Số lượt đọc truyện


THÔNG BÁO


Đã cập nhật Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II - Chương cuối

Rất cảm ơn sự ủng hộ của các độc giả trong thời gian qua

Chương 3: Trong tửu điếm gặp Tam Đại Tặc

Bình luận
Từ biệt vị bằng hữu Tây Vực mới kết giao, Bình Nhất Chỉ đợi bọn đệ tử Nhật Nguyệt quay lại rồi cùng họ tới nơi ở của Kim Xà lão quái. Trời vừa chập tối tuyết lại bắt đầu rơi ngay cả giáo chúng Nhật Nguyệt cũng phải run người vì cái lạnh khắc nghiệt ở nơi đây. Rời khỏi khu mua bán đông đúc vừa rồi họ phải băng qua một dãy núi nữa mới tới đích.

Dừng chân trước một cánh cửa sắt lớn gắn chặt vào vách núi, Bình Nhất Chỉ sai người tới mở cửa. Cánh cửa nặng chịch từ từ được kéo ra hắn lệnh cho mọi người chờ bên ngoài bản thân tiến vào trong một mình. Nơi này là chỗ ở của Thánh độc Tây Vực nhưng bên trong chả khác gì một cái kho chứa. Xung quanh ngổn ngang xác chết khô của rắn, rết, bọ cạp…Nhìn khắp nơi nhưng Bình Nhất Chỉ không thấy người hắn cần tìm đâu, chợt hắn trông thấy một cánh cửa nữa nằm sâu trong vách tường chật hẹp. Vạch những tấm mạng nhện lớn ra hắn tiến sâu vào bên trong, càng vào sâu tiếng nói chuyện bên trong vọng ra càng rõ.

Hắn nghe được một giọng the thé và một giọng trong trẻo của nữ nhân. Giọng the thé kia hắn nghĩ chắc là của Kim Xà lão quái, người hắn muốn thỉnh giáo còn nữ nhân kia là ai thì hắn chịu, nghe tiếng Tây Vực không tốt lắm có lẽ cô ta là người Hán.

“Ta thấy phương thuốc đó hợp lý nhất rồi, ông ấy vẫn chưa hài lòng sao”. Kim Xà lão quái cất tiếng

“Tiên lão cho rằng mỗi hũ rượu thuốc mất tới ba năm bảy bảy bốn chín ngày để ủ là quá lâu nếu như có sự cố xảy ra hậu quả như thế nào chắc bà cũng rõ”

“Cái lão già đó lúc nào cũng muốn thứ tốt nhất. Có giỏi thì bảo lão tự nghiên cứu đi”. Lão bà rít lên

“Dù bà có nói gì đi chăng nữa thì bà cũng phải lập tức theo tôi về trung thổ ngay. Tiên lão đang đợi”

Bỗng lão bà cười ầm lên

“Hình như cũng có một tên nào đó đang đợi ta ngoài kia”. Dứt lời Kim Xà lão quái đập mạnh cây gậy của mình xuống đất, cây gậy chạm mặt đất kêu ‘coong’ một tiếng dài đồng thời cánh cửa nhỏ bật mạnh ra để lộ rõ dáng vẻ của kẻ đứng bên ngoài. Nữ nhân trẻ kia nhăn mặt

“Hắn là ai?”

Bình Nhất Chỉ biết tung tích đã bại lộ nhưng hắn rất bình tĩnh tiến vào bên trong. Hai tay ôm quyền hắn nói

“Bình Nhất Chỉ của Nhật Nguyệt thần giáo trung thổ tới muốn xin thỉnh giáo lão quái một điều”

Kim Xà lão quái bước tới xem xét hắn từ đầu đến chân

“Ngươi được mệnh danh sát nhân danh y, cứu một người thì phải giết một người. Ta rất thích gặp những kẻ thú vị như ngươi nhưng lén lén lút lút theo dõi ta rất ghét”

Nữ nhân người Hán kia chỉ nói thêm một câu rồi bước ra ngoài

“Bà giải quyết chuyện với người này xong thì hãy cùng tôi lên đường. Tôi đợi bà bên ngoài”

Kim Xà lão quái xua tay đuổi cô ta đi đồng thời tiếp tục hỏi Bình Nhất Chỉ

“Người của Nhật Nguyệt thần giáo tới tìm ta muốn thỉnh giáo điều gì vậy”. Ban đầu, Kim Xà lão quái còn định đụng tay chân với kẻ lén lút nhưng nghe tới Nhật Nguyệt thần giáo bà ta ít nhiều phần cũng nể mặt. Nhắc tới thần giáo là nhắc tới Đông Phương giáo chủ, ai mà dám đắc tội với người này. Chính Đông Phương giáo chủ cũng là người đặt một lượng lớn độc dược Tam thi khiến bà ta phát tài, lão quái sống ở Tây Vực nên vẫn chưa biết giáo chủ đã an giấc ngàn thu nên mới nhún nhường mà tiếp chuyện với hắn.

Bình Nhất Chỉ nói

“Từ trước tới nay tôi luôn khâm phục khả năng chế dược của bà nay tôi tới là muốn được hiểu rõ hơn về một thứ độc dược cho chính tay bà chế ra”

Kim Xà lão quái cười ầm lên

“Ngươi là danh y của trung thổ chẳng lẽ ta có thứ thuốc nào khiến kẻ như ngươi cũng phải bó tay chịu trói sao”

Bình Nhất Chỉ nói

“Tam thi não thần đan”

Kim Xà lão quái đột ngột tắt nụ cười chế giễu

“Hóa ra là nó. Thứ độc dược này là niềm tự hào của ta, chả trách mà ngươi phải lặn lội tới tận đây để tìm hiểu”

Bình Nhất Chỉ tiếp tục hỏi

“Xin hỏi bà dựa vào thứ gì để chế ra giải dược”

Kim Xà lão quái thắc mắc

“Độc dược bên thần giáo đã không đặt nữa ngươi muốn chế ra giải dược để làm gì”

Bình Nhất Chỉ thở dài

“Không giấu gì bà chính Đông Phương giáo chủ đã cho người hủy sạch giải dược dự trữ. Nếu có giải dược tôi đã dựa vào nó để chế ra rồi”

Kim Xà lão quái cười the thé

“Giáo chủ vẫn nóng tính như xưa. Nếu ngươi muốn biết ta cũng chẳng giấu làm gì. Tam thi não thần đan là một trong những loại độc dược mạnh mẽ nhất trong thiên hạ, nó được tạo thành từ rất nhiều loài trùng độc khác nhau. Người uống phải thuốc này khi độc phát tác sẽ bị thi trùng trong thuốc bò ra chui vào trong óc người mà cắn nát não tủy từ đó con người phát điên, hành động như yêu ma quỷ quái, ghê gớm hơn cả chó điên. Ban đầu ta chỉ nghe theo giáo chủ chế ra thứ giải dược có tính năng kiềm chế thi trùng một thời gian chứ chưa thử chế ra thuốc giải tận gốc”

Bình Nhất Chỉ ngạc nhiên

“Vậy trên đời thực sự không thuốc nào có thể giải độc thi trùng được sao”

Kim Xà lão quái bước qua bước lại trong căn phòng chật hẹp

“Cũng không hẳn là như vậy. Thuốc giải tận gốc ta chưa thử chế bao giờ nhưng cách giải tận gốc ta nghĩ là có. Một người trúng độc Tam thi não thần đan chỉ chết khi bị trùng độc chui ra cắn nát óc, thứ thuốc tạm thời ta chế dựa theo yêu cầu của giáo chủ có công dụng gần giống như thuốc mê. Khi uống vào lập tức thi trùng sẽ ngủ say một tháng, nếu tháng sau không uống tiếp nó sẽ tỉnh lại và hoạt động. Nếu muốn giải tận gốc ngươi phải giết được con thi trùng đó”

Bình Nhất Chỉ lắc đầu

“Cách này tôi cũng đã nghĩ đến nhưng không thể đảm bảo sau khi giết thi trùng cơ thể con người vẫn sống được khỏe mạnh, ít nhiều giải dược cũng tác động tới cơ thể”

Lão quái dùng cây gậy đập vào đầu hắn vài cái, tặc lưỡi

“Không biết ngươi đọc nổi bao nhiêu kinh thư mà dám kết luận như vậy. Ngươi đã thử nghĩ tới hàn băng chưa. Khi thân thể người mang độc thi trùng được ngâm trong hàn băng lạnh lẽo sẽ khiến người đó rơi vào trạng thái chết lâm sàng, thân thể được bảo vệ đồng thời thi trùng từ đó cũng bị khống chế. Dính phải hàn băng thi trùng sẽ bị đông lại dần dần không thể ăn chất dinh dưỡng trong cơ thể con người nữa chúng sẽ tự khắc mà chết”

Bình Nhất Chỉ hai mắt sáng lên

“Phải rồi, hàn băng cũng là một thứ mang độc tính có thể giết chết thi trùng nhưng cũng không làm hại tới cơ thể. Có điều nếu chữa trị theo cách này cũng không chắc chắn thành công, cơ thể người trúng độc không mang nội công thâm hậu sẽ chết vì hàn băng trước thi trùng”

Kim Xà lão quái hét vào mặt hắn

“Có cách giải là tốt rồi ngươi còn muốn tìm ra cách công hiệu nhất à. Ta thấy ngươi chả khác gì lão ta. Tam thi não thần đan dù sao cũng được người ta mệnh danh là vua của độc dược ngươi nghĩ chỉ uống một viên thuốc giải bé xíu là giải dược được sao. Ta chẳng muốn nghe các ngươi đòi hỏi nữa”. Lão quái bước nhanh ra bên ngoài, trong bụng vẫn hậm hực.

Bình Nhất Chỉ không biết nói thêm câu nào đành từ biệt lão quái trở ra chỗ đệ tử Nhật Nguyệt đang đợi. Ít ra chuyến đi lần này đối với hắn cũng không hề vô nghĩa. Hắn vừa trở ra thì nữ nhân người Hán liền quay vào trong ngay, phen này cô ta quyết định đưa bằng được lão quái về trung thổ rồi.

Trên đường về Nhật Nguyệt thần giáo Bình Nhất Chỉ không ngừng suy nghĩ về cách dùng hàn băng giải dược này của lão quái. Đúng là khi đó hắn vì gấp rút cứ nghĩ làm sao phải cứu đại tiểu thư mà đầu óc mất minh mẫn rồi. Nếu hắn bình tĩnh suy xét vấn đề kỹ càng hơn thì Đông Phương giáo chủ làm sao mà phải chết. Tuy rằng những chuyện giáo chủ đã làm khiến ai nghe thấy cũng đều căm hận nhưng rốt cuộc cô ấy cũng là một người có tình, một mình ngủ yên dưới đáy hồ băng để người cô ấy yêu mãi mãi hạnh phúc.

Bình Nhất Chỉ nghĩ tới hồ băng thì thần sắc biến đổi ngay, hắn lảm nhảm một mình

“Hồ băng. Hàn khí. Thi trùng. Nội công thâm hậu”

Một tên đệ tử Nhật Nguyệt tiến tới hỏi hắn

“Bình đại phu tại sao đang đi lại đột ngột dừng lại vậy”

Bình Nhất Chỉ đầu óc rối loạn hắn dường như không nghe thấy có người đang hỏi chuyện

“Nếu đúng là như vậy. Có lẽ nào…”

Chuyện mà Bình Nhất Chỉ vừa nghĩ tới khiến hắn cảm thấy ớn lạnh. Nếu như cách này thật sự có công hiệu không phải Đông Phương giáo chủ yên nghỉ nơi hồ băng sẽ không chết sao. Từ khi hắn đưa cô ấy tới hồ băng cho tới hôm nay đã tròn 8 tháng. Khoảng thời gian ấy đủ để thi trùng trong trái tim của đại tiểu thư bị tiêu diệt hoàn toàn. Vậy khác gì nói rằng Đông Phương giáo chủ vẫn còn sống trên thế gian này.

Bình Nhất Chỉ lệnh cho đệ tử Nhật Nguyệt

“Trước khi trở về bẩm báo Hướng giáo chủ các người hãy cùng ta tới một nơi. Có chuyện quan trọng ta muốn kiểm chứng”

“Tuân lệnh”. Đệ tử Nhật Nguyệt hô to.


Ngay lúc này, Mạc Vô Phong cũng đã trở về phái Côn Luân. Hắn vừa mới tiến vào thì một đệ tử ngạc nhiên hỏi

“Lạc Hư sư huynh không cùng chưởng môn sư huynh về sao”

Mạc Vô Phong cũng ngạc nhiên không kém

“Huynh xuống núi Côn Luân một mình cho khuây khỏa tâm trạng đâu có đi cùng Lạc Hư”

“Vậy thì lạ thật, ban nãy Lạc Hư sư huynh có nói chưởng môn sư huynh đã tới trung thổ. Huynh ấy phải gấp rút tìm huynh trở về”

Mạc Vô Phong không biết trong lúc hắn vắng mặt đã xảy ra hiểu lầm gì nhưng Lạc Hư một mình tới trung thổ e là lành ít dữ nhiều. Hắn không thể để đệ tử bản phái xảy ra chuyện gì bất trắc hơn nữa theo những lời hắn vừa được nghe thì Lạc Hư tới trung thổ là để tìm hắn

“Lệnh cho Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc tới phòng của huynh”

Đệ tử này ấp úng

“Hai huynh ấy ban nãy cũng đã lên ngựa bỏ đi rồi chưởng môn sư huynh. Nghe nói cũng là tới trung thổ”

Mạc Vô Phong lệnh cho đệ tử này lui đi, hắn trở về phòng ngẫm lại mọi chuyện

“Tại sao Lạc Hư lại nghĩ mình tới trung thổ. Trước giờ đệ ấy làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ kỹ càng không thể chỉ vì tin đồn mà hành động nông nổi như vậy”

Đôi mắt hắn nhìn quanh cái bàn rồi dừng lại ở khay mực. Vết mài mực chỉ mới khô lại gần hết. Hắn thầm nhủ

“Từ sáng tới giờ mình chỉ tiếp hai Tam Tài trong phòng, không biết hai đệ ấy viết gì mà phải mài lại mực. Còn nữa hôm nay hai tên này không hiểu sao lại nổi hứng nói mình ra ngoài cho khuây khỏa, mình vừa đi mất thì Lạc Hư tới trung thổ ngay. Chắc chắn Đường Chính Thiên đã mạo danh nét bút của mình viết một bức thư nói mình đã tới trung thổ đưa cho Lạc Hư mới khiến đệ ấy rời đi ngay như vậy. Hai tên này hết trò để đùa rồi, tốt nhất đừng để huynh tìm ra các đệ”

Mạc Vô Phong quyết định sáng sớm ngày mai hắn sẽ khởi hành tới trung thổ tìm Tam Tài. Suy cho cùng bản thân hắn cũng rất muốn tới nơi đây chẳng qua là chưa có lý do để rời bỏ bản phái giờ lý do không mời mà đến hắn cũng không muốn chối từ.

Sáng hôm sau, tất cả đệ tử Côn Luân cũng dạy từ rất sớm tiễn hắn lên đường tới trung thổ. Mạc Vô Phong lệnh cho đệ tử chăm lo bản phái nếu có chuyện gì xảy ra hãy dùng bồ câu đưa tin của Côn Luân gửi tới chỗ hắn. Dặn dò các đệ tử xong xuôi hắn thúc ngựa thẳng tiến tới trung thổ. Qua Ngọc Môn quan cả người và ngựa đi không ngừng nghỉ suốt vài ngày đêm liên tiếp mới bước vào địa phận trung nguyên.

Đúng là cảnh sắc trung nguyên khác xa hoàn toàn Tây Vực. Đứng giữa núi rừng Mạc Vô Phong có thể nhận thấy sắc xanh của cây cối, sắc vàng của ánh nắng mặt trời đâu đó còn nghe tiếng chim muông ca hát. Hắn phải thốt lên rằng

“Tại sao Tây Vực chỉ có đúng một sắc trắng quanh năm chứ, trung thổ mới là nơi người ta có thể cảm nhận cuộc sống”

Thúc ngựa quanh vùng núi rừng xanh tươi này, hắn không thể rời mắt bởi khung cảnh hùng vĩ ấy. Nhiều dãy núi cao tới hàng trăm trượng có khi còn hơn. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày sư phụ qua đời Mạc Vô Phong mới nở được nụ cười hiếm hoi trên mặt, đúng là cảnh vật có thể thay đổi tâm trạng con người.

Mạc Vô Phong bước xuống ngựa dạo quanh nơi này, hắn kiếm một bãi cỏ trống thả mình nằm xuống, hai mắt nhắm chặt lại nghe bài ca của núi rừng.


Tại một nơi cách Mạc Vô Phong không xa cũng có một đôi phu phụ đang ngồi nghỉ chân giữa cảnh núi rừng

 “Xung ca, huynh xem, nơi này so với Hoa Sơn khung cảnh đâu kém phần nào”. Người nữ nhân vừa cất tiếng nói không ai khác chính là Nhậm Doanh Doanh, cô cùng Lệnh Hồ Xung đang đi thưởng ngoạn phong cảnh chốn nhân gian.

“Muội đó, Doanh Doanh cứ đòi tới nơi đây bằng được, huynh thì vẫn thấy Hoa Sơn khung cảnh đẹp hơn”. Lệnh Hồ Xung cười đáp

Doanh Doanh nói

“Từ khi thành thân tới giờ huynh và muội đã ngao du Hoa Sơn nhiều tới mức giờ khi đi ngủ trong đầu muội cũng hiện lên phong cảnh của Hoa Sơn”

Lệnh Hồ Xung trêu nương tử

“Muội không mơ thấy huynh mà lại mơ về Hoa Sơn suốt sao, Lệnh Hồ Xung ta thấy thất vọng lắm đấy”

Doanh Doanh biết hắn đang hờn dỗi liền nói

“Muội lần nào mơ về Hoa Sơn cũng thấy Xung ca đứng ở nơi đó luyện kiếm, uống rượu”

Lệnh Hồ Xung chỉ biết mỉm cười chịu thua vị nương tử của mình. Doanh Doanh lấy cây đàn ra khỏi túi vải đặt xuống đất, bàn tay cô ấy gảy qua từng dây một. Lệnh Hồ Xung biết ý hắn cũng lấy cây tiêu của mình ra chuẩn bị cùng nương tử hòa tấu khúc nhạc quen thuộc ấy.

Khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ lại cất lên nghe thật thanh thản yêu đời. Khúc nhạc ấy truyền khắp bốn phương, truyền tới cả nơi Mạc Vô Phong đang nằm nghỉ. Khi nghe khúc nhạc này một lần nữa hắn lại mỉm cười, hắn như rũ bỏ được hết muộn phiền của mình tâm trí hòa theo điệu nhạc. Lấy từ trong người ra cây Bạch tiêu nhỏ hắn cũng góp mình vào điệu nhạc đó. Mạc Vô Phong chưa từng nghe khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ nên hắn chỉ thổi theo những âm điệu hắn nghe được từ phu phụ Lệnh Hồ.

Khi Khúc Dương và Lưu Chính Phong giao lại cuốn nhạc phổ cho Lệnh Hồ Xung chẳng phải không muốn nó thất truyền sao, nay phu phụ họ đã hoàn thành tâm nguyện đó không những vậy còn truyền bá đến những người mê nhạc khác. Hai người Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh đang hợp tấu nghe thấy tiếng tiêu lạ của ai đó cất lên theo họ chỉ nhìn nhau cười vui vẻ. Sau khi họ kết thúc bản hợp tấu tiếng tiêu ấy vẫn cất lên. Doanh Doanh thì thầm với Lệnh Hồ Xung

“Huynh có muốn tìm xem tiếng tiêu đó phát ra từ đâu không”

Lệnh Hồ Xung nhíu mày

“Huynh cũng có cùng ý kiến như muội đó, Doanh Doanh”. Hắn kéo lấy tay Doanh Doanh nói “Đi thôi”

Hai người họ đi theo tiếng tiêu ấy tới giữa một bãi cỏ lớn thì trông thấy người đó. Hắn vận bạch y tay cầm Bạch tiêu nhắm mắt lại độc tấu. Mạc Vô Phong thật sự đã bị cuốn hồn theo khúc nhạc ấy, khi phu phụ Lệnh Hồ tới nơi hắn mới nhận ra khúc nhạc đã ngừng nhưng bản thân hắn vẫn tấu lên. Trông thấy hai người Hán đi tới biết bản thân mình và họ không đồng ngôn ngữ hắn vội vàng cất Bạch tiêu vào trong áo bỏ về phía con ngựa đang thảnh thơi gặm cỏ.

Lệnh Hồ Xung cất tiếng

“Không biết huynh đã từng chơi qua khúc nhạc này chưa mà có thể thổi hay như vậy”

Mạc Vô Phong ngoảnh đầu lại tuy không hiểu hắn nói gì nhưng vẫn đáp

“Xin lỗi tôi không thành thạo tiếng Hán” rồi nhảy lên mình ngựa.

Doanh Doanh nghe giọng nói của hắn nhận ra ngay nam nhân này là người Tây Vực. Khi xưa còn là Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo cô ấy có từng giao du nhiều với những lái buôn Tây Vực chuyển độc dược tới thần giáo nên Doanh Doanh có thể hiểu được tiếng nói của họ.

Lệnh Hồ Xung hỏi Doanh Doanh

“Huynh ấy nói tiếng gì vậy, không phải người trung nguyên sao”

Doanh Doanh gật đầu rồi gọi to

“Huynh tới từ Tây Vực phải không?”

Mạc Vô Phong vừa định thúc ngựa đi thì nghe nữ nhân người Hán nói chuyện với hắn bằng tiếng bản ngữ. Hắn dừng lại nhảy xuống tiến về chỗ phu phụ họ

“Hóa ra cô nương có thể hiểu tôi nói gì”. Xong nhìn thấy chiếc đàn Doanh Doanh đeo sau lưng hắn hỏi “Khúc nhạc tuyệt vời ban nãy là tiếng tiêu – cầm của hai người sao. Tôi rất thích đoạn nhạc đó”

Doanh Doanh kéo Lệnh Hồ Xung lại giới thiệu với hắn

“Phải, là do chúng tôi hợp tấu. Huynh ấy là Lệnh Hồ Xung, huynh ấy vừa nói rất thán phục tài nghệ của huynh, mới nghe khúc nhạc đó lần đầu mà có thể dùng tiêu thổi theo được”

Mạc Vô Phong quay ra chỗ Lệnh Hồ Xung, hai tay ôm quyền

“Tôi là Mạc Vô Phong, cảm ơn huynh về lời khen. Tôi chỉ là buột lòng thổi theo chứ không có ý phá hai người hòa tấu”

Lệnh Hồ Xung thật sự chẳng hiểu Doanh Doanh và nam nhân này đang nói gì nhưng thấy Mạc Vô Phong quay ra ôm quyền trước mặt mình hắn cũng gật đầu đáp lại. Doanh Doanh nói với hắn

“Người này tới từ Tây Vực. Huynh ấy nói tên huynh ấy là Mạc Vô Phong”

Lệnh Hồ Xung nghe vậy mới hiểu ra hắn vừa chào hỏi mình nên cũng ôm quyền đáp

“Tôi là Lệnh Hồ Xung. Rất vui khi được làm quen với huynh”

Doanh Doanh ban nãy có nghe hắn nói là buột lòng thổi theo thì rất khâm phục người này. Khúc nhạc này ngay cả Lục Trúc Ông khi nhìn vào nhạc phổ chơi theo còn bị vấp còn nam nhân đây mới nghe lần đầu đã có thể thổi theo được. Cô ấy rất muốn tìm hiểu xem lai lịch người này như thế nào liền nói với Lệnh Hồ Xung

“Xung ca, muội thấy công tử này rất đặc biệt huynh có muốn một lần cùng người Tây Vực uống rượu không”

Lệnh Hồ Xung rất hứng thú, hắn nói

“Huynh cũng muốn thử một lần kết giao với người Tây Vực xem thế nào”

Không muốn từ chối thành ý của phu nhân người Hán này Mạc Vô Phong tạm gác chuyện tìm Tam Tài sang một bên cùng họ tìm một tửu quán thưởng thức mùi vị rượu của trung nguyên.
Ngồi trong tửu quán Lệnh Hồ Xung ngỏ ý muốn xem qua cây Bạch tiêu kỳ lạ của Mạc Vô Phong liền nhờ nương tử nói hộ hắn. Doanh Doanh tháo cây đàn sau lưng ra để lên mặt bàn

“Công tử thổi tiêu tài như vậy không biết cầm nghệ ra sao”

Mạc Vô Phong đáp

“Thật ra khi ở Tây Vực tôi chơi cầm là chính nhưng tới trung thổ đường xa vạn dặm mang theo thật không tiện. Đi xa như vậy mà không có âm nhạc bên mình cũng thấy cô đơn nên mới cầm theo Bạch tiêu khi nào buồn chán thì đem ra thổi”. Hắn vừa nói vừa rút Bạch tiêu từ trong người ra lau chùi sạch sẽ.

Doanh Doanh nói

“Công tử muốn chơi cầm thì cứ tự nhiên dùng cây cầm của tôi, đổi lại có thể cho tôi xem qua Bạch tiêu của huynh”

Mạc Vô Phong nghe vậy thì không làm khách nữa, hắn đưa Bạch tiêu cho Doanh Doanh đồng thời kéo cây cầm về gần chỗ mình. Doanh Doanh giơ cây Bạch tiêu trắng muốt cho Lệnh Hồ Xung chiêm ngưỡng. Một tên lãng tử bợm rượu như hắn cũng phải công nhận cây tiêu này được thiết kế rất tỉ mỉ, trên thân tiêu còn được chạm khắc một đôi phượng hoàng đang cuốn lấy nhau như cặp phu thê mới thành thân nhưng đôi phượng này lại trùng màu với Bạch tiêu nếu không để ý kỹ sẽ không trông thấy được. Trông thấy cây tiêu chỉ có ba lỗ Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên hỏi Doanh Doanh

“Tiêu chỉ có ba lỗ mà cũng thổi được sao”

Doanh Doanh cười

“Tất nhiên là được, khi xưa muội cũng từng chứng kiến Khúc thúc thúc thổi tiêu ba lỗ một lần. Nghe thúc thúc nói để thổi đúng theo nhạc phổ bằng tiêu ba lỗ nhất định người thổi phải phối hợp nhuần nhuyễn cả mười ngón tay với nhau không những thế còn phải điều khí cho nhịp nhàng với từng bản nhạc”

Lệnh Hồ Xung lâu rồi mới nghe người khác nhắc tới Khúc tiền bối, hắn thở dài

“Chắc giờ đây Khúc tiền bối và Lưu sư thúc đang ở trên trời cao hàng ngày hợp tấu những giai điệu tuyệt nhất thế gian”

Doanh Doanh nắm lấy tay hắn

“Hai người họ tuy đã qua đời nhưng tâm nguyện cuối cùng của họ huynh đã làm được, muội nghĩ trên trời cao họ nghe được khúc nhạc của chúng ta sẽ rất mãn nguyện”

Cuộc nói chuyện của phu phụ họ bị cắt đứt bởi tiếng cầm của Mạc Vô Phong. Từ nãy tới giờ hắn cố nghe họ nói mà chẳng hiểu chuyện gì nên đành xăm soi cây đàn của Doanh Doanh một lúc tới bây giờ mới chịu gảy cầm. Vẫn là khúc Không Sơn Điểu Ngữ hắn thường chơi tại Côn Luân. Khúc nhạc này mới đầu vừa chậm rãi vừa ngắt quãng hồi lâu khiến mỗi âm điệu hắn gảy lên đều vang vọng vào sâu thẳm tâm hồn người nghe. Tiếng cầm càng về sau càng rõ hơn, nhịp điệu cũng nhanh hơn một chút. Khi tiếng đàn lên cao dần, từ trên không trung từ bắc đến nam không biết cơ man nào là chim cùng bay đến, chúng không hót nữa mà chỉ im bặt, tất cả cùng ngất ngây theo tiếng nhạc của người này.

Trong tửu quán ấy, ai ai cũng đều quay ra phía nam nhân đang gảy giai điệu diệu kỳ rồi trầm trồ thán phục. Chờ cho hắn chơi xong bản nhạc, Doanh Doanh mới khen ngợi

“Tiếng đàn của huynh quả thật phi phàm ngay cả hoàng oanh, đỗ quyên, hỷ thước, sơn ca, sáo sậu…những loài vốn tự hào về những tiếng hót thánh thót và du dương cũng phải sà vào hòa nhịp với tiếng đàn”

Mạc Vô Phong đáp

“Đây là khúc Không Sơn Điểu Ngữ tôi học được từ khi còn bé. Chẳng giấu gì cô nương từ đó tới giờ tôi chỉ chơi mỗi khúc nhạc này thôi. Cô nương đã quá khen rồi”

Doanh Doanh cười

“Cô nương sao? Công tử là người Tây Vực chắc không biết nữ nhân trung thổ sau khi thành thân thì búi tóc lên cao. Tôi chẳng còn là cô nương gì nữa đâu, người ngồi bên cạnh là tướng công của tôi”

Mạc Vô Phong giờ mới hiểu ra, hắn thật sự thấy rất ái ngại

“Đúng là tôi không biết trung thổ còn có phong tục này. Xin thứ lỗi vì xưng hô sai với Lệnh Hồ phu nhân”

Doanh Doanh trả lại hắn Bạch tiêu đúng lúc tên tiểu nhị đem rượu ra chỗ của họ. Hắn nói với Mạc Vô Phong

“Lần đầu tiên tiểu nhân được nghe thấy khúc nhạc hay như vậy, không biết công tử chơi đàn lâu chưa”

Lệnh Hồ Xung nói với tên tiểu nhị

“Huynh ấy là người Tây Vực không nghe ngươi nói gì đâu”

Tên tiểu nhị há hốc mồm ngạc nhiên

“Lại là người Tây Vực sao? Mấy ngày hôm nay cũng có rất nhiều người Tây Vực tới trung nguyên họ đều dừng chân ở tửu điếm này”

Doanh Doanh đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung hỏi

“Giang hồ lại có biến động gì sao, Xung ca. Tây Vực nổi tiếng là nơi có nhiều kỳ nhân dị sỹ đa số bọn họ đều rất độc ác hung hăng, giờ lại còn kéo theo nhau tới trung thổ nữa”

Lệnh Hồ Xung cầm hũ rượu lên một hơi uống cạn, hắn cười thản nhiên

“Chỉ là người Tây Vực tới trung thổ thôi sao muội lo lắng như vậy, vị huynh đệ đây không phải cũng là người Tây Vực sao. Hơn nữa giang hồ hiện giờ rất yên bình đâu dễ xảy ra biến động”

Doanh Doanh không hiểu sao trong lòng vẫn rất bất an

“Nếu thật sự xảy ra chuyện gì muội chỉ lo cho Hướng thúc thúc. Thúc ấy tuy là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo nhưng bản tính lại không dữ dằn như cha muội”

Lệnh Hồ Xung nói

“Muội đừng lo lắng quá nhiều. Dù sao chúng ta cũng đã quyết sẽ rời xa giang hồ cùng nhau sống những ngày tháng yên bình muội không nên suy nghĩ nhiều như thế”

Cánh cửa tửu quán bị đập nghe ‘ầm’ một tiếng. Bước vào bên trong là ba tên nam nhân, tên cầm đầu cao lêu khêu, tên thứ hai trông thấp hơn một chút tới tên thứ ba thì chỉ có một mẩu. Bọn chúng trong giang hồ gần đây cũng có một chút tiếng tăm với chút bản lãnh đi ăn hiếp những người yếu đuối ai cũng gọi chúng là Tam Đại Tặc. Cả ba tên này chân đều đi khập khiễng, bọn chúng lộ rõ sự tức giận trên khuôn mặt.

“Tiểu nhị, mang rượu ngon ra cho bọn ta”. Một tên đặt ầm thanh kiếm lên mặt bàn quát lớn

Tên tiểu nhị trông thấy rất sợ hãi nên nói lắp bắp “Rượu…sẽ mang tới ngay cho ba vị đại gia”

Tên cao nhất hiệu Nhất Tặc quát “Được rồi, cút mau”

Tên cao thứ hai hiệu Nhị Tặc đưa đôi chân bẩn thỉu của hắn lên trên bàn trông vết thương mà khóc thút thít vì đau. Tên lùn nhất hiệu Tam Tặc có giọng nói chẳng khác gì trẻ con, hắn bắt đầu chửi rủa

“Cô ta mà là thần y cái gì chứ, còn ghê gớm hơn cả tên sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ”

Nhất Tặc đập bàn nói

“Dám khiến chúng ta ra nông nỗi này, chờ cho vết thương lành lặn ba huynh đệ chúng ta nhất định phải quay lại Thủy Phong cốc tìm cô ta tính sổ”

Nhị Tặc vẫn tiếp tục mếu máo

“Đại ca muốn hỏng luôn đôi chân còn lại thì đi một mình đi. Giờ đệ mà trông thấy cô ta thì hồn vía cũng bay mất hết rồi còn đánh đấm gì nữa”

Tam Tặc trấn an hắn

“Nhị ca lần này chúng ta sẽ quay lại vào ban đêm nhân lúc cô ta ngủ say sẽ một kiếm đâm xuống, cô ta sẽ chết mà không biết vì sao mình chết”

Lệnh Hồ Xung từ bấy tới giờ ngồi nghe chúng chửi rủa bản tính đại hiệp lâu ngày trong người hắn lại nổi lên, hắn cố nói vọng lại cho ba tên đó nghe thấy

“Doanh Doanh, muội xem thời bây giờ mà vẫn còn có chuyện ba tên nam nhân lựa đêm tối lén lén lút lút hại một nữ nhân. Đúng là mất hết luân thường đạo lý rồi”

Doanh Doanh nói

“Bị người ta đánh cho ra nông nỗi này chúng còn không biết ngượng lại muốn quay lại tìm người ta thanh toán thì luân thường đạo lý đối với chúng có là gì”

Tam Đại Tặc biết ngay mấy người này đang nói về mình liền tức giận quát lớn

“Hai ngươi thì biết cái gì hả. Cô ta được giang hồ gọi là thần y vậy mà bọn ta tới đòi chữa bệnh lại bị cô ta đánh cho ra nông nỗi này. Ngồi đấy mà bàn bạc luân thường đạo lý”

Lệnh Hồ Xung lại nói

“Ta trông bộ dạng các ngươi như vậy chắc khi tới chữa bệnh mà còn hống hách phải không? Như vậy người ta đuổi đánh là phải”

Tam tặc bước ra khỏi ghế ôm cái chân đau nhảy lò cò tới chỗ phu phụ Lệnh Hồ, hắn ngước thân hình nhỏ bé lên trợn mắt nhìn Lệnh Hồ Xung

“Tại sao bọn ta lại phải đôi co với ngươi nhỉ, ngươi là ai chứ có giỏi thì nói tên cho Tam Đại Tặc bọn ta nghe nào”

Lệnh Hồ Xung đứng lên đi tới chỗ Tam tặc ngắm nghía hắn từ đầu tới chân, tên này chỉ cao tới thắt lưng của hắn là cùng

“Vị tiểu huynh đệ này năm nay bao nhiêu tuổi vậy”

Tam tặc đẩy hắn ra

“Lão tặc ta đã gần tứ tuần rồi”

Lệnh Hồ Xung nói

“Vậy mà ta cứ tưởng. Trông bộ dạng đại ca chỉ bằng ta hồi mới lên 7 thôi”

Doanh Doanh nghe hắn nói cũng phải phì cười. Tam tặc nhảy lò cò lại chỗ Đại tặc

“Đại ca tên tiểu tử kia dám trêu ghẹo đệ”

Lúc này Nhị tặc cũng thôi mếu máo hắn rút kiếm ra chĩa về phía Lệnh Hồ Xung

“Tên vô danh tiểu tốt như ngươi dám coi thường bọn ta. Hôm nay dù đôi chân không lành lặn bọn ta cũng quyết đòi lại danh dự của Tam Đại Tặc”

Bỗng nghe ‘coong’ một cái thanh kiếm hắn đang cầm trên tay rơi xuống đất, hắn rụt tay lại kêu la ầm ĩ. Hóa ra từ nãy tới giờ Mạc Vô Phong tuy không hiểu bọn họ đang nói gì nhưng dựa vào nhãn quan của bản thân hắn đoán định ba tên này chẳng có gì tốt đẹp. Vừa rồi là hắn dựa sức bật của dây đàn bắn một luồng nội lực đâm thẳng vào mu bàn tay của Nhị tặc.

Tam tặc thấy thế thì hết hồn hết vía tưởng trong tửu quán có ma hiện hồn hắn nhảy lò cò nấp sau lưng Đại tặc ngay lập tức. Lần này Doanh Doanh không nhịn nổi nữa phải phá lên cười. Lệnh Hồ Xung biết chiêu vừa nãy tới từ chỗ bằng hữu Tây Vực kia hắn được đà trêu ngươi Tam Đại Tặc

“Đó ngươi thấy chưa..ngươi thấy chưa. Cứ hở một tý là động tay động chân, nhất là ngươi” hắn chỉ tay vào Tam tặc “Ngươi mồm mép liến thoắng như vậy lát nữa người ta sẽ nhắm thẳng vào răng ngươi mà xuất chiêu đấy”

Tam tặc lấy tay bịt miệng lại hắn nói lí nhí

“Đừng có lấy đi hàm răng của ta. Ta không muốn ăn cháo cả đời đâu”

Đại tặc tức giận đẩy Tam tặc ra

“Hắn dọa ngươi vài câu mà đã sợ hãi như vậy hả. Vậy mà ban nãy còn đòi theo ta tới tìm nữ nhân đó tính sổ”

Đại tặc tức giận rút kiếm phi thẳng tới chỗ Mạc Vô Phong. Lệnh Hồ Xung nhanh nhẹn xoay người đón luôn thanh kiếm, hắn với lấy hũ rượu trên bàn đổ ộc từ chuôi kiếm xuống mũi kiếm

“Lâu rồi ta mới được cầm kiếm trên tay. Không biết ba người các ngươi muốn lên từng người một hay lên hết đây”

Tam Đại Tặc đều đồng loạt đứng lên hô to “Lên hết”. Cả ba tên cứ thế xông thẳng tới chỗ Lệnh Hồ Xung, tuy đã thoái ẩn giang hồ một thời gian nhưng Độc Cô Cửu Kiếm của hắn vẫn không hề suy giảm thực lực, chỉ với một đường kiếm hắn đã hất văng cả ba tên này. Trông thấy chiêu kiếm ảo diệu của hắn Mạc Vô Phong không khỏi ngạc nhiên, đúng như những gì A Nhĩ đại ca nói khi xưa trung thổ đầy rẫy cao thủ mà hắn không ngờ tới.

Tam Đại Tặc lồm cồm bò dậy hét lớn

“Tiểu tử kia, hôm nay nếu bọn ta không bị thương thì ngươi chẳng thắng dễ dàng như vậy đâu. Chúng ta đi thôi”

Doanh Doanh nói

“Huynh đó, vẫn không bỏ được bản tính đại hiệp của mình vậy mà còn nói không quan tâm tới chuyện giang hồ”

Lệnh Hồ Xung cười trừ

“Tại mấy tên đó hống hách quá huynh không chịu nổi. Huynh thấy cô nương gì đó dạy cho chúng một bài học là đáng lắm”

Tên tiểu nhị bấy giờ mới dám chạy ra, hắn luôn miệng

“Đa tạ đại hiệp đã đuổi ba người này đi giúp chúng tôi. Ba tên đó chỉ dám bắt nạt những kẻ yếu thế hơn mình, nghe nói gần đây bọn chúng còn dám tới sinh sự với thần y cô nương không ngờ lại bị cô nương ấy khắc chế”

Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung cùng hỏi

“Thần y cô nương là ai vậy?”

Tên tiểu nhị ngạc nhiên

“Đại hiệp võ công giỏi như vậy tôi còn tưởng huynh là người trong giang hồ. Hóa ra huynh không biết cô nương ấy là ai sao?”

Lệnh Hồ Xung nói

“Ta và nương tử đã quy ẩn giang hồ một thời gian thực sự những nhân vật mới nổi danh gần đây bọn ta không biết đến”

‘Ầm’. Lại thêm một tiếng đạp cửa cắt đứt cuộc nói chuyện của họ. Bước vào trong là một lão bà quái dị cùng đi với bà ta chỉ có một nữ nhân trẻ tuổi. Bà ta chống gậy bước từng bước khó chịu vừa đi miệng vừa cằn nhằn chửi bới bằng tiếng Tây Vực. Trông thấy bà ta bước vào Mạc Vô Phong khẽ nhíu mày lại hắn cố quay mặt đi nơi khác tránh để bà ta nhận ra. Hồi còn ở Tây Vực đã không ít lần đệ tử Côn Luân và lão quái xích mích với nhau nay gặp bà ta ở đây hắn bất ngờ thì ít, lo lắng thì nhiều.


0 nhận xét:

VƯƠNG HÀ
tttt