Vạn Thú sơn trang mấy ngày
này ai nấy đều bận rộn vì đại tiệc. Tiệc của sơn trang không như
những nơi khác mà hoành tráng hơn nhiều bởi nơi đây không chỉ có
người sống mà còn là nơi ở của hàng vạn con thú, dữ có lành có
tụ tập lại với nhau.
Được Nhị tặc dìu đi khiến
Mạc Vô Phong cảm thấy không hứng thú chút nào. Lần đầu đặt chân vào
sơn trang kỳ lạ này mà cậu ta không thể tự đi thăm thú. Chứng kiến
cảnh người và thú đi dạo cùng nhau, chơi đùa với nhau thật sự làm
cậu ta phấn khích.
“Các người thuần phục được
cả hổ sao”. Mạc Vô Phong ngạc nhiên khi trông thấy một con hổ chạy ra
gầm lên vài tiếng chào Lão Nhị.
Lão Nhị vuốt ve đầu con hổ,
đáp lại
“Haha…không chỉ hổ thôi đâu,
còn gấu, sư tử, mãng xà nữa. Những con thú đó phải đi sâu vào sơn
trang mới được chiêm ngưỡng chứ bọn ta không để chúng chạy tự do
ngoài này. Không lâu trước kia đã từng xảy ra chuyện thú vật chạy
khỏi sơn trang khiến bọn ta vất vả lắm mới tìm về được. Cũng vì
vậy mà đụng độ với người của Hà gia trang”
Mạc Vô Phong ôm cánh tay gãy
của mình khập khiễng bước về phía trước trông quanh nơi này. Cậu ta
trầm trồ khen ngợi không biết đất đai của sơn trang rộng lớn bao nhiêu
mà chứa được vạn thú. Thấy giữa sơn trang có đặt một võ đài lớn,
tứ phía đều có một chiếc trống cao qua đầu người lại đang được mọi
người lau dọn kỹ càng cậu ta liền hỏi
“Sơn trang của Lão Nhị huynh
sắp có tỷ võ sao”
Lão Nhị nói
“Nhân đại tiệc nên đại ca sắp
xếp để các huynh đệ trong tứ sơn trang thi tài với nhau bởi ngày này
sơn trang mời được một cao thủ tới đây. Cô nương ấy sẽ cùng tứ đại
trang chủ luận bàn võ học”
Mạc Vô Phong nói
“Không hổ là đại tiệc, thật
náo nhiệt quá”
Lão Đại thấy Lão Nhị vẫn
đứng đó hàn huyên vội quát
“Mau về sơn trang của đệ làm
việc đi”
Lão Nhị nói với Mạc Vô Phong
rồi vội vã chạy đi
“Chết rồi…đại ca đang tức
giận có lẽ ta không đưa cậu tới chỗ Nhược cô nương được. Hay là cậu
tự tìm đường tới đó nhé…Nếu ta đoán không lầm cô nương ấy đang ở sơn
trang của Lão Đại. Từ đây đi thẳng về phía Bắc là đến”
Nghe một câu nói vừa dài vừa
nhanh của Lão Nhị khiến Mạc Vô Phong không hiểu kịp ông ta bảo mình đi
đâu. Vậy nên cậu ta đành mang theo cái tay đau tự mình tìm đường.
Mạc Vô Phong càng đi càng cảm
thấy sơn trang này thật rộng lớn. Đi qua khỏi đài tỷ võ thì cậu ta
không thấy thêm một bóng người nào nữa, có vẻ như tất cả mọi người
đều đang ở đó chuẩn bị cho đại tiệc của sơn trang cũng có nghĩa nơi
đây chỉ còn một mình cậu ta.
Trong khu rừng lớn không một
ngọn gió thổi qua mà Mạc Vô Phong lại nghe thấy tiếng bước chân của
ai đó nên cảm thấy rất kỳ lạ
“Không phải tất cả mọi người
đều ở bên đài tỷ võ rồi sao”
Cậu ta liền dừng bước dỏng
tai lên nghe cho kỹ xem có đúng đó là tiếng bước chân của người không
nhưng tiếng động đó không phát ra nữa. Trông thấy lùm cây trước mặt
xao động nhẹ cậu ta tò mò đi tới xem thử, miệng khẽ gọi
“Ai…ai ở trong đó vậy”
Không thấy tiếng trả lời nên
Mạc Vô Phong tới định vén đám cây cỏ ra thì một bóng đen lớn chồm
lên đẩy cậu ta ngã về phía sau. Quá bất ngờ cậu ta liền hô lên
“Không phải chứ…một con hổ
khổng lồ”
Con hổ ấy cứ bước đi bước
lại trước mặt cậu ta không chịu dời đi cũng chẳng chịu xông lên khiến
cậu ta cảm thấy khó hiểu. Mạc Vô Phong ngẫm nghĩ
“Với võ công của mình sao mà
địch lại con hổ lớn như vậy hơn nữa một tay của mình đã gãy nên
càng không phải đối thủ của nó lúc này. Nhìn mặt nó chắc đang suy
nghĩ xem nên…nhai thứ gì của mình trước tiên chi bằng nhân cơ hội này
lùi dần ra xa”
Tính là thế nhưng Mạc Vô
Phong vừa quay đầu lại thì thất kinh hồn vía. Trước mặt cậu ta tuy
chỉ có một con hổ nhưng phía sau lại là cả đàn hổ lớn, con nào con
nấy đều đứng nhìn cậu ta chằm chằm. Trước tình thế này Mạc Vô Phong
đành trông chờ vào may rủi. Với cánh tay bị thương điều duy nhất cậu
ta có thể làm lúc này là dùng tất cả nội lực còn lại trong cơ thể
khinh công khỏi đây càng xa càng tốt.
Mạc Vô Phong đạp mạnh chân
xuống dưới đất nhảy vọt lên cao, cứ như vậy cậu ta lấy những thân cây
làm điểm tựa liên tục khinh công chạy thoát nhưng đàn hổ kia cũng
không phải hạng vừa. Chúng lũ lượt đuổi theo Mạc Vô Phong rất sát
chỉ chờ cậu ta hết lực rơi xuống chúng sẽ có một bữa tối ngon
lành.
Sức người có hạn không thể
đọ với sức của đàn hổ kia, Mạc Vô Phong đã bị chúng đuổi theo như
vậy gần một canh giờ. Lúc này cậu ta cảm thấy rất đuối, ngay cả
lực khinh công cũng không còn cao nữa. Một trong số những con hổ bên
dưới chớp lấy thời cơ Mạc Vô Phong đáp xuống tìm một thân cây để bật
lên nó liền gầm một tiếng vang trời xoay mình trên không quất cái đuôi
dài của nó vào người cậu ta khiến cậu ta rơi xuống lăn vài vòng
dưới đất.
“Mấy con hổ này thông minh
thật”. Vừa nói cậu ta vừa bật dậy ngay lập tức định phi thân lên cao
nhưng lại bị một con hổ khác lấy đuôi quấn chặt chân cậu ta đồng
thời giật mạnh xuống. Tiếp đất bằng cánh tay bị gãy khiến Mạc Vô
Phong đau đớn vô cùng, cả người cậu ta cứng đờ lại cảm tưởng như sắp
chết tới nơi. Lúc này Mạc Vô Phong chỉ có thể nằm sấp dưới đất mặc
cho đàn hổ kia muốn làm gì thì làm. Cú ngã ban nãy đã làm cánh tay
cậu ta gãy nặng hơn, đau tới mức không gượng dậy nổi.
Cả đàn hổ gầm gừ cùng nhau
tiến dần tới chỗ Mạc Vô Phong nằm đấy, vài con còn thè cái lưỡi
đầy nước miếng của mình ra. Cậu ta gắng sức gượng lên nhưng vẫn không
nổi, cơn đau từ cánh tay cứ như lan tỏa khắp cơ thể từ trong ra ngoài.
Cứ tưởng đã hết mọi hy vọng thì Mạc Vô Phong trông thấy hai thân ảnh
từ xa đang đi tới.
Lão Tứ thét bọn chúng
“Tất cả lui lại mau…lui ra xa”
Những con hổ này do Lão Nhị
huấn luyện nên bọn chúng chỉ nghe lời ông ta. Lão Tứ đối với chúng
chỉ như người sống cùng nhà chứ không phải chủ nhân nên chúng cứ
đứng im đó, không tiến lên cũng chẳng lui đi.
“Không ổn rồi, bọn chúng
không hiểu lời ta. Nhị ca lại không có ở đây giờ làm sao hả Nhược cô
nương”
Nhược Thủy Liên nhắm mắt tập
trung vận khí tụ đan điền rồi đẩy luồng khí lớn chạy xuyên suốt
toàn bộ kinh mạch trong cơ thể thoát ra ngoài tạo nên một nguồn nội
lực khổng lồ tuôn ra tứ phía. Cả đàn hổ kia gặp phải luồng nội lực
ấy thi nhau bỏ chạy còn Lão Tứ và Mạc Vô Phong thì phải cố giữ lấy
thứ gì đó để thân thể mình khỏi bị cuốn đi. Thấy đàn hổ đã chạy
hết nàng mới ngưng lực lại.
Lão Tứ vội đỡ Mạc Vô Phong
dậy hỏi chuyện
“Huynh là ai sao lại bén mảng
tới sơn trang của Nhị ca. Ủa…bộ y phục này…bộ y phục huynh đang mặc
sao giống một bộ của ta vậy…”. Hắn liền đánh mắt sang Nhược Thủy
Liên
Nàng nhìn kỹ Mạc Vô Phong
mới nhớ ra cậu ta đã từng tới cốc Thủy Phong một lần, chính nàng
đã nhờ Lão Tứ đưa cho cậu ta bộ y phục đó thay cho bộ y phục cũ
nhuốm đầy máu me lại rách nát nhiều chỗ.
Mạc Vô Phong nói
“Đây là…sơn trang của Lão Nhị
huynh sao. Lần đầu tôi tới đây nên không thông thạo đường đi hơn nữa ban
nãy huynh ấy chỉ đường nhanh quá tôi nghe không rõ…chỉ nhớ mang máng
huynh ấy bảo rằng tới nơi ở của Lão Đại tìm…tìm Nhược cô nương”
Lão Tứ nói
“Hóa ra là bằng hữu của Nhị
ca. Huynh tìm Nhược cô nương có chuyện gì vậy”. Lão Tứ chỉ tay vào
Nhược Thủy Liên “Đây chính là cô ấy”
Mạc Vô Phong nhìn Nhược Thủy
Liên ngẫm nghĩ một hồi
“Cô nương này…sao mình cứ có
cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải…”
Lão Tứ thì thầm với Mạc Vô
Phong
“Này…đừng nhìn cô ấy chằm
chằm như thế. Nhược cô nương sẽ khó chịu đấy”
Mạc Vô Phong nói khẽ
“Xin lỗi tôi vô ý quá…có
phải do vết sẹo đó nên cô ấy không muốn ai nhìn đúng không?”
Lão Tứ lắc đầu
“Ta không chắc nữa…cũng có
thể như huynh nghĩ. À…tay của huynh”
Mạc Vô Phong đang định giải
thích thì nàng cúi mình ngồi xuống đất ngay trước mặt cậu ta và
Lão Tứ
“Tay ngươi bị gãy nặng đấy”
Dứt lời nàng giữ chặt cổ
tay Mạc Vô Phong kéo mạnh ra khiến cậu ta càng đau nhói hơn
“Lão Tứ, giữ chặt hắn dùm
ta”
Lão Tứ nghe theo nàng đè
chặt thân mình Mạc Vô Phong khiến cậu ta không tài nào cử động được.
Còn chưa hiểu họ định làm gì mình thì Nhược cô nương lấy tay ấn
mạnh chỗ xương bị gãy của Mạc Vô Phong xuống.
Tuy rất đau nhưng Mạc Vô Phong
đành phải cắn răng chịu đựng bởi thân mình cậu ta chẳng thể cử động
nổi trước sức mạnh của Lão Tứ, muốn giãy lên cũng không được. Đúng
như Nhược Thủy Liên nói, tay của Mạc Vô Phong bị gãy rất nặng, nàng
đã phải uốn nắn cánh tay đó một lúc lâu mới khiến xương khớp trở
về đúng vị trí cũ.
Cũng giống như lúc nàng chữa
trị cho thằng bé bị gãy chân ở cốc Thủy Phong, nắn lại xương rồi
thì phải dùng vải cố định khớp xương đó lại ngay. Nàng thản nhiên
xé một mảnh vải từ y phục của Mạc Vô Phong quấn quanh cánh tay bị
gãy. Lúc này mồ hôi khắp người cậu ta đã chảy ra như tắm, khoảng
thời gian từ lúc nàng ấn khớp xương đó tới lúc băng lại cánh tay là
khoảng thời gian khủng khiếp nhất cậu ta nghĩ mình từng trải qua.
Trông sắc mặt cậu ta tái mét
đi nàng nói
“Xong rồi đấy, tiểu tử”
Câu nói của nàng khiến Mạc
Vô Phong quên đi đau đớn trong người, cậu ta ngạc nhiên hỏi Lão Tứ
“Cô nương đó vừa gọi tôi
là…tiểu tử?”
Lão Tứ nói
“À…đúng…đúng vậy”
Mạc Vô Phong ôm lấy cánh tay
cố gượng dậy
“Cô nương…cô hơn tôi…bao nhiêu
tuổi vậy”
Nhược Thủy Liên nói
“Hơn rất nhiều…Cánh tay đó
không được cử động, không được nhúng nước đúng ba tháng nếu không làm
theo sau này có thành phế nhân đừng có trách ta”
Lão Tứ trấn an Mạc Vô Phong
“Tính cách Nhược cô nương hơi
kì lạ một chút…cô ấy nói chuyện với ai cũng như vậy cả. Cậu nghe
nhiều rồi sẽ quen nhanh thôi”
Mạc Vô Phong nói
“Dù sao cũng đa tạ Nhược cô
nương đã chữa trị cho tôi”
Nàng liếc mắt nhìn cậu ta
nghĩ thầm
“Hắn nói được tiếng Hán rồi
sao”
Lão Tứ nói
“Nếu huynh đệ đã là bằng
hữu của Nhị ca vậy coi như cũng là khách của Vạn Thú sơn trang rồi.
Ta đang đưa Nhược cô nương trở về Khách Đường huynh cùng đi luôn đi”
Mạc Vô Phong nghe Lão Tứ nói
vậy như trút được hết mệt nhọc trong người
“Vậy thì may quá dù sao tôi
cũng không biết đường lối nơi này nếu không may lại gặp thêm đàn thú
nữa chắc tôi khó mà qua nổi”
Lão Tứ cười
“Haha…huynh đệ biết đùa thật
đấy. Nào chúng ta đi thôi đừng để Nhược cô nương chờ”
Mạc Vô Phong và Lão Tứ mải
mê trò chuyện không để ý Nhược cô nương đã bỏ xa họ từ lâu rồi. Lão
Tứ thở dài “Ta quên mất, cô nương ấy có đợi ai bao giờ đâu” sau đó họ
tức tốc đi theo nàng.
Bắt kịp nàng rồi Lão Tứ
mới tiếp tục câu chuyện đang nói dở với nhau trước khi hai người họ
trông thấy Mạc Vô Phong sắp bị đàn hổ bao vây
“Trước khi tới đây ta có nói
sẽ cho cô nương xem một điều rất thú vị tại sơn trang của ta, giờ cô
nương muốn xem luôn không”
Nhược Thủy Liên nói
“Sơn trang của ngươi nằm phía
Đông phải không, ta đã nhớ được đường đi nước bước tại đây rồi. Ngày
mai ngươi không cần dẫn ta đi nữa, ta muốn tự mình thăm thú nơi này”
Lão Tứ đáp
“Cô nương quyết định như vậy
ta cũng không có ý kiến gì. Ba ngày sau đại tiệc bắt đầu ta sẽ tới
đón cô nương tại Khách Đường”
Nhược Thủy Liên gật đầu
“Ta nhớ rồi”
Lão Tứ quay ra trông Mạc Vô
Phong
“Này, cánh tay đó đau lắm
sao. Từ nãy tới giờ chẳng thấy huynh nói câu nào cả”
Mạc Vô Phong nhìn cánh tay được
băng kín của mình
“Sau khi băng lại thì không đau
nữa. Chỉ là tôi không ngờ lại mất tới ba tháng chỗ xương gãy mới
hồi phục thôi. Có tay mà không được dùng thật bất tiện”
Lão Tứ nói
“Đàn hổ của Nhị ca thật là…Lát
ta phải báo cho huynh ấy biết mà quản lí chúng chặt chẽ hơn mới
được”
Mạc Vô Phong cười trừ
“Lỗi tại tôi đi vào khu vực
của chúng hơn nữa cánh tay này đã bị gãy trước đó chứ không trách
đàn hổ được”
Lão Tứ nói
“Bị gãy lúc nào ta không cần
biết nhưng huynh đệ đã tới sơn trang trị thương thì phải ở lại sơn
trang tới khi vết thương hồi phục nếu không Vạn Thú sơn trang lại bị
người ta nói này nói kia”
Mạc Vô Phong bối rối
“Gì cơ…ở lại sơn trang tới ba
tháng liền hả. Chuyện này…tôi…”
Lão Tứ dừng bước
“Khách Đường ở trước mặt
huynh rồi, căn phòng chính giữa dành cho Nhược cô nương. Trừ phòng đó
ra huynh có thể tìm một phòng bất kỳ để ở lại dưỡng thương. Ta phải
ra đài tỷ võ chuẩn bị đại tiệc cùng các huynh đệ đây. Cáo từ”
Mạc Vô Phong không kịp nói
thêm câu nào nữa thì Lão Tứ đã phi thân đi mất, cậu ta thầm nghĩ
“Chết rồi…phen này chắc phải
tìm cách trốn ra quá. Mình còn bao nhiêu chuyện chưa làm xong sao có
thể bị cầm chân ở đây tới ba tháng được”
Nhược Thủy Liên mở lời khiến
Mạc Vô Phong giật mình
“Ngươi đang nghĩ cách chuồn ra
hả”
Mạc Vô Phong lắc đầu lia lịa
“Không…không có. Sao tôi phải
trốn chứ, nơi này rất…tốt mà”
Nàng nói tiếp
“Xung quanh sơn trang nơi nào
cũng đầy thú dữ chỉ có cửa chính trước đài tỷ võ có thể đi ra
ngoài được. Nhưng cửa chính lại có đầy người canh giữ có chuyện gì
xảy ra họ sẽ lập tức thông báo với bốn đại trang chủ ngay. Trừ khi
ngươi mọc cánh mới mong thoát khỏi đây trong bí mật”
Mạc Vô Phong quay mặt đi tránh
ánh mắt của nàng
“Trời ạ…cô nương đó sao có thể
đoán được mình đang nghĩ gì chứ. Đáng sợ thật”
Thấy nàng trở vào Khách
Đường cậu ta mới luống cuống chạy theo
“Thất lễ quá..từ nãy cứ
mải nghĩ đến cánh tay tôi quên chưa giới thiệu tên mình. Tôi là Mạc Vô
Phong xin hỏi quý tính đại danh của Nhược cô nương”
Nàng lặng im một hồi rồi
khẽ nói
“Nhược Thủy Liên”
Mạc Vô Phong nhẩm lại tên
nàng
“Nhược Thủy Liên…từ Liên trong
Tuyết Liên Hoa sao?”
Nhược Thủy Liên khẽ run nhẹ
“Những người nghe tên ta đều
quan tâm tới chữ ‘Thủy’ có mỗi mình ngươi lại để ý tới chữ ‘Liên’
nhưng sao ngươi lại nghĩ đó là ‘Liên’ trong Tuyết Liên Hoa”
Mạc Vô Phong nói
“Nghe tên cô nương không hiểu
sao trong đầu tôi chỉ nghĩ tới Tuyết Liên Hoa. Có lẽ…”. Cậu ta định
nói “Có lẽ đêm đặt chân tới cốc Thủy Phong trông thấy một cô nương
đáp nhẹ xuống mặt nước, trông những vạt áo của cô ấy tung bay trong
gió, cơ thể cô ấy lại tỏa ra mùi hương ngào ngạt khiến mình liên
tưởng đến bông hoa Tuyết Liên” nhưng lại rút lại lời nói mà đáp rằng
“Có lẽ nơi tôi sinh sống cũng chính là vùng đất của thần dược Tuyết
Liên Hoa nên tôi mới đoán vậy”
Nhược Thủy Liên tiến lại gần
cậu ta hỏi chuyện
“Tuyết Liên Hoa…ngươi biết
chúng mọc ở đâu sao”
Mạc Vô Phong thấy nàng đứng
gần mình như vậy có chút ngại ngùng, cậu ta lùi lại vài bước ấp
úng trả lời
“Tất nhiên rồi…sống ở Tây
Vực ai mà không biết tới Tuyết Liên Hoa chứ có điều thần dược lại
nằm ở cấm địa phái Côn Luân không ai được phép đặt chân vào cho nên
từ trước tới nay chẳng có ai may mắn được trông thấy Tuyết Liên Hoa
cả. Ngay cả tôi cũng vậy”
Nhược Thủy Liên nói
“Cấm địa phái Côn Luân?”
Mạc Vô Phong dựa người vào
cánh cửa tại căn phòng của nàng kể lại
“Nơi đó là đỉnh Ngọc Phong
cao hàng trăm trượng…là nơi lạnh lẽo nhất trên dãy Côn Luân. Ngay cả
lũ gấu trắng cũng không thể chịu nổi cái lạnh nơi đó. Nghe nói hễ
cứ ai đặt chân tới gần đỉnh Ngọc Phong sẽ gặp họa diệt thân lí do
vì sao thì tôi không biết”
Nhược Thủy Liên thấy cậu ta
hiểu rõ như vậy liền hỏi
“Ngươi là đệ tử Côn Luân phái
sao”
Mạc Vô Phong chối ngay
“Đâu có…tôi nghe một bằng hữu
của mình là đệ tử phái Côn Luân kể lại như vậy”
Nàng nghĩ thầm
“Mình đã biết trước Tuyết
Liên Hoa sẽ sinh ra tại những nơi khắc nghiệt như vậy mà nhưng nếu
những điều hắn kể là đúng thì nơi đó có vẻ rất nguy hiểm. Cẩn tắc
vô áy náy, khi đông tới phải chuẩn bị kỹ càng trước khi tới đỉnh
Ngọc Phong”
Mạc Vô Phong thấy khuôn mặt
đăm chiêu của nàng liền hỏi
“Nhưng sao cô nương lại hứng
thú với Tuyết Liên Hoa vậy. Đừng nói là cô nương định liều mình lên
đó hái thần dược đấy nhé”
Nàng trừng mắt nhìn hắn
“Ngươi thật nhiều chuyện, có
biết ngươi đang chắn đường ta không hả. Mau tránh ra”
Mạc Vô Phong lùi sang trái
vài bước nhường đường cho nàng vào phòng. Đợi cánh cửa phòng nàng
đóng sầm lại cậu ta mới hoàn hồn
“Cô nương ấy đáng sợ thật”
***
Hai ngày trước khi đại tiệc
diễn ra
Giờ là canh năm mà Mạc Vô
Phong đã thức dậy, hai mắt cậu ta mở thao láo nhìn vào khoảng không
nào đó rồi lại nhìn cánh tay bị gãy của mình. Sau khi Nhược cô nương
băng bó xong cậu ta vẫn có thể cử động được một chút nhưng hôm nay
thì không tài nào nhấc nổi cánh tay lên. Chờ đến khi cánh tay khỏi
có vẻ không khả thi lắm nên cậu ta cứ nằm trên giường ngẫm nghĩ cách
trốn khỏi Vạn Thú sơn trang.
“Nhược cô nương nói xung quanh
nơi này toàn thú dữ là đùa hay thật nhỉ. Nhìn nét mặt cô nương ấy
mình chẳng thể đoán định được”
Mạc Vô Phong ngồi dậy bước ra
khỏi giường. Cậu ta mở cánh cửa căn phòng của mình tại Khách Đường
ra liền cảm nhận ngay cái lạnh ùa vào. Mặt trời chưa xuất hiện nên
lớp sương sớm dày đặc tại sơn trang vẫn còn đó. Cái lạnh của trung
nguyên khiến Mạc Vô Phong nhớ núi tuyết Côn Luân, nhớ các đệ tử bản
môn và ba tên Tài Tử của mình. Càng nhớ cậu ta càng quyết tâm trốn
khỏi nơi này càng nhanh càng tốt vậy nên Mạc Vô Phong đánh liều tìm
Nhược cô nương nhờ giúp đỡ. Hôm qua cậu ta đã chứng kiến tận mắt
nàng dùng nội lực đuổi bọn thú đó đi như thế nào.
Đứng trước cửa phòng Nhược
cô nương, cậu ta trầm ngâm một lát mới dám gõ cửa. Tay cậu ta vừa chạm
vào, cánh cửa liền mở nhẹ ra khiến cậu ta có chút ngỡ ngàng
“Nhược cô nương đi đâu từ sớm
vậy nhỉ”
Biết không có ai trong phòng
cậu ta mạnh dạn mở rộng cánh cửa bước vào bên trong. Tại căn phòng
dành riêng cho nàng tại Khách Đường, Mạc Vô Phong ngửi thấy mùi của
cam thảo và xạ hương trắng quanh đây khiến cậu ấy nhớ lại
“Thần y cô nương tại cốc Thủy
Phong cũng có hương thơm này trên người. Không lẽ các cô nương bây giờ
đều thích thứ hương thơm đó sao”
Mạc Vô Phong chợt trông thấy
một tấm giấy đặt gọn gàng trên chiếc bàn giữa phòng và chiếc trâm
cài đầu của nữ nhân chặn trên tấm giấy. Tiến lại gần xem cậu ta
nhận ra ngay đó là tấm bản đồ của Vạn Thú sơn trang.
“Mình gặp may rồi…chuẩn bị
rời khỏi đây thôi”
Cậu ấy cầm ngay tấm bản đồ
lên khiến chiếc trâm chặn trên đó rơi xuống đất phát ra tiếng ‘lạch
cạch’ ồn ào. Mạc Vô Phong cúi xuống nhặt chiếc trâm ấy lên thì trông
thấy một cặp phượng được khắc trên đó. Cậu ta liền đặt cây trâm
xuống bàn rồi lấy Bạch tiêu trong người mình ra đặt cạnh cây trâm ấy
“Cặp phượng trên cây trâm này
giống hệt cặp phượng trên Bạch tiêu của mình”
Mạc Vô Phong liền nhớ lại
ngày cậu ta mua được Bạch tiêu từ một thương nhân Tây Vực. Trước khi
đưa Bạch tiêu cho cậu ta người thương nhân có nói về lai lịch chiếc
tiêu hiếm có ấy “Tại Giang Nam nằm ở trung nguyên có một thợ rèn tên
Sương Vũ, ông ta nổi tiếng hơn những thợ rèn khác cùng nơi này bởi
Sương Vũ không chỉ biết rèn binh khí cực sắc bén mà còn giỏi chạm
khắc những hình thù huyền ảo lên bất kỳ đồ vật nào. Tận dụng tài
năng ấy của mình nên mỗi thanh kiếm, thanh đao mà Sương Vũ rèn ra đều
được trạm trổ cầu kỳ đẹp đẽ hơn những binh khí khác gấp ngàn vạn
lần. Sương Vũ yêu một cô nương tên Tịnh Hiên và cô nương ấy cũng cảm
mến hắn ta. Một ngày nọ Tịnh Hiên đưa cho Sương Vũ một cây tiêu nhỏ
thách thức hắn khắc được cặp phượng lên đó, nếu hắn làm được cô ấy
sẽ làm một việc bất kỳ hắn muốn. Sương Vũ đồng ý và chỉ một ngày
sau cặp phượng đã được hoàn thành, hắn đưa cho Tịnh Hiên và ngỏ ý
muốn đời đời suốt kiếp bên cô ấy. Tịnh Hiên rất hạnh phúc khi hắn
nói vậy nhưng trớ trêu thay gia đình Tịnh Hiên không chấp nhận gả cô
ấy cho một tên thợ rèn. Họ ép Tịnh Hiên phải thành thân ngay với một
tên công tử trong thành và không cho phép Sương Vũ đặt chân tới Tịnh
gia một bước. Quá uẫn ức, ngay trong đêm tân hôn Tịnh Hiên đã rút cây
trâm cài đầu của mình ra tự vẫn. Nghe tin Tịnh Hiên dùng cây trâm ấy
tự đâm vào trái tim mình Sương Vũ vô cùng đau khổ, hắn tìm mọi cách
lấy đi cây trâm ấy của Tịnh Hiên đem về giữ như kỷ vật cuối cùng của
cô ấy. Càng nhìn cây trâm hắn càng đau khổ chẳng nói chẳng rằng hắn
tự mình khắc thêm một cặp phượng lên cây trâm. Cặp phượng trên Bạch
tiêu tượng trưng cho Sương Vũ và Tịnh Hiên khi còn sống còn cặp phượng
trên cây trâm cô ấy dùng tự vẫn tượng trưng cho Sương Vũ và Tịnh Hiên
khi ở trên thiên đường”
Mạc Vô Phong thầm nhủ
“Nếu đó là câu chuyện có
thật chẳng lẽ đây chính là cây trâm cùng cặp với Bạch tiêu của mình.
Nhưng rốt cuộc tại sao Bạch tiêu và cây trâm của Sương Vũ lại thất
lạc, một ở chỗ mình còn một ở chỗ…Nhược cô nương. Cũng có thể cây
trâm này không phải của Nhược cô nương vì cô ấy đang ở Khách Đường
của Vạn Thú sơn trang mà. Mình phải hỏi thử mới được”
Nghĩ xong cậu ta tính đi tìm
Nhược cô nương nhưng biết nàng đang ở đâu mà tìm. Cầm cây trâm trên tay
cậu ta suy ngẫm một lát đoạn thử đặt nó về vị trí cũ trên tấm bản
đồ.
“Đây là…phía Đông sơn trang”
Mạc Vô Phong ra khỏi căn phòng
của Nhược Thủy Liên lần theo đường đi trên bản đồ mà tiến thẳng về
phía Đông sơn trang. Lần này cậu ta đi rất cẩn thận lại rón ra rón
rén quyết không đụng độ thêm con thú nào nữa.
“Biết là phía Đông nhưng
Nhược cô nương ở nơi nào của phía Đông chứ. A…kia là…”
Trước sơn trang của Tứ trang
chủ cậu ta trông thấy một nữ nhân đang nhảy múa trong làn sương sớm. Y
phục nàng tung bay giữa vườn cỏ lau trông thật quyến rũ. Thực ra nàng
đang đùa nghịch với những chú thỏ con lông trắng như tuyết dưới chân
mình. Vừa nhìn chúng nàng vừa nở nụ cười trên môi.
Mạc Vô Phong lặng im đứng đó
nhìn nàng từ xa. Cậu ta thầm nhủ
“Nhược cô nương bề ngoài lạnh
lùng là vậy nhưng khi cười tươi trông cô ấy thật…Áa” Một con thỏ con
lạc đàn chạy tới cắn cậu ta một cái. Biết mình vừa lỡ miệng cậu
ta lập tức túm lấy con thỏ tinh quái đó rồi núp mình sau thân cây
lớn.
Cậu ta núp một lúc lâu đinh
ninh Nhược cô nương đã rời đi liền ngó qua xem thử thì trông thấy nàng
đứng khoanh tay ngay đó từ khi nào rồi. Chưa bao giờ Mạc Vô Phong cảm
thấy ngại ngùng như lúc này, cậu ta không dám nhìn thẳng vào nàng
mà quay mặt đi nơi khác
“Tôi..đang tìm nơi để…Hôm qua
bị đàn hổ đó rượt đuổi vài canh giờ xong tôi vẫn chưa tắm táp gì.
Thôi, không làm phiền cô nương nữa”
Nhược Thủy Liên nói
“Đứng lại”
Mạc Vô Phong giả bộ không hay
biết gì
“Hả? Có chuyện gì vậy”
Nhược Thủy Liên chìa tay ra
phía trước
“Trả lại cho ta”
Mạc Vô Phong nghĩ không hiểu
sao Nhược cô nương lại biết mình đang giữ cây trâm của cô ấy thì Nhược
Thủy Liên lại lên tiếng
“Con thỏ con ngươi đang giữ
trên tay đó”
Mạc Vô Phong “à” một tiếng
rồi đặt con thỏ đó lên bàn tay nhỏ của nàng. Cậu ta hỏi
“Cô nương thích thỏ sao?”
Nàng trông về một nơi xa xăm
“Đã lâu lắm rồi ta và muội
muội cùng nhau chơi đùa với những chú thỏ con”
Nhược Thủy Liên đặt con thỏ
xuống đất để nó chạy về với đàn của mình, nàng nói
“Phía sau Khách Đường có nơi
để tắm ngươi không phải tìm đâu xa”
Mạc Vô Phong nói
“Tôi biết rồi…vậy tôi trở về
Khách Đường đây”
Thấy cậu ta đi rồi nàng mỉm
cười
“Đi tắm cái gì chứ…ngươi nói
dối cũng không biết đường chọn lí do nào hay hơn sao”
Những con thỏ con đang đùa vui
với nàng là thú vật do Lão Tứ huấn luyện. Chúng chính là điều thú
vị mà Lão Tứ nói với nàng. Một buổi sáng sớm đùa vui cùng đàn
thỏ con khiến nàng cảm thấy tâm hồn thật thư thái, đã lâu rồi nàng
không có nụ cười thực sự như thế. Nghĩ tới những chú thỏ, nàng lại
thấy nhớ tiểu muội Nghi Lâm nhưng dù nhớ tiểu muội bao nhiêu nàng
cũng không dám tới gặp mặt. Đông Phương Bạch đã quyết tâm quên đi quá
khứ. Nàng nghĩ rằng những người quen biết nàng sẽ thực sự hạnh
phúc khi nàng không xuất hiện nữa – như một người đã chết.
Mạc Vô Phong theo lời chỉ dẫn
của Nhược Thủy Liên trở về Khách Đường tìm nơi tắm rửa. Rõ ràng
đấy chỉ là cái cớ cậu ta chợt nói ra để che dấu hành động nhìn
lén của mình nhưng cậu ta vẫn thực hiện nó. Đúng là sau Khách Đường
có một nơi để tắm thật, không những thế còn rất rộng rãi. Nó giống
như một cái hồ lớn hơn là phòng tắm. Mạc Vô Phong không thèm cởi y
phục mà bước xuống hồ ngâm mình trong đó luôn. Nước trong hồ vừa ấm
vừa thơm, cậu ta nhận ra hương thơm này giống hương thơm của nồi thuốc
tại cốc Thủy Phong. Thứ mà thần y cô nương gọi là Bạch Mao Căn có
thể dùng chữa trị nội thương cũng có thể ngâm vào nước tắm khiến
nước cũng trở thành thuốc.
Cậu ta ngâm mình trong hồ
nước một lúc liền nghĩ xem không biết hồ này sâu bao nhiêu. Thế là Mạc
Vô Phong nín thở lặn xuống đáy hồ xem thử. Đáng lí ra dưới đáy phải
tối om nhưng Mạc Vô Phong vẫn nhìn thấy rõ quang cảnh xung quanh, từng
lọn cỏ, từng khối đá.
“Hóa ra hồ nước này có sẵn
sau đó họ mới xây thành một nơi để tắm rửa. Nhưng ánh sáng dưới đáy
hồ do đâu mà ra vậy”
Mạc Vô Phong lặn xuống sâu hơn
theo luồng sáng kia thì trông thấy một phiến đá lớn bị chôn chặt sau
lớp đất. Cậu ta tò mò lấy tay lau đám rêu bám vào tảng đá đó ra
thì đọc được những hàng chữ lạ.
“Long Hổ Bá Vương Quyền
Phong cách phóng khoáng
Tùy cơ ứng biến
Tùy thế phát huy
Công phu vô hình
Tay Không Thắng Kiếm”
Mạc Vô Phong vừa đọc xong thì
tảng đá lớn lập tức vỡ tan ra khiến cậu ấy vô cùng sửng sốt. Lẫn
trong lớp đá vụn lại là một tảng đá khác nằm bên trong nó, tảng đá
này nhỏ hơn tảng đá vừa rồi và trên đó cũng khắc những dòng chữ
lạ. Cậu ta vừa đọc vừa ngộ ra rằng, tảng đá lớn bao bọc bên ngoài
chính là tên một bộ võ học còn tảng đá nhỏ bên trong ghi chi tiết
tám chiêu thức trong bộ võ học ấy.
Sau khi đọc xong tám chiêu
thức Mạc Vô Phong lỡ tay quệt nhẹ vào tảng đá nhỏ khiến nó cũng vỡ
tan ra như tảng đá lớn kia. Cuối cùng cậu ấy nhận ra rằng hễ cứ
động vào thì tảng đá tự động vỡ tan và bái phục vị tiền bối đã
chọn cách này để cất dấu công phu của mình. Giả dụ hậu bối chưa
đọc được chút nào lại lỡ tay chạm vào thì coi như võ học này bị
thất truyền luôn. Có thể nhận thấy người khắc bộ võ học lên tảng
đá này tính cách phóng khoáng như chính bộ võ học đó. Nếu hậu bối
không có duyên thì tiền bối chấp nhận để võ học thất truyền không
hối tiếc.
Mải mê nghĩ về quyền thuật
này Mạc Vô Phong quên mất mình đã lặn quá lâu, cậu ấy bắt đầu cảm
thấy khó thở liền cố bơi lên trên nhưng một cánh tay đã gãy khiến
sức bơi của cậu ta giảm sút đáng kể. Mặt nước chỉ còn cách cậu ta
một chút thôi nhưng cậu ta cảm thấy hai tay cứng đơ lại không còn một
chút sức lực nào nữa.
Cứ thế Mạc Vô Phong để dòng
nước nhấn chìm mình xuống, trước khi hai mắt nhắm lại cậu ấy trông
thấy ai đó vừa nhảy xuống dòng nước ấm này.
“Nhược…cô nương”. Mạc Vô Phong lẩm
bẩm vài câu trước khi ngất đi vì ngộp thở.
Người vừa nhảy xuống nước
đúng như cậu ta trông thấy, chính là nàng. Trông thấy bọt nước nổi
lên trên mặt hồ rồi tắt ngấm Nhược Thủy Liên sinh nghi liền nhảy
xuống kiểm tra thì trông thấy cậu ta sắp chết đuối dưới đáy hồ đến
nơi. Bơi dưới làn nước nàng thầm nghĩ
“Tên tiểu tử này sao suốt
ngày gặp họa vậy”
Nhược Thủy Liên kéo Mạc Vô
Phong lên mặt nước không mấy khó khăn, nàng vỗ nhẹ lên mặt cậu ấy
gọi lớn
“Mạc Vô Phong. Tỉnh lại”
Thấy cậu ta không có phản
ứng nàng lập tức dựng cậu ấy dậy định chuyền một chút khí lực của
nàng vào người cậu ta hòng ép hết nước trong hồ ra ngoài nhưng nàng
hơi do dự một chút
“Lần đầu bắt mạch cho hắn
tại cốc Thủy Phong mình đã nhận thấy trong cơ thể hắn có hàn khí
tiềm ẩn. Nếu mình truyền nội lực bản thân vào cơ thể hắn ít nhiều
sẽ bị chính hàn khí của hắn đả thương”
Nghĩ là vậy nhưng Nhược Thủy
Liên vẫn quyết định thực hiện bởi nàng cho rằng thời gian ở Vạn Thú
sơn trang nàng sẽ không phải đối mặt với địch thủ nào cả, tổn thương
chân khí một chút sẽ lành ngay thôi.
Nàng ngồi đối diện cậu ta
liên tục truyền chân khí của mình vào cơ thể cậu ấy. Ban đầu thì
không sao nhưng càng truyền lâu nàng càng cảm nhận rõ rệt thứ hàn
khí lạnh buốt của Mạc Vô Phong bắt đầu lan tỏa sang thân thể mình. Nhược
Thủy Liên chợt lên tiếng
“Ngươi còn không mau tỉnh lại,
Mạc Vô Phong”
Nhược Thủy Liên vừa nói dứt
câu thì cậu ta bắt đầu ho sặc sụa. Khi Mạc Vô Phong lấy lại nhận
thức cũng là lúc nàng bị chính thần công tiềm ẩn trong cơ thể cậu
ta phản hồi lại tất cả nội lực nàng vừa truyền. Nhược Thủy Liên bị
đẩy ra xa như trúng phải một luồng chưởng phong mạnh mẽ.
Mạc Vô Phong thấy vậy liền chạy tới định đỡ nàng dậy nhưng nàng quát hắn
“Đừng động vào ta”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét