Số lượt đọc truyện


THÔNG BÁO


Đã cập nhật Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II - Chương cuối

Rất cảm ơn sự ủng hộ của các độc giả trong thời gian qua

Chương 4: Ngoài tửu điếm Thánh cô gặp nạn

Bình luận
Tửu điếm này hôm nay thật xui xẻo bọn Tam Đại Tặc vừa mới đi thì Kim Xà lão quái lại tới. Bình thường tính tình bà ta đã rất khó nay lại mang thêm cục tức trong lòng. Nữ nhân người Hán kia có vẻ như cũng chẳng ưa thích mấy công việc đưa đón lão quái, đi từ Tây Vực tới trung thổ cô ấy chẳng thèm nói chuyện với bà ta một câu mặc cho bà ta luôn miệng chửi rủa cái người mà nữ nhân này gọi là Tiên lão suốt cả chặng đường.

Tên tiểu nhị trông thấy khách bước vào hắn bỏ ngỏ cuộc nói chuyện với phu phụ Lệnh Hồ lập tức chạy ra chỗ lão quái

“Xin hỏi khách quan muốn uống rượu gì”

Vốn chẳng hiểu tiếng Hán lão quái lại lên cơn tức giận dùng cây gậy bà ta đang cầm trên tay đâm thẳng vào họng tên tiểu nhị xấu số. Hắn chỉ kịp ú ớ được vài câu liền lăn xuống đất chết tại chỗ, máu trong miệng hắn chảy ra thành một vũng lớn. Trông thấy máu tươi mọi người trong tửu quán hoảng sợ thi nhau chạy tán loạn. Kim Xà lão quái xoay cây gậy trên đầu bà ta hàng chục vòng, từ nơi cây gậy hàng trăm con độc trùng nhảy ra khắp tứ phía. Chúng bay vào mặt ai lập tức mặt người ấy biến dạng ngay. Chỉ trong nháy mắt tất cả khách quan trong tửu quán đều không còn một ai sống sót.

Bên phía Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh chỉ vừa tiêu diệt hết bọn độc trùng bay tới rồi ngoảnh mặt lên đã thấy tửu quán nhuốm đỏ một màu máu tươi. Thấy chuyện bất bình dù có là kẻ không quan tâm tới giang hồ đi nữa Lệnh Hồ Xung cũng không thể ngồi yên. Hắn chỉ tay vào lão quái hét lớn

“Tất cả những người này đều không thù không oán với ngươi tại sao lại giết chết họ”

Nữ nhân người Hán đi cùng với bà ta nở nụ cười nửa miệng truyền lại lời của Lệnh Hồ Xung

“Hắn đang trách bà tại sao lại giết họ kìa”

Kim Xà lão quái ngoảnh mặt ra nhìn chằm chằm vào hắn

“Tiểu tử khá lắm thoát được màn mưa độc trùng của ta chắc công phu của ngươi cũng không đến nỗi nào. Tiếp chiêu”

Chớp mắt một cái Kim Xà lão quái đã phi thân thẳng tới chỗ Lệnh Hồ Xung, hắn cũng xuất kiếm bắt đầu so chiêu với bà ta. Nhân lúc hỗn loạn Mạc Vô Phong chớp lấy thời cơ nhảy ra bên ngoài tránh đụng độ với Kim Xà lão quái. Thật không may hắn chỉ đi được có một đoạn lại bắt gặp Tam Đại Tặc phía trước. Nhìn thấy tên nam nhân đã dùng chưởng lực bắn vào mu bàn tay mình khiến Nhị Tặc tức tối. Hắn kêu lên

“Đại Tặc, Tam Tặc tên kia cùng đi với kẻ ban nãy đả thương ba huynh đệ chúng ta nay hắn chỉ có một mình tất cả cùng lên lấy mạng hắn”

Tam tặc cười ha hả

“Tiểu tử kia hôm nay ngươi không may rồi”

Không có vũ khí trong tay Mạc Vô Phong một mình chống đỡ với ba tên người Hán một cách khó khăn. Hắn gần như chỉ thủ mà không thể phản đòn. Bên mạn phải của hắn vừa bị trúng một quyền của Tam tặc thì bên mạn trái Đại tặc đã tiến tới, hắn lui người tránh Đại tặc thì lại bị trúng một cước của Nhị tặc vào giữa bụng đẩy hắn lui ra xa. Cứ thế Tam Đại Tặc thi nhau liên tiếp tung quyền rồi đá cước vào người hắn. Không thể tấn công cũng chẳng thể chạy trốn, Mạc Vô Phong bắt đầu nổi giận hắn gào lớn lên khiến thần công trong cơ thể bất ngờ được giải phóng. Hòa lẫn trong tiếng thét của hắn là những luồng nội lực khủng khiếp thoát ra tứ phía. Tam Đại Tặc bị đẩy tung ra vài trượng, cú ngã vừa rồi khiến bọn chúng ê ẩm hết cả mình mẩy khó khăn lắm mới gượng dậy được.

Từ phía xa tiếng một nữ nhân vọng lại

“Công tử, đón lấy kiếm”. Doanh Doanh hét lên đẩy thanh kiếm mỏng về hướng Mạc Vô Phong, hắn chụp lấy cố gượng dậy nhưng không hiểu sao sức lực cứ như bay đi đâu hết. Phải chăng luồng nội lực khủng khiếp ban nãy hắn vô tình phát ra đã quá sức với bản thân hắn. Nhưng cũng may cho Mạc Vô Phong ba tên đại tặc kia dính phải thần công đã đuối sức đi nhiều.
Tam Tặc hốt hoảng chạy tới chỗ hai tên kia

“Tên này không phải người đâu, hắn là quỷ hiện hồn đấy. Hai huynh có thấy hắn chỉ gào lên một cái huynh đệ ta đã bay ra xa ngay không”

Đại Tặc tức giận

“Quỷ cái đầu ngươi, vừa nãy ta mất đà mới bị hắn lén đẩy văng ra thôi mau tiếp tục xông lên giải quyết hắn”

Nhị Tặc vẫn chưa hoàn hồn hắn mếu máo

“Hay là đại ca xông lên trước đi, đệ không dám tới gần tên này nữa đâu”

Tam Tặc bỗng chỉ tay lên trời hét

“Cái thứ gì đang bay tới chỗ chúng ta kìa”

Chẳng phải thứ gì lạ lẫm đó chính là bọn độc trùng của Kim Xà lão quái. Cuộc đọ sức giữa lão quái và Lệnh Hồ Xung đã lan ra tới nơi này. Đấu với Phá tiễn thức của Lệnh Hồ Xung bọn độc trùng chỉ có nước bị xẻ ra làm hai. Biết tên tiểu tử này không phải hạng vừa Kim Xà lão quái trông ra chỗ nữ nhân người Hán kia kêu lên

“Lăng Kỳ Nhi ngươi còn chống mắt ra đó mà nhìn à. Ta mà bị làm sao Tiên lão sẽ không tha cho ngươi đâu”

Lăng Kỳ Nhi tuy rất ghét lão quái nhưng cũng đành tiến lên tiếp sức đả bại Lệnh Hồ Xung. Lúc này Tam Đại Tặc trông thấy Lệnh Hồ Xung thì chẳng thèm để ý tới Mạc Vô Phong nữa. Đại tặc lên tiếng

“Lại là cái tên kia, hắn đang giao đấu với ai vậy”

Nhị tặc nói

“Đại ca chúng ta giúp ai đây”

Tam tặc cười ngoác cái miệng

“Tất nhiên là giết tên tiểu tử kia rồi”

Cùng một lúc Tam Đại Tặc, Lăng Kỳ Nhi và Kim Xà lão quái đồng loạt xông lên tới chỗ Lệnh Hồ Xung. Trước tình thế cực kỳ nguy hiểm này Doanh Doanh hét to

“Lệnh Hồ Xung, ngươi hãy cẩn thận”

Lệnh Hồ Xung không biết hắn nghe nhầm hay nghe đúng nữa. Lần đầu tiên Doanh Doanh gọi cả họ tên hắn ra nhưng hắn chẳng kịp suy nghĩ thêm thì hàng loạt kẻ thù xông lên chỗ hắn cùng một lúc. Ban đầu là như vậy nhưng đột nhiên cả Tam Đại Tặc đều khựng lại bất ngờ, Đại tặc hỏi

“Cô ta vừa gọi thằng nhóc đó là gì”

Tam tặc nói

“Hình như là Lệnh Hồ Xung”

Đại tặc ngạc nhiên

“Có phải là Lệnh Hồ đại hiệp đã ra tay giết chết Đông Phương Bất Bại trừ hại cho võ lâm hay không”

Nhị tặc đáp

“Thế bây giờ chúng ta giúp ai”

Cả Đại tặc và Tam tặc đều gào lên

“Bảo vệ Lệnh Hồ đại hiệp”

Doanh Doanh trông thấy Tam Đại Tặc từ thù thành bạn xông lên tiếp sức Lệnh Hồ Xung thì mừng rỡ, cô ấy cũng tiến tới phụ trợ luôn. Tình thế đảo ngược bất ngờ, bây giờ kẻ đang gặp nguy lại chính là Kim Xà lão quái và Lăng Kỳ Nhi. Kẻ địch bất ngờ tăng lên nhưng bên phía lão quái chẳng có vẻ gì sợ sệt cả. Lăng Kỳ Nhi nói với lão quái bằng tiếng Tây Vực

“Khi bọn người Rắn tới đây đón tiếp chúng ta sẽ nhân lúc ấy mà rời đi”

Doanh Doanh loáng toáng nghe thấy liền nhắc nhở Lệnh Hồ Xung

“Xung ca, hình như tiếp viện của bọn chúng sắp tới”

Lệnh Hồ Xung lúc này mới hỏi

“Hình như ban nãy muội không gọi huynh như thế này”

Doanh Doanh thắc mắc

“Huynh nói vậy là sao, muội không hiểu”

Lệnh Hồ Xung gạt tay

“Coi như không có gì đi, chắc là huynh nghe nhầm”

Đại tặc quay ra nói với phu phụ họ

“Lệnh Hồ đại hiệp mau rời đi ở đây đã có bọn ta lo rồi”

Lệnh Hồ Xung lắc đầu

“Đa tạ lòng tốt của ba vị huynh đệ nhưng Lệnh Hồ Xung ta không thể bỏ mặc người khác để bản thân trốn thoát được”

Doanh Doanh giờ mới thắc mắc

“Phải rồi,vị công tử ban nãy giao đấu với Tam vị huynh đệ…”

Cô ấy vừa nhắc tới Mạc Vô Phong thì hắn bất ngờ lao tới từ phía sau Lăng Kỳ Nhi xuất kiếm. Lăng Kỳ Nhi chỉ kịp né sang trái một chút cũng là lúc một cọng tóc của cô ta rơi xuống, chậm hơn chút nữa cô ta đã lãnh phải một nhát kiếm của Mạc Vô Phong rồi. Tức giận cô ta dùng móng tay giữ chặt mũi kiếm của hắn, tay kia cào một đường dài từ mũi kiếm lên tới tay hắn ta. Năm móng tay sắc nhọn của Lăng Kỳ Nhi ghim chặt vào tay hắn mà không chịu buông ra. Cô ta mỉm cười

“Độc của ta đang bắt đầu ngấm vào người ngươi rồi”

Kim Xà lão quái lúc này cũng đã đánh bại Tam Đại Tặc. Ba tên này bình thường đã chẳng là đối thủ của bà ta nay lại mang thương thế trong người nên thất bại mau chóng. Lệnh Hồ Xung định tiến tới thì Doanh Doanh giữ tay hắn lại

“Hình như có tiếng gì đó thì phải”

Đúng như Doanh Doanh nghe được. Từ tứ phía có tới hàng chục tên quái dị giống như người mà không phải người, chúng có bốn chân mà lại trườn dưới đất nhanh như cắt. Làn da của chúng lại mang màu xanh lá lạ kỳ, khắp trên mặt hiện lên những cái vẩy ghê rợn. Lăng Kỳ Nhi buông tay của Mạc Vô Phong ra cướp lấy thanh kiếm trên tay hắn tặng lại cho hắn một nhát ban nãy hắn đâm trượt cô ta

“Thôi bỏ đi, mau quay về Tiên Hà Lĩnh gấp. Tiên lão không đợi lâu được nữa rồi”
Lão quái lại bắt đầu chửi rủa nhưng trước khi bỏ đi bà ta phi thân tới chỗ Lệnh Hồ Xung nhằm thẳng cây gậy về hướng hắn. Lệnh Hồ Xung trông thấy lũ người Rắn liền vội vã chạy tới đỡ lấy ba huynh đệ đại tặc nên không để ý tới chuyện khác. Lúc này Doanh Doanh không kịp thông báo cho hắn nữa mà lấy thân mình đỡ một gậy cho hắn. Chưởng cuối này của lão quái khá mạnh khiến Doanh Doanh lập tức mất đi nhận thức. Lệnh Hồ Xung vô cùng hoảng sợ đỡ lấy cô ấy gọi tên ‘Doanh Doanh’ liên tục.

Tam Đại Tặc cố sức đứng dậy tấn công bọn người Rắn. Đại tặc hô lên

“Lệnh Hồ đại hiệp mau đưa người đi dưỡng thương lũ lâu la này bọn tôi lo được”

Lệnh Hồ Xung nhấc Doanh Doanh lên nhìn bọn chúng với ánh mắt biết ơn

“Hôm nay Lệnh Hồ Xung tôi nợ ba vị hai mạng sau này tôi sẽ báo đáp”

Lệnh Hồ Xung vô cùng hoang mang đưa Doanh Doanh rời đi nhưng bản thân hắn thì không biết dừng chân tại nơi nào. Chợt hắn nhớ ra gần nơi đây nhất chỉ có Hằng Sơn, nếu như tới đó chắc chắn Doanh Doanh sẽ được chữa trị.

Tam Đại Tặc tuy rất hùng hổ nói có thể trị được bọn lâu la này nhưng tiếc là sức của họ đã bị mất rất nhiều từ khi dính phải thần công của Mạc Vô Phong. Bọn chúng biết lần này chắc chắn không qua khỏi bèn ôm lấy nhau cười ha hả. Tam tặc nói

“Đời này gặp được hai huynh ta sống không hề uổng”

Nhị tặc gật đầu

“Ta cũng vậy”

Đại tặc nói

“Kiếp sau chúng là đầu thai sẽ lại làm Tam Đại Tặc”
Lũ người Rắn ồ ạt trườn tới chỗ bọn chúng nhe hàm răng gớm ghiếc của chúng ra định cắn xé Tam Đại Tặc thì từng tên một kẻ thì đầu lìa khỏi cổ, kẻ thì mất đi tứ chi. Tam Đại Tặc không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ nghe tiếng kiếm đưa qua đưa lại vun vút cùng với hàng đống máu tươi bắn ra như mưa. Chẳng mấy chốc lũ người Rắn đã bị tiêu diệt hết. Kẻ vừa ra tay không ai khác chính là Mạc Vô Phong, sau khi hạ sát tất cả bọn chúng cũng là lúc hắn mất hoàn toàn sức lực cả thân người hắn đổ ập xuống. Đôi tay cầm kiếm của hắn đau nhói. Máu từ 5 vết móng tay hằn sâu của Lăng Kỳ Nhi trên tay hắn liên tục rỉ máu không ngừng. Trong khoảnh khắc Mạc Vô Phong trông thấy sư phụ hắn cách bầu trời kia không xa đang vẫy tay gọi hắn, hắn mỉm cười rơi vào khoảng không màu đen.

Đại tặc đẩy hai tên kia ra tiến tới chỗ Mạc Vô Phong

“Tên này không phải kẻ ban nãy đả thương chúng ta sao”

Tam tặc cúi xuống ấn vào người hắn vài cái

“Hình như hắn chết rồi”

Nhị tặc nói

“Hắn không những là bằng hữu của Lệnh Hồ đại hiệp lại vừa cứu mạng chúng ta. Coi như một chưởng ban nãy hắn tặng chúng ta xí xóa đi. Mau giúp hắn chữa trị”

Đại tặc lật bàn tay của hắn lên xem xét

“Hình như hắn bị trúng độc rồi. Không có thuốc giải làm sao mà cứu đây”

Tam Đại Tặc đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh hô

“Thần y cô nương”

Tam tặc nhảy cẫng lên

“Không lẽ chúng ta lại vác xác tới cho cô ta hành hạ sao”

Nhị tặc mếu máo

“Cái chân của đệ vẫn còn đau nhức vì cô ta này đại ca”

Đại tặc thở dài

“Nhưng bỏ mặc hắn lại đây thì chúng ta khác nào loài cầm thú chứ. Hai ngươi xem hắn vẫn còn thoi thóp kìa. Ta nghĩ cứ lôi hắn tới vứt ở Thủy Phong cốc coi như chúng ta đã có công tìm đại phu cho hắn rồi. Còn cô ta có chịu cứu hay không còn chờ xem phúc phận của hắn”

Nhị tặc gật gù

“Ý này có vẻ hay đấy, nhưng đệ nói trước đệ chỉ tới trước cửa cốc vứt hắn lại thôi. Đệ không dại gì chui đầu vào trong đó đâu”

Tam tặc đồng tình

“Vậy chúng ta quyết định chỉ vứt hắn lại cửa cốc thôi nhé. Nhất quyết không để cô ta trông thấy chúng ta”

Đại tặc nói

“Thế mà ban nãy ta còn định rủ các ngươi khi nào bình phục quay lại ăn thua đủ với cô ta ai ngờ các người đều là một lũ chết nhát”

Tam tặc phủ nhận

“Đằng nào chúng ta cũng sẽ quay lại tìm cô ta tính sổ nhưng huynh xem chúng ta đã bình phục đâu. Hiện giờ tới gặp cô ta trong tình trạng này khác nào tự nguyện tới làm bao cát cho cô ta đánh đập”

Đại tặc lôi Mạc Vô Phong lên nói với bọn chúng

“Được rồi vậy mau đi thôi, còn nán lại thêm nhỡ hắn chết lại hiện hồn về ám quẻ chúng ta cả đời”

Tam Đại Tặc cùng nhau lên đường đưa Mạc Vô Phong tới Thủy Phong cốc cầu cứu thần y cô nương ngay trong ngày hôm đó. Còn Lệnh Hồ Xung cũng trên đường đưa Doanh Doanh tới Hằng Sơn chữa trị. Lúc này đây tại Hằng Sơn nhộn nhịp vui tươi chẳng giống như vẻ thanh tịnh vốn có của nơi này. Lý do thì chắc chắn là tại bọn người Điền Bá Quang rồi. Mặc cho Lệnh Hồ Xung căn dặn họ chỉ được ở sau núi không bao giờ được bén mảng lên đại điện chính của phái Hằng Sơn nhưng vô ích. Ngày nào họ cũng nướng thịt, hò hét ầm ĩ thì làm sao mà Hằng Sơn thanh tịnh được.

Tại đại điện Hằng Sơn phái các tiểu sư phụ đang tĩnh tâm tụng kinh niệm phật. Tiếng gõ mõ đồng đều nhịp nhàng xen lẫn đâu đó âm thanh của những người phía sau núi. Ngồi trên các tiểu sư phụ một hàng là chưởng môn Nghi Ngọc đang chăm chú quan sát các đệ tử. Có vẻ như Nghi Ngọc cũng cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra rồi, đôi mắt cô ấy khẽ khép lại rồi mở ra

“Đây là mùi của…thịt”

Từ phía ngoài Điền Bá Quang hai tay giữ chặt lấy hai miếng đùi gà lớn hãy còn nóng hổi, hai chân chạy nhanh thoăn thoắt vì bị Lam Phượng Hoàng đuổi theo. Hắn cứ la oai oái nhằm thẳng đại điện nơi các đệ tử Hằng Sơn đang tĩnh tâm mà chạy tới.

Lam Phượng Hoàng biết hắn cố tình chạy vào đó để thoát thân nhưng hôm nay dù có phải đắc tội với bồ tát cô ta cũng nhất quyết bắt được tên này

“Tên chết tiệt kia, ngươi đứng lại cho ta”

Điền Bá Quang ngoái đầu lại phía sau “Đợi ta ăn xong đã nhé” rồi xông thẳng vào đại điện Hằng Sơn. Mùi thịt thơm phức trên tay hắn bay nghi ngút áp cả mùi hương nhang trong này. Các đệ tử Hằng Sơn đều lấy tay che mũi che miệng lại. Nghi Ngọc chưởng môn thấy vậy nhăn mặt lại bình tĩnh nói

“Hai người đã đặt chân lên đại điện còn hò hét ầm ĩ không những vậy còn mang theo thịt vào đây làm bọn ta khó xử. Mau quay trở ra đi”

Lam Phượng Hoàng nói

“Ngươi nghe thấy chưa Điền Bá Quang mau vác cái thân ngươi ra đây”

Điền Bá Quang nói

“Ta chỉ cướp một miếng thịt của ngươi thôi mà ngươi đuổi theo ta tới tận chân trời góc bể không biết sau này tên Kế Vô Thi còn bị ngươi hành hạ ra sao nữa”

Tiểu sư phụ Nghi Lâm lên tiếng

“Điền Bá Quang huynh mau đem chỗ thịt đó rời khỏi đây ngay”

Điền Bá Quang ngơ ngác

“Thịt này ta lấy cho sư phụ mà. Người nhìn thân hình của mình xem, càng ngày càng gầy đi, một chút thần sắc cũng không có. Người ăn chay cả đời không sống nổi đâu, nếm thử một chút thịt này”. Hắn cầm miếng đùi gà dí thẳng vào miệng Nghi Lâm nhưng may là Nghi Lâm đã nhanh chóng che miệng lại

“Xin bồ tát thứ lỗi..xin bồ tát thứ lỗi”

Điền Bá Quang lại nói

“Trời đánh còn tránh miếng ăn, người còn chưa ăn đã van xin bồ tát làm gì”

Lam Phượng Hoàng quát

“Ngươi đúng là càng ngày càng không hiểu phép tắc, Nghi Lâm sư phụ chỉ ăn chay mà ngươi dám mang cái đùi gà dí thẳng vào miệng người ta à”

Nghi Lâm thật sự không biết phải làm sao với tên Điền Bá Quang này nữa liền Nghi Ngọc trưởng môn ra ngoài luyện kiếm. Điền Bá Quang trông thấy Nghi Lâm bỏ đi cũng hớt ha hớt hải chạy theo, nhất quyết không trả cái đùi gà lại cho Lam Phượng Hoàng. Cô ta cũng không chịu thua lại tiếp tục đuổi theo hắn ra tới tận lối vào Hằng Sơn.

Nghi Lâm kêu lên

“Huynh có định bỏ miếng thịt đó đi không”

Điền Bá Quang cắn lấy một miếng thịt miệng nhai ngồm ngoàm đáp

“Thịt hãy còn nóng sư phụ đừng làm khách nữa ở đây không có ai nhìn thấy đâu mau ăn đi”

Nghi Lâm cố đứng cách xa hắn một tay che mũi nhất quyết không ngửi thêm một chút nào nữa. Chợt Điền Bá Quang cầm cái đùi gà chỉ tay về phía trước

“Lệnh Hồ Xung, huynh ấy đến đây làm gì”

Nghi Lâm tức giận

“Huynh đừng lừa ta bằng cách đó nữa. Ta không mắc mưu đâu”

Lam Phượng Hoàng cũng trông về phía xa

“Đúng là Lệnh Hồ đại ca rồi nhưng huynh ấy đang cõng ai vậy nhỉ”

Nghi Lâm thấy Lam Phượng Hoàng cũng nói vậy bèn quay ra phía sau nhìn thử. Khuôn mặt của Lệnh Hồ Xung làm sao mà cô ấy quên được, vừa nhìn một cái là Nghi Lâm nhận ra ngay. Cô ấy gọi to

“Lệnh Hồ đại ca”

Lúc này Lệnh Hồ Xung cũng trông thấy bọn họ, hắn cố chạy tới nhanh hơn ngay cả thở còn chẳng buồn. Lam Phượng Hoàng lúc này hắn tới gần mới trông rõ mặt người hắn đang cõng phía sau lưng

“Kia là…Thánh cô. Lệnh Hồ đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy”

Lệnh Hồ Xung không trả lời ai cả hắn vừa đi vừa nói với Nghi Lâm

“Trong phái còn phòng nghỉ nào trống không mau dẫn huynh tới”
Nghi Lâm trông vẻ mặt vội vã của hắn bèn lập tức dẫn đường cho hắn ngay. Bọn Điền Bá Quang, Lam Phượng Hoàng lo lắng đi theo họ. Đặt Doanh Doanh nằm xuống giường rồi hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Lúc này Nghi Lâm mới hỏi

“Lệnh Hồ đại ca rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy. Không phải huynh và tỷ ấy đang ngao du tại Hoa Sơn sao”

Lam Phượng Hoàng cũng hỏi

“Đúng vậy, sao Thánh cô lại thành ra thế này”

Điền Bá Quang hốt hoảng

“Không phải Tam thi não thần đan lại phát tác đấy chứ”




Cùng một lúc bao nhiêu câu hỏi dồn dập ập về phía Lệnh Hồ Xung khiến hắn không biết phải trả lời từng người ra sao. Hắn nghĩ việc trước mắt là làm sao cho Doanh Doanh hồi tỉnh đã bèn hỏi Nghi Lâm

“Phái Hằng Sơn còn Bạch Vân Hùng Đản hoàn không mau lấy cho huynh”

“Muội có mang theo đây”. Nghi Lâm rút từ trong người ra một lọ thuốc nhỏ đổ ra lòng bàn tay đưa cho Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung sau khi đưa viên thuốc vào miệng Doanh Doanh mới an tâm được phần nào. Hắn bấy giờ mới có thể bình tĩnh giải thích mọi chuyện cho họ nghe

“Huynh và Doanh Doanh chạm trán với hai người Tây Vực. Trông thấy bọn chúng giết người vô cớ huynh không thể ngồi yên nên mới sinh ra chuyện thế này, Doanh Doanh bị thương vì đỡ cho huynh một chưởng của bà ta”

Điền Bá Quang và Lam Phượng Hoàng cùng hét lên

“Kẻ nào dám động tay động chân với huynh vậy”

Lệnh Hồ Xung khoanh tay ngẫm nghĩ

“Huynh và Doanh Doanh rời xa giang hồ cũng gần một năm rồi. Trong khoảng thời gian đấy giang hồ có thêm nhân sỹ nào huynh không thể biết được. Nhưng dựa trên cách đánh của bà ta và cô nương đó chắc chắn không thuộc môn phái nào huynh đã gặp qua”

Lam Phượng Hoàng nói

“Không phải huynh nói họ là người Tây Vực sao. Võ công của người Tây Vực rất kì dị biến hóa khôn lường. Động vào bọn chúng nhẹ thì toàn thân thương tích nặng thì thập tử nhất sinh. Muội thấy huynh lành lặn như vậy chứng tỏ võ công của huynh đã tăng tiến thêm nhiều rồi”

Lệnh Hồ Xung cười trừ

“Huynh nào có giỏi giang gì, nếu không Doanh Doanh đã không vì huynh mà thành ra thế này”

Điền Bá Quang nói

“Lệnh Hồ huynh đệ, huynh tả lại hình dáng của bọn chúng đi. Đích thân Điền Bá Quang ta sẽ tìm chúng trả thù cho huynh”

Lam Phượng Hoàng huých hắn một cái

“Ngươi thì có bản lãnh gì chứ, ta chỉ sợ ngươi chưa kịp làm gì đã bị chúng đánh cho thành phế nhân rồi”

Điền Bá Quang rút cây khoái đao ra

“Ngươi dám coi thường ta sao, có cần ta biểu diễn vài đường cho ngươi chứng kiến không”

Nghi Lâm nói

“Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa để cho Doanh Doanh tỷ nghỉ ngơi đi”

Lệnh Hồ Xung gật đầu

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện thôi. Ta cũng nên ra sau núi chào hỏi các vị huynh đệ nữa”
Nghi Lâm tiễn Lệnh Hồ Xung ra khỏi cửa rồi ở lại trong phòng chăm sóc Doanh Doanh, Điền Bá Quang cũng ở lại cùng Nghi Lâm. Trước khi ra sau núi chào hỏi các vị huynh đệ khi xưa hắn tới đại điện trước tìm gặp Nghi Ngọc chưởng môn.

Trông thấy Lệnh Hồ Xung tới các đệ tử Hằng Sơn và Nghi Ngọc không khỏi bất ngờ. Hầu như ai cũng vui mừng khi trông thấy Lệnh Hồ chưởng môn ngày nào của Hằng Sơn. Nghi Ngọc tươi cười nói

“Lệnh Hồ đại ca tới bất ngờ quá mọi người chưa kịp chuẩn bị gì để tiếp đón huynh”

Lệnh Hồ Xung xua tay

“Ta giờ chỉ là một người sống lang bạt giang hồ có gì tốt đẹp đâu mà mọi người phải tiếp đón rắc rối chứ, trông thấy ai cũng vui mừng khi gặp ta trong lòng ta rất vui”

Nghi Ngọc nói

“Huynh đừng khiêm tốn như vậy, không có huynh khi xưa đứng lên tiếp quản Hằng Sơn thì đã không có Hằng Sơn của bây giờ rồi”

Lệnh Hồ Xung nói

“Thật ra hôm nay ta tới đây một phần là muốn gặp lại mọi người một phần là vì sức khỏe của Doanh Doanh”

Nghi Ngọc lo lắng

“Lệnh Hồ phu nhân bị làm sao vậy”

Lệnh Hồ Xung nói

“Trên đường tới Hằng Sơn bọn ta đã giao đấu với hai cao thủ Tây Vực không may vì cứu ta mà Doanh Doanh bị thương giờ Nghi Lâm đang chăm sóc cho cô ấy”
Nghi Ngọc bất an

“Lệnh Hồ phu nhân hy sinh vì huynh chắc chắn bồ tát sẽ phù hộ cho tỷ ấy. Dạo gần đây muội cũng nghe võ lâm đồn đại rằng người Tây Vực tới trung nguyên rất nhiều. Không biết họ có ý đồ gì xấu không”

Lệnh Hồ Xung cam đoan

“Dù họ có ý đồ gì đi chăng nữa thì cũng không thể động được vào Hằng Sơn, Hoa Sơn hay Nhật Nguyệt được. Nếu giang hồ lại xảy ra biến cố Lệnh Hồ Xung ta lúc nào cũng sẵn sàng tới giúp mọi người”

Nghi Ngọc mỉm cười

“Có câu nói này của huynh, muội cũng an tâm phần nào. À, từ lúc tới Hằng Sơn huynh đã gặp những người ở sau núi chưa. Không có huynh ở đây họ càng ngày càng loạn hết lên, sáng nay Điền Bá Quang còn dám mang theo thịt vào đại điện nữa”
Lệnh Hồ Xung thở dài

“Muội yên tâm, giờ huynh tới đó nhắc nhở họ trả lại sự thanh tịnh của Hằng Sơn cho muội ngay. Được không”

Nghi Ngọc dẫn Lệnh Hồ Xung ra phía sau Hằng Sơn. Chưa tới nơi đã nghe tiếng ồn ào quen thuộc của họ. Tiếng của Lam Phượng Hoàng là rõ nhất, cô ta hô to

“Mọi người đoán xem hôm nay có ai tới Hằng Sơn nào”

Kế Vô Thi phất phơ cái quạt nói

“Hằng Sơn này có cô là đủ mệt chết rồi còn hơi sức đâu mà quan tâm ai tới chứ”

Lam Phượng Hoàng chỉ tay vào hắn

“Ta từ trước tới nay đều đối xử tốt với huynh, sao huynh dám nói ta như vậy hả”

Kế Vô Thi nói

“Không dám, không dám. Ai đối xử tốt với ta, ta đều cảm kích hết ngoại trừ cô ra. Ngày nào cô cũng bám theo ta làm ta mệt mỏi vô cùng”

Lam Phượng Hoàng tức tối

“Các người xem này, ta đối xử với hắn tốt như thế mà hắn dám coi thường tình cảm của ta”

“Huynh như vậy là không phải rồi, Kế Vô Thi”. Lệnh Hồ Xung bước vào trong động

Kế Vô Thi như không tin vào mắt mình, hắn bật dậy tiến tới nhìn ngắm Lệnh Hồ Xung từ đầu tới chân

“Lệnh Hồ công tử, không phải ta đang mơ đấy chứ. Huynh tới đây từ lúc nào vậy”

Hoàng Hà lão tổ trông thấy Lệnh Hồ Xung cũng chạy ra chào hỏi

“Đã lâu không gặp, Lệnh Hồ công tử. Cậu và Thánh cô sống với nhau tốt chứ”

Lệnh Hồ Xung ôm quyền

“Đa tạ các huynh đệ đã quan tâm. Sau khi thành thân tình cảm của ta với Doanh Doanh càng ngày càng thắm thiết”

Tổ Thiên Thu hỏi

“Cậu tới Hằng Sơn một mình sao. Thánh cô không đi cùng cậu hả”

Kế Vô Thi gập chiếc quạt trên tay lại

“Bảo sao ta cứ thấy thiếu ai đó. Thánh cô sao không cùng huynh tới Hằng Sơn”

Lam Phượng Hoàng nói

“Để ta trả lời giúp Lệnh Hồ đại ca cho. Mọi người nghe cho rõ đây, Thánh cô của chúng ta bị kẻ gian hãm hại giờ đang nghỉ ngơi tại Hằng Sơn nên không ra mắt tiếp đón mọi người được”

Lão Đầu Tử lên tiếng

“Kẻ nào dám động vào Thánh cô”

Tổ Thiên Thu e ngại nhìn Lệnh Hồ Xung

“Thánh cô không bị thương nặng chứ”

Lệnh Hồ Xung đáp

“Nhờ có đơn dược của Hằng Sơn hiện thể trạng Doanh Doanh đã ổn định. Còn kẻ đã giao chiến với bọn ta là người Tây Vực ta chưa gặp bao giờ nhưng công phu của họ thì không phải tầm thường”

Kế Vô Thi nói

“Dù là người Hán hay người Tây Vực dám động vào Thánh cô chúng ta nhất quyết không để yên. Huynh cứ tả lại hình dáng của bọn chúng đi chúng ta nhất quyết tìm ra chúng trả thù cho Thánh cô”

Tất cả mọi người trong động đều ủng hộ ý kiến của Kế Vô Thi. Bọn họ từ lâu đã mang ơn của Doanh Doanh giờ cô ấy bị hãm hại tuyệt đối họ không thể ngồi yên. Nhớ năm xưa khi tưởng nhầm Thánh cô bị nhốt trên Thiếu Lâm tự bọn họ không phải đã kéo theo cả đoàn người lên giải cứu cô ấy sao.

Lệnh Hồ Xung nói

“Doanh Doanh là nương tử của ta. Nếu thật sự cần trả thù một mình Lệnh Hồ Xung ta sẽ đi tìm chúng tuyệt đối không để liên lụy mọi người”

Lam Phượng Hoàng đẩy Kế Vô Thi ra chen lên đầu

“Lệnh Hồ đại ca nói vậy là sai rồi. Thánh cô có ơn với chúng ta nay chúng ta có chết vì cô ấy cũng chưa chắc trả hết ơn nghĩa. Sao huynh lại nghĩ sẽ liên lụy tới bọn ta vậy”

Hoàng Hà lão tổ đều nói

“Lam Phượng Hoàng nói phải đấy. Lệnh Hồ công tử có thể tả lại dáng vẻ của bọn họ được không, biết đâu trong số chúng ta đã có ai gặp rồi thì sao”

Lệnh Hồ Xung trông thấy chí khí của bọn họ như vậy cũng không đòi hỏi nhiều nữa, hắn đành nghe theo họ mà tả lại

“Hai người Tây Vực đó một lão bà và một nữ nhân trẻ. Lão bà đó ra tay độc ác vô cùng, liên tục dùng trùng độc tấn công ta còn nữ nhân trẻ kia tới lúc cuối mới chịu xuất chiêu, cô ta dùng bộ móng dài tẩm độc ghim vào da thịt người khác”

Tổ Thiên Thu hỏi

“Lão bà dùng trùng độc tấn công có mang theo một cây gậy gỗ đen, đầu gậy khắc một con Kim Xà lớn phải không”

Lệnh Hồ Xung vội vã trả lời

“Đúng là như vậy, tiền bối quen bà ta sao”

Tổ Thiên Thu vuốt bộ râu của mình mà nói

“Có thể người này chính là Thánh độc Tây Vực, kẻ đã chế ra Tam thi não thần đan làm đệ tử Nhật Nguyệt khốn đốn nhiều năm liền”

Lệnh Hồ Xung bất ngờ

“Hóa ra bà ta chính là kẻ đã chế ra thứ độc dược đó”

Lão Đầu Tử vuốt ve cái bụng

“Dây vào bà ta thì không hay rồi, cũng may Lệnh Hồ công tử không dính phải loại độc nào của lão bà đó”

Lam Phượng Hoàng nói

“Bà ta ngày xưa cũng là dựa vào oai của Đông Phương giáo chủ mà Tây Vực không ai dám động vào. Giờ giáo chủ đã chết chúng ta sợ gì mà không tìm bà ta trả thù cho Thánh cô”

Lệnh Hồ Xung cau mày lại

“Theo như ta chứng kiến thì bà ta và nữ nhân đó không chỉ có một mình. Sau khi bọn họ rời đi thì có một đám lâu la kỳ dị xuất hiện cản chúng ta lại. Cũng vì đám lâu la đó mà suýt chút nữa ta không toàn mạng tới Hằng Sơn được rồi. May nhờ có Tam Đại Tặc tình nguyện ở lại chặn bọn chúng, không biết giờ này họ ra sao”

Lam Phượng Hoàng bất ngờ

“Lệnh Hồ đại ca, huynh mà lại đi quen biết ba cái tên dị hợm đó sao. Bọn chúng gần đây nổi danh trên giang hồ với biệt tài ỷ mạnh hiếp yếu, chỉ dám lên mặt với người già, trẻ nhỏ và nữ nhân. Mấy ngày trước còn đụng phải thần y cô nương nữa, ai ngờ cả ba tên đó bị cô nương này đánh cho không dám quay đầu lại nhìn”

Lệnh Hồ Xung thắc mắc

“Thần y cô nương là ai vậy, ta nghe được cái tên này từ nhiều người rồi mà quên chưa hỏi họ”

Kế Vô Thi lại mở chiếc quạt ra phe phẩy

“Cô nương đó cũng là một nhân vật bí ẩn mới nổi danh trên giang hồ. Nhưng không như Tam Đại Tặc, cô ấy là một vị thần y chữa bệnh không điều kiện cho bách tính, được người trong giang hồ nể phục không chỉ vì tài năng mà còn vì khả năng phân biệt tốt xấu. Kẻ nào tốt thì cô nương ấy cứu giúp kẻ nào hống hách tới chữa bệnh không những cô ấy không giúp mà còn đuổi đi”

Lệnh Hồ Xung tỏ vẻ thán phục

“Nếu vậy sau này chúng ta mà bị làm sao thì nên tới tìm thần y cô nương chữa trị chứ chẳng cần tới gặp Bình Nhất Chỉ làm gì, tốn công giết một mạng người cho hắn”

Mọi người trong động đều cười ầm lên vì câu nói đùa của hắn. Nhưng rồi tất cả lại chú tâm tới vấn đề trả thù cho Thánh cô. Cuối cùng họ quyết định chia nhau ra tìm tung tích của Kim Xà lão quái tại Tây Vực. Hoàng Hà lão tổ đi cùng nhau, Lam Phượng Hoàng tất nhiên là bám lấy Kế Vô Thi không tha cho hắn. Còn Lệnh Hồ Xung đích thân tới Nhật Nguyệt thần giáo tìm gặp Hướng Vấn Thiên kể rõ đầu đuôi sự việc, Thánh cô của thần giáo bị thương mà ông ấy không được biết thì không phải cho lắm. Hướng Vấn Thiên có từng nói nếu có kẻ nào dám động vào Doanh Doanh nhất định ông ấy và đệ tử Nhật Nguyệt đều không tha cho chúng. Như vậy cũng là để đảm bảo những huynh đệ này sẽ được an toàn nếu có đệ tử Nhật Nguyệt cùng tham gia.

0 nhận xét:

VƯƠNG HÀ
tttt