Tam Đại
Tặc trông thấy thần y cô nương đứng trên mặt nước bọn chúng vô cùng
kinh hãi. Sau lưng nàng thì huênh hoang mở miệng ra là muốn báo thù
giờ nàng ở ngay trước mặt chân tên nào tên nấy lại run lên bần bật.
Tuy biết là giờ có chạy cũng không thoát bởi khi trước chúng đã
được nếm thử nội công của nàng nhưng bọn chúng vẫn theo phản xạ mà
lùi dần về phía sau. Về phần Nhuận Nhi khi trông thấy thần y cô nương
lại vô cùng khâm phục vẻ đẹp kín đáo đó nhưng vẫn không quên lí do
mình tới nơi này, tiểu cô nương vừa định mở miệng kể lại chuyện ở
thôn Lưu Đức thì thần y cô nương chợt lên tiếng
“Ba
người các ngươi lại muốn tới gây chuyện sao”
Tam Đại
Tặc sợ hãi cùng hô lên
“Không
phải”
Nhuận
Nhi cảm thấy khó hiểu
“Gây
chuyện là sao. Ba huynh nói thần y cô nương thấy chết không cứu còn
đuổi đánh các huynh mà”
Tam Tặc
xua tay
“Cô nương
không hiểu chuyện đừng can thiệp vào”
Nhuận
Nhi cũng không để ý tới vấn đề đó của họ nữa liền cầu xin thần y
cô nương ngay lập tức
“Xin
thần y tỷ tỷ hãy bớt chút thời gian tới thôn Lưu Đức cứu người.
Hàng trăm người tại đó bị nhiễm độc rất nặng họ không thể tới đây
được”
Thần y
cô nương khẽ nhún chân trên mặt nước lập tức thân hình nàng bật lên
cao đáp xuống nơi Nhuận Nhi đứng
“Mỗi
ngày trôi qua đều có rất nhiều người tìm tới Thủy Phong cốc nhờ ta
bắt mạch bốc thuốc, ngươi nói xem ta làm sao mà rời đi được”
Nhuận
Nhi rất sợ mình vất vả tới được nơi này mà không đưa được thần y cô
nương về thôn Lưu Đức cứu giúp các đại thúc đại tẩu cô ấy sẽ làm
nghĩa phụ thất vọng, chính bản thân cô ấy cũng sẽ thất vọng không
kém. Khóe mắt Nhuận Nhi đã bắt đầu ngấn lệ
“Nếu tỷ
tỷ không tới mọi người sẽ chết hết, họ đều là những người tốt
trong thôn chưa bao giờ làm việc gì thất đức cả. Xin tỷ tỷ hãy ghé
qua thôn Lưu Đức”
Tam Đại
Tặc nghĩ rằng thần y cô nương mải lo chuyện của Nhuận Nhi nên không để
ý tới chúng nên bọn chúng đưa mắt nhìn nhau chuẩn bị chạy trốn ai
ngờ vừa quay lưng lại cả ba người đều bị nàng điểm huyệt từ xa,
toàn thân không thể cử động. Ba tên đó chỉ biết mếu máo nhìn nhau
không biết được kết cục sau đó sẽ như thế nào.
Thần y
cô nương vẫn lạnh như băng quay đầu bước đi
“Trên
giang hồ đâu chỉ mình ta có thể cứu họ, ngươi hãy rời khỏi Thủy
Phong cốc tới Ngũ Bá Cương tìm tên Bình Nhất Chỉ mà thỉnh giáo hắn”
Nhuận
Nhi lúc này không biết phải làm sao nữa, cô ấy quỳ trước mặt nàng,
những giọt lệ ngấn trên khóe mắt đã tuôn trào xuống má
“Nếu
tìm Bình Nhất Chỉ thôn Lưu Đức sẽ phải tàn sát vô số mới thỏa điều
kiện của người đó. Rút kiếm sát sinh, người dân thôn Lưu Đức tuyệt
đối sẽ không làm. Xin tỷ tỷ hãy thương tình giúp muội một lần này
thôi sau này muội nhất định sẽ trả ơn tỷ. Tất cả mọi người trong
thôn Lưu Đức sẽ mang ơn tỷ”
Thần y
cô nương vẫn kiên quyết
“Ta cứu
các người không cần ai phải mang ơn cả. Chuyện của ngươi ta không thể
giúp được, ngươi hãy đi tìm người khác đi”
Mạc Vô
Phong từ nãy tới giờ chứng kiến cảnh Nhuận Nhi khóc lóc van xin mà
mặt cô nương kia không hề chuyển sắc hắn nói
“Mang
danh thần y mà thấy người chết lại giương mắt lên nhìn, cô nương không
thấy xấu hổ với cái danh người ta đặt cho mình sao”
Lão
thầy đồ thấy hắn mở miệng lập tức dịch ngay ra tiếng Hán
“Xưng
hiệu thần y nhưng thấy người chết lại chống mắt lên nhìn, cô không
thấy xấu hổ với cái danh giang hồ đặt cho hay sao”
Tam Đại
Tặc nghe những lời này xong bọn chúng ai nấy đều đổ mồ hôi hột. Tam
Tặc thì thầm nói
“Phen
này có thêm người chết chung với ba huynh đệ ta rồi”
Nhị Tặc
tán đồng
“Phải
đó, giờ thì đừng mong cô ta chữa trị nội thương cậu ấy nữa”
Thần y
cô nương không bước tiếp vào trong cốc nữa, nàng đứng yên đó nhưng
cũng chẳng nói câu nào. Mạc Vô Phong chạy tới đỡ Nhuận Nhi đứng lên,
hắn trông ra phía nàng thắc mắc
“Khi cô
hành nghề y chẳng lẽ cô không muốn bản thân cứu được càng nhiều
người càng tốt sao. Không nói những kẻ đen đủi không gặp được cô,
hiện giờ người ta đã tới tận đây cầu xin cô cứu giúp mà cô lại đối
xử với người ta như vậy không thấy hơi quá sao”
Lão
thầy đồ lại dịch nguyên câu nói đó ra tiếng Hán, Nhuận Nhi nghe xong
tự nhiên trong lòng thấy rất biết ơn hắn còn Tam Đại Tặc càng đổ
nhiều mồ hôi hơn. Thấy nàng chỉ quay lại nhìn chằm chằm hắn mà không
nói câu gì, Nhuận Nhi nói khẽ với lão thầy đồ
“Ông mau
bảo huynh ấy đừng nói nữa. Tôi nghĩ huynh ấy chọc giận thần y tỷ tỷ
rồi, nội thương trong người huynh ấy còn cần tỷ tỷ cứu giúp nữa”
Lão
thầy đồ truyền lại lời của Nhuận Nhi cho hắn nghe nhưng Mạc Vô Phong
xua tay ý muốn lão ta bảo cô ấy đừng lo cho hắn. Tay kia hắn lại đưa
lên bịt miệng, ho lên vài hồi. Một chân hắn lúc này đã khụy xuống,
có lẽ sức chịu đựng của hắn đã được dùng hết trên đường tới cốc
Thủy Phong. Hắn bắt đầu thổ huyết ra nền đất, Nhuận Nhi lo lắng chạy
tới hỏi hắn
“Huynh
không sao chứ, huynh lại thổ huyết tiếp kìa”
Giá như
Mạc Vô Phong thấu hiểu được thần công trong cơ thể hắn đã có thể tự
mình vận Cửu Dương Chân Kinh hồi phục nội công nhanh chóng nhưng tiếc
là hắn không hề biết. Nhuận Nhi lại quay sang nói điều gì đó với
lão thầy đồ nên ông ta liền chạy tới thì thầm vào tai Mạc Vô Phong
“Cô nương
kia nói cậu hãy mau nhờ thần y cô nương chữa trị giúp nếu không chẳng
biết chuyện gì sẽ xảy ra với cậu đâu”
Mạc Vô
Phong gượng dậy đi ra phía cửa cốc, hắn nói
“Ta không
cần một thần y có trái tim lạnh như băng cứu giúp. Hơn nữa ta nghĩ cô
ta cũng chẳng muốn giúp bọn ta. Vết thương trong cơ thể ta từ từ sẽ
lành lại, giờ ta phải lên đường làm việc của mình”
Lão
thầy đồ dịch xong Đại Tặc không kiềm chế nổi nữa hắn gào lên
“Lão
già này ngươi chán sống rồi hả, đừng có dịch câu nào cậu ta nói
nữa”
Tam Tặc
gật lia lịa
“Đúng
đấy, chết cả lũ bây giờ”
Nhuận
Nhi cũng hoảng hốt định chạy lại ngăn không cho hắn đi thì thần y cô
nương đưa một lọ thuốc nhỏ ra trước mắt cô ấy, nàng nói
“Độc
trên mu bàn tay hắn có cùng nguồn gốc với độc trong nanh mãng xà Tây
Vực. Trong khi giao chiến hắn bị đối thủ dùng móng tay tẩm độc ghim
vào da thịt mới để lại vết thương như vậy. Ta không biết làm sao mà
tới giờ hắn vẫn có thể đi lại được nhưng thuốc này là khắc tinh
của độc mãng xà cho hắn uống chỉ có lợi không có hại”
Nhuận
Nhi tỏ vẻ vui mừng đưa cả hai tay của cô ấy lên đỡ lấy lọ thuốc của
thần y cô nương rồi đem ra đưa cho Mạc Vô Phong. Nhuận Nhi chỉ tay về
phía nàng nói với hắn
“Là
thần y tỷ tỷ cho huynh đấy, mau uống đi”
Mạc Vô
Phong không hiểu ý của Nhuận Nhi lắm, hắn cầm lấy lọ thuốc tự chỉ
tay vào mặt mình, miệng nói chập chững một tiếng Hán
“Của…ta”
Nhuận
Nhi gật đầu
“Đúng
vậy. Huynh mau uống đi”
Hắn quay
sang nhìn thần y cô nương thì nàng ngoảnh mặt đi đồng thời lão thầy
đồ chạy tới nói cho hắn nghe
“Cô ấy
nói không phải cậu bảo là thần y cứu được càng nhiều người thì
càng tốt sao. Cô ấy không thể để cậu rời khỏi đây xong chết tại Ngũ
Bá Cương được. Chuyện của Nhuận Nhi cô ấy đã nghĩ ra cách giải
quyết, cậu uống xong viên thuốc đó thì cùng mọi người vào nơi ở của
cô ấy phía trong cốc Thủy Phong”
Mạc Vô
Phong khẽ mỉm cười, hắn cho viên thuốc vào miệng nuốt luôn. Tam Đại
Tặc lúc này mới an tâm phần nào, bọn họ thấy huynh đệ Tây Vực kia
thật may mắn gặp đúng ngày cô nương đó dễ tính nên cậu ta mới toàn
mạng. Chợt Đại Tặc hỏi
“Cùng
mọi người vào nơi ở của cô ấy? Cả bọn ta cũng phải vào hả”
Nhuận
Nhi gật đầu hồn nhiên
“Theo như
muội nghĩ thì là như vậy. Tỷ ấy đâu có nói ba huynh ở lại ngoài
này”
Nhị Tặc
nói nhỏ
“Vậy là
giờ chúng ta chui vào hang cọp luôn hả”
Tam Tặc
nói
“Khi
bước chân vào đây coi như đã vào hang cọp rồi, huynh còn sợ gì nữa.
Đằng nào chúng ta chạy cũng đâu có kịp. Đệ thấy hôm nay cô ta dễ
tính chắc không xơi tái chúng ta luôn đâu”
Đại Tặc
nói
“Hôm nay
cô ta không xơi tái đệ thì cô ta nhốt đệ lại khi nào đẹp trời rồi
cũng xơi thôi”
Nhìn ba
tên đại tặc thì thầm khiến thần y cô nương thấy khó chịu, nàng phất
nhẹ tay giải huyệt cho chúng xong khinh công ra giữa hồ tiến vào bên
trong cốc. Ba tên đại tặc được giải huyệt đạo chúng thấy thoải mái
vô cùng. Không dám cãi lời thần y cô nương bọn chúng liền đi theo nàng
vào sâu bên trong. Với thực lực của tam đại tặc, Nhuận Nhi, lão thầy
đồ và Mạc Vô Phong hiện đang bị nội thương hoàn toàn không thể đi như
cách của nàng được. Họ bèn men theo cây cầu sát vách cốc mà đi.
Lúc này
cốc Thủy Phong đang đón bình minh, những tia nắng nhẹ đầu tiên bắt
đầu chiếu xuống mặt hồ làm cho làn nước lóng lánh như chứa đựng
hàng trăm viên ngọc quý bên dưới. Cảnh sắc ban đêm đã đẹp ai ngờ khi
bình minh lên còn tuyệt vời hơn. Những con cá nhỏ dưới mặt hồ lúc
này đã thức giấc, bọn chúng thi nhau nhảy tưng tưng nhô lên khỏi mặt
nước rồi thả mình ngã xuống làm nước hồ bắn tung tóe khắp nơi.
Những lùm cây lớn lúc này cũng lộ ra muôn màu muôn sắc dưới tia nắng
ban mai, không ngờ mỗi một cây trong Thủy Phong cốc lại mang một sắc
màu riêng, khi trời còn tối chẳng ai nhận ra cả.
Vượt qua
cây cầu dài họ bước lên một khu đất lớn nổi trên mặt nước. Đằng xa
khu đất ấy là một căn nhà gỗ làm bằng lục trúc khá đẹp. Trước cửa
nhà trồng rất nhiều thảo dược, chúng được xếp ngay ngắn thẳng hàng
nối liền nhau thành một đoạn dài. Phía xa xa còn thấy làn khói nhẹ
bốc lên từ hũ thuốc đặt trên đống lửa, ai ngửi thấy cũng đều nhận
ra đây là mùi vị của Mao Thảo Căn – vị thuốc cơ bản nhưng đa năng có
thể đem cầm máu cũng có thể ngưng thổ huyết. Thần y cô nương ngày
nào cũng sắp sẵn vị thuốc này bởi những kẻ tới chữa trị đa số
đều là người trong giang hồ, vết thương của chúng toàn do đâm chém mà
ra.
Từ bên
trong nhà gỗ lục trúc có một ông lão tuổi đã cao bước ra ngoài khi
trông thấy thần y cô nương trở về. Ông ta nói với nàng
“Cháu lão
phu sau khi uống Bách Hợp Thủy đã ngủ ngon lành rồi”
Thần y
cô nương tiến vào bên trong cùng ông lão tới bên một đứa bé đang nằm
ngủ ngon lành trên chiếc giường của nàng. Máu trên đôi chân nó chỉ
vừa mới khô lại. Đứa bé này là cháu của ông lão đó, do mải ham chơi
nên khi trời tối mịt nó mới chịu về nhà để rồi gặp nạn trên đường
đi. Chân trái của thằng bé bị gãy rất nặng khi ngã xuống núi cùng
những vệt xây xước trên người. Thần y cô nương trước khi nắn lại xương
cho thằng bé đã cho nó uống dược thảo Bách Hợp ép nó ngủ thiếp đi
để tránh đau đớn. Khi sắc thuốc xong nàng nhận thấy có nhiều hơi thở
lạ trước cửa cốc Thủy Phong bèn đưa thuốc cho ông lão bón giúp nó
rồi nén lực khinh công qua đó quan sát những người lạ.
“Ông
tránh sang một bên đi”. Nàng nói
Ông lão
nghe lời tiến ra xa trông nàng chữa trị cho thằng cháu. Thần y cô nương
dùng một tay xoa nhẹ hai chân đứa bé để tìm chỗ rạn nứt của xương.
Dừng tay lại ở một điểm phía dưới ống chân nàng xé nhẹ mảnh vải
nơi đó ra để lộ một vệt tím bầm lại hơi nhô lên trên da thịt nó.
Nàng vẫn dùng bàn tay đó chèn ép lên chính giữa vết bầm tím một
lúc, mọi người chứng kiến chỉ nghe tiếng răng rắc của xương chân cử
động, chỉ có những người mang nội lực trong cơ thể như Tam Đại Tặc
và Mạc Vô Phong mới hiểu nàng đang vận lực vào lòng bàn tay đẩy lại
xương cho khớp với ban đầu. Để làm được điều này không chỉ mang nội
lực thâm hậu là đủ, nắn lại xương cho chuẩn còn đòi hỏi sự chính
xác và khéo léo, khi thực hiện còn phải tập trung cao độ. Tuy không
thích mấy cách hành xử với người bệnh của thần y cô nương nhưng Mạc
Vô Phong cũng phải công nhận nội công và kỹ thuật của nàng rất cao
siêu, hắn theo dõi rất kỹ những gì nàng đang làm với đứa bé kia.
Sau khi
xương đã về đúng vị trí, thần y cô nương với lấy hai thanh gỗ nhỏ để
sẵn trên chiếc bàn gỗ đặt cạnh giường cố định cái chân bị gãy cho
thằng bé. Xong xuôi nàng phóng ra ba mũi kim nhỏ kéo theo ba sợi chỉ
uốn lượn nhiều vòng quanh hai thanh gỗ ấy, chỉ trong phút chốc chiếc
chân của đứa bé đã được nẹp chặt. Thắt nút ba sợi chỉ, thần y cô
nương rút những mũi kim ra cất lại vào người.
Nhuận
Nhi thì thầm với Tam Tặc
“Không
hổ danh người ta gọi tỷ ấy thần y. Tỷ tỷ giỏi thật đấy”
Tam Tặc
e dè
“Chiêu
vừa rồi cô ta đã dùng với bọn ta gần tháng trước đấy. Hiện giờ chân
bọn ta vẫn phải đi khập khiễng vì mũi kim của cô ta”
Thấy
thần y cô nương đứng lên, ông lão hỏi
“Như vậy
là xong rồi hả, cô nương”
Nàng trông
ra đứa bé, đáp lại
“Khi nào
nó thức dậy ông có thể đưa nó trở về, cái chân gãy đó phải cố
định như vậy trong vòng ba tháng. Khoảng thời gian ấy không được để
nó cử động chân cũng không để nước vấy vào. Hết ba tháng tháo nẹp
ra nó lại có thể chạy nhảy như xưa”
Ông lão
mừng rỡ
“Lão phu
hiểu rồi, đa tạ cô nương rất nhiều”. Ông lão móc từ trong người ra
một chút bạc vụn đưa cho thần y cô nương “Lão chỉ có chút tiền dành
dụm được mong cô nương không chê”
Thần y
cô nương đẩy tay lão về
“Lát ông
rời khỏi đây không cần tiêu tới tiền sao. Ta thì tiền có cũng như
không, thật sự là không cần thiết”
Ông lão
vẫn không chịu bỏ cuộc
“Cô nương
nhận lấy một nửa cũng được cho lão vui lòng”
Nhận
thấy ông lão này hơi cố chấp cứ đôi co cũng không phải cách hay nên
nàng bèn lấy một mẩu bạc nhỏ cất vào người
“Ta nhận
tiền của ông rồi đó. Giờ ta còn chuyện phải làm với những người này,
ông mau ra chăm sóc cháu mình đi”
Ông lão
đành cất nốt số bạc vụn vào người ra ngồi cạnh đứa cháu nhỏ. Thấy
thần y cô nương đổi hướng nhìn về phía mình, Tam Đại Tặc đều giật
mình quay mặt mỗi tên đi một nơi tránh phải đối diện với ánh mắt
của nàng. Thần y cô nương nhìn xuống chân bọn chúng hỏi
“Mũi kim
của ta vẫn nằm trong đó chứ”
Tam Tặc
quay ra Nhị Tặc nói
“Cô ấy
hỏi huynh kìa”
Nhị Tặc
lại quay sang huých mạnh vào người Đại Tặc
“Cô ấy
hỏi huynh đó, trả lời đi”
Đại Tặc
đẩy Nhị Tặc ra làm hắn suýt ngã
“Là hỏi
hai ngươi đó, sao lại đùn đẩy cho ta hả”
Thấy ba
tên đại tặc cứ giằng co nhau nên Nhuận Nhi đành phải trả lời giúp
chúng
“Muội
nghe ba huynh ấy nói từ khi bị thần y tỷ tỷ đâm kim vào chân bọn họ
có tìm đến nhiều đại phu nhưng không ai có cách lấy ra được, chỉ có
nước chặt chân thôi. Vì vậy ba huynh ấy luôn coi tỷ tỷ là kẻ thù”
Đại Tặc
phủ nhận
“Cô nương
nhớ nhầm rồi, bọn ta đâu có nói vậy”
Nhị Tặc
cũng phủ nhận
“Bọn ta
từ trước tới nay đâu có thù ai”
Tam Tặc
quay ra hai tên đó nói
“Chính
hai huynh nói vậy mà. Đệ đã kể hết với cô nương đó”
Đại Tặc
và Nhị Tặc cùng tới bịt mõm Tam Tặc lại
“Đồ ngu,
ngươi muốn bỏ mạng lại đây hả”
Thấy
bọn chúng cãi cọ đau đầu, thần y cô nương giơ bàn tay ra phía trước,
một luồng khí lực từ tay nàng tuôn ra cuồn cuộn nhắm thẳng vào chân
ba tên tam tặc. Nhưng nàng không đẩy luồng khí đó ra mà dùng nó hút
lại ba mũi kim trong chân bọn chúng. Ba tên tam tặc thấy mũi kim từ từ
đi xuyên qua da thịt thì không dám cử động, mặc cho nàng hành xử. Khi
ba mũi kim thoát ra hoàn toàn khỏi da thịt bọn chúng, nàng chuyển
hướng nguồn lực khiến mũi kim đồng loạt thâm thẳng vào tường. Bình
thường những mũi kim nàng dùng có màu bạc trắng nhưng những mũi kim
đang ghim trên tường kia lại mang màu đen tím như bị thứ gì đó bám
vào.
Mạc Vô
Phong nhìn những mũi kim ghim trên tường bất giác nói
“Ba
người họ bị trúng độc?”
Tam Đại
Tặc nhìn những mũi kim đó cũng hiểu được phần nào hơn nữa đôi chân
của chúng tự nhiên thấy thoải mái hơn lúc trước rất nhiều. Cả ba tên
ú ớ nhìn nhau rồi đồng loạt quỳ xuống
“Đa tạ
thần y cô nương cứu mạng”
Thần y
cô nương đáp
“Lần sau
nếu các ngươi muốn chữa bệnh đừng giở thái độ hống hách ngang tàn
đó ra tại Thủy Phong cốc. Giờ các ngươi đi được rồi”
Đại Tặc
đứng dậy hớn hở đáp
“Huynh
đệ chúng tôi không hiểu chuyện, đã trách nhầm thần y cô nương. Không
ngờ những mũi kim hôm đó cô nương phóng ra là có ý tốt. Sau này cô
nương cần gì chỉ việc nói một câu Tam Đại Tặc sẽ tới giúp đỡ cô”
Nhị Tặc
cũng tươi cười nói
“Đúng
vậy. Sống trên giang hồ không thể quên mặt ân nhân, cô nương cần gì cứ
sai bảo huynh đệ bọn tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ”
Tam Tặc
nói
“Vậy mà
khi nãy các huynh dọa cô ấy sẽ ăn thịt chúng ta. Làm đệ sợ chết
khiếp”
Đại Tặc
đập vào đầu hắn
“Ngươi
nói ít đi thì chết hả. Có cần ta khâu miệng lại giúp ngươi không”
Mạc Vô
Phong trông bộ dạng vui vẻ của ba huynh đệ họ hắn cũng hiểu được đôi
phần, hắn nói
“Ban nãy
không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện tôi cứ nghĩ cô không xứng danh thần
y. Giờ nghĩ lại tôi tự thấy bản thân thật xấu hổ”
Lão
thầy đồ toan mở miệng dịch lại câu nói của Mạc Vô Phong sang tiếng
Hán thì Nhị Tặc và Đại Tặc đã kịp thời tiến tới bịt miệng ông ta
lại. Tam Tặc thắc mắc
“Huynh
đệ Tây Vực đó lại nói gì vậy”
Đại Tặc
cằn nhằn
“Không
biết. Cậu ta từ lúc tới đây đã nói được câu gì tốt đẹp đâu”. Xong
hắn quay ta dọa lão thầy đồ “Từ giờ ta cấm ngươi dịch câu nào của
cậu ta ra tiếng Hán nữa. À không, ngươi mau biến luôn đi. Biến mau”
Lão
thầy đồ mừng rỡ khi nghe câu nói này của Đại Tặc
“Vậy ta
đi nhé. Mong là sẽ không gặp lại các ngươi nữa”. Nói xong lão ta chạy
một mạch ra bên ngoài không thèm ngoái đầu lại.
Nhuận
Nhi tự nhiên cảm thấy tiếc nuối
“Ông ta
đi rồi thì ai hiểu được huynh ấy nói gì chứ”
Nhị Tặc
vỗ vai tiểu cô nương
“Không
hiểu được cũng đâu có sao. Bọn ta chỉ đưa cậu ấy tới Thủy Phong cốc
chữa trị là hết phận sự rồi. Cô nương muốn hiểu thì đi mà học
tiếng Tây Vực hoặc bắt cậu ta hiểu tiếng Hán là được rồi”
Nhuận
Nhi nói
“Huynh
làm như học dễ như các huynh uống rượu ấy”
Tam Tặc
hỏi Nhị Tặc
“Nhắc
tới rượu mới nhớ, tờ ngân phiếu huynh cướp được của huynh đệ này đâu
rồi. Hôm nay chúng ta nhất định phải uống một chầu lớn”
Nhị Tặc
rút tờ ngân phiếu ra đưa lên mũi ngửi
“Chưa gì
ta đã thấy mùi Mai Hoa Lộ thoang thoảng đâu đây rồi. Chúng ta mau đi
thôi”
Đại Tặc
ôm quyền chào tạm biệt thần y cô nương
“Nếu cô
nương chưa có gì sai bảo Tam Đại Tặc xin cáo từ. Sau này gặp lại”
Cả Nhị
Tặc và Tam Tặc cũng ôm quyền
“Sau này
gặp lại”
Nhuận
Nhi còn chưa kịp thắc mắc thêm câu gì ba tên đại tặc đã khoác vai nhau
ra đi. Mạc Vô Phong cũng định bước ra ngoài thì Nhuận Nhi cản hắn lại
“Huynh
còn chưa được thần y tỷ tỷ chữa trị cho mà định đi đâu vậy”
Mạc Vô
Phong nghĩ viên thuốc ban nãy hắn uống chính là thuốc giải, nghĩ
không còn việc gì ở đây nữa nên định lên đường tiếp tục tìm Tam Tài
đệ tử. Nay thấy tiểu cô nương này giữ hắn lại với vẻ mặt bất an,
hắn lại không hiểu tiếng Hán nên rất khó xử
“Bọn họ
đã đi cả rồi, tôi cũng nên đi thôi. Cáo từ”
Hắn chỉ
vừa nói hết câu tự nhiên cảm thấy đầu đau dữ dội, hai mắt hắn đang
mờ dần đi. Hắn cố bám trụ vào cánh cửa nhưng chỉ được một lúc đủ
để nhận ra có người đã điểm trúng ma huyệt sau gáy của hắn rồi
ngất lịm đi. Nhuận Nhi trông vậy phát hoảng lên vội chạy tới lay
người hắn thật mạnh nhưng bị một giọng nói cản lại
“Không
phải ngươi muốn ta cứu hắn hay sao. Đưa hắn vào trong đi”
Nhuận
Nhi đáp
“Hóa ra
là vậy, muội hiểu rồi. Muội sẽ đưa huynh ấy vào”
Tiếng
ồn của ba tên đại tặc ban nãy đã làm cháu của lão già kia tỉnh lại
sớm hơn dự kiến. Thấy Nhuận Nhi đang dìu Mạc Vô Phong vào trong ông ta
liền bế đứa cháu lên cáo từ họ và thần y cô nương rồi lập tức đi
khỏi cốc Thủy Phong.
Đợi
Nhuận Nhi đặt hắn nằm ngay ngắn trên chiếc giường của nàng rồi thần
y cô nương mới tới xem xét bàn tay bị thương của hắn. Nàng thầm nghĩ
“Bình
thường nếu nhiễm phải độc từ nanh của mãng xà Tây Vực người đó đã
chết ngay tại chỗ rồi. Tại sao hắn vẫn đi được một đoạn đường tới
cốc Thủy Phong mà chỉ bị thổ huyết. Hơn nữa máu hắn ho ra là máu
độc nghĩa là cứ để hắn thổ huyết càng nhiều hắn càng mau khỏe
lại”
Nàng
thử đặt bàn tay mình lên ngực hắn thử truyền một luồng chân khí của
chính mình tiếp xúc với nội công của hắn nhưng khi vừa chạm vào
nàng rụt tay lại ngay
“Hỏng
rồi, nội công của người này mang hàn tính không thể truyền chân khí
của mình vào cơ thể hắn được nếu không chính bản thân mình sẽ bị
tổn thương. Nếu mình đoán không sai chắc chắn nội lực của hắn có
điều khác lạ mới có thể tự triệt tiêu độc tính nhưng sao hắn không
tự vận nội công đó mà trị lành vết thương. Chẳng lẽ ngay cả bản
thân hắn cũng không biết bản thân mang nội lực gì. Thôi không quan tâm
nhiều nữa, nếu đã như vậy quá trình chữa lành bệnh cho hắn cũng đơn
giản hơn, chỉ cần ép cho hắn thổ hết huyết độc ra là được nhưng
mình không thể dùng cách thông thường vận lực trị thương tiếp xúc
với hàn lực của hắn mà chỉ có thể dùng dược thảo thúc đẩy quá
trình khử độc tố. Chỉ có điều cách này hơi lâu một chút”
Nhuận
Nhi thấy thần y cô nương bắt mạch cho Mạc Vô Phong cũng được một lúc
rồi mà không thấy tỷ ấy nói gì cả liền cảm thấy lo lắng
“Thần y
tỷ tỷ, huynh ấy bị bệnh nặng lắm hả”
Thần y
cô nương quay ra chỗ Nhuận Nhi nói
“Không
nặng cũng không nhẹ, có điều quá trình chữa trị sẽ mất nhiều thời
gian. Trong khoảng thời gian ấy ngươi hãy quay về thôn ghi lại biểu
hiện của những người nhiễm bệnh rồi đem tới cho ta xem. Sau khi xem qua
ta sẽ đưa dược thảo giải độc cho ngươi đem về thôn cứu họ. Cách này
ta không cần phải rời khỏi Thủy Phong cốc mà ngươi cũng không lo bọn
họ không được cứu”
Nhuận
Nhi nghe vậy thì đành nhận lời bởi thần y cô nương đã quyết không rời
khỏi cốc Thủy Phong rồi. Cô ấy chỉ không hiểu sao hai chân mình cứ
muốn đứng im lại đấy. Nhìn những vệt máu trên y phục Mạc Vô Phong do
Tam Đại Tặc gây ra cô ấy hỏi
“Muội
thấy hình như trên người huynh ấy còn nhiều vết thương sao tỷ không xem
tới”
Thần y
cô nương liếc qua một lượt rồi nói
“Những
vết thương nhỏ nhặn đó để chúng tự lành đi. Nếu ngươi không nỡ thì
tự mà băng bó cho hắn”
Lúc này
cốc Thủy Phong bắt đầu náo nhiệt hơn ban nãy, có vẻ như người tới
tìm gặp thần y cô nương không phải ít, bảo sao mà nàng không muốn rời
Thủy Phong cốc nửa bước. Để Nhuận Nhi lại đó nàng trở ra ngoài gặp
bọn họ.
Nhuận
Nhi lẩm bẩm một mình
“Nghĩa
phụ có dặn nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng hôm qua huynh ấy đã có lòng
tốt giúp đỡ mình bây giờ mình giúp huynh ấy băng lại vết thương rồi
trở về sau có gì là không được”. Đắn đo suy nghĩ mãi cuối cùng
Nhuận Nhi đành bắt chước thần y tỷ tỷ xé vải trên y phục hắn ở nơi
có vết thương rồi rửa sạch bằng nước ấm sau đó băng lại. Tiểu cô
nương băng cho hắn rất cẩn thận xong mới rời đi.
Lúc này
phía bên ngoài nhà gỗ lục trúc đúng là có rất nhiều người ghé qua.
Kẻ tới lấy dược thảo, kẻ tới xin đa tạ thần y cô nương vì đã cứu
giúp chúng, kẻ trong giang hồ tới trị thương hầu như càng ngày càng
ít, có vẻ như giang hồ đang rất bình yên từ sau khi ma giáo ký hiệp
định hòa bình với chính phái. Thần y cô nương ngày nào cũng giúp đỡ
những người ghé thăm từ sáng tới tối như vậy, người nào bản tính
lành lặn nàng chữa cho đầu tiên, kẻ nào hống hách ngang tàn sẽ có
kết cục như Tam Đại Tặc không lâu khi trước, nhưng dù là kẻ tốt hay
người xấu nàng đều cứu giúp họ như một nghĩa vụ nàng phải hoàn
thành.
Thần y
cô nương chỉ mới nổi danh trên giang hồ gần một năm sau khi Hướng Vấn
Thiên lên ngôi giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo chấm dứt thời kỳ ma
giáo đồ sát nhân sỹ võ lâm hàng loạt. Đa số những kẻ tới Thủy Phong
cốc chữa trị đều là nạn nhân trong cuộc chiến giữa chính và tà ấy.
Không ai biết nàng là ai, tới từ đâu, nàng chỉ xuất hiện dưới những
tin đồn lan truyền khắp võ lâm bởi tài y thuật chẳng kém Bình Nhất
Chỉ bao nhiêu. Thế rồi càng ngày càng nhiều người tìm tới nàng bởi
thần y cô nương chữa trị không cần điều kiện cũng chẳng cần tiền
bạc. Ngày qua ngày nàng dùng những loại thảo dược do chính mình
trồng được cứu giúp hàng trăm người trong suốt gần một năm qua.
Hôm nay
cũng chỉ là một ngày bình thường trong suốt quãng thời gian làm
thần y cô nương của nàng. Cứu giúp những người tới cốc Thủy Phong.
Có vẻ như lượt người hôm nay không nhiều như mọi khi, mới qua nửa ngày
nàng đã làm xong công việc của mình. Khi người cuối cùng tới chữa
trị rời khỏi cốc Thủy Phong thì có một hầu tử nhỏ chạy thoăn thoắt
tới, nó cứ nhảy quanh nàng như gặp được người quen. Nhìn thấy nàng
từ đằng xa một nam tử gọi
“Đúng
là cô nương rồi, tôi nghe tin đồn Thủy Phong cốc xuất hiện thần y chợt
nhớ lại mấy tháng trước người của tôi được cô giúp đỡ. Tôi là Lão Tứ
đây, cô còn nhớ chứ”
Thần y
cô nương chăm chú nhìn hắn rồi nói
“Tất
nhiên là ta nhớ rồi, ngươi và người của ngươi là những người đầu tiên
ta chữa trị”
Lão Tứ
tươi cười đáp
“Không
ngờ hiện giờ cô nương đã nổi danh trên giang hồ rồi. Thật ra hôm nay
tôi tới đây chỉ muốn kiểm tra xem có đúng là cố nhân không nên chẳng
mang gì tới để tạ ơn cô cả”
Thần y
cô nương nói
“Ngươi
muốn tạ ơn ta sao. Đúng lúc ta đang cần một thứ, ngươi có muốn giúp
không”
Lão Tứ
nói chắc như đinh đóng cột
“Cô nương
đã cứu sống bao nhiêu mạng người của chúng tôi tất nhiên cô muốn gì
tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ”
Nàng
chỉ tay vào túi hành trang hắn mang theo bên mình
“Ta muốn
mượn tạm ngươi một bộ y phục nam nhân. Ngươi không phiền chứ”
Lão Tứ
vội cởi túi hành trang ra đưa cho nàng
“Đừng
nói là một bộ, trong này toàn là y phục của tôi với một chút đồ
linh tinh thôi cô muốn lấy bao nhiêu cũng được. Nhưng cô nương cần y phục
nam nhân làm gì vậy”
Thần y
cô nương đáp
“Ta đang
chữa trị cho một người. Y phục của hắn đã dơ hết rồi, bản thân ta
vốn không muốn ngửi thấy mùi máu tanh hàng ngày nên ta cần một bộ y
phục”
Lão Tứ
gật gù
“Hóa ra
là vậy. Chỗ y phục này tôi để lại cho cô nương, bây giờ tôi trở về
báo tin cho mọi người thần y cô nương chính là cô chắc họ vui lắm.
Nhất định họ sẽ kéo tới đây chào hỏi cô”
Nàng
nhận lấy túi y phục từ tay hắn rồi nói
“Không
cần thiết phải như vậy. Ta ẩn cư nơi này là muốn sống yên tĩnh, các
người kéo tới đây thể nào cũng đem theo bọn thú rừng đó làm náo
động Thủy Phong cốc của ta. Như ngươi với con hầu tử này đó”
Lão Tứ
đáp
Cùng lắm
lần sau gặp mặt cô tôi sẽ nhắc họ không đem theo thú cưng là được.
Biết được ân nhân là ai lại không tới gặp mặt tạ ơn cô nói xem người
của Vạn Thú Sơn Trang còn mặt mũi nào trên giang hồ nữa”
Thần y
cô nương quay trở vào trong
“Ngươi
cố chấp thật đấy, lần sau các ngươi tới thì tới vào ban đêm tránh
kinh động mọi người”
Lão Tứ
ôm quyền đáp
“Coi như
cô nương đồng ý rồi. Tôi trở về báo tin mừng cho mọi người ngay đây”
Sau khi Lão
Tứ rời đi, thần y cô nương đặt túi y phục bên cạnh chiếc giường Mạc
Vô Phong đang ngủ với bát thuốc nóng bốc khói nghi ngút lại đó rồi
nàng cũng trở ra bên ngoài. Đôi mắt nàng trông ra một khu đất nổi
khác trên mặt hồ trong suốt cách nhà gỗ lục trúc không xa, nàng nhún
nhẹ mình phi thân tới nơi đó. Khu đất này là nơi đẹp nhất của cốc
Thủy Phong, nàng đặt cho nó cái tên Sơn Phù Độc nghĩa là mảnh đất
nổi cô đơn. Cứ mỗi lần đặt chân lên Sơn Phù Độc nàng lại thấy thoải
mái, có lẽ nơi này cũng giống bản thân nàng – cô độc giữa nhân gian.
Xung quanh Sơn Phù Độc được bao bọc bởi những hàng cây cao lớn đủ màu
sắc, mỗi khi có gió thoảng qua hàng trăm chiếc lá trên cây lại được thổi
bay trên trời rồi tự rơi xuống đất. Những chiếc lá vừa đặt thân mình
xuống đất lại tiếp tục được gió thổi tung lên. Nhìn từ trên cao Sơn
Phù Độc như chốn thần tiên huyễn cảnh.
Giữa Sơn
Phù Độc có đặt một bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch, trên chiếc bàn
chỉ có duy nhất chiếc đàn nhỏ. Thần y cô nương lấy tay phủi những
chiếc lá bám trên cây đàn ra rồi nàng ngồi xuống độc tấu khúc nhạc
của riêng mình. Mỗi lần gảy đàn là một lần nàng gửi nỗi buồn vào
đó. Dưới ánh chiều tà, tiếng đàn của nàng như làm Thủy Phong cốc
lắng dịu đi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét