“Xung quanh cỏ tha thướt
Liễu như làn khói xanh
Giá mà duyên chẳng đứt
Ngươi vẫn còn bên ta…”
Trái tim yêu thương mãnh liệt
không còn trong cơ thể nhưng tâm trí nàng lại chẳng thể quên. Hũ rượu
nằm lăn lóc dưới đất đã cạn từ lâu cũng không làm nàng say được. Đứng
giữa Sơn Phù Độc một mình nàng luyện kiếm pháp Hoa Sơn. Đường kiếm
nàng xuất ra nhanh như gió lại chuẩn xác tới mức những cánh hoa bay
phấp phới quanh đây đi qua đường kiếm ấy đều bị chia làm đôi.
Tình là gì? Thử hỏi thế
gian có bao nhiêu người tìm ra đáp án. Gặp được nhau do duyên số, rời
xa nhau do phận đã an bài. Mệnh trời sắp đặt sao tránh khỏi đây. Nàng
gặp hắn rồi bắt đầu để ý tới hắn, nàng cùng hắn đi một đoạn đường
dài rồi tự nhiên yêu hắn khi nào chẳng hay. Nhưng tiếc thay hắn hiểu
nhầm nàng rồi cả hai ân đoạn nghĩa tuyệt…hắn quên đi nàng kết duyên
với nữ nhân khác…nàng hận hắn một mình ôm nỗi tương tư…rồi từ hận
lại chuyển thành yêu nàng cam tâm tình nguyện hy sinh thân mình giữ cho
hắn hạnh phúc. Từ một nữ nhân không hiểu thế nào là tình, thế nào
là yêu lại trở thành người yêu nhiều nhất, kẻ chịu thiệt thòi nhiều
nhất. Người ta nói yêu là cho đi chứ không phải nhận lấy, giờ ngay cả
trái tim của mình nàng cũng cho hắn rồi, rốt cuộc nàng còn lại gì
đây.
“Tình chân chính, yêu chân
chính. Có thể ở bên nhau sẽ ở bên nhau, không thể ở bên nhau thì đành
buông tay”. Những câu nói của Phong Thanh Dương cứ văng vẳng trong đầu
nàng liên hồi.
Thần y cô nương ngừng luyện
Hoa Sơn kiếm pháp, nàng nắm chặt chuôi kiếm trong tay vận lực hủy tan
nát thanh kiếm
“Có thể hiện giờ ta vẫn chưa
thông suốt những lời ông nói nhưng buông tay từ bỏ ta đã thực hiện
thành công. Không phải để lòng ta thanh thản mà để cho hắn được hạnh
phúc bên nương tử của mình”
Mải mê suy nghĩ nàng không
biết được từ nãy tới giờ có một kẻ đứng theo dõi những đường kiếm
nàng xuất ra một cách chăm chú. Nàng giật mình ngước mắt lên thì
trông thấy Lạc Hư, có vẻ như sau một hồi khó khăn hắn cũng leo lên
được Sơn Phù Độc bằng tay bàn tay trần của mình. Vội vã đeo lại tấm
khăn che mặt nàng hỏi hắn
“Ai cho phép ngươi đặt chân lên
đây”
Lạc Hư ngạc nhiên
“Cô nương…cô nương biết tiếng
Tây Vực sao”
Thần y cô nương vẫn hỏi
“Sao ngươi dám đặt chân lên
đây”
Khi lên tới đây Lạc Hư mới
nhớ rằng thần y cô nương là người Hán, hắn cứ tưởng đã mất công
trèo lên Sơn Phù Độc rồi ai ngờ nàng cũng hiểu được tiếng Tây Vực.
Hắn vội ôm quyền, cung kính đáp
“Tôi là Lạc Hư, tới tìm thần
y cô nương mong được biết tin tức về Mạc Vô Phong”
Thần y cô nương nhìn bàn tay
hắn đầy máu và đất ít nhiều cũng hiểu hắn lên đây bằng cách nào
nên nàng cũng không làm khó Lạc Hư nữa. Nàng nói
“Ta không quen biết kẻ mà
ngươi vừa nhắc tới dĩ nhiên tin tức về hắn ta cũng không biết gì.
Ngươi cả gan dám nhìn lén ta luyện công ta thôi không truy cứu nữa giờ
mau lập tức rời khỏi đây cho ta”
Lạc Hư ngẫm nghĩ một hồi
liền nói
“Khuôn mặt của cô nương…tôi
không trông thấy gì hết”
Thần y cô nương khẽ cau mày
bởi lời hắn nói chính là điều nàng muốn hỏi nhưng không tiện hỏi ra
“Khuôn mặt ta…tốt nhất ngươi
không nên trông thấy. Nếu đã vô tình trông thấy ngươi nên quên đi”
Thấy thần y cô nương quay
người rời đi, Lạc Hư nói
“Xin cô nương dừng bước…Tôi từ
Tây Vực xa xôi tới đây chỉ để tìm tung tích của Mạc Vô Phong. Nếu cô
nương biết huynh ấy ở đâu xin cho tôi biết”
Thần y cô nương ngoảnh mặt
lại
“Mạc Vô Phong…vài tháng trước
tên Tây Vực đó có tới đây trị thương. Sau khi hắn hồi phục đã rời đi
ngay…giờ ngươi mới tới Thủy Phong cốc thì mất công rồi”
Lạc Hư vẫn cố hỏi
“Huynh ấy không nói mình rời
đi đâu sao”
Thần y cô nương nói
“Hắn có chân muốn đi đâu thì
đi tại sao phải báo cho ta”
Lạc Hư trong lòng có hơi hụt
hẫng
“Khi trông thấy những xác
chết phía ngoài thành Lạc Dương tôi cứ ngỡ đã gần đuổi kịp huynh ấy
rồi không ngờ vẫn chậm mất một bước”
Thần y cô nương nói
“Nếu không còn việc gì nữa,
ngươi rời đi được chưa”
Lạc Hư gật nhẹ quay lưng trở
đi, hắn nghĩ bụng
“Khuôn mặt cô nương ấy đâu có
xấu tại sao lại không muốn người khác nhìn thấy”
So với việc leo lên Sơn Phù
Độc thì nhảy xuống dễ hơn nhiều bởi không phải vận nhiều công lực.
Lạc Hư vừa mới mò mẫm xuống tới nơi thì thất kinh hồn vía khi trông
thấy một con sư tử lớn gầm gừ trong cốc. Trời đã tối dần nhưng
người tới khám bệnh vẫn chưa hết, trông thấy con sư tử ai nấy đều
chạy tán loạn mặc dù nó chỉ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.
Lúc này cả Tam Đại Tặc lẫn
Nhuận Nhi và Lam Phượng Hoàng cùng hai tên sư đệ của hắn đang đứng
trước mũi con sư tử nói chuyện gì đó. Chính xác là họ đang trò
chuyện với hai người đang đứng cạnh con sư tử thì đúng hơn. Chưa biết
chuyện gì xảy ra hắn cũng hiếu kỳ đi tới xem sao.
“Ta phải giải thích thế nào
nữa các người mới tin bọn ta với thần y cô nương là chỗ quen biết
hả”. Lão Tứ vò đầu bứt tai nói
Lam Phượng Hoàng vênh mặt lên
“Ngươi đem theo con sư tử này
tới dọa bọn ta còn ngụy biện gì nữa. Thần y cô nương của chúng ta
làm sao lại quen biết mấy con thú này chứ”
Tam Tặc kiễng chân lên giật
vạt áo của Lam Phượng Hoàng
“Này…thần y cô nương là của
các ngươi từ khi nào thế. Bệnh các ngươi đã tới khám, thuốc các
ngươi cũng đã uống sao còn không trở ra. Hết các ngươi tới làm loạn
lại thêm con sư tử này nữa…Mà ta thấy con sư tử này cũng đẹp đấy,
cho ta cưỡi thử được không”
Lão Đại vỗ bụng cười lớn
“Haha…vị huynh đệ thật vui
tính, nếu ngươi thích cứ lên lưng nó ngồi thử. Không có lệnh của ta
nó không làm gì ngươi đâu”
Tam Tặc thích thú chạy ngay
ra chỗ con sư tử đoạn nhảy thoắt lên lưng nó
“Đại Tặc, Nhị Tặc các huynh
xem ta có oai phong không”
Nhị Tặc cũng tới sờ qua bộ
lông của con sư tử to lớn
“Ngươi cao thêm một chút nữa
bọn ta còn công nhận là oai phong chứ như thế này chẳng khác gì trẻ
con cưỡi mèo cả”
Tam Tặc tức giận
“Ta không cao thì sao chứ,
huynh tức vì không được ngồi lên lưng nó nên nói vậy chứ gì”
Lão Tứ nói
“Đại ca, xem ra chúng ta không
gọi thì thần y cô nương không ra mặt đâu”
Lão Đại chống tay ngang hông
“Chuyện đó cứ để ta lo…mấy
người các ngươi bịt tai lại đi”
Lam Phượng Hoàng nói
“Bịt tai…tại sao ta phải…”
Một thanh âm khủng khiếp phát
ra khiến Lam Phượng Hoàng cùng những người khác đều phải nhanh tay che
hai tai của mình lại. Tai bịt chặt rồi nhưng vẫn còn nghe rõ mồn một
tiếng nói của Lão Đại chứng tỏ âm thanh này thật phi thường.
“Huynh đệ Vạn Thú sơn trang
tới Thủy Phong cốc cầu kiến thần y cô nương. Không gặp không về”. Lão
Đại nói.
Hắn vừa dứt câu thì thanh âm
kia cũng ngừng lại. Trương Thiên Lạc thì thầm với Đường Chính Thiên
“Xem ra trung nguyên lắm thứ
võ công quái dị thật, lần đầu đệ được chứng kiến giọng nói to như
thế này”
Đường Chính Thiên gật gù
“Giọng nói này mà đem ra hét
tại Côn Luân chắc tuyết trên núi lở hết mất”
Những người trong cốc chưa
kịp hoàn hồn thì một thanh âm khác lại vang lên như muốn xé rách tai
họ ra. Cây cối xung quanh rung động như trời có bão, nước dưới mặt hồ
bị thanh âm ấy đẩy tràn hết lên bờ
“Lão Tứ, ngươi đã hứa với ta
không đem theo mấy con thú đó tới làm phiền mọi người trong Thủy Phong
cốc tại sao lại nuốt lời”
Lão Đại nói
“Để ta giải thích…chuyện là
thế này huynh đệ Vạn Thú sơn trang ban đầu có ý định tới Thủy Phong
cốc biếu lễ vật cho ân nhân nhưng nghe giang hồ đồn đại thần y cô nương
không nhận bất cứ thứ gì từ tay người bệnh cho nên mọi người đều
nhất trí ý kiến mời cô nương đến Vạn Thú sơn trang dự đại tiệc. Như
vậy không coi là Lão Tứ nuốt lời chứ”
Thần y cô nương từ trong Sơn
Phù Độc đáp xuống nơi Lão Đại và Lão Tứ đứng chỉ trong nháy mắt.
Trông thấy nàng Lão Tứ cúi đầu kính cẩn
“Thần y cô nương, chúng ta lại
gặp nhau rồi”
Nhuận Nhi từ từ tiến lên một
bước
“Tỷ tỷ quen biết bọn họ
thật sao. Vậy mà mọi người cứ không cho họ vào trong. Xin lỗi hai vị
đại ca…xin lỗi hai vị đại ca”
Lão Tứ nói
“Cẩn thận như vậy là tốt. Cô
nương không cần xin lỗi”
Lão Đại tiếp tục câu chuyện
với thần y cô nương
“Cô nương quyết định thế nào,
đại tiệc chào đón ân nhân của Vạn Thú sơn trang vẫn đang chờ cô nương
đấy”
Thần y cô nương nói
“Ta còn rất nhiều việc tại
Thủy Phong cốc không có thời gian đi đâu cả”
Tam Tặc tiếc đứt ruột
“Đại tiệc…đại tiệc đấy thần
y cô nương. Họ đã cất công tới mời chúng ta sao có thể từ chối được”
Đại Tặc nói
“Đại tiệc dành riêng cho thần
y cô nương không có phần cho ngươi đâu”
Lam Phượng Hoàng chế giễu Tam
Tặc
“Phải đó…ngươi có dự đại
đại tiệc cũng chẳng cao lớn thêm chút nào đâu”
Tam Tặc nói
“Các người thật là, lúc nào
cũng lôi ta ra làm trò đùa. Ta không chơi với các người nữa”
Nhuận Nhi thầm nghĩ
“Thần y tỷ tỷ hàng ngày ở
trong Thủy Phong cốc chẳng nói chuyện với ai cứ buồn rầu một mình.
Lần này tham dự đại tiệc là cơ hội để tỷ tỷ cảm nhận niềm vui
mình nhất định phải giúp hai đại ca kia mời được tỷ ấy đi”
Nhuận Nhi tươi cười đáp
“Muội và ba vị đại ca đã
học y thuật của tỷ nhiều tháng nay hầu hết người bệnh tới Thủy
Phong cốc mọi người đã tự tay chữa khỏi. Hơn nữa tham dự đại tiệc
cũng chỉ đi có vài ngày, tỷ tỷ cứ an tâm giao công việc tại Thủy
Phong cốc cho mọi người là được rồi”
Đại Tặc nhìn vẻ mặt Nhuận
Nhi thì hiểu ý ngay, hắn nói
“Đúng vậy, thần y cô nương. Cô
nương nên đi đây đi đó cho khuây khỏa tâm hồn một chút nếu không về sau
dễ…sinh tâm bệnh lắm, ta đọc trong cuốn sách cô nương đưa người ta có
nói vậy”
Nhị Tặc nói
“Này, sao huynh lại trù cho
thần y cô nương sinh bệnh thế”
Thần y cô nương vẫn nhất
quyết không đồng ý
“Ta không thích giao du với
người trong giang hồ nữa. Cuộc sống tại Thủy Phong cốc khiến ta tĩnh
tâm hơn so với nơi khác. Thành ý của các ngươi ta nhận là được rồi,
các ngươi quay trở về đi”
Lão Đại xua tay
“Như vậy không được đâu cô
nương. Ta đã lớn tiếng tuyên bố với toàn thể huynh đệ Vạn Thú sơn
trang sẽ mời được ân nhân của ta nay đã là thần y cô nương nổi danh
giang hồ tới sơn trang tham dự đại tiệc. Biết công phu của cô nương
thuộc hàng cao thủ nên ta cũng đã chuẩn bị một cuộc tranh đấu giữa
các huynh đệ dưới quyền bốn trang chủ để cô nương nhận xét giúp họ
tiến bộ hơn. Giờ cô nương từ chối thẳng thừng như vậy, Lão Đại ta
còn mặt mũi nào nữa”
Lão Tứ nói
“Chỉ là tham dự đại tiệc
thôi mà, xin cô nương hãy bớt chút thời gian…”
Thần y cô nương quay người
bước vào nhà gỗ lục trúc không thèm nói thêm câu nào. Thấy sự quyết
tâm của nàng, Lão Tứ quay ra nhìn Lão Đại nói
“Chúng ta đành phải dùng hạ
sách thôi đại ca”
Lão Đại thở dài
“Không ngờ cô nương ấy cứng
đầu như vậy”
Lão Tứ nói
“Chắc hôm nay cô nương có
chuyện không vui nên từ chối lời mời của chúng tôi. Nếu vậy chúng tôi
đành ngồi đây chờ tới ngày hôm sau mời lại cô. Nếu ngày hôm sau cô
vẫn không đồng ý chúng tôi sẽ ngồi thêm ngày nữa. Ngày nào cô nương
chưa đồng ý ngày đó bọn tôi còn ngồi lại đây”
Nghe bọn chúng nói vậy nàng
vẫn lẳng lặng tiến vào trong nhà gỗ lục trúc nghỉ ngơi. Nhuận Nhi
thắc mắc
“Không lẽ hai vị đại ca định
làm vậy thật sao”
Lão Tứ tươi cười
“Cô nương yên tâm, bọn ta đã
tính cả rồi. Sang ngày hôm sau cô nương sẽ hiểu hạ sách này”
Tam Tặc nói
“Các ngươi có quá tự tin
không dây vào thần y cô nương cẩn thận có ngày gặp họa đấy”
Đại Tặc nói
“Bọn họ nói ngày hôm sau
chúng ta sẽ hiểu vậy giờ đi ngủ thôi mai rồi tính tiếp”
Lam Phượng Hoàng hỏi Lạc Hư
kẻ nãy giờ chỉ im lặng dõi theo mọi chuyện. Thật ra trong đầu hắn lúc
này vẫn thấp thoáng hình ảnh nữ nhân múa kiếm trong Sơn Phù Độc, có
lẽ khuôn mặt sau lớp vải che mặt của nàng đang dần chiếm lĩnh tâm
trí hắn
“Giờ muội mới nhớ ra…huynh
gặp thần y cô nương có nói được với cô ấy câu nào không”
Lạc Hư lắc đầu
“Cô nương ấy không biết tung
tích của Mạc Vô Phong”
Lam Phượng Hoàng cười nhẹ
nhõm
“Tiếc…thật đấy. À mà sao
huynh biết, chẳng lẽ thần y cô nương hiểu tiếng Tây Vực hả”
Lạc Hư gật nhẹ
“Ta cũng hơi bất ngờ vì
chuyện ấy”
Lam Phượng Hoàng thán phục
nàng
“Cô ấy lắm tài thật đấy,
không những thông thạo y thuật, công phu cao thâm mà tiếng Tây Vực cũng
biết. Người ta gọi đấy là văn võ song toàn đấy…chỉ không biết dung
nhan ra sao”
Lạc Hư khẽ nói
“Rất đẹp…rất đẹp”
Lam Phượng Hoàng ngạc nhiên
“Sao huynh biết được”
Lạc Hư giả vờ quay mặt đi
chỗ khác
“Không…huynh chỉ…huynh chỉ
đoán vậy thôi”
Lam Phượng Hoàng cười
“Huynh ngốc thật đấy, tài
năng toàn vẹn như thần y cô nương lại đẹp như mỹ nhân há chẳng phải
con người hoàn mỹ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài sao. Trên đời
này làm gì có ai như vậy”
Đường Chính Thiên nói
“Đến tận nơi này cũng không
có chút tin tức gì của Mạc đại ca. Vậy giờ chúng ta đi đâu đây”
Lạc Hư nói
“Ta cũng chưa biết nữa…Nhất
định huynh ấy chỉ ở đâu đó tại trung thổ thôi sao lại khó tìm như
vậy”
Lam Phượng Hoàng an ủi hắn
“Trung thổ rộng lớn lắm,
chúng ta đi tìm Mạc Vô Phong ở chỗ này thì người đó lại đang di
chuyển qua chỗ khác. Muội nghĩ hay huynh cùng muội tới Hằng Sơn phái
đi, biết đâu lại hỏi thêm được tin tức từ ai đó”
Lạc Hư gật nhẹ
“Nghe theo muội vậy, đúng là
hiện giờ huynh cũng không biết nên đi đâu nữa”
Đường Chính Thiên khua khoắng
hai tay
“Này…này đệ nghĩ hay là ở
lại đây một hôm xem hai tên kia bày trò gì đi”
Trương Thiên Lạc hứng thú
“Đệ cũng muốn xem nữa, dù
sao trời cũng tối rồi. Chúng ta ở lại nhé Lạc đại ca”
Nghe theo các sư đệ, Lạc Hư
cùng mọi người tìm một mảnh đất trống trong cốc nằm nghỉ đợi xem
hai huynh đệ Vạn Thú sơn trang sẽ đối đầu với thần y cô nương như thế
nào sau đó sẽ đi theo Lam Phượng Hoàng tới Hằng Sơn phái.
Như thường lệ, mặt trời vừa
ló dạng đã trông thấy vài ba người bệnh tới cốc Thủy Phong. Có điều
chẳng một ai dám bước vào bên trong do họ sợ con sư tử lớn ngồi chễm
trệ ngay đó. Có vài người liều lĩnh định luồn qua sau con sư tử nhằm
tiến vào trong nhưng nó nhổm ngay dậy gầm gừ vài tiếng khiến bọn họ
sợ hãi chạy đi ngay. Hóa ra hạ sách mà huynh đệ Vạn Thú sơn trang
nhắc tới chính là kế này, có vẻ như ngay từ đầu họ đã biết mời
được thần y cô nương tới sơn trang không phải chuyện dễ nên mới đem theo
con sư tử đi cùng.
Trong nhà gỗ lục trúc, thần
y cô nương đã thức dậy từ lâu. Nàng chỉ ngồi trên giường lặng lẽ lắng
nghe tình hình bên ngoài chứ không làm bất cứ hành động gì. Nghe
tiếng sư tử gầm nàng đoán ra ngay hai huynh đệ Vạn Thú sơn trang định
dùng con sư tử ép nàng đi dự đại tiệc. Nàng thầm nghĩ
“Không thể để con sư tử này cứ
ở đây mãi cản trở những người muốn tới Thủy Phong cốc được”
Thần y cô nương bước ra ngoài
tìm gặp hai huynh đệ Vạn Thú sơn trang nhưng không thấy họ đâu. Bên
ngoài chỉ có con sư tử chắn lối cùng Nhuận Nhi và Tam Đại Tặc đang
la ó xung quanh.
“Hai tên kia điên thật rồi,
vứt con sư tử ngay giữa đường thế này ta lấy chỗ đâu mà đi chứ”. Tam
Tặc nói
“Con sư tử chết tiệt, cứ
bước tới gần là nó gầm gầm gừ gừ dọa chết đệ rồi đại ca”. Nhị
Tặc nói
“Hay chúng ta làm thịt nó đi”.
Đại Tặc vắt tay lên trán suy ngẫm
Nhuận Nhi phản đối
“Không được, dù sao nó cũng
là một sinh linh sống. Hơn nữa nó ngồi đây là do nghe lời của chủ hà
tất gì các huynh lại muốn giết nó”
Tam Tặc nói
“Vậy chúng ta chia nhau ra tìm
hai tên chủ chết tiệt của nó tới đây ôm nó đi chỗ khác”
Thần y cô nương đột nhiên lên
tiếng
“Khỏi cần các ngươi đi tìm”
Đại Tặc nói
“Cuối cùng thần y cô nương
cũng ra mặt rồi, xử trí con sư tử này thế nào đều nhờ cô quyết
định”
Tam Tặc nói
“Nhưng hai tên kia đã trốn mắt
tăm rồi, giờ cô nương làm sao để tìm được chúng”
Nhị Tặc nghệt mặt ra
“Không lẽ…không lẽ…lại là
cái chiêu đó. Nguy rồi mọi người bịt tai lại ngay…”
Thần y cô nương lại sử dụng
thiên lý truyền âm phát tán lời nói bằng nội lực ra khắp nơi trong
cốc
“Không phải huynh đệ Vạn Thú
sơn trang các ngươi muốn ép ta ra mặt hay sao. Giờ ta đã ở đây các
ngươi còn không mau xuất đầu lộ diện”
Tiếng nói lớn vừa ngắt cũng
là lúc từ trên không hai huynh đệ Vạn Thú sơn trang đang đáp xuống ngay
trước mũi con sư tử. Trông thấy chủ trước mặt con sư tử cúi đầu
xuống liếm qua liếm lại thân hình to xác của Lão Đại.
Lão Tứ nói
“Không lẽ cô nương đã đồng ý
tới dự đại tiệc của Vạn Thú sơn trang”
Thần y cô nương đáp lạnh tanh
“Ta gọi các ngươi ra ý muốn
các người hãy mau chóng đưa con sư tử này đi chỗ khác”
Lão Đại nói
“Xin lỗi đã đắc tội với cô
nương nhưng bọn ta đã hết cách mới phải dùng tới hạ sách này. Huynh
đệ Vạn Thú sơn trang lăn lộn trong giang hồ từ thời Tống cho tới nay
hiểu được bao nhiêu đạo nghĩa. Nếu ngay cả ân nhân của mình ta gặp
lại không thể báo đáp, Lão Đại ta còn mặt mũi nào nhìn các huynh
đệ đây”
Thần y cô nương nói
“Khi đó ta cứu ngươi với mục
đích xem thử những suy nghĩ của ta về y thuật là đúng hay sai. Liều
thuốc ta đưa cho các ngươi bản thân ta cũng không biết là dược hay là
độc. Ngươi sống được sau khi uống chỗ thuốc đó do số ngươi chưa tận
nên ông trời thương tình mà thôi. Nếu ngươi muốn báo đáp ơn nghĩa nên
đi gặp lão thiên gia chứ đừng tìm tới ta”
Lão Tứ nói
“Dù cô nương cứu người vì
mục đích nào đi chăng nữa cũng đều xuất phát từ cái tâm lương thiện.
Bọn ta không quan tâm ông trời quản mệnh của mọi người ra sao càng
không tin vào số phận. Điều duy nhất bọn ta biết là trong lúc bọn ta
khó khăn nhất không tìm được một ai có khả năng cứu sống đại ca thì
cô nương xuất hiện và thực hiện điều đó”
Thần y cô nương lớn tiếng với
hắn
“Ta không lương thiện như ngươi
nghĩ đâu. Ngay bây giờ ta sẽ cho ngươi biết rằng các ngươi đã nhầm khi
tới đây tìm gặp ta”
Nhanh như cắt thần y cô nương
tiến thẳng về phía con sư tử cùng sự tức giận trong lòng, nàng giơ
tay lên định kết liễu nó nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy như vậy
thật nhẫn tâm
“Ta đã thề sẽ không bao giờ
giết người nữa nhưng trước mặt chỉ là một con thú tại sao ta không
nỡ ra tay. Ngươi muốn giết nó lắm sao…Đông Phương Bất Bại…ngươi đang
bực tức sao…Đông Phương Bất Bại…Ta không cho phép ngươi làm vậy. Chính
bản tính độc ác này của ngươi đã khiến ta mất đi tất cả…giờ ta sẽ
lấy đi tất cả của ngươi”
Đôi tay nàng buông thõng
xuống, lẳng lặng quay mình lại bước đi nơi khác. Huynh đệ Vạn Thú sơn
trang không ngờ đã khiến thần y cô nương tức giận như vậy nhưng may là nàng
đã thu lại ý định giết chết con sư tử.
“Đại ca, cô ấy đã cương quyết
như vậy…đệ nghĩ hay là bỏ đi. Chúng ta quay về Vạn Thú sơn trang xin
lỗi các huynh đệ là được mà”
Lão Đại vuốt ve con sư tử,
lòng nặng trĩu
“Chỉ trách Lão Đại ta vô năng
không tìm được cách nào tử tế hơn”. Ông ta nói với con sư tử của
mình “Đứng dậy trở về nào”
Con sư tử nhận được lệnh từ
Lão Đại liền đứng lên, lúc này mọi người mới trông thấy hết dáng
vẻ đồ sộ của nó. Đôi mắt nó cứ nhìn chăm chăm vào thần y cô nương
như bày tỏ sự luyến tiếc cùng chủ nhân. Nó gầm lên một tiếng tạm
biệt nàng rồi quay người bước đi.
“Đợi đã”. Thần y cô nương lên
tiếng.
Lão Tứ quay lại hỏi chuyện
“Không biết cô nương còn việc
muốn nói với bọn ta”
Nàng nhắm mắt lại thở một
hơi thật dài
“Ta sẽ tham dự đại tiệc của
các người nhưng ta có một điều kiện”
Lão Đại mừng rỡ hồ hởi nói
“Tốt quá rồi…cuối cùng cô
nương cũng đồng ý. Đừng nói một điều kiện dù cô nương muốn một vạn
điều kiện huynh đệ Vạn Thú sơn trang cũng đáp ứng cho cô nương hết”
Thần y cô nương nói
“Nói với người của hai ngươi
giữ kín danh tính của ta tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài.
Ta không muốn đi tới đâu cũng bị người khác chỉ trỏ bàn tán”
Lão Đại cam đoan
“Chuyện này có khó gì…cô
nương cứ yên tâm…huynh đệ Vạn Thú sơn trang ai cũng biết sẽ được tiếp
đón thần y cô nương nhưng không ai được mở miệng gọi cô nương như vậy
cũng không được để lộ tin thần y cô nương tới sơn trang ra bên ngoài”
Thần y cô nương gật nhẹ
“Vậy ta yên tâm rồi. Khi nào
các ngươi tổ chức đại tiệc ta sẽ tới”
Lão Tứ nói
“Đây là đại tiệc dành cho cô,
bất cứ khi nào cô nương tới tiệc sẽ được bắt đầu ngay”
Nàng ngạc nhiên
“Có thể như vậy sao?”
Lão Đại vỗ ngực khoe khoang
“Đương nhiên rồi, nói gì chứ
tiệc tùng thì huynh đệ Vạn Thú sơn trang lúc nào cũng trong tư thế
chuẩn bị. Ta đảm bảo đặt chân tới sơn trang rồi cô nương sẽ thích cho
mà xem”
Tam Tặc nói
“Có phần cho bọn ta không thế”
Nhuận Nhi nói
“Thần y tỷ tỷ rời khỏi Thủy
Phong cốc đương nhiên mọi người phải ở lại làm thay công việc của tỷ
tỷ rồi. Tam Tặc đại ca nghĩ đi đâu vậy”
Đại Tặc nói
“Nào có mấy khi thần y cô
nương được thảnh thơi, giờ nên để cô ấy hưởng thụ một chút. Ta thấy
bây giờ cô nương đi luôn cũng được, không phải lo lắng chuyện trong cốc
đâu”
Nhị Tặc nói
“Đại Tặc nói phải đấy, cô
nương không tin tưởng bọn ta sao”
Lão Tứ cười vui vẻ
“Xem ra những người trong cốc
đối xử rất tốt với cô nương. Hay là cô nương nghe theo họ một lần
cũng được”
Thần y cô nương lẩm bẩm
“Các ngươi đúng là một đám
nhiều chuyện”
Thế rồi nàng chắp hai tay sau
lưng bước đi vội vã tới chỗ huynh đệ Vạn Thú sơn trang ngay. Tam Tặc
trông dáng vẻ đó của nàng hắn thắc mắc
“Cô nương…cứ thế mà đi luôn
sao. Không mang theo chút gì hả…ý ta là nữ nhân ấy…khi họ đi đâu xa
thường chuẩn bị rất nhiều thứ như gương lược, túi thơm, trang sức”
Nàng trừng mắt lên nhìn hắn
“Ngươi nói nhiều quá đấy,
cẩn thận ta nhổ sạch hàm răng của ngươi đi đến lúc ấy ngươi sẽ hiểu
cảm giác trông thấy thịt mà không được nếm khó chịu ra sao”
Tam Tặc lấy hai tay bịt miệng
lại, lí nhí nói trong tiếng cười vang của những người xung quanh
“Ta…ta không muốn mất răng…ta
không muốn mất răng”
Trông thấy hắn sợ ra mặt,
khóe miệng nàng chợt mỉm cười khe khẽ. Nàng chợt nhận ra rằng thời
gian là giải dược hữu hiệu cho tâm hồn tổn thương nặng nề của chính
mình. Trên con đường cố gắng xóa đi những kí ức buồn sẽ có những
câu chuyện vui vẻ khác xảy đến nhưng rất khó để nhận ra nếu nàng
không cho phép bản thân đón nhận nó. Tam Đại Tặc cùng Nhuận Nhi đã
tới Thủy Phong cốc một khoảng thời gian mà giờ nàng mới thấy bọn
họ thú vị như vậy, hồn nhiên như thế, khi vui thì cười, khi buồn thì
ủ rũ chẳng phải giấu đi bất kỳ cảm xúc nào.
Lão Tứ nói với nàng
“Chúng ta đi thôi”
Tại nơi sắc thuốc đám đệ tử
Côn Luân cùng Lam Phượng Hoàng cũng chứng kiến hết những điều vừa
mới xảy ra. Lam Phượng Hoàng hít một hơi dài
“Thần y cô nương đi rồi tự
nhiên cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn. Mấy người kia phải sống với cô
ấy hàng ngày chắc tinh thần giờ còn cứng hơn sắt thép rồi ấy chứ”
Đường Chính Thiên nói
“Tức thật…ta đoán chắc như
đinh đóng cột rằng cô nương lạnh lùng đó sẽ một chưởng kết liễu con
sư tử. Ai ngờ tới phút cuối lại nương tay”
Trương Thiên Lạc nói
“Vậy là đệ thắng rồi nhé.
Đệ phải đánh dấu lại ngày hôm nay mới được, lần đầu tiên đệ thắng
huynh trong một ván cược”
Đường Chính Thiên không phục
“Như thế mà coi là thắng sao,
huynh mất công ngồi suy đoán còn đệ chỉ có mỗi công việc chọn ngược
lại đáp án của huynh chẳng phải suy nghĩ gì cả. Ván này hủy đi”
Trương Thiên Lạc nói
“Sao huynh chơi xấu vậy. Lạc
đại ca, huynh nói gì đi chứ…Đường đại ca thật xấu tính”
Lạc Hư nói
“Cả hai đệ cùng nhau kiểm
điểm lại bản thân mình đi. Sao dám đem một cô nương ra làm trò cá
cược hả”
Lam Phượng Hoàng nói
“Thôi mà Lạc Hư…bọn họ chỉ
đùa cho vui huynh cần gì phải nghiêm nghị như thế”
Đường Chính Thiên thì thầm
vào tai Trương Thiên Lạc
“Này…Lạc sư huynh vừa bênh
vực một nữ nhân sao. Chuyện hiếm gặp đấy”
Trương Thiên Lạc nói
“Huynh nhắc đệ mới để ý…đúng
là Lạc sư huynh vừa lên tiếng bênh vực cô nương đó”
Lam Phượng Hoàng vỗ mạnh vào
vai hai tên đang thì thầm với nhau lớn tiếng nói
“Lạc Hư đã đi được một đoạn
rồi đấy. Hai ngươi muốn ở lại đây luôn sao mà còn chưa vác xác đi”
Đường Chính Thiên thắc mắc
“Đi…đi đâu cơ”
Lam Phượng Hoàng nói
“Tới nơi ở của ta…Thông Thiên
cốc – Hằng Sơn phái”
Khi những người này rời khỏi
Thủy Phong cốc thì huynh đệ Vạn Thú sơn trang cùng thần y cô nương đã
đi được một đoạn khá xa. Nói là đi thì không đúng lắm, ba người họ
đều vận công tăng tốc đôi chân của chính mình. Chiêu thức này giang hồ
gọi là Thần hành vô tung, thở xong một nhịp đã đi được vài dặm rồi.
Ba bóng người lướt nhanh tới nỗi con sư tử của Lão Đại phải vất vả
lắm mới theo kịp được.
Qua khỏi địa phận Ngũ Bá
Cương ba nhân ảnh mới dừng lại. Lão Đại trông có vẻ là người mệt
nhất, ông ta thở hổn hển
“Thần hành vô tung của cô
nương đã đạt tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần rồi. Những người như
cô ngày đi ngàn dặm không phải chuyện khó nhưng Lão Đại ta thì già
rồi, không theo nổi…hahaha”
Lão Tứ nói
“Xem ra không phải chỉ một
mình đệ thấy đuối sức. Lão Tứ ta thật sự…rất…khâm phục cô nương”
Thần y cô nương nói
“Ta thấy công lực các ngươi
cũng thuộc loại khá khẩm trong giang hồ, chịu khó tu luyện thêm vài
chục năm sẽ có tốc độ như ta thôi”
Lão Tứ cười không ra hơi
“Chỉ sợ tới lúc đó tốc độ
của cô nương còn nhanh hơn gấp nhiều lần bây giờ. Có tu luyện thêm
mười năm, hai mươi năm ta cũng chẳng thể so với cô được. Nhưng sao cô
nương lại dừng tại đây vậy”
Thần y cô nương lấy tay gỡ
mảnh vải che mặt của mình xuống. Nàng lưỡng lự một chút trước ánh
nhìn của hai huynh đệ Vạn Thú sơn trang rồi mới lên tiếng
“Không phải ta đã nói rồi
sao, ta không muốn đi tới đâu người ta cũng nhận ra ta là thần y cô
nương”
Lão Tứ tấm tắc khen ngợi
nàng
“Người thường muốn giấu thân
phận đều phải giấu mặt còn cô nương vì không muốn ai nhận ra nên gỡ
bỏ khăn che mặt của mình. Từ lúc gặp cô nương, Lão Tứ ta đã được
chứng kiến không biết bao điều đặc biệt từ cô rồi”
Lão Đại nói
“Có điều này ta quên chưa
hỏi. Cô nương không muốn huynh đệ Vạn Thú sơn trang gọi là thần y cô
nương vậy bọn ta phải xưng hô ra sao”
Nàng ngẫm một lát rồi nói
“Cứ gọi ta là…Nhược Thủy
Liên”
Lão Tứ nói
“Nhược Thủy Liên…cái tên thật
đẹp. Liên là hoa sen, Thủy là nước. Tính của nước là lưu loát, chứa
trong bình nào nước sẽ có hình dạng của bình ấy. Tên của cô nương nói
rằng cô là người mang tính cách…ôn hòa, nhã nhặn đi đâu cũng được
mọi người mến yêu”
Nàng cười lớn
“Ngươi tự ngẫm xem điều đó
đúng hay sai”
Lão Đại lắc đầu
“Lão Tứ thường ngày rất hiểu
nghĩa ẩn trong tên người khác nhưng hôm nay lại không giải thích được
tên của cô nương. Người nghĩ ra cái tên này không biết ý muốn nói lên
điều gì”
Thần y cô nương nói
“Tính của nước đúng là lưu
loát, trên thế gian này thử hỏi có thứ gì không cần đến nước. Nước
tưới cho cây tươi tốt vô điều kiện không cần cây kia trả lại gì cho
nước hay không. Nước là thế, không bao giờ oán trách những người phụ
nó cho dù họ có đối xử tàn nhẫn với nó thế nào, có cố xa lánh
nó ra sao, nó vẫn âm thầm ở bên trao những gì tinh khiết nhất cho
người đó, giữ lại cặn bẩn cho bản thân mình”
Lão Tứ nói
“Hóa ra từ Thủy trong tên của
cô lại có ý nghĩa sâu xa như vậy. Hôm nay Lão Tứ đã được mở mang đầu
óc rồi”
Thần y cô nương hỏi huynh đệ
Vạn Thú sơn trang
“Sơn trang của các người ở
Thành Đô sao. Vậy thì hơi xa đấy”
Lão Đại nói
“Chính xác là ngoại ô Thành
Đô, hầu hết đất đai ngoài đó đều là của sơn trang bọn ta. Vạn Thú
sơn trang chia làm bốn khu thuộc Đông, Tây, Nam, Bắc. Mỗi khu huấn luyện
một loài thú và đều có trang chủ nắm quyền. Ta và Lão Tứ, Lão
Nhị, Lão Tam đều là trang chủ nhưng trừ Lão Tứ ra bọn ta đều huấn
luyện những loài thú dữ nguy hiểm. Ta nghĩ Nhược cô nương sẽ thích
tới xem qua khu của Lão Tứ hơn đấy”
Nàng hơi hiếu kỳ một chút
“Không phải khu của hắn nuôi
toàn khỉ đấy chứ, lúc trước ta đã trông thấy hắn cùng con hầu tử
của mình quấn quít bên nhau”
Lão Tứ ngại ngùng
“Khiến cô nương chê cười rồi,
tính ta từ nhỏ đã vậy chỉ thích những loài vật hiền lành chứ không
như các đại ca. Nhưng khu của ta không chỉ có hầu tử thôi đâu, tới nơi
ta sẽ dẫn cô đi thăm thú chắc chắn sẽ không khiến cô thất vọng”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét