Số lượt đọc truyện


THÔNG BÁO


Đã cập nhật Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II - Chương cuối

Rất cảm ơn sự ủng hộ của các độc giả trong thời gian qua

Chương 10: Hỗn chiến dưới chân núi Hoa Sơn

Bình luận
Lắng nghe đại sư nói xong nàng ngập ngừng hỏi

“Đại sư nghĩ ta..đã thay đổi sao”

Phương Chứng đại sư dừng xoay tràng hạt trên tay, chắp hai tay lại nói

“Lão nạp chỉ giúp thí chủ giải thích được bấy nhiêu thắc mắc, thí chủ sau này sẽ trở thành người như thế nào đều do thí chủ quyết định”

Đông Phương Bạch từ biệt Phương Chứng đại sư và lên đường tới Ngũ Bá Cương tìm sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ. Phương Sinh đại sư từ phía trong tự đi ra thắc mắc hỏi phương trượng đại sư

“Đệ vẫn không hiểu tại sao huynh lại có ý muốn mời Đông Phương Bất Bại tới Thiếu Lâm tự đàm đạo, chẳng lẽ chỉ để nói vài câu như vậy thôi sao”

Phương Chứng đại sư nói

“Khi truyền Dịch Cân Kinh vào cơ thể Đông Phương thí chủ ta nhận ra trái tim trong cơ thể không phải của thí chủ ấy, trái tim đó chỉ giúp duy trì sự sống chứ không thuộc về cơ thể người này”

Phương Sinh đại sư nghe tới đây thì nhớ lại ngày tham dự hôn lễ của Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh, lúc ấy Bình Nhất Chỉ có nói tới việc thay đổi trái tim

“Không lẽ trái tim đó là…”

Phương Chứng đại sư khẽ thở dài

“Hành động hy sinh của Đông Phương thí chủ rất đáng để ta khâm phục vì vậy ta chỉ muốn giúp chút công sức khiến người đó đi theo con đường chính đạo, ít ra kết cục cuối cùng sẽ tốt hơn”

Phương Sinh đại sư lặng người nhìn theo bóng Đông Phương Bạch khuất về phía xa

“Ai bảo tà là ác độc, ngay từ đầu định nghĩa chính và tà đã không nên có mặt trên thế gian rồi, con người sinh ra tính bản thiện nhưng lại bị hai từ chính và tà làm cho thay đổi, chỉ có trải qua nhiều biến cố họ mới thực sự trở lại là chính mình”

Tới khi bóng dáng nàng khuất hẳn Phương Sinh đại sư mới quay thỉnh giáo Phương Chứng đại sư

“Sư huynh nghĩ việc mang trong mình trái tim của người khác thì sẽ như nào”

Phương Chứng đại sư suy nghĩ một hồi rồi nói

“Con người không có trái tim thì không thể sống, trái tim không hòa nhập vào cơ thể chính nó cũng không thể sống. Nếu cơ thể là của người này lại mang theo trái tim của người khác ắt sẽ nảy sinh nhiều vấn đề. Chứng kiến một sự việc xảy ra trong nhân gian, ta thấy vui hay buồn đều là do cảm nhận từ trái tim. Có thể nói mọi cảm xúc của chúng ta đều đã lưu lại vào tim rồi. Đông Phương thí chủ mang trong người trái tim của Nhậm đại tiểu thư ắt sẽ trông thấy những cảm xúc mà trái tim ấy từng trải qua. Có điều…”

Phương Sinh đại sư bắt đầu cảm thấy khó hiểu

“Có điều gì vậy sư huynh”

Phương Chứng đại sư nói tiếp

“Có điều trái tim của Nhậm đại tiểu thư đã chết do trúng độc, nay lại đang đập trong cơ thể Đông Phương thí chủ. Ta không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng ta biết trái tim ấy đã hoàn toàn thuộc về cơ thể người này rồi, chính cơ thể Đông Phương thí chủ đã cho trái tim đã chết ấy một cơ hội sống thứ hai”

Phương Sinh đại sư gật gù xem chừng đã hiểu được những gì Phương Chứng đại sư nói từ nãy tới giờ

“Vậy xem ra người gặp khó khăn lại là Nhậm đại tiểu thư rồi”


Trong một quán trọ tại Ngũ Bá Cương


“Ông chủ, lão già đó đã ngồi tại quán chúng ta ba ngày ba đêm không chịu đứng dậy, không hiểu là đang làm gì nữa”. Tên tiểu nhị nói với chủ quán trọ

“Có khi lão ta không có tiền trả cho chúng ta nên kiếm cớ ở lại chờ lúc chúng ta bất cẩn thì chạy trốn cũng nên.Mau…sai người tới đây”. Chủ quán thét
Theo lời ông chủ, tiểu nhị vào trong kêu thêm vài tên cùng nhau tới nơi lão già đó đang ngồi. Hắn hống hách tiến về phía lão ta, dùng bàn tay thô kệch đập thật mạnh xuống bàn, miệng quát

“Này ông già, chủ quán ta nói nếu còn muốn tiếp tục ở lại thì mau đưa tiền ra, nếu không bọn ta không khách sáo đâu”

Lão già ấy vẫn không hề thay đổi nét mặt, cứ như thể bọn chúng không hề xuất hiện trước mặt ông. Lão đưa bàn tay úp lên chén nước trên bàn rồi khẽ nhấc tay lên. Một vài giọt nước trong chén đọng lại trong lòng bàn tay lão mà không hề rơi xuống mặt bàn. Những giọt nước chuyển động dần tới đầu ngón tay rồi bị lão thả tõm xuống một ô vuông trên mặt bàn. Hóa ra lão già này đang ngồi chơi cờ một mình, chiếc bàn ấy đã bị lão dùng tay không khắc lên thành một bàn cờ đầy đủ.

Tên tiểu nhị thấy lão ta không hề phản ứng tưởng là lão bị điếc liền ghé cái miệng hắn sát vào tai lão nói lớn hơn

“Ông chủ ta nói nếu còn muốn ngồi lại đây thì mau đưa tiền ra”

Hắn có hét lớn bao nhiêu cũng vô ích, lão già đó hiện giờ chỉ chú ý vào bàn cờ của mình chứ chẳng quan tâm đến mấy tên ấy. Tên tiểu nhị tức mình gào lên

“Đánh cho ta. Đánh cho tới khi ông ta chịu trả tiền thì thôi”

Mấy tên tay sai đồng loạt xông lên nhảy bổ vào người lão ta, kẻ chưa kịp đấm người chưa kịp đá thì đã bị đẩy văng ra tứ phía. Khách đang ngồi nghỉ trong quán thấy có xô xát thì la hét chạy ra ngoài tán loạn. Ông chủ quán cố chạy ra giữ họ lại đòi tiền nhưng không kịp thế nên mới quay sang trút giận vào tên tiểu nhị

“Đồ ngu, một lão già mà cũng không xử lí được. Các người đứng dậy lôi lão ta ra đây cho ta. Ta…ta phải bắt lão ta trả tiền luôn cho đám người vừa bỏ đi và đống bàn ghế vỡ nát này mới được”

Thật ra không phải ai cũng bỏ đi, trong một góc phòng vẫn còn một nữ nhân thản nhiên ngồi rót trà vào chiếc chén nhỏ trên bàn rồi đưa lên miệng nhâm nhi. Nàng chính là Đông Phương Bạch đang trên đường tìm tới nơi ở của Bình Nhất Chỉ để làm rõ một vài chuyện. Vốn nàng chẳng quan tâm tới mấy chuyện thị phi của những người ngoài giang hồ nhưng chứng kiến lão già trước mặt chẳng hề động tay chân mà quật bay vài tên cùng một lúc nàng cũng thấy rất thú vị.

Lão già kia chợt mở miệng nói

“Ván cờ cuối này của ta sắp kết thúc rồi, tiểu cô nương giúp ta tĩnh tâm một chút được không”
Bọn lâu la của tên chủ quán lại tiếp tục xông lên, lần này chúng hung hãn hơn lần trước rất nhiều nhưng không giống lần trước bọn chúng còn chưa kịp nhảy vào tấn công lão ta đã khụy xuống cùng một lượt chỉ trong chớp mắt. Trên đùi tên nào cũng bị một cây kim nhỏ ghim sâu tới tận huyệt khiến chúng không thể cử động được đôi chân nữa.

Bọn chúng kêu la thảm thiết rồi bò lết ra ngoài trong trạng thái vô cùng kinh sợ, vừa cố trốn thoát bọn chúng vừa rên

“Lão ta là quỷ đấy, chúng ta đụng nhầm người rồi”

Lão già phì cười một cái, lại tiếp tục nói

“Tốc độ ra tay của tiểu cô nương thật đáng khâm phục, thủ pháp vừa rồi lợi hại như vậy mà ta chưa từng được nghe qua”

Đông Phương Bạch nói

“Chỉ những người đã từng giao đấu với ta mới được nếm thử chiêu thức vừa rồi, ông không biết cũng đâu có gì là lạ”

Lão ta gật gù

“Ta đã từng này tuổi nhưng kiến thức e là vẫn còn rất hạn hẹp, mong tiểu cô nương đừng chê cười. Trong giang hồ chỉ có ba loại công phu còn tồn tại trên giang hồ hiện nay mà ta đã nghe qua nhưng chưa được chứng kiến. Thứ nhất phải kể đến Độc Cô Cửu Kiếm, thứ hai là Cửu Dương thần công đã bị mất tích tại Tây Vực và cuối cùng là Quỳ Hoa Bảo Điển”

Nghe lão ta nói vậy, nàng rất bất ngờ. Trên giang hồ có một người như thế ấy vậy mà từ khi ngồi ở ngôi vị giáo chủ tới nay nàng không hề biết, không hiểu lão ta thuộc thế lực ẩn nào trong giang hồ mà có thể tránh được đệ tử tình báo của Nhật Nguyệt thần giáo.

Khựng một lát nàng chợt nhận ra ý đồ sau câu nói này của lão, nàng hỏi

“Không phải ông đang suy nghĩ xem ta là ai đấy chứ”

Lão ta vừa tiếp tục ván cờ của mình vừa nói

“Truyền nhân của Độc Cô Cửu Kiếm hiện nay có Lệnh Hồ Xung. Người thông thạo Quỳ Hoa Bảo Điển phải nói tới Đông Phương Bất Bại của Nhật Nguyệt thần giáo có điều giang hồ đồn đại hắn đã bị Nhậm Ngã Hành và tiểu tử Lệnh Hồ Xung hợp lực giết chết”

Đông Phương Bạch lại tiếp tục uống trà

“Vậy ông nghĩ công phu vừa rồi ta dùng là Cửu Dương thần công sao”

Lão ta nói

“Ngoài Cửu Dương thần công còn có Cửu Âm chân kinh, vốn dĩ hai loại võ công này được phân ra âm dương là ngầm chỉ một loại chỉ dành cho nữ nhân học còn loại kia là dành cho nam nhân. Tuy ta chưa từng được chứng kiến Cửu Dương thần công nhưng ta chắc chắn chiêu thức vừa rồi của tiểu cô nương không có xuất xứ từ bộ võ học này. Chỉ e thứ ta vừa chứng kiến lại là…”

Đông Phương Bạch thấy lão ngập ngừng thì giúp lão ta nói luôn phần sau

“Là Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương Bất Bại”

Nàng nói xong thì bật cười

“Không phải ông nói hắn đã chết rồi sao”

Lão ta cũng cười lớn

“Từ trước tới nay chuyện đồn đại trong giang hồ ta chỉ nên nghe cho biết chứ tin được bao nhiêu. Đông Phương giáo chủ thấy có đúng không”

Biết là thân phận của mình bị lộ nhưng nàng không quan tâm. Lão ta là ai ngay cả nàng còn chưa từng nghe qua thì chắc chẳng hơi đâu đi tung tin Đông Phương Bất Bại còn sống để làm gì. Cứ như thể lão ta sống ẩn dật ở một nơi kín đáo giữa giang hồ đẫm máu này.
Đông Phương Bạch tới giờ mới chú ý vào bàn cờ của lão ta, và cả những chén nước ngổn ngang dưới chân lão nữa, nàng hỏi

“Ông đã chơi được bao nhiêu ván cờ rồi”

Lão ta đáp

“Quân đen thắng bốn mươi chín trận, thua bốn mươi tám trận”

Dùng nội lực hút những giọt nước cuối cùng vào lòng bàn tay, lão ta cũng đi bước cuối cùng trên bàn cờ.

“Quân đen thắng bốn mươi chín trận, thua bốn mươi..chín trận”

Đông Phương Bạch hỏi

“Hòa nhau là kết quả cuối cùng mà ông muốn sao”

Vứt chén nước vừa rồi xuống chân, lão ta nói

“Chẳng có độc ác mãi mãi cũng chẳng có công lý mãi mãi. Chính tà tưởng là đối lập nhưng bản chất lại như nhau, trong tà có chính, trong chính lại có tà”

Câu nói đó làm nàng phải suy nghĩ, đúng như lời lão ta nói, trải qua bao nhiêu biến cố rốt cuộc nàng từ chính trở thành tà, từ tà trở nên trung lập rồi sau này không biết sẽ ra sao nữa. Dù là chính hay là tà cũng không tồn tại mãi được.

Mải suy nghĩ những điều ấy tới khi ngoảnh mặt nhìn lên nàng đã không thấy lão ta nữa. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với lão già bí ẩn cũng giúp nàng hiểu ra rất nhiều điều về quan hệ giữa chính phái và tà phái hơn thế nữa còn nhắc nhở nàng, cao thủ trong giang hồ thật sự có rất nhiều. Giờ nàng mới nhớ ra là phải tới tìm Bình Nhất Chỉ ngay.

Sau khi rời khỏi quán trọ tại Ngũ Bá Cương, nàng lập tức nơi ở của Bình Nhất Chỉ nhưng tiếc là hắn không có mặt ở nhà. Nàng tự nhủ tên Bình Nhất Chỉ này không có mặt ở nhà thì chắc chắn hắn đang có mặt tại Nhật Nguyệt thần giáo có điều đó là một trong những nơi nàng sẽ không bao giờ đặt chân tới nữa nên không thể ngang nhiên tới đó tìm gặp.

Lúc này đây trong lòng nàng rất sốt ruột khi không biết lí do tại sao mình sống lại tại hồ băng, nàng sợ nhất là tên Bình Nhất Chỉ này không thay trái tim của nàng cho Doanh Doanh, nếu như vậy Lệnh Hồ Xung sẽ rất đau khổ. Đông Phương Bất Bại hận Lệnh Hồ Xung nhưng càng hận hắn bao nhiêu nàng lại muốn hắn hạnh phúc bấy nhiêu, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ đổ lỗi cho hắn coi nhẹ tình cảm của nàng ngược lại nàng tự trách bản thân chưa đủ thuần khiết để yêu thương hắn.

Suy nghĩ miên man một hồi nàng bỗng nhớ tới Nghi Lâm, tiểu muội của mình. So với việc tới Nhật Nguyệt thần giáo thì tới Hằng Sơn nghe ngóng tin tức sẽ dễ dàng hơn. Nhưng nàng dập tắt ngay ý định đó đi, nàng quên mất là tiểu muội của mình cũng rất yêu thương hắn, tới đó hỏi về chuyện của Lệnh Hồ Xung thật bất tiện.

Cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một nơi có thể tới cũng có thể hỏi chuyện của hắn mà không gây bất tiện cho bất cứ ai. Nơi ấy đã từng là nơi nàng cùng Lệnh Hồ Xung trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ nhất, có điều giờ chỉ là những kỷ niệm đau thương. Bước ra khỏi căn nhà của Bình Nhất Chỉ, nàng nhằm thẳng hướng Tư Quá Nhai tiến tới.

Đông Phương Bạch với công phu hầu như đã hồi phục hoàn toàn nên nàng tới Tư Quá Nhai chỉ trong vòng vài canh giờ. Vẫn như khi xưa nàng khinh công thẳng lên đỉnh núi chứ không thèm vào từ phái Hoa Sơn. Chẳng mấy chốc nàng đã trông thấy dòng chữ Tư Quá Nhai khắc trên một phiến đá nhỏ. Bất giác nàng nở một nụ cười buồn

“Tư Quá Nhai…”

Vừa rồi khi lên trên đỉnh núi nàng cố tình tỏa nhiều làn nội lực của mình ra khắp tứ phía để đánh động một cao nhân. Đúng như nàng nghĩ, Phong Thanh Dương cảm nhận được nguồn nội lực ấy nên mới từ trong động bước ra. Nói thì chậm nhưng khi nàng vừa trông thấy phiến đá khắc dòng chữ Tư Quá Nhai thì ông ta đã tới trước mặt nàng với một tốc độ kinh hồn không kém rồi.
Phong Thanh Dương cũng không lấy làm lạ khi lại gặp nàng ở nơi này, ông ta thở dài quay lưng lại bước tới chiếc bàn đá đặt người ngồi xuống.

“Đông Phương Bất Bại, không phải ngươi lên đây chỉ để nhìn mấy dòng chữ đó đấy chứ”

Nàng đảo mắt qua nhìn lão già Phong Thanh Dương, miệng nói

“Lệnh Hồ Xung, hắn sống có tốt…”

Phong Thanh Dương trong lòng biết thừa nàng định nói gì, lão liền tiếp lời luôn

“Tất nhiên là đồ đệ ta cùng thê tử của nó sống rất tốt rồi, bọn chúng vừa cử hành hôn lẽ tại Hoa Sơn cách đây không lâu. Ngươi định cứ mãi để bản thân vấn vương chuyện hồng trần như vậy sao”

Đây là câu trả lời mà nàng mong muốn nhất nhưng sâu trong lòng nàng lại cảm thấy đau nhói, cuối cùng nàng cũng biết được hắn cùng Doanh Doanh đang sống rất hạnh phúc bên nhau, nàng chẳng quan tâm tới việc tại sao nàng sống lại hay Bình Nhất Chỉ có tráo đổi trái tim không nữa. Thật ra nàng cất công đi tìm Bình Nhất Chỉ chỉ để chắc chắn rằng phu thê họ đang ở bên nhau.

Đôi mắt của nàng bắt đầu rưng lệ, nàng lại nở một nụ cười buồn thê thảm, nuốt nước mắt vào trong nàng cố nói ra tiếng

“Ta chỉ cần biết có vậy thôi, từ nay về sau ta sẽ không tới nơi này nữa”

Phong Thanh Dương vừa chê trách vừa xót thương con người của nàng, ông ta tự nhủ

“Ngày nào ngươi chưa quên được hắn thì ngày đó ngươi còn đau khổ, chỉ vì một chữ tình mà hành hạ bản thân như vậy liệu có đáng không?”

Đông Phương Bạch rời khỏi Tư Quá Nhai với tâm trạng đau thương tột độ, nàng không hiểu lí do tại sao ông trời lại để nàng tiếp tục sống. Thiên thu vạn tải giờ chỉ tựa mây khói, ái thương hồng trần giờ cũng tan vào hư vô. Chỉ trong phút chốc nàng không thể tìm được ý nghĩa cuộc sống hiện tại của mình.

Chợt cách nơi nàng đứng không xa phát ra những tiếng kêu hỗn độn của thú vật xen lẫn với tiếng người gào thét cùng tiếng kiếm khí chạm nhau. Nàng nghĩ hình như mình nghe nhầm, tại sao nơi này lại có tiếng kêu của chim điêu, tiếng gầm của hổ dữ. Thật ra giờ nàng cũng không biết nên đi tới đâu và làm những gì nên mới tiến lại gần xem.

Phía nơi hỗn chiến một tên giang hồ có mái tóc vàng, kiểu dáng trông giống như bờm của con sư tử hắn đang cưỡi tiến thẳng vào đám người mặc y phục lục hắc, con sư tử đó cứ thế theo sự chỉ đạo của tên này cắn nát người bọn chúng, kẻ nào chạy được ít cũng bị thương toàn thân, kẻ nào chậm chân đều nằm trong bụng con sư tử ấy rồi. Cách đó không xa lại có thêm một tên đầu trọc cưỡi hổ tiến tới dẹp sạch lũ người diện y phục lục hắc ấy, xem ra tình thế của bọn chúng đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, thoát được con sư tử nhưng lại trở thành miếng mồi ngon cho hổ. Không dừng lại ở đó, bên phía gồm người và thú vẫn tiếp tục tiến công không cho đám diện y phục lục hắc kịp làm gì, sau tiếng huýt sáo lớn của một tên khác trên bầu trời xuất hiện Bạch điêu to khỏe vẫy đôi cánh của nó nhiều lần tạo nên một cơn phong ba quét sạch xác của đám người diện y phục lục hắc bay trở về phía bọn chúng. Trận hỗn chiến khiến bụi bay mù mịt, đất đá văng tứ tung.

Những người điều khiển thú vật và đám người diện y phục lục hắc kia là hai thế lực ẩn trong giang hồ. Những thế lực này không quan tâm tới hận thù võ lâm mà họ chỉ lo những mối thù riêng của họ. Đám người mang y phục lục hắc là một nhóm người thuộc Hà gia trang tại Thành Đô. Hà gia trang được biết đến là một trang viên rộng lớn và giàu có, tại gia trang từ nô bộc tới a hoàn ai cũng thành thạo công phu. Từ khi thành lập cho tới giờ Hà gia trang luôn thực hiện những nhiệm vụ trừ hại cho dân nhưng sau biến cố thảm sát toàn gia bọn họ đã thay đổi bản tính trở nên hung bạo hơn, trong lòng chỉ nghĩ đến hận thù. Hai người đứng đầu gây dựng lại Hà gia trang là Hà Cẩm Trảo và Hà Kỳ Côn. Trong trận chiến hỗn độn này bọn họ đều có mặt nhưng lại đứng ngoài tham chiến để nô bộc và a hoàn làm tốt thí mạng.

Đám người điểu khiển thú là huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang, họ là hậu duệ của huynh đệ Sử Gia thời Tống. Sơn trang tọa lạc phía ngoài Thành Đô được biết đến là một vùng đất màu mỡ. Đứng đầu sơn trang là Lão Đại biệt tài huấn luyện sư tử sau là Lão Nhị biệt tài huấn luyện hổ kế đến là Lão Tam huấn luyện chim điêu sau cùng là Lão Tứ chỉ thích huấn luyện những con thú hiền lành, lúc nào cũng có một con Xích Viêm Hầu ngồi trên cổ Lão Tứ.

Hai thế lực ở tận Thành Đô xa xôi này ngày hôm nay có mặt tại đây do hai bên đã nhất trí hẹn địa điểm quyết đấu với nhau. Xích mích bắt đầu từ ngày huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang để những con thú của mình chạy ra khỏi phạm vi quản lý. Người của Hà gia trang đang trên đường thực hiện nhiệm vụ bí mật thì chạm trán chúng, vốn bản tính bạo tàn nên các nô bộc cùng a hoàn của Hà gia trang đã ra tay tàn sát khiến những con thú đó bị thương nặng. Huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang từ lâu luôn coi trọng thú vật hơn người nên dù sống cùng địa bàn với Hà gia trang lâu năm họ vẫn rất tức giận. Cuối cùng ngày hôm nay họ hẹn nhau ra đây giải quyết mọi chuyện.

Phía Hà gia trang lúc này đã tổn thất rất nhiều người nhưng hai tên Hà Cẩm Trảo và Hà Kỳ Côn vẫn bình chân như vại, chẳng hề mảy may để ý tới người của mình. Phía huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang sau khi tiêu diệt được gần hết người của Hà gia trang thì Lão Đại ra lệnh dừng tấn công

“Người của Hà gia trang đã chết gần hết coi như bọn ta đã trả thù xong thay cho những con thú bị các ngươi hành hạ. Hôm nay Lão Đại ta chỉ đánh đến đây thôi không giang hồ lại nói bốn huynh đệ ta ỷ mạnh hiếp yếu”

Lão Nhị vuốt ve đầu con hổ cưng của mình trông ra phía người Hà gia trang

“Hai người các ngươi còn không mau cao chạy xa bay à. Con hổ của ta ăn từ nãy giờ vẫn chưa no đâu”

Hà Cẩm Trảo nhếch mép lên cười

“Ta thấy bốn kẻ các ngươi chỉ dựa vào đám thú hoang này để tham chiến, có giỏi thì nhốt bọn nó vào lồng rồi hẵng nói tiếp”

Hà Kỳ Côn cũng hùa theo

“Ta thấy bốn tên chết nhát này không dám làm vậy đâu. Không có bọn thú ấy đám huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang chỉ là một lũ vô dụng”

Lão Tứ trấn an mọi người

“Bọn chúng dùng kế khích tướng, các huynh đừng để ý những lời chúng nói. Thù đã trả xong mau cùng các huynh đệ trở về sơn trang thôi”

Lão Tam huýt sáo lệnh cho Bạch điêu bay trở về xong khoanh tay lại

“Lão Tứ, bên đó chỉ có hai tên đệ sợ cái gì. Đặt con hầu tử đó xuống rồi cùng các huynh lên nào”

Lão Đại cười lớn

“Hahaha…Lão Tam nói đúng lắm, bọn chúng đã thách đấu chúng ta còn ngại gì mà không lên”

Lão Nhị vỗ ngực nói lớn

“Hai người các ngươi đã chuẩn bị tinh thần xong chưa. Bọn ta lên đây”

Dứt lời Lão Đại, Lão Nhị cùng Lão Tam cùng nhau xông lên riêng Lão Tứ vẫn muốn khuyên can mọi người nhưng đành chịu thua, cuối cùng Lão Tứ đành lên cùng ba đại ca. Hai tên Hà Cẩm Trảo và Hà Kỳ Côn liếc mắt với nhau nở một nụ cười bí hiểm xong cả hai tên đạp lên mình ngựa khinh công về phía huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang. Trong nháy mắt bốn huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang đã vây chặt hai người của Hà gia trang lại.

Hà Cẩm Trảo với song trảo làm bằng sắt gắn vào tay áp sát Lão Đại và Lão Nhị trong khoảnh khắc đồng thời nhắm cổ họng hai người họ xuất trảo. Hà Kỳ Côn cầm cây bổng dài lăn vài vòng dưới đất tới bên Lão Tam và Lão Tứ, hắn nhằm chân họ mà vung bổng. Cả bốn huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang đều nhanh chóng né được. Lão Đại cười to

“Màn dạo đầu khá lắm”

Hà Cẩm Trảo cười thầm rồi bất chợt lùi dần về phía sau. Trong lúc Lão Đại và Lão Nhị chưa hiểu hắn định làm gì chỉ trong tích tắc hắn dùng nội lực đạp mạnh vào mặt đất, phản lực khá mạnh khiến thân mình hắn bay vọt về phía trước nhanh như cắt. Song trảo của hắn làm rách áo của Lão Đại và sượt qua tay của Lão Nhị. Phía bên Hà Kỳ Côn cũng đang nắm lợi thế, không biết bổng pháp của hắn học từ đâu mà biến hóa khôn lường. Lão Tam và Lão Tứ rõ ràng trông thấy bổng pháp hắn múa ngang thân nhưng họ vừa chớp mắt một cái đã lĩnh luôn bổng của hắn vào người. Bốn huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang có vẻ như đã quá khinh địch nên tham chiến bằng tay không, chẳng động tới vũ khí.

Vừa tặng cho Lão Tam và Lão Tứ vài bổng, Hà Kỳ Côn lập tức thu chiêu xoay bổng trên đầu một cách linh hoạt. Chỉ nghe thấy tiếng bổng cắt gió vun vút cùng đám đất đá bay tứ tung, Lão Tam và Lão Tứ lại lĩnh thêm vài bổng nữa của hắn. Chưa dừng lại ở đó, nhân lúc đám đất đá vẫn bay tứ tung Hà Kỳ Côn định hình vị trí của hai đối thủ xong khép mắt chạy vào giữa nơi họ đứng đẩy bổng vào hông họ rồi hất văng Lão Tam và Lão Tứ lên trời.

Hà Cẩm Trảo sau chiêu vừa rồi hắn vẫn còn tiếc nuối vì chưa lấy được tí huyết nào của Lão Đại nên hàng chục chiêu sau đó hắn chỉ nhằm Lão Đại mà xuất thủ. Lớp đất đá dưới chân Lão Đại giờ đã bị trảo thủ của hắn cào nát như tương. Tức mình Lão Đại đành giơ thân ra lãnh một trảo của hắn vào giữa ngực đồng thời nhân cơ hội nhỏ nhất đó tấn công, hai quyền của Lão Đại oai phong như mãnh thú đẩy thẳng vào song trảo của Hà Cẩm Trảo. Tuy đã làm hắn bị thương nhưng trảo vừa rồi Lão Đại nhận lấy cũng không nhẹ nhàng gì. Chớp lấy thời cơ Lão Nhị cũng tiến lên xoay một cước vào lưng Hà Cẩm Trảo khiến hắn thổ huyết.

Hà Kỳ Côn trông thấy vậy tặc lưỡi

“Ngươi vứt hai cái trảo sắt đó đi được rồi đấy. Tên vô dụng”. Dứt lời hắn rút từ trong người ra ám khí phóng thẳng về phía Lão Đại rồi lôi tên Hà Cẩm Trảo đang nằm vật vã dưới đất lên ngựa. Trước khi rời đi hắn để lại một câu “Ám khí của ta có độc, các ngươi muốn lấy thuốc giải giờ này ngày mai hãy tới dập đầu trước cửa Hà gia trang van xin bọn ta”. Vừa thúc ngựa hắn vừa quát một cô nương đang đứng chắn ngang đường hắn chạy

“Tránh đường mau không ta cho ngựa đâm chết ngươi luôn đó”

Cô nương ấy không ai khác chính là Đông Phương Bạch đang đứng quan chiến từ xa. Nàng lấy chiếc khăn bịt mặt trong người ra đeo lên đồng thời nói

“Đường này là do ngươi xây nên sao. Khi nào ta thích thì ta sẽ đi, hạng người như ngươi mà dám ra lệnh cho ta hả”

Hà Kỳ Côn tức giận hắn lại dùng ám khí phi liên tiếp về phía nàng. Đông Phương Bạch không những không tránh né ngược lại nàng chuyển ngay sang thế tấn công. Hắn phi bao nhiêu ám khí nàng phi bấy nhiêu kim châm đâm xuyên ám khí của hắn. Những ám khí đó chỉ nhanh và lợi hại đối với những kẻ kha khá trong giang hồ trở xuống chứ đấu sao lại với nội lực Quỳ Hoa Bảo Điển tu luyện hàng chục năm của nàng. Kim châm nàng phóng ra không những phá được ám khí của hắn mà còn tiếp tục bay nhanh về phía trước không ngừng lại khiến con ngựa hắn đang cưỡi lĩnh đủ. Nó hí lên một tiếng đau đớn rồi gục ngã. Hà Kỳ Côn mất hồn mất vía lôi Hà Cẩm Trảo khinh công lùi lại về phía sau, mặc con ngựa lăn ra đất chết tại chỗ.

Hà Cẩm Trảo tuy đã bị thương nhưng cũng giống như Hà Kỳ Côn, hắn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi trước chiêu thức đó của Đông Phương Bạch. Hà Kỳ Côn thì thầm với hắn

“Ta không nhìn nhầm chứ, thủ pháp mà cô ta dùng rất giống kẻ đã giết chết người của gia trang”.

Hà Cẩm Trảo thều thào đáp

“Ta cũng nghĩ như vậy. Xác chết của bốn tên gia nô chúng ta tìm được ngoài gia trang và những người thiệt mạng ngươi còn nhớ chứ”

Hà Kỳ Côn run rẩy

“Sao ta có thể quên được. Đều là mũi kim đâm xuyên cổ họng. Trên giang hồ ngoài hắn ra không ai có thể thực hiện chiêu thức đó”



Hà Cẩm Trảo gắng gượng dậy

“Ngươi…không lẽ ngươi là…Đông Phương Bất Bại”

Nghe tới bốn từ ‘Đông Phương Bất Bại’ nàng rất căm ghét. Những bi kịch của nàng đều từ bốn từ đó mà ra. Đông Phương Bạch quát bọn chúng

“Đông Phương Bất Bại đã chết rồi. Ta không phải là hắn…vĩnh viễn không bao giờ là hắn”

Thấy Đông Phương Bạch tức giận hai tên họ Hà ngàn lần khiếp sợ bám lấy nhau lui về phía đám huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang. Vốn chẳng quan tâm tới trận hỗn chiến này nhưng trong lúc quẫn trí nàng lập tức đuổi theo hai tên đó dồn bọn chúng vào chỗ chết. Nhanh như gió hai tay nàng đã nắm được họng bọn chúng. Khi nàng định ra tay thì Lão Tứ của Vạn Thú Sơn Trang lao tới giữ chặt vai nàng

“Xin cô nương đừng động thủ. Ta phải lấy được thuốc giải từ tay bọn họ”

Khắp người nàng tỏa ra kình lực hất văng Lão Tứ về phía sau. Tuy bị ngã khá đau Lão Tứ vẫn gắng sức lao tới, tức giận nàng đẩy hai tên họ Hà ra dồn một chưởng lực khá mạnh vào thân thể Lão Tứ khiến hắn lui về phía sau một đoạn dài, chưa dừng lại ở đó Đông Phương Bạch tiếp tục áp sát Lão Tứ, nắm lấy cổ của hắn nàng toan ra tay thì hắn gắng sức nói

“Cô nương giết người không thù oán với mình thì cô được lợi gì. Nếu có thể ta nguyện đổi mạng ta thay cho hai tên đó. Khi cô giết ta rồi thì tha cho chúng nếu không ám khí trên người Lão Đại sẽ vô phương cứu chữa”

Nghe những lời hắn nói nàng chợt nhớ tới hai câu Phương Chứng đại sư hỏi mình. Chính bản thân nàng đã trả lời rằng mình không còn muốn giết người nữa nhưng chỉ vì tâm trí nhất thời rối loạn nàng lại hành động như thế này. Tay nàng từ từ buông cổ Lão Tứ ra, thấy nàng đã ngưng tay Lão Tứ thở hổn hển nhưng không quên đáp lại

“Đa tạ cô nương đã chịu nghe những lời tôi nói”

Nhân cơ hội quý giá hai tên Hà Kỳ Côn và Hà Cẩm Trảo khinh công đi mất. Lão Nhị lúc này đã chạy tới điểm huyệt Lão Đại không để chất độc lan nhanh ra cơ thể. Lão Tam chạy tới đỡ Lão Tứ về phía huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang. Lão Tứ lo lắng nhìn vết thương bầm tím sưng tấy lên do ám khí độc của hai tên họ Hà trên tay Lão Đại

“Đại ca, bọn đệ nhất định sẽ tới Hà gia trang đem thuốc giải về cứu huynh”

Lão Đại tuy rất đau nhưng vẫn cố gân họng lên

“Hai tên tiểu nhân bỉ ổi…dám sử dụng ám khí khi giao đấu”

“Các đệ không phải tìm đến Hà gia trang làm gì, mất công hai tên đó làm nhục huynh đệ chúng ta. Cứ mặc cho ta chết đi còn hơn, nghĩ tới cảnh đó ta chịu không nổi”

Lão Tứ phản đối

“Sinh mạng quý báu, huynh không nên nói những lời như vậy. Ngày mai đệ sẽ tới Hà gia trang tìm bọn chúng cầu xin thuốc giải”

Lão Đại quát

“Ta cấm đệ làm như vậy. Đệ không coi trọng danh dự của mình, không coi trọng danh dự của Vạn Thú Sơn Trang nhưng ta thì coi trọng”

Lão Tứ không biết nói gì hơn thì tiếng Đông Phương Bạch cất lên

“Chu Sa Tán không có thuốc giải, các ngươi bị bọn chúng lừa rồi”

Bốn huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang nghe xong rất bất ngờ riêng Lão Đại thì cười đau khổ

“Lão Tứ, đệ nghe thấy chưa. Cứ để mặc ta chết đi khỏi phải hạ mình tới Hà gia trang làm gì”

Lão Nhị chỉ tay vào nàng quát lớn

“Ngươi là ai mà dám phát ngôn bừa bãi như vậy hả”

Lão Tam cũng nói

“Cô ta vừa tấn công Lão Tứ đấy nay còn dám hồ ngôn loạn đạo. Chúng ta cùng xông lên dạy cho cô ta một bài học”

Lão Tứ vội cản hai người lại rồi đi ra phía Đông Phương Bạch

“Cô nương biết tên loại độc này ắt hẳn biết cách khống chế nó. Xin cô nương hãy ra tay cứu giúp nhất định ơn nghĩa của cô huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang không bao giờ quên”

Đông Phương Bạch quay lưng đi

“Ngươi không nghe ta nói sao. Độc này không có thuốc giải, để cho hắn chết đi”

Chu Sa Tán là một trong những loại độc mang độc tính rất cao chính nàng khi xưa đã lệnh cho Thánh Độc Tây Vực bào chế để trừng phạt những kẻ tội đồ trong giáo. Để mang tính chất de đọa toàn giáo chúng nàng không lệnh cho bà ta chế giải dược. Sau khi nàng không còn là giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo nữa Thánh độc Tây Vực đã ngừng chuyển độc dược vào trung nguyên do không còn nhận được lệnh. Khi Hướng Vấn Thiên lên ngôi giáo chủ hắn ra lệnh vứt bỏ hết những loại độc dược trong toàn giáo đi. Chu Sa Tán rơi vào tay Hà gia trang không phải do Thánh độc Tây Vực mà do chính những tên đệ tử Nhật Nguyệt lén trộm lấy bán với giá cao. Bọn chúng giao dịch rất kín đáo khiến Hướng Vấn Thiên không thể nhận biết.

Chương 8: Tiếng cầm mang đậm nỗi tương tư

Bình luận
Tam Đại Tặc trông thấy thần y cô nương đứng trên mặt nước bọn chúng vô cùng kinh hãi. Sau lưng nàng thì huênh hoang mở miệng ra là muốn báo thù giờ nàng ở ngay trước mặt chân tên nào tên nấy lại run lên bần bật. Tuy biết là giờ có chạy cũng không thoát bởi khi trước chúng đã được nếm thử nội công của nàng nhưng bọn chúng vẫn theo phản xạ mà lùi dần về phía sau. Về phần Nhuận Nhi khi trông thấy thần y cô nương lại vô cùng khâm phục vẻ đẹp kín đáo đó nhưng vẫn không quên lí do mình tới nơi này, tiểu cô nương vừa định mở miệng kể lại chuyện ở thôn Lưu Đức thì thần y cô nương chợt lên tiếng

“Ba người các ngươi lại muốn tới gây chuyện sao”

Tam Đại Tặc sợ hãi cùng hô lên

“Không phải”

Nhuận Nhi cảm thấy khó hiểu

“Gây chuyện là sao. Ba huynh nói thần y cô nương thấy chết không cứu còn đuổi đánh các huynh mà”

Tam Tặc xua tay

“Cô nương không hiểu chuyện đừng can thiệp vào”

Nhuận Nhi cũng không để ý tới vấn đề đó của họ nữa liền cầu xin thần y cô nương ngay lập tức

“Xin thần y tỷ tỷ hãy bớt chút thời gian tới thôn Lưu Đức cứu người. Hàng trăm người tại đó bị nhiễm độc rất nặng họ không thể tới đây được”

Thần y cô nương khẽ nhún chân trên mặt nước lập tức thân hình nàng bật lên cao đáp xuống nơi Nhuận Nhi đứng

“Mỗi ngày trôi qua đều có rất nhiều người tìm tới Thủy Phong cốc nhờ ta bắt mạch bốc thuốc, ngươi nói xem ta làm sao mà rời đi được”

Nhuận Nhi rất sợ mình vất vả tới được nơi này mà không đưa được thần y cô nương về thôn Lưu Đức cứu giúp các đại thúc đại tẩu cô ấy sẽ làm nghĩa phụ thất vọng, chính bản thân cô ấy cũng sẽ thất vọng không kém. Khóe mắt Nhuận Nhi đã bắt đầu ngấn lệ

“Nếu tỷ tỷ không tới mọi người sẽ chết hết, họ đều là những người tốt trong thôn chưa bao giờ làm việc gì thất đức cả. Xin tỷ tỷ hãy ghé qua thôn Lưu Đức”

Tam Đại Tặc nghĩ rằng thần y cô nương mải lo chuyện của Nhuận Nhi nên không để ý tới chúng nên bọn chúng đưa mắt nhìn nhau chuẩn bị chạy trốn ai ngờ vừa quay lưng lại cả ba người đều bị nàng điểm huyệt từ xa, toàn thân không thể cử động. Ba tên đó chỉ biết mếu máo nhìn nhau không biết được kết cục sau đó sẽ như thế nào.

Thần y cô nương vẫn lạnh như băng quay đầu bước đi

“Trên giang hồ đâu chỉ mình ta có thể cứu họ, ngươi hãy rời khỏi Thủy Phong cốc tới Ngũ Bá Cương tìm tên Bình Nhất Chỉ mà thỉnh giáo hắn”

Nhuận Nhi lúc này không biết phải làm sao nữa, cô ấy quỳ trước mặt nàng, những giọt lệ ngấn trên khóe mắt đã tuôn trào xuống má

“Nếu tìm Bình Nhất Chỉ thôn Lưu Đức sẽ phải tàn sát vô số mới thỏa điều kiện của người đó. Rút kiếm sát sinh, người dân thôn Lưu Đức tuyệt đối sẽ không làm. Xin tỷ tỷ hãy thương tình giúp muội một lần này thôi sau này muội nhất định sẽ trả ơn tỷ. Tất cả mọi người trong thôn Lưu Đức sẽ mang ơn tỷ”

Thần y cô nương vẫn kiên quyết

“Ta cứu các người không cần ai phải mang ơn cả. Chuyện của ngươi ta không thể giúp được, ngươi hãy đi tìm người khác đi”

Mạc Vô Phong từ nãy tới giờ chứng kiến cảnh Nhuận Nhi khóc lóc van xin mà mặt cô nương kia không hề chuyển sắc hắn nói

“Mang danh thần y mà thấy người chết lại giương mắt lên nhìn, cô nương không thấy xấu hổ với cái danh người ta đặt cho mình sao”

Lão thầy đồ thấy hắn mở miệng lập tức dịch ngay ra tiếng Hán

“Xưng hiệu thần y nhưng thấy người chết lại chống mắt lên nhìn, cô không thấy xấu hổ với cái danh giang hồ đặt cho hay sao”

Tam Đại Tặc nghe những lời này xong bọn chúng ai nấy đều đổ mồ hôi hột. Tam Tặc thì thầm nói

“Phen này có thêm người chết chung với ba huynh đệ ta rồi”

Nhị Tặc tán đồng

“Phải đó, giờ thì đừng mong cô ta chữa trị nội thương cậu ấy nữa”

Thần y cô nương không bước tiếp vào trong cốc nữa, nàng đứng yên đó nhưng cũng chẳng nói câu nào. Mạc Vô Phong chạy tới đỡ Nhuận Nhi đứng lên, hắn trông ra phía nàng thắc mắc

“Khi cô hành nghề y chẳng lẽ cô không muốn bản thân cứu được càng nhiều người càng tốt sao. Không nói những kẻ đen đủi không gặp được cô, hiện giờ người ta đã tới tận đây cầu xin cô cứu giúp mà cô lại đối xử với người ta như vậy không thấy hơi quá sao”

Lão thầy đồ lại dịch nguyên câu nói đó ra tiếng Hán, Nhuận Nhi nghe xong tự nhiên trong lòng thấy rất biết ơn hắn còn Tam Đại Tặc càng đổ nhiều mồ hôi hơn. Thấy nàng chỉ quay lại nhìn chằm chằm hắn mà không nói câu gì, Nhuận Nhi nói khẽ với lão thầy đồ

“Ông mau bảo huynh ấy đừng nói nữa. Tôi nghĩ huynh ấy chọc giận thần y tỷ tỷ rồi, nội thương trong người huynh ấy còn cần tỷ tỷ cứu giúp nữa”

Lão thầy đồ truyền lại lời của Nhuận Nhi cho hắn nghe nhưng Mạc Vô Phong xua tay ý muốn lão ta bảo cô ấy đừng lo cho hắn. Tay kia hắn lại đưa lên bịt miệng, ho lên vài hồi. Một chân hắn lúc này đã khụy xuống, có lẽ sức chịu đựng của hắn đã được dùng hết trên đường tới cốc Thủy Phong. Hắn bắt đầu thổ huyết ra nền đất, Nhuận Nhi lo lắng chạy tới hỏi hắn

“Huynh không sao chứ, huynh lại thổ huyết tiếp kìa”

Giá như Mạc Vô Phong thấu hiểu được thần công trong cơ thể hắn đã có thể tự mình vận Cửu Dương Chân Kinh hồi phục nội công nhanh chóng nhưng tiếc là hắn không hề biết. Nhuận Nhi lại quay sang nói điều gì đó với lão thầy đồ nên ông ta liền chạy tới thì thầm vào tai Mạc Vô Phong

“Cô nương kia nói cậu hãy mau nhờ thần y cô nương chữa trị giúp nếu không chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với cậu đâu”

Mạc Vô Phong gượng dậy đi ra phía cửa cốc, hắn nói

“Ta không cần một thần y có trái tim lạnh như băng cứu giúp. Hơn nữa ta nghĩ cô ta cũng chẳng muốn giúp bọn ta. Vết thương trong cơ thể ta từ từ sẽ lành lại, giờ ta phải lên đường làm việc của mình”

Lão thầy đồ dịch xong Đại Tặc không kiềm chế nổi nữa hắn gào lên

“Lão già này ngươi chán sống rồi hả, đừng có dịch câu nào cậu ta nói nữa”

Tam Tặc gật lia lịa

“Đúng đấy, chết cả lũ bây giờ”

Nhuận Nhi cũng hoảng hốt định chạy lại ngăn không cho hắn đi thì thần y cô nương đưa một lọ thuốc nhỏ ra trước mắt cô ấy, nàng nói

“Độc trên mu bàn tay hắn có cùng nguồn gốc với độc trong nanh mãng xà Tây Vực. Trong khi giao chiến hắn bị đối thủ dùng móng tay tẩm độc ghim vào da thịt mới để lại vết thương như vậy. Ta không biết làm sao mà tới giờ hắn vẫn có thể đi lại được nhưng thuốc này là khắc tinh của độc mãng xà cho hắn uống chỉ có lợi không có hại”

Nhuận Nhi tỏ vẻ vui mừng đưa cả hai tay của cô ấy lên đỡ lấy lọ thuốc của thần y cô nương rồi đem ra đưa cho Mạc Vô Phong. Nhuận Nhi chỉ tay về phía nàng nói với hắn

“Là thần y tỷ tỷ cho huynh đấy, mau uống đi”

Mạc Vô Phong không hiểu ý của Nhuận Nhi lắm, hắn cầm lấy lọ thuốc tự chỉ tay vào mặt mình, miệng nói chập chững một tiếng Hán

“Của…ta”

Nhuận Nhi gật đầu

“Đúng vậy. Huynh mau uống đi”

Hắn quay sang nhìn thần y cô nương thì nàng ngoảnh mặt đi đồng thời lão thầy đồ chạy tới nói cho hắn nghe

“Cô ấy nói không phải cậu bảo là thần y cứu được càng nhiều người thì càng tốt sao. Cô ấy không thể để cậu rời khỏi đây xong chết tại Ngũ Bá Cương được. Chuyện của Nhuận Nhi cô ấy đã nghĩ ra cách giải quyết, cậu uống xong viên thuốc đó thì cùng mọi người vào nơi ở của cô ấy phía trong cốc Thủy Phong”

Mạc Vô Phong khẽ mỉm cười, hắn cho viên thuốc vào miệng nuốt luôn. Tam Đại Tặc lúc này mới an tâm phần nào, bọn họ thấy huynh đệ Tây Vực kia thật may mắn gặp đúng ngày cô nương đó dễ tính nên cậu ta mới toàn mạng. Chợt Đại Tặc hỏi

“Cùng mọi người vào nơi ở của cô ấy? Cả bọn ta cũng phải vào hả”

Nhuận Nhi gật đầu hồn nhiên

“Theo như muội nghĩ thì là như vậy. Tỷ ấy đâu có nói ba huynh ở lại ngoài này”

Nhị Tặc nói nhỏ

“Vậy là giờ chúng ta chui vào hang cọp luôn hả”

Tam Tặc nói

“Khi bước chân vào đây coi như đã vào hang cọp rồi, huynh còn sợ gì nữa. Đằng nào chúng ta chạy cũng đâu có kịp. Đệ thấy hôm nay cô ta dễ tính chắc không xơi tái chúng ta luôn đâu”

Đại Tặc nói

“Hôm nay cô ta không xơi tái đệ thì cô ta nhốt đệ lại khi nào đẹp trời rồi cũng xơi thôi”
Nhìn ba tên đại tặc thì thầm khiến thần y cô nương thấy khó chịu, nàng phất nhẹ tay giải huyệt cho chúng xong khinh công ra giữa hồ tiến vào bên trong cốc. Ba tên đại tặc được giải huyệt đạo chúng thấy thoải mái vô cùng. Không dám cãi lời thần y cô nương bọn chúng liền đi theo nàng vào sâu bên trong. Với thực lực của tam đại tặc, Nhuận Nhi, lão thầy đồ và Mạc Vô Phong hiện đang bị nội thương hoàn toàn không thể đi như cách của nàng được. Họ bèn men theo cây cầu sát vách cốc mà đi.

Lúc này cốc Thủy Phong đang đón bình minh, những tia nắng nhẹ đầu tiên bắt đầu chiếu xuống mặt hồ làm cho làn nước lóng lánh như chứa đựng hàng trăm viên ngọc quý bên dưới. Cảnh sắc ban đêm đã đẹp ai ngờ khi bình minh lên còn tuyệt vời hơn. Những con cá nhỏ dưới mặt hồ lúc này đã thức giấc, bọn chúng thi nhau nhảy tưng tưng nhô lên khỏi mặt nước rồi thả mình ngã xuống làm nước hồ bắn tung tóe khắp nơi. Những lùm cây lớn lúc này cũng lộ ra muôn màu muôn sắc dưới tia nắng ban mai, không ngờ mỗi một cây trong Thủy Phong cốc lại mang một sắc màu riêng, khi trời còn tối chẳng ai nhận ra cả.

Vượt qua cây cầu dài họ bước lên một khu đất lớn nổi trên mặt nước. Đằng xa khu đất ấy là một căn nhà gỗ làm bằng lục trúc khá đẹp. Trước cửa nhà trồng rất nhiều thảo dược, chúng được xếp ngay ngắn thẳng hàng nối liền nhau thành một đoạn dài. Phía xa xa còn thấy làn khói nhẹ bốc lên từ hũ thuốc đặt trên đống lửa, ai ngửi thấy cũng đều nhận ra đây là mùi vị của Mao Thảo Căn – vị thuốc cơ bản nhưng đa năng có thể đem cầm máu cũng có thể ngưng thổ huyết. Thần y cô nương ngày nào cũng sắp sẵn vị thuốc này bởi những kẻ tới chữa trị đa số đều là người trong giang hồ, vết thương của chúng toàn do đâm chém mà ra.

Từ bên trong nhà gỗ lục trúc có một ông lão tuổi đã cao bước ra ngoài khi trông thấy thần y cô nương trở về. Ông ta nói với nàng

“Cháu lão phu sau khi uống Bách Hợp Thủy đã ngủ ngon lành rồi”

Thần y cô nương tiến vào bên trong cùng ông lão tới bên một đứa bé đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường của nàng. Máu trên đôi chân nó chỉ vừa mới khô lại. Đứa bé này là cháu của ông lão đó, do mải ham chơi nên khi trời tối mịt nó mới chịu về nhà để rồi gặp nạn trên đường đi. Chân trái của thằng bé bị gãy rất nặng khi ngã xuống núi cùng những vệt xây xước trên người. Thần y cô nương trước khi nắn lại xương cho thằng bé đã cho nó uống dược thảo Bách Hợp ép nó ngủ thiếp đi để tránh đau đớn. Khi sắc thuốc xong nàng nhận thấy có nhiều hơi thở lạ trước cửa cốc Thủy Phong bèn đưa thuốc cho ông lão bón giúp nó rồi nén lực khinh công qua đó quan sát những người lạ.

“Ông tránh sang một bên đi”. Nàng nói

Ông lão nghe lời tiến ra xa trông nàng chữa trị cho thằng cháu. Thần y cô nương dùng một tay xoa nhẹ hai chân đứa bé để tìm chỗ rạn nứt của xương. Dừng tay lại ở một điểm phía dưới ống chân nàng xé nhẹ mảnh vải nơi đó ra để lộ một vệt tím bầm lại hơi nhô lên trên da thịt nó. Nàng vẫn dùng bàn tay đó chèn ép lên chính giữa vết bầm tím một lúc, mọi người chứng kiến chỉ nghe tiếng răng rắc của xương chân cử động, chỉ có những người mang nội lực trong cơ thể như Tam Đại Tặc và Mạc Vô Phong mới hiểu nàng đang vận lực vào lòng bàn tay đẩy lại xương cho khớp với ban đầu. Để làm được điều này không chỉ mang nội lực thâm hậu là đủ, nắn lại xương cho chuẩn còn đòi hỏi sự chính xác và khéo léo, khi thực hiện còn phải tập trung cao độ. Tuy không thích mấy cách hành xử với người bệnh của thần y cô nương nhưng Mạc Vô Phong cũng phải công nhận nội công và kỹ thuật của nàng rất cao siêu, hắn theo dõi rất kỹ những gì nàng đang làm với đứa bé kia.

Sau khi xương đã về đúng vị trí, thần y cô nương với lấy hai thanh gỗ nhỏ để sẵn trên chiếc bàn gỗ đặt cạnh giường cố định cái chân bị gãy cho thằng bé. Xong xuôi nàng phóng ra ba mũi kim nhỏ kéo theo ba sợi chỉ uốn lượn nhiều vòng quanh hai thanh gỗ ấy, chỉ trong phút chốc chiếc chân của đứa bé đã được nẹp chặt. Thắt nút ba sợi chỉ, thần y cô nương rút những mũi kim ra cất lại vào người.

Nhuận Nhi thì thầm với Tam Tặc

“Không hổ danh người ta gọi tỷ ấy thần y. Tỷ tỷ giỏi thật đấy”

Tam Tặc e dè

“Chiêu vừa rồi cô ta đã dùng với bọn ta gần tháng trước đấy. Hiện giờ chân bọn ta vẫn phải đi khập khiễng vì mũi kim của cô ta”

Thấy thần y cô nương đứng lên, ông lão hỏi

“Như vậy là xong rồi hả, cô nương”

Nàng trông ra đứa bé, đáp lại

“Khi nào nó thức dậy ông có thể đưa nó trở về, cái chân gãy đó phải cố định như vậy trong vòng ba tháng. Khoảng thời gian ấy không được để nó cử động chân cũng không để nước vấy vào. Hết ba tháng tháo nẹp ra nó lại có thể chạy nhảy như xưa”

Ông lão mừng rỡ

“Lão phu hiểu rồi, đa tạ cô nương rất nhiều”. Ông lão móc từ trong người ra một chút bạc vụn đưa cho thần y cô nương “Lão chỉ có chút tiền dành dụm được mong cô nương không chê”

Thần y cô nương đẩy tay lão về

“Lát ông rời khỏi đây không cần tiêu tới tiền sao. Ta thì tiền có cũng như không, thật sự là không cần thiết”

Ông lão vẫn không chịu bỏ cuộc

“Cô nương nhận lấy một nửa cũng được cho lão vui lòng”

Nhận thấy ông lão này hơi cố chấp cứ đôi co cũng không phải cách hay nên nàng bèn lấy một mẩu bạc nhỏ cất vào người

“Ta nhận tiền của ông rồi đó. Giờ ta còn chuyện phải làm với những người này, ông mau ra chăm sóc cháu mình đi”

Ông lão đành cất nốt số bạc vụn vào người ra ngồi cạnh đứa cháu nhỏ. Thấy thần y cô nương đổi hướng nhìn về phía mình, Tam Đại Tặc đều giật mình quay mặt mỗi tên đi một nơi tránh phải đối diện với ánh mắt của nàng. Thần y cô nương nhìn xuống chân bọn chúng hỏi

“Mũi kim của ta vẫn nằm trong đó chứ”

Tam Tặc quay ra Nhị Tặc nói

“Cô ấy hỏi huynh kìa”

Nhị Tặc lại quay sang huých mạnh vào người Đại Tặc

“Cô ấy hỏi huynh đó, trả lời đi”

Đại Tặc đẩy Nhị Tặc ra làm hắn suýt ngã

“Là hỏi hai ngươi đó, sao lại đùn đẩy cho ta hả”

Thấy ba tên đại tặc cứ giằng co nhau nên Nhuận Nhi đành phải trả lời giúp chúng

“Muội nghe ba huynh ấy nói từ khi bị thần y tỷ tỷ đâm kim vào chân bọn họ có tìm đến nhiều đại phu nhưng không ai có cách lấy ra được, chỉ có nước chặt chân thôi. Vì vậy ba huynh ấy luôn coi tỷ tỷ là kẻ thù”

Đại Tặc phủ nhận

“Cô nương nhớ nhầm rồi, bọn ta đâu có nói vậy”

Nhị Tặc cũng phủ nhận

“Bọn ta từ trước tới nay đâu có thù ai”

Tam Tặc quay ra hai tên đó nói

“Chính hai huynh nói vậy mà. Đệ đã kể hết với cô nương đó”

Đại Tặc và Nhị Tặc cùng tới bịt mõm Tam Tặc lại

“Đồ ngu, ngươi muốn bỏ mạng lại đây hả”

Thấy bọn chúng cãi cọ đau đầu, thần y cô nương giơ bàn tay ra phía trước, một luồng khí lực từ tay nàng tuôn ra cuồn cuộn nhắm thẳng vào chân ba tên tam tặc. Nhưng nàng không đẩy luồng khí đó ra mà dùng nó hút lại ba mũi kim trong chân bọn chúng. Ba tên tam tặc thấy mũi kim từ từ đi xuyên qua da thịt thì không dám cử động, mặc cho nàng hành xử. Khi ba mũi kim thoát ra hoàn toàn khỏi da thịt bọn chúng, nàng chuyển hướng nguồn lực khiến mũi kim đồng loạt thâm thẳng vào tường. Bình thường những mũi kim nàng dùng có màu bạc trắng nhưng những mũi kim đang ghim trên tường kia lại mang màu đen tím như bị thứ gì đó bám vào.

Mạc Vô Phong nhìn những mũi kim ghim trên tường bất giác nói

“Ba người họ bị trúng độc?”

Tam Đại Tặc nhìn những mũi kim đó cũng hiểu được phần nào hơn nữa đôi chân của chúng tự nhiên thấy thoải mái hơn lúc trước rất nhiều. Cả ba tên ú ớ nhìn nhau rồi đồng loạt quỳ xuống

“Đa tạ thần y cô nương cứu mạng”

Thần y cô nương đáp

“Lần sau nếu các ngươi muốn chữa bệnh đừng giở thái độ hống hách ngang tàn đó ra tại Thủy Phong cốc. Giờ các ngươi đi được rồi”

Đại Tặc đứng dậy hớn hở đáp

“Huynh đệ chúng tôi không hiểu chuyện, đã trách nhầm thần y cô nương. Không ngờ những mũi kim hôm đó cô nương phóng ra là có ý tốt. Sau này cô nương cần gì chỉ việc nói một câu Tam Đại Tặc sẽ tới giúp đỡ cô”

Nhị Tặc cũng tươi cười nói

“Đúng vậy. Sống trên giang hồ không thể quên mặt ân nhân, cô nương cần gì cứ sai bảo huynh đệ bọn tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ”

Tam Tặc nói

“Vậy mà khi nãy các huynh dọa cô ấy sẽ ăn thịt chúng ta. Làm đệ sợ chết khiếp”

Đại Tặc đập vào đầu hắn

“Ngươi nói ít đi thì chết hả. Có cần ta khâu miệng lại giúp ngươi không”

Mạc Vô Phong trông bộ dạng vui vẻ của ba huynh đệ họ hắn cũng hiểu được đôi phần, hắn nói

“Ban nãy không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện tôi cứ nghĩ cô không xứng danh thần y. Giờ nghĩ lại tôi tự thấy bản thân thật xấu hổ”

Lão thầy đồ toan mở miệng dịch lại câu nói của Mạc Vô Phong sang tiếng Hán thì Nhị Tặc và Đại Tặc đã kịp thời tiến tới bịt miệng ông ta lại. Tam Tặc thắc mắc

“Huynh đệ Tây Vực đó lại nói gì vậy”

Đại Tặc cằn nhằn

“Không biết. Cậu ta từ lúc tới đây đã nói được câu gì tốt đẹp đâu”. Xong hắn quay ta dọa lão thầy đồ “Từ giờ ta cấm ngươi dịch câu nào của cậu ta ra tiếng Hán nữa. À không, ngươi mau biến luôn đi. Biến mau”

Lão thầy đồ mừng rỡ khi nghe câu nói này của Đại Tặc

“Vậy ta đi nhé. Mong là sẽ không gặp lại các ngươi nữa”. Nói xong lão ta chạy một mạch ra bên ngoài không thèm ngoái đầu lại.

Nhuận Nhi tự nhiên cảm thấy tiếc nuối

“Ông ta đi rồi thì ai hiểu được huynh ấy nói gì chứ”

Nhị Tặc vỗ vai tiểu cô nương

“Không hiểu được cũng đâu có sao. Bọn ta chỉ đưa cậu ấy tới Thủy Phong cốc chữa trị là hết phận sự rồi. Cô nương muốn hiểu thì đi mà học tiếng Tây Vực hoặc bắt cậu ta hiểu tiếng Hán là được rồi”

Nhuận Nhi nói

“Huynh làm như học dễ như các huynh uống rượu ấy”

Tam Tặc hỏi Nhị Tặc

“Nhắc tới rượu mới nhớ, tờ ngân phiếu huynh cướp được của huynh đệ này đâu rồi. Hôm nay chúng ta nhất định phải uống một chầu lớn”

Nhị Tặc rút tờ ngân phiếu ra đưa lên mũi ngửi

“Chưa gì ta đã thấy mùi Mai Hoa Lộ thoang thoảng đâu đây rồi. Chúng ta mau đi thôi”

Đại Tặc ôm quyền chào tạm biệt thần y cô nương

“Nếu cô nương chưa có gì sai bảo Tam Đại Tặc xin cáo từ. Sau này gặp lại”

Cả Nhị Tặc và Tam Tặc cũng ôm quyền

“Sau này gặp lại”

Nhuận Nhi còn chưa kịp thắc mắc thêm câu gì ba tên đại tặc đã khoác vai nhau ra đi. Mạc Vô Phong cũng định bước ra ngoài thì Nhuận Nhi cản hắn lại

“Huynh còn chưa được thần y tỷ tỷ chữa trị cho mà định đi đâu vậy”

Mạc Vô Phong nghĩ viên thuốc ban nãy hắn uống chính là thuốc giải, nghĩ không còn việc gì ở đây nữa nên định lên đường tiếp tục tìm Tam Tài đệ tử. Nay thấy tiểu cô nương này giữ hắn lại với vẻ mặt bất an, hắn lại không hiểu tiếng Hán nên rất khó xử

“Bọn họ đã đi cả rồi, tôi cũng nên đi thôi. Cáo từ”

Hắn chỉ vừa nói hết câu tự nhiên cảm thấy đầu đau dữ dội, hai mắt hắn đang mờ dần đi. Hắn cố bám trụ vào cánh cửa nhưng chỉ được một lúc đủ để nhận ra có người đã điểm trúng ma huyệt sau gáy của hắn rồi ngất lịm đi. Nhuận Nhi trông vậy phát hoảng lên vội chạy tới lay người hắn thật mạnh nhưng bị một giọng nói cản lại

“Không phải ngươi muốn ta cứu hắn hay sao. Đưa hắn vào trong đi”

Nhuận Nhi đáp

“Hóa ra là vậy, muội hiểu rồi. Muội sẽ đưa huynh ấy vào”

Tiếng ồn của ba tên đại tặc ban nãy đã làm cháu của lão già kia tỉnh lại sớm hơn dự kiến. Thấy Nhuận Nhi đang dìu Mạc Vô Phong vào trong ông ta liền bế đứa cháu lên cáo từ họ và thần y cô nương rồi lập tức đi khỏi cốc Thủy Phong.

Đợi Nhuận Nhi đặt hắn nằm ngay ngắn trên chiếc giường của nàng rồi thần y cô nương mới tới xem xét bàn tay bị thương của hắn. Nàng thầm nghĩ

“Bình thường nếu nhiễm phải độc từ nanh của mãng xà Tây Vực người đó đã chết ngay tại chỗ rồi. Tại sao hắn vẫn đi được một đoạn đường tới cốc Thủy Phong mà chỉ bị thổ huyết. Hơn nữa máu hắn ho ra là máu độc nghĩa là cứ để hắn thổ huyết càng nhiều hắn càng mau khỏe lại”
Nàng thử đặt bàn tay mình lên ngực hắn thử truyền một luồng chân khí của chính mình tiếp xúc với nội công của hắn nhưng khi vừa chạm vào nàng rụt tay lại ngay

“Hỏng rồi, nội công của người này mang hàn tính không thể truyền chân khí của mình vào cơ thể hắn được nếu không chính bản thân mình sẽ bị tổn thương. Nếu mình đoán không sai chắc chắn nội lực của hắn có điều khác lạ mới có thể tự triệt tiêu độc tính nhưng sao hắn không tự vận nội công đó mà trị lành vết thương. Chẳng lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không biết bản thân mang nội lực gì. Thôi không quan tâm nhiều nữa, nếu đã như vậy quá trình chữa lành bệnh cho hắn cũng đơn giản hơn, chỉ cần ép cho hắn thổ hết huyết độc ra là được nhưng mình không thể dùng cách thông thường vận lực trị thương tiếp xúc với hàn lực của hắn mà chỉ có thể dùng dược thảo thúc đẩy quá trình khử độc tố. Chỉ có điều cách này hơi lâu một chút”

Nhuận Nhi thấy thần y cô nương bắt mạch cho Mạc Vô Phong cũng được một lúc rồi mà không thấy tỷ ấy nói gì cả liền cảm thấy lo lắng

“Thần y tỷ tỷ, huynh ấy bị bệnh nặng lắm hả”

Thần y cô nương quay ra chỗ Nhuận Nhi nói

“Không nặng cũng không nhẹ, có điều quá trình chữa trị sẽ mất nhiều thời gian. Trong khoảng thời gian ấy ngươi hãy quay về thôn ghi lại biểu hiện của những người nhiễm bệnh rồi đem tới cho ta xem. Sau khi xem qua ta sẽ đưa dược thảo giải độc cho ngươi đem về thôn cứu họ. Cách này ta không cần phải rời khỏi Thủy Phong cốc mà ngươi cũng không lo bọn họ không được cứu”

Nhuận Nhi nghe vậy thì đành nhận lời bởi thần y cô nương đã quyết không rời khỏi cốc Thủy Phong rồi. Cô ấy chỉ không hiểu sao hai chân mình cứ muốn đứng im lại đấy. Nhìn những vệt máu trên y phục Mạc Vô Phong do Tam Đại Tặc gây ra cô ấy hỏi

“Muội thấy hình như trên người huynh ấy còn nhiều vết thương sao tỷ không xem tới”

Thần y cô nương liếc qua một lượt rồi nói

“Những vết thương nhỏ nhặn đó để chúng tự lành đi. Nếu ngươi không nỡ thì tự mà băng bó cho hắn”

Lúc này cốc Thủy Phong bắt đầu náo nhiệt hơn ban nãy, có vẻ như người tới tìm gặp thần y cô nương không phải ít, bảo sao mà nàng không muốn rời Thủy Phong cốc nửa bước. Để Nhuận Nhi lại đó nàng trở ra ngoài gặp bọn họ.

Nhuận Nhi lẩm bẩm một mình

“Nghĩa phụ có dặn nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng hôm qua huynh ấy đã có lòng tốt giúp đỡ mình bây giờ mình giúp huynh ấy băng lại vết thương rồi trở về sau có gì là không được”. Đắn đo suy nghĩ mãi cuối cùng Nhuận Nhi đành bắt chước thần y tỷ tỷ xé vải trên y phục hắn ở nơi có vết thương rồi rửa sạch bằng nước ấm sau đó băng lại. Tiểu cô nương băng cho hắn rất cẩn thận xong mới rời đi.

Lúc này phía bên ngoài nhà gỗ lục trúc đúng là có rất nhiều người ghé qua. Kẻ tới lấy dược thảo, kẻ tới xin đa tạ thần y cô nương vì đã cứu giúp chúng, kẻ trong giang hồ tới trị thương hầu như càng ngày càng ít, có vẻ như giang hồ đang rất bình yên từ sau khi ma giáo ký hiệp định hòa bình với chính phái. Thần y cô nương ngày nào cũng giúp đỡ những người ghé thăm từ sáng tới tối như vậy, người nào bản tính lành lặn nàng chữa cho đầu tiên, kẻ nào hống hách ngang tàn sẽ có kết cục như Tam Đại Tặc không lâu khi trước, nhưng dù là kẻ tốt hay người xấu nàng đều cứu giúp họ như một nghĩa vụ nàng phải hoàn thành.

Thần y cô nương chỉ mới nổi danh trên giang hồ gần một năm sau khi Hướng Vấn Thiên lên ngôi giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo chấm dứt thời kỳ ma giáo đồ sát nhân sỹ võ lâm hàng loạt. Đa số những kẻ tới Thủy Phong cốc chữa trị đều là nạn nhân trong cuộc chiến giữa chính và tà ấy. Không ai biết nàng là ai, tới từ đâu, nàng chỉ xuất hiện dưới những tin đồn lan truyền khắp võ lâm bởi tài y thuật chẳng kém Bình Nhất Chỉ bao nhiêu. Thế rồi càng ngày càng nhiều người tìm tới nàng bởi thần y cô nương chữa trị không cần điều kiện cũng chẳng cần tiền bạc. Ngày qua ngày nàng dùng những loại thảo dược do chính mình trồng được cứu giúp hàng trăm người trong suốt gần một năm qua.

Hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường trong suốt quãng thời gian làm thần y cô nương của nàng. Cứu giúp những người tới cốc Thủy Phong. Có vẻ như lượt người hôm nay không nhiều như mọi khi, mới qua nửa ngày nàng đã làm xong công việc của mình. Khi người cuối cùng tới chữa trị rời khỏi cốc Thủy Phong thì có một hầu tử nhỏ chạy thoăn thoắt tới, nó cứ nhảy quanh nàng như gặp được người quen. Nhìn thấy nàng từ đằng xa một nam tử gọi

“Đúng là cô nương rồi, tôi nghe tin đồn Thủy Phong cốc xuất hiện thần y chợt nhớ lại mấy tháng trước người của tôi được cô giúp đỡ. Tôi là Lão Tứ đây, cô còn nhớ chứ”

Thần y cô nương chăm chú nhìn hắn rồi nói

“Tất nhiên là ta nhớ rồi, ngươi và người của ngươi là những người đầu tiên ta chữa trị”

Lão Tứ tươi cười đáp

“Không ngờ hiện giờ cô nương đã nổi danh trên giang hồ rồi. Thật ra hôm nay tôi tới đây chỉ muốn kiểm tra xem có đúng là cố nhân không nên chẳng mang gì tới để tạ ơn cô cả”

Thần y cô nương nói

“Ngươi muốn tạ ơn ta sao. Đúng lúc ta đang cần một thứ, ngươi có muốn giúp không”

Lão Tứ nói chắc như đinh đóng cột

“Cô nương đã cứu sống bao nhiêu mạng người của chúng tôi tất nhiên cô muốn gì tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ”

Nàng chỉ tay vào túi hành trang hắn mang theo bên mình

“Ta muốn mượn tạm ngươi một bộ y phục nam nhân. Ngươi không phiền chứ”

Lão Tứ vội cởi túi hành trang ra đưa cho nàng

“Đừng nói là một bộ, trong này toàn là y phục của tôi với một chút đồ linh tinh thôi cô muốn lấy bao nhiêu cũng được. Nhưng cô nương cần y phục nam nhân làm gì vậy”

Thần y cô nương đáp

“Ta đang chữa trị cho một người. Y phục của hắn đã dơ hết rồi, bản thân ta vốn không muốn ngửi thấy mùi máu tanh hàng ngày nên ta cần một bộ y phục”

Lão Tứ gật gù

“Hóa ra là vậy. Chỗ y phục này tôi để lại cho cô nương, bây giờ tôi trở về báo tin cho mọi người thần y cô nương chính là cô chắc họ vui lắm. Nhất định họ sẽ kéo tới đây chào hỏi cô”

Nàng nhận lấy túi y phục từ tay hắn rồi nói

“Không cần thiết phải như vậy. Ta ẩn cư nơi này là muốn sống yên tĩnh, các người kéo tới đây thể nào cũng đem theo bọn thú rừng đó làm náo động Thủy Phong cốc của ta. Như ngươi với con hầu tử này đó”

Lão Tứ đáp

Cùng lắm lần sau gặp mặt cô tôi sẽ nhắc họ không đem theo thú cưng là được. Biết được ân nhân là ai lại không tới gặp mặt tạ ơn cô nói xem người của Vạn Thú Sơn Trang còn mặt mũi nào trên giang hồ nữa”

Thần y cô nương quay trở vào trong

“Ngươi cố chấp thật đấy, lần sau các ngươi tới thì tới vào ban đêm tránh kinh động mọi người”

Lão Tứ ôm quyền đáp

“Coi như cô nương đồng ý rồi. Tôi trở về báo tin mừng cho mọi người ngay đây”

Sau khi Lão Tứ rời đi, thần y cô nương đặt túi y phục bên cạnh chiếc giường Mạc Vô Phong đang ngủ với bát thuốc nóng bốc khói nghi ngút lại đó rồi nàng cũng trở ra bên ngoài. Đôi mắt nàng trông ra một khu đất nổi khác trên mặt hồ trong suốt cách nhà gỗ lục trúc không xa, nàng nhún nhẹ mình phi thân tới nơi đó. Khu đất này là nơi đẹp nhất của cốc Thủy Phong, nàng đặt cho nó cái tên Sơn Phù Độc nghĩa là mảnh đất nổi cô đơn. Cứ mỗi lần đặt chân lên Sơn Phù Độc nàng lại thấy thoải mái, có lẽ nơi này cũng giống bản thân nàng – cô độc giữa nhân gian. Xung quanh Sơn Phù Độc được bao bọc bởi những hàng cây cao lớn đủ màu sắc, mỗi khi có gió thoảng qua hàng trăm chiếc lá trên cây lại được thổi bay trên trời rồi tự rơi xuống đất. Những chiếc lá vừa đặt thân mình xuống đất lại tiếp tục được gió thổi tung lên. Nhìn từ trên cao Sơn Phù Độc như chốn thần tiên huyễn cảnh.


Giữa Sơn Phù Độc có đặt một bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch, trên chiếc bàn chỉ có duy nhất chiếc đàn nhỏ. Thần y cô nương lấy tay phủi những chiếc lá bám trên cây đàn ra rồi nàng ngồi xuống độc tấu khúc nhạc của riêng mình. Mỗi lần gảy đàn là một lần nàng gửi nỗi buồn vào đó. Dưới ánh chiều tà, tiếng đàn của nàng như làm Thủy Phong cốc lắng dịu đi.


VƯƠNG HÀ
tttt