Mạc Vô Phong nằm mê man trên
giường của thần y cô nương đã gần một ngày trời bây giờ mới có dấu
hiệu hồi tỉnh. Mùi thuốc nàng sắc xông lên tận mũi hắn lại thêm
tiếng cầm buồn man mác cứ văng vẳng bên tai giúp hắn lấy lại dần
nhận thức. Mắt hắn hiện giờ đã nhìn được khung cảnh xung quanh tuy
có hơi mờ một chút, hắn cố gượng dậy nhưng không nổi. Tay hắn xoa xoa
phần phía sau gáy của mình rồi nghĩ lại mọi chuyện. Ngày hôm trước
khi hắn định rời đi chỉ có tiểu cô nương kia là đứng cạnh hắn nên
người tấn công hắn từ phía sau chỉ có thể là thần y cô nương. Hắn
thầm nhủ
“Cô ta ra tay mạnh thật”
Một tay ôm gáy, tay kia hắn
tựa vào thành giường gắng gượng dậy một lần nữa. Ngồi dựa lưng vào
tường nhìn xuống dưới hắn mới nhận ra y phục của mình thê thảm quá.
Vệt máu khô đọng lại khắp nơi lại rách nát gần hết do Nhuận Nhi cô
nương gây ra, cô ấy chỉ nghĩ xé rách vải trên y phục sẽ dễ dàng băng
bó hơn ai ngờ lại khiến hắn từ một chưởng môn sư huynh nhã nhặn của
phái Côn Luân trong phút chốc chẳng khác gì đệ tử Cái Bang là mấy.
Mải ngắm y phục của mình
mãi một lúc hắn mới nhận ra tiếng cầm của ai đó vọng tới nơi hắn
ngồi. Tiếng cầm chất chứa nỗi buồn bi thảm này lần đầu tiên hắn
được nghe thấy. Khi sư phụ mất hắn cũng một mình độc tấu những khúc
nhạc u sầu nhưng xem ra người gảy khúc nhạc này tâm trạng còn đau khổ
hơn hắn nhiều. Hơi nóng từ bát thuốc để cạnh giường vẫn bốc lên,
Mạc Vô Phong có liếc qua nhưng hắn không động vào, hắn không nghĩ mình
bị thương nặng tới mức phải uống thuốc nên tưởng rằng bát thuốc đó
là dành cho người khác. Dù gì đây cũng là Thủy Phong cốc chứ đâu
phải thư phòng của hắn. Tốt nhất không nên đụng chạm linh tinh.
Cảm thấy đầu óc đã dần hết
choáng váng hắn bước xuống giường bước đi khập khiễng ra bên ngoài. Trông
ra ánh trăng phản chiếu dưới mặt hồ hắn thở dài
“Không biết Lạc Hư đã quay về
bản phái chưa. Tính cách của đệ ấy có lẽ chưa tìm được mình chắc
chắn sẽ còn ở lại nơi đây. Trung thổ rộng lớn như vậy làm cách nào
để tìm được đệ ấy bây giờ”
Lúc này tiếng cầm tại Sơn
Phù Độc cũng đã dứt. Thần y cô nương ngừng gảy khúc nhạc đau thương nhưng
trong lòng nàng vẫn còn chứa đựng những nỗi đau không thể phai nhạt.
Nàng là ai? Câu hỏi này không chỉ kẻ trong giang hồ tò mò mà ngay cả
bản thân nàng cũng không thể trả lời được. Ngày qua ngày nàng chăm
sóc xong những người tìm đến Thủy Phong cốc rồi tối đến lại một
mình ra Sơn Phù Độc tấu nhạc. Nàng nhìn lên ánh trăng phía trên cao
kia chợt thấy bản thân mình giống trăng quá. Hiệu là thần y cô nương
tỏa sáng trong chốn giang hồ nhưng hảo hữu lại chẳng có lấy một ai.
Tiếng cầm tại Sơn Phù Độc
tuy ảm đạm, buồn bã nhưng khi người vừa ngừng gảy lại khiến cốc
Thủy Phong tĩnh lặng hơn. Mạc Vô Phong rút cây Bạch tiêu trong người ra
chăm chú nhìn, hắn nhớ lại ngày gặp được phu phụ Lệnh Hồ và nghe
được khúc nhạc tiêu diêu tự tại ấy. Mạc Vô Phong nghĩ rằng cốc Thủy
Phong đẹp như chốn thần tiên hợp với bản nhạc đó hơn là tiếng cầm
kia. Nhân lúc đêm khuya thanh vắng không có ai bên cạnh hắn đưa tiêu lên
miệng độc tấu khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Cảnh đẹp hợp với nhạc hay,
những âm điệu đầu tiên hắn thổi lên khiến cây lá dao động, mặt hồ
rung rinh. Hắn cứ nghĩ nơi đây chỉ có mình hắn ung dung tự tại lắng
nghe khúc tiêu này nhưng không phải vậy. Khúc nhạc ấy vang tới Sơn Phù
Độc, vang tới tai nàng. Thần y cô nương đang thẫn thờ ngắm trăng cũng
phải giật mình khi nghe thấy giai điệu ấy. Tay nàng bám chặt vào
những sợi dây sắc bén của chiếc cầm đến mức chảy máu lúc nào không
hay. Đây không phải lần đầu tiên nàng nghe thấy khúc nhạc đó, chợt
đầu nàng bỗng đau nhói, những ký ức khi xưa nàng luôn muốn quên nay
lại ùa về. Ánh trăng hiện lên trong hai đôi mắt nàng bỗng mờ dần đi,
nàng cảm thấy cả thân mình lạnh buốt. Trong chớp mắt nàng gục xuống
chiếc cầm lạnh lẽo, tâm hồn ngập chìm trong khúc nhạc kia.
Tám tháng trước
Tại hồ băng lạnh giá trước
kia vốn rất ít người qua lại nhưng hôm nay lại có không chỉ một người
tới ghé thăm. Hai người họ là Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh tới
hợp tấu tại hồ băng sau khi thành thân. Doanh Doanh ngồi gảy đàn, Lệnh
Hồ Xung đứng thổi tiêu. Người ngoài trông thấy hẳn nghĩ rằng hai
người này rất tâm đầu ý hợp mới có thể cùng nhau hợp tấu khúc
nhạc hay đến như vậy. Nhưng thật ra họ cùng hợp tấu mà tâm lại không
thông.
Lệnh Hồ Xung đáng lẽ phải
nhìn vào mắt của thê tử hắn mà thổi tiêu như những lúc trước hai
người cùng nhau hợp tấu nhưng hôm nay tới hồ băng hắn nhìn sang Doanh
Doanh rất ít, hầu hết bản nhạc hắn chỉ nhìn vào mặt hồ lạnh lẽo.
Bản thân hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy, hắn chỉ biết khi
nhìn vào mặt hồ hắn tự dưng cảm thấy trong lòng xôn xao. Và bởi vì
hắn muốn giữ cảm giác lạ ấy nên đôi mắt không hề rời khỏi mặt hồ
băng cho tới khi tiếng cầm của Doanh Doanh ngừng lại. Hắn cũng dừng
thổi tiêu, thắc mắc hỏi Doanh Doanh
“Doanh Doanh, nơi này lạnh như
vậy sao muội lại muốn tới đây hợp tấu vậy”
“Không biết vì sao muội đột
nhiên muốn đến đây. Muội luôn thấy có một thứ gì đó thu hút muội”.
Doanh Doanh trả lời
“Sao lại như vậy được”. Lệnh
Hồ Xung thắc mắc
Doanh Doanh ngẫm nghĩ một
chút rồi nói
“Trước đây muội rất sợ lạnh,
không muốn đến đây…”
Câu nói còn chưa dứt chợt
nước mắt của Doanh Doanh nhẹ rơi. Trong đầu cô bỗng hiện lên khung cảnh
lạ trên núi Hắc Mộc Nhai, đấy là lúc Đông Phương Bất Bại trao cho
Lệnh Hồ Xung nụ hôn đầu cũng là nụ hôn từ biệt sau đó nàng chúc
hắn hạnh phúc bên người mình yêu rồi ra đi. Doanh Doanh không hề biết
điều ấy, cũng không hiểu được tại sao trong đầu mình tự nhiên lại
xuất hiện hình ảnh này. Doanh Doanh chắc chắn rằng cô chưa bao giờ
trông thấy cũng như nghe kể về cảnh tượng ấy. Doanh Doanh đứng bật
dậy tự nhủ
“Chẳng lẽ do quá hận Đông
Phương Bất Bại nên thần trí của mình bắt đầu rối loạn, dẫn đến lo
nghĩ linh tinh, cả giọt nước mắt vừa rồi nữa..là nước mắt của…mình
sao. Mình đang ở bên cạnh Xung ca nhưng tại sao nước mắt lại rơi”
Lệnh Hồ Xung tiến lại gần lo
lắng hỏi Doanh Doanh
“Muội làm sao vậy”
Doanh Doanh vừa bối rối vừa
rất khó hiểu, ngay cả cảm xúc của mình cô cũng không thể điều khiển
được
“Muội không biết nữa, muội
rất buồn”
Lệnh Hồ Xung tiến lại gần
hơn, ôm Doanh Doanh từ phía sau thật nhẹ nhàng, hắn khẽ nói
“Không sao đâu. Có ta ở đây.
Đừng sợ”
Doanh Doanh gật đầu mỉm cười
mãn nguyện. Cô tự trách bản thân vừa rồi đã nghĩ tới những chuyện
không hay về phu quân của mình, hắn làm sao có thể nhận nụ hôn của
Đông Phương Bất Bại chứ. Lệnh Hồ Xung bây giờ chỉ yêu một mình Nhậm
Doanh Doanh mà thôi.
Lệnh Hồ Xung nói
“Chúng ta về nhà thôi”
Doanh Doanh lại gật đầu và
cùng phu quân của mình trở về nhà. Họ vừa rời đi hồ băng lại trở
nên tĩnh lặng đúng như quanh cảnh thường ngày của nơi đây. Nhưng đâu ai
biết được dưới hồ băng lúc này đang sắp sửa hình thành một sự sống
mới.
Dưới lớp băng dày đặc là
đáy hồ lạnh lẽo, đấy là nơi yên nghỉ của Đông Phương giáo chủ uy
chấn giang hồ. Khung cảnh trên hồ băng và dưới hồ băng hoàn toàn đối
lập với nhau, phía trên là cảnh phu thê Lệnh Hồ đang dìu nhau đi rất
hạnh phúc còn phía dưới là Đông Phương cô nương một mình đắm chìm
trong lạnh lẽo vĩnh hằng. Tự hỏi thế gian có còn công bằng hay không?
Nếu có ai ở dưới đáy hồ
lúc này hẳn sẽ rất sợ hãi vì sự im ắng của nó nhưng hãy cố lắng
tai nghe xem, có một âm thanh rất nhỏ đang phát ra đánh thức sự tĩnh
lặng của nơi này. Đấy là tiếng một trái tim đang thoi thóp đập sau
khi toàn bộ thi trùng của Tam thi não thần đan bị hơi lạnh của đáy
hồ vô hiệu hóa.
Đông Phương Bất Bại đang yên
giấc dưới hồ băng bỗng dần dần hồi tỉnh, trong tâm trí nàng vẫn còn
nghe văng vẳng khúc nhạc Tiếu Ngạo Giang Hồ. Đôi mắt nàng mở ra, khóe
miệng nở một nụ cười buồn. Nàng đã có một giấc ngủ dài, khi ấy
nàng đã mơ rất nhiều, giấc mơ chỉ có nàng và Lệnh Hồ Xung. Nàng mơ
thấy nụ hôn từ biệt trên đỉnh Hắc Mộc Nhai rồi nghĩ lại cuộc tình
đầy rẫy sự hiểu lầm của hắn và nàng, kết cục cuối cùng vẫn là
chia ly. Nàng thấy rất buồn rồi chợt rơi lệ nhưng Lệnh Hồ Xung từ đâu
xuất hiện ôm chặt nàng từ phía sau, hắn an ủi nàng, che chở cho nàng.
Thân thể nàng cứ thế mà nổi
lên khỏi mặt nước, giống như hồ băng cảm nhận được nỗi cô đơn ai oán
của nàng nên góp sức giúp nàng trở về nhân gian. Còn nàng cứ mặc
cho dòng nước đưa đẩy, ngay cả nơi đây là thiên đường, địa ngục hay
trần gian nàng cũng không biết. Mình còn sống hay đã chết nàng cũng
không hay. Nàng mở to mắt nhìn bầu trời phía trên cao thầm ước mình
là đám mây trắng trôi bồng bềnh tự do tự tại, không còn tình yêu và
thù hận, không còn ân oán trên giang hồ, được cơn gió nhẹ nhàng đưa
nàng dạo chơi khắp nhân gian.
Chỉ trong giây lát thân thể
nàng bị nước hồ băng đẩy dạt vào bờ. Không còn cảm giác bồng bềnh
nữa nàng mới bình tâm trở lại. Nàng chống một tay xuống đất cố
gắng gượng dậy nhưng sức lực của nàng gần như không còn vì thân thể
đã bị lạnh rất lâu dưới hồ băng. Nàng tuy đã sống lại nhưng sắc mặt
lại nhợt nhạt chỉ toàn âm khí không khác gì người chết.
Cả người nàng run lẩy bẩy
vì lạnh, nàng cố nhìn khắp nơi xem đây là đâu vì hiện giờ nàng biết
rất rõ mình còn sống, nếu đã chết thì nàng chẳng thấy lạnh cóng
như vậy. Trong tâm trí nàng hiện giờ có rất nhiều thắc mắc, chúng
cứ đấu đá lẫn nhau khiến đầu nàng đau nhói, khung cảnh phía trước
bỗng nhòa đi, thân thể nàng ngày một yếu dần. Bên tai nàng lại nghe
thấy một khúc nhạc nữa, đây không phải khúc nhạc nàng nghe thấy ban
nãy, khúc nhạc này nghe rất bi thương y như số phận nàng bây giờ.
Trước khi mất hết nhận thức nàng chỉ kịp trông thấy một bóng người
gầy gò tiến tới.
Người này ăn mặc rách rưới
chẳng khác gì ăn mày, vừa đi vừa chơi khúc Tiêu tương dạ vũ. Ông ta
không ai khác chính là Mạc Đại tiên sinh trưởng môn phái Hành Sơn luôn
thoát ẩn thoắt hiện bất thình lình trên giang hồ. Trông thấy một nữ
nhân ngất đi dưới tuyết tại hồ băng ông cũng không đành lòng mà bỏ
mặc.
Mạc Đại tiên sinh khẽ ngồi
xuống cạnh nàng, dùng cây liễu kiếm mỏng giấu trong hồ cầm kéo ra
kéo vào tạo thành những âm điệu lạ. Cũng giống như truyền công lực
trị thương nhưng chỉ khác ở chỗ Mạc Đại tiên sinh dùng tiếng đàn
chữa trị nội công cho nàng. Ông ta cứ ngồi chơi nhạc cho tới khi cơ
thể nàng bắt đầu cử động, làn da trắng lạnh dần trở nên hồng hào,
nàng từ từ mở mắt ra nhìn Mạc Đại.
Thấy nữ nhân này đã hồi
phục một chút sức lực, Mạc Đại tiên sinh liền ngừng âm điệu này,
lại tiếp tục chơi khúc Tiêu tương dạ vũ rồi đứng dậy bước đi về
phía trước tiếp tục ngao du giang hồ. Trước khi đi ông còn nói
“Sinh tử do trời quyết định,
là ông trời chưa muốn ngươi chết chứ không phải vì ta giúp đỡ nên
ngươi mới sống. Con đường phía trước của ngươi còn dài hãy cố gắng
mà đi cho hết”
Câu nói ấy của Mạc Đại tiên
sinh khiến nàng trăn trở suy nghĩ. Phải rồi, đây đâu phải lần đầu nàng
muốn chết, nàng đã bước tới quỷ môn quan không dưới hai lần nhưng
cuối cùng vẫn không được toại nguyện, chẳng lẽ nàng vẫn chưa trả
hết nợ của nhân gian.
Nàng thử cố gắng gượng dậy
lần nữa, tuy thân thể vẫn còn lạnh buốt nhưng lần này hai chân nàng
đã cứng cỏi hơn lần đầu tiên. Vừa bước đi loạng choạng vô định về
phía trước nàng vừa cố tìm câu trả lời cho những thắc mắc trong tâm
trí mình
“Không biết tên Bình Nhất Chỉ
có làm theo lời ta dặn không, nếu hắn thực sự tuân lệnh thay trái tim
của ta cho Doanh Doanh cớ sao ta vẫn còn sống. Nếu hắn chưa hề thực
hiện việc thay tim vậy chẳng lẽ Doanh Doanh đã chết rồi sao, vậy Lệnh
Hồ Xung sẽ rất đau khổ. Không thể nào, chuyện đó không thể xảy ra
được, Bình Nhất Chỉ rất hứng thú với việc thay tim hắn chắc chắn
sẽ không bỏ qua cơ hội này. Chuyện ngày hôm nay ta sống lại phải tìm
Bình Nhất Chỉ hỏi cho ra lẽ”
Nàng cứ đi mãi cho tới khi
rời khỏi hồ băng, thân nhiệt nàng lúc này đã ấm áp hơn khi nãy nhưng
sức lực lại tiếp tục giảm sút hơn nữa công lực trong người nàng cứ
như tan biến hết sau một thời gian ngủ dưới đáy hồ. Những điều ấy
biến giáo chủ Đông Phương Bất Bại của ma giáo đệ nhất giang hồ trở
thành một nữ nhân yếu đuối như bao nữ nhân khác trên thế gian. Chỉ
khác một điều là cô ấy không có ai bên cạnh chở che bảo vệ, dựa vào
lí trí mạnh mẽ để cố sống nốt cuộc đời éo le của mình.
Tới chiều tối thì Đông Phương
cô nương cũng đã cạn kiệt sức lực, do nàng quá cố sức cộng với công
lực chưa hồi phục nên hai chân nàng lại một lần nữa khụy xuống, nàng
nằm đó, bất tỉnh dưới ánh chiều tà.
‘Lọc cọc, lọc cọc’. Từ xa
vang lại tiếng xe ngựa của một gia đình nông phu, trên xe chỉ có một
nam hài tử và mẹ của cậu ta, ngoài ra còn có một số lương thực có
lẽ vừa được họ mua từ ngoài thành về.
“Mẹ ơi, hình như phía trước
có người ngất xỉu”. Thằng bé chĩa tay chỉ về phía xa
Bà mẹ gạt tay nó ra tiếp
tục thúc ngựa
“Đừng có lo chuyện bao đồng,
phải về nhà trước khi trời tối nếu không cha con lại lo đấy”
Bà mẹ này là Tô thẩm sống
tại chân núi Thiếu Thất đang trên đường cùng hài tử đi mua lương thực
trở về. Thằng bé chỉ biết gật đầu. Cũng phải thôi họ chỉ là một
gia đình nghèo khó, bữa đói bữa no, thân mình còn chưa lo xong thì hơi
đâu lo nghĩ cho người khác.
Xe ngựa lướt qua nhanh bỏ mặc
nàng tại đó, nhưng đột nhiên Tô thẩm kéo chặt dây cương giữ con ngựa
dừng lại, mắt nheo nheo nhìn về phía nàng, miệng thì thầm
“Cô nương đó trông quen quá”
Tô thẩm nhảy xuống xe, tiến
tới gần hơn để nhìn cho kỹ, không quên căn dặn con mình
“Ân nhi, ngồi yên trên đó”
Từ từ tiến gần tới chỗ của
nàng, dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều bà ta vẫn dễ dàng nhận
ra vị ân nhân ngày xưa giúp đỡ bà khi bà đau đẻ bất ngờ dưới chân
núi Linh Thứu tự.
“Mau xuống giúp ta đưa cô nương
này lên xe nào”. Bà mẹ hét lên làm thằng bé giật mình
Tô Ân thấy khó hiểu nhưng vẫn
bước xuống giúp mẹ nó một tay đỡ nàng lên xe
“Không phải mẹ nói là mặc
kệ sao”
Tô thẩm thở dài
“Người khác thì mặc kệ nhưng
cô nương này thì khác, mau trở về nhà rồi ta kể cho nghe”
Hai mẹ con họ đưa được nàng
lên xe xong lại tiếp tục trở về nhà, con đường lại vắng tanh chỉ còn
tiếng xe ngựa lọc cọc tiến mỗi lúc một nhanh về phía trước.
Căn nhà nhỏ của họ dưới chân
núi Thiếu Thất rất giản dị. Bên trong chỉ có một chiếc giường và
một bộ bàn ghế, bên ngoài chất đầy lương khô. Trước cổng có một nam
nhân cứ đi qua đi lại không yên tới khi chiếc xe ngựa của mẹ con họ về
mới ngừng lại, ông ta là Tô thúc cha của Tô Ân
“Bà đi mua thức ăn thôi mà về
muộn thế”. Tô thúc nói
“Một năm có bao nhiêu ngày
chúng ta kiếm được nhiều bạc lẻ đâu, ông xem đi tôi chọn được một ít
cá tươi về tối nay làm thức ăn cho cả nhà, cứ ăn lương khô mãi tiểu
tử của chúng ta sao to khỏe được, sau này nó còn phải kiếm thê tử
nữa”. Tô thẩm nói
Tô Ân đứng gãi đầu gãi tai
không biết nói gì. Lúc này cha nó mới trông thấy Đông Phương cô nương
đang nằm trên xe mới quay sang mắng Tô thẩm
“Nhà chúng ta cơm ăn không đủ
no, áo mặc không đủ ấm lại còn lôi thêm người về làm gì. Mau đem đi
đi”
Tô thẩm bấy giờ mới giải
thích
“Ông còn nhớ ngày tôi sinh
hài tử không, tôi đang trên đường đi mua ít rau về thì bụng đau dữ
dội, cứ tưởng mạng mình với mạng hài nhi trong bụng khó giữ nổi
nhưng có một cô nương đi ngang qua không những không bỏ mặc mà còn tới
hỏi han tôi đỡ tôi về nhà rồi gọi đại phu giúp. Vậy là tôi hạ sinh được
tiểu tử này trong ngày hôm đó nhưng sau đấy không biết cô nương đó đã
đi đâu. Kể từ ngày ấy cứ nhìn thấy tiểu tử của chúng ta là tôi lại
nhớ tới ơn nghĩa của vị cô nương lạ mặt, mong sao có thể sớm gặp
lại để tôi trả ơn”
Tô thúc giờ mới ngỡ ngàng
“Chẳng lẽ vị ân nhân của
chúng ta là cô nương này sao”
“Phải, tôi với tiểu tử trên
đường trở về nhìn thấy cô nương ấy ngất đi giữa đường, nhận ra vị ân
nhân năm xưa tôi mới dám đưa về nhà đấy”. Bà nói xong thì bảo Tô Ân
“Mau giúp ta đưa cô nương này vào trong nghỉ ngơi, nhìn sắc mặt xanh xao
ấy chắc là cơ thể bị suy kiệt nhiều lắm đây”
Nhân lúc Tô Ân chạy đi mời
đại phu thì Tô thẩm cũng đã giúp nàng thay bộ y phục đỏ còn hơi ẩm
ướt bằng một bộ y phục giản đơn, trông nàng bây giờ không khác những
thiếu nữ trong thành là mấy. Bà còn chuẩn bị một chậu nước ấm để
thỉnh thoảng ngâm chiếc khăn nhỏ vào rồi đắp lại lên trán cho nàng.
Trong ngôi nhà nhỏ, nàng lại
tiếp tục mơ về những kí ức ngày xưa cùng Lệnh Hồ Xung trải qua
những năm tháng trên giang hồ. Nàng chỉ mơ thấy những hồi ức đẹp
nhất giữa nàng và hắn, không có những oán hận và hiểu lầm. Những
giấc mơ ấy như xâm chiếm tâm hồn nàng khiến nàng ngay cả tỉnh giấc
cũng không muốn.
Vài khắc sau Tô Ân vừa chạy
vào nhà vừa hô
“Đại phu tới rồi”
Tô thẩm trông thấy liền tránh
sang một bên để đại phu bắt mạch cho nàng. Lão đại phu già bước từng
bước khó nhọc về phía giường nàng nằm, tay quờ quạng vào bên trong
chiếc hộp thuốc bằng gỗ đã xỉn màu như tìm kiếm thứ gì đó nhưng
rồi lão lại chẳng lấy thứ gì ra cả. Trông lão giống một lang băm hơn
là đại phu.
Lão bắt mạch cho nàng rất
lâu, khuôn mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ rồi lão lắc đầu vài cái,
miệng nói
“Mạch người này rất kì lạ,
lúc ngừng lúc đập không giống ai, ta nghĩ người này không cứu được
đâu”
Phán xong một câu vô tâm, lão
vẫn giơ tay ra trước mặt bà mẹ đòi tiền bắt mạch. Tô thẩm tức giận
túm cổ lão lôi ra ngoài rồi thét
“Cái loại đại phu gì mà chỉ
bắt mạch thôi không thèm kê thuốc còn ám cho người ta chết nữa. Không
mau biến khỏi đây còn dám đòi tiền tôi à”
Lão ta vừa tức vừa sợ nhưng biết
là cãi không lại bà ta liền lõng thõng bỏ đi, lão còn nói với lại
một câu
“Ta nói cô ta sắp chết mà
các người không tin, có mời đại phu của cả trung nguyên này đến cũng
sẽ kết luận như vậy thôi, các người lo mà chuẩn bị hậu sự cho cô ta
đi”
Tô thúc thấy vậy cũng chỉ
khẽ lắc đầu rồi quay vào trong nhà nghỉ ngơi. Nhưng Tô thẩm thì khác,
đối với bà ta ân đức của nàng là rất lớn, nếu không có nàng Tô
thẩm có khi đã mất đứa con này rồi vì vậy mà Tô thẩm mới đặt tên
con của mình là Tô Ân vốn mong nó sẽ nhớ mãi ơn cứu mạng của ân nhân.
Vậy là hàng ngày Tô thẩm đều sai Tô Ân đi mời đại phu khắp nơi về
còn bà thì ở lại chăm sóc cho nàng. Nhưng đúng như lời lão đại phu
đầu tiên nói, ai tới bắt mạch cho nàng xong đều bỏ cuộc rồi bị Tô
thẩm đuổi về.
Tới ngày thứ năm, vẫn như
thường lệ, lại thêm một vị đại phu nữa bị Tô thẩm lôi cổ tống ra
khỏi nhà. Ông ta vừa đi vừa độc miệng
“Người gần chết như vậy rồi
còn giữ lại làm gì, phải ta thì ta đem chôn cô ta đi cho xong”
Ông ta vừa dứt tiếng nói thì
nghe thấy giọng một người khác
“A di đà phật, thí chủ sao
lại coi nhẹ sinh mạng con người như vậy. Gần chết chứ chưa phải là
đã chết, đã chưa chết thì vẫn có thể cứu sống được”
Ông ta quay sang thì trông thấy
một vị tăng nhân đã già lại nói câu đó có ý như quở trách mình nên
mới hỏi
“Người tu hành như ông thì
biết gì về y học, chính tay ta bắt mạch cho cô ta thì thấy mạch đó
gần giống như của người chết nên mới nói vậy, ông có giỏi thì tới
mà cứu giúp đi”
Nói xong vị đại phu đó dùng
dằng bỏ đi, tăng nhân kia thở dài
“Cứu một người như xây bảy
tòa tháp, hôm nay gặp cũng như là kỳ duyên”
Vậy là tăng nhân này tiến
vào ngôi nhà mà ông đại phu vừa bị tóm cổ lôi ra. Đứng trước cửa
nhà ông ta chắp hai tay lại niệm phật
“Xin hỏi vị thí chủ bên trong
nhà, lão nạp có thể vào được không”
Nghe thấy tiếng người lạ Tô
thẩm chạy ra ngoài, trông thấy vị tăng nhân thì rất bất ngờ
“Ông là người xuất gia sao,
tới nhà chúng tôi có việc gì không”
Tăng nhân này chậm rãi trả
lời
“A di đà phật, ta là Phương
Chứng đại sư của Thiếu Lâm tự nghe nói trong nhà thí chủ có một cô
nương mắc căn bệnh lạ khiến cả đại phu cũng đành bó tay nên lão nạp
muốn tới xem mình có thể giúp được gì không”
Tô thẩm nghe thấy vậy trong
lòng rất vui mừng, tuy biết ông ta không phải là đại phu nhưng trông
dáng vẻ uy nghiêm của Phương Chứng đại sư hoàn toàn khác với mấy tên
lang băm kia cũng giúp bà trấn an được dường nào.
“Vậy mời đại sư vào trong
nhà”. Tô thẩm nói
Phương Chứng đại sư bước vào
bên trong tới bên chiếc giường nơi nàng nằm đấy thì khẽ nheo mắt lại,
đây đâu phải là lần đầu tiên đại sư gặp nàng, chỉ có điều đại sư
không bao giờ ngờ được lại gặp lại nàng trong tình cảnh này. Phải,
ngay trước mặt đại sư chính là Đông Phương Bất Bại đã từng bị nhốt
trên Thiếu Lâm tự. Đại sư suy nghĩ một hồi xong quay sang hỏi Tô thẩm
“Không biết cô nương đây là gì
của thí chủ”
Tô thẩm đáp
“Vị cô nương này là ân nhân
năm xưa đã cứu tôi khi tôi bị đau đẻ dưới chân núi Thiếu Thất, vài
ngày trước trông thấy cô ấy ngất xỉu trên đường nên tôi đưa cô ấy về
đây, cũng coi như là báo đáp ân nghĩa”
Phương Chứng đại sư ngẫm nghĩ
vậy là khoảng thời gian ông ta cùng các cao tăng khác tụng kinh niệm
phật giúp Đông Phương Bất Bại trên Thiếu Lâm tự không hề uổng phí, có
ai ngờ rằng một đại ma đầu giết người không chớp mắt lại chịu đi
cứu giúp một người không quen không biết.
“Đông Phương Bất Bại, hôm nay
ta tới giúp ngươi âu cũng là ý trời. Sau này dù có chuyện gì xảy ra
cứ để lão thiên gia quyết định”
Nghĩ là làm, Phương Chứng
đại sư lập tức kiểm tra kinh mạch của nàng, nhận thấy ngay có điều
bất ổn. Kinh mạch của con người đập tuần hoàn liền nhịp giúp cơ thể
của người đó tồn tại nhưng kinh mạch của nàng thì bất ổn, lúc thấy
lúc không. Bọn đại phu tầm thường lúc trước cứ bắt được mạch lạ
của nàng đều cho rằng nàng sắp chết liền vội vã đầu hàng.
Sau một hồi suy nghĩ, đại sư
hiểu được rằng là do chính tâm trí của nàng kìm hãm sự sống trong
cơ thể. Cơ thể nàng vẫn sống nhưng nàng lại muốn chấm dứt sự sống
ấy. Đại sư chỉ thốt lên một câu
“A di đà phật, ảo mộng không
sai nhưng chìm trong mộng mị cũng không tốt đẹp gì, nếu vẫn có thể
sống thì phải thức dậy mà sống tiếp”
Phương Chứng đại sư nhờ mẹ
tiểu tử dựng người nàng dậy rồi đại sư dùng chính nội lực của
Dịch Cân Kinh điều hòa lại kinh mạch giúp nàng. Không chỉ ép cho nàng
tỉnh dậy, Dịch Cân Kinh còn giúp phục hồi nội lực bị thương tổn,
không những thế còn chữa cho trái tim non nớt vừa mới được giải trừ
độc Tam thi não thần đan khỏe mạnh hơn lúc trước.
Cả gia đình Tô thẩm chỉ biết
đứng nhìn đại sư truyền nội lực cho nàng mà trong đầu họ thực sự
không hiểu vị tăng nhân này đang chữa bệnh hay đang làm gì, đơn giản
vì họ không phải người trong giang hồ nên thủ pháp chữa trị này họ
chưa từng được biết qua.
Dịch Cân Kinh quả danh bất hư
truyền, chỉ trong vòng hai canh giờ sắc mặt của nàng đã dần có sức
sống, thân nhiệt cũng trở về bình thường. Nửa tỉnh nửa mê, nàng chỉ
cảm nhận được một nguồn nội lực mạnh mẽ đang được đưa vào cơ thể
mình. Cho dù không muốn nhận nhưng sức của nàng hiện giờ có chống
lại cũng khó thắng nổi.
Khi Phương Chứng đại sư thu
hồi chưởng lực cũng là lúc đôi mắt nàng từ từ mở ra. Đại sư không
đợi nàng lên tiếng liền nói trước
“Đông Phương thí chủ cần phải
tĩnh dưỡng thêm, người có khúc mắc gì sau này hãy lên Thiếu Lâm tự
tìm lão nạp đàm đạo sau”
Nhờ sự chăm sóc tận tình
của cha mẹ tiểu tử nên chỉ mất một tuần sức khỏe của Đông Phương cô
nương đã hầu như hồi phục hoàn toàn. Nếu cứ chờ mấy tên lang băm
trong thành thì không biết nàng sẽ ra sao đây. Khoác trên người bộ
bạch y giản dị nàng đứng ngắm trời cao, những ngày qua nàng vẫn luôn
suy nghĩ những điều khó hiểu từ khi nàng tỉnh lại tại hồ băng. Bỗng
nàng nhớ lại lời của Phương Chứng đại sư nói mấy hôm trước sau khi
truyền xong công lực cho nàng. Khẽ chau mày lại nàng đắn đo
“Có lẽ mình nên tới Thiếu
Lâm tự trước, chuyện tìm Bình Nhất Chỉ đâu nhất thiết phải vội vã
như vậy, hắn có trốn đằng trời cũng không thoát được khỏi tay mình”
Tô thẩm mang một túi hành lý
bên trong có y phục và số nữ trang nàng đeo trên người hôm bị ngất
xỉu tới bên nàng
“Cô nương không định nghỉ ngơi
thêm sao, có chuyện gì mà phải vội vã rời đi như vậy”
Đông Phương cô nương quay lại
nhìn Tô thẩm trả lời
“Ta có việc gấp cần phải
giải quyết” rồi chỉ vào túi hành trang nói “Số nữ trang ấy bà cứ
giữ lại rồi đem đi bán lấy tiền mua gạo, coi như ta trả công những
ngày ở đây làm phiền bà đi”
Tô thẩm xua tay
“Ơn đức của cô nương tôi còn
chưa trả đủ sao còn dám nhận số nữ trang quý báu này, cô nương làm
khó tôi quá”
Nàng chẳng quan tâm tới lời
của Tô thẩm cứ thế đi từ chân núi Thiếu Thất về phía Thiếu Lâm tự,
chỉ nói một câu
“Vậy coi như ta dùng số nữ
trang đó mua bộ y phục đang mặc trên người đi”
Tại Thiếu Lâm tự
Phương Chứng trụ trì, Phương
Sinh đại sư cùng các vị tăng nhân của Thiếu Lâm tự đang ngồi tụng kinh
niệm phật buổi sáng sớm. Không khí trang nghiêm thỉnh thoảng lại có
vài tiếng chuông báo hiệu kêu vang khắp chùa.
Một tiểu hòa thương nhẹ chạy
lại về phía Phương Chứng đại sư thì thầm vào tai người
“Trụ trì, có một vị thí
chủ tự xưng là Đông Phương Bạch muốn tới gặp người”
Phương trượng đại sư mở mắt
ra thầm nhủ “Bạch nghĩa là trong sáng thuần khiết”. Đại sư không sai
tiểu hòa thượng mời Đông Phương cô nương vào trong mà đích thân mình ra
gặp nàng. Kể từ khi gặp lại nàng tại nhà của gia đình Tô thẩm đại
sư đã nhận thấy sâu bên trong tâm trí của nàng có gì đó đã thay đổi.
“Đông Phương thí chủ đã tới
rồi sao”
Nàng nhoẻn miệng cười
“Phương Chứng đại sư nói câu
này cứ như là đang chờ ta tới vậy”
Đại sư nói
“Ta rất hiếu kì với con
người mới của thí chủ và ta biết thí chủ cũng đang rất hiếu kì về
con người hiện tại của mình”
Đông Phương Bạch khẽ vuốt ve
mái tóc của mình
“Ta có gì thay đổi sao, giả
dụ là có đi chăng nữa thì bản thân ta cũng chưa nhận ra, lí nào ông
lại biết được”
Khẽ bấm tràng hạt trên tay
mình, Phương Chứng đại sư nói
“Vậy ta muốn hỏi thí chủ hai
câu, thí chủ trả lời xong tự sẽ biết bản thân thí chủ đã có còn
như trước kia không”
Đông Phương Bạch đắn đo một
lúc rồi cũng gật đầu đồng ý, dù gì người đặt câu hỏi cũng là trụ
trì của Linh Thứu tự, nàng muốn xem ông ta sẽ làm khó nàng như thế
nào.
Phương trượng đại sư bắt đầu
hỏi
“Câu thứ nhất, thí chủ còn
muốn sát sinh không”
Nàng khá bất ngờ bởi câu
hỏi này của đại sư, nhưng nàng cũng không ngần ngại mà đáp
“Từ khi trở thành giáo chủ
của Nhật Nguyệt thần giáo, ta không ngày nào là không sát sinh cả, ta
giết những kẻ coi thường ta, cản trở ta, cả những kẻ..phụ bạc nhưng
giờ đây bá nghiệp thiên thu đối với ta mà nói chỉ như cơn gió thoảng
qua rồi biến mất, sát sinh cũng không có ý nghĩa gì”
Đại sư gật gù rồi hỏi tiếp
“Câu thứ hai ta muốn hỏi, thí
chủ có muốn cứu nhân độ thế không”
Câu hỏi này tuy không làm
nàng bất ngờ như câu trước nhưng lại khiến nàng suy nghĩ rất lâu
“Cứu người là việc của đại
phu, ta không muốn suy nghĩ về điều này đâu”
Phương Chứng đại sư cười lớn
khiến nàng khó hiểu, đại sư chậm rãi giải thích
“Câu thứ nhất nếu thí chủ
trả lời là có thì lão nạp không còn gì để nói, người đứng trước
mặt ta hiện giờ vẫn là Đông Phương Bất Bại của ngày xưa, nhưng thí
chủ trả lời như vậy theo như ta hiểu nghĩa là không, như thế có thể
kết luận, phần ác trong thí chủ đã không còn. Câu thứ hai thí chủ
không muốn trả lời vậy lão nạp nghĩ phần thiện trong thí chủ lúc
này vẫn chưa xuất hiện nhưng sau này thì ai dám chắc”
Không hổ danh là trụ trì
Thiếu Lâm tự, những lời đại sư nói ra luôn khiến người nghe phải suy
nghĩ trong lòng. Ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng vậy, nàng chưa bao
giờ nghĩ bản thân mình mang phần thiện nhưng phương trượng đại sư lại
nói những lời như tiên đoán thế này khiến nàng có đôi chút hoang
mang.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét