Số lượt đọc truyện


THÔNG BÁO


Đã cập nhật Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II - Chương cuối

Rất cảm ơn sự ủng hộ của các độc giả trong thời gian qua

Chương 2: Dưới chân núi gặp mặt danh y

Bình luận
Sau khi Mạc Vô Phong tai qua nạn khỏi A Nhĩ dẫn mọi người về nơi đêm qua Mạc Vô Phong dìu hắn về, các đệ tử Côn Luân vui đùa xung quanh cái thôn bỏ hoang này ra vẻ khoan khoái lắm. A Nhĩ đặt bao đựng thịt gấu xuống đất rồi gọi mọi người

“Các tiểu đệ ai cũng đói bụng rồi chúng ta chia nhau mỗi người một miếng thịt đem nướng lên rồi ăn nào”

Chẳng mấy chốc mọi người đã ngồi quây quần bên đống lửa lớn, ai cũng vui vẻ, kể nhau nghe những câu chuyện thường ngày, A Nhĩ nhắc tới kể chuyện thì xông xáo nói

“Các tiểu đệ đây hàng ngày tu luyện trên Côn Luân chắc chưa bao giờ được đặt chân vào trung nguyên đâu nhỉ, có muốn nghe đại ca kể không”

Mạc Vô Phong nghe tới hai từ trung nguyên thì háo hức lắm

“Được, đại ca kể đi, đệ rất muốn nghe”
Xung quanh mọi người đều im ắng chăm chú nhìn A Nhĩ, hắn bắt đầu kể

“Ta trông lớn tuổi như vậy nhưng cũng chỉ mới vào trung nguyên một lần, trung nguyên là vùng đất có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông khác xa núi Côn Luân này quanh năm giá lạnh. Mùa xuân thì cây cối xanh tươi, cỏ mọc um tùm. Mùa hạ bốn bề ngập tràn ánh sáng. Mùa thu mát mẻ, làm cho người ta sảng khoái. Mùa đông tuy lạnh nhưng so với Côn Luân vẫn còn ấm lắm”

Thấy bọn tiểu đệ mở to mắt chăm chú lắng nghe hắn rất thích thú, ngoặm miếng thịt đang cầm trên tay A Nhĩ lại tiếp tục

“Đặc biệt..ta nói cho các đệ nghe..các cô nương tại trung nguyên vô cùng xinh đẹp, cô nương nào cũng yêu kiều hơn nữa trên người lại tỏa ra mùi hương thơm mát khiến A Nhĩ ta đây không thể dời mắt..hahaha”

Lạc Hư thở dài nghĩ bụng “lão này thật háo sắc” còn Mạc Vô Phong thì lại rất hứng thú

“Nhưng tại sao trung nguyên tốt như vậy đại ca lại chỉ đến có một lần”

A Nhĩ dừng ăn vẻ mặt bỗng khác hẳn vừa nãy, hai đôi lông mày hắn nhăn lại, chậm rãi nói

“Từ Tây Vực tới trung nguyên đường sá xa xôi, nếu được thoải mái đi thưởng ngoạn thì ta nhất định quay lại nhiều lần nhưng các đệ không biết ấy chứ…nơi ấy tuy thú vị nhưng cũng rất nguy hiểm, các cao thủ trung nguyên nhiều không đếm xuể, võ công của họ thì biến diệu khôn lường. Hơn nữa tại trung nguyên còn có rất nhiều môn phái khác nhau, xui rủi đắc tội với họ, đệ sẽ không được yên thân đâu”

Lạc Hư cũng nhăn mặt lại trông khó coi chẳng kém A Nhĩ

“Trung nguyên nguy hiểm như vậy sao, không biết võ công phái Côn Luân ta so với họ thì thế nào”

Mạc Vô Phong xen vào ngay, cậu quả quyết

“Tuy chưa vào trung nguyên lần nào nhưng huynh tin rằng kiếm pháp phái Côn Luân chỉ có ngang hoặc hơn chứ không có kém”

Các sư huynh đệ xung quanh nghe Mạc Vô Phong nói vậy thì cũng đồng tình “Đúng vậy, hàn kiếm của chúng ta sao lại thua kém các cao thủ trung nguyên được”

A Nhĩ thấy bầu không khí lại trở nên căng thẳng thì cười ha hả

“Được rồi, được rồi các tiểu đệ Côn Luân, đợi sau này các đệ thành tài xuất sư thì lúc ấy hãy xuống trung nguyên so tài cao thấp, còn bây giờ chúng ta ăn nốt”

Mạc Vô Phong lại hỏi A Nhĩ

“Đại ca à, vậy còn âm nhạc thì sao, âm nhạc của trung nguyên có hay không”

A Nhĩ lắc đầu

“Ta vốn thô thiển không chú ý tới âm nhạc, nếu đệ muốn biết đợi sau này lớn tự mình đi xem sao”

Lạc Hư huých nhẹ vào người Mạc Vô Phong nói nhỏ

“Mạc sư huynh, huynh có hứng thú với âm nhạc như vậy nhưng sao đệ không thấy huynh chơi đàn bao giờ”

“Huynh nói đệ không được kể với ai đâu, huynh chỉ thích chơi đàn một mình không thích chơi cho người khác nghe vì vậy huynh mới giấu sư phụ để không phải tham gia thi tam tài”

Sau bữa ăn Mạc Vô Phong trở về bản phái trong lòng không ngừng suy nghĩ về vùng đất trung thổ qua lời kể của A Nhĩ, cậu thầm nghĩ

“Trung nguyên đúng là kì bí, các cô nương thì xinh đẹp tuyệt trần, hào kiệt anh hùng thì nhiều vô số, nếu như vùng đất đó còn có những bản nhạc lay động lòng người thì mình chắc chắn phải tới nơi đó thưởng thức nếu không sẽ phí phạm cuộc đời mất, từ hồi học âm luật tới giờ mình chỉ biết tới bản Không Sơn Điểu Ngữ của sư tổ Hà Túc Đạo thôi”

Hàng ngày cứ tới giờ nghỉ ngơi, mọi người trong Côn Luân phái, người thì đàn ca, người ngồi đánh cờ trông thật nhàn hạ chỉ có mình Mạc Vô Phong vẫn luyện kiếm trên sân, đệ tử Côn Luân hàng ngày luyện công nơi giá lạnh từ lâu nội lực mà họ tích tụ đã ẩn chứa hàn khí, kiếm pháp Côn Luân tinh tế, các chiêu kiếm xuất ra đều rất nhanh, người không đủ trình độ trông vào sẽ chỉ thấy hàn khí uốn lượn chứ không kịp nhìn được lưỡi kiếm đang đưa về hướng nào. Mạc Vô Phong xoay kiếm nhanh như cắt, những bông tuyết rơi xuống nơi cậu đang luyện công cũng đi vào đường xoay của thanh kiếm, xung quanh người cậu hiện giờ chỉ thấy tuyết tung bay.

“Kiếm pháp của con có tiến bộ đấy”. Từ xa chưởng môn nhân vừa đi tới vừa tấm tắc khen ngợi.

Mạc Vô Phong thu kiếm lại hỏi chuyện sư phụ

“Giờ này sư phụ vẫn chưa đi nghỉ sao”

Chưởng môn nhân ngồi xuống bậc thềm vẫy tay gọi cậu ta tới đó ngồi cùng. Đã lâu rồi ông không được cùng hài tử tâm sự với nhau. Thấy con của mình mà phải làm như không hề có máu mủ gì thật khiến ông ấy đau khổ nhưng để nó có cuộc sống tốt đẹp hơn không dính tới hận thù ông quyết phải như vậy.

“Phong nhi, con có nhớ cha mẹ của mình không”

Mạc Vô Phong chỉ tay lên bầu trời đêm

“Con rất nhớ nhưng tiếc là họ đều đã mất rồi. Mỗi lần nhớ họ con đều nhìn lên trời cao tìm ra hai ngôi sao đứng gần nhau nhất. Con nghĩ đó chính là cha mẹ mình, họ chắc chắn đang ở bên nhau tại một nơi nào đó”

Chưởng môn nhân hít lấy một hơi thật sâu, lòng ông nặng trĩu

“Sư phụ cũng tin là như vậy, họ không những ở bên cạnh nhau mà hàng ngày đều dõi theo con trông thấy con trưởng thành”

Mạc Vô Phong ngây ngô hỏi sư phụ

“Sư phụ nói xem khuôn mặt con giống cha hay giống mẹ”

Chưởng môn nhân xoa đầu cậu bé cười run lên

“Thường thì những đứa trẻ là nam sẽ có nhiều nét giống cha nhưng sư phụ thấy khuôn mặt con chẳng mấy dữ dằn có khi lại giống mẹ cũng nên”. Chắc chắn là nhận định của chưởng môn chính xác rồi, ông ấy là cha nó làm sao lại không biết khuôn mặt con trai mình giống cha hơn hay giống mẹ hơn. Cũng chính vì khuôn mặt của Mạc Vô Phong mang nhiều nét của Hoa Thiên Tuyết nên Tiên Gia Nhân mới gửi nó về lại Côn Luân, trông thấy nó chẳng khác gì thấy Tuyết nhi thì tránh mặt đi không phải tốt hơn sao.

Mạc Vô Phong hết bóp lại véo khuôn mặt của mình, cậu bé than thở

“Chẳng lẽ trông con lại giống nữ nhân sao”

Chưởng môn nhân cười lớn

“Ta nói khuôn mặt con không dữ dằn chứ đâu nói con giống nữ nhân. Là chính miệng con tự nhận thôi”

Cậu bé xấu hổ nhặt lấy đống tuyết dưới chân xoa tròn trên tay không nói thêm câu nào nữa. Chưởng môn Côn Luân trông thấy biểu hiện đó rất muốn ôm nó vào lòng nhưng ông nhất định phải kiềm chế. Cuối cùng ông đành phải nói sang chuyện khác giúp nó thoải mái hơn

“Con không giận sư phụ vì đã phạt nặng con chứ”

Mạc Vô Phong lắc đầu

“Mọi chuyện đều tại con cả, nếu như con không trốn xuống núi vào lúc đó thì đã không gặp A Nhĩ đại ca. Nếu như con không đồng ý giúp huynh ấy đi tìm con gấu đó thì đã chẳng gặp nạn trên núi tuyết. Nếu như…”

Chưởng môn nhân giơ tay ra hiệu cho cậu bé ngừng nói. Ông đặt một tay lên vai nó dặn dò ân cần

“Trên đời làm gì có nhiều nếu như như vậy. Chuyện gì xảy ra cũng đều có lý do của nó cả. Những điều đã qua có thể là tốt có thể là xấu thay vì ngồi tiếc nuối những chuyện đã xảy ra hãy dũng cảm đối mặt với hậu quả của những điều đó. Lúc nào ánh sáng cũng xuất hiện phía cuối con đường mà con đi bất kể con đường đó bằng phẳng hay gồ ghề”

Mạc Vô Phong đáp lại rất nhanh

“Con nhớ rồi, thưa sư phụ. Nếu như sau này có lạc đường con sẽ tìm cho bằng được thứ ánh sáng kỳ diệu ấy để bước lại đúng hướng”

Chưởng môn nhân đứng lên nhặt lấy thanh kiếm Mạc Vô Phong để dưới đất nhưng ông chỉ lấy đi vỏ kiếm

“Để sư phụ kiểm tra xem hàng ngày con luyện tập như thế nào”

Mạc Vô Phong đón lấy thanh kiếm từ tay sư phụ, thủ thế

“Từ khi sư phụ tăng thêm giờ luyện tập con cảm thấy kiếm pháp của mình đã tiến bộ hơn nhiều”
Dồn hàn lực vào thanh kiếm, chưởng môn nhân đưa thanh kiếm ra phía trước rất nhanh. Mạc Vô Phong tuy bất ngờ nhưng vẫn kịp di chuyển người thoái lui về sau, thanh kiếm khựng lại nhưng sư phụ không hề thu về lập tức mũi kiếm di chuyển lên tới cổ Mạc Vô Phong, cậu vừa dùng sức lùi lại phía sau nên không kịp phản ứng, khi cậu cảm nhận được hàn khí sắc lạnh sắp chạm vào da thịt bỗng sư phụ cậu bị đẩy lùi lại.

Chưởng môn nhân nghĩ thầm

“Nguồn nội lực vừa đẩy lui mình thực sự là của Phong nhi sao. Từ khi nào nó tích lũy được thứ nội lực đó, nhìn vẻ mặt không hiểu gì này có lẽ bản thân nó cũng không biết trong cơ thể đang mang nguồn lực dồi dào”

Mạc Vô Phong đúng là không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thật. Cậu bé còn tưởng là sư phụ tự thoái lui chứ chẳng ngờ rằng chính thần công mới sinh ra trong người cậu đã làm điều đó. Trong lúc sợ hãi vì mũi kiếm dí sát vào cơ thể bản thân lại không chống chế được vô tình Mạc Vô Phong đã vận nội công Cửu Dương Chân Kinh.

Chưởng môn nhân nói

“Dạo gần đây con có học thêm võ công của ai khác không”

Mạc Vô Phong đáp

“Trước giờ con chỉ luyện kiếm pháp Côn Luân chưa từng học thêm một thế võ nào từ ai khác cả”

Nghe cậu bé thành thật ông cũng không muốn điều tra gì nữa. Trong người Phong nhi có thần công là chuyện tốt chứ chẳng phải chuyện xấu. Khi nãy xuất kiếm, mũi kiếm của ông đã bị chặn lại rồi bật về phía sau khiến ông thoái lui chứng tỏ thứ nội công này vô cùng lợi hại. Sau này trưởng thành nếu Phong nhi có thể vận dụng nhuần nhuyễn thần công chắc chắn sau này sẽ trở thành một cao thủ. Nếu đã như vậy thì ông ấy có thể an tâm giao lại phái Côn Luân cho thằng bé.

Cũng vào ngày này 12 năm sau, chưởng môn phái Côn Luân đang nằm trên giường bệnh do tuổi cao sức yếu. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông gọi Mạc Vô Phong tới căn dặn hài tử

“Phong nhi, khi con trở thành tân nhiệm chưởng môn kế vị hãy nhớ đừng để phái ta đi vào con đường tà đạo. Bản chất con không phải người xấu nhưng ta lo sau này vì hận thù mà con đánh mất đi chính bản thân mình. Con phải luôn nhớ khi nào lạc đường hãy tìm cho bằng được thứ ánh sáng dẫn đường chỉ lối cho con”. Nói hết câu chưởng môn Côn Luân không còn cử động nữa. Đôi mắt ông vẫn mở ra nhìn đứa con mình đã trưởng thành. Tuy không thể nói cho Mạc Vô Phong biết sự thật ông chính là cha của nó nhưng không sao, hàng ngày ông vẫn được trông thấy nó, từ lúc nó bé xíu cho tới bây giờ đã cao hơn ông một cái đầu. Trước lúc ông chết còn có con trai bên cạnh nhưng Hoa Thiên Tuyết thì chưa chắc cả đời này bà còn có thể trông thấy cậu ấy một lần.

Mạc Vô Phong gắng không khóc nhưng càng kìm nén nước mắt càng rơi nhiều hơn. Từ lâu hắn đã coi chưởng môn như phụ thân. Giờ ông ấy đã không còn nữa hắn cảm thấy đây là một sự mất mát quá lớn trong cuộc đời mình. Lấy tay xoa nhẹ đôi mắt ông ấy, hắn nói

“Con sẽ luôn ghi nhớ những điều cha căn dặn”. Đây là lần đầu tiên hắn gọi ông ấy bằng ‘cha’ chỉ tiếc là chưởng môn nhân đã qua đời nhưng chắc chắn ở trên trời cao kia tiếng gọi ấy đã vang lên tới tận tai ông.

Ngày hôm sau, toàn phái Côn Luân tràn ngập không khí tang thương. Tất cả đệ tử bản phái diện bạch y đầu đeo khăn trắng quỳ bên ngoài đại điện nơi đặt quan tài của chưởng môn nhân tỏ lòng thành kính với ông ấy trước khi quan tài được đem đi. Cuối cùng cánh cửa đại điện cũng mở ra, Mạc Vô Phong cũng diện y phục như các đệ tử khác, trên người khoác thêm một chiếc áo choàng lông gấu trắng. Hắn bước xuống từng bậc thềm một cách chậm rãi như để níu giữ lại giây phút này chẳng mấy chốc nữa thôi chưởng môn nhân mà hắn kính trọng như phụ thân sẽ yên giấc ngàn thu dưới lớp tuyết dày trên núi Côn Luân. Theo sau hắn là bốn đệ tử khác khiêng theo quan tài của ông. Các đệ tử đang quỳ dưới đất đứng lên tách làm hai hàng nhường đường cho họ xong lại quỳ xuống. Ai nấy cũng ngẩng mặt lên dõi theo chiếc quan tài lần cuối cùng, nhiều đệ tử còn không cầm được nước mắt. Dưới làn tuyết trắng đoàn người vận bạch y mang theo quan tài rời khỏi phái Côn Luân.

Phải mất một thời gian sau, Mạc Vô Phong mới có thể quên đi đau buồn. Ngay cả lễ nhận chức chưởng môn hắn còn từ chối tổ chức. Đêm nào hắn cũng ngồi bầu bạn với Lục Huyền Cầm một mình độc tấu những khúc nhạc đau thương. Chưa bao giờ hắn cảm thấy phái Côn Luân vốn từng là căn nhà hắn yêu thích nhất giờ đây lại lạnh lẽo như thế này. Thật sự hắn chỉ muốn được đi đâu đó một thời gian nhưng tiền nhiệm chưởng môn lại giao cho hắn trọng trách gánh vác bản phái khiến hắn có muốn cũng không thể làm được.

Hàng ngày Mạc Vô Phong sáng thì theo dõi tiến độ luyện tập của các đệ tử thỉnh thoảng tâm trạng có phấn khởi hơn một chút hắn còn dành thời gian đấu kiếm với Tam Tài, tối đến hắn lại giam mình trong phòng lén học chữ Hán mong sao một ngày nào đó có cơ hội hắn sẽ đặt chân tới trung nguyên. Thấy hắn ngày nào cũng như người không có hồn cả Tam Tài đệ tử đều rất lo lắng. Một ngày nọ, Đường Chính Thiên – cầm tài tử và Trương Thiên Lạc – kỳ tài tử tới tìm gặp định rủ hắn đi đâu đó chơi cho khuây khỏa thì bắt gặp hắn đang chăm chú viết những dòng chữ Hán kỳ lạ, hắn tập trung tới mức còn chẳng biết hai tên này đang có mặt trong phòng. Hai tên đó bước lên ngắm nghía rồi đánh tiếng khiến hắn giật mình chệch bút

“Chưởng môn sư huynh đang làm gì vậy?”. Trương Thiên Lạc hỏi

Đường Chính Thiên cướp lấy tờ giấy trên mặt bàn giơ lên cao xem xét

“Mấy chữ này không phải là chữ Hán đấy chứ”

Mạc Vô Phong giật lại tờ giấy từ tay hắn đoạn đẩy hai tên này ra xa

“Đó là tên của huynh viết bằng tiếng Hán”

Đường Chính Thiên cảm thấy rất thú vị

“Vậy huynh viết tặng đệ tên tiếng Hán của đệ được không?”

Trương Thiên Lạc cũng hào hứng tham gia

“Huynh viết cho sư huynh thì viết luôn cho đệ với”

Mạc Vô Phong mặc kệ hai tên đó, hắn lại tiếp tục mài mực lấy một tờ giấy mới tiếp tục viết tên của mình

“Nếu hai đệ thích thì tự học đi, huynh chỉ viết được ba chữ Mạc Vô Phong thôi”

Đường Chính Thiên nháy mắt với chưởng môn sư huynh

“Đừng nói là huynh sắp tới trung nguyên chơi đó nhé. Đệ nói cho huynh nghe, huynh không cho bọn đệ theo đệ sẽ đánh tin cho Lạc Hư sư huynh lúc ấy huynh khỏi đi đâu được nữa”

Mạc Vô Phong nói

“Đệ thích thì cứ đánh tin cho đệ ấy đi huynh còn phải lo cho bản phái kể cả Lạc Hư có muốn đi thì cũng không có chuyện đó xảy ra”

Trương Thiên Lạc kéo Đường Chính Thiên ra thì thầm

“Vậy là chúng ta không được tới trung nguyên chơi nữa hả”

Đường Chính Thiên nói

“Yên tâm đi, huynh có cách này đảm bảo cả Tam Tài chúng ta và chưởng môn sư huynh đều sẽ tới trung nguyên”

Nói rồi Đường Chính Thiên quay lại ôm vai bá cổ chưởng môn sư huynh

“Đệ thấy từ ngày huynh trở thành chưởng môn thì ít xuống núi hẳn, hôm nay huynh xem đi trời không có tuyết rất thích hợp để ngao du sao không đi một lần cho khuây khỏa”
Mạc Vô Phong ngừng bút ngoảnh mặt ra nhìn bầu trời phía bên ngoài. Đúng là đã lâu rồi hắn không đi đâu đó. Dưới chân núi Côn Luân ồn ào biết đâu có thể tìm được một người Hán giúp hắn học tiếng Hán dễ dàng hơn. Mạc Vô Phong nói

“Huynh đúng là nên xuống núi một chuyến nhờ hai đệ nói với Lạc Hư kẻo đệ ấy lại mất công đi tìm”

Đường Chính Thiên trong lòng mừng thầm không ngờ chưởng môn sư huynh lại đi thật, hắn lại thì thầm kế sách gì đó vào tai Trương Thiên Lạc làm hắn lắc đầu lia lịa

“Như vậy là vi phạm môn quy đấy”

Đường Chính Thiên dọa dẫm

“Vậy đệ không  muốn xuống trung nguyên nữa sao”

Trương Thiên Lạc nói

“Tất nhiên là đệ muốn nhưng nếu lỡ mọi chuyện lộ ra chúng ta sẽ bị phạt nặng đấy. Chưởng môn sư huynh thì không biết nhưng Lạc Hư chắc chắn sẽ đánh đệ và huynh một trận tơi bời cho mà xem”

Đường Chính Thiên cười lớn

“Lúc sự thật được phanh phui chúng ta đã ở trung nguyên rồi. Biết đâu khi ấy Lạc Hư và chưởng môn sư huynh vui vẻ dễ tính hơn thì sao”

Trông bộ mặt Trương Thiên Lạc không có vẻ gì phản đối nữa chờ cho Mạc Vô Phong rời đi một lúc Đường Chính Thiên tìm giấy mực ghi một bức thư, hắn cố giả dạng sao cho giống nét bút của Mạc Vô Phong và người nhận thư không ai khác chính là Lạc Hư. Trong thư viết rằng

“Côn Luân tuyết trắng phủ quanh năm - Trung nguyên ấm áp làm mê lòng người, từ khi nhận chức chưởng môn Côn Luân phái ta ngày đêm lo liệu công việc nay nhiều vấn đề lớn đã được giải quyết nên ta muốn tới trung thổ ngao du. Lệnh cho Tam Tài đệ tử chăm lo phái vụ”

Cầm bức thư trên tay đọc đi đọc lại Lạc Hư không tài nào kiềm chế được cơn tức giận

“Chưởng môn nhân vừa qua đời không lâu mà chưởng môn sư huynh đã lại chứng nào tật nấy, ham chơi bỏ bê công việc. Cứ như thế này phái Côn Luân chẳng còn ra thể thống gì nữa”

Đường Chính Thiên hết hồn với Lạc Hư, hắn cố xoa dịu cơn nóng giận của sư huynh

“Chuyện đâu còn có đó mà đệ nghĩ hiện giờ chắc chưởng môn sư huynh chưa đi được bao xa. Nếu giờ chúng ta đuổi theo chắc chắn sẽ bắt kịp huynh ấy”

Lạc Hư nói

“Một mình huynh đi là được rồi. Các đệ ở lại phái trông coi các sư đệ đi”. Thế là Lạc Hư quay trở về phòng chỉ đem theo một ít ngân phiếu và cây trường kiếm lớn quen thuộc của hắn sau đó tức tốc lên đường tìm Mạc Vô Phong.

Trương Thiên Lạc nói

“Vậy là hỏng hết kế hoạch của chúng ta rồi. Làm sao đây sư huynh”

Đường Chính Thiên thở dài

“Huynh quên mất Lạc Hư sư huynh chỉ thích hành động một mình. Nhưng tên đã bắn ra thì không quay lại được chúng ta vẫn phải lên đường nếu không chưởng môn sư huynh quay về thì rắc rối to”

Trương Thiên Lạc góp ý

“Để tới trung nguyên nhất định phải đi qua Ngọc Môn quan hoặc Dương quan. Lạc Hư sư huynh nóng nảy như vậy chắc chắn sẽ chọn con đường ngắn nhất để tới trung nguyên”

Đường Chính Thiên hào hứng

“Vậy chúng ta sẽ đi con đường dài nhất để không đụng độ huynh ấy”

Và chỉ trong một ngày mà cả Tam Tài tử đều rời phái Côn Luân mà Mạc Vô Phong không hề hay biết. Hiện giờ hắn vẫn đang lang thang dưới chân núi Côn Luân nơi đây khác hẳn với vẻ tĩnh mịch trên núi. Thương nhân đi đi lại lại nhiều tới mức chóng mặt, mỗi tên đều bán những loại hàng kỳ lạ du nhập từ nhiều nơi về. Nơi đây nhộn nhịp làm tâm hồn Mạc Vô Phong vui hơn một chút hắn cứ nán lại xem mấy tên kỳ nhân dị sỹ biểu diễn. Có tên cầm một thanh đao nuốt thẳng xuống bụng như uống nước làm ai nấy xem đều nhăn mặt, có tên miệng phun ra lửa khiến y phục một người đứng xem gần đó suýt thì cháy xém. Mạc Vô Phong cũng vỗ tay cùng mọi người miệng hô “Hay lắm” trông hắn cứ như trở về thời còn là một cậu nhóc vậy.

Chẳng kém cạnh gì lũ kỳ nhân dị sỹ, mấy tên thương nhân cũng giở hàng ra dùng. Bọn chúng lấy ra từ trong túi nhiều hộp giấy lạ đặt xuống đất thành một vòng tròn. Sau đó chúng châm lửa vào đầu hộp giấy lập tức hàng loạt những tia pháo sáng bay vút lên cao tạo thành những dải màu tươi tắn lan rộng cả một vùng trời. Nơi tấp nập này của Tây Vực chẳng thua những lễ hội lớn tại trung nguyên chút nào.

Bỗng một nhóm người Hán vận y phục tím chen lấn xô đẩy đi qua giữa đám thương nhân làm mọi người rất khó chịu. Dẫn đầu bọn chúng là một nam tử trông còn khá trẻ hắn chẳng phải ai khác chính là sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ còn đám người kia chắc hẳn là đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo. Thấy bọn đệ tử Nhật Nguyệt người dân gần đó ai nấy cũng đều tránh mặt. Chuyện là năm nào Nhật Nguyệt thần giáo cũng cho người tới Tây Vực đặt hàng nhiều loại độc dược ngay cả Tam thi não thần đan cũng xuất sứ từ đây nhưng từ khi ma giáo kí kết hiệp ước hòa bình với chính phái lại thêm Hướng Vấn Thiên giáo chủ bản tính không độc ác như những thời giáo chủ trước nên ông ta đã sai đệ tử Nhật Nguyệt tới Tây Vực hủy hết số độc dược đặt hàng từ tay những tên lái buôn bí mật. Từ nay về sau sẽ không bao giờ nhập độc dược về thần giáo nữa. Còn Bình Nhất Chỉ hắn đi theo làm gì? Thực lòng sâu trong thâm tâm hắn vẫn cảm thấy day dứt khi không tìm được thuốc giải Tam thi não thần đan khiến câu chuyện thay tim đẫm nước mắt xảy ra. Giờ đây tuy Đông Phương giáo chủ đã chết nhưng hắn vẫn muốn tìm Thánh độc Tây Vực thỉnh giáo cách giải loại độc này để tâm hồn mình được thanh thản vì vậy hắn nói với Hướng Vấn Thiên để hắn dẫn theo đệ tử Nhật Nguyệt tới đây.

Xung quanh nơi Mạc Vô Phong đứng người Tây Vực bắt đầu chửi bới

“Lại là lũ người Hán này lúc nào tới địa phận của chúng ta cũng đều hung hãn như thể đây là trung thổ ấy”

“Nghe nói bọn chúng là người của ma giáo trung thổ, tàn sát người dã man lắm ngươi nói nhỏ thôi không lại mang họa vào thân”

“Bọn Hán tặc không hiểu được chúng ta nói gì sao phải sợ chứ”

Không may cho bọn họ, những đệ tử Nhật Nguyệt được cử đi giao dịch độc dược đều được học tiếng Tây Vực. Một đệ tử Nhật Nguyệt nghe loáng thoáng thấy những lời như vậy mới tiến lại gần xách cổ tên vừa mới gọi bọn chúng là Hán tặc lên dọa nạt tên đó bằng tiếng Tây Vực

“Các người gọi ai là Hán tặc hả”

Thấy vậy người Tây Vực tức nước vỡ bờ họ không thể chấp nhận cảnh người Hán bắt nạt người Tây Vực ngay tại đây. Nhiều người tới đẩy tên đệ tử Nhật Nguyệt ra, rút dao chém tới tấp nhưng hắn đều né được. Thấy người Tây Vực ai nấy đằng đằng sát khí, những tên đệ tử Nhật Nguyệt khác cũng tới tấn công khiến nơi này xảy ra xô xát lớn. Bình Nhất Chỉ tức giận quát bọn đệ tử Nhật Nguyệt lui lại phía sau đồng thời bước lên phía trước nói

“Xin lỗi các vị hảo hán Tây Vực, bọn tôi còn có việc phải làm không có thời gian tiếp đấu với các vị. Mong các vị hãy bỏ qua cho người của tôi lần này”

Ban đầu Mạc Vô Phong cứ ngỡ người Hán độc ác như những gì hắn được nghe kể nhưng trông thấy Bình Nhất Chỉ cư xử như vậy hắn bắt đầu có suy nghĩ khác. Đám người Tây Vực nghe Bình Nhất Chỉ nói thế lại tưởng là bọn người Hán sợ thua không dám đánh nữa lại ồ ạt xông lên. Mạc Vô Phong bỗng cất tiếng nói làm cho chúng dừng lại

“Tôi thấy người Hán không muốn đấu nữa thì mọi người hãy bỏ qua đi, sao phải cố hơn thua bằng được làm gì”

Một tên Tây Vực nói

“Ngươi không phải người Hán lại đi bênh vực cho bọn chúng là sao”

Mạc Vô Phong đáp

“Tôi không phải người Hán nên tôi mới bảo vệ các người đấy”. Hắn chỉ tay vào Bình Nhất Chỉ “Tôi thấy nếu huynh đệ người Hán này mà ra tay chắc mọi người sẽ thương tích đầy mình cho xem”

Tên Tây Vực lại nói

“Ngươi dựa vào đâu mà biết được hắn có thể đánh thắng bọn ta chứ”

Mạc Vô Phong nhặt lấy một thanh đoản đao ném lên không trung vận hàn lực vào bàn tay đánh mạnh một cái lập tức thanh đoản đao xấu số vỡ tan nát thành trăm mảnh rơi xuống mặt đất

“Tôi có biết chút ít võ công trông thấy vị huynh đệ kia tôi nhận ra ngay người đó là một kỳ tài võ học. Nếu bây giờ tôi cùng huynh ấy giao chiến mà tôi thua chắc các vị sẽ ngừng chiến chứ”

Đám Tây Vực trông thấy hắn một chưởng đập nát thanh đoản đao lớn thì biết ngay võ công hắn chẳng phải hạng xoàng, ngay cả bọn chúng có dùng rìu chặt hết sức cũng không thể khiến thanh đoản đao lớn vỡ nát như vậy được nhưng nếu hắn mà còn thua cả tên người Hán kia thì bọn chúng chẳng thể nào là đối thủ với tên người Hán đó.

Bình Nhất Chỉ nghe Mạc Vô Phong nói vậy còn chưa kịp định hình thì hắn đã rút lấy kiếm của một tên Tây Vực gần đó xông lên. Bình Nhất Chỉ dùng chỉ lực bắn thẳng vào thanh kiếm hắn đang vung lên cao khiến cả người hắn theo đà đó mà văng ra xa. Thấy vậy Bình Nhất Chỉ biết ngay huynh đệ này có ý giúp mình giải vây. Mạc Vô Phong lồm cồm bò dậy vứt thanh kiếm đi cười lớn

“Tôi đã nói rồi mà vị huynh đệ người Hán này rất mạnh. Nay họ đã không muốn đấu các huynh xí xóa bỏ qua chuyện này cũng đâu mang tiếng là thua”

Bọn Tây Vực không nói thêm câu nào nữa hậm hực bỏ đi. Đám đông đứng xem ai quay lại chỗ người nấy tiếp tục làm việc. Bình Nhất Chỉ vỗ tay vài cái tấm tắc khen ngợi Mạc Vô Phong

“Huynh là người Tây Vực nhưng không hung hăng như bọn họ. Lần này phải cảm ơn chiêu giả vờ chịu thua của huynh rồi. Với sức của ta mà đấu với huynh chắc chỉ trong vòng vài chiêu là đã bị hạ. Tôi tên Bình Nhất Chỉ không biết quý tánh đại danh của huynh là gì”

Mạc Vô Phong nói

“Tôi tên Mạc Vô Phong. Huynh là người Hán nhưng cũng chẳng hung hăng như những gì tôi được nghe kể hơn nữa tiếng Tây Vực lại rất chuẩn. Tôi đây thì cố học mãi tiếng Hán nhưng chẳng được. Bái phục”

Bình Nhất Chỉ cười

“Tiếng Hán tuy khó nhưng không phải là không thể học, huynh có thể tới trung nguyên sống ở đó một thời gian nghe người trung thổ nói hàng ngày tự khắc huynh sẽ hiểu được”

Mạc Vô Phong cam đoan

“Nếu có cơ hội chắc chắc tôi sẽ thử làm như huynh nói. Phải rồi còn huynh tới Tây Vực này làm gì vậy”

Bình Nhất Chỉ nói một tràng tiếng Hán ra lệnh cho đệ tử Nhật Nguyệt đi chấm dứt độc dược với bọn lái buôn bí mật xong mới trả lời

“Tôi muốn tìm Thánh độc Tây Vực thỉnh giáo vài điều, huynh sống ở đây chắc biết bà ta chứ”

Mạc Vô Phong chẳng lạ gì lão bà kinh dị này. Bà ta được liệt vào danh sách những tên kỳ nhân dị sỹ nguy hiểm nhất Tây Vực của phái Côn Luân

“Kim Xà lão quái là người có khả năng chế ra rất nhiều loại độc dược kỳ bí, nhiều trong số chúng độc tới mức không thuốc nào có thể giải. Không biết huynh tới tìm bà ta thỉnh giáo điều gì”

Bình Nhất Chỉ vứt một đĩnh bạc cho tên thương nhân bán rượu gần đấy với lấy hai hũ rượu nhỏ ném cho Mạc Vô Phong một hũ. Nhấp một ngụm rượu hắn bắt đầu có tâm trạng hồi tưởng lại chuyện đã qua

“Tam thi não thần đan là vua trong các loại độc dược, người bị trúng độc hàng tháng đều phải uống thuốc giải nếu không độc sẽ phát tác sau khi độc phát tác chỉ có đường chết mà thôi. Hồi ấy đại tiểu thư của chúng tôi trúng độc này nhưng thuốc giải thì đã bị hủy hết, cha của tiểu thư nhờ ta chế ra thuốc giải để cứu sống con gái mình nhưng ta khi ấy thật sự bó tay, sau đó độc trong người đại tiểu thư cứ thế mà dần dần ngấm vào lục phủ ngũ tạng, cuối cùng ăn sâu vào tim. Những tưởng đại tiểu thư chỉ có thể chờ chết nhưng có một…cô nương đã tới gặp ta vào lúc nguy cấp ấy và nói với ta rằng cô nương ấy có cách giải độc”

Mạc Vô Phong cũng cầm hũ rượu lên uống một ngụm lớn

“Sau đó huynh làm theo cách của cô nương ấy có công hiệu không”

Bình Nhất Chỉ gật gù

“Công hiệu…rất công hiệu. Bằng chứng là hiện giờ đại tiểu thư đã gần như lành lặn, độc tính trong người đã được giải hết còn cô nương kia thì yên giấc ngàn thu”
Mạc Vô Phong đang định uống thêm một ngụm nữa thì ngừng lại, hắn nhíu mày hỏi

“Cách giải độc đó là gì vậy”

Bình Nhất Chỉ khóe mắt ngấn lệ rồi chợt nở một nụ cười ai oán

“Cô nương ấy nói máu của cơ thể thì tuần hoàn vào tim, nếu như thay cho đại tiểu thư một trái tim kháng độc cộng với dùng thuốc bổ thì trong vòng nửa năm đại tiểu thư sẽ lại khỏe mạnh. Lúc ấy ta hỏi biết kiếm đâu ra trên đời một trái tim như vậy thì cô nương ấy liền nói trái tim như vậy cô ấy có”




Mạc Vô Phong đặt hũ rượu xuống đất thở dài

“Trên đời còn có chuyện như vậy sao, hy sinh để người khác được sống”

Bình Nhất Chỉ nói

“Từ đó tới giờ ngày nào tôi cũng tự trách bản thân sao không tìm được thuốc giải Tam thi não thần đan, để sau này không xảy ra chuyện như thế nữa tôi mới phải lặn lội tới Tây Vực xa xôi thỉnh giáo Thánh độc nâng tầm kiến thức”

Mạc Vô Phong vội từ biệt Bình Nhất Chỉ

“Đã không còn sớm tôi phải trở về rồi tiếc là không cùng huynh đi tới nơi huynh muốn đến được. Sau này nếu có cơ hội tới trung nguyên nhất định tôi sẽ tới tìm gặp huynh”

Bình Nhất Chỉ nói

“Tôi sống tại Ngũ Bá Cương ở trung thổ nếu có dịp mời huynh ghé thăm”

Mạc Vô Phong quả quyết

“Nhất định lúc đó tôi sẽ tới tìm huynh”

Từ biệt nhau xong họ đi về hai hướng khác nhau. Mạc Vô Phong trở về phái Côn Luân còn Bình Nhất Chỉ tới nơi ở của Kim Xà lão quái hắn cảm thấy vị huynh đệ Tây Vực này rất thú vị không biết sau này có thể gặp lại nữa không.

0 nhận xét:

VƯƠNG HÀ
tttt