Sau trận chiến giữa hai đệ
tử Côn Luân và Tam Đại Tặc, đệ nhất kỹ viện thành Lạc Dương hiện
giờ đang được tu sửa lại cho chỉn chu. Đúng là tiền trên trời rơi
xuống giờ lại đem đi cống thổ địa, Hoa ma khóc thút thít đưa từng
nén bạc cho mấy tên tới sửa sang. Mỗi lần bạc rời tay bà ta lại kêu
gào thảm thiết hơn, các cô nương trong Vạn Hoa lâu thi nhau an ủi bà ta
nhưng vô ích.
Tam Đại Tặc kể ra cũng có
năng khiếu phá hoại, bọn chúng khi ấy chỉ có mỗi việc đi lên lầu và
tấn công hai tên đệ tử Côn Luân đang say đắm bên các kỹ nữ thôi mà
cũng vội tới mức bay thẳng qua nóc chứ chẳng thèm dùng bậc thang.
Thế nên Vạn Hoa lâu mới tan tành tới mức này, ba tên là ba lỗ thủng,
nóc lầu một còn được làm từ loại gỗ đắt tiền nữa. Bảo sao mà Hoa
ma không khóc cho được.
Điền Bá Quang sau khi rời núi
Hằng Sơn, hắn đi loanh quanh nhiều nơi mà không tìm thấy một ai trong
số huynh đệ Thông Thiên cốc cả. Hôm nay đặt chân vào Lạc Dương hắn vẫn
mong có thể tìm được một người trong số họ thôi. Biết là họ đang lưu
lạc giang hồ tìm cho ra kẻ hãm hại Nhậm Doanh Doanh nhưng đi theo họ
còn hơn về Hằng Sơn một mình.
Hắn dừng chân tại một kỹ
viện lớn tại thành Lạc Dương. Trên bảng hiệu có đính ba chữ to tướng
‘Vạn Hoa lâu’. Điền Bá Quang tự nhủ
“Nghe tên thôi ta đã ngửi thấy
hương thơm của một bãi hoa đủ màu rồi. Tiếc là trong lòng ta giờ chỉ
có một mình Nghi Lâm sư phụ. Những nơi phồn hoa thế này ta sẽ không
bao giờ đặt chân vào nữa”
Hắn nghĩ thế thôi chứ mắt
vẫn cố liếc vào trong xem qua các cô nương xinh đẹp trước khi bỏ đi.
Nhưng mỹ nhân đâu chả thấy, chỉ thấy Hoa ma béo núc đang há to miệng
gào khóc thảm thiết khiến hắn nổi da gà. Giờ hắn mới để ý có một
đám đông đang đứng chỉ trỏ vào bên trong. Điền Bá Quang không khỏi tò
mò, hắn liền hỏi một bách tính gần đó
“Ngươi có biết Vạn Hoa lâu
này xảy ra chuyện gì không”
Bách tính đó nói
“Hôm qua có mấy vị đại gia
gây lộn tại đây. Nghe nói bọn họ phá tan gần hết đồ đạc trong đó
rồi, tổn thất chắc ghê lắm”
Điền Bá Quang nói
“Lũ khốn nào dám gây sự
trong vườn hoa của ta vậy. Đừng để Điền Bá Quang ta bắt gặp các ngươi
nhé”
Bách tính nọ nhăn mày
“Hóa ra ngươi là tên đại dâm
tặc Điền Bá Quang hả. Bảo sao lại đi thắc mắc chuyện của Vạn Hoa lâu”
Điền Bá Quang tức giận
“Ngươi nói ai là dâm tặc hả”.
Hắn chỉ tay lên cái đầu bị cạo sạch gần hết tóc cao ngạo nói “Ta
đã là đệ tử Phật gia rồi. Tên hiệu của ta là Bất Khả Bất Giới
ngươi nghe rõ chưa”
Tên bách tính đó đã chạy
được một đoạn xa rồi nhưng Điền Bá Quang vẫn cố cao giọng nói to cho
hắn nghe. Đúng lúc hắn hết hơi thì nghe tiếng hai nữ nhân đứng cạnh
đó khúc khích cười. Ngoại hình hai cô nương này khá ưa nhìn, tuy không
thể sánh ngang đại mỹ nhân nhưng cũng xứng đáng với danh hiệu tiểu
mỹ nhân.
Đường Chân, một trong số hai
cô nương đó cố tình nói lớn lên cho Điền Bá Quang nghe
“Đệ tử Phật gia bây giờ bạo
dạn quá. Dám liếc mắt trông vào kỹ viện giữa ban ngày ban mặt. Muội
nghĩ có khi nào hắn giả dạng hòa thượng ra ngoài đường lừa gạt
người khác không”
Nữ nhân bên cạnh Đường Chân
tên Đường Hy mỉm cười
“Giang hồ bây giờ thật giả
lẫn lộn, không tin được ai. Chúng ta mau trở về chỗ Diệp sư tỷ thôi,
mặc kệ hắn đi”
Điền Bá Quang từ nãy giờ
dỏng tai lên nghe được hết, thấy hai cô nương xinh đẹp kia có ý chế
giễu mình hắn chạy lên phía trước giơ tay cản lối
“Hai tiểu mỹ nhân…à không…hai
cô nương có phải đang nói tới ta không”
Đường Chân hất hàm
“Phải đó, thì sao nào. Ngươi
định làm gì bọn ta hả tên hòa thượng giả”
Điền Bá Quang nói
“Này…cô ăn nói cho cẩn thận
nhé. Ta là đệ tử phái Hằng Sơn chứ không phải hòa thượng chùa Thiếu
Lâm. Gì mà hòa thượng giả chứ, toàn là cô hiểu sai thôi”
Đường Hy lập tức trừng mắt
lên nhìn hắn, cô ta xuất một cước về phía Điền Bá Quang nhưng hắn
nhanh chân lùi ra xa né được.
“Hóa ra ngươi là người của
tàn dư Ngũ Nhạc. Vậy bọn ta không nương tay đâu”
Điền Bá Quang rút cây khoái
đao trong người ra, tặc lưỡi
“Trông xinh đẹp vậy mà dữ
dằn quá. Hôm nay ta phải đấu với hai cô nương thật không đành lòng
chút nào”
Đường Chân nói
“Giọng lưỡi của ngươi nghe
chẳng khác gì dâm tặc cả. Xem chiêu”. Cô ta lộn nhào dưới đất tiến
về phía Điền Bá Quang đồng thời xoạc chân quay một vòng phá thủ của
hắn. Điền Bá Quang chặn đứng chân cô ta bằng cán đao của mình, hắn
đáp
“Trước khi trở thành đệ tử
Hằng Sơn ta là một tên dâm tặc đấy. Sao cô nương biết hay vậy”
Đường Hy lẩm bẩm “Không biết
xấu hổ”. Cô ta liên tục tung quyền cước về phía Điền Bá Quang nhưng
hắn né được hết. Cây đao trên tay hắn vung lên cắt mất một đoạn tóc
của Đường Hy. Hắn khoái trá cười khanh khách, nhân cơ hội đó Đường Hy
đẩy một chưởng lực khiến hắn mất đà lùi về phía sau.
“Ta toàn nương tay với ngươi
còn ngươi lại toàn cố dùng chiêu hiểm độc với ta”. Điền Bá Quang nói
“Ai khiến ngươi nương tay với
bọn ta”. Đường Hy nói
“Loại người như hắn chúng ta
đừng tiếp chuyện nữa”. Đường Chân nói
Đúng lúc ấy bên cạnh bến đò
thành Lạc Dương phát ra một âm thanh lớn. Hàng loạt chưởng lực bị
đánh bật ra rơi thẳng xuống sông khiến nước kêu ầm ầm bắn lên tung
tóe. Cả Đường Chân, Đường Hy lẫn Điền Bá Quang đều quay ra nhìn. Phía
bến đò người dân sợ hãi chạy náo loạn, sau làn nước trên không vừa
rơi xuống trông thấy rõ một cô nương đang đối đầu với hai cao thủ
khác. Y phục của hai bên đều đã ẩm ướt, có lẽ họ giao chiến với
nhau cũng được một khoảng thời gian rồi.
Cả Đường Chân và Đường Hy
đều hét lên
“Diệp sư tỷ”.
Điền Bá Quang trông thấy hai
cô nương đang giao thủ với mình bỗng đổi hướng khinh công ra bến đò
hắn ngạc nhiên đuổi theo
“Này…hai ngươi đang đấu với ta
đấy. Sao lại bỏ địch thủ sau lưng rồi chạy đi chỗ khác thế hả”
Đường Chân tức giận
“Sau này bọn ta sẽ tính sổ
với ngươi sau. Lúc ấy ngươi không còn hí hửng như bây giờ được nữa đâu”
Điền Bá Quang vẫn đuổi theo
“Tứ chi ta đang có hứng không
đợi đến sau này được đâu”
Đường Chân và Đường Hy chẳng
quan tâm tới những lời hắn nói nữa, hai cô nương đáp xuống đứng cạnh
người mà họ gọi là Diệp sư tỷ này. Trước mặt họ là hai tên nam nhân
độ tuổi trung niên, một tên râu ria xồm xoàm còn một tên thì đầu trọc
lốc. Đường Chân chỉ tay vào bọn chúng
“Hai ngươi cậy đông người tấn
công một mình Diệp sư tỷ. Chẳng đáng mặt nam nhân chút nào”
Đường Hy hỏi Diệp cô nương
“Sư tỷ sao lại giao thủ với
hai người này. Chuyện mẫu thân tỷ…à…ý muội là chuyện sư phụ giao cho
chúng ta còn chưa thực hiện”
Diệp cô nương có dáng vẻ khá
trầm lặng, đôi mắt vô hồn trông ra phía hai vị cao thủ kia
“Thứ lỗi cho tiểu nữ không
lượng sức mình. Xin hỏi quý tánh đại danh hai vị”
Đường Chân ngạc nhiên ‘á’ một
tiếng
“Tỷ không quen biết họ sao.
Đừng nói là hai bên cứ thế nhảy vào so tài đấy nhé”
Tên đầu trọc mỉm cười
“Lão tăng là Tư A Thần đến
từ Tây Vực. Tiếng Hán không được tốt, nếu cô nương không hiểu cứ việc
hỏi bằng hữu của ta”
Tên đứng cạnh cười lớn
“Gì mà tiếng Hán không được
tốt chứ, ngươi đúng là”
“Ta là Diệp Y Nhân, là kẻ
đắc tội với bằng hữu của cô nương đây. Hahaha…”
Đường Chân hỏi Diệp cô nương
“Hắn nói vậy là sao sư tỷ”
Đường Hy lôi Đường Chân ra sau
“Suỵt. Để Diệp sư tỷ giải
quyết xong chuyện với hai tên này rồi hỏi sau”
Diệp cô nương nói
“Chỉ là một canh bạc thôi mà
tiền bối khó tính quá. Tiểu tử đó lớn tuổi rồi nhưng tính tình
thì chẳng lớn chút nào, coi như tiểu nữ lấy danh phận tỷ tỷ xin hai
vị bỏ qua cho tiểu đệ một lần”
Diệp Y Nhân nói
“Không dám để cô nương gọi là
tiền bối. Có điều tên tiểu tử đó dám phá chuyện làm ăn của ta, cô
có biết ta tổn thất lớn tới mức nào không”
Diệp cô nương cười
“Nếu thứ tiền bối cần là
ngân lượng bọn ta có thể đáp ứng được. Chuyện giữa ngài và tiểu đệ
ta dừng ở đây được rồi chứ”
Diệp Y Nhân xua tay
“Đâu đơn giản như vậy. Chuyện
của ta và hắn coi như cô nương dùng tiền xí xóa nhưng chuyện của bọn
ta và cô nương thì mới chỉ bắt đầu. Cô nghĩ đắc tội với bọn ta xong
muốn rời đi là rời đi được hả. Hôm nay ta phải khám phá hết công phu
của cô”
Diệp Y Nhân định ra tay thì Tư
A Thần cản lại
“Bỏ đi…bỏ đi. Chúng ta mau trở
về không sau này lại có người kêu chúng ta cậy người đông bắt nạt
một nương không nhìn được gì”
Diệp Y Nhân sững sờ
“Không nhìn thấy gì. Ý ngươi
nói cô nương này bị…mù hả”
Đường Chân tức giận
“Diệp sư tỷ chỉ bị bệnh về
mắt thôi người là bậc tiền bối mà dùng từ thô thiển quá”
Tư A Thần lại tiếp
“Tuổi còn trẻ với đôi mắt
không nhìn thấy gì lại mang trong mình công phu cao như vậy. Đúng là
hiếm gặp...hiếm gặp”
Điền Bá Quang núp bên một
mái nhà gần đó cũng hốt hoảng theo
“Trời ơi. Bị mù mà chiêu
thức nào xuất ra cũng đều chuẩn xác như thế. Mình trốn ở đây thật
là một quyết định đúng đắn”
Từ trên mái nhà nhìn ra phía
xa Điền Bá Quang trông thấy một toán người nữa đang tiến tới. Chẳng
cần phải nghĩ hắn nhận ra ngay, toán người diện y phục tím mang theo
song đao gắn xích chỉ có thể là đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo. Hắn nghĩ
“Không hiểu người của Nhật
Nguyệt thần giáo làm gì ở đây mà vội vã như vậy nhỉ. Hay là bọn
Kế Vô Thi, Lam Phượng Hoàng đã tìm ra kẻ hãm hại Thánh cô của chúng
nên đánh tin cho Hướng Vấn Thiên sai đệ tử đi săn lùng. Nếu vậy chắc
chắn bọn họ đều đang ở Hắc Mộc Nhai, ta phải xuống hỏi bọn họ mới
được”
Trông thấy người của Nhật
Nguyệt thần giáo, những người dưới bến đò đều có phản ứng. Tư A
Thần nói
“Thế lực ma giáo rất đông
chúng ta không nên dây vào. Mau đi thôi”
Diệp Y Nhân nói
“Ngày này tháng sau ngươi mang
ngân lượng tới đây nhận lại thằng nhóc hỗn xược đó”
Dứt lời hai tên cao thủ khinh
công ra một con thuyền cách đó khá xa đi theo đường thủy rời khỏi Lạc
Dương. Diệp cô nương nghe tiếng dây xích đập vào thanh đao đoán ra ngay
đó chính là đệ tử Nhật Nguyệt, cô ta căn dặn hai sư muội
“Đúng như chúng ta dự đoán.
Mau giải quyết chúng rồi trở về bản phái”
Nói là cùng nhau giải quyết
nhưng Diệp cô nương có vẻ đang muốn tìm ai đó trút giận nên lao thẳng
vào đám đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo đang phi ngựa qua. Cô ta xoay
mình tạo một luồng chưởng phong dữ dội bằng sự tức giận kiềm chế
từ ban nãy cho bọn chúng hứng hết. Chỉ với một chiêu, hàng chục đệ
tử Nhật Nguyệt thần giáo đều chết ngay tại chỗ, những con ngựa vô
chủ sợ hãi chạy đi khắp nơi.
Đường Hy và Đường Chân nhanh
tay lục soát y phục đệ tử Nhật Nguyệt bỏ mạng tìm kiếm thứ gì đó.
“Muội thấy rồi”. Đường Chân
reo lên, trên tay cô ta là một phong thư không đề tên mà chỉ có con dấu
của thần giáo.
Diệp cô nương giở phong thư ra
kiểm tra “Không sai, chính là tin tình báo”. Sau đó cô ta tiêu hủy lá
thư thành trăm mảnh chỉ với một cái nắm tay thật chặt.
Đường Hy nhìn lên trời rồi
nói
“Muội rồi, chúng ta trở về
thôi sư tỷ”
Diệp cô nương trầm ngâm
“Trời sắp tối rồi sao, từ
khi sinh ra tới giờ ta chưa từng biết thế nào là ngày thế nào là đêm
cả. Ta rất muốn một lần được trông thấy những giọt mưa, những bông
tuyết. Trông thấy khuôn mặt của mọi người, và nhất là…trông thấy
khuôn mặt của chính ta”
Đường Chân khoác tay sư tỷ
“Trong lòng tỷ cảm thấy thế
nào bọn muội đều hiểu mà. Chắc chắn sau này sẽ có người chữa lành
được đôi mắt cho tỷ”
Đường Hy khẽ cau mày nhìn
Đường Chân. Thấy biểu hiện ấy của Đường Hy, Đường Chân biết ngay mình
lại nói sai điều gì.
“Từ nhỏ tới lớn, đôi mắt ta
đã đeo băng không biết bao nhiêu lần. Mỗi một lần tháo băng ra ta đều
đau khổ, bao nhiêu hy vọng ta ấp ủ theo đó mà vụt tắt. Chữa lành sao,
mắt của ta thực sự đã hỏng rồi. Dù có là Hoa Đà đi chăng nữa ta
cũng chẳng muốn ông ta đeo băng vào mắt ta”. Diệp cô nương cười đau khổ.
Tiếng cười ngắt đi, Diệp cô
nương lập tức phi thân lao đi mất. Đường Hy và Đường Chân đuổi theo sau
rất khó nhọc. Điều ấy cũng không khó hiểu, công phu của cô ta với hai
bọn họ cách nhau rất xa.
Bấy giờ Điền Bá Quang mới
dám nuốt nước bọt, chứng kiến những gì vừa xảy ra hắn tới cử động
còn không thể. Cứ như huyệt đạo của hắn đã bị phong tỏa hoàn toàn.
Hắn thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao người của Nhật
Nguyệt thần giáo đang yên đang lành lại bị tấn công và mấy cô nương
đó là ai. Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ tới một người để chia sẻ.
Đó là Lệnh Hồ Xung, chắc chắn giang hồ đang xảy ra biến cố. Nghĩ như
vậy, Điền Bá Quang lập tức di chuyển tới Hắc Mộc Nhai.
Trong đêm tối thân ảnh nhỏ
nhắn của ba cô nương vụt qua khu
rừng rậm phía Bắc. Khu rừng này cây cối cao lạ thường, ánh mặt trời
hoàn toàn bị che khuất. Không khí ẩm ướt hoang vắng khiến nơi đây âm u
tĩnh lặng, cả động vật cũng không trông thấy một con nào. Ba cô nương
chạy liên tục hàng canh giờ liền khiến toàn thân ướt đẫm vì sương
mù. Càng vào sâu bên trong màn sương càng dày đặc lại lạnh buốt như
băng. Đứng giữa màn sương dày, ba người giảm tốc đáp xuống đất. Có
vẻ như bọn họ đã tới được nơi cần đến.
Thấp thoáng trong đám sương
mù dày đặc nếu để ý kỹ sẽ trông thấy hai ngọn đuốc lớn. Lửa trên
ngọn đuốc cháy rất to nhưng nhìn qua làn sương chỉ như hai đốm lửa ma
trơi thoắt ẩn thoát hiện. Nơi đặt hai ngọn đuốc này chính là cửa
vào phái Không Động. Đại bản doanh của môn phái này được xây dựng
tại một nơi kín đáo nên đây cũng là lí do từ trước tới nay trong
giới võ lâm mọi người chỉ biết đến sự tồn tại của Không Động phái
chứ chưa từng đặt chân tới bao giờ nhưng nhiều năm trở lại đây bọn họ
cố tình để lộ thông tin về bản phái ra ngoài. Làm vậy với ý đồ gì
chỉ có chưởng môn Không Động phái mới rõ.
Trong một căn nhà lớn trang
trí cầu kỳ đặt tại trung tâm phái Không Động, một vị bà bà có khuôn
mặt sắc lạnh ai nhìn vào cũng khiếp sợ. Gọi là bà bà cho đúng
tuổi chứ thật ra khuôn mặt bà ta vẫn còn đẹp lắm. Đôi mắt được đánh
xếch lên, đôi môi nhuộm màu tím đen kỳ dị. Bà ta không phải ai khác
chính là Diệp Ngân Bình.
Một đệ tử từ ngoài chạy
vào báo cáo
“Sư phụ, Diệp sư tỷ đã trở
về”
Diệp Ngân Bình cho tên đệ tử
đó lui ra cũng là lúc Diệp cô nương tiến vào trong. Đường Hy và Đường
Chân bước vào trông thấy sư phụ lập tức quỳ xuống bái kiến riêng
Diệp cô nương thì ung dung tới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đặt ngay dưới
chiếc ghế chưởng môn của Diệp Ngân Bình. Đó là đặc quyền riêng của
nữ tử bà ta- Diệp Đường Yên. Từ khi con trai bị Hoa Thiên Tuyết bắt
đi, bà ta chỉ còn lại đứa con gái này. Từ khi Diệp Đường Yên còn
nhỏ bà ta hết mực nuông chiều cô ấy về mọi mặt nhưng tới khi luyện
công phu thì khác hẳn. Dưới sự quản lý nghiêm khắc của mẫu thân, Diệp
Đường Yên đã phải luyện công khổ nhọc cùng với nam đệ tử trong bản
phái ngay những bài công phu nhập môn. Tuy từ nhỏ đôi mắt của Diệp
Đường Yên đã không nhìn được ánh sáng nhưng đó cũng chính là lợi
thế trời ban, mặc cảm với đôi mắt bị mù nên Diệp cô nương đã cố
gắng phát huy hết khả năng của những giác quan còn lại.
Diệp Ngân Bình nhìn qua thôi
cũng biết nữ tử của mình trong lòng đang bực tức, bà ta hỏi
“Một ngày có nổi bao nhiêu
khắc mà lúc nào con cũng bực bội như vậy. Không biết hưởng thụ cuộc
sống chút nào”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Người nói cứ như không biết
con bực tức vì chuyện gì vậy. Con đã nói rất nhiều lần với người
rằng đừng coi con như kẻ tàn phế nữa. Mắt con không nhìn thấy không
có nghĩa con không thể tự hoàn thành nhiệm vụ một mình”
Đường Chân vội nói
“Không phải do sư phụ sai bọn
muội theo đâu. Là bọn muội muốn đi cùng tỷ mà”
Diệp Ngân Bình nhắc Đường
Chân im lặng xong quay sang nói với nữ tử
“Ta cho phép bọn chúng đi theo
con đâu có nghĩa ta coi thường năng lực của con. Nếu còn tỏ thái độ
giận dỗi đó nữa chuyện bây giờ ta định giao cho con ta sẽ rút lại”
Diệp Đường Yên nghe tới nhiệm
vụ liền bị cám dỗ theo ngay, cô ta nói
“Chuyện đó là gì vậy, mẫu
thân cho con biết được không”
Diệp Ngân Bình để Đường Chân
và Đường Hy lui ra bà ta mới đi vào vấn đề
“Ta nghĩ thời khắc trả thù
đã tới rồi”
Diệp Đường Yên hỏi
“Chuyện người giao cho con liên
quan tới nó đúng không”
Diệp Ngân Bình nói
“Nhớ năm xưa tên Tả Lãnh Thiền
đó âm mưu hợp nhất Ngũ Nhạc Kiếm phái đã sai người diệt sạch những
phái nhỏ lẻ khác như chúng ta. Hắn muốn khi nhắc tới danh môn chính
phái người ta sẽ nghĩ ngay tới Ngũ Nhạc, nghĩ ngay tới tên mộng
tưởng như hắn. Người động vào ta thì ta trả đũa ngươi thôi, lúc này
Ngũ Nhạc đã tan rã chỉ còn hai tàn dư là Hoa Sơn và Hằng Sơn. Ta sẽ
khiến cho hai môn phái đó biến mất hoàn toàn trong giang hồ trả lại
mối thù năm xưa. Dù cho có phải biến phái Không Động trở thành bàng
môn tà đạo thì có sao, mang danh chính phái nhưng bọn chúng cũng đâu
có tha chúng ta”
Diệp Đường Yên nói
“Dù tàn dư Ngũ Nhạc giờ chỉ
còn Hoa Sơn và Hằng Sơn nhưng đệ tử hai phái đó cũng không phải ít.
Hơn nữa đệ nhất ma giáo giờ không phải cũng theo phe chúng rồi sao.
Thánh cô ma giáo kết hôn với Lệnh Hồ Xung, kẻ từng là đệ tử Hoa Sơn
phái lại từng là chưởng môn Hằng Sơn phái. Sợi dây gắn kết tàn dư
Ngũ Nhạc với Nhật Nguyệt thần giáo rất lớn. Chúng ta động vào tàn
dư Ngũ Nhạc chẳng khác gì động vào Nhật Nguyệt thần giáo cả. Phái
Không Động chúng ta so với quân số của Nhật Nguyệt thần giáo và tàn
dư Ngũ Nhạc chẳng khác gì những chiếc lá cây nhỏ đấu với cả khu
rừng. Trừ khi…”
Diệp Ngân Bình nghe tới đây
thì cười lớn
“Đúng là chỉ có con gái mới
hiểu rõ lòng ta nhất. Đấy chính là nhiệm vụ quan trọng ta giao cho
con đấy”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Phái ta từ trước tới nay
chưa từng giao du với bên đó. Con nghĩ sẽ mất một khoảng thời gian đấy”
Diệp Ngân Bình nói
“Chúng ta vẫn ở thế chủ
động, có gì mà phải lo. Cứ để mấy con chuột tình báo Nhật Nguyệt
moi móc thông tin đi”
Diệp Đường Yên nói
“Mẫu thân muốn bọn chúng lấy
được tin tức từ phái ta nhưng lại sai người đoạt lại tin tình báo là
có ý gì”
Diệp Ngân Bình nhấp một ngụm
trà
“Đã lừa thì phải làm cho
giống thật. Ta phải khiến chúng nghĩ rằng lấy được tin tình báo của
phái Không Động rất khó khăn, khi nhận được tin nào chúng sẽ tin ngay
mà không nghi vấn. Sau này con sẽ hiểu tác dụng của những tin tình
báo đó, giờ con chỉ cần giúp ta hoàn thành chuyện này thôi, ngày
chúng ta tiêu diệt tàn dư Ngũ Nhạc sẽ không còn xa nữa”
Diệp Đường Yên nhận nhiệm vụ
của mẫu thân xong rời ra ngoài. Vừa mới bước ra cánh tay cô ấy bị ai
đó kéo lại, theo bản năng cô ta lập tức tấn công kẻ đang giữ tay mình
thì tiếng Đường Chân vang lên
“Là muội…là muội đây sư tỷ”
Diệp Đường Yên nghe giọng
Đường Chân mới sực nhớ ra một chuyện. Không để Đường Chân nói tiếp cô
ta hỏi
“Muội đang tìm Huỳnh Cao Thái
hả”
Đường Chân mừng rỡ nói
“Sư tỷ tiên đoán như thần
vậy, sao giờ này huynh ấy không có mặt ở bản phái chứ”
Diệp Đường Yên ‘suỵt’ một
tiếng
“Về phòng của tỷ rồi nói
tiếp”
Đường Chân nghe lời đưa Diệp
Đường Yên trở về khuê phòng. Đóng cánh cửa thật chặt Đường Chân chạy
lại ngồi cạnh sư tỷ. Diệp Đường Yên nói
“Chuyện này đừng để mẫu thân
tỷ biết. Muội còn nhớ hai vị tiền bối hồi sáng chứ”
Đường Chân run sợ
“Chẳng lẽ việc huynh ấy biến
mất liên quan tới họ sao”
Diệp Đường Yên nói
“Lúc muội và Đường Hy xin
vào thành dạo chơi một lát, một mình tỷ ở bến đò đã nghe được hai
người đó nói chuyện với nhau về việc bắt giam tên tiểu tử ngốc này”
Đường Chân khẽ kêu lên bất
ngờ
“Huynh ấy bị bắt giam sao. Ở
đâu vậy, tỷ mau nói đi. Mà bọn chúng là ai mà dám bắt giam người
phái ta chứ”
Diệp Đường Yên tiếp tục
“Nghe họ nói có vẻ như sư đệ
bị bắt có liên quan tới việc chơi bạc. Thấy vị tiền bối tên Diệp Y
Nhân đó rất tức giận đòi mổ xẻ đệ ấy ra nên tỷ đành giao đấu với
họ nghĩ cách thương lượng xin họ trả người. Trước khi rời đi bọn họ
nói tháng sau mang tiền tới chuộc lại người. Tỷ nghĩ họ là người
trong giang hồ sẽ không lừa dối chúng ta đâu”
Đường Chân tức giận
“Hết say khướt lại tới cờ
bạc. Huynh ấy làm muội tức chết”
Diệp Đường Yên nói
“Muội đó, thích tiểu tử ấy
thì cứ thổ lộ ra. Sau này hắn có người khác rồi muội có hối hận
cũng chẳng kịp”
Đường Chân ngại ngùng
“Ai nói muội thích hắn nào. Tỷ
tỷ thật là…”
“Không được rồi. Tỷ quên một
điều”. Diệp Đường Yên thốt lên.
Đường Chân hỏi
“Có chuyện gì vậy sư tỷ”
Diệp Đường Yên nói
“Mẫu thân vừa giao cho tỷ làm
một chuyện quan trọng. Ngay ngày mai tỷ phải lập tức lên đường, không
biết tháng sau có kịp trở về bến đò thành Lạc Dương không”
Đường Chân ngỡ ngàng
“Nếu vậy có thể tỷ sẽ không
đến được ư. Hay là…để muội và Đường Hy tỷ tới cuộc hẹn giùm tỷ”
Diệp Đường Yên hơi lo ngại
“Vị đại sư Tây Vực đó thì
không sao nhưng tiền bối họ Diệp kia không hề đơn giản. Tỷ lo ông ta sẽ
làm khó hai muội”
Đường Chân cắn môi sợ hãi
“Vậy phải làm sao mới cứu
được huynh ấy đây sư tỷ”
Diệp Đường Yên ngẫm nghĩ một
hồi rồi thì thầm vào tai Đường Chân. Nghe sư tỷ nói xong Đường Chân
hỏi
“Tỷ chắc là ông ta sẽ nói
như vậy chứ”
Diệp Đường Yên quả quyết
“Đúng vậy. Khi ông ta hỏi
muội chỉ cần trả lời đúng như những gì tỷ nói, chắc chắn sẽ cứu
được sư đệ ra”
“À…Phải rồi. Để tỷ đưa ngân
lượng cho muội đem theo ngày hôm đó”
Đường Chân nhìn sư tỷ đi lấy
ngân lượng trong lòng rất cảm kích. Ở phái Không Động chỉ có sư tỷ
Diệp Đường Yên là đối xử tốt với mọi người còn sư phụ lại rất
đáng sợ. Thỉnh thoảng các đệ tử còn hay thắc mắc liệu Đường Yên có
đúng là con đẻ của sư phụ không.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường
Yên khởi hành cùng một nhóm đệ tử Không Động đi làm nhiệm vụ. Lần
này Đường Yên chịu dẫn theo người đi cùng chắc hẳn nơi cô ấy phải
tới một là rất xa lạ hai là rất nguy hiểm. Những đệ tử đi theo
Đường Yên đều không dùng ngựa, chỉ có cô ấy ngồi trên lưng ngựa để
họ dắt đi. Tuy chẳng thích chuyện này mấy nhưng cô ấy đành cố chịu
đựng.
Không biết nơi Đường Yên định
tới là đâu, nhìn trên thì bản đồ họ phải đi qua Thành Đô trước tiên.
Đường Yên nói với một sư đệ đi theo rằng cô ấy muốn ngồi thuyền từ
Lạc Dương tới Thành Đô chứ chẳng thích đi ngựa nữa nên người của
phái Không Động đành di chuyển theo đường thủy. Ngồi trên chiếc thuyền
lớn Đường Yên để tâm hồn thả trôi theo dòng nước kia. Mắt không nhìn
thấy gì nên tai cô ấy rất thính, từng cơn gió thổi qua, từng cơn sóng
nước đánh dạt vào thuyền cô ấy đều nghe thấy hết.
Đi thuận chiều gió nên chẳng
mấy chốc thuyền đã cập bến đò Thành Đô. Tiếng ồn Đường Yên cảm
nhận thấy không ầm ĩ như thành Lạc Dương nhưng lại có vẻ gì đó vui
tươi hơn nhiều. Đường Yên nói
“Hôm nay tới đây được rồi,
ngày mai chúng ta sẽ lên đường tiếp”
Đệ tử Không Động phái tuân
lệnh rồi chia thành hai nhóm. Một nhóm đi tìm nhà trọ còn một nhóm
ở lại dẫn đường cho sư tỷ. Đường Yên vừa đi vừa nghĩ
“Ước gì mình có thể trông
thấy cảnh nhộn nhịp của thành thị nào đó thì hay biết mấy. Được
tận mắt trông thấy những chiếc đèn lồng ở lễ hội hoa đăng, được
trông thấy những que kẹo hồ lô mà lũ trẻ ngày nào cũng muốn ăn”
Chợt cô ấy nghe thấy tiếng
Tây Vực ở đâu đó nên tò mò đứng lại xem họ nói điều gì. Những đệ
tử Không Động đi theo cũng bàn tán
“Đó là người Tây Vực sao,
lần đầu đệ được trông thấy”
“Người Tây Vực trắng thật,
chắc ở đó chẳng bao giờ có nắng”
Đường Yên ra hiệu cho bọn họ
im lặng rồi lắng tai nghe. Cô ấy cảm thấy giọng một lão già nào đó
phát ra có chút gì không đáng tin cậy cho lắm.
“Ta lấy giá đó là rẻ rồi.
Cậu xem khắp Thành Đô có ai vừa thông thạo tiếng Hán lại vừa thông
thạo tiếng Tây Vực như ta không. Ta trông mặt mũi cậu sáng sủa nên mới
thu nhận cậu làm học trò vậy mà cậu không hiểu thành ý của ta còn
dám ra giá nữa. Cậu xin học chữ chứ học võ công à mà lằng nhằng
thế. Ta chốt lần cuối năm ngàn lượng cậu muốn học thì đưa tiền đây”
Tên nam nhân Tây Vực đó là
Mạc Vô Phong, sau khi từ biệt thần y cô nương hắn đi lang thang tại trung
nguyên thế nào lại tới được Thành Đô, đúng là đặt chân tới trung thổ
rồi hắn mới biết không thạo tiếng Hán khổ như thế nào nên mới tìm
tới một lão già dạy chữ lang thang xin học Hán tự. Lần trước Tam
Đại Tặc cũng tìm ra lão thầy đồ kia bằng cách đó nên hắn học theo.
“Tôi đi vội quá trong người
chỉ còn có hai ngàn lượng thôi. Sau này trở về Tây Vực nhất định tôi
sẽ quay lại trả đủ cho ông mà”
Lão ta vuốt râu
“Cậu nói dễ nghe quá nhỉ. Ta
không quen biết cậu lấy gì làm tin đây”
Mạc Vô Phong lục lọi trong
người rồi lấy ra cây Bạch tiêu
“Tôi đưa cho ông hai ngàn lượng
và cây Bạch tiêu này, nó được làm từ loại Hàn ngọc nổi tiếng tại
Tây Vực trung thổ không thể tìm được thứ như vậy đâu. Ông có đồng ý
không”
Lão ta mừng thầm trong bụng “Mình
đoán không sai mà, tên ngốc này thật lắm của. Hôm nay coi như vớ bở
rồi”
“Thấy cậu thật tâm muốn học
chữ ta cũng không làm khó nữa. Tuy vật này trông chẳng đáng giá lắm
nhưng ta cũng không nỡ từ chối. Thôi thì ta cầm tạm vậy”. Lão ta đưa
tay định cầm lấy thì Đường Yên nhanh nhẹn cướp lấy cất vào người cô
ta.
Cả lão ta và Mạc Vô Phong
đều kêu lên
“Cô làm gì vậy”
Đường Yên rút một con dao ra
cắm thẳng xuống mặt bàn của lão ta
“Mấy tên thầy đồ lang thang
như ông dạo này kiếm ăn dễ dàng thật đấy. Ta gần đây cũng khó khăn
quá hay ông nhường ta đi, để ta dạy Hán tự cho người này”. Xong cô ấy
quay ra hướng Mạc Vô Phong đứng “Ta không dám đòi hỏi cao siêu gì thôi
thì đành nhận công như ông ta vậy, hai ngàn lượng và cây bạch tiêu.
Công tử đồng ý chứ”
Mạc Vô Phong hơi khó xử
“Chuyện này…Tôi nghĩ…vì tôi
tìm tới ông ta đầu tiên nên…”
Đường Yên chạm tay vào đầu
cán dao cắm xuống mặt bàn, cô ấy khẽ ấn nhẹ một cái mặt bàn liền
vỡ thành hai mảnh. Con dao kia rơi xuống cắm chặt đầu xuống đất đủ
thấy chưởng lực vừa rồi mạnh cỡ nào
“Thế nào…ông có chịu nhường
học trò cho ta không”
Lão ta sợ mất hết hồn vía
liền thu dọn đồ chạy đi mất. Mạc Vô Phong toan cản lại thì Đường Yên
nói
“Lão già đó lừa huynh đấy.
Đây là tiền và đồ của huynh, mau nhận lấy đi”
Mạc Vô Phong nhìn theo lão ta
tiếc ra mặt
“Tất nhiên tôi biết ông ta nói
giá như vậy là không đúng”
Đường Yên ngạc nhiên
“Vậy sao huynh còn đưa hết
tài sản cho ông ta”
Mạc Vô Phong đáp
“Tôi tìm mãi mới ra một
người biết cả tiếng Hán lẫn tiếng Tây Vực, biết ông ta đòi giá trên
trời nhưng không còn cách nào khác. Tôi nhất định phải nói được
tiếng Hán, chút tiền đó đâu có là gì”
Đường Yên sờ quanh cây Bạch
tiêu rồi nói
“Trên tiêu có khắc hình một
đôi phượng đẹp đẽ, thứ này mà không là gì sao. Chắc huynh phải có việc
gì đó rất quan trọng nên mới tìm mọi cách để học được tiếng Hán”
Mạc Vô Phong thấy cử chỉ của
Đường Yên hắn cảm giác lạ lẫm, hắn buột miệng hỏi
“Xin lỗi, cô nương…không nhìn
thấy gì sao”
Đường Yên đáp
“Mắt ta bị mù từ khi sinh ra.
Huynh thấy ta trông khác người bình thường lắm đúng không”
Mạc Vô Phong nói
“Không đâu, tôi thấy rất khâm
phục cô là đằng khác. Mũi dao vừa rồi chỉ đâm chệch một chút là
xuyên qua bàn tay ông ta, hơn nữa công phu của cô cũng không tệ, độ
chính xác và nội lực của cô làm tôi nhớ tới một người”
Đường Yên khẽ cười
“Không biết huynh khen hay chê
ta đây. Nghe huynh nói khâm phục độ chính xác và công phu của ta thì ta
nghĩ huynh đang khen nhưng sau đó huynh lại bảo là rất giống một người
làm ta hơi chạnh lòng một chút đấy. Huynh có biết ta khổ công luyện
tập thế nào mới được như ngày hôm nay không. Ta thường nghĩ nội lực
của ta như vậy đã là cao rồi”
Mạc Vô Phong nói
“Khi xưa tôi cũng hay nghĩ võ
công tôi học được từ sư phụ là cao rồi ai ngờ tới trung thổ chạm
trán với nhiều cao thủ tôi mới hiểu ra thế gian rộng lớn không nên tự
cho mình là nhất, cũng không nên so sánh nội công bản thân với người
khác. Nếu e dè người ta chỉ có cách tự rèn luyện hàng ngày tới khi
giao chiến có bại cũng không xấu hổ”
Đường Yên thầm nghĩ
“Nghe giọng nói của người
này chắc tuổi đời còn rất trẻ nhưng cách ăn nói không tùy tiện chút
nào. Con người huynh ấy làm người khác cảm thấy hiếu kỳ”
Cuối cùng cô ta quyết định
“Thế này đi, lão già đó là
ta dọa cho chạy mất. Giờ ta sẽ thay lão ta giúp huynh học Hán tự coi
như đền đáp. Tiền và Bạch tiêu huynh cứ giữ lấy, ta học vấn hạn hẹp
không dám đòi công. Có điều huynh muốn học thì phải đi cùng ta bởi ta
đang trên đường làm chuyện lớn không thể dừng lại lâu”
Mạc Vô Phong mừng rỡ
“Cô nương nói thật chứ, nhưng
học không công như vậy tôi thấy…Dù sao tôi và cô chỉ vừa mới quen nhau”
“Vậy thế này đi. Huynh trả
lời điều thắc mắc giùm ta coi như đã trả công rồi, chuyện gì khiến
huynh gấp gáp học tiếng Hán tới mức đem cả cây Bạch tiêu quý đó cho
tên lừa đảo vậy”
Mạc Vô Phong ngập ngừng một
hồi cũng đành nói
“Ân nhân của tôi là một người
Hán. Lần đầu gặp mặt vì chưa hiểu chuyện nên tôi đã vô tình buông
những lời không tốt với cô ấy nhưng sau đó cô ấy vẫn đích thân cứu
chữa thương thế cho tôi. Nếu không đích thân tới nói lời xin lỗi cô ấy
tôi sẽ thẹn với lòng mình”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét