướt tha,
hai mắt cô ta đỏ hoe, khóe môi khẽ mỉm cười chạy tới nhấc bổng hắn
lên ôm vào lòng. Cô nương đó luôn miệng gọi ‘Con trai của ta vẫn còn
sống, ta đưa con trở về Côn Luân…ta đưa con trở về Côn Luân…’. Vậy là cô
nương đó cứ thế ôm hắn đi bỏ mặc lại khung cảnh hoang tàn phía sau
lưng.
Lạc Hư cảm tưởng như đầu sắp
vỡ tung ra, hắn tức giận đấm thẳng vào vách đá khiến những viên đá
vụn rơi lả tả xuống hồ. Hắn vừa nhớ lại cơn ác mộng thỉnh thoảng
lại xảy đến với mình, hắn luôn tự hỏi điều ấy có thực không, cô
nương tóc bạc trắng đó là ai, khung cảnh hoang tàn đó là nơi nào.
Hắn đã từng nghĩ đấy không phải là thực, chỉ là ác mộng thôi nhưng
cảnh tượng đó hắn cảm giác như mình đã từng trải qua một lần rồi.
Hắn tự nhủ
“Quên chuyện đó đi, trước mắt
phải trèo lên đỉnh đã”
Ở phía dưới, Lam Phượng
Hoàng dõi theo hắn từng chút một, thấy hắn đứng im tại vách núi
một chút cô ta còn tưởng hắn bị làm sao nhưng giờ hắn lại tiếp tục
trèo lên khiến cô ta an tâm phần nào. Cô ta cầu nguyện
“Ông trời ơi đừng để tướng
công tương lai của con ngã gãy chân gãy tay nhé”
Đường Chính Thiên nói
“Cô nương lẩm bẩm cái gì vậy”
Lam Phượng Hoàng đáp
“Ta đang cầu nguyện cho Lạc Hư
có thể tìm được thần y cô nương chứ sao. Tất cả cũng chỉ vì tin tức
của cái người tên Mạc Vô Phong đó”
Khựng một lát cả Lam Phượng
Hoàng cùng Đường Chính Thiên tái mặt nhìn nhau. Đường Chính Thiên nửa
cười nửa khóc
“Cô nương đó là người Hán
phải không”
Lam Phượng Hoàng cũng đang
trong tình trạng dở khóc dở cười như hắn
“Thần y cô nương…cô nương ấy…có
biết tiếng…Tây Vực không?”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét