Trên đài tỷ võ ngày hôm nay
vốn chỉ dành riêng cho các huynh đệ Vạn Thú sơn trang so tài nhưng giờ
đây họ phải nhường chỗ cho hai người Hà Kỳ Côn và Mạc Vô Phong giao
đấu với nhau. Tên Hà Kỳ Côn dùng cường lực lao thẳng về phía Nhu Linh
còn Mạc Vô Phong lại gắng sức kéo hắn lại về phía sau bởi vậy hai
người này cứ như đang đứng trên không trung vậy.
Hà Kỳ Côn tuy đội chiếc mũ
có vải che kín mặt nhưng hắn vẫn trông rõ khuôn mặt kẻ đang khống chế
mình là ai. Hắn thầm nhủ
“Rõ ràng Mạc Vô Phong bị lũ
người Vạn Thú sơn trang bắt đi tại sao hắn lại có mặt ở đây không
những thế còn giúp chúng cứu cô nương kia. Hơn nữa trông hắn chẳng có
vẻ gì giống như bị giam cầm ngược lại còn rất thoải mái”
“Xoạc”. Một mảnh vải trên y
phục của Hà Kỳ Côn bị Mạc Vô Phong xé rách do sức kéo quá lớn
khiến cả hai người văng ra hai phía nhưng họ đều đáp xuống võ đài
một cách an toàn.
Hà Kỳ Côn giờ đã trông thấy
rõ Mạc Vô Phong hơn bao giờ hết và hắn lại được thêm một phen bất
ngờ nữa
“Cánh tay của hắn đã bị Lão
Nhị bẻ gãy sao hắn có thể…Chuyện này càng lúc càng khó hiểu. Không
lẽ hắn và lũ người Vạn Thú sơn trang thông đồng với nhau”
Cách võ đài không xa tứ đại
trang chủ cũng đang thắc mắc tên che mặt kia là ai nhưng tất cả đều
biết hắn không có ý tốt gì khi tấn công Nhu Linh.
“Mạc huynh đệ giờ cậu là
đối thủ của tên đó đấy. Bắt hắn lại đi”. Lão Tứ hô lớn.
Thấy tiếng Tứ trang chủ cất
lên hàng trăm huynh đệ Vạn Thú sơn trang đều đồng loạt gào rú cổ vũ
cho trận đấu ngoài ý muốn này. Riêng Mạc Vô Phong thì có hơi ngỡ
ngàng một chút.
Lão Đại lo lắng
“Ta thấy tên bịt mặt đó không
phải hạng vừa đâu sao lại để huynh đệ đó gánh vác hết”
Lão Tứ cười tự tin
“Cậu ta mạnh cỡ nào một hai
lời đệ không giải thích cho huynh được. Nếu không an tâm huynh có thể
hỏi Nhược cô nương”
Nhược Thủy Liên hướng ánh
mắt xuống võ đài
“Tiểu tử ấy đang nói gì đó
với các người kìa”
Lão Nhị bước tới gần võ
đài hỏi chuyện
“Mạc huynh đệ, cậu có chuyện
gì hô to lên một chút xung quanh ầm ĩ lắm ta chẳng nghe thấy gì cả”
Mạc Vô Phong tuy dư thừa nội
lực nhưng không biết tới thủ pháp Thiên Lý Truyền Âm nên chỉ có thể
gào to hết mức bằng sức của mình
“Huynh muốn ta đấu cũng được
nhưng ta không có vũ khí, không thể thi triển kiếm pháp của ta”
Nhược Thủy Liên bật cười
“Không biết ai dạy hắn võ
công mà hắn kém linh hoạt như vậy. Tiểu tử đó chỉ giỏi phung phí
nội lực vô ích chứ công phu chẳng biết được bao nhiêu”
Lão Tứ nói
“Ta cũng thấy kỳ lạ, nội lực
của cậu ta dư sức phá nát Khách Đường chỉ trong một chiêu vậy mà võ
công chẳng thông thạo chút nào. Có lẽ ta nên gọi cậu ấy quay lên đây
thì tốt hơn, tên lạ mắt đó bốn người bọn ta sẽ bắt lại”
Nhược Thủy Liên ngăn Lão Tứ
lại
“Cứ để hắn nhận thêm vài
chục côn nữa của tên kia biết đâu sẽ ngộ ra chút ít đấy. Với sức
của hắn bị đánh từ giờ tới sáng mai cũng chẳng chết”
Lão Tứ giật mình trông ra võ
đài
“Đã bắt đầu đánh rồi sao…”
Lão Tam lắc đầu
“Chà…thê thảm quá. Ta không
dám nhìn nữa…”
Lão Nhị nhún vai
“Sơn trang chúng ta không có
vũ khí nếu không cũng đưa cho cậu ta mượn dùng tạm rồi”
Những gì tứ đại trang chủ
và Nhược Thủy Liên trông thấy dưới võ đài đơn giản hơn những gì Mạc
Vô Phong phải chịu đựng. Từ lúc họ trò chuyện tới giờ cậu ta đã
lĩnh vài trăm côn của Hà Kỳ Côn mà không tài nào né tránh được mặc
dù côn pháp của hắn rất bài bản cứ một côn vào ngực lại một côn
xuống bụng rồi song côn vào chân. Biết trước đường côn của hắn ta
nhưng hắn ra tay quá nhanh khiến Mạc Vô Phong hoàn toàn bất lực. Từ
nhỏ tới giờ cậu ấy chỉ quen dùng kiếm pháp Côn Luân, không có kiếm
thì cậu ấy chẳng khác gì tên vô công phu thô thiển cả.
Hà Kỳ Côn thấy Mạc Vô Phong
không đánh trả hắn mừng thầm trong lòng
“Dù không biết tại sao hắn
lại về phe lũ Vạn Thú sơn trang nhưng người của Không Động và Côn Luân
đã tới đây ta nhất quyết không thể để họ về tay không được. Cứ để
họ xông vào với ý muốn giải cứu Mạc Vô Phong như ban đầu đi đằng nào
ta cũng muốn dạy cho mấy tên trang chủ một bài học. Đợi khi nào có
pháo hiệu mở cổng ta phi thân ra ngoài cũng chưa muộn”
Mạc Vô Phong nói
“Này, ta không thù không oán
với ngươi sao chẳng nói chẳng rằng cứ đánh ta liên hồi như vậy”
Không thấy Hà Kỳ Côn trả lời
Mạc Vô Phong lại tiếp tục
“Họ nhờ ta lên võ đài thách
đấu nhưng không đưa ta kiếm ta chẳng thể thi triển võ công. Giờ ta chịu
thua được chưa…Ta xuống võ đài đây”
Thấy Mạc Vô Phong định bỏ
cuộc Hà Kỳ Côn lập tức chạy tới dùng cây côn trên tay nâng cậu ta lên
trên không, trong lúc cậu ấy rơi xuống hắn nhận cơ hội đánh thêm vài
côn nữa vào thân thể cậu ấy.
Mạc Vô Phong bắt đầu bực
tức, cậu ta thầm nhủ
“Biết có ngày hôm nay khi xưa
mình đã luyện thêm vài đường quyền cước rồi”
Nhắc tới quyền cước Mạc Vô
Phong liền nhớ lại lúc suýt chết đuối tại hồ nước. Sau khi được
Nhược cô nương cứu lên cậu ta tự dưng quên bẵng đi những gì đã đọc
được. Trong tình thế bị đánh liên hồi như lúc này cậu ấy mới sực
nhớ ra ngày hôm đó mình đã trông thấy một bí kíp quyền thuật bí
mật không biết tiền bối nào để lại.
“Long Hổ Bá Vương Quyền…Phải
rồi, tuy không biết những chiêu thức ấy có tác dụng gì không nhưng
tình thế này chẳng còn sự lựa chọn nào tốt hơn”. Mạc Vô Phong tự
nhủ.
Thấy cậu ấy bắt đầu gượng
dậy Hà Kỳ Côn lại xuất chiêu, cây côn trên tay hắn lúc này uy lực hơn
ban nãy rất nhiều. Với tốc độ ấy cây côn chẳng khác gì thanh kiếm
sắc bén sẵn sàng đâm xuyên qua người Mạc Vô Phong. Có lẽ Hà Kỳ Côn
đã rất ngứa ngáy tay chân bởi phải câu giờ cho bọn kia mở cổng nên
lần này hắn quyết phải trông thấy máu của đối thủ mới thỏa mãn.
Cây côn chỉ cách Mạc Vô Phong
chừng một cánh tay thì cậu ta đỡ được. Hà Kỳ Côn dùng sức đẩy mạnh
thêm khiến Mạc Vô Phong bị đẩy lui về phía sau một đoạn dài. Hai tay
cậu ấy vẫn giơ ra phía trước đỡ côn đồng thời dùng hết sức lực giữ
hai chân thật chắc làm trụ mới ngưng được cây côn lại. Lớp gạch đá
của võ đài dưới chân Mạc Vô Phong đang dần nứt xuống.
Hà Kỳ Côn khẽ cười
“Ngươi có cố sức thế nào
cũng chẳng thắng nổi ta. Cho ta nhìn thấy máu của ngươi ta sẽ không
gây thêm đau đớn cho ngươi nữa”
Mạc Vô Phong nhẩm đi nhẩm lại
những câu xuất hiện đầu tiên trong bộ Long Hổ Bá Vương Quyền
“Long hổ phục – quỷ thần
khâm. Phong vân thế khởi – Long bàn hổ y. Tường vân liệt hiểu trận –
Sát khí hách trường hồng”
Ngay lập tức Mạc Vô Phong
buông cả hai tay ra khiến cây côn của Hà Kỳ Côn đâm thẳng vào người
mình. Những huynh đệ Vạn Thú sơn trang chứng kiến cảnh này đều cảm
thấy đau đớn thay cho cậu ấy. Hàng trăm người đều im lặng chứng kiến
mà không hô hào thêm lấy một lần.
Lão Tứ lo lắng
“Cậu ta định tự sát sao,
Nhược cô nương”
Nhược Thủy Liên nói
“Hắn giống như viên ngọc quý
chưa được mài dũa, sức lực tiềm ẩn trong người hắn ngay cả hắn còn
không biết. Xem ra hắn đang dần ngộ ra rồi đấy”
Hà Kỳ Côn mặt mày bắt đầu
biến sắc
“Sao côn của ta không thể đâm
xuyên qua mình hắn được. Có lẽ dùng sức chưa đủ”
Dứt lời hắn đẩy cây côn mạnh
hơn ban nãy gấp hai lần nhưng không những vẫn không xuyên qua được da
thịt của Mạc Vô Phong mà còn bị gãy vụn. Vũ khí đã không còn Hà Kỳ Côn thoái
lui ra sau chục bước thủ thế. Có lẽ hắn cũng nhận thấy tên Mạc Vô
Phong này so với tên Mạc Vô Phong ban nãy có gì đó rất khác.
Mạc Vô Phong dùng khinh công
thuật phi thân lên trên không thu hút sự chú ý của Hà Kỳ Côn, nhân lúc
hắn đang ngước lên nhìn cậu ta vọt xuống nhanh như gió túm chặt cổ
áo hắn nâng cả thân mình hắn lên cao. Ngay khi Hà Kỳ Côn vừa rời khỏi
tay mình Mạc Vô Phong liền tung thẳng bảy quyền liên tiếp vào giữ lưng
hắn nhưng bảy quyền ấy quá nhanh người ngoài nhìn vào chỉ thấy một
quyền văng ra nhưng thực chất một quyền mà họ nhìn thấy chính là
thất liên quyền.
Hà Kỳ Côn ngã nhoài ra võ
đài miệng nôn ra máu, gân cốt trên mặt hắn lúc này đã nổi hết lên
chứng tỏ hắn đang vô cùng tức giận.
Lão Tứ lúc này mới lấy lại
khí thế
“Hảo công phu. Mau lột chiếc
mũ che mặt của hắn ra đi huynh đệ”
“Đùng…đùng”. Cả một bầu
trời đen bừng sáng bởi hàng loạt chiếc pháo được đốt lên trên cao
báo hiệu cổng sơn trang đã mở. Nhân lúc mọi người đang chú ý lên bầu
trời Hà Kỳ Côn lập tức rút ra hàng chục ám khí tẩm Chu Sa Tán phi
về phía Mạc Vô Phong nhưng cậu ta nhanh chóng lộn một vòng lên trên
không tránh được ám khí đồng thời tung một cước thẳng mặt Hà Kỳ Côn
khiến chiếc mũ che mặt của hắn ránh làm đôi để lộ ra bản mặt quá
quen thuộc với cậu ta và cả Tứ đại trang chủ.
Lão Đại không thể quên tên
tiểu nhân đã phóng ám khí khiến mình rơi vào trạng thái thập tử
nhất sinh liền phi thân lên võ đài
“Hà Kỳ Côn ngươi chưa biết sợ
còn dám đột nhập vào Vạn Thú sơn trang gây rối. Hôm nay Lão Đại ta
phải một chưởng kết liễu ngươi trước mặt hàng trăm huynh đệ trong sơn
trang”
Mạc Vô Phong cản ông ta lại
“Ta nghĩ có chuyện không ổn.
Ban đầu là hắn đột nhập sơn trang giờ lại tới pháo sáng được bắn
lên đại ca lên tra hỏi hắn đã”
Hà Kỳ Côn nói
“Mạc Vô Phong, tiếc cho Diệp
tiểu thư coi ngươi là bằng hữu giờ ngươi lại thông đồng với kẻ thù
hại ta”
Mạc Vô Phong cau mày
“Nếu ta đã là bằng hữu của
Diệp cô nương tại sao ngươi còn muốn giết ta”
Lão Đại điểm huyệt đạo của
Hà Kỳ Côn khiến hắn không thể cử động cũng chẳng thể mở lời được
nữa. Ông ta nói
“Không lẽ có kẻ đột nhập
vào sơn trang, ta phải đi kiểm tra mới được”
Thấy Lão Đại ra hiệu những
trang chủ còn lại cùng các huynh đệ lập tức theo ông ta ra ngoài cổng
thì thấy những huynh đệ canh giữ ngoài này đều đã chết hết còn
cánh cổng thì được mở rộng ra. Phía ngoài có rất nhiều người ngựa
đốt đuốc sáng rực đứng trông vào bên trong.
Vân Dĩnh cùng Diệp Đường Yên
trông thấy người của sơn trang bước ra liền thúc ngựa tiến lên phía
trước.
“Tại hạ Vân Dĩnh đại đệ tử
phái Côn Luân tới tìm chưởng môn sư huynh đã bị các người bắt giữ”
Lão Đại trông thấy các huynh
đệ vô tội bị chúng tàn sát không khỏi tức giận
“Ta và Côn Luân phái các
người không quen không biết thì bắt giữ chưởng môn của các ngươi làm
gì. Các ngươi không phân định trắng đen tới giết người của sơn trang
thì đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Muốn biết trắng đen ra sao
ngươi hay hỏi hai tên đó là rõ”. Cô ta chỉ tay vào Lão Nhị và Lão
Tam.
Lão Đại trừng mắt nhìn hai
bọn họ
“Cô ta nói thế là sao…các
ngươi lại gây ra chuyện gì hả…Mau nói rõ cho ta nghe”
Hà Cẩm Trảo nói
“Chờ bọn chúng nói ra tới
khi nào thôi để ta kể lại cho Lão Đại ngươi biết vậy. Đêm hôm kia hai
tên đó cả gan đột nhập và Hà gia trang gây náo loạn nhân lúc chúng ta
đang mở tiệc đón tiếp Diệp tiểu thư của phái Không Động và Chưởng
môn nhân của phái Côn Luân. Nhưng ý đồ bất thành ta bắt giữ được Lão
Tam của các ngươi vì thế tên Lão Nhị kia khống chế chưởng môn Côn Luân
phái nhân lúc cậu ta đang say khướt không biết trời trăng là gì không
những vậy còn bẻ gãy tay cậu ấy hòng ép bọn ta thả người. Vì lo
cho sự an nguy của cậu ta bọn ta đành thả hổ về rừng để hôm nay vào
hang bắt cọp”
Lão Nhị hoảng sợ
“Cậu ta…cậu ta là chưởng môn
phái Côn Luân…sao có chuyện đó được”
Vân Dĩnh vội nói
“Hóa ra chuyện các ngươi bắt
giữ chưởng môn sư huynh là sự thật. Sau khi nghe tin ta nửa tin nửa ngờ
nhưng cũng đành lặn lội từ Tây Vực tới trung thổ một chuyến, nếu đã
thừa nhận tội bắt người các ngươi còn không mau giao chưởng môn ra đây”
Lão Đại cũng thầm đoán ra
được Mạc Vô Phong chính là chưởng môn phái Côn Luân nhưng ông ta không
thể để vì sự hiểu lầm này mà Vạn Thú sơn trang mang tiếng xấu nên
nhất định không thừa nhận đồng thời ra hiệu ra cho Lão Tứ vào trong
võ đài dẫn cậu ta đi
“Chắc các ngươi đã có hiểu
lầm gì rồi. Mạc huynh đệ không phải bị bắt tới sơn trang mà được sơn
trang mời dự đại tiệc giờ đại tiệc đã kết thúc cậu ấy cũng rời đi
luôn không lẽ trên đường tới đây các người không gặp sao”
Vân Dĩnh ngạc nhiên
“Có chuyện như vậy sao”
Diệp Đường Yên vội nói
“Bọn chúng nói láo đấy huynh
đừng cả tin. Nếu Mạc Vô Phong đã rời đi thật sao các ngươi không dám
để bọn ta vào tìm huynh ấy”
Lão Đại nói
“Vạn Thú sơn trang không tiếp
đón những kẻ như các ngươi. Nếu không muốn hai bên phải đổ máu các
ngươi nên trở về đi”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Sao ta cứ cảm thấy ông đang
cố kéo dài thời gian vậy. Không lẽ để Mạc Vô Phong có cơ hội rời
khỏi đây. Ta nói cho ông nghe người của bọn ta đã vây kín sơn trang của
các người rồi, một con kiến cũng đừng mong lọt ra chứ đừng nói là
một con người”
Lúc này Lão Tứ cũng đã len
lỏi được vào võ đài trông thấy Mạc Vô Phong hắn liền nói
“Chuyện này ta sẽ giải thích
sau, trước tiên cậu phải rời khỏi đây đã. Đừng để ai trông thấy”
Nhược Thủy Liên hỏi
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lão Tứ nói
“Thật thất lễ với Nhược cô
nương, sơn trang của bọn ta có kẻ thù quấy rối đúng ngày đại tiệc
đã làm cô nương mất vui rồi”
Nhược Thủy Liên đang định nói
gì đó thì nàng bắt gặp ánh mắt của Hà Kỳ Côn đang bị điểm huyệt
ở góc võ đài. Nàng thầm nghĩ
“Chính là tên đó…không lẽ
hắn nhận ra mình sao. Không được phải tránh mặt ngay trước khi hắn
nhớ ra điều gì”
Mạc Vô Phong thắc mắc
“Sơn trang xảy ra chuyện mà ta
lại bỏ đi thì không đúng với đạo lý. Để ta ở lại giúp một tay đi”
Lão Tứ nói
“Không được. Cậu nhất quyết
phải bí mật rời khỏi đây trước khi những người kia xông vào tìm ra
cậu. Ta chỉ có thể nói ngắn gọn điều này liên quan tới thanh danh
của sơn trang cậu hiểu chứ”
Mạc Vô Phong lắc đầu
“Thực sự ta không hiểu chuyện
gì cả…Ta…”
Nhược Thủy Liên tức giận kéo
tay Mạc Vô Phong khinh công đi mất. Lão Tứ trông thấy vậy cũng an tâm
phần nào. Riêng Hà Kỳ Côn thì đang bấn loạn
“Cô ta…ánh mắt đó sao ta cứ
thấy quen quen. Không lẽ chính là cô nương bịt mặt hôm đó…”
Phía bên ngoài Diệp Đường Yên
không còn giữ nổi bình tĩnh nữa liền nói
“Nếu Vạn Thú sơn trang các
ngươi không làm điều gì mờ ám tại sao cứ giữ chân bọn ta bên ngoài
vậy”
Lão Tứ len lỏi giữa các
huynh đệ xông ra ngoài thở hổn hển nhưng vẫn cố nở nụ cười
“Đại ca nếu cô nương này cứ
khăng khăng Mạc Vô Phong đang ở trong sơn trang thì chúng ta cứ để cô ta
vào kiểm tra đi”
Lão Đại nói
“Nếu các huynh đệ đã chấp
thuận Lão Đại ta cũng không gây khó dễ cho họ nữa”
Diệp Đường Yên thấy ông ta dễ
dàng đồng ý như vậy có chút nghi ngại
“Khoan đã…Trước khi bọn ta
vào các ngươi hãy nhốt hết đám thú dữ vào trong lồng đi. Bọn ta chẳng
muốn chui vào trong làm thức ăn cho chúng đâu”
Lão Đại ra lệnh
“Các huynh đệ của Tứ đại sơn
trang đã nghe rồi đấy. Chúng sợ những con thú cưng của chúng ta nên
làm phiền mọi người hãy tập hợp những đàn thú lại”
Hàng trăm huynh đệ Vạn Thú
sơn trang đều nhanh chóng di chuyển ra khắp tứ phía chỉ để Tứ Đại
trang chủ ở lại bên ngoài đối mặt với Vân Dĩnh và Diệp Đường Yên.
Tại sơn trang phía Đông, Nhược
Thủy Liên và Mạc Vô Phong cũng nhận thấy những tiếng ầm ĩ cách đó
không xa. Nghĩ các huynh đệ Vạn Thú sơn trang gặp chuyện chẳng lành
Mạc Vô Phong liền dừng lại
“Tôi phải quay lại võ đài xem
có chuyện gì”
Nhược Thủy Liên không bằng
lòng
“Ngươi không nghe rõ Lão Tứ
nói ngươi phải rời đi sao”
Mạc Vô Phong nói
“Cô nương không nghe thấy những
tiếng động ngoài đó sao. Không lẽ chúng ta cứ chạy trốn mặc họ không
rõ sống chết ra sao hả. Nếu cô nương muốn thì cứ rời đi một mình tôi
nhất định phải quay lại”
Nhược Thủy Liên nói
“Chạy trốn đúng là hèn nhát
nhưng chạy trốn vì ai đó lại là bổn phận. Đã là bổn phận dù muốn
dù không cũng phải thực hiện. Lão Tứ nhất quyết bắt ngươi rời đi
chắc chắn hắn có lí do chính đáng. Ngươi đừng có tự làm theo ý
mình nữa được không”
Mạc Vô Phong lớn tiếng
“Tại sao lại phải chạy trốn
vì người khác trong khi tôi không muốn. Kể cả có muốn đi chẳng nữa
nếu chạy trốn là sai tôi cũng quyết không làm”
Nhược Thủy Liên tự nhủ
“Có lẽ cả cuộc đời còn lại
mình sẽ phải liên tục chạy trốn khỏi mọi điều. Chạy trốn khi gặp
Nghi Lâm, khi gặp hắn, khi nhớ lại con người trước kia. Chạy trốn cho
tới khi hai chân mệt nhoài có thể mình sẽ gục ngã tại đâu đó trên
thế gian này, chết tại một nơi nào đó mình không hề biết nhưng có
một điều chắc chắn dù có chạy tới đâu mình vẫn cô độc, chẳng có ai
đồng hành cùng. Ngay cả hắn còn không muốn cùng mình đi trên con
đường dài thì thử hỏi trên đời này còn ai có thể chấp nhận mình
chứ”
Nàng cảm thấy cổ họng mình
nghẹn lại, nàng chậm rãi bước lui về phía sau. Một nụ cười buồn nở
trên môi nàng, một giọt máu nhỏ khẽ chảy ra. Nàng nói khẽ
“Ta sẽ đi một mình, ngươi hãy
tự tìm lấy đường khác mà đi”
Mạc Vô Phong lo lắng
“Nhược cô nương, cô không sao
chứ. Hình như…cô đang thổ huyết…”
Nàng không quan tâm tới lời
cậu ta nói rồi vận công rời đi nhưng nội thương trong cơ thể lại bùng
phát ngay lúc này. Nhược Thủy Liên khụy xuống đất tay ôm lồng ngực
đang nhói nhau liên hồi.
Mạc Vô Phong không biết nên
rời đi hay làm sao bây giờ, cậu ta chợt nhớ lại hình ảnh thần y cô
nương vào cái đêm ấy. Dường như nàng cũng thổ huyết, đôi mắt lặng
buồn nhìn về nơi xa xăm giống hệt Nhược cô nương đang đứng trước mặt
cậu ấy.
Cuối cùng Mạc Vô Phong tới
đỡ nàng dậy, cậu ấy nói
“Nội thương của cô nương chưa
lành rời khỏi đây một mình rất nguy hiểm. Tôi sẽ đưa cô ra ngoài an
toàn sau đó quay trở lại sơn trang”
Nhược Thủy Liên nói
“Ngươi…đi cùng ta”
Mạc Vô Phong lấy tay lau vệt
máu nhỏ trên môi giúp nàng, cậu ta quả quyết
“Tôi sẽ đi cùng cô”
Trong khi dìu Nhược Thủy Liên
rời đi cậu ta liên tục suy nghĩ xem
nên đi đường nào. Chỉ trong khoảnh khắc ánh sáng dưới đáy mặt hồ
lại hiện lên trong tâm trí cậu ấy. Nghĩ tới đây thôi Mạc Vô Phong
quyết định đánh liều ra sau Khách Đường. Nếu có ánh sáng dưới đáy
hồ chắc chắn nơi ấy thông ra đâu đó bên ngoài kia.
Nhược Thủy Liên nhìn hướng
cậu ta đưa mình đi liền thắc mắc
“Sao lại tới Khách Đường?”
Mạc Vô Phong nói
“Tới đó cô sẽ biết”
Khách Đường bị phá hủy cũng
khiến cho hồ tắm phía sau hư hại nhiều chỗ. Vách tường xây quanh hồ
tắm đã đổ sập khiến mặt hồ lộ hẳn ra bên ngoài. Mạc Vô Phong chỉ
tay xuống mặt hồ nói
“Lối ra ở đây”
Nhược Thủy Liên nói
“Ý ngươi là nhảy xuống đó
hả. Nó dẫn tới đâu”
Mạc Vô Phong lắc đầu
“Tôi không biết. Chỉ biết
chắc rằng nó sẽ dẫn chúng ta rời khỏi sơn trang một cách bí mật”
Nhược Thủy Liên nhìn cậu ta
“Không phải hôm đó ngươi chết
đuối vì lặn xuống đấy mò tìm đường đi đấy chứ”
Mạc Vô Phong nói
“À…cũng gần như vậy”. Dứt
lời cậu ấy nhảy ngay xuống hồ nước khiến nước bắn tung tóe lên vạt
áo của nàng “Nhảy xuống đi Nhược cô nương”
Nhược Thủy Liên vẫn nghi ngờ
“Ngươi có chắc nhảy xuống
đáy sẽ ra được bên ngoài không”
Mạc Vô Phong vuốt sạch nước
trên mặt rồi đáp
“Tôi nghĩ vậy, cô nương yên tâm
chúng ta sẽ không chết đuối dưới này đâu”
Nhược Thủy Liên lẩm nhẩm
“Không đời nào ta chết chung
với tên tiểu tử nhà ngươi”. Nói xong nàng cũng chậm rãi bước xuống
mặt hồ.
Thấy nàng tiến đến Mạc Vô
Phong nhanh nhẹn tóm lấy tay nàng kéo xuống mặt nước khiến nàng không
kịp phản ứng. Cậu ta cảm thấy dưới đáy hồ thật yên tĩnh, thật ấm
áp, nhìn ánh sáng nhẹ dẫn lối kia bất chợt cậu ấy thấy rất vui
liền quay ra nở nụ cười với nàng.
Nhược Thủy Liên tuy phải miễn
cưỡng đón nhận nụ cười ấy nhưng nàng cũng không khó chịu. Có lẽ ở
dưới đáy hồ bình yên này nàng cũng cảm thấy tâm hồn mình thanh thản
như Mạc Vô Phong. Con đường từ đáy hồ dẫn ra nơi nào đó kia giống như
con đường rời xa hiện thực tiến tới giấc mơ đẹp đẽ, giống như khi ta
nhắm mắt lại say sưa chìm vào giấc ngủ êm đềm.
Trước khi cả hai ngộp thở
thì họ cũng đã ngoi lên được mặt hồ nhưng không phải mặt hồ ở Vạn
Thú sơn trang mà là một mặt hồ khác nằm ở nơi nào đó. Từ lúc nhảy
xuống hồ tới giờ tay cậu ấy vẫn giữ chặt tay nàng đến khi đưa nàng
lên khỏi mặt nước cậu ta mới buông ra. Mạc Vô Phong nhìn quanh tứ phía
nhưng tất cả đều là vách đá, thứ ánh sáng phản chiếu xuống mặt hồ
kia xuất phát từ miệng cái hang này cách xa nơi cậu ta đứng vài
trượng.
Mạc Vô Phong thẫn thờ
“Có lẽ phải lên được miệng
hang mới mong ra bên ngoài được. Nhược cô nương, sao cô không nói gì…”
Trời sắp sang đông mà thân
thể lại bị nhiễm nước hơn nữa gió trên miệng hang liên tục lùa xuống
khiến nàng cảm thấy rất lạnh. Cái lạnh này làm nàng nhớ lại ngày
mình tỉnh lại tại hồ băng nhưng nàng vẫn cố chịu đựng ngồi tọa
thiền, chỉ cần nội lực hồi phục lại nàng sẽ tự khắc khỏe lên.
Mạc Vô Phong nhìn khuôn mặt
trắng bệch của nàng cậu ấy nhận ra ngay
“Cô nương thấy lạnh sao. Để ta
tìm thứ gì đó đốt lửa lên cô sẽ ấm ngay thôi”
Nhược Thủy Liên nói
“Ta chẳng lạnh…ngươi tự lo cho
mình đi”
Mạc Vô Phong vẫn đi xung quanh
cái hang này nhặt nhạnh những cành khô cậu ta trông thấy để nhóm
lửa. Cậu ta ôm đống cành khô đó tới nơi gió không lùa tới sau đó
nhặt lấy một cành cây đặt vào giữa hai lòng bàn tay xoay đi xoay lại
trên đống lá khô bên dưới không ngừng nghỉ.
Nhược Thủy Liên trông thấy
vậy liền nói
“Ngươi tạo lửa bằng cách đó
sao. Vậy ta đợi tới khi mặt trời lên còn hơn”
Mạc Vô Phong vẫn cặm cụi xoay
đi xoay lại gần một canh giờ cuối cùng một tia lửa nhỏ cũng lóe lên,
nó lan ra chỗ lá khô rất nhanh rồi bùng lên thành một ngọn lửa lớn.
Cậu ta liền gom chỗ củi kia lại quanh đống lửa giữ cho lửa khỏi tắt.
Xong xuôi cậu ấy chạy ra chỗ Nhược Thủy Liên
“Nhược cô nương mau ra đó cho
ấm, ta nhóm lửa xong rồi”
Nhược Thủy Liên đánh mắt đi
chỗ khác
“Ngươi không nghe rõ sao, ta
không lạnh, ta chẳng cần lửa”
Mạc Vô Phong liền chạm vào
người nàng rồi thốt lên
“Lạnh quá, vậy mà cô nương
còn…”
Nhược Thủy Liên lớn tiếng
“Ta đã nói đừng tùy tiện
động vào người ta kia mà. Chờ nội lực ta phục hồi ta sẽ tặng cho
ngươi một chưởng nữa”. Dứt lời nàng đứng ngay dậy tiến ra chỗ đống
lửa kia.
Mạc Vô Phong lẩm nhẩm trong
đầu
“Cô nương đó kỳ lạ thật”
Cậu ta không đi ra chỗ đống
lửa mà tìm nơi gió lùa tới từ miệng hang. Mạc Vô Phong đứng tại đó
dang hai tay ra cảm nhận từng cơn gió mát lạnh khiến nàng không khỏi
thắc mắc
“Ngươi không thấy lạnh sao?”
Mạc Vô Phong nói
“Tôi đã sống tại núi tuyết
Côn Luân hai mươi lăm năm nay ngày nào thức dậy cũng chỉ thấy tuyết
trắng. Ban đầu tôi thấy rất bất công tại sao người trung thổ được tận
hưởng bốn mùa xuân hạ thu đông còn người Tây Vực chỉ được sống trong
giá lạnh nhưng giờ tôi đã dần nhận ra chính gió lạnh và tuyết trắng
đã khiến bọn tôi trở nên mạnh mẽ hơn”
Nàng nhìn đống lửa mỉm cười
“Có nhiều người trung thổ
cảm nhận được bốn mùa xuân hạ thu đông nhưng một số người khác tuy
sống tại trung nguyên nhưng ngày nào họ cũng thấy lạnh. Không phải
cái lạnh thể xác mà là cái lạnh từ trong tâm hồn”
Mạc Vô Phong hỏi
“Trong số họ có cô chứ,
Nhược cô nương”
“Ta đã từng như vậy nhưng giờ thì khác
rồi”. Nhược Thủy Liên nói
“Khác thế nào?”. Cậu ta lại
hỏi
“Giờ ngay cả cái lạnh trong
tâm hồn ta cũng không cảm nhận được. Ta sống như không hề tồn tại trên
cõi đời này”. Nàng nói
“Nhược cô nương, cô biết
không…tất cả mọi người ai cũng mang trong mình một nỗi buồn riêng, những
nỗi buồn ấy tuy không giống nhau nhưng cuối cùng cũng sẽ tan biến vào
một lúc nào đó. Có người mất một hai ngày là quên được nhưng cũng
có người mất tới vài tháng, vài năm có khi mất cả cuộc đời cũng
không thể nào quên cô có biết vì sao không”
“Vì sao?”
“Vì họ vẫn chưa thực sự
buông xuôi. Họ cứ giữ nỗi buồn ấy tận trong đáy lòng mình hàng ngày
mở mắt ra đều bị nó hành hạ. Trước đây tôi luôn buồn phiền bởi cái
chết của sư phụ, hàng ngày tôi đều nghĩ tới điều ấy nhiều tới mức
chẳng thiết tha làm gì nữa. Tôi không muốn cười, không muốn nói
chuyện với ai trong một khoảng thời gian dài cho đến khi tôi phải tới
trung nguyên một cách miễn cưỡng. Tại nơi này tôi gặp được nhiều
người, nghe được nhiều chuyện, học được nhiều thứ chẳng biết từ lúc
nào tôi đã ngừng nghĩ về cái chết của sư phụ”
“Vậy…ngươi nói xem. Nỗi buồn
của ta khi nào mới hết”
“Điều đó cả tôi và cô nương
đều không biết được. Nhưng cô nương cứ thử làm như tôi xem, gặp nhiều
người, nói nhiều chuyện và cười nhiều hơn, bị cuốn vào một câu
chuyện rắc rối nào đó rồi bị người ta…Ừm…đuổi đánh, mắng chửi sau
đó một ngày kia cô thức dậy vào buổi sáng và nhận ra rằng mình
không còn nghĩ về nỗi buồn nào đó nữa. Đó chính là lúc nỗi buồn
của cô tan biến”
“Gặp nhiều người, nói nhiều
chuyện và…cười nhiều hơn. Ta thấy khó quá…ta sợ mình không làm được”
“Mới đầu cô sẽ thấy khó,
nếu cô nương không muốn bắt chuyện với người khác vậy khi người đó
hỏi chuyện cô chỉ cần trả lời chứ không quay đi là được rồi. Ngày
nào chúng ta còn sống thì còn gặp rất nhiều nỗi buồn và cả niềm
vui nữa, chúng ta nên tập cách quên đi những nỗi buồn, lưu giữ những
điều vui vẻ”
Thấy ánh mắt nàng trầm ngâm nhìn vào
ngọn lửa Mạc Vô Phong liền nói
“Hình như tôi nói nhiều quá
rồi…Hừm…phải tìm đường ra khỏi nơi này mới được”
Cậu ta hướng ánh mắt lên
miệng hang
“Có lẽ trên đó là lối ra duy
nhất có điều tôi không dám chắc sẽ khinh công được cao như thế”
Dứt lời Mạc Vô Phong liền
nhảy lên vách đá bám chặt lấy một mỏm đá nhô ra từ từ trèo lên miệng
hang. Nhược Thủy Liên nhớ lại ngày Lạc Hư trèo lên Sơn Phù Độc tìm
gặp mình liền nói
“Mấy tên Tây Vực các ngươi
thích leo trèo vậy kia à”
Mạc Vô Phong ngoảnh mặt ra đáp
“Hồi nhỏ tôi cùng ba tên tiểu
đệ lên núi Côn Luân chơi đùa, cô nương biết đấy xung quanh đó toàn núi
là núi muốn đi không cũng khó nên bọn tôi phải tập leo lên”. Mải mê
nói chuyện cậu ta lỡ bước hụt một bước khiến thân mình suýt rơi
xuống nhưng tay cậu ta rất chắc nên đã bám lại được vào vách đá
ngay.
Nhược Thủy Liên tỏ ý chê bai Mạc
Vô Phong
“Ngươi nói mình leo trèo từ
nhỏ vậy mà tới bây giờ cũng chẳng tiến bộ hơn chút nào”
Mạc Vô Phong nói
“Thỉnh thoảng tôi cũng bị
trượt chân nhưng từ hồi đó tới giờ tôi chưa ngã xuống đất lần nào
đâu”
Nhược Thủy Liên không tin,
nàng nói
“Ngươi nói dối kém lắm. Ta
không dễ bị lừa đâu”
Mạc Vô Phong thú thật
“Thật ra tôi mới ngã một
lần. Cô nương đã thỏa mãn chưa”
Nàng tựa người vào vách đá,
nhắm chặt hai mắt lại. Thấy vậy cậu ta đành phải thừa nhận
“Tôi chịu thua cô rồi đấy…Được
rồi…tôi nói thật tôi đã ngã tổng cộng hai mươi chín lần”
Lúc này nàng mới bật cười
“Ta thấy bây giờ ngươi nên
xuống đây thì tốt hơn ta sẽ bày cách để ngươi lên được trên đó một
cách dễ dàng nếu không số lượt ngã của ngươi sẽ tăng thành ba mươi
tròn đấy”
Mạc Vô Phong ‘hả’ một tiếng
rồi nhảy xuống đất, cậu ta tới chỗ nàng thắc mắc
“Cô nương có cách để lên trên
đó nhưng sao cô không lên”
Nhược Thủy Liên nói
“Nhờ phúc của ngươi mà nội
lực của ta suy giảm không ít nếu không đã có thể dùng thế Thượng
Thiên khí công nhảy một bước qua khỏi miệng hang một cách dễ dàng.
Thế khinh công này khi thi triển tiêu hao rất nhiều nội lực nhưng so
với đống nội lực dư thừa trong cơ thể ngươi cũng chẳng đáng kể”
Mạc Vô Phong nói
“Thế khinh công này tuyệt
diệu thật đấy. Cô nương sẽ dạy tôi sao”
Nhược Thủy Liên mỉm cười
“Còn xem ngộ tính của ngươi
ra sao. Nếu muốn trở thành cao thủ thực sự ngươi phải luyện thành
thạo khinh công trước đã. Khi nào đạt tới trình độ đạp mây vượt gió
sẽ chẳng còn đối thủ nào chạm được vào cơ thể ngươi chứ đừng nói
tấn công. Thượng Thiên khí công lấy đà ngay tại chỗ, tích tụ nội lực
tại bàn chân đạp mạnh xuống đất. Khi ngón chân rời mặt đất lập tức
điều tức hơi thở thả lỏng thân mình lên không trung, nhảy cao bao nhiêu
còn tùy thuộc nội lực ban đầu ngươi tích tụ nhưng cao nhất cũng chỉ
lên được hai trượng là cùng. Bởi vậy Thượng Thiên khí công chia thành
nhiều bước nhảy giúp người thi triển muốn lên cao bao nhiêu tùy thích
cho tới khi nội lực trong cơ thể cạn kiệt. Bước nhảy đầu tiên thực
hiện trên mặt đất rất dễ nhưng các bước nhảy sau đó ngươi phải thực
hiện trên không trung, chân đạp vào hư vô, thân thể nhẹ như tuyết, vượt
gió mà bay lên”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét