Trong làn sương mù dày đặc
đoàn người ngựa tới từ hướng Tây Nam đã đặt chân vào địa phận phái
Không Động. Trông thấy những ngọn đuốc lờ mờ thấp thoáng phía xa họ
biết được mình đã tới nơi cần tới liền dừng lại.
Một nam nhân trẻ có vẻ như
là người dẫn đầu đoàn người ngựa cất tiếng
“Đệ tử phái Côn Luân đã tới
địa điểm vẽ ra trong bức thư. Xin được vào gặp mặt chưởng môn Không
Động phái”
Tiếng nói của nam nhân trẻ
vừa dứt cũng là lúc cánh cửa bản phái từ từ mở ra. Phía sau cánh
cửa là hai hàng dài đệ tử Không Động đứng tiếp đón. Giữa hai hàng
người ấy Diệp Ngân Bình cũng bước ra nhìn các đệ tử Côn Luân mỉm
cười
“Không hổ danh môn phái đệ
nhất Tây Vực, tác phong thật nhanh nhẹn. Ta không ngờ rằng họ có thể
tới được trung thổ chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi”
Hà Kỳ Côn tấm tắc khen ngợi
“Diệp chưởng môn nhìn những
con ngựa lông trắng như tuyết ấy đi. Chúng thuộc giống ngựa thượng
đẳng chỉ Tây Vực mới có hơn thế nữa được mệnh danh là một trong
những loài ngựa chạy nhanh nhất thiên hạ – Tuyết Vân Câu ngày phi ngàn
dặm là chuyện nhỏ”
Diệp Ngân Bình nói
“Mấy tên Côn Luân phái này
cũng cầu kỳ thật. Ngựa phải cưỡi Tuyết Vân Câu, y phục không may từ
lụa mà may từ gấm. Liệu mấy tên nho nhã có phần yếu ớt đó có thể
trở thành đồng minh lớn của chúng ta không”
Diệp Đường Yên nói
“Bề ngoài là vậy nhưng không
thể xem thường. Mẫu thân đừng quên những người này sống trong giá rét
quanh năm suốt tháng, chỉ xét tới điều này thôi cũng biết thể lực
và sức chịu đựng của họ hơn hẳn người trung thổ chúng ta”
Lúc này các đệ tử Côn Luân
phái đã thúc ngựa vào trong, ngựa đi tới đâu đệ tử phái Không Động
đều lui ra xa nhiều bước dành chỗ cho họ.
Đệ tử dẫn đầu phái Côn Luân
xuống ngựa lên tiếng
“Xin hỏi vị nào là Diệp
chưởng môn của phái Không Động”
Diệp Ngân Bình tiến lên trước
một bước
“Ta là người cậu nhắc tới
đây, tiếng Hán của cậu không tồi chút nào. Từ Tây Vực tới trung thổ đường xa vạn dặm chắc mọi người đã
mệt mỏi rồi hãy vào trong nghỉ ngơi trước đã”
Đệ tử đó nói
“Diệp chưởng môn, ta là Vân
Dĩnh đại đệ tử phái Côn Luân. Nhận được thư của bà bọn ta ngày đêm
thúc ngựa tới trung thổ không ngừng nghỉ chỉ mong bà giải thích rõ
ràng chuyện của chưởng môn sư huynh”
Diệp Ngân Bình nói
“Không phải các cậu vì tin
những gì ta viết trong thư nên mới tìm đường tới trung thổ sao. Cậu
hỏi ta như vậy khiến ta thấy các cậu đang nghi ngờ lòng tốt của phái
Không Động đấy”
Vân Dĩnh thừa nhận
“Thú thật khi đọc xong bức
thư ta cũng đặt ra rất nhiều nghi vấn. Hiện nay không chỉ chưởng môn sư
huynh không có mặt tại phái mà ngay cả Tam Tài sư huynh cũng bặt vô âm
tín giờ phái Côn Luân chỉ có đại đệ tử ta lo liệu mọi việc nên ta
nghĩ thận trọng sẽ tốt hơn”
Diệp Đường Yên lên tiếng
“Vân đại ca nói rất đúng
nhưng nếu phái Không Động có ý lừa dối phái Côn Luân thì ngay lúc
này các huynh đã gặp nguy hiểm rồi. Tin bọn ta hay không tin bọn ta do
huynh quyết định có điều các người đưa ra quyết định chậm trễ ngày
nào ai biết được ngày ấy tính mạng chưởng môn sư huynh của các người
có bị đe dọa không”
Vân Dĩnh im lặng một chút
mới lên tiếng
“Các người nói chưởng môn sư
huynh đã bị người của Vạn Thú sơn trang bắt đi chắc hẳn các người
đã gặp huynh ấy rồi nếu đã có lòng tốt báo tin cho bọn ta tới giải
vây sao các người không thực hiện điều đó trước, cứu huynh ấy ra rồi
báo tin cho bọn ta tới đón sẽ thể hiện thành ý hơn đấy”
Diệp Đường Yên nói
“Vậy thì Vân đại ca không
hiểu những điều lệ trong giang hồ tại trung thổ rồi. Phái Không Động
không có quan hệ gì với phái Côn Luân lại ngang nhiên tới sơn trang ấy
đòi người gây thù chuốc oán với người ta. Vì ta coi chưởng môn sư
huynh của các người là bằng hữu nên mới báo tin cho huynh biết. Người
của phái Côn Luân bị bắt thì đệ tử Côn Luân phái ra mặt như thế mới
đúng với đạo lí”
Một đệ tử Côn Luân phái khác
tiến tới thì thầm vào tai Vân Dĩnh
“Sư huynh hay cứ thử tin họ
một lần đi. Dù sao chúng ta cũng chưa biết tung tích chưởng môn sư
huynh ở đâu lần này tới Vạn Thú sơn trang nếu tìm được huynh ấy coi
như chúng ta nợ họ một ân huệ nếu không tìm được huynh ấy coi như
chúng ta lại thất bại trong việc truy ra tung tích chưởng môn sư huynh”
Vân Dĩnh nói
“Được bọn ta tin những gì
Diệp chưởng môn nói là đúng nếu đã như vậy ngay bây giờ hãy dẫn ta
tới Vạn Thú sơn trang tìm chưởng môn sư huynh”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Vân đại ca không cần nóng
vội, chưởng môn sư huynh của các người cũng là bằng hữu tốt của ta.
Bản thân ta cũng rất muốn tới cứu huynh ấy ngay có điều Vạn Thú sơn
trang là nơi cực kỳ nguy hiểm không có kế hoạch gì mà ngang nhiên tới
đó không chỉ các huynh mà ngay cả bọn ta cũng rất dễ bỏ mạng”
Vân Dĩnh nói
“Nếu đã như vậy ta đành nghe
theo cô nương. Đáng lí ra bọn ta nên tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi nhưng
người Tây Vực bọn ta không hiểu tiếng Hán không tiện ở trọ trong
thành không biết phái Không Động có…”
Diệp Đường Yên nói
“Biết các đệ tử Côn Luân
phái sẽ tới bọn ta đã chuẩn bị nơi để các huynh nghỉ ngơi từ trước.
Giờ các huynh chỉ việc đến đấy thôi. Tối nay chúng ta sẽ cùng bàn
về kế hoạch sau khi xong xuôi lập tức tới Vạn Thú sơn trang đòi người
ngay”
***
Ngày đại tiệc diễn ra
Kể từ khi bị hàn khí của
Mạc Vô Phong xâm nhập cơ thể Nhược Thủy Liên đã tọa thiền điều tức
trong phòng của nàng liên tục hòng đẩy hết hàn khí ra nhưng nội thương
vẫn chưa hề thuyên giảm. Có lẽ nàng cần thêm một khoảng thời gian
nữa mới có thể bình phục như xưa.
“Nhược cô nương có trong phòng
không”. Sau tiếng đập cửa liên hồi là tiếng nói của Lão Tứ.
Nhược Thủy Liên mở mắt ra
“Ngươi đợi một chút ta ra ngay
đây”
Nàng thầm nghĩ
“Sau đại tiệc tối nay có thể
trở về cốc Thủy Phong rồi, tới khi ấy mới có thời gian đẩy lui toàn
bộ hàn khí. Mong là không có chuyện gì bất thường xảy ra”
Cánh cửa vừa mở ra Lão Tứ
liền thở phào nhẹ nhõm
“Ta gọi cửa mãi không thấy cô
nương trả lời cứ tưởng đã có chuyện gì không hay”
Nhược Thủy Liên nói
“Ngươi lo sẽ có chuyện không
hay xảy ra cho ta hay lo ta bỏ trốn khỏi nơi này”
Lão Tứ vội đáp
“Ý ta không phải vậy. Cô nương
đã nhận lời tham dự đại tiệc sao có thể không giữ lời mà bỏ đi
được”
Nhược Thủy Liên mỉm cười
“Ngươi lo cũng không thừa đâu.
Nếu đại tiệc của các ngươi còn dây dưa sang vài hôm nữa chắc ta cũng
phải bỏ đi quá”
Lão Tứ nói
“Nhược cô nương thật biết
đùa…À…huynh đệ đó vẫn ở Khách Đường cùng cô nương phải không. Nhị ca
nhờ ta hỏi xem cậu ta có muốn tham dự đại tiệc không. Cô nương cảm
phiền đợi ta một lát”
Nàng đánh mắt sang căn phòng
của Mạc Vô Phong tại Khách Đường suy nghĩ
“Hình như tên đó cũng ngồi
trong phòng suốt giống như mình. Những ngày qua mình không hề thấy
động tĩnh gì của hắn cả”
Lão Tứ chạy tới gọi cửa
phòng của Mạc Vô Phong nhưng không khác gì khi gọi cửa Nhược Thủy Liên
cả. Gọi liên hồi mà không thấy cậu ấy đáp lại. Sinh nghi hắn ta thử
đẩy cửa bước vào nhưng cánh cửa đã bị đống bàn ghế trong căn phòng
chặn lại hết nên hắn không thể mở.
Nhược Thủy Liên thắc mắc
“Có chuyện gì vậy?”
Lão Tứ nói
“Hình như có thứ gì chặn
cánh cửa lại từ bên trong, ta không thể dùng sức thường mà mở được”.
Dứt lời hắn ta gọi lớn “Mạc huynh đệ có trong đó không, nếu cậu
không trả lời Lão Tứ ta đành thất lễ”
Tiếng gọi của Lão Tứ dường
như có chút tác động tới tiềm thức Mạc Vô Phong. Từ khi bắt đầu
luyện Cửu Dương thần công thức thứ hai đến giờ cậu ta vẫn liên tục
vận khí ngược như một con thiêu thân không còn nhận biết tới thời gian
nữa. Tử khí xung quanh cậu ta lúc này đã rất dày đặc chúng bay lượn
khắp nơi trong căn phòng như làn khói mờ ảo.
Lão Tứ sinh nghi
“Chẳng lẽ huynh đệ ấy đã bỏ
trốn khỏi đây rồi”
Thấy hắn định phá cửa Nhược
Thủy Liên ngăn lại
“Tiểu tử ấy vẫn còn trong
đó chứ chưa rời đi đâu. Ngươi không nhận thấy nguồn nội lực hắn đang
vận hay sao. Nguồn lực đó vô cùng to lớn trên đời này ta mới chỉ
chứng kiến một người có nội lực cao thâm như vậy. Giờ ngươi bồng bột
phá cánh cửa đó chắc chắn sẽ bị nội lực của hắn đả thương”
Lão Tứ ngạc nhiên
“Nguy hiểm như vậy sao”
Nhược Thủy Liên tiến đến
cánh cửa trong tư thế sẵn sàng chiến đấu
“Không cẩn thận ngươi sẽ chết
đấy, cả hắn cũng chết luôn. Có lẽ hắn không nhận biết được nội lực
của mình lớn mạnh tới mức nào nên mới luyện công không cẩn thận như
vậy. Giờ ngươi lui ra càng xa càng tốt, ta sẽ phá cánh cửa này”
Lão Tứ nghe theo nàng lui ra
bên ngoài Khách Đường, hắn nói vọng lại
“Như thế đã đủ xa chưa Nhược
cô nương”
Nhược Thủy Liên đưa hai tay ra
phía trước đẩy toàn bộ khí lực từ Đan Điền tới Lao Cung, giờ đây hai
tay nàng xuất hiện một quả cầu khí ảo diệu càng ngày càng lớn
dần. Đợi quả cầu khí cao qua đầu người nàng dang mạnh hai tay ra xa
kéo giãn khí lực bên trong quả cầu khiến nó xẹp lại tạo thành lưỡi
đao sắc bén lao thẳng về phía cánh cửa phòng Mạc Vô Phong.
Đúng như những gì nàng nghĩ
trong căn phòng đó giờ chứa đầy nội lực của cậu ta, kiếm khí nàng
phóng tới nhanh như vũ bão đang bay lơ lửng trong khoảng không do bị
khí lực trong căn phòng cản lại. Hai luồng khí chạm nhau khiến toàn
bộ gạch đất của căn phòng nứt ra bay tứ tung trên bầu trời. Cây cối
xung quanh Khách Đường đung đưa liên hồi như trời có bão. Lão Tứ đứng
bên ngoài Khách Đường cũng phải cố giữ mình không thể thân thể bị
cuốn vào vòng khí lực kia.
Nhược Thủy Liên lại vận thêm
một luồng khí từ Đan Điền lên Lao Cung, nàng dùng tay trái giữ cho
kiếm khí không bị đẩy lui đồng thời tay phải đẩy thêm một chưởng lực
khá mạnh tiếp sức cho kiếm khí. Một tiếng động lớn vang lên, cánh
cửa phòng vỡ tung ra làm trăm mảnh. Kiếm khí của Nhược Thủy Liên phá
vỡ tử khí của Cửu Dương thần công và đang lao thẳng về phía Mạc Vô
Phong.
Tử khí vừa tiêu tan cũng là
lúc Mạc Vô Phong lấy lại nhận thức. Cậu ta vừa mở mắt ra đã hết
hồn hết vía khi trông thấy luồng kiếm khí kia đang tiến thẳng tới
mình. Mạc Vô Phong chỉ còn biết đan chéo hai tay trước mặt hòng đỡ
lấy thứ kiếm khí kia. Chỉ trong chớp mắt kiếm khí của Nhược Thủy
Liên đã bị thần công trong người cậu ta nuốt trọn.
Nhược Thủy Liên sững sờ
“Hắn hấp thu luôn kiếm khí
sao”. Nàng chưa kịp định thần lại thì kiếm khí vừa bị hấp thu kia
lại xuất hiện nhưng không phải bay về phía cậu ấy nữa mà bay thẳng
về phía nàng. Nhược Thủy Liên liền dùng thế Thượng Thiên khí công nhảy
thẳng lên cao tránh né. Kiếm khí vừa bị phản lại bay thẳng về phía
Đông Khách Đường khiến cả dãy nhà đổ xập xuống kèm theo nhiều tiếng
động lớn gầm vang tứ phía.
Do hầu hết nội lực Nhược
Thủy Liên đã truyền vào kiếm khí lại thêm thương thế trong mình nên
Thượng Thiên khí công của nàng không thể thi triển thêm được nữa. Mạc
Vô Phong lúc này mới định thần lại, cậu ấy trông thấy Nhược cô nương
mất lực ngã xuống đất liền lao ra đỡ lấy nàng.
Mạc Vô Phong chỉ định dùng
khinh công tiến thẳng về phía trước ai ngờ chân cậu ấy vừa đạp mạnh
xuống đất thì thân thể nhảy vọt lên cao như một mũi tên vì vậy cậu
ta mới kịp đỡ lấy Nhược Thủy Liên không để nàng rơi xuống đất.
Mạc Vô Phong nhìn khung cảnh
xung quanh không khỏi ngạc nhiên, cậu ta nói
“Xin lỗi cô nương tôi lại không
kiểm soát được bản thân. Cô không sao chứ”
Nhược Thủy Liên đẩy hắn ra
rồi gượng dậy
“Ban nãy chính ta dùng kiếm
khí đẩy về phía ngươi giờ ngươi đẩy lại về phía ta coi như chúng ta
hòa đi. Khỏi phải xin lỗi”
Mạc Vô Phong cũng chống tay
đứng dậy, cậu ấy cười nhẹ nhõm
“Cũng may không làm cô nương
bị thương. Có điều…hình như Khách Đường bị tôi…phá hủy hoàn toàn
rồi”
Thấy cậu ta dùng tay trái
chống xuống đất để đứng lên, Nhược Thủy Liên ngạc nhiên
“Sao ngươi có thể…cánh tay bị
gãy của ngươi…”
Mạc Vô Phong giơ cánh tay trái
của mình lên hốt hoảng
“Tôi cử động được cánh tay
này khi nào vậy…Chà…thuốc của cô nương hiệu nghiệm thật đấy vậy là
tôi có thể rời khỏi nơi này một cách quang minh chính đại rồi”
Nhược Thủy Liên khẽ cau mày
“Ngươi nghĩ thuốc của ta là
tiên dược sao mà khiến cánh tay ngươi phục hồi nhanh như vậy. Không
phải ban nãy ngươi luyện công đến mức gần tẩu hỏa nhập ma mới khiến
tay ngươi lành lại sao”
Mạc Vô Phong như ngộ ra điều
đó, cậu ta nghĩ
“Phải rồi, hôm đó mình thử
vận công theo khẩu quyết thử xem cánh tay có thể lành lại không. Không
ngờ nó lành lại thật. Đúng là thần công mà”
Lão Tứ giờ mới bàng hoàng
tiến tới
“Mạc huynh đệ, xem ra cậu và
Vạn Thú sơn trang vẫn chưa hết duyên nợ. Cậu xem đi Khách Đường của
bọn ta giờ phải làm sao đây”
Mạc Vô Phong ái ngại
“Chuyện này…hay huynh để ta
trở về nhà đi. Ta sẽ cố thu gom tiền bạc giúp huynh gây dựng lại
Khách Đường”
Lão Tứ cười lớn
“Ta chỉ nói đùa vậy thôi.
Một Khách Đường nhỏ nhoi đối với sơn trang chẳng đáng bao nhiêu. Mất
đi Khách Đường nhưng được chiêm ngưỡng hai cao thủ xuất chiêu Lão Tứ ta
quá lời rồi”
Thay vì vui vẻ như hai người
kia Nhược Thủy Liên lại thấy lo lắng
“Thực ra tên tiểu tử này là
ai. Hắn còn trẻ mà đã mang nội công thâm hậu như vậy sau này ai biết
được hắn sẽ tiến xa tới mức nào. Không chỉ thế thứ nội công của
hắn hết lần này tới lần khác dội ngược lại nguồn lực xung quanh
tác động vào cứ như thần công vậy…Thần công…Ngày hôm đó tại Ngũ Bá
Cương lão già kỳ lạ đấy nói gì nhỉ?...’Cửu Dương thần công đã mất
tích tại Tây Vực’. Tiểu tử này cũng là người Tây Vực không lẽ lại
có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu đúng như mình nghĩ thì thứ mình
vừa lĩnh ngộ đích thực là Cửu Dương thần công?”
Mạc Vô Phong vỗ nhẹ vào vai
nàng
“Nhược cô nương mau đi thôi”
Nhược Thủy Liên quát cậu ấy
“Ta nói cho ngươi nghe. Ngày
nào ngươi chưa kiểm soát được nội lực trong cơ thể thì đừng có động
vào ta”
Mạc Vô Phong rụt tay lại ngay
“Tôi hiểu rồi. Hóa ra Nhược
cô nương sợ tôi. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn không động vào cô nương nữa”
Nhược Thủy Liên mỉm cười
“Ngươi thử phân tán khí lực
từ Đan Điền ra khắp nơi sau đó thả lỏng thân thể sẽ khiến ngươi thấy
dễ chịu hơn đấy. Ban nãy ngươi tốn khá nhiều nội lực rồi giờ ngừng
vận công đi”
Mạc Vô Phong gật gù làm theo
những gì Nhược Thủy Liên nói, xong xuôi cậu ta đáp
“Tôi đã làm xong rồi nhưng
hình như vẫn không thấy dễ chịu hơn bao nhiêu mà ngược lại còn
thấy…yếu đi thì phải”
Nhược Thủy Liên liền nhân cơ
hội ấy đẩy một chưởng lực vào người Mạc Vô Phong khiến cậu ấy ngã
một đoạn khá xa. Nàng thản nhiên nói
“Lần sau còn dám nói ta sợ
ngươi nữa không”. Sau đó nàng quay phắt người trở ra đài tỷ võ.
Lão Tứ vội tới đỡ cậu ấy
dậy
“Còn sống không, huynh đệ”
Mạc Vô Phong bị Nhược Thủy
Liên đánh một chưởng đau thấu xương phải bám vào người Lão Tứ mới
có thể đứng lên
“Cũng may không gãy tay hay
chân. Cô nương đáng sợ ấy…lần sau ta phải đề phòng mới được”
Nhược Thủy Liên một mình tới
đài tỷ võ không cần đợi hai người kia, chưa tới nơi nàng đã nghe thấy
tiếng hò reo rầm rộ inh tai nhức óc nên nàng nghĩ chắc các trận đấu
đã được bắt đầu.
Trông thấy Nhược Thủy Liên
các trang chủ đồng loạt bước tới chào hỏi và mời nàng ngồi lên một
trong những chiếc ghế chỉ dành riêng cho tứ đại trang chủ. Nơi ấy là
nơi trông ra đài tỷ võ rõ nhất.
Lão Đại bắt chuyện với nàng
“Nhược cô nương, để làm đại
tiệc thêm phần náo nhiệt nên chúng tôi tổ chức cuộc tỷ võ giữa tứ
sơn trang ngay tại đây. Võ công của sơn trang đều là quyền cước thô
thiển mong cô nương không chê”
Nhược Thủy Liên nói
“Quyền cước tuy không bằng đao
kiếm nhưng sử dụng được trong mọi tình huống hơn nữa những người
quyền cước cao thâm như tứ đại trang chủ đây đao kiếm sao sánh bằng”
Lão Nhị cười ha hả
“Nhược cô nương quá khen rồi.
Để đạt tới cảnh giới tay không thắng kiếm đấy chắc bọn ta còn phải
tu luyện thêm vài chục năm nữa”
Thấy Lão Tam im bặt không nói
một tiếng nào Lão Nhị liền vỗ vào người hắn
“Sao thế Tam đệ vẫn để bụng
chuyện Nhược cô nương điểm huyệt đạo của đệ à”
Lão Tam lắc đầu
“Chuyện đó đệ quên từ lâu
rồi. Chỉ là đệ…đệ không biết phải nói gì thôi”
Lão Đại nói
“Ta tưởng Lão Tứ đi đón cô
nương nhưng sao bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Cái tên này lề mề
thật còn không mau tới để cuộc tỷ võ được bắt đầu”
Nhược Thủy Liên nói
“Ta tưởng tỹ võ đã bắt đầu
rồi không lẽ những người trên đài đang giao lưu công phu với nhau”
Lão Đại nói
“Đúng vậy họ chỉ đang khởi
động thôi. Cô nương xem đi, trên đài tỷ võ có gắn bốn lá cờ tượng
trưng cho tứ sơn trang. Ngày hôm nay sơn trang nào thắng cuộc, cờ sơn
trang ấy sẽ được kéo lên cao và trang chủ sơn trang sẽ có vinh dự mời
rượu cô nương”
Lão Tam nghe nhắc tới rượu
khóe môi bắt đầu mấp máy
“Rượu…rượu không biết ta có
chờ được tới lúc đó không”
Lão Nhị chỉ tay ra phía đoàn
người chở rượu đang tiến vào sơn trang
“Vừa nhắc tới rượu xong họ
cũng tới rồi. Đó là Trúc Diệp Thanh sơn trang đặt mua từ Giang Nam,
rượu này được ủ với lá trúc hương thơm dịu ngọt có thể giảm trừ
mệt mỏi. Vì vậy hôm nay các huynh đệ uống rượu không sợ say, càng
uống càng tỉnh…Hahaha”
Lão Tứ giờ mới chạy tới
ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng
“Nhị ca thật biết cách chọn
rượu. Bái phục…bái phục”
Lão Nhị thắc mắc
“Ủa…bằng hữu ta mới kết
giao…cậu ấy đâu rồi. Không muốn tham dự đại tiệc hả”
Lão Tứ hướng ánh mắt xuống phía
đám đông huynh đệ Vạn Thú sơn trang bên dưới
“Phía đó…cậu ấy nói trên
này chỉ có năm chiếc ghế, bốn chiếc dành cho tứ trang chủ chiếc còn
lại chắc chắn của Nhược cô nương nếu cậu ấy lên đó cũng chỉ có thể
đứng xem vậy nên cậu ta muốn đứng dưới đó xem luôn để cảm nhận không
khí náo nhiệt này”
Nhược Thủy Liên liếc mắt
nhìn cậu ấy
“Xem cái bộ dạng nóng lòng
của hắn kìa. Ta thấy hắn muốn lên đài tỷ võ thì đúng hơn”
Lão Tứ cười khẽ
“Có thể huynh đệ ấy sợ
Nhược cô nương nên không dám lên đây đó. Cô nương nghĩ xem cánh tay cậu
ấy vừa lành lại bị cô nương đánh một chưởng làm nó suýt gãy thêm
lần nữa nếu là ta chắc ta cũng phải tránh mặt”
Nhược Thủy Liên nói
“Cứ gặp tên tiểu tử ấy là
ta mang họa…hắn tránh xa ta…ta càng mừng trong lòng”
Lão Nhị thắc mắc
“Khoan đã đệ vừa nói cánh
tay bị gãy của cậu ta lành lại rồi. Sao có chuyện đó được, mới bị
gãy cách đây mấy ngày thôi mà”
Lão Tứ nói
“Chuyện này Nhị ca phải hỏi
cậu ta. Ta cảm thấy huynh đệ đó còn rất nhiều điều thú vị chưa thể
hiện cho chúng ta xem”
Lão Đại bước lên phía trước
dùng nội lực hô thật to thật rõ tới các huynh đệ Vạn Thú sơn trang
đứng bên dưới
“Ngày hôm nay Vạn Thú sơn
trang mở đại tiệc dành riêng cho ân nhân của chúng ta, Nhược Thủy Liên
– Nhược cô nương. Nay cô ấy đang có mặt tại đây để cùng tứ đại trang
chủ chiêm ngưỡng võ công của mọi người. Ai có công phu cao siêu gì hãy
lên thể hiện hết mình nào”
Đáp lại lời nói của Lão
Đại là những tiếng hò reo vang dội hơn bao giờ hết. Ngay giữa đám
đông một tên to béo ùn đẩy mọi người ra để chạy huỳnh huỵch lên võ
đài. Có lẽ thân mình của hắn hơi nặng ký nên không tự khinh công lên
được mà phải trèo lên. Thấy hành động của hắn ai nấy đều không nhịn
nổi cười. Một vài huynh đệ đứng gần võ đài còn phải hợp sức lại
nâng hắn lên chứ cứ để tự hắn trèo lên không biết đến bao giờ mới
lên nổi.
Tên to béo chạy ra giữa võ
đài vỗ ngực hô lớn
“Ta là Trương Hưởng của Bắc
sơn trang, công phu không xuất chúng hơn các huynh đệ là bao nhưng cũng
xin mạo muội lên mở màn cuộc tỷ võ. Có huynh đệ nào của các sơn
trang còn lại muốn so tài với lão Trương ta không”
Lão Trương vừa dứt câu thì
một huynh đệ khác khinh công ngay lên võ đài. Không biết do quá hấp
tấp hay hồi hộp mà hắn vừa đáp xuống liền trượt chân ngã lăn quay
khiến các huynh đệ Vạn Thú sơn trang lại được thêm một tràng cười bể
bụng. Nhưng rồi hắn lấy lại bình tĩnh nhảy phắt dậy hồ hởi tự
giới thiệu
“Đông sơn trang – Tiểu Huyết
xin được lĩnh giáo vài chiêu của lão Trương huynh”
Sau màn chào hỏi hai bên bắt
đầu xông thẳng vào nhau giao quyền đấu cước. Võ công của Vạn Thú sơn
trang chú trọng thể lực nhưng không kém phần ảo diệu. Lão Trương cậy
thân hình to lớn liên tục gồng mình đỡ hàng chục chiêu của Tiểu
Huyết đợi hắn ta mệt nhoài lão Trương sẽ nhân cơ hội ấy tóm lấy
Tiểu Huyết ném khỏi đài tỷ võ nhưng đâu dễ như vậy. Tiểu Huyết cũng
đã nghĩ tới điều đó nên thay đổi lối tấn công linh hoạt hơn.
Tiểu Huyết ngoài mặt xông
thẳng vào lão Trương nhưng thực ra hắn luồn qua sau thân hình to lớn
ấy khiến lão Trương giật mình quay người lại. Lão Trương vừa quay
người lại thì Tiểu Huyết lại luồn ra sau, cứ như thế vài chục lần
Tiểu Huyết bắt đầu thở dốc nhưng lão Trương trông còn mệt mỏi hơn.
Thấy đối thủ sắp không chịu nổi nữa Tiểu Huyết liền tăng tốc gấp ba
lần ban nãy cứ luồn ra sau lại luồn ra sau cuối cùng lão Trương chân
bước loạng choạng ngã ngửa ra sàn ngủ ngay tại chỗ.
Lão Trương ngủ gục khiến
tiếng hò reo lại vang lên. Các huynh đệ Vạn Thú sơn trang cùng đồng
thanh hô to tên của trang chủ Đông sơn trang – Lão Tứ khiến hắn ta vui
mừng đứng lên ôm quyền đa tạ mọi người.
Lão Đại nói đùa
“Lão Tứ ngươi hàng ngày chơi
với mấy con hầu tử nên huấn luyện người của Đông sơn trang chạy nhảy
như khỉ sao”
Lão Tứ nói
“Haha…chỉ có Tiểu Huyết huynh
đệ là giống hầu tử thôi, huynh cứ chờ xem đi cậu ta còn nhiều trò
hay lắm”
Bên dưới đài tỷ võ một huynh
đệ ở trần nhảy vọt lên không đáp xuống nơi lão Trương đang ngủ, hắn
ta nắm hai chân lão ta kéo xuống đài tỷ võ khiến các huynh đệ bên
dưới khó khăn lắm mới đỡ nổi cả khối thịt lớn ấy.
Mạc Vô Phong há hốc miệng
thán phục
“Người này thân hình còn nhỏ
con hơn cả Tiểu Huyết huynh đệ vậy mà có thể kéo lão Trương đi một
cách dễ dàng như vậy”
Tiểu Huyết trông thấy người
đó tiến lên liền hỏi
“Không biết huynh đệ thuộc sơn
trang nào”
Tên đó nhún mình nhảy lên
không trung rồi cố tình đáp xuống lá cờ của Tam trang chủ
“Ta là Vũ Xuân của Tây sơn
trang cũng là người sẽ giúp Đông sơn trang giương cao lá cờ trong ngày
hôm nay”
Trong tiếng hò reo của các
huynh đệ, Tiểu Huyết cũng trèo lên cột cờ của Đông sơn trang nhanh
nhẹn hệt một con hầu tử
“Tiểu Huyết ta cũng muốn
giương cao lá cờ của Đông sơn trang nên đành phải đắc tội với huynh đệ
rồi”
Dứt lời cả hai người họ rời
khỏi lá cờ của sơn trang lao vào nhau nhanh như hai ngọn gió. Họ đấu
quyền trên không cho tới khi chân chạm đất hết gần hai trăm chiêu mà
vẫn chưa dừng lại.
Tiểu Huyết nhận thấy Vũ Xuân
có thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn khác hẳn với lão Trương. Tiểu Huyết
liên tục xuất chiêu nhưng chiêu đi tới đâu Vũ Xuân đều né tránh được
tất. Nếu để ý kỹ sẽ thấy Vũ Xuân cứ cử động thân mình liên hồi kể
cả khi phòng thủ mà không dừng lại một khắc nào cả. Hơn nữa Vũ Xuân
chẳng hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Giao tranh được một canh giờ
Tiểu Huyết dần nhận ra tên Vũ Xuân này rất ít xuất chiêu hắn thường
để Tiểu Huyết xuất chiêu còn bản thân thì né tránh. Với thân pháp
nhanh nhẹn của mình hắn né tránh cực tốt, xác suốt động được vào
người hắn hầu như không có. Nhưng Tiểu Huyết cũng nhận ra được yếu
điểm của hắn. Vũ Xuân chỉ có thể né tránh linh hoạt ở dưới mặt
đất chứ trên không thì khả năng ấy giảm đi nhiều đó cũng là lí do
từ lúc đáp xuống hắn liên tục xuất chiêu đánh lạc hướng Tiểu Huyết.
Tiểu Huyết bất chợt chạy ra
xa trèo lên cột cờ của Bắc sơn trang ngay gần đó hòng dụ Vũ Xuân đi
theo. Trông thấy đối thủ của mình chạy trốn Vũ Xuân những tưởng Tiểu
Huyết đã mệt mỏi liền đuổi theo sát nút hòng kết thúc trận đấu
bởi vậy Vũ Xuân khinh công thẳng về hướng Tiểu Huyết quyền thủ sẵn
bên hông chỉ trực xuất chiêu cuối cùng.
Thấy Vũ Xuân sử dụng khinh
công Tiểu Huyết không tiếp tục trèo lên cột cờ nữa mà nhảy thẳng
xuống tóm lấy chân Vũ Xuân kéo mạnh hắn xuống đất. Cú ngã mạnh ấy
làm Vũ Xuân choáng váng một lúc nhưng chút ít thời gian đó cũng đủ
để Tiểu Huyết nhảy lên người hắn nã hàng chục quyền lên thân mình
hắn. Thấy Vũ Xuân không gượng nổi nữa Tiểu Huyết liền túm cổ lôi
hắn xuống đài tỷ võ trong tiếng hô hào của các huynh đệ Vạn Thú sơn
trang.
Tiểu Huyết quay trở lại võ
đài và hô lớn
“Còn huynh đệ nào muốn lên
nữa không”
“Có ta đây”. Tiếng nói trong
trẻo của nữ nhân khiến tiếng hò reo ầm ĩ chuyển thành tiếng ‘ồ’
ngạc nhiên.
Một cô nương khoác trên mình
bộ y phục mỏng manh tiến lên võ đài. Đứng đối mặt với Tiểu Huyết cô
nương ấy niềm nở nói
“Tiểu muội Nhu Linh của Nam
sơn trang xin được lĩnh giáo cao chiêu của Huyết ca”
Tiểu Huyết thấy hơi ngại
ngùng một chút
“Ta từ trước tới giờ chưa
giao đấu với nữ nhân lấy một lần nhưng trận đấu này rất quan trọng
chắc không nương tay với cô nương được rồi. Vì vậy…”
Hắn chưa kịp nói dứt câu thì
Nhu Linh bất ngờ áp sát đánh vào bụng hắn ba quyền liên tiếp khiến
hắn ngã ngửa ra đất. Cô ta mỉm cười
“Chưa biết ai cần nương tay
với ai đâu”
Tiểu Huyết ôm bụng gượng dậy
thầm nghĩ
“Đúng là người của Nhị trang
chủ, ra tay nhanh và mạnh như vũ bão. Ta không nên nhìn bề ngoài mà
coi thường đối thủ mới phải”
Tiểu Huyết lấy lại bình
tĩnh nhắm thẳng chân của Nhu Linh mà tấn công nhưng Nhu Linh nhận ra
được điều ấy cô ta lộn một vòng trên không tránh khỏi đường tiến của
Tiểu Huyết đồng thời giữ chặt hai vai hắn. Chờ thân thể đáp xuống
đất Nhu Linh trụ bằng cả hai chân nắm lấy vai Tiểu Huyết vật hắn nằm
lăn ra đất lần thứ hai.
Bên dưới bắt đầu có những
tiếng hô hào ủng hộ Nhu Linh thay vì ủng hộ Tiểu Huyết như ban nãy
“Không hổ danh là tiểu thư
của Nam sơn trang”
“Nhu Linh cố lên. Giương cờ
của Nam sơn trang lên”
Nhu Linh vẫn tập trung không
rời mắt khỏi đối thủ. Cô ta có thể nhân cơ hội Tiểu Huyết ngã xuống
mà tấn công bất ngờ nhưng cô ấy không làm vậy mà chờ cho hắn gượng
dậy thủ thế cô ta mới tiếp tục tấn công.
Trải qua hai trận chiến Tiểu
Huyết đã mất rất nhiều sức lực, tốc độ xuất chiêu giảm dần, lực
tấn công không còn uy lực nên hàng chục chiêu của Nhu Linh sau đó hắn
đều lĩnh đủ. Cho tới lần gục ngã thứ ba thì Tiểu Huyết không còn
gượng dậy được nữa.
Lúc này Lão Nhị vô cùng
phấn khởi nói với đại ca
“Xem ra cờ của Nam sơn trang
được giương lên rồi. Đại ca, huynh còn không phục sao…haha”
Nhược Thủy Liên ngạc nhiên
“Mỗi sơn trang chỉ có một
người đại diện lên võ đài sao”
Lão Đại nói
“Đúng vậy, phen này người
vinh dự được mời rượu Nhược cô nương là Lão Nhị rồi”
Lão Tứ thở dài
“Chắc Tiểu Huyết huynh đệ đã
kiệt sức sau hai trận đấu trước rồi hay chờ cậu ta hồi sức huynh cho
đấu lại nhé đại ca”
Lão Nhị nói
“Thua là thua, gì mà kiệt
sức với không kiệt sức. Hắn là nam nhân khi đấu với nữ nhân mất đi
chút sức lực cũng đâu có sao, ta thấy thế mới công bằng”
Lão Đại nói
“Được rồi sau này còn nhiều
dịp để tứ sơn trang so tài mà”
Lão Nhị cười hả hê
“Vậy đệ lên võ đài cùng Nhu
Linh giương cờ của Nam sơn trang lên đây”
Nhu Linh đứng trên võ đài đang
đa tạ sự ủng hộ của các huynh đệ. Cô ấy trông thấy Lão Nhị bước
xuống liền quay người lại chạy tới chỗ ông ta. Đúng lúc ấy một thân
ảnh đội chiếc mũ có vải che mặt từ phía dưới xông lên bất ngờ tấn
công Nhu Linh bằng chiếc côn trong tay hắn.
Cả tứ đại trang chủ mặt mày
biến sắc riêng Lão Nhị liên tục gào thét
“Mau né người sang phía khác
Nhu Linh”
Nhu Linh hoảng hồn quay lại
thì trông thấy chiếc côn kia đã ở ngay trước mặt mình nhưng nó không
hề dịch chuyển. Cả tên lạ mặt cầm côn cũng thế, hắn cứ như đã bị
ai đó giữ chặt lại.
Lão Nhị thấy vậy lập tức
lôi Nhu Linh xuống dưới võ đài rồi cùng mọi người trông lên trên không.
Tên lạ mặt cầm côn ấy đúng là đang bị giữ chặt tới mức không tài
nào cử động nổi. Người đang thực hiện điều đó chính là Mạc Vô Phong,
cậu ấy quan sát rất kỹ những trận đánh của huynh đệ Vạn Thú sơn
trang nên khi trông thấy thân ảnh kia bay lên cậu ta cũng kịp thời phi
thân tới giữ hắn ta lại.
“Ngươi dùng côn làm vũ khí?
Ngươi không phải người của Vạn Thú sơn trang”. Mạc Vô Phong nói
Tên lạ mặt kia chính là Hà
Kỳ Côn, theo kế hoạch của Diệp Đường Yên hắn cùng đệ tử Không Động
sẽ cùng đồng bọn giả làm người đưa rượu trà trộn vào Vạn Thú sơn
trang nhằm mở cửa sơn trang từ bên trong để bọn họ tiến vào. Hắn nhân
cơ hội làm loạn đài tỷ võ để mọi người cùng hướng ánh nhìn về
phía này khi đó những người kia sẽ lén mở cổng dễ dàng hơn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét