Ngồi trong căn phòng Doanh
Doanh nghỉ ngơi, Nghi Lâm liên tục lấy khăn ấm đắp qua đắp lại lên vầng
trán lạnh của Doanh Doanh. Điền Bá Quang ngồi trong góc phòng trông
thấy Nghi Lâm làm việc vất vả hắn bèn nghĩ ra vài câu chuyện hàn
huyên với sư phụ
“Sư phụ à, người không giận
Lệnh Hồ Xung vì đã tham gia trận chiến giết Đông Phương giáo chủ sao.
Dù sao cô ấy cũng là tỷ tỷ của người lại rất yêu thương người nữa”
Nghi Lâm nhúng chiếc khăn vào
chậu nước nóng vắt kiệt
“Tỷ tỷ dù sao cũng là người
của ma giáo lại giết hại rất nhiều người. Lệnh Hồ đại ca làm vậy
bản thân huynh ấy đã rất khổ sở rồi hơn nữa huynh ấy là một đại
hiệp có trách nhiệm cứu giúp bách tính. Tỷ tỷ đi theo con đường tỷ
ấy chọn dù kết cục thế nào tôi nghĩ tỷ tỷ đều cam tâm tình nguyện
chấp nhận nó. Những gì tôi có thể làm bây giờ chỉ là cầu bồ tát
hóa kiếp cho tỷ tỷ đầu thai trở thành một cô nương tốt”
Điền Bá Quang thở dài
“Sư phụ lương thiện thật đấy.
Nếu là ta chắc chẳng thể tha thứ cho kẻ đã giết người thân của mình
đâu. Dù người ấy tốt hay xấu thì cũng cùng máu mủ với mình. Nhưng
sư phụ nghĩ thoáng ra như vậy cũng không sao chỉ tiếc cho tỷ tỷ của
người”
Thật ra Nghi Lâm cũng rất
buồn vì cái chết của tỷ tỷ nhưng trong giang hồ này có ai là không
muốn tỷ tỷ của cô ấy chết đâu, chỉ trách Đông Phương cô nương đã làm
nhiều chuyện độc ác để cuối cùng phải lãnh kết cục như vậy cũng
là hợp với ý trời, cái ngày cô ấy chết giang hồ vui còn chả kịp.
Nghi Lâm buồn đến mấy cũng chỉ biết ngồi khóc một mình, làm sao chia
sẻ với ai đây. Nhưng một thời gian sau tưởng chừng tỷ tỷ đã về cõi
vĩnh hằng đột nhiên cô ấy lại xuất hiện trước mắt Nghi Lâm khiến Nghi
Lâm mừng vui khôn xiết. Nghi Lâm hiện giờ vẫn tưởng tỷ tỷ còn sống
nên không còn buồn đau khi nghe nhắc tới trận chiến trên Hắc Mộc Nhai
nữa ai ngờ ông trời trêu ngươi cô nương ấy lại chết thêm một lần bởi
chữ tình.
Điền Bá Quang vươn vai đứng
dậy
“Ta phải ra sau núi xem tên
Lệnh Hồ Xung đó có trò gì vui không, Nghi Lâm sư phụ đi cùng ta nhé”
Nghi Lâm lắc đầu
“Tới giờ tụng kinh niệm phật
rồi, tôi phải quay trở lại đại điện huynh đi một mình đi”
Sau khi Nghi Lâm bê chậu nước
nóng ra bên ngoài, hai cánh cửa khép lại cũng là lúc đôi mắt Doanh
Doanh khẽ chớp lấy vài cái. Cả đầu cô ấy đau nhức nhưng câu chuyện
vừa rồi giữa Nghi Lâm và Điền Bá Quang cô ấy cũng nghe được chín,
mười phần. Doanh Doanh thầm nhủ
“Đông Phương Bất Bại…tỷ tỷ
của Nghi Lâm…”
Điền Bá Quang chạy vội ra sau
núi tính góp vui một chút thì phía bên đó đã không còn một ai. Thấy
lạ lùng hắn quay lại đại điện hỏi Nghi Ngọc thì biết được những
người sau núi đều đã lên đường tìm kẻ hãm hại Thánh cô của bọn họ
còn Lệnh Hồ Xung thì tới Hắc Mộc Nhai tìm Hướng VấnThiên. Hằng Sơn
phái bây giờ chỉ còn có các nữ đệ tử làm Điền Bá Quang buồn muốn
chết. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng hắn quyết định tới đâu đó dạo chơi
chờ mấy tên kia trở về.
Phải chăng Điền Bá Quang mà
không suy nghĩ mất thời gian mà xuống núi ngay thì đã gặp Lam Phượng
Hoàng và Kế Vô Thi rồi. Hai người này xếp cùng một nhóm không biết
là đúng hay sai, bọn họ vừa đi vừa đấu khẩu với nhau mãi mới xuống
tới chân núi Hằng Sơn.
Lam Phượng Hoàng giữ chặt tay
Kế Vô Thi
“Huynh nghe cho kỹ đây, sớm hay
muộn huynh cũng là của ta chạy trốn làm gì cho mệt”
Kế Vô Thi cố đẩy tay Lam
Phượng Hoàng ra nhưng vô ích
“Ai là của cô chứ, bổn công
tử đây không có hứng với nữ nhân cô nên chuyển đối tượng sang Điền Bá
Quang thì hơn”
Lam Phượng Hoàng nói
“Ta cũng muốn vậy lắm nhưng
hắn chỉ bám lấy sư phụ của hắn thôi có thèm để ý tới ta đâu. Bởi
vậy mới nói ông trời muốn chúng ta ở bên nhau thế nên huynh đừng có
lằng nhằng nữa”
Từ phía xa có tiếng vó ngựa
phi tới một cách vội vã, vì Kế Vô Thi và Lam Phượng Hoàng cứ đưa
đẩy nhau hết qua trái lại qua phải khiến kẻ cưỡi ngựa kia không kịp
né tránh hắn giữ chắc dây cương cố làm sao cho con ngựa dừng lại kẻo
đâm vào bọn họ. Tiếng ngựa hí lên vang cả bầu trời.
Lam Phượng Hoàng trông thấy
con ngựa đó sắp lao vào phía mình nên mới đành bỏ tay của Kế Vô Thi
ra. Nhân cơ hội trời cho, hắn khinh công đi mất để lại Lam Phượng Hoàng
ở đó
“Ta tìm Hoàng Hà lão tổ đây,
cô quay về Hằng Sơn tìm Điền Bá Quang rủ hắn đi cùng nhé”
Lam Phượng Hoàng tức tối gào
lên
“Kế Vô Thi huynh dám bỏ ta
lại đây sao. Cứ để ta bắt được huynh xem ta sẽ thả rắn độc ra cắn
nát mặt huynh”
Tức giận vì để vuột mất Kế
Vô Thi nhưng Lam Phượng Hoàng cũng không quên quay ra chửi rủa cái kẻ
cưỡi ngựa đã gây nên cớ sự này
“Đường rộng thế này ngươi
không có mắt hay sao mà đâm phải bọn ta hay ngươi mới tập cưỡi ngựa
thế có cần bản cô nương dạy ngươi cách điều khiển ngựa không”
Cái miệng đang liến thoắng
của Lam Phượng Hoàng im bặt lại ngay khi trông thấy khuôn mặt của nam
nhân cưỡi ngựa kia. Khuôn mặt trắng trẻo lại lạnh lùng với đôi mắt
sắc bén đập ngay vào mắt cô ta từ cái nhìn đầu tiên. Hắn cũng quay
ra nhìn chằm chằm vào Lam Phượng Hoàng nhưng không hiểu cô ta đang nói
cái gì. Hắn đoán chắc là cô nương này đang mắng chửi hắn vì hắn
suýt đâm phải người ta, mặc dù không biết tiếng Hán nhưng hắn vẫn để
lại một câu trước khi thúc ngựa đi tiếp
“Xin lỗi cô nương, tôi không cố
ý”
Lam Phượng Hoàng nghe thấy
tiếng Tây Vực thì giật mình cô ta chặn dây cương lại trước khi nam nhân
kia bỏ đi
“Huynh không phải người Hán
sao”
Nghe thấy nữ nhân này nói
được tiếng Tây Vực hắn rất bất ngờ
“Phải tôi là người Tây Vực,
chuyện ban nãy xin lỗi cô nương tôi đang có việc gấp nên không kịp để
ý hai người”
Lam Phượng Hoàng xua tay,
giọng nói nhỏ nhẹ đi hẳn
“Thật ra là tại bọn ta đi
không cẩn thận đã làm phiền huynh. Những cũng tại huynh mà tên khốn
kia nhân cơ hội bỏ ta lại đây. Nếu huynh ăn năn hối lỗi hay là cho ta đi
nhờ một đoạn đi”
Nam nhân này khẽ nhăn mặt lại
nhưng biết làm sao bây giờ, lỗi nhiều phần cũng là do hắn hơn nữa
chỉ là cho cô ta đi nhờ một chút thôi có phải đi cùng hắn mãi đâu
“Vậy cũng được, cô định đi
đâu”
Lam Phượng Hoàng vui sướng
nhảy thoắt một cái lên lưng ngựa. Cô ta vờ như đang suy nghĩ
“Ta muốn tới thành…Hành
Dương. À phải rồi huynh tên là gì vậy để ta còn biết đường mà xưng
hô. Ta thì huynh cứ gọi là Lam cô nương đi”
Nam nhân đó nói
“Tôi tên Lạc Hư. Nhưng tôi không
biết đường nào dẫn tới thành Hành Dương cả”
Lam Phượng Hoàng lẩm bẩm
‘Lạc Hư…Lạc Hư’như để nhớ cho kỹ cái tên này. Cô ta nghĩ
“Đúng là ông trời có mắt đá
tên Kế Vô Thi đi chỗ khác rồi tặng lại mình vị công tử này. Ta quyết
định rồi huynh sẽ trở thành vị hôn phu của ta..Lạc Hư”
Lạc Hư không thấy cô nương này
trả lời lại hỏi tiếp
“Đường lối ở trung thổ tôi
không biết nhiều, xin hỏi tới thành Hành Dương đi lối nào vậy”
Lam Phượng Hoàng mỉm cười
khinh công lên trước mặt hắn, tay nắm chặt dây cương
“Huynh không biết đường thì
để ta cưỡi ngựa cho”
Lạc Hư thầm nhủ
“Không lẽ nữ nhân trung nguyên
ai cũng bạo gan như cô nương này sao”
Lam Phượng Hoàng vừa thúc
ngựa đi vừa nói
“Huynh không nắm lấy dây cương
không sợ ngã sao hay huynh muốn ôm lấy eo ta”
Lạc Hư tuy lạnh lùng là thế
nhưng nghe câu nói đùa này của Lam Phượng Hoàng hắn hơi ngại ngùng
“Tôi nắm chặt dây cương rồi
đây, cô nương cứ đi đi”
Lam Phượng Hoàng tỏ vẻ thích
thú khi trông thấy vị công tử này e ngại như vậy. Chờ cho hắn nắm
chặt dây cương rồi cô ta thúc ngựa tiến nhanh về phía trước. Bản thân
Lam Phượng Hoàng cũng chẳng muốn tới Hành Dương làm gì chẳng qua khi
hắn hỏi cô ta mới đành nói vậy lấy cớ đi theo hắn. Vậy nên cô ta cứ
đi vòng vèo làm sao cho đường tới Hành Dương là con đường dài nhất.
Thấy trời đã về đêm, Lạc Hư
nói
“Tôi đã phi ngựa nhiều ngày
nhiều đêm liên tục rồi nếu hôm nay lại tiếp tục đi đêm nữa e là con
ngựa này không chịu đựng được. Có thể dừng chân lại nghỉ ngơi không”
Lam Phượng Hoàng dừng ngựa
nhìn ngó xung quanh
“Không biết quanh đây có nhà
dân nào không nếu không chúng ta chắc phải ngủ ngoài trời rồi”
Lạc Hư nhảy xuống ngựa kéo
dây cương dẫn con ngựa theo
“Thử đi xuyên qua khu rừng này
xem sao. Tôi trông thấy phía xa kia có một con suối chảy qua chắc hẳn
quanh đó phải có người sinh sống”
Lam Phượng Hoàng vẫn ngồi
trên ngựa, cô ta được hắn kéo đi như thế này cảm thấy rất vui. Hắn
đúng là mẫu nam nhân ưa thích mà Lam Phượng Hoàng tìm kiếm bấy lâu nay.
Trước kia cô ta còn chán nản tới mức chẳng muốn kén chọn ai nữa chỉ
cần là nam nhân chịu cưới cô ta thì cô ta đồng ý luôn ai ngờ vừa bỏ
cuộc thì Lạc Hư lại xuất hiện.
“Huynh tới trung nguyên làm gì
vậy”
“Tôi tới tìm bằng hữu”. Lạc
Hư không muốn đả động tới bốn từ chưởng môn sư huynh là vì hắn muốn
che giấu môn phái của mình.
“Bằng hữu? Là nam nhân hay nữ
nhân vậy”. Lam Phượng Hoàng dò hỏi
“Bằng hữu của tôi chỉ có nam
nhân thôi”
“Vậy thì tốt”. Lam Phượng
Hoàng mừng thầm
“Tốt nghĩa là sao”
“Không có gì”. Cô ta chỉ tay
về phía trước “Huynh suy đoán giỏi thật đấy đúng là có một căn nhà
phía bên kia con suối”
Lam Phượng Hoàng bấy giờ mới
chịu nhảy xuống ngựa, tiến tới nhìn qua bên con suối. Lạc Hư kéo con
ngựa lại gần một gốc cây ven bờ buộc dây giữ nó lại đấy khi nào
khát nước nó có thể tự uống. Xong xuôi hắn phi thân qua bên kia hồ
quan sát căn nhà ấy. Lam Phượng Hoàng cũng qua chỗ hắn hỏi chuyện
“Sao huynh không gõ cửa. À
phải rồi, ta quên mất huynh không biết tiếng Hán”
Lam Phượng Hoàng đập cửa liên
hồi nhưng không có ai trả lời, tức mình cô ta phá khóa cửa tiến vào
bên trong luôn. Khung cảnh bên trong khiến Lam Phượng Hoàng phải trợn to
mắt lên mà nhìn. Thấy cô ta cứ đứng như trời trồng trước cánh cửa
Lạc Hư mới tiến lại xem có chuyện gì. Ngay cả hắn cũng bất ngờ tới
mức phải thốt lên
“Thật hay đùa vậy”
Lam Phượng Hoàng vỗ vai hắn
“Đúng là kho báu giữa chốn
rừng hoang. Coi như hôm nay huynh và ta vớ bở rồi”
Bên trong giống một kho chứa
hơn là nhà cho người ở. Thứ mà hai người họ bất ngờ khi trông thấy
là hàng loạt những hũ rượu được đặt ngay ngắn xếp chồng lên nhau
rất gọn gàng. Đối với những người sống trong giang hồ như họ rượu
ngon còn quý gấp ngàn lần vàng bạc châu báu. Tìm được cả một kho
rượu giữa nơi hoang vu hẻo lánh này quả thực đáng để hạnh phúc.
Lam Phượng Hoàng với lấy hai
hũ rượu giơ lên cho Lạc Hư xem
“Cả Phần Tửu và Bạch Tửu
đều có ở đây”
Đặt hai hũ rượu đó xuống cô
ta lại ngó mấy hũ rượu lớn được để dưới cùng
“Có cả Bồ Đào mỹ tửu nữa
này. Huynh muốn uống rượu gì mau lấy một hũ đi”
Lạc Hư vẫn còn chút e ngại
“Làm như vậy liệu có hơi quá
không. Chúng ta còn chưa xin phép chủ nhân của căn nhà này”
Lam Phượng Hoàng gạt tay đi
“Huynh xem hắn bỏ cả một kho
rượu lại rồi đi đâu mất chứng tỏ hắn cũng chẳng có ý giữ khư khư
đống rượu này cho riêng mình”
Lạc Hư nghe vậy cũng thấy có
lý liền với lấy một hũ rượu
“Tôi muốn uống Cao Lương”
Lam Phượng Hoàng cũng lấy hũ
rượu đó
“Vậy ta cũng uống Cao Lương
cùng huynh”
Bọn họ rủ nhau ra bờ suối
nhâm nhi rượu quý hàn huyên với nhau như đã quen biết từ lâu
“Lạc Hư, huynh ở Tây Vực đã
có ý trung nhân chưa”
“Tôi không quan tâm tới nữ
nhân”. Lạc Hư thẳng thắn đáp
Lam Phượng Hoàng thầm nhủ
“Chẳng lẽ huynh ấy cũng
giống như tên Kế Vô Thi kia. Không được, mình phải giúp huynh ấy khai
thông đầu óc ngay”
“Ta hỏi huynh nhé, cuộc đời
huynh có thể sống thiếu rượu được không”
Lạc Hư đáp
“Rượu là thứ để con người ta
giải sầu, hàn huyên, suy ngẫm làm sao có thể sống mà không có rượu
được”
Lam Phượng Hoàng nói
“Phải rồi, nữ nhân cũng
giống như những giọt rượu huynh uống vào đấy thôi. Có thể huynh không
cần họ hàng ngày đều ở bên nhưng những khi cần giải sầu hay hàn
huyên huynh cũng nên có một cô nương bên cạnh làm những chuyện đó”
Lạc Hư cau mày
“Sao lại cứ phải là một cô
nương chứ, tôi có thể làm những chuyện đó với huynh đệ của mình”
Lam Phượng Hoàng nói
“Nam nhân các huynh cùng lắm
chỉ có thể giãi bày tâm sự với nhau thôi đổi lại huynh mà có một cô
nương bên cạnh cô ấy không những lắng nghe những chuyện buồn của huynh
mà còn tìm cách giúp huynh giải quyết những chuyện ấy”
Lạc Hư nằm xuống ngửa mặt
lên nhìn bầu trời đen thăm thẳm
“Nữ nhân thật sự tuyệt như
vậy sao”
Lam Phượng Hoàng lại tiếp
tục
“Huynh hiểu ra vấn đề rồi
đấy. Ta nói cho huynh biết thêm nhé nữ nhân trung nguyên là tuyệt nhất
đấy sau này nếu huynh có muốn tìm ý trung nhân cho mình nhất định
phải tìm ở trung nguyên”
Lạc Hư đáp
“Sau này tôi sẽ tính. Cô nương
mệt thì ngủ đi, tôi muốn ngồi tĩnh tâm tới sáng”
Lam Phượng Hoàng ngả lưng
xuống một cách sảng khoái trút hết bao mệt nhọc. Nằm duỗi hai tay
hai chân ra bỗng cô ta cảm thấy có chút lạ. Phần đất chỗ tay cô ta
duỗi ra rất mềm và tươi còn phần đất đầu cô ta nằm xuống lại rất
cứng. Lam Phượng Hoàng ngồi dậy kiểm tra đống đất xung quanh đó một
vòng thì nhận ra đúng là đất ở đây chỗ thì cứng chỗ lại mềm rất
bất thường.
“Lạc Hư cho ta mượn thanh kiếm
của huynh nhé”
Lạc Hư đang tĩnh tâm cũng
phải mở mắt ra nhìn cô ta
“Cô nương mượn thanh kiếm của
tôi để làm gì”
Lam Phượng Hoàng mặc kệ hắn
có đồng ý hay không nhảy tới rút thanh kiếm sau lưng hắn ra thật
nhanh. Nhắm vào chỗ đất cứng cô ta dùng sức đâm thật mạnh thanh kiếm
xuống. Phải đâm vài nhát liền thanh kiếm mới xuống đủ sâu để chạm
vào một vật gì đó được chôn dưới đất. Lạc Hư tò mò lại gần xem
“Thứ gì bên dưới vậy”
Lam Phượng Hoàng dùng thanh
kiếm bới đống đất ấy lên, một lúc sau để lộ ra dưới lớp đất là
một cái bình lạ. Cô ta nhấc cái bình đó lên xem xét
“Nhìn bề ngoài có vẻ giống
như một hũ rượu không biết bên trong đựng gì”
Cô ta toan mở ra xem thì Lạc
Hư cản lại
“Cẩn thận không khéo bên trong
là hơi độc đấy”
Lam Phượng Hoàng nói
“Kẻ nào đó mà muốn hạ độc
đã không giấu kín như vậy rồi, hắn phải để ngay tầm mắt chúng ta
chứ”
Dứt lời cô ta mở nắp bình ra
đưa lên mũi ngửi. Một hương thơm ma mị toát ra từ cái bình khiến Lam
Phượng Hoàng cảm thấy như cơ thể mình khỏe hẳn lên. Cô ta đậy nắp
bình lại ném cho Lạc Hư
“Huynh xem đó không phải độc
đâu không khéo thứ nước này còn quý hơn cả nhâm sâm nữa”
Lam Phượng Hoàng lại lấy
thanh kiếm của Lạc Hư đào bới những lớp đất cứng kia lên. Đúng như cô
ta nghĩ dưới mỗi lớp đất cứng đó đều có chôn một bình như cái ban
nãy. Lạc Hư trông thấy vậy liền nói
“Nếu cô nương thích thì chỉ
lấy một bình thôi, họ đã mất công giấu kín như vậy chúng ta lại lấy
hết thì chẳng hay chút nào”
“Huynh nói cũng đúng, vậy ta
lấp lại rồi chúng ta cùng thưởng thức cái bình kia”
Sau khi lấp lại đống đất bị
đào bới lên như cũ Lam Phượng Hoàng cầm lấy cái bình trên tay Lạc Hư
uống thử. Thứ nước đó có chút men rượu lại lạnh toát như băng, uống
một giọt cảm thấy toàn thân như tràn đầy sức sống.
“Huynh cũng thử một ngụm đi”.
Lam Phượng Hoàng đưa cho Lạc Hư
Lạc Hư nghe lời cô ta nhấp
thử một ngụm hắn cũng cảm thấy toàn thân mát lạnh chẳng khác gì
như đang đứng giữa đại điện phái Côn Luân. Lam Phượng Hoàng thấy hắn
chịu uống cô ta rất thích thú
“Thấy thế nào, có được không”
Lạc Hư nói
“Từ khi sinh ra tới giờ tôi
chưa được uống thứ nước nào ngon như vậy”
Tối hôm đó họ cùng nhau hàn
huyên uống cạn hũ rượu lạ rồi ngủ một giấc li bì tới sáng sớm.
Nói ngủ thì chỉ có Lam Phượng Hoàng là ngủ say thôi chứ Lạc Hư lấy
cớ tĩnh tâm để khỏi ngủ. Câu nam nữ thụ thụ bất tương thân hắn hiểu
rõ nhất chỉ trách Lam Phượng Hoàng chẳng mảy may quan tâm đến điều
này.
Khi Lam Phượng Hoàng thức dậy
thì mặt trời đã lên cao. Lạc Hư đang ở bên kia con suối vuốt ve con
ngựa của hắn chuẩn bị lên đường nhiều ngày tiếp. Thấy cô ta dậy hắn
nói
“Không phải cô muốn tới Hành
Dương sao. Mau lên đường thôi, tôi còn đi làm việc của mình nữa”
Lam Phượng Hoàng uể oải bước
qua con suối với bộ dạng mệt mỏi vì mới thức dậy không may chân cô ta
bước lên phải một viên đá trơn trượt khiến cô ta mất đà ngã xuống.
Lạc Hư nhanh nhẹn phi thân tới đỡ lấy cô ta một cách dễ dàng. Mặt
đối mặt với nam nhân Tây Vực này khiến Lam Phượng Hoàng tim đập thình
thịch như gặp phải tiếng sét ái tình. Từ giây phút ấy cô ta quyết
định sẽ bám theo Lạc Hư cả đời. Nếu Kế Vô Thi mà biết được điều
này chắc hắn vui tới mức cùng các huynh đệ ăn uống hò hét liên tiếp
hàng nhiều ngày liền.
Lạc Hư biết làm thế này
không hay cho lắm liền bỏ tay ra ngay. Lam Phượng Hoàng nói đùa với
hắn
“Ta thấy huynh như vậy mà
không có nữ nhân nào để ý sao. Hay huynh giấu ta hả”
Lạc Hư vội tháo dây cho con
ngựa
“Tôi không việc gì phải giấu
ai cả. Có gì thì tôi nói vậy thôi, cô lên ngựa đi”
Lam Phượng Hoàng thích chí
nhảy lên lưng ngựa, đợi cô ta yên vị hắn cũng nhảy lên phía sau. Thúc
ngựa đi chậm rãi cô ta hỏi hắn
“Huynh nói là muốn tìm một
vị bằng hữu phải không. Người đó đang ở đâu huynh có thể tới đó
trước cũng được. Chuyện tới Hành Dương ta cũng không vội đâu”
Lạc Hư đáp thản nhiên
“Tôi chỉ biết huynh ấy ở
trung nguyên thôi. Tôi đuổi theo huynh ấy từ Tây Vực tới đây vốn mong có
thể gặp trên đường đi nhưng tiếc là không gặp”
“Vậy giờ huynh tính đi đâu
tìm người ta giữa trung thổ rộng lớn này”. Lam Phượng Hoàng hét lên
“Tôi cũng chưa biết nữa nhưng
không tìm thấy huynh ấy tôi không thể quay về được”. Lạc Hư đáp
Lam Phượng Hoàng thầm nhủ
“Nếu huynh ấy không tìm được
người sẽ không quay về sao. Đúng là vận may ông trời ban cho mình,
nhưng cầu cho huynh ấy không tìm thấy thì ác quá nếu có thể giúp
huynh một tay tìm ra vị bằng hữu đó có khi mình lại trở nên tốt đẹp
trong mắt người ta”
Lam Phượng Hoàng huých nhẹ
Lạc Hư
“Huynh tả dáng vẻ người huynh
muốn tìm xem ta cũng không có việc gì vội vã cả có thể giúp huynh
một tay tìm người. Dù sao huynh cũng đâu biết tiếng Hán làm sao hỏi
chuyện người dân được”
Lạc Hư nói
“Nếu cô nương giúp được tôi
thì tốt quá rồi. Tìm được huynh ấy cô muốn gì tôi cũng sẽ giúp cô
toại nguyện”
Lam Phượng Hoàng vui sướng
nói
“Thật chứ. Chuyện gì huynh
cũng sẽ giúp ta sao”
Lạc Hư nói chắc như đinh đóng
cột
“Chỉ cần tôi có thể tôi sẽ
cố hết sức để giúp cô”
Lam Phượng Hoàng mỉm cười
ranh mãnh
“Yên tâm đi chuyện mà ta muốn
chắc chắn không làm khó được huynh. Vậy huynh mau tả lại dáng vẻ
người đó đi”
Lạc Hư ngẫm nghĩ một hồi
rồi nói
“Huynh ấy là người Tây Vực,
dáng người cao hơn tôi một chút. Khuôn mặt thanh tú nhưng rất ít cười,
tính tình bình thường rất hòa nhã nhưng một khi tức giận huynh ấy
chẳng khác gì một con quỷ cả, có thể tàn sát người vô số chỉ trong
chớp mắt”
Lam Phượng Hoàng nghe kể mà
nổi cả da gà
“Người đáng sợ như vậy lại
đang ở trung nguyên sao, phen này võ lâm lại sắp có sóng gió cũng nên.
Nhưng huynh tả như vậy thì khó tìm lắm đó”
Lạc Hư nói
“Tôi nghĩ người Tây Vực ở
trung nguyên cũng đâu có nhiều. Nếu có thể cô nương hãy hỏi người dân
quanh đây giúp tôi xem có bắt gặp một nam nhân Tây Vực nào đi qua không
tôi sẽ theo đó mà tìm ra huynh ấy”
Lam Phượng Hoàng gật gù
“Đành phải vậy thôi chứ biết
làm sao. Mong là huynh và người đó có duyên với nhau một chút không
khéo sẽ tìm ra nhanh”
Hai người họ vừa rời đi vài
canh giờ thì có một tên to béo bước về phía căn nhà chứa rượu, trên
vai hắn vác một bao tải lớn đựng toàn thịt tươi bên trong, vừa đi hắn
vừa khoái trá nói
“Ngày nào cũng ăn cá dưới
suối với uống rượu trong kho làm sao mà sống nổi, mất một đêm vào
thành kiếm được đống thịt này ăn dần trong vài tháng cũng không bõ
công”
Đặt bao thịt lớn dựa vào
cánh cửa, miệng hắn huýt sáo đi ra con suối rửa tay, rửa mặt
“Nước mát quá, mấy ngày
liền mình không tắm rồi giờ phải tắm bù thôi”
Tên to béo bắt đầu lột sạch
y phục ra nhảy xuống suối ngâm mình dưới ánh nắng mặt trời. Trên đời
này chắc chẳng còn ai nhàn hạ như hắn. Chợt mắt hắn đảo qua cánh
cửa, khuôn mặt biến sắc hoàn toàn. Vội vã lên bờ mặc lại y phục
hắn chạy tới cánh cửa như bay
“Tại sao khóa cửa lại bị
phá, chẳng lẽ mình mới đi có một ngày mà nhà có kẻ trộm ngay sao.
Không trùng hợp tới mức đó chứ”
Hắn vội mở cửa bước vào bên
trong, nhìn qua nhìn lại căn phòng chứa rượu hắn còn bất ngờ hơn lúc
phát hiện cửa bị khóa
“Tên trộm nào mà ngu vậy,
hắn trông thấy cả kho rượu của mình mà chỉ lấy đi có hai hũ Cao
Lương”
Cảm thấy không thể nào có
chuyện đó miệng hắn lẩm bẩm đếm đi đếm lại từng hàng rượu từ dưới
lên trên
“Đúng là chỉ mất có hai hũ
Cao Lương. Thôi bỏ đi coi như mình tặng cho tên đó”
Hắn cúi xuống lôi hũ rượu to
nhất đặt dưới cùng ra mở nắp đoạn lôi bao tải thịt lớn ra đặt cạnh
hũ rượu đó. Rút con dao nhỏ trong người ra hắn bắt đầu cắt những
miếng thịt lớn trong bao ra thành nhiều miếng nhỏ đặt vào trong hũ
rượu kia
“Thịt ướp Mai Quế Lộ ngay cả
tổ yến cũng không sánh bằng”. Vừa nói hắn vừa cười lớn
Khi hắn đang mải mê ướp thịt
vào rượu thì phía bên ngoài cũng có một đoàn người cưỡi ngựa đi
tới. Đoàn người đó dẫn đầu bởi một nam, một nữ đều là người Hán.
Những kẻ tùy tùng đi phía sau đều ăn mặc giống hệt nhau. Chúng để
lưng trần, sau lưng xăm hình một con rắn lớn. Khuôn mặt bít kín chỉ
để lộ hai con ngươi đen thui. Bên hông chúng dắt đầy những thanh đao nhỏ
dùng làm vũ khí. Nữ nhân người Hán kia chính là cô nương đã đưa Kim
Xà lão quái tới trung thổ còn tên nam nhân tên Hà Nhai Tử sau lưng hắn
đeo một chiếc cung lớn cùng nhiều mũi tên sắc nhọn phản chiếu ánh
nắng xuống con suối nhỏ kia.
Hà Nhai Tử nhìn qua cô nương
đó hỏi chuyện
“Đã lâu rồi muội không trở
về thôn Lưu Đức, muội không thấy nhớ gia đình sao”
Lăng Kỳ Nhi nghe nhắc tới gia
đình khuôn mặt vẫn lạnh băng chẳng hề nhăn lấy một cái
“Đã đi theo Tiên lão thì nên
quên hết những chuyện quá khứ, hơn nữa không có muội nó vẫn sống
tốt đấy thôi”
Hà Nhai Tử khẽ cười
“Sao muội biết nó vẫn sống
tốt, đừng nói là muội lén theo dõi xem hàng ngày nó làm những gì
đấy nhé”
Lăng Kỳ Nhi tránh ánh mắt
của hắn thúc ngựa nhanh qua con suối làm nước bắn tung tóe hết lên
“Hồ ngôn loạn ngữ”
Hà Nhai Tử thầm nhủ “Vậy là
đúng rồi”. Hắn ra lệnh cho những tên lâu la phía sau “Mau vào trong gọi
A Nhĩ ra” rồi bản thân hắn cũng thúc ngựa qua con suối.
Tên to béo người Tây Vực lúc
nãy là A Nhĩ đại ca khi xưa đã ngồi kể về trung thổ cho các đệ tử
Côn Luân nghe. Hơn mười năm trước hắn rời bỏ Tây Vực tới trung nguyên
tìm kế sinh nhai. Thấy hắn to khỏe lại chăm chỉ thật thà nên vị tiền
bối nọ ngỏ ý mời hắn trở thành người ủ rượu cho ông ta. Kể từ khi
đó hắn được ông ta bố trí cho sống tại nơi hoang vu hẻo lánh này.
“Tới ngày Tiên lão lấy rượu
rồi”. Một tên lâu la cất tiếng
A Nhĩ nghe tiếng người bên
ngoài thúc giục vội vã đưa nốt những miếng thịt cuối cùng vào trong
hũ Mai Quế Lộ lớn đậy chặt nắp. Hắn vội vã bước ra bên ngoài chào
hỏi
“Lăng cô nương, Hà công tử đã
lâu không gặp. Hai người xuống ngựa vào trong đi ta đãi các người một
chầu rượu thịt”
Hà Nhai Tử nói
“Vài ngày nữa là tới kỳ
hạn trao rượu, không biết đại ca đã có rượu để giao chưa”
A Nhĩ cười lớn
“Ba năm bảy bảy bốn chín
ngày lúc nào ta cũng nhớ sao mà quên được. Hai người cứ đúng hẹn
lại tới vốn chúng ta đã rất ít gặp nhau hôm nay nghỉ lại cùng nhau
uống một chầu rượu sáng mai lên đường”
Hà Nhai Tử là nam nhân hắn
nghe tới rượu tất nhiên là khoái trí định bụng đồng ý với A Nhĩ
thì bắt gặp ánh mắt của Lăng Kỳ Nhi nên không mở miệng nữa. Cô ta
nói
“Rượu thuốc dùng làm việc
lớn mang về càng sớm càng tốt lỡ như trên đường đi gặp vấn đề khiến
bọn ta trở lại Tiên Hà Lĩnh chậm hơn dự kiến ngươi có gánh vác
trách nhiệm được không”
A Nhĩ từ lâu đã biết cô nương
này không nên dây vào hắn cũng không mời họ ở lại nữa
“Vậy ta lấy rượu đưa cho cô
ngay là được chứ gì”
Đám lâu la không cần ai bảo
lập tức đi theo A Nhĩ tiến ra sau nhà tới khu ủ rượu thuốc. A Nhĩ
lần mò tới nơi chôn hũ rượu đủ ba năm bảy bảy bốn chín ngày xong
chỉ cho đám lâu la đào lên. Vốn rượu chôn đâu có sâu, đám lâu la này
lại đông người mà đào mãi không thấy thứ cần tìm. Một lúc lâu sau
cái hố bọn chúng đào đã sâu tới mức một người nhảy xuống cũng khó
mà trèo lên được, thấy kỳ lạ Lăng Kỳ Nhi và Hà Nhai Tử xuống ngựa
tiến ra sau nhà xem xét. A Nhĩ bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi, hắn nói
“Hình như đào sai vị trí
rồi. Các ngươi thử chỗ này xem”. Hắn chỉ tay tới đống đất cứng bên
cạnh.
Bọn lâu la theo đó đào lên
vài lần đất đã chạm tới hũ rượu ngay. A Nhĩ vội cầm lên nhìn vào
thân hũ rượu thì phát hoảng. Hũ rượu này mới được hơn hai năm làm
sao mà giao cho Tiên lão được. Cuống quá hắn sai người đào hết những
chỗ đất cứng lên nhưng lại đều là những hũ rượu chưa đủ ba năm bảy
bảy bốn chín ngày. Lúc này A Nhĩ mới nhận ra cái hố sâu kia chắc
chắn là nơi chôn hũ rượu đủ tiêu chuẩn nhưng dưới hố không hề có
rượu
“Trời ơi mình ngu quá. Có lẽ
rượu thuốc đã bị tên trộm kia lấy mất rồi, giờ phải làm sao đây.
Mình chưa bao giờ không giao rượu đúng kỳ hạn không biết họ sẽ làm
gì mình”
Hà Nhai Tử trông thấy hắn
toát mồ hôi như tắm thì hỏi
“Sao rồi A Nhĩ đại ca, hũ
rượu nào đã đủ thời hạn thì mang ra đây để bọn ta trở về sớm”
A Nhĩ lấy tay áo thấm hết
những giọt mồ hôi đang chảy đầy ra trên mặt hắn
“Thật..thật khó nói quá.
Thật ra..hôm qua ta có vào thành mang ít thịt về ăn cho đã miệng ai
ngờ sáng nay về tới nơi thấy cửa bị phá khóa. Ta nghĩ tên trộm nào
đó đã lấy đi thứ hai người cần tìm rồi”
Lăng Kỳ Nhi tức giận xách cổ
lão ta lên
“Ý ngươi là hiện không có
rượu để giao ra sao”
Hà Nhai Tử lập tức ra lệnh
cho bọn lâu la trói A Nhĩ lại. Thái độ của hắn đối với A Nhĩ đã
khác hẳn ban nãy
“Ngươi có biết rượu thuốc
này dùng làm gì không. Nếu không có nó tính mạng của rất nhiều
người sẽ gặp nguy hiểm. Phen này xem Tiên lão sẽ trừng phạt ngươi ra
sao”
Lăng Kỳ Nhi cũng biết Hà Nhai
Tử ám chỉ tính mạng ai sẽ gặp nguy hiểm. Lúc ấy người thân duy nhất
mà cô ta giả vờ không quan tâm cũng sẽ chung số phận với bọn họ. Lúc
này vẻ mặt cô ta không còn lạnh như ban nãy nữa. Cô ta khẽ nắm lấy
tay Hà Nhai Tử
“Nếu không có rượu thuốc thì
họ phải làm sao đây”
Hà Nhai Tử cảm nhận rõ rệt
bàn tay của cô ta đang run như thế nào, hắn ôm lấy Lăng Kỳ Nhi an ủi
“Muội yên tâm chắc chắn Tiên
lão sẽ có cách giải quyết hơn nữa Kim Xà lão quái cũng đang có mặt
tại Tiên Hà Lĩnh, mọi chuyện chắc không nguy kịch như chúng ta nghĩ
đâu”
A Nhĩ bị trói chặt tới mức
không cử động được nhưng vẫn cố cầu xin bọn họ
“Thực sự ta không cố ý để
chuyện xảy ra thế này, các người hãy tha cho ta lần sau ta nhất quyết
không rời nơi này nửa bước. Ngày nào cũng ăn ngủ cạnh đống rượu này”
Hà Nhai Tử nói
“Tha hay không tha thì ngươi
cũng phải về Tiên Hà Lĩnh gặp Tiên lão lúc ấy người sẽ quyết định
trừng trị ngươi ra sao”
A Nhĩ biết giờ có nói gì
cũng không thể thoát được hắn dùng hết sức bình sinh đẩy bọn lâu la
kia ra chạy thoát. Lăng Kỳ Nhi lập tức phi thân tới chặn trước mặt
hắn
“Ngươi nghĩ muốn chạy dễ như
vậy sao”. Cô ta dồn một luồng chưởng lực vào A Nhĩ khiến hắn không
thể né tránh ngã nhoài ra phía sau. Bọn lâu la nhân cơ hội kẻ giữ tay
hắn kẻ giữ chân hắn đấm đá liên tục một lúc hắn mới ngất đi, dù
sao A Nhĩ cũng là một tên to con khỏe mạnh nếu không làm hắn bất
tỉnh thì đường về Tiên Hà Lĩnh còn xa lắm.
Hà Nhai Tử ra lệnh cho bọn
lâu la
“Để hắn trốn thoát hậu quả
thế nào các ngươi biết rõ chứ”
Bọn lâu la gật đầu tuân lệnh
kéo A Nhĩ nằm lên một con ngựa xong lấy dây thừng cột chặt hắn và
ngựa vào với nhau. Hà Nhai Tử và Lăng Kỳ Nhi cũng vội vã lên ngựa
cấp tốc trở về Tiên Hà Lĩnh tìm gặp Tiên lão bẩm báo lại mọi
chuyện.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét