Thung lũng Lưu Đức nằm cách
xa căn nhà chứa rượu của A Nhĩ 200 dặm về hướng Đông Nam. Đoàn người
Hà Nhai Tử và Lăng Kỳ Nhi cưỡi ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ mất
gần hai ngày trời mới tới nơi. Ngoài rừng rậm bao phủ xung quanh,
thung lũng này còn có hàng chục cột thác lớn đua nhau đổ ầm ầm
xuống tạo thành những con sông đáy sâu thăm thẳm nối tiếp với nhau.
Vùng đất trong thung lũng nhiều năm không được hưởng ánh nắng mặt
trời nên sinh ra ẩm ướt tạo thành nhiều đầm lầy lớn nhỏ, nếu lần
đầu tới đây chắc chắn không thoát khỏi việc bị bước vào đống lầy
ấy mà đã bước phải rồi muốn thoát ra cũng không phải chuyện dễ
dàng gì.
Khi tiến vào thung lũng đoàn
người đều xuống ngựa đi bộ vào sâu bên trong. Nơi này họ đã ra ra vào
vào rất nhiều lần, nhuần nhuyễn tới mức chẳng cần nhìn xuống chân
cũng lánh được những đầm lầy kín đáo. Chọn lấy một thác nước cách
nơi họ đứng gần nhất, đám lâu la lội xuống hồ bơi lại gần chân thác.
Bọn chúng không đi xuyên qua thác mà tụ lại ngay dưới chân thác nước
đang chảy hợp sức đẩy một tảng đá lớn chặn ngay đó qua một bên. Sức
nặng của tảng đá cộng với lực từ nước trên cao đổ xuống khiến
chúng rất vất vả mới xê dịch nổi tảng đá. Tảng đá này có hình
hạt dẻ, nó giống một cơ quan hơn là tảng đá bình thường, bọn chúng
chỉ cần xoay tảng đá một chút đã để lộ ra khe hở lớn dẫn vào một
nơi nào đó đằng sau thác nước.
Chờ cho khe hở đủ lớn, Hà
Nhai Tử và Lăng Kỳ Nhi mới tiến vào bên trong. Đám lâu la đợi họ đi
qua mới bước vào trong hợp sức đẩy ngược lại tảng đá về chỗ cũ.
Tiếng thác nước chảy ngắt dần cho đến khi tảng đá bị bít kín hẳn,
ánh sáng theo đó cũng mất luôn. Con đường phía sau cơ quan tối tăm mịt
mù thỉnh thoảng còn vang lại tiếng cười the thé từ xa vọng lại làm
người ta rùng mình. Không khí trong này lạnh lẽo bất thường chẳng
khác gì đường xuống âm ti địa ngục. Bốn bề yên ắng chỉ nghe tiếng
bước chân đều đặn của họ.
Khi họ đi qua hết con đường
này lại tới một khu rừng khác. Nơi đây khác hẳn với thung lũng Lưu
Đức cũng như đường vào tối tăm kia, tia sáng mặt trời chiếu xuống
hong khô đống y phục ẩm ướt của họ. Con đường tưởng như cửa vào âm ti
địa ngục lại dẫn tới một thiên đường bí mật giữa nhân gian rộng
lớn. Nơi đây chính là Tiên Hà Lĩnh.
Lăng Kỳ Nhi và Hà Nhai Tử
nhanh chóng bước vội vã về phía trước. Không biết họ phải rẽ trái
rồi quẹo phải bao nhiêu lần mới tới được nơi họ sinh sống. Đó là
một ngọn núi lớn nằm giữa Tiên Hà Lĩnh được xây dựng giống như tòa
thành kiên cố. Ngọn núi lớn này chỉ có một lối vào duy nhất nằm
cách chân núi vài trượng. Giữa lối vào có rất nhiều người ăn mặc
giống đám lâu la đi theo họ canh giữ. Trông thấy hai người trở về bọn
lính canh hô hào nhau thả thang dây xuống.
Ngọn núi này nhìn phía
ngoài thì đơn giản nhưng bên trong được cấu thành bởi tám tám chín
mốt động lớn nhỏ xếp nối với nhau theo hình xoắn ốc trong số đó có
động dùng để luyện dược, có động dùng như một phòng luyện ngục
trừng phạt những kẻ đối đầu với Tiên Hà Lĩnh.
“Tiên lão đang ở động bao
nhiêu”. Hà Nhai Tử hỏi một tên lính canh trong khi hai chân vẫn bước đi
vội vã làm tên đó phải chạy theo hắn luôn.
Tên lính canh đáp
“Tiên lão đang thỉnh giáo
Thánh độc Tây Vực trong động 54. Người nói không một ai được phép
vào”
Lăng Kỳ Nhi quát tên lính canh
“Bọn ta có chuyện hệ trọng
cần người giải quyết, mau cử người tới mở cửa động 54”
Tên lính canh vâng lệnh, ngay
lập tức hắn cử hai người đi theo Hà Nhai Tử và Lăng Kỳ Nhi. Đám lâu
la tháp tùng họ mấy ngày qua cũng lôi A Nhĩ đang bất tỉnh theo cùng.
Vượt qua hàng chục động khác bọn họ dừng lại trước cánh cửa sắt
nhỏ chỉ đủ một người đi qua. Trên cánh cửa vài phân có khắc một chữ
ngũ và một chữ tứ. Một trong hai người vừa được cử đi ban nãy móc
ra chùm chìa khóa lớn, tên đó thao tác rất nhanh chỉ trong chớp mắt đã
dò được chìa mở cửa động 54.
Đằng sau cánh cửa sắt nặng
chịch được mở ra ai cũng có thể trông thấy một lão bà chống gậy đi
lại trong phòng cùng một lão ông với mái tóc dài bạc trắng đang
đứng quay lưng lại đôi mắt ông ta nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Thấy
cánh cửa được mở ra chỉ có Kim Xà lão quái là ngạc nhiên còn ông
lão chẳng hề tỏ thái độ gì mặc dù chính ông ta ra lệnh không ai
được phép vào đây. Ông lão ấy chính là chủ nhân của Tiên Hà Lĩnh
được các đệ tử Tiên Hà xưng hô Tiên lão.
Kim Xà lão quái giơ cây gậy
lên chỉ trỏ
“Ai cho phép các ngươi mở cửa
vậy hả”
Tiên lão quay lưng lại trông ra
cánh cửa từ tốn hỏi
“Lại có chuyện quan trọng
phải không. Mau nói đi”
Hà Nhai Tử sai người lôi A
Nhĩ vào bên trong. Vì hắn vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh nên bọn
lâu la đặt hắn nằm úp xuống đất rồi lui ra ngoài. Lăng Kỳ Nhi nhìn
Tiên lão với ánh mắt khẩn thiết khác hẳn với cô ta thường ngày
“Xin người cứu lấy người dân
thôn Lưu Đức”
Tiên lão trông thấy A Nhĩ lại
thêm câu nói của Lăng Kỳ Nhi cũng hiểu đôi phần sự việc có liên quan
đến rượu thuốc. Ông ta nhìn Kim Xà lão quái nói
“Chuyện mà ta lo lắng cuối
cùng cũng xảy đến. Bà được mệnh danh là Thánh độc ta nghĩ chút
chuyện nhỏ này đâu làm khó được bà”
Kim Xà lão quái nói
“Coi như ta nhận lời ông nghiên
cứu giải dược mạnh hơn thì cũng không thể nay mai là có ngay được.
Ông phải cho ta thời gian chứ”
Lăng Kỳ Nhi chạy tới bên Tiên
lão nói
“Nếu không có rượu thuốc trừ
độc người dân Lưu Đức sẽ không gặp phải chuyện gì nghiêm trọng đúng
không, người nói cho con biết đi”
Kim Xà lão quái cười khanh
khách
“Đệ tử Tiên Hà Lĩnh luyện
độc đều dùng mạch nước ngầm để xả chất cặn bã. Những mạch nước
ngầm này đều thông ra các thác nước tại Lưu Đức thôn. Thông thường
cặn độc rất ít khi chảy ra ngoài đều bị nước ngoài thác rửa trôi
hết nhưng lâu dần cặn tích tụ đầy nước không rửa kịp chính nó sẽ
bị nhiễm độc. Những lần cặn tích tụ đầy xảy ra theo chu kỳ vì vậy
ta chế ra rượu thuốc hòa lẫn vào các mạch nước tăng tính kháng độc
cho nước bên ngoài. Nếu chu kỳ lại tiếp tục xảy ra mà rượu thuốc
không đổ vào kịp toàn bộ nguồn nước ở thôn Lưu Đức sẽ bị nhiễm
độc. Trừ phi người dân thôn Lưu Đức không cần nước mà vẫn có thể
sống thì bọn chúng sẽ thoát kiếp nạn nếu chẳng may uống phải hay
dính phải nước độc nhẹ thì lăn ra đau ốm nặng thì mất đi nhận thức
cả đời chỉ sống nhờ người khác bón cháo cho”
Tiên lão nhìn Lăng Kỳ Nhi gật
nhẹ một cái khiến hai chân cô ta như không còn đứng vững nữa. Lăng Kỳ
Nhi thực ra chẳng quan tâm người dân thôn Lưu Đức sẽ ra sao cô ta chỉ lo
lắng tiểu muội của mình sẽ gặp biến cố. Trước đây cô ta đã từng là
một trong số người dân trong thôn nhưng được trưởng thôn Lưu Đức và
cũng chính là Tiên lão đưa về Tiên Hà Lĩnh dạy dỗ. Một khi trở
thành đệ tử Tiên Hà Lĩnh cũng đồng nghĩa với việc phải quên đi quá
khứ của mình giống như Tiên lão cả đời ẩn cư nơi này không đoái hoài
chuyện giang hồ đau thương.
Lăng Kỳ Nhi quỳ xuống dưới
chân Tiên lão
“Xin người hãy báo tin này
cho người dân thôn Lưu Đức”
Hà Nhai Tử trông thấy cô ta
như vậy hắn chạy ngay tới ngăn không cho cô ta quẫn trí mà nói bừa
“Tiên Hà Lĩnh là vùng đất
bí mật nhất là đối với người dân thôn Lưu Đức muội nói như vậy
chẳng khác nào tự đưa chúng ta phơi ra cho thiên hạ bàn tán cả”
Lăng Kỳ Nhi nói
“Nguồn nước nhiễm độc sẽ có
bao nhiêu người chết huynh có đếm nổi không. Chúng ta chỉ nói cho họ
biết đừng động vào nguồn nước đó chứ có khai bản thân chúng ta là
ai đâu”
Tiên lão tới đỡ cô ta đứng
dậy
“Lòng dạ con người thâm sâu
khó đoán. Họ biết được nguồn nước nhiễm độc nhất định sẽ điều tra
tại sao lại như vậy. Trong quá trình điều tra chắc chắn sẽ phát hiện
ra vùng đất Tiên Hà Lĩnh qua cơ quan đằng sau mỗi thác nước dưới thung
lũng. Họ biết được sẽ truyền tin ra khắp giang hồ kéo theo những kẻ
tò mò tới làm náo loạn nơi đây. Hậu quả sau đó thế nào chắc ta
không nói con cũng hiểu. Trước khi chu kỳ tới nhất định Kim Xà lão
quái sẽ tìm cách ngăn số lượng người chết tới mức tối thiểu”
Lăng Kỳ Nhi nghe nhưng không
ngấm cô ta định mở miệng tiếp tục cầu xin thì Hà Nhai Tử kịp thời
ngăn cô ta lại đưa ra bên ngoài. Kim Xà lão quái liếc mắt nhìn cô ta
nói
“Ta thấy sớm muộn gì con ranh
này cũng gây họa cho xem”
Tiên lão cười
“Tuy nó vẫn chưa khắc chế
được tình cảm riêng tư nhưng về chuyện hoàn thành tốt công việc được
giao thì ít ai bằng nó. Giống như vượt muôn trùng vạn dặm hộ tống
bà về đây đấy thôi”
Kim Xà lão quái nói
“Cô ta chỉ vác cái xác tới
hộ tống ta chứ chẳng tỏ chút thành ý nào. Nể mặt ông ta mới chịu
đi theo cô ta đấy. Đã vậy trên đường tới đây còn gặp một lũ người
Hán lắm chuyện làm lão bà này phải khởi động tứ chi”
Tiên lão ngạc nhiên
“Chuyện này giờ ta mới được nghe
bà kể đấy. Không biết ai đã làm bà phải tức giận tới mức động thủ
như thế”
Kim Xà lão quái tấm tắc khen
ngợi địch thủ
“Một tên tiểu tử chỉ với
vài đường kiếm đã dễ dàng cắt đứt hàng trăm con độc trùng của ta,
thế kiếm chỉ công không thủ lần đầu ta được chiêm ngưỡng chắc trong
giang hồ hắn cũng chả phải kẻ tầm thường. Ngoài ra còn một nữ nhân
đi cùng hắn với ba tên bỏ đi, bọn chúng chẳng có ưu điểm gì nổi bật
nên ta không để ý tới. Hình như khi ta bỏ đi còn xuất hiện thêm một
tên nữa đối đầu với Lăng Kỳ Nhi thì phải. Đúng là một ngày xui xẻo”
Tiên lão ngẫm nghĩ
“Đường kiếm chỉ có thế công,
lấy công làm thủ không lẽ lại là Độc Cô Cửu Kiếm lừng danh thiên hạ.
Nếu thực sự là Độc Cô Cửu Kiếm không lẽ tên tiểu tử đó là Lệnh Hồ
Xung”
Lão quái trông vẻ mặt đăm
chiêu của Tiên lão lấy làm lạ liền hỏi
“Sao thế, không lẽ ta động
phải tên tai to mặt lớn nào đó trong võ lâm trung nguyên hả”
Tiên lão nói
“Nói là tai to mặt lớn thì
chưa tới mức, nói là vô danh tiểu tốt lại càng không phải. Nếu ta
đoán không nhầm cậu ta chính là Lệnh Hồ Xung đã đánh bại Đông Phương
giáo chủ không lâu về trước trên Hắc Mộc Nhai”
Lão quái ngạc nhiên tới mức
hét vang cả động
“Đông Phương Bất Bại lừng danh
trung nguyên mà lại thua dưới tay tên tiểu tử đó sao. Ta chẳng tin đâu”
Tiên lão nói
“Lời đồn đại trong giang hồ
muốn tin hay không mà chả được. Ta thấy chuyện này bà không nên quan
tâm làm gì trước mắt hãy nghĩ cách khống chế tạm thời cặn độc
thấm vào nguồn nước, giảm thiểu tối đa số người phải chết”
Lão quái lấy cây gậy của
mình ấn thật mạnh vào bàn chân của A Nhĩ đang nằm bất tỉnh dưới
đất cốt để đánh thức hắn dậy. Cây gậy đâm đúng vào huyệt dưới chân
làm hắn kêu la đau đớn một hồi. Thân mình vẫn bị trói chặt nhưng hai
mắt của hắn đã mở to ra được, nhìn quanh động 54 hắn trông thấy bóng
dáng quen thuộc ngày nào của vị tiền bối năm xưa tin tưởng giao cho
hắn nhiệm vụ ủ rượu thuốc hàng năm. Cố lết tới chỗ Tiên lão hắn
van xin khẩn thiết
“Không phải lỗi của ta, xin
ngài hãy tha cho ta lần này ta đảm bảo sẽ không tái phạm nữa. Dù gì
ta cũng đã làm việc cho ngài hơn 10 năm nay rồi, xin ngài giơ cao đánh
khẽ cho ta một cơ hội sửa chữa sai lầm”
Kim Xà lão quái thấy trong
động có vẻ ồn ào hơn từ khi A Nhi thức dậy liền đẩy thẳng cây gậy
tới điểm huyệt hắn một cách nhanh chóng. A Nhĩ thấy toàn thân cứng
như đá ngay cả miệng cũng không mở ra được hắn chỉ có thể đảo mắt
nhìn hai vị tiền bối này.
Lão quái bắt đầu hỏi chuyện
hắn
“Rốt cuộc tại sao rượu thuốc
lại không thể đem về. Ban nãy hai tên kia còn chưa nói rõ đầu đuôi câu
chuyện đã lôi nhau ra ngoài rồi”
A Nhĩ ú ớ không tài nào cử
động được lưỡi của mình. Tiên lão thấy vậy đẩy một luồng khí lực
tới giải huyệt đạo cho hắn không những thế còn cắt đứt sợi dây dày
đang trói chặt hắn lại. A Nhĩ vội vã kể lại đầu đuôi sự việc cho
hai người họ nghe rằng ông trời trêu ngươi tên trộm không mời mà tới
lại lấy cắp đúng hũ rượu thuốc đủ thời hạn ba năm bảy bảy bốn
chín ngày khiến A Nhĩ hiện giờ phải chịu tội thay cho hắn.
Lão quái cười hả hê
“Cũng may bọn chúng không lấy
hết rượu thuốc. Ngươi có nhớ hũ rượu được ủ lâu năm nhất còn lại
trong số đó là bao nhiêu ngày không”
A Nhĩ giơ mười ngón tay to
lớn của hắn lên đếm đi đếm lại
“Ba năm…không…chưa tới mức đó.
Hình như là ba năm thiếu 41 ngày…đúng vậy là ba năm thiếu bốn mươi
mốt ngày”
Lão quái đưa mắt nhìn Tiên
lão
“Ta dám chắc với ông thời
gian nghiên cứu ra giải dược khác lâu hơn thời gian đợi hũ rượu kia ủ
đủ. Lũ người ở thôn Lưu Đức chắc cũng không ngu tới mức không biết
nguyên nhân tại sao người trong thôn bị chết. Nếu chúng dừng sử dụng
nguồn nước trong thung lũng chắc chết cũng chỉ quá nửa thôi nhân lúc
đó đợi hũ rượu kia toàn vẹn chúng ta đem hòa vào nguồn nước cũng
chưa muộn”
Tiên lão đắn đo suy nghĩ cuối
cùng cũng chấp nhận cách thức của lão quái, ông nghĩ thầm
“Mong sao người dân thôn Lưu
Đức sớm qua khỏi kiếp nạn lần này. Ta đường đường được họ xưng tụng
là trưởng thôn mà chỉ biết chống mắt lên xem từng người một chết
bởi chính độc dược của ta. Nhưng vì bí mật của Tiên Hà Lĩnh, hy sinh
là điều không thể tránh khỏi. Là trưởng thôn thì đã sao, không bảo
vệ được người dân trong thôn thì đã sao ngay cả Tuyết nhi ta còn chẳng
thể che chở được”. Nghĩ đến Hoa Thiên Tuyết ông ta lại nghẹn lòng.
Hiện giờ bà ấy còn sống hay đã chết Tiên Gia Nhân nào có hay biết
nhưng dù còn sống đi chăng nữa chắc chắn kiếp này bà ấy cũng không
muốn nhìn mặt ông ta.
Lúc này phía ngoài khu rừng
rậm của Tiên Hà Lĩnh, Hà Nhai Tử vẫn đang cố trấn an Lăng Kỳ Nhi
rằng người thân của cô ta sống tại thôn Lưu Đức phúc lớn mệnh lớn sẽ
không gặp phải điều gì bất trắc nhưng chẳng lời nào của hắn lọt
được vào tai cô ta. Lăng Kỳ Nhi uất ức nói
“Dù sao người cũng là trưởng
thôn Lưu Đức sao có thể bỏ mặc sự sống chết của họ như vậy được”
Hà Nhai Tử nói
“Tiên lão làm điều gì cũng
có lý do của người. Giờ muội có trách móc người cũng đâu thể cứu được
người dân thôn Lưu Đức. Chi bằng muội hãy hy vọng Kim xà lão quái sẽ
bào chế thành công giải dược khác trong khoảng thời gian chu kỳ tới”
Lăng Kỳ Nhi đẩy hắn ra
“Vài ngày nữa là chu kỳ đến
rồi, bà ta là con người chứ đâu phải thánh thần mà có thể bào chế
nhanh như vậy được. Muội chỉ có duy nhất một mình nó là người thân
muội nhất quyết không để nó xảy ra chuyện gì”
Hà Nhai Tử nghe nhắc tới
người thân nhất thời hắn không kiềm chế được bản thân, nhớ lại những
chuyện xảy ra năm xưa với Hà gia trang hắn nổi nóng
“Huynh biết cảm giác của
muội lúc này như thế nào. Trông thấy người thân sắp chết mà bản thân
không thể làm gì được nhưng ít ra muội vẫn còn có chút hy vọng
người chết sẽ không rơi vào nó còn huynh thì phải nhìn từng người
một trong gia đình, từ phụ thân tới phụ mẫu lần lượt ngã xuống dưới
tay tên đại ma đầu Đông Phương Bất Bại. Ngày nào huynh cũng chăm chỉ luyện
cung mong sao sau này trưởng thành sẽ giết được hắn trả thù cho cha
mẹ cuối cùng huynh còn chưa kịp làm gì hắn đã chết tại Hắc Mộc
Nhai, muội nói xem sau này huynh chết đi còn mặt mũi nào gặp cha mẹ
dưới suối vàng hay không”
Lăng Kỳ Nhi lúc này mới bình
tĩnh lại
“Xin lỗi muội không cố ý khơi
gợi lại chuyện buồn của huynh. Muội quyết định rồi, ba ngày nữa khi
chu kỳ tới muội sẽ về thôn bảo vệ nó từ xa, muội sẽ cố không để ai
phát hiện ra mình”
Hà Nhai Tử lo lắng
“Hôm đó chắc chắn Tiên lão
sẽ xuất hiện tại thôn Lưu Đức, nếu người bắt gặp muội huynh không
biết tìm cớ gì để bào chữa cho muội đâu”
Lăng Kỳ Nhi nói
“Huynh yên tâm chuyện muội làm
muội tự chịu tuyệt đối không để liên lụy ai khác, nhất là huynh”
Hà Nhai Tử nói
“Huynh không có ý như vậy.
Chỉ là…”
Lăng Kỳ Nhi lại trở về với
bộ mặt lạnh lùng vốn có của cô ta
“Được rồi, muội không muốn
nghe thêm câu gì nữa”. Dứt lời cô ta tức tối trở về động trong lòng
vẫn còn hậm hực chuyện ban nãy.
Ba ngày sau
Mặt trời vừa ló dạng, người
dân Lưu Đức thôn đã thức dậy với tâm trạng hào hứng như mọi ngày. Dù
có mơ họ cũng không biết hôm nay bản thân sẽ phải đối mặt với chu kỳ
khủng khiếp của Tiên Hà Lĩnh. Đàn ông trở dậy lên rừng săn thú bắt
cá, đàn bà ra bờ suối ngồi tụ họp cùng nhau giặt cho sạch đống y
phục của gia đình. Bọn trẻ con chạy khắp nơi nô đùa dọc theo những
ngôi nhà trải dài trên các vách núi.
Dưới chân một ngọn thác nhỏ
cách khu nhà ở không xa có ba đứa trẻ, hai nam một nữ đang ngồi câu
cá. Hai thằng bé có ngoại hình giống nhau như đúc là hài tử của
Trình thúc, một nhân vật có chỗ đứng trong thôn chỉ sau Tiên lão. Một
đứa tên Trình Thiên đứa còn lại là Trình Vũ còn cô bé kia không có
gia đình được nhà họ Trình nhận nuôi nhưng cô bé từ chối không muốn
mang họ Trình cũng không nói ra họ của mình, chỉ thấy hai huynh đệ
họ Trình kia gọi cô bé là Nhuận Nhi.
Ba đứa trẻ ngồi lì bên bờ
suối đã hai canh giờ nhưng chẳng có con cá nào cắn câu. Mệt mỏi, hai
huynh đệ họ Trình bỏ cần câu ở đó nằm ngửa xuống đất than vãn.
“Bọn cá trong suối hôm nay
chết hết rồi sao”. Trình Thiên nói
“Phải rồi, mọi hôm chúng ta
ngồi hai canh giờ đã câu được cả một rổ cá hôm nay thì đến một con
cá nhỏ cũng chẳng có”. Trình Vũ nói
Nhuận Nhi nghe hai huynh đệ họ
Trình nói mà càng mệt hơn, cô bé quay ra mắng hai đứa
“Câu cá đòi hỏi tính kiên
nhẫn với lại ngày hôm qua chúng ta câu được nhiều chắc gì hôm nay
cũng như vậy. Hai huynh nói to thế bọn cá chạy hết đấy”
“Nhưng con suối này vốn rất
nhiều cá, chúng ta ngồi hai canh giờ mà không một con cá nào cắn câu
không phải rất lạ sao”. Trình Thiên tiếp tục
Trình Vũ bỗng bật dậy chỉ
tay vào chiếc cần câu của Nhuận Nhi
“Coi kìa, có phải chiếc cần
của muội đang chuyển động không”
Nhuận Nhi hét lên vui sướng
“Cá cắn câu rồi”
Suốt hai canh giờ mới có một
con cá cắn câu khiến cả ba đứa trẻ đều rất hào hứng, chúng cùng
nhau giữ chặt cần của Nhuận Nhi lôi con cá mắc câu lên. Nhuận Nhi đứng
giữa hai huynh đệ họ Trình nắm chắc chiếc cần miệng hô
“1..2..3. Lên nào”
Chiếc cần được cả ba người
kéo cùng lúc khiến con cá mắc câu văng tít lên tận trời xanh rồi rơi
bộp một cái xuống mặt đất. Ba đứa tiến lại chỗ con cá vừa rơi thất
vọng nặng nề
“Tiếc quá sao nó chết rồi”.
Nhuận Nhi nói
“Có phải do rơi từ cao xuống
nên nó chết không”. Trình Vũ đưa ra giả thiết
“Vớ vẩn, cỏ êm như vậy làm
sao chết vì rơi từ trên cao xuống được”. Trình Thiên nói
Nhuận Nhi tiếc của bỏ ra bờ
suối ngồi
“Mãi mới có một con mắc câu
mà nó lại chết. Hai huynh không thấy buồn sao còn ngồi đó tranh cãi”
Hai huynh đệ họ Trình cũng ra
bờ suối ngồi cạnh Nhuận Nhi. Có lẽ ba đứa đã chán trò câu cá này
lên chả động vào mấy chiếc cần nữa, thay vào đó chúng thi nhau ném
sỏi xuống con suối xem ai phi được xa hơn. Tuy còn nhỏ nhưng hai huynh
đệ họ Trình cũng biết nhường nhịn nữ nhân, bọn chúng mỗi lần ném
đều chỉ dùng có chút sức để Nhuận Nhi liên tiếp thắng bao nhiêu ván
liền.
Dưới ánh nắng nhẹ buổi sáng
sớm, ba đứa trẻ đang ném sỏi chăm chú nhìn vào dòng nước đang chảy
một cách tò mò. Trên trời không hề có cầu vồng nhưng mặt nước lại
lóng lánh đủ màu sắc, không chỉ một nơi mà nhiều nơi rải rác dọc
con suối đều có một vùng như vậy. Bọn trẻ thích thú định lội xuống
suối xem vùng nước ngũ sắc thì Nhuận Nhi kêu “á” một cái, cô bé ôm
chặt đôi chân của mình xoa lấy xoa để. Hai huynh đệ họ Trình thắc mắc
“Chân muội tự dưng làm sao
vậy”
Nhuận Nhi ngạc nhiên
“Muội không biết, cảm giác
cứ như có ai đó ném vật gì vào chân muội vậy”
“Nếu chân muội đau thì ở lại
trên bờ đi bọn huynh nhảy xuống lấy nước ngũ sắc lên cho muội xem”.
Trình Thiên nói
Thằng bé định lội xuống
suối thì hai chân cũng đau nhói như Nhuận Nhi. Nó ôm chân kêu la ầm ĩ
khiến Trình Vũ phải bịt tai lại. Nhuận Nhi thắc mắc
“Huynh cũng bị như muội đúng
không, cảm giác như có ai ném vật gì vào chân ấy”
Trình Thiên nói
“Không giống, huynh cảm thấy
như có ai chặt chân huynh ra ấy”
Trình Vũ trông thấy cả hai
người khi tiến lại gần con suối đều bị như vậy nên có đôi phần sợ
hãi
“Hay là con suối này có ma”
Trình Thiên nói
“Đáng sợ thật hay chúng ta
trở về thôn đi, mặc kệ vũng nước ngũ sắc đó”
Nhuận Nhi cũng đồng tình với
bọn chúng quay trở về thôn. Khi ba đứa trẻ quay đầu lại chúng trông
thấy một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ. Hàng chục ngọn thác phía trên
cao kia cứ như được nhuộm nhiều sắc màu thi nhau đổ ào ào xuống trông
không khác gì tiên cảnh. Không chỉ có vậy vùng ngũ sắc còn tỏa ra
một mùi hương vô cùng ma mị khiến nhiều người trong thôn không khỏi
hiếu kỳ chạy tới ngắm nhìn.
Từ người già tới trẻ nhỏ
trong thôn đều tụ tập quanh những con thác lớn chỉ trỏ bàn tán. Lần
đầu tiên thôn Lưu Đức xảy ra chuyện lạ khiến nhiều người tự đặt ra
câu hỏi cho chính mình. Thấy đám đông tụ tập một người trung niên
dáng vẻ thư sinh đang ngồi đọc sách trong phòng cũng phải gấp sách
lại chạy ra phía ngoài xem chuyện gì xảy ra. Người này được mọi
người trong thôn kính trọng gọi là Trình thúc, những ngày không có
trưởng thôn mọi việc đều được Trình thúc chăm lo vẹn toàn.
Trình thúc toan bước ra ngoài
thì đụng phải một tiểu đệ vội vã chạy tới. Cậu ta đưa cho Trình
thúc một lá thư không đề tên người gửi chỉ nói là phải chuyển giao
cho ông ta rồi cậu ta cũng chạy qua bên đám đông xem ngọn thác ngũ
sắc. Trong phong thư chỉ có vỏn vẹn bốn chữ ‘Nguồn nước nhiễm độc’.
Cất vội bức thư vào người, Trình thúc không cần biết ai là kẻ gửi
thư cũng như bức thư có tin được hay không, ông ta chạy nhanh tới chỗ
ngọn thác ngũ sắc cảnh giới đề phòng trước tiên rồi mới tìm hiểu
xem thực hư nguồn nước.
Khi Trình thúc tới nơi thì
đã quá muộn, rất nhiều trai tráng trong thôn đang nhảy xuống vùng
nước ngũ sắc đùa nghịch hay chỉ đơn giản họ muốn xem thứ gì đã
khiến nguồn nước trở thành thế này. Chỉ trong chớp mắt hàng loạt
người trong vùng Ngũ Sắc Thủy thi nhau ngã xuống. Nhiều người trên bờ
không hiểu lý do toan nhảy xuống kéo họ lên thì Trình thúc hô to
“Tránh xa Ngũ Sắc Thủy nếu
không muốn chết”
Ai nấy nghe câu nói này của
ông ta đều lùi lại vài bước trừ người thân của những trai tráng đang
nằm sõng xoài dưới nước kia đều cố chạy tới vớt họ lên. Trình thúc
ra lệnh cho những nam nhân trên bờ giữ mọi người lại, tuyệt đối không
để ai động vào nguồn nước. Tuy không đành lòng nhưng vì an nguy của
người dân trong thôn ông ta đành chống mắt lên nhìn hàng chục người
bất tỉnh trong vùng Ngũ Sắc Thủy bị dòng nước đẩy trôi đi. Nhưng
không dừng lại ở đó, cách nơi mọi người đứng không xa những nữ nhân
tụ họp giặt y phục cho gia đình bên bờ suối cũng đồng loạt chìm vào
vô thức. Những người ăn phải thức ăn chế biến qua nguồn nước ngày hôm
nay cũng đều gục xuống. Chỉ trong một buổi sáng số người nhiễm độc
trong Lưu Đức thôn đã lên tới con số hàng trăm.
Bấy giờ ba đứa trẻ câu cá
bên bờ suối mới chạy về tới nơi. Hai huynh đệ họ Trình tới bên cha
của chúng hô hào
“Các đại thúc, đại tẩu trong
nhiều nhà đều ngất hết rồi. Đã xảy ra chuyện gì vậy cha”
Đám đông nghe nói vậy đều
cuống cuồng trở về nhà mình xem tình hình người nhà ra sao. Trình
thúc lập tức dặn những đứa con của ông
“Từ bây giờ tuyệt đối không
động vào nguồn nước trong thôn hay ăn bất cứ thứ gì chế biến trong
ngày hôm nay. Rõ chưa”
Nhuận Nhi run sợ
“Đã xảy ra chuyện gì vậy
nghĩa phụ”
Trình thúc nói
“Các con chỉ cần nghe lời ta
dặn thôi. Những chuyện khác chờ ta tìm gặp trưởng thôn rồi hãy hỏi
sau”
Trình thúc để lại bọn trẻ
cùng cơn giận dữ trong người ông ở lại phía sau phi thân lên căn nhà
nằm ở nơi cao nhất và xa nhất của Lưu Đức thôn tìm gặp người đứng
đầu nơi đây – trưởng thôn Lưu Đức. Tuy Trình thúc là kẻ thân cận nhất
với trưởng thôn nhưng chuyện ông ấy là Tiên lão hay còn có một vùng
đất tồn tại song song với thôn Lưu Đức là Tiên Hà Lĩnh, Trình thúc
không hề hay biết. Trong mắt người dân trong thôn Tiên lão chỉ đơn giản
là một người đáng kính dìu dắt mọi người làm mọi việc.
Cách đó không xa dưới chân
một ngọn thác bị phủ kín bởi Ngũ Sắc Thủy, Lăng Kỳ Nhi vận áo
trùm da kín người đang đeo lại chiếc mặt nạ sắt của cô ta trở về
Tiên Hà Lĩnh sau khi đảm bảo người thân đã an toàn. Vốn có thể trở
ra trở vào không ai hay biết nhưng khi cô ta định băng qua ngọn thác thì
từ phía trong một đám người vận y phục không khác gì Lăng Kỳ Nhi
khênh một chiếc kiệu lớn có vòm che chắc chắn tiến ra. Biết không
thể chạy trốn hay kiếm cớ thoát tội, cô ta đặt chiếc mũ sắt xuống
quỳ rạp dưới đất.
Người ngồi trên chiếc kiệu
không ai khác chính là Tiên lão đang trở về thôn lo liệu biến cố.
Thấy hành động của Lăng Kỳ Nhi ông ấy hiểu ra ngay cô ta dám tự ý
làm việc mà không xin phép. Lệnh cho đệ tử Tiên Hà đặt chiếc kiệu xuống,
ông ấy lại gần Lăng Kỳ Nhi hỏi chuyện
“Mau nói đi. Con đã tự ý làm
những chuyện gì rồi”
Lăng Kỳ Nhi không dám ngẩng
mặt lên nhìn Tiên lão, cô ta cứ cúi xuống đất miệng lí nhí
“Con đã gửi thư cho Trình
thúc nói rằng nguồn nước nhiễm độc dặn ông ấy bảo vệ người trong
thôn”
Tiên lão xua tay cho bọn đệ
tử Tiên Hà phía sau trở về. Sau khi miệng đá dưới chân thác khép lại
ông ấy nắm lấy vai Lăng Kỳ Nhi từ tốn nói
“Có thật là chỉ vậy không.
Trong đầu con nghĩ gì ta đều biết, con không phải kiểu người rỗi hơi
đi lo lắng cho người mình không quen. Con tới đây là để cứu nó đúng
không”
Lăng Kỳ Nhi bấy giờ mới
ngẩng mặt lên khẩn thiết cầu xin Tiên lão
“Con chỉ đứng từ xa dùng sức
của mình ngăn không cho nó động vào Ngũ Sắc Thủy chứ không ra mặt.
Xin người hãy trách phạt con đi, tất cả tội lỗi con đều gánh hết nó
không hề hay biết gì cả. Nó vô tội”
Tiên lão gằn giọng
“Thôn Lưu Đức có cả nghìn
người, ta không thể bảo vệ tất cả họ được, ta cũng không muốn họ
chết hết. Có điều quỷ thần tìm tới ai thì người đó nên đi theo,
không phải sao. Người thân của con có con tới cứu còn những người
khác đâu có phúc phận như vậy. Nếu quỷ thần đã tìm tới nó con không
nên cố thay đổi số phận giúp nó, như vậy là không công bằng với tất
cả mọi người”
Lăng Kỳ Nhi vẫn khẩn thiết
van xin nhất quyết không chịu đứng dậy
“Là con đã lừa quỷ thần để
nó được sống, nếu người muốn trị tội hãy để một mình con gánh
vác. Nó hãy còn bé, thú vui của nhân gian chưa được hưởng thụ bao
nhiêu. Giờ người bắt nó chết không phải quá tàn nhẫn hay sao”
Tiên lão thấy cô ta như vậy
thật không đành lòng liền nói rằng
“Ta cho nó hai sự lựa chọn,
con hãy chọn hộ nó đi. Một là tuân theo số mệnh nó đã tới số chết
nên để nó chết đi. Hai là nó không chết thì tất cả những người bị
nhiễm độc kia cũng không được chết”
Lăng Kỳ Nhi không hiểu ý định
của Tiên lão nên hỏi
“Nếu con chọn điều thứ hai
nó sẽ phải làm gì”
Tiên lão nói
“Nó phải tìm cách cứu tất
cả những người nhiễm độc Ngũ Sắc Thủy mới xứng đáng được sống”
Lăng Kỳ Nhi run bần bật
“Nó chỉ là một đứa trẻ làm
sao có thể cứu được bọn họ chứ. Người làm như vậy không phải ép nó
chết hay sao”
Tiên lão cười lớn
“Không phải ta đã nói sao số
nó phải chết nhưng lại không chết giờ ta cho nó cơ hội được sống
cùng tất cả mọi người là quá nhân đạo rồi. Nếu con không bằng lòng
với sự lựa chọn thứ hai ta cũng không bắt ép”
Lăng Kỳ Nhi đáp nhanh
“Không. Con bằng lòng, con tin
là nó sẽ làm được”
Tiên lão gật một cái rồi
trở về phía thôn Lưu Đức, vừa đi ông còn căn dặn một điều
“Nếu con biết lỗi rồi thì
về Tiên Hà Lĩnh sám hối đi còn nữa con dám cả gan tiếp tục giúp nó
hậu quả ra sao không cần ta nói chứ”
Lăng Kỳ Nhi ấm ức nhìn dáng
vẻ lạnh lùng của ông ta, chống mắt lên xem ông ta định làm gì nó mà
bản thân không giúp nó được. Chỉ trong khoảnh khắc cô ta cảm thấy
mình thật vô dụng. Nhặt lấy chiếc mũ sắt nằm lăn lóc dưới đất đội
lên đầu, Lăng Kỳ Nhi trút hết bực tức trong lòng vào cơ quan khiến nó
xoay mạnh vài vòng xong bước qua ngọn thác nhuộm đầy Ngũ Sắc Thủy
trở về Tiên Hà Lĩnh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét