Sau khi trở về Hằng Sơn phái,
Điền Bá Quang đã đem tin tức hắn nhận được từ Nhật Nguyệt thần giáo
kể lại cho Doanh Doanh nghe. Biết tin Lệnh Hồ Xung dẫn đầu đội tình
báo Nhật Nguyệt tới thăm dò phái Không Động cô ta có đôi phần lo
lắng. Tuy công phu của Lệnh Hồ Xung hiện giờ ít ai có thể là đối
thủ của hắn lại thêm Dịch Cân Kinh có thể phục hồi công lực khi bị
nội thương nhưng bản tính hắn rất tin người không cẩn thận sẽ bị kẻ
xấu lợi dụng tấn công vào yếu điểm này.
Doanh Doanh đã dưỡng thương
tại Hằng Sơn được gần ba tháng nay cơ thể ít nhiều đã hồi phục hoàn
toàn. Hiện giờ tiểu sư phụ Nghi Lâm cùng Điền Bá Quang đang giúp cô
ấy chuẩn bị hành lý tới Hắc Mộc Nhai. Doanh Doanh nhớ mang máng khi
bản thân đang hôn mê có nghe được đôi chút cuộc nói chuyện giữa Điền
Bá Quang và Nghi Lâm, thật giả thế nào cô ta vẫn chưa thể biết nay cả
hai người đó đều đang ở đây Doanh Doanh nghĩ tội gì không tìm hiểu
trắng đen ra sao.
Thấy Nghi Lâm đang gói lại
hành lý cho mình, Doanh Doanh tiến lại gần tươi cười tiếp chuyện
“Để tỷ tự làm lấy. Thời
gian qua đã làm phiền muội nhiều rồi”
Nghi Lâm nói
“Tỷ và Lệnh Hồ đại ca giúp
đỡ Hằng Sơn phái bao nhiêu chuyện giờ muội chăm sóc tỷ chỉ là góp
chút sức mọn thôi có đáng gì đâu”
Doanh Doanh mỉm cười
“Sao lại không đáng gì, ngày
nào muội cũng tới đưa thuốc cho tỷ rất đều đặn còn giúp đỡ tỷ thay
xiêm y nữa người nào không biết lại tưởng tỷ là tỷ tỷ ruột của
muội đấy Nghi Lâm”
Nghi Lâm khẽ rùng mình một
cái vừa đủ nhanh để Doanh Doanh kịp nhìn thấy, cô ta vờ hỏi
“À, tỷ nghe các tiểu sư phụ
Hằng Sơn phái nói muội còn có một tỷ tỷ hay tới thăm muội rất đều
đặn đúng không. Sao tỷ chưa bao giờ nghe muội kể về…cô ấy”
Điền Bá Quang tới đỡ lời hộ
Nghi Lâm
“Thật ra dạo gần đây tỷ tỷ
của Nghi Lâm sư phụ hình như có chuyện gì đó rất bận rộn đã rất
rất rất lâu rồi không thấy tới Hằng Sơn phái thăm nom vì thế Nghi Lâm
sư phụ rất buồn cho nên Doanh Doanh cô nương…à chết ta quên mất…cho nên
Lệnh Hồ phu nhân không nên hỏi về tỷ tỷ ruột của người lúc này”
Doanh Doanh tuy tai nghe Điền
Bá Quang nói chuyện nhưng mắt vẫn không rời khỏi Nghi Lâm chút nào
“Hóa ra là vậy…xin lỗi muội
nhé Nghi Lâm, tỷ không biết còn có chuyện như thế xảy ra. Nếu là tỷ
thì tỷ cũng buồn như muội thôi…cô nương ấy cũng thật là…dù bận rộn
thế nào cũng nên dành chút thời gian tới thăm muội chứ”
Điền Bá Quang nói
“Sao hôm nay Lệnh Hồ phu nhân
lại có hứng thú với tỷ tỷ ruột của Nghi Lâm sư phụ vậy. Nếu đã như
thế khi nào gặp lại tỷ tỷ của người Điền Bá Quang ta sẽ dẫn cô ấy
tới gặp phu nhân được không”
Doanh Doanh trừng mắt nhìn
hắn đoạn bước tới gần hắn khẽ nói đủ để hắn nghe
“Thôi khỏi đi…cảm ơn ý tốt
của ngươi”
Nghi Lâm được Điền Bá Quang
đỡ lời từ bấy tới giờ mới bình tĩnh lại
“Để muội tiễn tỷ xuống núi”
Doanh Doanh nói
“Được, chúng ta mau đi thôi”
Điền Bá Quang nhìn theo bóng
Doanh Doanh bước đi lẩm bẩm
“Người thì cũng đã chết mà
cô ta còn cố bới móc ra”
Nghi Lâm vừa tiễn Doanh Doanh
ra tới lối vào Hằng Sơn phái thì gặp ngay nhóm người Lam Phượng
Hoàng đang tiến tới. Trông thấy Thánh cô, Lam Phượng Hoàng lập tức
chạy tới
“Bái kiến Thánh cô, sức khỏe
của người đã tốt hơn chưa mà đi ra ngoài thế này…lại mang theo cả
hành lý nữa…người định…rời đi hả”
Doanh Doanh nói
“Ta hiện đã thành thân với
Xung ca lại giao Nhật Nguyệt thần giáo cho Hướng thúc thúc rồi ngươi
không cần gọi ta như vậy nữa, cũng không cần trông thấy ta là thực
hiện lễ nghi rắc rối như ngày xưa”
Lam Phượng Hoàng nói
“Người không nghe Hướng giáo
chủ nói gì sao. Dù có thế nào đi chăng nữa người mãi mãi vẫn là
Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo, gặp Thánh cô phải hành lễ là
lẽ đương nhiên”
Doanh Doanh trông thấy ba đệ
tử Côn Luân đi cùng Lam Phượng Hoàng bèn hỏi
“Những người này chắc không
phải người sống trong Thông Thiên cốc, họ là ai vậy”
Lam Phượng Hoàng nói
“Thánh cô đúng là Thánh cô,
chỉ nhìn qua cũng biết rõ trắng đen. Bọn họ là những bằng hữu tôi
mới kết giao…họ đều là người Tây Vực hết”
Doanh Doanh chợt nhớ lại ngày
mình gặp nạn
“Không biết vị công tử Tây
Vực đó ra sao. Khi đó thế trận hỗn loạn e là lành ít dữ nhiều”
Lam Phượng Hoàng lấy chiếc
cầm của Doanh Doanh cô ta tìm được trong tửu quán ra trả lại cho chủ
cũ
“Trông thấy Thánh cô mạnh
khỏe tôi vui quá nên quên mất…chiếc cầm này trả lại cho người”
Doanh Doanh mừng rỡ nhận lại
Minh Phụng cầm
“Đây là chiếc cầm mà Xung ca
mua tặng ta tại thành Lạc Dương ta cứ nghĩ đã mãi mãi mất nó rồi.
Ngươi tìm thấy ở đâu vậy”
Lam Phượng Hoàng nói
“Trong tửu quán ngoại thành
Lạc Dương, nơi đó hiện giờ đầy rẫy xác chết đang phân hủy. Xem ra
ngày hôm đó Thánh cô và Lệnh Hồ đại ca đã có một trận giao tranh ác
liệt với Kim Xà lão quái”
Doanh Doanh nói
“Phải rồi, khi đó ta đang
luận cầm thì có người gây sự với Xung ca. Nhưng Kim Xà lão quái là
ai”
Lam Phượng Hoàng nói
“Chính là kẻ đã gây sự với
hai người đấy. Ba bằng hữu kia của tôi sống ở Tây Vực từ nhỏ nên khi
trông thấy những các xác trong tửu quán họ nhận ra ngay tất cả đều
do Kim Xà lão quái ở Tây Vực làm”
Doanh Doanh thầm nghĩ
“Đúng rồi, hôm đó mình cũng
nghe bà ta nói chuyện bằng giọng Tây Vực ai ngờ lại chính là người
được mệnh danh là Thánh độc chuyên bí mật chế độc dược theo yêu cầu
của Đông Phương Bất Bại. Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã cả hai tên
đó đều độc ác như nhau”
Doanh Doanh nói với Lam Phượng
Hoàng
“Thôi ta phải tới Hắc Mộc
Nhai tìm Xung ca gấp. Ngươi đưa bằng hữu của mình vào trong nghỉ ngơi
đi”
Thánh cô vừa rời khỏi thì
Điền Bá Quang xuất hiện, hắn vừa trông thấy hai đệ tử Côn Luân trói
mình vào gốc cây là y như rằng lại nổi khùng lên
“Hai tên tiểu tử dám cả gan
tới Hằng Sơn phái, hôm nay coi như các ngươi tận mạng rồi”
Đường Chính Thiên và Trương
Thiên Lạc chỉ tay vào hắn kêu lên
“Tên đó cũng ở đây sao”
Lam Phượng Hoàng vội chạy
tới nói với Nghi Lâm
“Tên Điền Bá Quang đó chuẩn
bị gây lộn đấy, Nghi Lâm cô mau cản hắn lại tránh làm kinh động tới
người khác”
Nghi Lâm nghe vậy liền cản
Điền Bá Quang lại ngay
“Tôi…tôi nói trước…huynh không
được động tay động chân tại đây đâu đấy”
Điền Bá Quang giải thích
“Nghi Lâm sư phụ không biết
đấy thôi, bọn chúng chính là lũ trói ta vào gốc cây rồi hành hạ ta
đủ điều, nào là uống rượu trước mặt ra, ăn đùi gà trước mặt ta…”
Nghi Lâm tức giận rồi quay
người bỏ đi
“Tôi đã nói huynh đừng bao
giờ nhắc đến mấy thứ thức ăn đó trước mặt tôi kia mà”
Điền Bá Quang hối hả chạy
theo ngay
“Nghi Lâm sư phụ…đợi ta với.
Hai tên tiểu tử chết tiệt hôm nay ta đây tha cho các ngươi đợi sư phụ ta
hết giận ta sẽ quay lại tính sổ”
Lam Phượng Hoàng cười hả hê
“Haha…đúng là chỉ có Nghi Lâm
sư phụ mới giúp ta cản được tên điên đó”
Lạc Hư nói
“Chúng ta vào được chưa”
Lam Phượng Hoàng vẫy tay ra
hiệu cho họ đi theo ra sau núi chứ không vào thẳng phái Hằng Sơn. Thông
Thiên cốc là một cốc nhỏ hậu sơn Hằng Sơn đó là nơi ở riêng của
những tên kỳ nhân dị sỹ của thần giáo ra nhập phái này. Bước vào
trong cốc thấy bốn bề vắng vẻ Lam Phượng Hoàng sinh nghi
“Quái thật…đừng nói là bọn
họ đi tìm kẻ hãm hại Thánh cô từ khi đó tới giờ vẫn không chịu về
đấy nhé. Cứ tưởng tên Kế Vô Thi chết tiệt đó ở đây ta sẽ giới thiệu
Lạc Hư cho hắn, để hắn biết hắn là kẻ có của quí mà không biết
giữ”
Đường Chính Thiên nhìn xung
quanh cốc tỏ vẻ tiếc nuối
“Cốc này vừa nhỏ vừa chật
vừa hẹp vậy mà ta cứ tưởng phải giống như Thủy Phong cốc tới tám,
chín phần ai ngờ khác xa nhau một trời một vực”
Lam Phượng Hoàng nói
“Ngươi thích thì quay lại
Thủy Phong cốc mà sống với thần y cô nương rồi hàng ngày phải đối
diện với dáng vẻ lạnh lùng của cô ấy xem ngươi chịu nổi bao lâu”
Lạc Hư nói
“Có chỗ để nghỉ ngơi là tốt
lắm rồi. Giờ quan trọng là phải đi tới đâu mới tìm được tung tích
của Mạc Vô Phong”
Lam Phượng Hoàng hỏi
“Huynh có vẻ quan tâm tới
người đó nhỉ không lẽ hai người thân thiết với nhau lắm sao”
Lạc Hư nói
“Đương nhiên rồi, bọn huynh
sống với nhau từ nhỏ tuổi tác lại xấp xỉ nhau nên nói chuyện gì
cũng tâm đầu ý hợp. Từ lâu huynh đã coi Mạc Vô Phong như đại ca của
mình rồi”
Lam Phượng Hoàng giờ mới vỡ
lẽ
“Ra là vậy…nhưng kể cũng lạ
thật mấy tên kia đi tìm kẻ hãm hại Thánh cô đã lâu mà không có chút
tin tức gì. Nếu không tìm được đáng lí ra họ phải quay về Hằng Sơn
tìm cách khác nhưng nhìn chung quanh Thông Thiên cốc bụi bặm bám đã
lâu chứng tỏ từ ngày hôm đó tới nay họ chưa về đây lần nào”
Suy đi nghĩ lại một hồi Lam
Phượng Hoàng chỉ sợ mấy người đó đã xảy ra chuyện không hay. Thật ra
điều cô ta lo lắng thực sự đã xảy ra. Kế Vô Thi, Hoàng Hà lão tổ
cùng các bằng hữu khác ở Thông Thiên cốc đã tới tửu quán Thánh cô
gặp nạn trước cô ta từ rất lâu rồi. Họ cũng phát hiện ra xác chết
của lũ người Rắn cách đó không xa và tự hỏi kẻ nào đã gây ra tất
cả những chuyện này. Có điều khi họ đang quan sát các xác chết đó
thì đụng độ với người của Tiên Hà Lĩnh do Kim Xà lão quái và Hà
Nhai Tử dẫn đầu đang trên đường đi thu gom tất cả những hũ rượu thuốc
tại nơi A Nhĩ sống đem về ủ tiếp. Kết quả không cần đoán nhiều tất
cả những người sống tại Thông Thiên cốc đều đã bị bắt tới Tiên Hà
Lĩnh từ hôm đó tới giờ.
Trong phòng luyện ngục số hai
nằm tại động tám mươi của Tiên Hà Lĩnh có rất nhiều người đang bị
khống chế. Tứ chi của họ đều bị xích chặt lại bởi những sợi xích
làm bằng đá cứng gắn chặt vào tường đao kiếm không thể chặt đứt.
Khắp động được gia cố kín đáo ngoại trừ ánh sáng nhỏ phía trên chiếc
cửa sổ chật hẹp đặt gần nóc động, từ dưới đất nhìn lên ước chừng
vách động cao ba trượng.
Đa số những người bị bắt
đều được xích lại đơn giản như vậy chỉ trừ một tên ngồi giữa động,
ngoài những sợi xích cứng trói chặt thân thể hắn còn bị đeo một
chiếc áo sắt đầy những lỗ thủng khắp nơi. Những lỗ thủng trên chiếc
áo chính là vị trí kinh mạch tương ứng để những tên lâu la dùng một
chiếc kim nhỏ đâm xuyên qua đó nhằm khống chế không cho hắn vận công
lực.
Xung quanh vừa tối tăm vừa ẩm
ướt lại im ắng tới mức chỉ còn nghe hơi thở yếu đuối của những tù
nhân cùng tiếng bước chân qua lại của bọn lâu la canh gác ngoài cửa
động. Những người của Thông Thiên cốc cũng bị nhốt ở đây, trong một
góc động cách tên bị đeo chiếc áo sắt không xa.
“Tên đó trông cứ như chết rồi
ấy”. Kế Vô Thi thều thào
“Ta…trông ngươi…cũng đâu khác
gì hắn. Cố mà giữ sức đi không biết còn bị nhốt lại đây bao lâu đâu”.
Lão Đầu Tử nói
“Này…vị huynh đệ”. Kế Vô Thi
gắng bắt chuyện với tên bị đeo chiếc áo sắt
“Ngươi đã gọi hắn rất nhiều
lần rồi nhưng hắn không thèm trả lời còn gắng nói nữa làm gì cho
mất công”. Lão Đầu Tử nói
“Từ lúc chúng ta bị đưa vào
đây đã thấy hắn rồi không biết hắn đắc tội gì với lũ người đó mà
bị nhốt lâu đến vậy”. Tổ Thiên Thu nói
“Lũ khốn kiếp…”. Giọng nói
của tên đeo chiếc áo sắt bắt đầu phát ra “Ta mà thoát ra được các
người sẽ…”. Hắn lại cố vận công nhưng vô ích, cứ mỗi lần định như
vậy những chiếc kim kia lập tức đâm sâu hơn vào từng điểm chết trên
kinh mạch của hắn khiến hắn cắn răng đau đớn.
Tổ Thiên Thu thở dài
“Ngươi cứ cố nữa sẽ chết
đấy. Chiếc áo sắt đó được làm phỏng theo đồ của Cẩm Y Vệ dùng giam
giữ những kẻ nội công thượng hạng trong giang hồ. Muốn thoát ra hả…bỏ
ý định đó đi”
Kế Vô Thi nói
“Nói như thế huynh đệ đây
chắc võ công cao thâm lắm, bọn chúng chỉ cho ngươi mặc áo sắt chứ
bọn ta thì không bị”
Tên mặc áo sắt tức giận gào
thét
“Hai lão già chết tiệt…hai
lão già gian xảo. Có giỏi thì thả ta ra cùng ta đấu thêm vài trận
nữa nào…ngươi nhốt ta trong này là có ý gì…ta không muốn chết già
trong này đâu”
Lão Đầu Tử nói
“Một ngày ngươi chửi bao nhiêu
lần như vậy sao vẫn còn sức để sống tới bây giờ chứ”
Kế Vô Thi nói
“Hai ngươi nghĩ xem, khi nào
thì Lệnh Hồ công tử mới biết chuyện rồi tới cứu chúng ta ra”
Tổ Thiên Thu nói
“Không thấy chúng ta trở về
Thông Thiên cốc chắc chắn sẽ có người sinh nghi nhưng khi nào chuyện
đó xảy ra thì ta…chịu”
Kế Vô Thi chán ngán dựa vào
thành động nhắm mắt lại
“Biết sẽ có chuyện như thế
này xảy ra ta thà đi cùng Lam Phượng Hoàng để cô ta hành hạ còn hơn”
Lão Đầu Tử cười lớn
“Này đừng có đổ tại bọn ta
nhé, tại ngươi bám theo xin đi cùng bọn ta chứ có ai rủ ngươi đi đâu”
Tổ Thiên Thu nói
“Chúng ta mang tiếng đi tìm
kẻ hãm hại Thánh cô nhưng giờ lại bị nhốt ở đây chờ Thánh cô tới
cứu”
“Hừ…”. Tên đeo chiếc áo sắt
liếc nhìn những người ở Thông Thiên cốc “Các ngươi là giáo chúng
Nhật Nguyệt phải không”
Kế Vô Thi mở to mắt ra nhìn
hắn
“Ngươi là ai…sao ngươi biết
được”
Tên đó lắc mạnh đầu một cái
làm mớ tóc rối tung xõa xuống văng qua vai để lộ khuôn mặt tuấn tú
có phần ranh ma của hắn
“Ngươi vừa nhắc tới Thánh cô
ma giáo. Hừ…trong giang hồ ai mà không nghe danh cô ta lấy một lần. Chỉ
có lũ giáo chúng Nhật Nguyệt các ngươi mới gọi cô ta như vậy”
Kế Vô Thi nói
“Thánh cô của chúng ta danh
tiếng lẫy lừng thật ngay cả một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi cũng biết…mọi
người thấy có đúng không”
Tên kia cười vang cả động
“Lũ Nhật Nguyệt kém cỏi các
ngươi chỉ biết núp sau bóng nữ nhân mở miệng ra là Thánh cô…Thánh cô.
Cái danh của cô ta cũng là dựa hơi Đông Phương Bất Bại mà có được
chứ cô ta thì có bản lĩnh gì”
Lão Đầu Tử tức giận
“Bọn ta không động chạm gì
tới ngươi mà ngươi cứ năm lần bảy lượt mở miệng ra là chê bai Thánh
cô. Ngươi nói chúng ta núp sau bóng nữ nhân à…Thánh cô có ơn cứu
chúng ta thì chúng ta khắc sâu ơn nghĩa của cô ấy vào lòng. Ngươi nói
Thánh cô dựa hơi Đông Phương Bất Bại mà nổi danh à…ta nói cho ngươi
nghe…so với Đông Phương Bất Bại cái gì Thánh cô cũng hơn hắn”
Tên đó cười thầm trong lòng
“Đợi đến lúc bọn ta ra tay
xem Thánh cô của các ngươi sẽ làm cách gì để bảo vệ các ngươi. Chỉ
sợ khi ấy các người lại cầu xin ông trời cho Đông Phương Bất Bại sống
lại giải cứu Nhật Nguyệt thần giáo”
Cuộc cãi vã vừa dứt được
ít lâu thì họ nghe có tiếng chân người bước đi về phía này. Tiếng
chân đều đặn chậm rãi mang lại cảm giác gì đó vô cùng đáng sợ.
Cánh cửa sắt của động tám
mươi mở dần ra, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào để lộ thân hình một
tăng nhân điềm đạm khóe miệng đang mỉm cười. Ông ta ra lệnh cho bọn lâu
la đốt đuốc trong động lên. Bóng tối trong động được đẩy lui nhưng lại
mang theo nỗi sợ hãi mới, chẳng ai trong số những người đang bị xích
kia biết được lão tăng nhân đó sẽ làm gì mình.
Tư A Thần chẳng nói chẳng
rằng tiến lại chỗ tên bị đeo áo sắt ngắm nghía hắn từ trên xuống
dưới
“Cậu là Huỳnh Cao Thái, sư
đệ của cô nương mù lòa đó”
Tên đó tức giận nhảy bổ
người về phía lão ta nhưng bị những sợi dây xích giữ lại
“Ngươi nói ai mù lòa hả lão
sư chết tiệt”
Tư A Thần lấy tay ấn mạnh vào
ngực hắn ta thông qua chiếc lỗ nhỏ của cái áo sắt khiến hắn kêu la
đau đớn. Ông ta dằn mặt hắn
“Vãn bối nói năng với tiền
bối phải lễ phép một chút, chính cái miệng của ngươi khiến ngươi bị
xích lại thế này đấy còn nhớ không”
Huỳnh Cao Thái tức giận
“Ta thế nào ngươi mặc xác ta…Ban
nãy ngươi nhắc tới sư tỷ…ngươi…ngươi đã làm gì sư tỷ của ta”
Tư A Thần nói
“Hừm…ta đã già rồi sao làm
gì cô ta được. Đáng lẽ ngươi phải trách sư tỷ của ngươi đã làm gì
bọn ta mới đúng chứ”
Huỳnh Cao Thái hiện đã không
còn giữ được bình tĩnh nữa, hắn gào lên
“Sư tỷ của ta mà bị làm sao
ta sẽ phanh thây các ngươi ra làm trăm mảnh sau đó khiến cái ổ này
của các ngươi nát như tương”
“Cái gì mà ồn ào thế khiến
ta nhức đầu quá đấy”. Kim Xà lão quái vừa nói vừa chống cây gậy
của mình lạch cạch dưới đất rồi tiến vào trong.
Tư A Thần mỉm cười
“Một tên tiểu tử không biết
nghe lời thôi mà…bà thấy khó chịu thì giúp ta khiến hắn im lặng một
chút đi”
Kim Xà lão quái ngửa mặt lên
nhìn Huỳnh Cao Thái
“Hứ…ta tới đây để xem mấy con
thú ta săn được ra sao lại gặp ngay tên tiểu tử vô phép này. Ông đã
ngỏ lời ta cũng không ngại gì tặng cho nó vài thứ”
Bà ta giở trong người ra một
chiếc lọ nhỏ lắc đi lắc lại, không biết bên trong đó đựng thứ gì
chỉ nghe tiếng lọc cọc chói tai
“Mấy tên trong giang hồ có
đánh chúng nát da nát thịt chúng cũng không biết sợ thôi thì cho
chúng nếm thử chút độc dược của Tiên Hà Lĩnh vậy”
Tư A Thần bóp chặt cằm của
Huỳnh Cao Thái ép hắn mở miệng ra để Kim Xà lão quái đưa viên thuốc
lạ bỏ vào miệng hắn. Bà ta cười khanh khách
“Cam Toại đơn này không dễ
chịu chút nào đâu…tiểu tử ngươi gắng vượt qua nhé”
Huỳnh Cao Thái bị Tư A Thần
khống chế không thể kháng cự nên đã nuốt đơn dược đó vào bụng. Ngay
tức khắc cả thân mình hắn co giật liên hồi, huyết từ miệng liên tục
trào ra rồi hắn ngất lịm đi. Những người của Thông Thiên cốc chứng
kiến sự việc vô cùng kinh hãi tới mức không ai dám hít thở mạnh mặc
dù họ nghe không hiểu hai người Tây Vực đó đang nói gì.
Tư A Thần trầm ngâm
“Ta tới đây định báo cho hắn
biết cô nương mù lòa đó đã dùng tiền mua lại hắn từ tay tên Diệp Y
Nhân mà hắn không biết điều. Giờ hắn chết rồi thì đành chịu vậy
cũng may là cô nương này chỉ muốn chúng ta thả hắn chứ đâu có đòi
hỏi khi ấy hắn còn sống hay đã chết đâu…hahaha”
Kim Xà lão quái đập mạnh cây
gậy xuống đất ba lần
“Độc dược của ta chứ có
phải của mấy tên lang băm ngoài thành đâu. Tên đó nuốt phải Cam Toại
đơn sẽ chịu đau đớn liên tục cho tới khi đơn trong bụng hắn tan hết.
Nếu hắn khỏe mạnh thì qua khỏi…yếu đuối mới xuống suối vàng. Ông
nói hắn chết rồi e vẫn còn sớm quá”
Tư A Thần lại bước đều đặn,
chậm rãi ra ngoài
“Nghe có vẻ hay đấy. Vậy thì
cứ để hắn lại đó đi từ giờ tới ngày hẹn với cô ta cũng không còn
xa nữa, khi ấy ta sẽ quay lại xem hắn thắng hay đơn dược của bà thắng”
Kim Xà lão quái lẩm bẩm
“Tên đại sư nhà ngươi rõ ràng
có ý khinh thường ta. Mà con ranh đó sao còn chưa tới xem giúp ta lũ
người Hán này có ý định gì”
Bà ta lại chống gậy lạch
cạch bước ra ngoài xem Lăng Kỳ Nhi đi tới đâu rồi. Có vẻ cô ta không
tuân lệnh lão bà này mấy.
Tại bậc thang hình xoắn ốc
dẫn lên động tám mươi, dưới ánh đuốc chập chờn Lăng Kỳ Nhi đang bị
một bàn tay to lớn bịt chặt miệng lại. Cả thân hình cô ta cũng không
tài nào cử động được luôn, tên đó là Diệp Y Nhân đang say khướt tới
mức điên dại hắn liên tục vuốt ve làn da mịn màng của cô ta khiến cô
ta tức đến nỗi hai mắt đỏ ngòm, nước mắt tuôn ra không ngớt.
Diệp Y Nhân chuẩn bị lột hết
xiêm y của cô ta ra thì cả người hắn bị Hà Nhai Tử đẩy mạnh một cái,
hắn ngã nhào xuống đất mà vẫn chưa tỉnh rượu.
“Tên vô liêm sỉ nhà ngươi”. Hà
Nhai Tử rút một mũi tên nhọn ra chĩa thẳng vào Diệp Y Nhân mà bắn
nhưng ông ta nhanh như cắt lộn nhào một vòng né tên.
“Ngoài bắn tên ra ngươi còn
làm được việc gì khác không”. Diệp Y Nhân cười lớn
“Có đấy…hôm nay ta sẽ kết
liễu ngươi ngay tại đây”. Lần này Hà Nhai Tử rút một lúc ba mũi tên
ra bắn vun vút về phía ông ta. Diệp Y Nhân phẩy tay một cái cả ba mũi
tên chuyển hướng lao thẳng vào tường, ông ta chồm tới bóp chặt cổ Hà
Nhai Tử khiến hắn đau tới mức tay cầm cung buông thõng ra rồi đưa lên
nắm chặt cánh tay đang bóp nghẹn cổ mình.
Lăng Kỳ Nhi vận lại xiêm y chạy
tới đẩy Diệp Y Nhân ra nhưng vô ích, sức lực của ông ta so với cô ấy
khác xa nhau một trời một vực.
“Chuyện ban nãy ta sẽ không
kể lại cho Tiên lão xin ông tha cho huynh ấy…xin ông tha cho huynh ấy”.
Lăng Kỳ Nhi khóc lóc van xin.
Diệp Y Nhân vẫn một mực muốn
bóp cổ Hà Nhai Tử tới khi hắn không còn thở nữa nhưng vai ông ta đang
bị ai đó giữ chặt khiến ông ta đau nhói.
“Thế là đủ rồi”. Tư A Thần
gằn giọng
Diệp Y Nhân nhổ một bãi nước
miếng xuống dưới đất đoạn đẩy Hà Nhai Tử vào vách động. Trước khi
rời đi mắt ông ta vẫn cố đảo lại nhìn ngắm dung nhan Lăng Kỳ Nhi cho
đã mắt.
Cô ta ấm ức không nói lên lời
chỉ biết ôm chặt lấy Hà Nhai Tử nấc lên từng tiếng một. Bản thân Hà
Nhai Tử cũng tức giận không kém nhưng biết làm gì chứ ông ta là một
trong hai tên cai ngục được Tiên lão coi như cánh tay trái của mình còn
hắn chỉ là một tên vô dụng vô năng chức vị thì hèn kém.
Thấy hai người họ ôm chặt
lấy nhau tại vách động Kim Xà lão quái tức giận thở ra bằng mũi
đập mạnh cây gậy của bà ta xuống đất
“Ta gọi ngươi lên động tám
mươi nói chuyện với lũ người Hán ngươi lại đứng đây tình tứ với tên
tiểu tử kia. Lũ hậu nhân các người đúng là hết chuyện để làm rồi”
Lăng Kỳ Nhi khẽ nói với hắn
“Đi cùng muội”
Kim Xà lão quái lại giục
“Mau lên…mau lên. Ta đã già
rồi các ngươi còn hành hạ ta phải chạy lên chạy xuống”
Lăng Kỳ Nhi nhìn bà ta
“Tôi lên ngay đây”
Những người bị nhốt trong
động tám mươi chỉ vừa mới dễ thở một chút nhưng Kim Xà lão quái
lại quay lại khiến họ cảm thấy như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng
ngực lần nữa. Không những thế lần này bà ta còn dẫn thêm hai tên theo
cùng không biết có ý định gì đây.
Lăng Kỳ Nhi trông thấy Huỳnh
Cao Thái máu mê đầy mình khiến cô ta run nhẹ. Cô ta vừa bước qua hắn
thì cả thân mình hắn lại co giật liên hồi làm cô ta hết hồn hết
vía. Kim Xà lão quái cười khì khì
“Thấy đơn dược của ta thế
nào ranh con”
Lăng Kỳ Nhi lẩm bẩm
“Thật kinh tởm”
Kim Xà lão quái nhìn chằm
chằm vào Kế Vô Thi và Hoàng Hà Lão Tổ khiến họ hơi rùng mình. Bà
ta nói
“Hỏi xem Tiên Hà Lĩnh có thù
oán gì với chúng mà chúng ra tay giết hết người của chúng ta”. Lăng
Kỳ Nhi truyền lại lời của lão quái cho họ.
Tổ Thiên Thu ôn tồn nói
“Bọn ta đang trên đường làm
việc riêng thì đi qua nơi đó. Những người kỳ lạ ấy không phải do bọn
ta giết…không liên quan gì tới bọn ta cả”
Lăng Kỳ Nhi nói
“Ngươi nói miệng không làm sao
bọn ta tin được”
Kế Vô Thi nói
“Bọn ta có gì thì nói nấy.
Sống trong giang hồ ta làm thì ta chịu, người làm sao ta phải chịu”
Lăng Kỳ Nhi chỉ tay về phía
Huỳnh Cao Thái
“Ngươi nhìn hắn mà noi gương
đi. Tốt nhất ta hỏi câu gì các ngươi nên trả lời thành thật, bọn ta
giữ các ngươi ở lại đây cũng chẳng được lợi gì…thả các ngươi đi
cũng không ảnh hưởng gì. Nếu còn muốn nhìn thấy ánh mặt trời nói
cho ta nghe mục đích các ngươi lảng vảng tại đó”
Tổ Thiên Thu nói
“Nếu các ngươi muốn biết thì
ta nói cho mà nghe…nghe xong không hiểu đừng có đổ tại bọn ta không
nói thật. Bọn ta đang trên đường đi tìm kẻ hãm hại Thánh cô tại ngoại
thành Lạc Dương thì bắt gặp bà ta và hắn…chẳng nói chẳng rằng bà
ta xông tới gây gổ với chúng ta rồi sai người bịt mắt trói chân trói
tay chúng ta lại đem tới đây”
Lăng Kỳ Nhi nhìn Hà Nhai Tử
“Thánh cô? Bọn họ gọi cô ta
như vậy không lẽ họ là…”
Hà Nhai Tử nghiến răng nghiến
lợi nhìn họ với ánh mắt đằng đằng sát khí
“Là lũ người Nhật Nguyệt
thần giáo…lũ độc ác giết người không gớm tay…lũ tay sai bẩn thỉu
của Đông Phương Bất Bại…lũ người khiến cả gia đình ta tan cửa nát
nhà. Không còn nghi ngờ gì nữa chính chúng đã giết người của Tiên
Hà Lĩnh”
“Ngươi…dám quy tội bọn ta như
vậy sao”. Lão Đầu Tử tức giận.
Lăng Kỳ Nhi nói lại cho Kim
Xà lão quái nghe. Nghe xong bà ta cười lớn
“Trắng đen đã rõ, giết người
thì phải đền tội. Ta thấy cứ để bọn chúng mục xương trong động đi”
Hà Nhai Tử trước khi rời đi
còn ném cho họ cái nhìn khinh bỉ
“Hừ…Các ngươi đừng mong bước
ra khỏi động một bước. Cứ an nghỉ trong này đi nhé”
Cánh cửa động tám mươi lại
một lần nữa đóng sầm lại, bóng tối lập tức bao trùm khắp động.
Kế Vô Thi nói
“Tên đó hình như có thành
kiến với Nhật Nguyệt thần giáo thì phải”
Tổ Thiên Thu nói
“Đông Phương Bất Bại gây tội
ác khắp nơi cuối cùng người chịu khổ lại là giáo chúng. Chỉ tiếc
rằng ông trời để hắn chết nhẹ nhàng quá…còn chúng ta ngồi đây không
biết sẽ bị bọn họ hành hạ ra sao. Cứ trông huynh đệ kia là hiểu”
Lão Đầu Tử nói
“Phải đấy…nếu ta là Lệnh Hồ
công tử ngày hôm đó ta phải bắt nhốt hắn lại trừng phạt hắn hàng
ngày để hắn được nếm mùi đau khổ. Ông trời đúng là không có mắt”
Tổ Thiên Thu ngẫm nghĩ
“Thôi quên chuyện đó đi…mấy
người các ngươi có đoán ra được thế lực này do ai đứng đầu không”
Kế Vô Thi nói
“Xem cái cách chúng bịt mắt
bịt tai chúng ta lại dẫn vào đây có lẽ bọn chúng vốn luôn ẩn cư
trong giang hồ. Nếu như vậy không biết có ai có thể tới đây cứu được chúng
ta ra hay không”
Lão Đầu Tử nói
“Ngươi đừng bi quan như vậy.
Những chuyện Lệnh Hồ công tử từng làm ngươi quên hết rồi sao, ta tin
chắc cậu ta sẽ tìm được tới đây cứu thoát chúng ta”
Tổ Thiên Thu nói đùa
“Nếu số chúng ta đã tận
cũng không trách ai được. Hiện giờ trong thế bị động này chúng ta
chỉ biết ngồi tĩnh tâm mong sao ngày tháng trôi qua nhanh thôi”
***
Trong khi ấy tại thôn Lưu Đức,
trước căn phòng nhỏ của mình Tiên lão đang độc tấu những giai điệu
buồn bã dưới ánh trăng. Cứ mỗi lần gảy cầm là khi ấy trong lòng ông
ta đang nhớ nhung một bóng hình.
“Hoa chẳng phải hoa sương
chẳng phải sương
Đêm nửa đêm rồi trời đã sáng
Đến như giấc mộng xuân chẳng
mấy hồi
Đi như mây sớm không tăm dạng”
“Tuyết nhi, nếu nàng còn
sống liệu nàng có tha thứ cho ta không. Thời gian trôi qua nhanh tới
mức khiến ta luôn cảm thấy sợ hãi. Mái tóc bạc của nàng là lỗi
lầm lớn nhất trong đời ta…mãi mãi không thể chữa lại được”
Thật ra sau ngày Hoa Thiên
Tuyết đưa con trai của ông ta dời đi, bà ấy sống chết thế nào ông ta
không hề biết. Nếu bà còn sống lại mai danh ẩn tích mãi mãi không
muốn gặp ông ta khiến ông ta cứ nghĩ tới lại đau đớn nên chẳng biết
từ khi nào Tiên Gia Nhân đã tự nhủ trong lòng rằng Tuyết nhi đã chết.
Giữa màn đêm những nhân ảnh
lần lượt di chuyển tới gần chỗ Tiên lão, biết được điều đó ông ta
ngưng gảy cầm lặng lẽ ngắm nhìn ánh trăng kia.
“Rượu thuốc đã được ủ xong,
xin người hạ lệnh ngâm rượu vào nguồn nước”
Tiên lão nói
“Hành tung lặng lẽ một chút
tránh kinh động tới người trong thôn…cẩn thận đừng để Ngũ Sắc Thủy
dính vào người”
Theo lệnh của ông ta lần lượt
từng người một chia nhau chạy lên những ngọn thác chính trong thôn.
Hàng loạt hũ rượu được đổ cùng một lúc xuống, theo dòng chảy rượu
hòa nhanh vào dòng nước mát lạnh. Ngũ Sắc Thủy gặp rượu thuốc tự động
tan ra thành tửng mảng nhỏ, những mảng nhỏ lại tiếp tục tan ra thành
từng mảng nhỏ hơn. Cứ như vậy chỉ sau vài canh giờ Ngũ Sắc Thủy đã
hoàn toàn biến mất trả lại sự trong sạch cho thôn Lưu Đức.
Tiên lão cứ ngồi đó trông
những mảng Ngũ Sắc tan ra cho tới khi nó mất hẳn. Ông ta ước rằng
phải chi hận thù Tuyết nhi dành cho mình cũng như Ngũ Sắc Thủy kia
thì hay biết mấy nhưng làm sao dễ dàng như vậy được
“Trên đời có những hiểu lầm
nếu không giải quyết ngay sẽ không còn cơ hội thứ hai nữa. Ta và nàng
cũng vì điều ấy mà xa nhau mãi mãi. Ta ngồi đây tự trách bản thân
mình lại càng muốn trách ông trời kia sao lại để chúng ta gặp nhau
mà không cho chúng ta duyên phận được ở bên nhau”
Câu chuyện của hai tiền bối
Tiên Gia Nhân và Hoa Thiên Tuyết cũng như câu chuyện của Lệnh Hồ Xung
và Đông Phương cô nương. Họ đều vì một hiểu lầm không được giải quyết
kịp thời mà xa nhau mãi mãi. Có điều tiền bối Hoa Thiên Tuyết may
mắn hơn Đông Phương cô nương vài phần. Sau khi xa nhau Lệnh Hồ Xung chọn
cách yêu người khác để quên đi hình bóng nàng còn Tiên Gia Nhân vẫn ôm
chặt hình ảnh Tuyết nhi trong trái tim ông ấy để hàng ngày nhớ nhung.
Không thể cho là Lệnh Hồ Xung
sai cũng không thể nói Tiên Gia Nhân đúng. Những gì họ chọn, những gì
họ làm đều do hai từ ‘số phận’ mà ra. Số phận con người tốt hay xấu
đều do nghiệt họ tạo ra nhiều hay ít. Rồi sẽ có một ngày họ hiểu
ra rằng ông trời không đối xử tệ với ai cả, thứ ngài tạo ra đều
giúp cho họ thanh tẩy tâm hồn mình để trở nên tốt đẹp hơn. Một khi
thay đổi bản thân họ sẽ nhận được ‘số phận’ mới tuyệt hơn, đẹp hơn,
ít đau khổ hơn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét