Hai người đang thúc ngựa dồn
dập tới là Lam Phượng Hoàng và Lạc Hư. Chính Lạc Hư là người điểm
huyệt hai tên sư đệ tinh quái bằng viên đá nhỏ.
Trông thấy Điền Bá Quang bị
trói chặt vào gốc cây Lam Phượng Hoàng không khỏi thích thú. Cô ta
chạy ra ngồi cạnh hắn cười lớn
“Trông kìa…trông kìa. Đại dâm
tặc sao lại ra nông nỗi này hả Điền Bá Quang”
Điền Bá Quang mặt mày bí xị
“Ngươi cũng muốn trêu ngươi ta
sao. Mau cởi trói giúp ta để ta trừng trị hai tên tiểu tử kia”
Lam Phượng Hoàng làm bộ quay
mặt đi
“Ngươi đang nhờ ta giúp hay
đang ra lệnh cho ta vậy”
Điền Bá Quang biết mình đang
ở thế bị động đành nhún nhường
“Tất nhiên là nhờ cô giúp
rồi. Lam Phượng Hoàng mau giúp ta cởi trói nào”
Lam Phượng Hoàng lại làm bộ
“Ngươi còn nhớ chuyện của
chúng ta ở Hằng Sơn trước khi mọi người xuống núi không”
Điền Bá Quang biết thừa cô ta
muốn gì đành nhượng bộ thêm lần nữa
“Chuyện đó là ta sai, ta xin
lỗi ngươi được chưa. Cởi trói giúp ta đi ta sắp chết tới nơi rồi”
Lam Phượng Hoàng mỉm cười
rút con dao nhỏ bên hông ra đưa qua đưa lại trước mặt hắn dọa dẫm rồi
mới cởi trói giúp. Đáng lẽ chỉ cần một đao là mấy sợi dây trói
Điền Bá Quang đứt hết nhưng Lam Phượng Hoàng cố tình cắt từng đoạn
một cho hắn tức chơi. Sợi dây cuối cùng gần bị cưa đứt thì Điền Bá
Quang đã mất hết kiên nhẫn, hắn gầm lên một tiếng tự tay xé đứt sợi
dây cuối cùng đồng thời cầm cả đống dây đó lên bện vào nhau thành
một cây roi.
Thấy hai tên Côn Luân bị điểm
huyệt không cử động được hắn đắc chí dí sát cái mặt đỏ lên vì tức
của hắn lại gần họ
“Hai tên tiểu tử hôm nay Điền
Bá Quang ta phải lột sạch y phục các ngươi, quất rách da rách thịt
các ngươi ta mới hả giận”
Lam Phượng Hoàng kêu lên
“Này. Có nữ nhân ở đây ngươi
lột y phục của chúng ra làm gì, đánh luôn cho nhanh đi”
Điền Bá Quang nói
“Vậy cũng được, ta đánh đây…”
Cây roi bện từ các sợi dây
trên tay Điền Bá Quang đang quất xuống thì bị Lạc Hư cản lại. Điền
Bá Quang tức giận hét lên
“Lại thêm tên tiểu tử nào
nữa đây. Dám động thủ với ta hả”. Nói xong hắn định giật lại sợi
dây nhưng không tài nào làm được. Tay của Lạc Hư cứ như đã dính chặt
vào sợi dây ấy rồi.
Lam Phượng Hoàng vỗ vai Điền
Bá Quang
“Huynh ấy là tướng công tương
lai của ta ngươi động vào huynh ấy ta nói người ta trói ngươi lại gốc
cây đó bây giờ”
Điền Bá Quang cười ra nước
mắt
“Ngươi lại hoang tưởng hả.
Hết tên Kế Vô Thi lại tới tên tiểu tử này. Mà hắn là ai vậy”
Lạc Hư nói với Lam Phượng
Hoàng
“Hai người quen nhau sao, cô
nương nói người này đi chỗ khác được không. Tôi có chút chuyện cần
giải quyết riêng với hai tên này”
Điền Bá Quang giật mình
“Giọng nói này, ngươi cùng
một giuộc với hai tên tiểu tử kia đúng không”
Lam Phượng Hoàng lôi Điền Bá
Quang ra chỗ khác
“Huynh ấy là người Tây Vực
không hiểu huynh nói gì đâu đừng bắt chuyện với người ta nữa. Mau đi
theo ta nào”
Đợi họ lui ra xa Lạc Hư mới
mở miệng
“Sao cứ cúi mặt xuống thế,
tưởng làm vậy huynh sẽ không nhận ra hai đệ hả”
Đường Chính Thiên thì thầm
với Trương Thiên Lạc
“Huynh ấy hỏi kìa đệ nói gì
đi”
Trương Thiên Lạc nói
“Đệ nghĩ nên thú thật thì
tốt hơn. Người làm là huynh, huynh mau nói đi”
Tiếng thì thầm bàn luận liên
hồi khiến Lạc Hư khó chịu
“Sao hai đệ dám tới trung thổ
mà chưa được phép. Mau trả lời ta”
Vậy là Đường Chính Thiên
đành phải khai từ đầu tới cuối chuyện hắn mạo danh chưởng môn sư
huynh gửi bức thư lừa Lạc Hư tới trung thổ sau đó cùng Trương Thiên
Lạc trốn tới đây ngao du. Hắn nói một thôi một hồi mà mặt cứ cúi
gằm xuống đất không dám ngẩng lên nhìn xem Lạc Hư đang có sắc thái
như thế nào.
Khỏi phải nói sau khi nghe
xong chiến tích dài thê lương của Đường Chính Thiên thì Lạc Hư vô cùng
tức giận tới mức không biết dùng từ gì để trách mắng bọn chúng
nữa. Hắn giải huyệt đạo cho hai sư đệ rồi nói một cách nặng nhọc
“Hai đệ đã thích trung thổ
tới mức làm ra những chuyện này thì hôm nay ta sẽ giúp các đệ đạt
được tâm nguyện. Ngay bây giờ ta sẽ khai trừ cả hai ra khỏi môn phái,
chuyện này sau khi chưởng môn sư huynh trở về ta sẽ báo lại sau nhưng
ta nghĩ huynh ấy cũng sẽ không phản đối đâu”
Đường Chính Thiên và Trương
Thiên Lạc cùng nhau quỳ xuống với vẻ mặt ăn năn hối lỗi vô cùng
“Xin sư huynh đừng làm vậy”
Đường Chính Thiên nói
“Đệ biết mình đã vi phạm môn
quy nhưng xin sư huynh xử đúng người đúng tội. Trương sư đệ là do đệ
lôi kéo cùng thực hiện nếu huynh muốn khai trừ thì khai trừ một mình
đệ thôi”
Trương Thiên Lạc nói lắp bắp
“Không…sư…sư huynh…là đệ tự
nguyện…nhận lời. Thực ra những ngày qua ở trung thổ đệ…đệ cảm thấy
rất nhớ…Côn Luân phái nhưng đệ thà cùng bị khai trừ với Đường sư
huynh còn hơn để…để huynh ấy ở lại trung thổ một mình”
Đường Chính Thiên nói
“Trương sư đệ nói linh tinh gì
vậy. Không mau xin Lạc sư huynh tha thứ, còn không biết giữ mồm giữ miệng
nữa đệ sẽ không trở về Côn Luân được đâu, huynh ở lại trung thổ một
mình thì đã sao nào. Tên ngốc như đệ lo cho mình đi còn ở đó nghĩ
cho người khác”
Phía xa Lam Phượng Hoàng cùng
Điền Bá Quang đứng theo dõi cuộc trò chuyện này mà chẳng hiểu gì
hết. Có điều trông thấy hai tên tiểu tử kia sợ hãi tới mức quỳ gối
van xin người ta trong lòng hắn thoải mái vô cùng
“Tên tướng công tương lai của
ngươi trông vậy mà cũng hiểu lí lẽ đấy. Giúp ta trừng trị hai tên
kia”
Lam Phượng Hoàng nói
“Tất nhiên rồi, ta đã đích
thân chọn lựa mà. Ngươi truyền lời của ta cho tên Kế Vô Thi đó là từ
hôm hắn bỏ ta lại dưới chân núi Hằng Sơn ta và hắn ân đoạn nghĩa
tuyệt rồi nhớ chưa. Cái tên chết tiệt đó…”
Lạc Hư nhăn mặt
“Đủ rồi đừng ai nói gì nữa.
Chỉ chưởng môn sư huynh mới có quyền khai trừ đệ tử ra khỏi phái
thôi. Đúng là cháy nhà mới ra mặt chuột hai đứa các đệ quanh năm
suốt tháng vi phạm môn quy liên miên mà cũng không nhớ nổi chút luật
lệ nào. Nếu đã biết tội mau cùng huynh tìm ra chưởng môn sư huynh lấy
công chuộc tội đi”
Trương Thiên Lạc mừng rỡ đỡ
Đường Chính Thiên đứng dậy
“Đa tạ sư huynh khai ân. Bọn
đệ nhất định sẽ cùng huynh tìm ra chưởng môn sư huynh tại trung thổ”
Đường Chính Thiên giờ mới
hiểu ra mọi chuyện, vẻ mặt hắn lại lạc quan như thường ngày
“Huynh…lừa bọn đệ. Lần này
huynh chơi ác lắm Lạc Hư, đệ không phục”
Lạc Hư cười lớn
“Haha…đệ không phục thì làm
gì được nào. Hơn nữa không biết kẻ nào chơi ác ta và chưởng môn sư
huynh trước đâu”
Đường Chính Thiên liếc ra
phía xa trông thấy Lam Phượng Hoàng mắt hắn liền sáng rực lên
“Ban nãy sợ quá giờ mới để
ý…cô nương đó là người Hán hả. Từ đâu huynh có vậy cho đệ…”
Lạc Hư cản lại
“Đừng có nghĩ linh tinh. Cô
nương đó cũng đang giúp chúng ta tìm chưởng môn sư huynh có điều bọn
ta tìm được một thời gian rồi vẫn không có chút tin tức. Đệ tử Côn
Luân chưa bao giờ tới trung thổ nên lát nữa khi nói chuyện với cô ấy
các đệ đừng đả động gì tới bản phái, coi như chúng ta chỉ là huynh
đệ bình thường tránh gây cho họ hiểu nhầm”
Trương Thiên Lạc gật đầu
“Đệ hiểu rồi sư huynh”
Đường Chính Thiên vuốt cằm
“Huynh không biết tiếng Hán
nhưng hai người lại giao tiếp được với nhau có nghĩa là cô nương đó
hiểu tiếng Tây Vực. Chà…tiếc thật, từ hồi tới trung nguyên tới giờ
gặp bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp nhưng chẳng nói được với ai câu nào,
ước gì có thể kết bằng hữu với một nữ nhân hiểu mình thì hay biết
mấy”
Thấy Lạc Hư di chuyển về
phía hai con ngựa lớn Lam Phượng Hoàng tức tốc chạy theo. Điền Bá
Quang cũng đi cùng, đôi mắt hắn nhìn hai đệ tử Côn Luân vẫn đằng đằng
sát khí như ban nãy.
Lam Phượng Hoàng nói
“Họ gì của huynh vậy Lạc Hư,
giờ chúng ta tiếp tục lên đường thôi nhưng huynh định dẫn cả họ theo sao”
Lạc Hư nói
“Đó là hai tiểu đệ của tôi,
bọn họ cùng theo giúp chúng ta tìm người. Có điều chúng ta chỉ có
hai con ngựa đủ cho bốn người thôi. Giờ tính sao đây”
Lam Phượng Hoàng nhìn Điền
Bá Quang
“Ngươi đó…đi đâu thì đi đi bọn
ta có việc rồi, gặp lại sau nhé”
Điền Bá Quang ngạc nhiên
“Này…hai tên kia là kẻ thù
của ta đấy. Ngươi đi cùng chúng khác nào chẳng coi ta ra gì”
Lạc Hư thấy biểu hiện của
Điền Bá Quang với hai sư đệ hơi kỳ lạ, hắn liền hỏi
“Cô nương hỏi giúp tôi có
phải vị huynh đệ đó và hai tiểu đệ của tôi có xích mích không. Cả
hai bên đều có thương tích trên mặt có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó”
Lam Phượng Hoàng liền truyền
lại lời cho Điền Bá Quang. Hắn tức giận nhìn hai sư đệ phái Côn Luân
“Bọn chúng trói ta lại còn
bỏ đói ta. Đợi ta tìm lại khoái đao sẽ cho chúng biết thế nào là
thực lực mạnh mẽ”
Nghe Lam Phượng Hoàng nói,
Lạc Hư kêu Đường Chính Thiên mau tạ lỗi với Điền Bá Quang để còn lên
đường. Hắn dùng dằng một hồi mới tiến lại gần Điền Bá Quang đẩy
nhẹ hắn một cái đồng thời hét câu “Xin lỗi” vào tai hắn. Điền Bá
Quang thót tim định tiến tới tiếp tục gây lộn thì Lam Phượng Hoàng
cản lại
“Trời ạ…người ta xin lỗi rồi
thì ngươi cho qua đi để bọn ta còn lên đường”
Điền Bá Quang nói
“Ngươi nghĩ chỉ mình các
ngươi có việc hả. Hai tên đó ta không bỏ qua đâu, sau này gặp lại nhất
định ta sẽ cho bọn chúng một trận nên thân”
Hắn nói xong dùng khinh công
tuyệt đỉnh của mình trở về Hằng Sơn. Riêng Lam Phượng Hoàng nhanh
nhảu nhảy lên ngựa Lạc Hư giành chỗ để hai tên kia đi với nhau. Trông
thấy cô ta hành động như vậy chắc chỉ có Lạc Hư là không hiểu tâm ý
chứ Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc cứ tủm tỉm cười rồi huých
nhau từ nãy tới giờ.
Lạc Hư nói
“Tại sao tôi và cô nương đi lâu
như vậy vẫn chưa tới Hành Dương”
Lam Phượng Hoàng nói
“Thật ra công việc của ta cũng
không có gì quan trọng, ta đã trót hứa sẽ giúp huynh tìm ra người đó
thì ta sẽ làm tới cùng. Hay huynh bây giờ đã gặp lại được tiểu đệ
của mình rồi nên không cần ta đi cùng nữa”
Lạc Hư phủ nhận
“Ý tôi không phải vậy cô nương
đừng hiểu nhầm. Nếu cô nương đã quyết định rồi vậy tôi xin đa lạ
lòng tốt của cô”
Lúc này hai tên Đường Chính
Thiên và Trương Thiên Lạc đã không nhịn nổi nữa đành cười nức nở.
Lạc Hư thấy thế kéo mạnh dây cương ngựa về phía tay trái khiến con
ngựa của hắn kêu lên xong huých thẳng vào con ngựa hai tên kia đang
cưỡi khiến nó sợ hãi chạy tán loạn. Đường Chính Thiên khó khăn lắm
mới níu chặt được sợi cương giữ con ngựa về lại đường cũ, hắn vừa
nói vừa cười
“Dạo này huynh có thành kiến
với đệ sao…haha”
Lam Phượng Hoàng đang nghĩ xem
giờ nên đi đâu, cô ta vì muốn ở bên Lạc Hư nên lừa hắn đi vòng vèo
tới giờ sắp sửa quay lại chân núi Hằng Sơn rồi. Hắn thông minh như
vậy nơi nào đã đi qua đều nhớ hết nên không thể đi hướng đó được. Suy
nghĩ mãi cuối cùng Lam Phượng Hoàng đành chọn thành Lạc Dương làm
điểm đến tiếp theo, hy vọng sẽ không có tin tức gì của kẻ mà Lạc Hư
tìm.
“Đi theo hướng Tây vài chục
dặm nữa sẽ tới thành Lạc Dương. Nơi đó người đông lắm thị phi có
thể sẽ có người đã từng gặp qua vị đại ca nào đó của huynh, tên
người đó là Mạc Vô Phong hả”
Trương Thiên Lạc ngắt lời
“Sao cô nương dám cả gan gọi
cả tên họ chưởng…”
Lạc Hư gằn giọng
“Chỉ nói hình dáng thôi khó
có thể tìm thấy. Trung thổ bao la rộng lớn như này không xưng danh mà
muốn tìm người khó hơn mò kim đáy bể”
Lam Phượng Hoàng nói
“Phải rồi, hai người đều là
tiểu đệ của Lạc Hư hả”
Đường Chính Thiên nói
“Ta là Đường Chính Thiên…nhị
đệ của…Lạc đại ca”
Trương Thiên Lạc bắt chước
nói theo
“Còn tôi là Trương Thiên Lạc
tam đệ của Lạc đại ca”
Lam Phượng Hoàng nói
“Ta là Lam Phượng Hoàng, hai
người đúng là tiểu đệ của huynh ấy rồi. Trông cái mặt khôi ngô tuấn
tú chưa kìa, mấy tên bằng hữu của ta chẳng sáng sủa bằng một góc
của các người”
Đường Chính Thiên háo hức
“Trong số bằng hữu của cô
nương có nhiều nữ nhân không giới thiệu với ta một người đi”
Lạc Hư cau mày
“Ăn nói hàm hồ”
Lam Phượng Hoàng nói
“Không sao đâu mà, bằng hữu
của ta đó, có Thánh cô là một đại mỹ nhân nhưng Thánh cô đã thành
gia lập thất với Lệnh Hồ đại ca rồi còn lại chắc chỉ có các tiểu
ni cô của phái Hằng Sơn thôi”
Đường Chính Thiên mất hứng
“Trời ạ…ni cô mà giới thiệu
với ta làm gì chứ”
Lam Phượng Hoàng nói
“Ngươi không biết đấy thôi, họ
tuy là ni cô nhưng lại để tóc tu hành. Nếu nói là đẹp ta thấy Nghi
Ngọc chưởng môn và Nghi Lâm sư phụ là được nhất”
Trương Thiên Lạc ngạc nhiên
“Ni cô tại trung thổ được để
tóc tu hành sao”
Lạc Hư nói
“Trung thổ còn nhiều thứ
chúng ta chưa biết được, phía trước có một quán nhỏ vào trong đó
nghỉ ngơi trước đã tiện thể dò la tin tức luôn”
Đường Chính Thiên cùng Lạc Hư
thúc ngựa nhanh hơn thẳng tiến tửu quán trước mặt đi tới. Lam Phượng
Hoàng trông qua tửu quán cảm thấy kỳ lạ
“Giờ là giữa trưa tại sao
quán này vắng vẻ như vậy, cách đây không xa là thành Lạc Dương đông
đúc không thể có chuyện chẳng một ai dừng chân lại đây cả”
Đường Chính Thiên nói
“Có lẽ chúng ta là những
quan khách đầu tiên thì sao. Vào trong thôi”
Bốn người xuống ngựa bước
qua cánh cổng dẫn vào tửu quán. Đúng như Lam Phượng Hoàng trông thấy
từ xa, tửu quán này vắng vẻ lạ thường. Biển hiệu của quán nằm ngay
trước cánh cửa xiêu vẹo, giữa biển hiệu có vết rạn nứt lớn. Lam
Phượng Hoàng vừa mở cánh cửa ra thì mùi thối rữa của hàng loạt
xác chết xộc ngay ra bên ngoài khiến cả bốn người phải bịt mũi ngay
lập tức. Trên những xác chết côn trùng tụ tập khắp nơi phát ra những
tiếng động rất khó nghe.
Lạc Hư ngồi xuống kiểm tra
một xác chết ngay tại cửa ra vào hắn để ý cái xác nào cũng có bị
mất một mảng thịt lớn nên sinh hiếu kỳ. Chợt Lam Phượng Hoàng cản
hắn lại
“Cẩn thận có độc”
Lạc Hư nói
“Họ bị trúng độc mà chết
sao”
Lam Phượng Hoàng gật đầu
“Ta đã từng chứng kiến nhiều
loại độc rồi huynh không tin để ta cho xem”
Cô ta thả một con rắn nhỏ từ
trong tay áo ra lệnh cho nó cắn vào chỗ bị mất một mảng thịt lớn
trên cái xác. Con rắn trườn nhanh lên xác chết thè lưỡi ra chích vài
cái rồi lăn đùng tại chỗ. Chất độc trong xác chết vẫn còn khiến
miệng con rắn bị ăn mòn ngay tức khắc. Tam Tài Tử phái Côn Luân chẳng
lạ gì với chất độc này, bọn họ bất giác nói
“Kim Xà lão quái”
Lam Phượng Hoàng hỏi
“Kim Xà…gì cơ. Những người
này do hắn hạ độc thủ hả”
Lạc Hư đáp
“Bà ta là một lão bà luyện
độc quái dị tại Tây Vực. Sống tại đó bọn tôi luôn cố tránh xa bà ta
càng xa càng tốt bởi độc dược của bà ta rất kỳ dị sơ sẩy làm bà
ta bực tức là xong đời ngay. Thứ độc dược ăn mất đầu con rắn của cô
nương là thứ độc trùng bà luôn đem theo, đó mới chỉ là loại độc
dược bình thường của bà ta thôi”
Lam Phượng Hoàng đứng lên
chống tay ngang hông
“Lão bà này dùng độc còn
ghê hơn ta. Mà khoan đã…huynh nói như vậy chẳng lẽ bà ta hiện đang có
mặt ở trung nguyên hay sao. Như thế thì nguy hiểm quá”
Lạc Hư nói
“Tôi không dám chắc nhưng loại
độc khiến những người này chết chắc chắn là của bà ta còn kẻ gây
ra chưa chắc có phải bà ta hay không. Nghe nói có rất nhiều người của
trung thổ đặt mua độc dược của bà ta”
Lạc Hư và Lam Phượng Hoàng
đang nói chuyện lại nghe thấy tiếng ai đó gảy đàn bên cạnh. Hóa ra
là Đường Chính Thiên trông thấy một cây đàn cầm ai đó bỏ lại trên
chiếc bàn bám bụi nên hắn rủ Trương Thiên Lạc tới nghịch ngợm. Trông
thấy chiếc cầm Lam Phượng Hoàng ngạc nhiên
“Đó chẳng phải là Minh Phụng
cầm của Thánh cô hay sao”
Đường Chính Thiên nói
“Của ai mặc kệ ta cho ta mượn
một chút”
Lam Phượng Hoàng tới gần hơn
nhìn cho rõ xem sao
“Không sai, đây đúng là Minh
Phụng cầm của Thánh cô rồi nhưng Thánh cô hiện đang tịnh dưỡng ở
Hằng Sơn do bị kẻ gian hãm hại…kẻ gian…A phải rồi, đừng nói đây là
nơi Lệnh Hồ đại ca và Thánh cô gặp nạn đấy chứ”
Lạc Hư nói
“Bằng hữu của cô nương cũng
ở đây khi những người kia chết sao”
Lam Phượng Hoàng nói
“Bọn họ hiện giờ đều đã
bình an. Lệnh Hồ đại ca có nói kẻ tấn công họ là một lão bà dùng
cây gậy quái dị làm vũ khí…”
Nói dứt lời Lam Phượng Hoàng
và Lạc Hư mở to mắt ra nhìn nhau. Cô ta hỏi
“Là lão bà đó đúng không”
Lạc Hư tỏ vẻ lo lắng
“Nghe cô nương tả lại ngoại
hình thì tôi nghĩ khả năng cao chính là bà ta rồi. Nhưng bà ta tới
trung thổ làm gì nhỉ”
Đường Chính Thiên thắc mắc
“Ai cơ…Kim Xà lão quái đó
cũng đang ở đây sao”
Trương Thiên Lạc nói
“Tự nhiên đệ thấy sợ quá
Lạc đại ca”
Lam Phượng Hoàng đắn đo suy
nghĩ
“Thật không ngờ mình chẳng bỏ
công đi tìm kẻ đã hãm hại Thánh cô mà lại là người biết được kẻ
đó là ai. Lệnh Hồ đại ca bây giờ cũng không ở Hằng Sơn biết báo tin
cho ai bây giờ…Phải rồi…nhất định huynh ấy đang ở Hắc Mộc Nhai nhưng
từ đây tới đó đường xa vạn dặm mình lại lỡ hứa đi cùng Lạc Hư rồi.
Chẳng lẽ lại tiếp tục lừa huynh ấy tới tận Hắc Mộc Nhai sao. Thật
là khó nghĩ quá”
“Này cô nương…cô nương sao vậy”.
Lạc Hư hỏi
Lam Phượng Hoàng trấn tĩnh
lại
“Ta…ta không sao. Có chuyện gì
vậy”
Lạc Hư nói
“Tôi gọi cô nương mấy câu cô
mới chịu nghe. Mau rời khỏi đây thôi, cô thích ngửi mùi này lắm hả”
Lam Phượng Hoàng lấy Minh
Nguyệt cầm trở ra ngoài
“Ta có điên đâu mà thích ngửi
mùi xác chết chứ. Đi thôi”
Hai con ngựa lại tiếp tục
chạy thẳng tới thành Lạc Dương nhưng họ vừa đi khỏi tửu quán kia chưa
được bao xa thì trông thấy cả một rừng xác chết trước mặt. Nơi đây âm
khí nặng nề gấp nghìn lần trong tửu quán cả mùi thối rữa cũng
khủng khiếp hơn. Bầu trời bị phủ đen kịt bởi lũ quạ tới tìm thức
ăn. Chỉ có điều xác chết ở đây không giống người cho lắm. Lam Phượng
Hoàng thốt lên
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy
ra vậy. Trông ghê rợn thật”
Xác chết chồng chất lên nhau
khiến hai con ngựa phải giảm tốc đi từ từ qua. Ngồi trên lưng ngựa
Lạc Hư nhìn xuống những xác chết dưới đất một cách chăm chú lạ thường.
Không chỉ mình hắn có hứng thú với những xác chết đó mà cả Đường
Chính Thiên và Trương Thiên Lạc cũng vậy. Ba người bọn họ nhìn nhau
mỉm cười.
Vượt qua rừng xác chết Lạc
Hư thúc ngựa đi nhanh hơn bao giờ hết khiến Lam Phượng Hoàng phải bám
chặt lấy hắn nhưng cũng đâu có sao, càng như vậy cô ta càng thích.
Chẳng mấy chốc cổng thành Lạc Dương đã ở phía trước mặt bọn họ.
Trông thấy bọn lính canh Lam Phượng Hoàng nói
“Tìm lối khác vào thành
thôi, ba người không phải người Hán gặp bọn quan binh đó rắc rối lắm.
Gây gổ với chúng một chút chỉ trong nháy mắt Cẩm Y Vệ sẽ tới ngay”
Lạc Hư nhảy xuống ngựa chỉ
tay lên tường thành
“Lối đó được không”
Đường Chính Thiên háo hức
“Được đấy…được đấy. Huynh xem
đi bọn đệ sung sức lắm hay chúng ta thi xem ai khinh công nhanh và xa
nhất nhé”
Trương Thiên Lạc thì không hào
hứng mấy
“Mấy trò đó đệ chẳng bao
giờ thắng được hai huynh”
Riêng Lam Phượng Hoàng thì
tái mặt
“Bay qua đó…qua tường thành
đó hả. Ba người nói thật đấy chứ, qua đó xong chắc chắn sẽ bị bọn
quan binh đuổi theo ngay. Ta thì qua được chắc chẳng còn sức mà chạy
nữa mà ta cũng chưa chắc là sẽ qua được…Áaaaaa…”
Lạc Hư ôm lấy eo Lam Phượng
Hoàng tiến thẳng lên tường thành Lạc Dương, theo sau là hai sư đệ của
hắn. Bọn họ thì cười thích thú còn Lam Phượng Hoàng thì sợ hãi
hét vang cả góc trời. Đúng như cô ta dự đoán, bọn quan binh trông thấy
người lạ phi thân qua thành lập tức xúm lại ngay nhưng lực bất tòng
tâm. Khinh công của Côn Luân nhẹ như tuyết lại nhanh như gió, lên tới tường
thành họ lấy đà tiếp tục nhảy xa hơn, chỉ trong nháy mắt đã bỏ xa
lũ quan binh đó.
Chọn lấy một ngõ nhỏ họ
nhẹ nhàng đáp xuống, Lam Phượng Hoàng vẫn ôm chặt lấy Lạc Hư mặc dù
hắn đã buông cô ta ra từ lâu.
“Cô nương, đã qua khỏi tường
thành rồi”. Lạc Hư nói
Lam Phượng Hoàng đẩy hắn ra
“Ta biết rồi…huynh nghĩ ta bị
mù hả”
Đường Chính Thiên huýt sáo
một cách đáo để nhưng Lạc Hư chẳng quan tâm
“Mau đi hỏi tin tức thôi”
Lam Phượng Hoàng ngồi bịch
xuống đất
“Ta mệt rồi, huynh đi mà hỏi”
Đường Chính Thiên tặc lưỡi
“Cô nương ấy giận huynh rồi
Lạc…đại ca”
Lạc Hư nói
“Tại ta sao…ta đã làm gì chứ”
Trương Thiên Lạc cũng hỏi
“Đúng thế…đệ có thấy huynh
ấy làm gì cô nương đó đâu”
Đường Chính Thiên kêu lên
“Trời ạ…hai người thật là.
Vì không làm gì nên cô nương ấy mới giận đấy”
Trương Thiên Lạc lại nói
“Sao nghe khó hiểu vậy...đệ
chẳng hiểu gì hết”
Đường Chính Thiên nói
“Hai người xem kìa…cứ như vậy
biết đến đời nào mới lấy được nữ nhân nhà người ta về chứ”
Lam Phượng Hoàng đành phải
đứng lên
“Được rồi…được rồi…ta tha cho
huynh lần này đấy. Tức chết đi được”
“Này lão già cho ta hỏi vài
câu”. Cô ta tóm lấy một lão già băng qua kiếm cớ trút giận.
Lão ta sợ quá lẩm bẩm
“Không xong rồi…đừng nói lại
gặp một kẻ như ba tên đại tặc kia nữa…số phận ta thật là”
Lam Phượng Hoàng lại hét lên
“Lão già kia đang nói xấu ta
phải không…Sao ta hỏi dám không trả lời”
Lão ta run rẩy đáp
“Cô…cô nương bỏ ta ra ta mới
nói được chứ”
Lam Phượng Hoàng rít lên
“Đừng có nghĩ tới chuyện bỏ
trốn đấy. Để ta điên lên ta sẽ gọi cả đàn rắn ra cắn nát người lão”
Chờ cô ta bỏ tay ra lão ta
mới nói
“Như vậy có phải tốt hơn
không. Cô nương lại muốn ta làm phiên dịch cho mấy cậu Tây Vực kia hả”
Lam Phượng Hoàng ngạc nhiên
“Ấy…sao lão biết họ là
người Tây Vực ta đã nói câu nào đả động tới họ đâu với lại ta cũng
biết tiếng Tây Vực rồi”
Lão ta vỗ ngực thở dài
“May quá, vậy là mình không
phải đi theo họ”
Lam Phượng Hoàng nói
“Quên mất, ta hỏi lão có gặp
qua một nam nhân Tây Vực dáng người cao hơn huynh ấy một chút không”. Cô
ta chỉ tay vào Lạc Hư “Còn nữa người đó tên Mạc Vô Phong”.
Lão ta suy nghĩ một hồi rồi
trả lời
“Đúng là vài tháng trước ta
có đi cùng một người Tây Vực tên là…là…phải rồi tên là Mạc Vô Phong”
Lam Phượng Hoàng thót tim
“Trời ơi…sao mà đen đủi vậy.
Mới bắt lấy một lão già đã truy ra tung tích người đó rồi. Mình có
nên hỏi tiếp hay không đây, nếu tìm ra người đó chắc chắn huynh ấy sẽ
trở về Tây Vực luôn. Bây giờ mình không hỏi lão ta nữa cũng đâu có
sao. Đúng vậy…mặc kệ đi, những ngày ở bên Lạc Hư mình rất vui vẻ
giờ không có huynh ấy bên cạnh thì sẽ ra sao…”
Lão già kia thắc mắc
“Thế nào cô nương đang tìm
hắn hay sao. Nếu không còn chuyện gì nữa ta đi nhé”
Lam Phượng Hoàng giữ lão ta
lại
“…người đó…nói cho ta biết
giờ người đó đang ở đâu”
Lão ta nói
“Lần cuối cùng ta gặp cậu
ấy là ở Thủy Phong cốc. Ba tên đại tặc đưa cậu ấy tới đó trị thương
rồi đuổi ta về, giờ cô nương tới đó hỏi thử xem. Đã mấy tháng trôi
qua rồi ta nghĩ cậu ta chưa chắc còn ở đó đâu”
Lam Phượng Hoàng thở phào nhẹ
nhõm
“Được rồi lão đi làm việc
của mình đi”
Lạc Hư thấy lần này cô ta
hỏi tin tức hơi lâu nên có chút hy vọng
“Ông ta có biết tin tức của
huynh ấy không, cô nương”
Lam Phượng Hoàng hỏi hắn
“Nếu…nếu tìm ra người đó
rồi, huynh sẽ trở về Tây Vực luôn hả”
Lạc Hư thản nhiên đáp
“Tất nhiên rồi, đó là nhà
của tôi…tôi không về đó không lẽ ở lại trung nguyên luôn sao”
Lam Phượng Hoàng nói
“Ta hiểu rồi. Thôi quên chuyện
ấy đi…lão già ban nãy đã từng đi cùng cái người tên Mạc Vô Phong đó
một thời gian”
Ba đệ tử Côn Luân hai mắt
sáng rực, họ cùng thốt lên
“Thật sao”
Lam Phượng Hoàng gật đầu
“Vài tháng trước lão ta từ
biệt người đó tại Thủy Phong cốc có điều không biết bây giờ người
các huynh cần tìm có còn ở đó hay không”
Lạc Hư mừng rỡ
“Vậy chúng ta mau tới đó xem
sao nhưng Thủy Phong cốc là nơi nào”
Lam Phượng Hoàng nói
“Nơi đó mà huynh cũng không
biết sao…À ta quên mất huynh là người Tây Vực. Qua khỏi thành Lạc
Dương đi khoảng một ngày đường là tới thôi”
Đường Chính Thiên nói
“Vậy là tốt rồi, cuối cùng
cũng tìm ra huynh ấy”
Trương Thiên Lạc thì sợ hãi
“Không biết chúng ta sẽ bị
trừng trị ra sao. Huynh không lo hả”
Đường Chính Thiên cười
“Đệ ngốc quá, người nguy
hiểm nhất là Lạc Hư sư huynh còn chẳng phạt chúng ta. Ai chứ chưởng
môn sư huynh ta xin xỏ huynh ấy vài câu là xong ngay”
Lạc Hư nói
“Thì thầm cái gì với nhau
vậy…mau lên đường thôi”
Lam Phượng Hoàng có vẻ không
còn vui như trước nữa. Trên đường đi cô ta không nói chuyện với Lạc Hư
một câu nào. Lạc Hư thì không để ý tới điều đó mấy, trong lòng hắn
đang vui mừng vì sắp tìm được chưởng môn sư huynh nên lần này hắn chủ
động bắt chuyện với Lam Phượng Hoàng, từ trước tới nay đều là cô ta
khơi chuyện để hắn nói
“Đa tạ cô nương đã giúp đỡ
tôi suốt thời gian qua. Thật sự mà nói nếu không gặp được cô nương
không biết giờ này tôi đang lang thang ở đâu nữa”
Lam Phượng Hoàng nói
“Huynh đừng đa tạ ta sớm vậy…huynh
không biết vừa rồi ta đã định làm gì đâu”
Lạc Hư thắc mắc
“Cô nương nói vậy là sao…Tôi
không hiểu”
Lam Phượng Hoàng thành thật
“Ban nãy nghe lão già đó nói
lão ta đã từng gặp Mạc Vô Phong ta đã định không nói cho huynh biết”
Lạc Hư nói
“Tôi không biết tại sao cô
nương lại làm vậy nhưng dù sao cũng đa tạ vì cô đã không giấu tôi”
Lam Phượng Hoàng dừng bước
“Bởi vì…ta…ta không muốn huynh
tìm ra người đó…ta sợ huynh sẽ trở về Tây Vực…ta sợ không còn được
gặp lại huynh nữa”
Đường Chính Thiên thầm nhủ
“Sắp tỏ tình rồi…sắp tỏ
tình rồi”. Hắn liền kéo Trương Thiên Lạc ra chỗ khác dành nơi ấy cho
hai người kia.
Lạc Hư nghe cô ta nói xong hắn
chỉ im lặng. Lam Phượng Hoàng lại tiếp tục
“Vì vậy ta mới không muốn
nói tung tích Mạc Vô Phong cho huynh biết. Ta nghĩ ngày nào huynh còn
chưa biết thì ngày đó huynh còn ở bên ta”
Lạc Hư ngẫm một chút rồi
đáp
“Nhưng cuối cùng muội vẫn
nói cho huynh nghe. Muội là một cô nương tốt sau này trở về Tây Vực
nhất định huynh sẽ còn quay lại trung nguyên thăm muội”
Lam Phượng Hoàng nói
“Huynh nói thật chứ”
Lạc Hư cam đoan
“Đại trượng phu không nói hai
lời”
Đường Chính Thiên vỗ tay nồng
nhiệt
“Xong rồi…xong rồi. Giờ tiếp
tục lên đường đi…Lạc…sư tỷ. Mời”. Hắn cúi người đưa tay ra trước.
Lam Phượng Hoàng nói
“Ngươi nói gì vậy…Ta…ta chẳng
hiểu gì hết”
Lạc Hư đẩy hắn ra
“Bỏ cái bộ dạng đó ngay đi”
Trương Thiên Lạc nói
“Huynh bị nhiều người ghét
quá”
Đường Chính Thiên ‘hừ’ một
cái
“Các người thật là…ta đều
là có ý tốt cả”
Không khí xung quanh bốn người
họ lại trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Họ đi một mạch tới Thủy Phong
cốc mà không cần nghỉ ngơi. Đúng là vùng đất của thần y náo nhiệt
gần như thành Lạc Dương, đã lâu không tới Ngũ Bá Cương nên Lam Phượng
Hoàng không ngờ nơi đây lại biến đổi như thế này. Cô ta nghĩ bụng
“Chắc chắn mấy người này
đều đến để tìm thần y cô nương rồi. Phen này Bình Nhất Chỉ chắc chỉ
có nước trở về Nhật Nguyệt thần giáo mà làm việc cho Hướng giáo
chủ thôi chứ tranh sao được với thần y cô nương. Kể cũng lạ thật hai
người đều là danh y lại sống cùng một chỗ”
Bước vào Thủy Phong cốc cả
bốn người đều choáng ngợp trước khung cảnh thần tiên này cũng như bao
người khác lần đầu đặt chân tới. Đường Chính Thiên nói
“Chà…trung thổ có nơi đẹp
tuyệt trần như vậy mà giờ mới được tới”. Dứt lời hắn thì thầm vào
tai Lạc Hư “Hay huynh khai trừ đệ ra khỏi môn phái đi, đệ ở đây cũng
được đó”
Lạc Hư huých mạnh vào người
hắn
“Cái miệng của đệ chẳng nói
được câu nào ra hồn cả”
Trương Thiên Lạc cũng rất
thích thú với khung cảnh trong cốc, hắn chạy ra bên hồ nghịch mấy con
cá bơi lội dưới đó.
“Này…tên tiểu tử kia, nước ở
đây vừa trong vừa sạch ngươi thò tay xuống làm bẩn hết bây giờ”. Tam
Tặc từ xa chạy tới bên họ.
Lam Phượng Hoàng nói
“Hắn bảo ngươi không được
chạm tay xuống nước”
Trương Thiên Lạc thụt tay lại
đứng lên ngay. Tam Tặc tiến tới hỏi chuyện
“Trong số các ngươi ai bị
bệnh, triệu chứng như thế nào bước lên cho ta xem”
Lam Phượng Hoàng nhìn cái
dáng vẻ lùn tịt của hắn tỏ ý khinh thường
“Bọn ta mà có bị bệnh cũng
chẳng cần ngươi giúp…hơn nữa…ngươi là ai mà dám ở đây mạo danh thần y
hả”
Tam Tặc bĩu môi
“Trông ngươi là biết người
không tử tế rồi. Thôi đi chỗ khác đi để ta còn xem bệnh cho người
khác”
Lam Phượng Hoàng tức tối
“Ngươi dám nói ta không tử tế
hả. Ta thấy kẻ không ra gì là ngươi mới phải…dám ở đó mạo danh thần
y cô nương, ta không biết ngươi cứu những người này hay hại họ nữa”
Tam Tặc nói
“Bọn ta ở đây học y thuật
của thần y cô nương. Các ngươi không có bệnh gì thì đi chỗ khác đi,
định giở thói côn đồ ở đây hả, cứ thử xem rồi các ngươi sẽ biết
kết cục ra sao”
Lam Phượng Hoàng nói
“Để ta xem ngươi có bản lĩnh
gì”
Lam Phượng Hoàng vừa định ra
tay thì thần y cô nương từ Sơn Phù Độc cách đó không xa khinh công đến.
Dáng vẻ của nàng vẫn thướt tha như vậy, đôi mắt của nàng vẫn lạnh
lùng như xưa. Trông thấy nàng Tam Tặc vô cùng đắc chí
“Dám làm kinh động thần y cô
nương, ta chống mắt lên xem các ngươi sẽ ra sao…hahaha”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét