Thấy Nhược Thủy Liên nổi
giận Mạc Vô Phong lầm tưởng nàng nghĩ chính cậu ta đã đánh nàng một
chưởng liền giải thích
“Thứ nội lực vừa đả thương
cô nương không phải của tôi…ý tôi là không phải do tôi cố ý. Chính bản
thân tôi cũng không kiểm soát được nó”
Mạc Vô Phong bỗng nghiến răng
túm chặt lấy cánh tay trái của mình. Khi băng bó cho cậu ta Nhược
Thủy Liên có dặn không được để cánh tay động vào nước vậy mà Mạc Vô
Phong lại ngâm mình trong hồ tắm không những vậy còn lặn xuống tận
đáy hồ. Cậu ta cảm tưởng cánh tay của mình hiện giờ như có hàng
ngàn mũi kim châm vào rút ra đau đớn không kể xiết.
Nhược Thủy Liên gắng sức
gượng dậy, khuôn mặt của nàng lúc này khá nhợt nhạt do hấp thụ hàn
khí của Mạc Vô Phong lại lĩnh toàn vẹn tất cả nội lực ban nãy nàng
truyền vào cơ thể cậu ta. Nhìn cậu ta nằm quằn quại dưới đất nàng
thúc giục
“Mau theo ta về phòng ta sẽ
băng lại cánh tay cho ngươi. Tay ngươi đã bị ngấm nước không cẩn thận
sẽ phải chặt bỏ đi”
Mạc Vô Phong tuy đau đớn vô
cùng nhưng vẫn không quên há hốc miệng ra
“Hả…phải chặt bỏ đi sao.
Được, được tôi theo cô nương về”
Trở về căn phòng của mình
tại Khách Đường, nàng ngồi xuống bàn và bắt đầu chữa lại cánh tay
cho cậu ta.
“Ngươi tự xé bỏ lớp băng bị
ngấm nước ấy ra đi”. Nhược Thủy Liên nói
Chờ cậu ta thực hiện xong
nàng chỉ tay vào chậu nước nhỏ dùng rửa mặt đặt cạnh giường
“Giờ lấy chút nước ấm rửa
qua cánh tay đó”
Mạc Vô Phong ngạc nhiên
“Cô nương nói sẽ chữa lại
cánh tay cho tôi sao lại bắt tôi tự làm hết vậy?”
Nhược Thủy Liên nói
“Ngươi khiến ta ra nông nỗi
này ta còn chưa tính sổ với ngươi hơn nữa ta nói sẽ chữa lại cánh
tay cho ngươi chứ không nói sẽ tự tay ta làm”
Biết mình có lỗi trong việc
này nên cậu ta đành tự mình làm lấy. Sau khi rửa qua cánh tay bằng
nước ấm cậu ta hỏi
“Giờ chỉ việc băng lại thôi
đúng không Nhược cô nương”
Nhược Thủy Liên lấy từ trong
người ra một lọ thuốc nhỏ
“Ta còn một chút mật gấu
trong này ngươi tự bôi lên vết tím bầm trên cánh tay mình trước sau đó
mới băng lại”
Mạc Vô Phong ngồi xuống nhận
lọ mật gấu từ tay nàng, cậu ta đổ hết ra lòng bàn tay xoa lên vết
thương của mình
“Lát nữa cô nương sẽ nói
‘ngươi tự băng lấy đi’ hả?”
Nhược Thủy Liên nói
“Không lẽ ngươi nghĩ ta sẽ
băng giúp ngươi? Ta mệt rồi, ngươi tự băng lấy nhanh chóng rồi trở về
phòng mình đi”
Mạc Vô Phong nói
“Cũng đúng, cô đâu phải thần
y cô nương mà chữa trị cho người bệnh tận tình chứ”
Nhược Thủy Liên nhìn cậu ấy
“Ngươi nghĩ thần y cô nương
tốt như vậy sao”
Mạc Vô Phong lắc đầu
“Tôi mới gặp cô nương ấy một
lần sao biết được cô ấy tốt hay xấu. Có điều thần y cô nương sẽ chữa
trị cho bất kỳ ai tới Thủy Phong cốc kể cả những tên không biết điều
như Tam Đại Tặc. Ban đầu tôi cho rằng cô ấy không xứng với danh hiệu
mà người ta đặt cho nhưng giờ nghĩ lại tôi thấy mình đã đánh giá
sai”
Nhược Thủy Liên lặng im hồi
lâu, nàng không biết nói gì cũng không có chuyện gì để nói. Trông
cậu ấy loay hoay quấn băng một cách vụng về nàng đành mở lời
“Ngươi đang chữa lợn lành
thành lợn què đấy. Để ta giúp cho”
Mạc Vô Phong thở phào nhẹ
nhõm
“Tôi chỉ chờ cô nương nói câu
này thôi, chắc tôi không có năng khiếu học y thuật thật rồi”
Đợi cánh tay mình được Nhược
cô nương băng bó xong cậu ấy liền rời đi ngay để nàng nghỉ ngơi. Trông
thấy sắc mặt tái nhợt của Nhược cô nương cậu ta cảm thấy day dứt
trong lòng. Mạc Vô Phong thầm nhủ
“Chỉ tại cái tay bị gãy gây
ra cho mình biết bao nhiêu chuyện. Nếu tay không gãy mình đã không suýt
chết dưới nước làm phiền Nhược cô nương cứu mạng mình. Nếu không
phải lôi mình lên cô ấy đã không bị thứ nội lực đó tấn công. Nếu…”
Những lời của sư phụ tự dưng
thoảng qua trong đầu Mạc Vô Phong “Trên đời làm gì có nhiều nếu như
như vậy. Chuyện gì xảy ra cũng đều có lý do của nó cả…”
Mạc Vô Phong lại nghĩ
“Tay mình bị gãy cũng có lí
do của nó sao? Nếu có cách nào đó khiến cánh tay lành lại ngay thì
tốt quá”
Bỗng hai mắt cậu ấy sáng
rực lên
“Những dòng chữ trong quyển
kinh. Phải rồi, khi mình luyện công theo khẩu quyết ấy tại cốc Thủy
Phong không phải chất độc trong cơ thể đã tan biến ngay tức khắc sao.
Liệu khẩu quyết ấy có thể giúp cánh tay mình lành lặn nhanh như vậy
không”
Nghĩ là làm Mạc Vô Phong
liền về phòng khóa cửa thật chặt, cậu ấy còn lấy bàn ghế trong
phòng chặn cánh cửa lại để chắc chắn rằng không có ai tới làm
phiền mình được. Căn phòng lúc này trông thoáng đãng hơn nhiều, cậu
ta ra giữa phòng an tọa tâm trí không ngừng suy nghĩ về bốn câu khẩu
quyết.
Nhưng khi chuẩn bị vận công
theo khẩu quyết Mạc Vô Phong mới nhận ra cánh tay trái bị thương kia
không cử động được làm sao có thể vận khí từ huyệt Lao Cung hội lại
ở đan điền.
“Nếu không thể tụ khí Đan
Điền ngay từ đầu vậy thì làm ngược lại, đẩy chân khí từ Đan Điền
trấn nhâm Đốc Mạch xung tam mạch từ đó rẽ nhánh ra nhiều huyệt vị
xung quanh. Cuối cùng lại đẩy khí về Đan Điền”
Vừa nói Mạc Vô Phong vừa vận
dụng ngay cách ấy. Cậu ta không thể ngờ rằng cách mình vừa nghĩ ra
chính là phương pháp vận chân khí ngược. Càng không thể ngờ khi vận
chân khí ngược như thế này cậu ta đã vô tình luyện thức thứ hai của
Cửu Dương thần công bởi câu khẩu quyết thứ hai tên Nhân Uân Tử Khí bắt
buộc phải vận chân khí ngược mới luyện thành.
Trong căn phòng của mình tại
Khách Đường, Mạc Vô Phong cứ liên tục vận chân khí ngược như thế. Sau
khi đẩy hết chân khí qua huyệt Bách Hội lại phân năm luồng mà đi
xuống tụ khí Đan Điền sau đó từ Đan Điền lại lan tỏa chân khí ra cứ
như vậy làm thành một vòng. Khi mặt trăng xuất hiện cậu ta đã vận
khí tổng cộng chín chín tám mốt vòng. Lúc này xung quanh cơ thể Mạc
Vô Phong tỏa ra một luồng khí tím mờ ảo, luồng khí ấy chính là Tử
Khí mà khẩu quyết nhắc tới.
***
Một ngày trước khi đại tiệc
diễn ra
Trong một đại sảnh lớn được
thắp sáng bằng mười hai ngọn đuốc đặt đều hai phía trái và phải có
bốn người đang ngồi đối mặt với nhau. Họ đang cùng bàn một vấn đề
chung nhưng nét mặt từng người lại khác nhau rõ rệt.
“Giờ này chắc thư của chúng
ta đã đến tay họ. Vấn đề nan giải hiện nay chỉ là thời gian mà thôi”.
Diệp Ngân Bình nói.
Hà Kỳ Côn tiếp lời
“Diệp chưởng môn tính liên
minh với phái Côn Luân thật sao”
Diệp Ngân Bình nói
“Xét về quân số phái Không
Động và Hà gia trang chỉ cần tiến công một lượt thì Hoa Sơn, Hằng Sơn
chẳng mấy mà tàn…Chuyện vẫn đơn giản như thế nếu không có lũ Nhật
Nguyệt thần giáo đó xen vào”
Hà Kỳ Côn chăm chú quan sát
nét mặt của Diệp Ngân Bình, thấy trên mặt bà ta hiện chút lo lắng
mới dám nói tiếp
“Ta thấy nếu Diệp chưởng môn
nhờ…Người cho dù không có Hà gia trang tiếp sức cũng chẳng cần một
đệ tử phái Không Động nào ra tay. Chỉ với thế lực của Người cũng
có thể…”
Diệp Ngân Bình phất mạnh tay
áo một cái
“Hừ…ta và lão ấy đã từ nhau
rồi. Cái lão…người không ra người, quỷ không ra quỷ đó cả đời này
đừng mong gặp lại ta. Nếu Hà gia trang các ngươi sợ sệt có thể rút
lui, ta đâu ép các ngươi tham gia”
Hà Kỳ Côn vội vã rút lại lời
nói
“Ta chỉ…đưa ra ý kiến của
mình thôi. Diệp chưởng môn đã không muốn từ sau ta không đề cập tới
vấn đề này nữa”
Diệp Đường Yên nãy giờ luôn
im lặng lắng nghe các chưởng bối nói chuyện nhưng nghe nhắc tới Người
cô ta chợt lên tiếng
“Nếu mẫu thân không muốn
Người giúp vậy nhờ…phụ thân hiệp lực không được sao”
Diệp Ngân Bình ban nãy nghe
nhắc tới kẻ mà cả Hà Kỳ Côn và Diệp Đường Yên đều kính trọng gọi
bằng Người đã cảm thấy tức tối nay lại nghe nhắc tới Tiên Gia Nhân
bà ta càng tức giận hơn
“Ta và hắn đã ân đoạn nghĩa
tuyệt với nhau. Sau này con còn cố tình nhắc tới người cha không ra
gì đó của mình đừng trách ta độc ác”
Hà Cẩm Trảo vội nói
“Diệp tiểu thư nên nghe theo
Diệp chưởng môn thì hơn. Phụ thân của tiểu thư đã ẩn cư bao nhiêu năm
nay giờ một chút tin tức cũng không có. Ông ta đã vô tình với Diệp
chưởng môn như vậy tiểu thư còn nhờ vả ông ta làm gì”
Diệp Ngân Bình nói
“Được rồi, chuyện gia đình
để sau đi. Điều cần làm lúc này là cứu cái tên chưởng môn Côn Luân
bị bắt đi đó. Con có chắc là hắn không”
Diệp Đường Yên gật nhẹ
“Ban đầu nghe cái tên Mạc Vô
Phong con đã sinh nghi nên mới tìm cách để hắn đi cùng. Sau khi chứng
kiến nội lực thâm hậu của hắn lại thêm bản tính trượng nghĩa con
càng thêm chắc chắn. Thực hư ra sao chờ thư hồi âm của họ là rõ”
Hà Kỳ Côn nói
“Ngày tới Vạn Thú sơn trang
đòi người nên cẩn thận một chút. Bốn tên trang chủ vô năng không đáng
sợ bằng hàng vạn con thú dữ trong đó đâu”
Diệp Ngân Bình cười ha hả
“Dữ tới đâu cũng chỉ là thú
làm sao bọn chúng đọ trí thắng chúng ta. Lũ thú vật đó chẳng lẽ
Hà gia trang các người không lo được. Ta chẳng biết các người bỏ một
lượng tiền lớn ra ngoài đó buôn buôn bán bán làm gì trong khi việc
đến tay không biết cách giải quyết”
Hà Kỳ Côn sáng mắt ra
“Không lẽ…chúng ta sẽ hạ thủ
lũ thú vật đó rồi mới ra tay với bốn tên trang chủ”
Diệp Ngân Bình nói
“Phải làm thế nào là chuyện
của các ngươi. Kế sách ta đã bày tận tay rồi còn không thực hiện
được nữa thì các ngươi tự vẫn đi cho xong”
Diệp Đường Yên tỏ vẻ lo lắng
“Không biết Mạc Vô Phong ở
trong tay lũ người đó có bị hành hạ chút nào không. Sao mẫu thân
không để người của ta tới giải cứu huynh ấy ngay”
Diệp Ngân Bình lườm cô ta
“Huynh ấy…Nghe cái cách con
gọi hắn ta kìa. Ta báo trước cho con biết đừng có để tình cảm xen
vào làm hỏng đại sự, trong lòng con có bao nhiêu cảm tình với hắn
liệu mà vứt hết đi”
Diệp Đường Yên phủ nhận
“Con lo cho hắn vì… vì lo
phái ta sẽ mất đi một đồng minh lớn chứ không như những gì mẫu thân
nghĩ đâu”
Diệp Ngân Bình quát
“Coi như ban nãy ta cảnh cáo
con. Đừng bao giờ quên nam nhân trên đời này chẳng có tên nào đáng tin
hết”
Hai tên họ Hà nghe bà ta nói
như vậy liền quay ra nhìn nhau thở dài.
Diệp Ngân Bình chắp tay sau
lưng đi đi lại lại quanh phòng nói ra những gì đang nghĩ trong lòng
“Ta không muốn đích thân tới
cứu tên Mạc Vô Phong đó là có lí do. Cứ cho chúng ta cứu hắn thành
công thì chúng ta được gì không khéo lại khiến hắn sinh nghi phái
Không Động muốn gì đó của hắn. Vậy nên ta mới gửi thư tới Tây Vực
đánh động đệ tử Côn Luân để họ biết chưởng môn của mình đang gặp
nguy hiểm tại trung thổ. Một khi đệ tử Côn Luân đã tới đây ta sẽ đón
họ cùng họ tới cứu người. Sự việc xong xuôi ắt sẽ gây dựng được
cảm tình giữa hai bên lúc ấy phái Côn Luân khó có thể từ chối liên
minh với phái Không Động chúng ta được”
Hà Kỳ Côn nói
“Diệp chưởng môn suy nghĩ
thật thấu đáo. Chưởng môn phái Côn Luân tuổi đời còn trẻ làm sao
thoát khỏi bàn tay to lớn của bà”
Diệp Ngân Bình quay người trở
về chiếc ghế chưởng môn của bà ta
“Nếu hắn đúng là chưởng môn
Côn Luân phái thì đệ tử Côn Luân sẽ hồi âm lại. Khi họ hồi âm rồi
chúng ta sẽ cùng họ tới Vạn Thú sơn trang giải cứu Mạc Vô Phong”
Diệp Đường Yên nắm chặt hai
tay mình, trong lòng cô ta không hiểu sao cứ cảm thấy bất an
“Huynh ấy còn ở sơn trang
ngày nào tính mạng sẽ còn nguy hiểm ngày ấy. Chẳng lẽ hiện giờ
việc duy nhất mình có thể làm là ngồi đây đợi sao?”
“Cấp báo…cấp báo”. Một đệ
tử Không Động phái mặt mày tái mét chạy vội vã vào trong “Chưởng
môn nhân, có kẻ làm loạn trước lối vào bản phái”
Hai tên họ Hà đứng ngay dậy,
hừng hực khí thế
“Kẻ nào chán sống dám tới
đây làm loạn thế. Không phải Không Động phái nằm giữa chốn rừng núi
hoang vu ẩn cư giữa chốn võ lâm hay sao, làm sao chúng biết đường tới
đây”
Đệ tử Không Động đó nói
“Do…do người của ta sơ hở khi
tấn công mật thám của Nhật Nguyệt giáo khiến chúng tìm được đường
tới đây”
Diệp Ngân Bình đập mạnh tay
xuống chiếc ghế bà ta đang ngồi
“Lũ vô dụng. Sơ ý để lộ thân
phận không nói làm gì, dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ để chúng biết
được mà rơi vào bẫy nhưng không chống đỡ nổi với mấy tên Nhật Nguyệt
các người còn mặt mũi chạy về đây báo cáo hả. Lui xuống”
Diệp Đường Yên sinh nghi liền
hỏi đệ tử cấp báo
“Đệ tử Nhật Nguyệt bấy lâu
nay toàn bị chúng ta giết hại lần này lại có thể xâm nhập tới ngay
cửa vào bản phái chắc chắn có cao thủ hậu thuẫn. Sư đệ có trông
thấy mặt các cao thủ đó là ai không”
Đệ tử ấy nói
“Sư tỷ nhắc đệ mới nhớ.
Trong số đám đệ tử Nhật Nguyệt có hai người một nam một nữ không
mặc y phục của thần giáo. Võ công của họ rất cao đệ tử Không Động
không thể là đối thủ”
Diệp Đường Yên mỉm cười nói
với mẫu thân
“Con nghĩ con biết họ là ai.
Chuyện này mẫu thân không cần ra mặt, con sẽ lo liệu chu toàn”
Diệp Ngân Bình nghe nữ tử
nói vậy cơn giận phần nào cũng nguôi ngoai
“Được, vậy vụ lộn xộn ngoài
đó ta giao cho Hà nhị thúc thúc và con”
Hai tên họ Hà cùng Diệp
Đường Yên tuân mệnh phi thân tới nơi xảy ra hỗn loạn cách cửa vào
phái Không Động không xa. Giữa khu rừng đầy sương phủ lối tiếng binh
đao không ngừng phát ra. Thấy Hà nhị thúc của mình định xông lên Diệp
Đường Yên cản lại. Cô ta hướng mặt về phía ồn ào đó cất tiếng
“Đường kiếm cắt gió nhanh phi
thường, kiếm chiêu liên tục xuất ra không ngừng nghỉ. Xin hỏi huynh có
phải Lệnh Hồ Xung – Lệnh Hồ đại hiệp không?”
Nghe tiếng nữ nhân cất lên
nhưng xung quanh sương mù quá nhiều khó có thể trông thấy nên Lệnh Hồ
Xung vội hỏi
“Lệnh Hồ Xung chính là ta.
Không biết cô nương là ai có quan hệ gì với những huynh đệ đang tấn
công bọn ta không”
Doanh Doanh khẽ nhắc hắn
“Xung ca, huynh hãy tập trung
tiếp chiêu với bọn họ đừng để mình bị thương. Để muội tiếp chuyện
với cô nương đó”
Lệnh Hồ Xung nói
“Cứ quyết định như vậy đi”
Doanh Doanh hướng ánh mắt xung
quanh vừa hỏi vừa tìm cách lần tìm xem Diệp Đường Yên đang đứng ở
đâu
“Ta là Lệnh Hồ phu nhân xin
được thay phu quân mình bắt chuyện với cô nương. Không biết quý tính
đại danh cô nương là gì”
Diệp Đường Yên đáp
“Ta chỉ là một tiểu cô nương
thì làm gì có quý tính đại danh. Đã để Lệnh Hồ phu nhân chê cười
rồi”
Doanh Doanh lại hỏi
“Cô nương đã không muốn để lộ
thân phận ta cũng không hỏi nữa. Có điều xin cô nương cho biết lí do
các người năm lần bảy lượt giết hại vô số giáo chúng Nhật Nguyệt”
Diệp Đường Yên cười lớn
“Ta nghĩ Lệnh Hồ phu nhân
biết rõ lí do nên mới lừa các sư đệ của ta hòng tìm được đường đến
đây. Ta nói cho các ngươi nghe đừng hòng soi mói được chút tin tức gì
từ bản phái của ta”
Doanh Doanh nghe những lời cô
ta nói biết được đối thủ của mình không phải hạng tầm thường. Ngay
cả việc mình lừa người của phái Không Động để họ gặp đệ tử Nhật
Nguyệt như thường lệ đoạn nhân lúc họ ra tay xong liền cùng phu quân
mình lén đi theo họ thì tới được đây mà Diệp Đường Yên cũng biết.
Thấy Doanh Doanh im lặng Lệnh
Hồ Xung nói
“Ta không muốn đả thương người
không thù không oán với mình. Cô nương và bọn ta có ân oán gì có thể
cùng nhau nói chuyện hà tất phải động thủ như vậy”
Diệp Đường Yên cười nửa
miệng
“Đúng là giọng lưỡi quen
thuộc cũa những kẻ tự cho mình là danh môn chính phái”
Hà Kỳ Côn nói
“Diệp tiểu thư còn chờ gì
nữa, chúng ta cùng xông lên giết hết bọn chúng là xong”
Diệp Đường Yên nói
“Vậy là thúc không hiểu ý
mẫu thân ta rồi. Chúng ta ở trong tối bọn họ ở ngoài sáng, chúng ta
lúc nào cũng trong thế chủ động giết bọn họ ngay thì còn gì hứng
thú nữa. Có lẽ cũng đến lúc phái Không Động để cho bọn chúng thu
được chút thông tin hiếm hoi”
Cô ta bỗng lên tiếng ra lệnh
cho các sư đệ
“Đối thủ của mọi người là
Lệnh Hồ đại hiệp và Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo uy danh lẫy
lừng đấy sao còn chưa nhận thua quay về bản phái đi”
Đệ tử Không Động dừng tấn
công người của Lệnh Hồ Xung lập tức phi thân vào giữa đám sương mù
tới sau lưng Diệp Đường Yên đợi lệnh.
Bên phía đệ tử Nhật Nguyệt,
Doanh Doanh cũng nói
“Cô nương ấy đã chịu lùi một
bước mọi người cũng không cần đuổi cùng giết tận nữa. Có điều ai
mà biết sau lớp sương mù kia họ định làm gì chúng ta mọi người nên
chú ý phòng thủ chứ đừng buông vũ khí”
Diệp Đường Yên lẩm bẩm
“Cô ta khó ưa thật”. Dứt lời
cô ta sai các sư đệ đốt đuốc lên khiến lớp sương mù xung quanh tan dần
để lộ quanh cảnh tan hoang của một vùng cây sau trận chiến ban nãy.
Bóng y phục của đệ tử Nhật Nguyệt và phu phụ Lệnh Hồ cũng đã hiện
ra rõ rệt.
Doanh Doanh tiến về phía
trước nói
“Dung nhan của cô nương không
xấu tới nỗi nào sao cứ phải đứng sau lớp sương mù mà cao giọng. Như
thế này có phải tốt hơn không”
Diệp Đường Yên nói
“Lệnh Hồ phu nhân kiệm lời
khen thật đấy, một câu khen nhan sắc của ta rất đẹp phu nhân cũng không
muốn nói ra nên mới bảo là không xấu. Ngày xưa ta cứ nghĩ Thánh cô
của ma giáo nghĩ gì thì nói nấy ai ngờ lại nghĩ tới mà nói sai”
Lệnh Hồ Xung nói khẽ
“Doanh Doanh, đừng để cô nương
ấy làm xao động. Chúng ta muốn gì cứ nói thẳng ra đâu cần vòng vo
như vậy”
Doanh Doanh nói
“Huynh cũng trông thấy miệng
lưỡi cô nương đó rồi. Không lẽ chúng ta hỏi bọn họ đang có âm mưu gì
lại không dám để mật thám Nhật Nguyệt thu thập tin tức sao”
Lệnh Hồ Xung lo lắng
“Vậy giờ chúng ta phải làm
sao mới dò hỏi được họ đây”
Doanh Doanh nói
“Xung ca, huynh thử để ý đôi
mắt của cô nương đó xem”
Lệnh Hồ Xung nhìn chằm chằm
vào Diệp Đường Yên nhưng vẫn không hiểu ý của Doanh Doanh
“Huynh chẳng thấy gì cả.
Nhưng hình như mắt cô nương đó không hề chớp lấy một lần thì phải”
Doanh Doanh mỉm cười
“Đúng vậy, muội nghĩ cô nương
này vốn bị mù lòa. Nếu đã như thế muội có cách để dò hỏi tin tức
rồi”
Diệp Đường Yên không thấy hai
người họ nói thêm câu gì liền mở lời
“Các người đánh cũng đánh
xong rồi giờ người của ta còn đích thân đốt đuốc mở đường tiễn các
người về sao còn đứng lại đó. Không lẽ Lệnh Hồ đại hiệp của danh
môn chính phái kia muốn xông thẳng vào trong đốt sạch giết sạch mới
thỏa mãn hả”
Lệnh Hồ Xung nói
“Danh môn chính phái không bao
giờ làm những chuyện như vậy hơn nữa Lệnh Hồ Xung ta giờ chỉ là kẻ
vô môn vô phái không cần cô nương phải dạy bảo ta phải làm gì”
Doanh Doanh nói
“Cô nương nghĩ bọn ta tới đây
chỉ để tỷ võ với các người thôi sao. Bao nhiêu mạng người của Nhật
Nguyệt thần giáo cô nương tính trả thế nào đây”
Diệp Đường Yên phì cười
“Lệnh Hồ đại hiệp đã tự
nhận mình chỉ là kẻ vô môn vô phái vậy Lệnh Hồ phu nhân còn quan tâm
tới Nhật Nguyệt thần giáo làm gì. Ta muốn nói cho dù hôm nay ta có
lấy đầu của giáo chủ Nhật Nguyệt phu nhân cũng chẳng có lí do để
trả thù”
Lệnh Hồ Xung tức giận
“Cho dù không thuộc Nhật
Nguyệt thần giáo nhưng họ đã và đang là bằng hữu của bọn ta. Tại
sao bọn ta không có quyền can dự vào”
Doanh Doanh nắm chặt tay của
Lệnh Hồ Xung giúp hắn bình tĩnh lại. Cô ta trông về phía Diệp Đường
Yên nói
“Giáo chúng Nhật Nguyệt chết
dưới tay các ngươi không thể sống lại, giờ ta có giết từng ấy người
của cô nương đền mạng cho họ hóa ra lại chẳng khác gì cô cả. Những
người đã chết đều là mật thám Nhật Nguyệt đi thu thập tin tình báo
của phái các người. Ta không bắt nợ máu phải trả bằng máu chỉ cần
cô nương đưa tin tình báo họ đã phải hy sinh tính mạng để đoạt được
giao cho ta ngay bây giờ ta sẽ không tính toán với cô nữa và lập tức
dẫn đệ tử Nhật Nguyệt rời khỏi đây”
Diệp Đường Yên cười vang cả
khu rừng
“Lệnh Hồ phu nhân đang đe dọa
ta sao, phu nhân đừng quên người đang đứng ở địa phận của ai. Nếu ta
nhất quyết không đưa tin tình báo bọn chúng ghi chép được thời gian
qua cô nương định làm gì ta”
Doanh Doanh nói
“Tất nhiên cô nương sẽ không
dễ dàng đưa tin tình báo cho ta rồi. Vậy bây giờ ta sẽ thách đấu với
cô nương để đường đường chính chính đoạt tin tình báo nếu ta thắng
tin tình báo sẽ là của ta cô nương đồng ý chứ”
Diệp Đường Yên thầm nghĩ
“Không hổ là Thánh cô của
Nhật Nguyệt thần giáo, cô ta thách đấu với mình mà mình không nhận
lời thì bộ mặt của phái Không Động biết giấu vào đâu”
Doanh Doanh biết Diệp Đường
Yên đang nghĩ gì nên cô ta lại nói
“Không lẽ…cô nương từ chối lời
thách đấu của ta. Như thế chẳng phải là chưa đánh đã nhận thua vì
sợ hay sao. Đây lại còn là địa phận của cô nương đấy”
Doanh Doanh vừa dứt lời thì
đám đệ tử Nhật Nguyệt đều lớn tiếng cười khiến Diệp Đường Yên tức
giận, cô ta cau mày đáp
“Được, thách đấu thì thách
đấu. Lệnh Hồ phu nhân muốn đấu với ai trong số bọn ta, đấu theo hình
thức nào tùy phu nhân quyết định. Có điều bọn ta không dám đảm bảo
cô nương sẽ lành lặn với võ công…tầm thường của mình đâu”
Lệnh Hồ Xung cản Doanh Doanh
lại
“Muội việc gì phải liều
mình như vậy. Bảo cô ta huynh sẽ thay muội thách đấu đi”
Doanh Doanh lắc đầu
“Huynh cứ tin ở muội đi. Cô
nương đó…đã rơi vào bẫy của muội rồi”
Diệp Đường Yên thắc mắc
“Sao thế…đừng nói Lệnh Hồ
đại hiệp sẽ ứng thí thay Lệnh Hồ phu nhân nhé. Ta không chấp nhận đâu”
Doanh Doanh nói
“Cô nương yên tâm. Ta nói một
sẽ là một, nói mười sẽ là mười”
Diệp Đường Yên nói
“Đấu thế nào, đấu với ai phu
nhân mau lựa đi. Ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi đứng đây nhìn
các người đâu”
Doanh Doanh lớn tiếng
“Người ta muốn đấu chính là
cô nương”
Diệp Đường Yên phi thân lên
phía trước
“Tùy ý phu nhân thôi. Vậy ta
xin đắc tội trước”
Doanh Doanh lập tức nói
“Khoan đã. Ta còn chưa nói
thể thức thi đấu”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Xin lỗi Lệnh Hồ phu nhân ta
có hơi vội vàng bởi bản thân muốn tìm hiểu xem võ công của Thánh cô
cao siêu tới mức nào thôi. Phu nhân nói thể thức cho ta nghe đi”
Doanh Doanh nói
“Trước khi ta nói thể thức ta
muốn cô nương cho ta nhìn thấy tin tình báo đã. Ai biết được khi ta
thắng cô nương có giao đúng thứ ta cần không”
Diệp Đường Yên nói với một sư
đệ
“Lấy tin tình báo chúng ta
cướp được từ tay giáo chúng Nhật Nguyệt đã chết cho Lệnh Hồ phu nhân
chiêm ngưỡng đi”
Tên đệ tử đó lập tức giơ ra
hàng chục mẩu giấy ghi lại tin tức mật thám Nhật Nguyệt thu thập
được, những mẩu giấy ấy còn dính vài vệt máu nhỏ. Thấy thế Lệnh
Hồ Xung càng tức giận hơn
“Tất cả bọn họ đã chết vì
những gắng đưa tin tức trở về. Hôm nay huynh nhất định lấy lại tin
tình báo cúng tế linh hồn họ”
Doanh Doanh nói
“Được…ta tạm tin cô nương. Giờ
ta nói cách thi đấu đây cô nương nghe cho rõ”
“Hai chúng ta đều là nữ nhân
tuy võ công cũng thông hiểu đôi chút nhưng nữ nhân đụng việc gì cũng
đều mang võ công ra so tài thì không hay lắm. Vì thế hôm nay ta sẽ đấu
với cô nương bằng cách trả lời câu hỏi. Ta ra hai câu hỏi cô nương trả
lời đúng một câu coi như ta thua”
Diệp Đường Yên ngạc nhiên
“Hai câu hỏi đều do phu nhân
đặt ra sao. Như thế có hơi bất công cho ta đấy”
Doanh Doanh lại nói
“Cô nương yên tâm ta sẽ không
hỏi những câu chỉ ta mới biết đâu. Ta cam đoan với cô nương hai câu hỏi
ta đưa ra trong số những người ở đây nhất định sẽ có người trả lời
được. Nghe cách cô nương nói chuyện chắc cũng thông thạo nhiều kinh thư
lẽ nào không bằng những người này”
Diệp Đường Yên thầm nghĩ “Dù
hai câu hỏi này có gây khó khăn cho mình hay không thì mình cũng rơi
vào bẫy của cô ta khi nhận lời thách đấu rồi còn gì để tiếc nuối
nữa chứ”
Doanh Doanh nói
“Cô nương không nói gì nghĩa
là đồng ý với ta rồi phải không. Giờ ta hỏi câu đầu tiên nhé”
“Cô nương nói xem cha của ta
Nhậm giáo chủ và Đông Phương Bất Bại ai giỏi hơn ai”
Diệp Đường Yên nghĩ
“Câu này quá dễ tất nhiên
Đông Phương Bất Bại không thể kém hơn Nhậm Ngã Hành nhưng nếu ta chọn
Đông Phương Bất Bại chẳng hóa ra lại chọc tức cô ta sao. Cô ta là ái
nữ của Nhậm Ngã Hành làm sao có thể nhận cha mình kém hơn người
khác”
Diệp Đường Yên nói
“Theo như ta nghĩ…Nhậm Ngã
Hành xét về mọi mặt đều hơn Đông Phương Bất Bại”
Doanh Doanh thản nhiên nói
“Sai rồi. Đông Phương Bất Bại…hắn
giỏi hơn cha ta mới đúng. Khi cùng cha tới Thiếu Lâm tự ta đã nghe cha
nói với Phương Chứng đại sư rằng người cha nể phục nhất chính là
Đông Phương Bất Bại bởi hắn quá tài giỏi và xảo quyệt. Cha ta thua
vì đã coi thường hắn để rồi bị nhốt oan dưới mật thất Tây Hồ hơn
mười năm trời”
Diệp Đường Yên nói
“Không hổ danh là Thánh cô,
việc nào ra việc nấy. Ta cứ tưởng cô nương sẽ bất chấp sự thật mà
tự coi cha mình là thiên hạ vô địch…thật không ngờ…Câu này ta thua tâm
phục khẩu phục rồi. Lệnh Hồ phu nhân mau nói câu cuối cùng đi, có
điều phu nhân nên cẩn thận lựa chọn. Ta mà thắng phu nhân sẽ có kết
cục rất thê thảm đấy”
Doanh Doanh nói
“Câu cuối cùng rất đơn giản,
một đứa trẻ lên ba cũng có thể trả lời đúng. Ta đố cô nương nói giúp
ta xem ngày hôm nay ta mặc y phục màu gì”
Diệp Đường Yên nghe câu nói
của Doanh Doanh cảm tưởng như cơ thể mình đang bị ngâm trong hồ nước
lạnh. Cô ta không thể mở miệng ra trả lời cũng không thể di chuyển
được. Điều Doanh Doanh nói đã chạm tới nỗi đau đớn vô tận trong lòng
cô ta. Diệp Đường Yên cười ra nước mắt
“Ta đã quá khinh thường địch
thủ rồi…Ta không ngờ lại thua dưới tay phu nhân”
Doanh Doanh nói
“Xin lỗi vì đã cố tình hỏi
cô nương câu này. Sự tức giận trong lòng cô ta cảm nhận được, chính
bản thân ta cũng cảm thấy nhói đau khi thừa nhận Đông Phương Bất Bại
hơn cha ta nhiều lần. Nếu không vì tin tình báo ta thà chết chứ không
bao giờ công nhận điều này…Ta…”
Lệnh Hồ Xung tới xoa nhẹ bờ
vai Doanh Doanh
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa
muội còn có huynh bên cạnh mà Doanh Doanh”
Diệp Đường Yên hậm hực trở
về bản phái. Thấy thế Hà Kỳ Côn liền hỏi
“Thế nào rồi, ai thắng ai
thua vậy”
Diệp Đường Yên quát
“Mau đưa tin tình báo cho
chúng sau đó tắt lửa trên đuốc trở về bản phái”
Hà Cẩm Trảo ngạc nhiên
“Tiểu thư sao có thể thua cô
ta…”
Hà Kỳ Côn vội ra hiệu cho
hắn im lặng nhưng cũng không ích gì. Diệp Đường Yên biết dù có đưa
tin tình báo cho họ thì cũng không phải điều xấu đối với phái Không
Động ngược lại còn khiến họ rơi vào bẫy nhưng thua như thế này khiến
cô ấy không tài nào nuốt trôi được.
Diệp Đường Yên trở về phòng
riêng ấm ức cắn môi mình tới mức chảy máu, cô ấy liên tục lấy tay
đập mạnh xuống sàn không ngưng cho tới khi Diệp Ngân Bình bước vào.
Đã lâu rồi bà ta không trông thấy ái nữ của mình như thế từ khi cô
ấy quên đi chuyện đôi mắt mù lòa. Tuy độc ác tới đâu nhưng trông thấy
con mình đau đớn như vậy bà ta cũng không đành lòng liền tới ôm cô ta
vào lòng.
“Không phải con nói sẽ lo
liệu chu toàn sao…giờ lại thành ra như này”
Diệp Đường Yên không kiềm chế
được nữa liền khóc nức nở
“Cô ta chỉ hỏi y phục cô ta
mặc màu gì nhưng con không thể…con không thể trả lời được. Con…con
không nhìn thấy gì hết. Tại sao mắt con lại bị mù…sao ông trời lại
đối xử với con như vậy”
Diệp Ngân Bình nói
“Đợi phái Côn Luân và chúng
ta liên minh lại với nhau ta sẽ thay con trút giận lên bọn người Nhật
Nguyệt thần giáo. Ta sẽ chọc thủng mắt tất cả bọn chúng để chúng
cảm nhận được những nỗi đau con phải trải qua”
Lúc này người của Nhật
Nguyệt thần giáo do Lệnh Hồ Xung dẫn đầu đang gắng sức trở về Hắc
Mộc Nhai trong làn sương mù dày đặc. Khi vào đây do bám theo người của
phái Không Động nên họ mới không lạc đường nhưng hiện giờ chẳng có ai
dẫn trước cả nên họ di chuyển có hơi khó khăn.
Doanh Doanh hỏi
“Huynh có chắc đi phía đó sẽ
ra được không Xung ca”
Lệnh Hồ Xung lấy tay vén
những cành cây mọc chắn ngang lối đi ra phía khác
“Muội không nghe thấy gì sao,
Doanh Doanh. Huynh nghe thấy có tiếng vó ngựa phóng tới từ đằng xa,
trong khu rừng này cây cối rậm rạp mọc không theo quy tắc nhưng những
tiếng chân ngựa cứ dồn dập không ngừng chứng tỏ người đó đang thúc
ngựa đi rất nhanh. Hắn phải biết đường mới làm được như vậy”
Doanh Doanh gật gù
“Hóa ra huynh đi theo tiếng
động ấy…A…muội cũng nghe thấy tiếng vó ngựa rồi”
Lệnh Hồ Xung giơ tay ra hiệu
cho đệ tử Nhật Nguyệt đứng im tại chỗ, hắn căng mắt ra nhìn tứ phía
xem con ngựa đó chạy từ đâu đến, đi ngược lại hướng đó chắc chắn sẽ
ra được khu rừng này.
Doanh Doanh bỗng vỗ vai hắn
“Kia…kia không phải một con
ngựa đâu, Xung ca…”
Lệnh Hồ Xung quay ra ngạc
nhiên vô cùng
“Không thể tin được, cả đoàn
ngựa đó chạy vào đây làm gì vậy. Không phải họ cũng là người của
phái Không Động chứ”
Doanh Doanh lắc đầu
“Y phục này không giống những
tên ban nãy hơn nữa hình như muội đã thấy những bộ y phục đó trước
đây rồi. Có điều không thể nhớ ra được”
Lệnh Hồ Xung khẽ nói
“Chuyện đó không quan trọng,
bọn họ đi từ phía Tây Nam tới đây chúng ta mau bắt lấy hướng đó trở
ra”
Thế là giáo chúng Nhật
Nguyệt cùng nhau theo Lệnh Hồ Xung bám theo đoàn người ngựa hùng hổ
kia trở ra khỏi khu rừng. Ban đầu họ cứ nghĩ chỉ có vài chục người
phi ngựa tới nhưng khi bám theo một đoạn dài rồi họ vẫn trông thấy
rất nhiều người trong đoàn ấy ở phía sau. Số người đang cưỡi ngựa
ít nhất cũng phải lên tới hàng trăm người. Trông ai nấy dáng vẻ đều
vội vã lại có chút lo lắng, họ cứ thế thúc ngựa lao vào màn sương
mù dày đặc.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét