Trong căn phòng phía Đông Tửu Khí
Ấp, Mộc Từ Thiên vẫn đứng ngồi không yên thỉnh thoảng lại đập bàn đập ghế mặc
cho Đường Chân hết mực khuyên bảo. Ngay bản thân hắn cũng không biết mình tức
giận vì điều gì nữa.
- Huynh đừng đi đi lại lại nữa được
không, muội bắt đầu chóng mặt rồi đấy.
- Cái tên chưởng môn chết tiệt
đó, không ngờ ta lại bị hắn lừa cho một vố. Không được, ta phải quay ra ngoài
đích thân đuổi hắn đi khỏi Tửu Khí Ấp mới được.
Mộc Từ Thiên chưa kịp đẩy cửa đi
ra thì cánh cửa phòng được Mạc Vô Phong mở tung ra. Cậu ấy cùng Nhược Thủy
Liên bước vào trong từ biệt hắn trước khi lên đường.
- Đại ca không cố ý giấu đệ chuyện
này, ta chỉ nghĩ không cần thiết phải nói ra thôi. Ta biết đệ rất tức giận
nhưng vẫn muốn tới gặp đệ trước khi lên đường. Cho ta gửi lời tạm biệt tới tam
đệ nhé.
Đường Chân kéo Mạc Vô Phong lại
trước khi cậu ấy chuẩn bị quay người bước đi
- Huynh định một mình tới phái
Không Động sao. Diệp chưởng môn sẽ không tha cho huynh đâu.
Mộc Từ Thiên không nghĩ Mạc Vô
Phong sẽ rời đi nhanh như vậy, hắn vờ nói
- Ngươi thích đi đâu thì cứ đi khỏi
mất công ta phải đích thân đuổi cổ ngươi ra khỏi nơi này.
Mạc Vô Phong không tức giận trước
thái độ đó của Mộc Từ Thiên ngược lại cậu ta còn cho rằng hắn hành động như vậy
cũng hợp tình hợp lý. Cậu ấy cùng Nhược Thủy Liên đi ra ngoài và nói với nàng
- Tôi nghĩ tôi không thể cùng cô
nương đi tới nơi mà cô muốn. Thương thế của cô chưa hồi phục nên nghỉ lại đây một
thời gian sẽ tốt hơn. Hẹn ngày gặp lại.
Nhược Thủy Liên đứng lặng người
ở đó nhìn cậu ta bước đi để rồi cuối cùng nàng phải cất tiếng gọi
- Mạc Vô Phong.
Khi cậu ta quay người lại nàng
nói tiếp
- Sau này chúng ta sẽ gặp lại
nhau đúng không?
- Chắc chắn rồi. Nếu cô nương có
thể ở lại đợi tôi thì tốt quá còn nếu cô vẫn nhất quyết rời đi vậy tôi chỉ còn
cách đi tìm cô thôi.
Sau khi nhìn thật kỹ hình bóng Nhược
Thủy Liên cậu ta liền nhún nhẹ thân mình đạp gió phi thân nhanh như cắt tới
phái Không Động chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Len lỏi trong khu rừng đầy sương
mù, Mạc Vô Phong tìm một thân cây lớn để đứng lên đó tìm cách quan sát hoạt động
bên trong của bản phái. Cậu ta nhận thấy dường như đệ tử Không Động phái không
còn đông đúc như xưa nữa và thầm nhủ ông trời có lẽ đang giúp mình. Ngồi trên
này cậu ta thoáng trông thấy bóng Vân Dĩnh và Đường Hy đang chơi đùa với nhau
trông rất hạnh phúc, đệ tử phái Côn Luân và đệ tử phái Không Động cũng rất hòa
đồng.
- Chỉ trách Diệp Ngân Bình tham vọng
quá lớn. Mình tuyệt đối không được để bà ta làm hại đệ tử hai phái. Nếu việc lần
này thất bại chắc chắn đệ tử Côn Luân nằm trong tay bà ta sẽ gặp nguy hiểm vậy
mình nên che mặt đi thì tốt hơn.
Màn đêm buông xuống khu rừng âm
u, Mạc Vô Phong trong bộ y phục đen đáp nhẹ nhàng xuống một mái nhà bên dưới
làn sương. Trùng hợp thay nơi đó chính là khuê phòng của Diệp Đường Yên, cậu ta
dừng lại trên đó và cố nhớ xem căn phòng của Lạc Hư ở chỗ nào. Tiếng cười đùa của
nữ nhân bên dưới căn nhà vang lên khiến Mạc Vô Phong không thể tập trung nhưng
cũng nhờ giọng nói ấy mà cậu ta biết được nơi mình đang đứng là đâu.
- Diệp sư tỷ, tỷ đừng giấu muội nữa.
Tỷ làm cách nào mà chiếm được trái tim của chưởng môn Côn Luân vậy, tỷ nói cho
muội nghe sau đó muội sẽ áp dụng lên Vân đại ca.
Nghe Đường Hy nhõng nhẽo bên mình
Diệp Đường Yên bất giác nhắc lại chuyện xảy ra tại Hà gia trang đêm hôm đó khiến
Mạc Vô Phong hiếu kỳ nán lại trên mái nhà nghe ngóng.
- Cách của tỷ rất hiệu quả nhưng
muội không nên làm theo bởi cách đó rất khó đấy.
Diệp Đường Yên càng nói vậy càng
khiến độ tò mò của Đường Hy tăng lên một bậc
- Có khó như sống không cần thở,
ngủ không cần nhắm mắt không.
- Nha đầu này chỉ suy nghĩ lung
tung. Lại đây tỷ nói nhỏ cho mà nghe này.
Tiếng nói của Diệp Đường Yên bỗng
dưng nhỏ đi rất nhiều nên Mạc Vô Phong phải gắng áp sát tai xuống mái nhà mà vẫn
thấy khó nghe, chợt Đường Hy hét lên làm cậu ta giật mình
- Sư tỷ đã…đã ngủ cùng…
Diệp Đường Yên nhanh tay bịt miệng
Đường Hy lại
- Muội lớn tiếng quá nhỡ có người
nghe thấy thì sao, không phải ngủ cùng Phong ca mà là ngủ giả với huynh ấy
thôi.
Mạc Vô Phong nghe được câu nói
này của Diệp Đường Yên mà tâm trí rối loạn, cậu ta không hề giận cô ấy đã lừa
mình mà ngược lại rất hạnh phúc khi biết mình không hề làm chuyện gì có lỗi với
Đường Yên điều ấy cũng có nghĩa cậu ta vẫn được phép yêu thương nữ nhân khác, lấy
nữ nhân khác làm nương tử. Quá bất ngờ trước tin vui này Mạc Vô Phong lỡ gây
ra một tiếng động nhỏ nhưng cũng đủ đánh động Diệp Đường Yên ở phía dưới.
- Ai?
Diệp Đường Yên hét lớn và phi
thân lên mái nhà căn phòng của mình đúng lúc Mạc Vô Phong nhảy qua mái nhà
khác. Từ trước tới nay thính giác của Diệp Đường Yên rất tốt nên cậu ấy có nhảy
kịp qua nơi khác cũng chẳng thể qua mắt được cô ta.
Đường Hy chạy ra khỏi căn phòng,
ngước mặt lên nhìn Diệp sư tỷ
- Có người nghe lén sao?
Diệp Đường Yên ra lệnh cho Đường
Hy
- Lập tức báo cho mẫu thân biết
có một cao thủ vừa đột nhập bản phái. Ta sẽ đuổi theo hắn ngay bây giờ.
Mạc Vô Phong trông thấy các ngọn
đuốc tại đây đều được đốt lên khiến làn sương mù dày đặc bao phủ tan dần liền
nhận ra thân thế đã bị bại lộ. Cậu ta nghĩ cách tốt nhất hiện nay chính là bỏ
chạy, nếu chẳng may khuôn mặt cậu ấy lộ ra các đệ tử Côn Luân sẽ gặp nguy hiểm.
Một nhân ảnh xuất hiện chặn trước
đường đi của Mạc Vô Phong
- Cao nhân nơi nào mà lén la lén
lút đột nhập nơi này vào ban đêm vậy.
Thấy Diệp Đường Yên đứng sừng sững
trước mặt Mạc Vô Phong không biết phải làm sao, rất nhanh chóng các đệ tử Côn
Luân và Không Động đã tủa ra tứ phía bao vây cậu ta. Mạc Vô Phong đành giao
chiêu với bọn họ và cố hết sức hạ thủ lưu tình không để ai bị thương. Người
trong phái Không Động tuồn ra càng lúc càng đông, ngay cả Tam Tài Tử cũng xuất
đầu lộ diện. Mạc Vô Phong biết bản thân đang rơi vào tình trạng nguy khốn nên
cậu ta liều mình chọn phương thức giao chiến trên không, tuy thất thoát nhiều nội
lực nhưng không cần phải đối đầu với các đệ tử bên dưới.
Tam Tài Tử cùng Diệp Đường Yên
xông lên đấu chiêu với Mạc Vô Phong có điều họ không ngờ thân thủ cậu ta quá
linh hoạt. Mạc Vô Phong dùng tay không chặn ba đường kiếm của Tam Tài Tử một
cách dễ dàng và bẻ gãy tất cả. Tam Tài Tử đáp xuống phía dưới thủ thế nhường địch
thủ cho Diệp Đường Yên. Lần đầu tiên Mạc Vô Phong được giao chiêu với Diệp Đường
Yên cậu ta cảm thấy rất hưng phấn, cô ta không hổ là đại sư tỷ của phái Không Động,
quyền pháp mạnh mẽ lại biến ảo khôn lường mặc dù đôi mắt không nhìn thấy gì.
Những nhân sỹ võ lâm của Đại Hiệp
Đường nghe tin có cao thủ đột nhập bọn họ định nhất loạt xông lên ứng chiến
nhưng bị Doanh Doanh cản lại
- Các vị định giúp Diệp Ngân Bình
kẻ đã nhẫn tâm hạ độc tất cả chúng ta hay sao.
Hiểu ý nương tử Lệnh Hồ Xung cũng
lên tiếng
- Ta thấy cao thủ kia nội lực rất
cao thâm, dựa vào sức hắn có thể dễ dàng một chiêu đánh trọng thương tất cả mọi
người đấy. Diệp Ngân Bình đâu ra lệnh cho các vị xông lên việc gì các vị phải
liều mình như thế.
Điền Bá Quang chống hông đi đi lại
lại trước mặt các nhân sỹ võ lâm đấy
- Chúng ta bị giam lỏng tại đây để
phục sự cho Diệp Ngân Bình mà chưa chắc sau khi xong việc bà ta có đưa thuốc giải
cho ta không. Nếu cao thủ kia có thể gây náo loạn phái Không Động mở đường cho
chúng ta chạy thoát tìm thần y không phải rất tốt sao.
Doanh Doanh mỉm cười
- Ta có mối giao tình lớn với sát
nhân danh y Bình Nhất Chỉ, nếu có thể thoát khỏi nơi này gặp hắn ta chắc chắn độc
trong cơ thể các vị sẽ được giải hoàn toàn.
Thấy các nhân sỹ võ lâm bắt đầu
dao động Lệnh Hồ Xung lại vờ dọa nạt
- Còn nữa, các vị quên rồi sao chỉ
một chưởng lực mạnh mẽ của cao thủ kia thôi sẽ khiến độc trong cơ thể phát tán
ngay tức khắc. Lúc đó có hối hận cũng đã muộn.
Một tên trong đám nhân sỹ võ lâm
thắc mắc
- Vậy chúng ta cứ án binh bất động
tại đây sao?
Lệnh Hồ Xung tiến lên phía trước
theo dõi tình hình và nói chắc như đinh đóng cột
- Đúng. Án binh bất động, không
giúp bên nào, chờ thời cơ chạy thoát.
Bọn họ mải mê nói chuyện mà không
để ý Lam Phượng Hoàng trông thấy Lạc Hư đã chạy về phía hắn ta từ lâu. Cô ta
kéo tay hắn khiến hắn thắc mắc
- Ngươi là ai, có chuyện gì vậy.
Lam Phượng Hoàng thì thầm vào tai
Lạc Hư
- Là muội!
Lạc Hư nhận ra giọng cô ta ngay,
hắn chỉ tay vào chiếc mặt nạ quái dị cô ta đeo
- Sao muội lại biến thành thế này.
- Muội cải trang thành một nhân sỹ
võ lâm để được vào gặp huynh đó.
Từ phía Tây phái Không Động lại
thêm hai hắc y nhân xuất hiện, bọn họ cùng phi thân lên giao thủ với Diệp Đường
Yên, cô ta vội xoay mình tránh né quyền công của hai tên lạ mặt
- Hóa ra ngươi có đồng bọn. Nói
mau, các người tới đây có ý đồ gì.
Mạc Vô Phong cũng ngạc nhiên
không kém Diệp Đường Yên, cậu ta cũng muốn hỏi hai hắc y nhân đó là ai tại sao
lại giúp cậu ta. Một hắc y nhân nhanh tay đút vào trong y phục Mạc Vô Phong một
vật lạ, Mạc Vô Phong đưa tay vào và nhận ra thứ đó chính là cây Bạch tiêu cậu
ta tráo đổi với Mộc Từ Thiên. Cuối cùng cậu ta cũng nhận ra hai hắc y nhân đó
chính là tam đệ và nhị đệ, bọn họ ngoài mặt giả vờ giận dỗi nhưng trong lòng vẫn
lo lắng cho Mạc Vô Phong.
Mộc Từ Thiên nói nhỏ
- Để cô ta cho hai bọn đệ xử lý,
huynh mau tìm các đệ tử của mình đánh động họ rời khỏi cái ổ này.
Mạc Vô Phong gật đầu và phi thân
lẫn vào làn sương phía xa trước sự bất lực của Diệp Đường Yên. Sau một hồi giao
chiến với Mạc Vô Phong mà không thể tấn công cậu ấy một lần nào Diệp Đường Yên
bắt đầu đánh giá cao hai hắc y nhân vừa xuất hiện, cô ta xuất chiêu càng lúc
càng mạnh và chuẩn xác làm Mộc Từ Thiên và Huỳnh Cao Thái gặp khó khăn.
- Hai ngươi dùng quyền pháp Không
Động. Không lẽ…
Mộc Từ Thiên lén xuất ám khí khiến
Diệp Đường Yên phải lui lại. Nhân lúc đó hắn cùng Huỳnh Cao Thái bỏ về hướng của
Mạc Vô Phong. Huỳnh Cao Thái có hơi bất ngờ trước cách hành xử này
- Huynh vừa dùng ám khí sao. Đệ
có hơi ngạc nhiên đấy.
- Với loại người như cô ta và Diệp
Ngân Bình sao phải đấu một cách chân chính chứ.
Bọn họ nghĩ Mạc Vô Phong đã đi
được một đoạn khá xa liền tăng tốc đuổi theo cậu ấy nhưng lại trông thấy cậu ta
đứng cùng đám nhân sỹ võ lâm phía dưới. Mộc Từ Thiên tức giận đáp xuống mở miệng
cằn nhằn
- Huynh vẫn còn thời gian giao du
với mấy tên này hả. Mà bọn chúng là ai vậy.
Mạc Vô Phong nói
- Bọn họ bị Diệp Ngân Bình khống
chế bằng thuốc độc, giờ họ muốn giúp chúng ta rời khỏi đây.
Huỳnh Cao Thái to tiếng
- Các ngươi đừng hòng lừa bọn ta
nhé. Diệp Ngân Bình sai các ngươi tới phải không, giết hết bọn chúng đi đại ca,
nhị ca.
Lệnh Hồ Xung liền giải thích
- Ba vị huynh đài hiểu lầm rồi. Bọn
ta là nhân sỹ võ lâm tới đầu quân cho Diệp Ngân Bình, bà ta sợ bọn ta đến cuối
đường sẽ phản lại liền lừa cho bọn ta uống thuốc độc. Hôm nay may mắn gặp các vị
ở đây bọn ta mới nghĩ ra cách rời khỏi nơi này thỉnh cầu danh y ngoài kia bảo
toàn mạng sống.
Những ánh đuốc bắt đầu xuất hiện
cùng tiếng hô hào to lớn. Các đệ tử phái Không Động đã đuổi kịp đến Đại Hiệp Đường,
biết không còn thời gian để dây dưa ở đây nữa Mộc Từ Thiên và Huỳnh Cao Thái
đành tấn công bọn họ mở đường thoát thân.
- Tất cả các ngươi không ai thoát
được khỏi đây đâu.
Giọng nói to lớn vừa vang lên báo
hiệu chưởng môn Không Động phái đã đuổi kịp tới nơi. Mạc Vô Phong đánh liều
phi thân lên cao thu hút sự chú ý của bà ta để những người bên dưới có thể
thoát được. Lệnh Hồ Xung cũng rút kiếm đi về hướng phát ra tiếng gọi khiêu
khích của Diệp Ngân Bình.
- Xung ca, độc trong cơ thể huynh
sẽ phát tác bất kỳ lúc nào. Nếu trúng phải chưởng lực của Diệp Ngân Bình huynh sẽ
mất mạng đấy.
- Muội quên mục đích chúng ta tới
đây rồi sao. Chỉ cần giết chết Diệp Ngân Bình mọi chuyện cũng kết thúc.
Nhìn ánh mắt cương quyết của hắn
Doanh Doanh nhận ra mình không thể cản hắn lại được
- Nếu huynh vẫn nhớ mục đích
chúng ta tới đây thì đừng quên muội đã từng nói hai ta nhất định sống chết bên
nhau, huynh muốn đi thì cùng đi, muốn muội ở lại huynh cũng phải ở lại với muội.
Lệnh Hồ Xung nắm chặt tay Doanh
Doanh
- Được. Sinh tử có nhau. Chúng ta
đi thôi.
Phu phụ Lệnh Hồ theo bóng dáng Mạc
Vô Phong đi ra ngoài bìa rừng thì thấy cậu ta đang một mình đối đầu với Diệp
Ngân Bình. Đấu với Mạc Vô Phong được mười chiêu, Diệp Ngân Bình cũng nhận ra
thứ nội lực kỳ lạ cậu ta mang trong người có thể phản hồi công lực bà ta có điều
bà ta không tin cậu ta là bất khả chiến bại. Diệp Ngân Bình liên tục tung chưởng
lực vào người Mạc Vô Phong, chưởng sau mạnh hơn chưởng trước mà đều bị phản lại,
với thân pháp của mình bà ta dễ dàng tránh né tất cả những chưởng lực bị phản lại
kia.
Mạc Vô Phong bắt đầu cảm thấy cơ
thể đau đớn, cậu ta thầm nhủ
- Nếu nội lực trong người mình
không đủ lớn để hấp thu chưởng lực địch thủ thì bản thân sẽ lãnh chịu mọi
thương tích bảo sao bà ta càng đánh mạnh mình càng thấy đau.
Diệp Ngân Bình thấy địch thủ thở
dốc liền nhân cơ hội dồn khí lực vào bàn tay đẩy mạnh vào người Mạc Vô Phong,
đúng như bà ta nhận định lần này chưởng lực không phản lại nữa. Mạc Vô Phong ngã
nhoài ra sau mà không tài nào gượng dậy nổi. Bà ta muốn kết liễu cậu ấy liền gặp
kiếm của Lệnh Hồ Xung đằng trước và dây roi sắt của Nhậm Doanh Doanh phía sau.
Diệp Ngân Bình phi thân lên cao hơn nữa tránh tầm tấn công của phu phụ Lệnh Hồ.
- Các ngươi là người của Đại Hiệp
Đường. Dám liều mình giao chiến với ta, muốn xuống âm phủ lắm hay sao.
Doanh Doanh tiếp tục quăng chiếc
roi sắt vào Diệp Ngân Bình khiến bà ta chú ý, bỏ mặc Lệnh Hồ Xung bà ta cười
rít lên rồi tấn công Doanh Doanh. Cô ta biết cái chết đang ở trước mặt liền mỉm
cười nhìn Lệnh Hồ Xung lần cuối và buông vũ khí xuống, hai mắt nhắm chặt lại. Lệnh
Hồ Xung bất lực gào lớn
- Dừng tay lại.
Mạc Vô Phong nhảy tới giúp Doanh
Doanh chặn nguồn chưởng lực của bà ta, hai người một già một trẻ đối đầu nhau bằng
nguồn khí lực tuôn chảy mạnh mẽ. Diệp Ngân Bình mỉm cười thích thú
- Ngươi đoán xem ta hay ngươi sẽ
lãnh trọn toàn bộ nguồn lực này.
- Chuyện đó ta không biết, ta chỉ
biết sau lưng bà có một thanh kiếm đang đâm tới kìa.
Diệp Ngân Bình thu tay trái lại
chia đôi nguồn khí lực từ hai tay sang chặn đứng mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung một
cách dễ dàng
- Công lực của ta đã tu luyện được
hơn ba mươi năm nay, lũ hậu bối các ngươi quá ngông cuồng rồi đấy.
Doanh Doanh sợ rằng Lệnh Hồ Xung
không thể đỡ được khí lực của Diệp Ngân Bình sẽ khiến độc tính phát tán khắp cơ
thể nên cô ta liều lĩnh nhảy tới dùng roi sắt quấn chặt thanh kiếm của hắn rồi
giật mạnh, lấy thân mình đỡ trọn nội lực từ tay trái Diệp Ngân Bình. Lệnh Hồ
Xung rối trí vứt thanh kiếm kia đi đỡ lấy cô ta, hắn nói trong cơn đau khổ
- Doanh Doanh, muội đừng chết.
Cô ta ho ra một ngụm máu tươi và ngạc nhiên
khi thấy cơ thể mình không hề có chuyện gì xảy ra giống tên xấu số chết trên đại
điện ngày trước.
- Muội…muội không trúng độc.
Không đúng, muội cũng ăn thức ăn ngày hôm đó mà.
Doanh Doanh bám vào hắn gượng đứng
dậy
- Muội cũng không hiểu tại sao.
- Diệp Ngân Bình, bà lừa người. Bọn
ta không hề bị hạ độc đúng không.
Diệp Ngân Bình đáp mà mắt không hề
rời khỏi địch thủ
- Không ai ăn phải thức ăn mà
không trúng độc cả. Ta nghĩ do cơ thể ngươi đặc biệt nếu không tin lát ta giết
tên cầm kiếm cho ngươi xem.
Mạc Vô Phong không thể ngờ bà ta
vẫn nói chuyện thoải mái như vậy trong khi cậu ấy sắp không chịu nổi nguồn lực
này nữa. Thân thể cậu ta bắt đầu bị lui dần về phía sau, cậu ta bắt đầu tưởng
tượng ra cảnh bản thân phải lãnh trọn nguồn lực này sẽ ra sao thì một mũi kim
phi tới giữa nguồn lực đó. Cả cậu ta và Diệp Ngân Bình đều hất văng ra do ngoại
lực khác xâm nhập.
Diệp Ngân Bình còn chưa hoàn hồn
thì lại thêm ba mũi kim khác bay về phía bà ta. Bà ta phất vạt áo của mình thu
lấy ba mũi kim ấy và lại cười rít lên
- Thêm một kẻ nữa muốn bỏ mạng
sao.
Mạc Vô Phong thoáng trông thấy bóng
dáng một nữ nhân quen thuộc lướt trên cao, nàng nhẹ nhàng đáp xuống dưới đất,
ngay bên cạnh cậu ấy.
- Ngươi còn nói sau này sẽ đi tìm
ta. Bị bà ta đánh cho gần chết tới nơi rồi kìa.
Nghe giọng nói của Nhược Thủy
Liên, cậu ta ngồi dậy ôm chặt lấy thân thể mỏng manh của nàng. Mạc Vô Phong đã
muốn ôm lấy nàng ngay sau khi biết được bản thân không làm chuyện có lỗi với Đường
Yên. Cái ôm này là đường đường chính chính, chứa đựng toàn bộ tình cảm cậu ta
giấu kín bấy lâu nay.
- Ngươi lại sao vậy?
Diệp Ngân Bình bắt đầu thấy gai mắt
khi trông thấy hai người họ ân ân ái ái trước mặt mình, bà ta lớn tiếng
- Đợi ta hóa kiếp cho các ngươi
xuống suối vàng rồi tình tứ cũng chưa muộn.
Nhược Thủy Liên thoát ra khỏi
vòng tay ấm áp kia sẵn sàng đối đầu với Diệp Ngân Bình
- Trên đường tới đây ta đã giúp
huynh đệ của ngươi phá vòng vây trở về Tửu Khí Ấp. Xem ra thương tích của ngươi
không hề nhẹ hãy về theo họ đi để lão bà này cho ta đối phó.
Mạc Vô Phong chưa kịp nói câu
nào Nhược Thủy Liên đã phi thân về phía Diệp Ngân Bình. Cậu ta nhanh chóng chạy
tới bên phu phụ Lệnh Hồ xem họ có ổn không
- Các người qua khỏi khu rừng đi
thẳng hướng Bắc sẽ tới một thôn nhỏ tên Tửu Khí Ấp. Ta không thể bỏ mặc cô ấy
được, các người đi một mình đi.
Doanh Doanh tháo chiếc mặt nạ da
người, ngồi bệt xuống đất lo lắng nhìn Lệnh Hồ Xung bởi cô ta không đoán được
trong lòng hắn hiện đang nghĩ gì khi gặp lại Đông Phương Bất Bại trong tình thế
này.
- Sao các người còn không đi. Hay…các
người bị thương nặng lắm hả, để ta xem giúp.
- Bọn ta tự lo được, huynh mau đi
giúp…
- …bằng hữu của huynh đi.
Lệnh Hồ Xung cũng tháo bỏ chiếc mặt
nạ ra và đáp lại Mạc Vô Phong thật nhanh gọn. Thời gian Đông Phương Bất Bại xuất
hiện quá ngắn để hắn có thể tin vào mắt mình, hắn nhận ra lời đồn trên giang hồ
hoàn toàn chính xác, người mà hắn tưởng đã chết nay đã quay lại.
- Vậy ta đi trước. Các người nhớ
đường rồi chứ.
Doanh Doanh gọi Mạc Vô Phong lại
- Người đó…huynh và người đó có
quan hệ gì vậy. Ban nãy trông hai người như vậy chắc hẳn…
Dưới ánh sáng lờ mờ giữa tiết trời
lạnh giá, Mạc Vô Phong cúi xuống nhìn kỹ gương mặt hai người này mà quên mất
câu hỏi của Doanh Doanh. Cậu ta cởi bỏ chiếc khăn che mặt ra để họ trông thấy
- Quán rượu ngoại thành. Hai người
nhớ ta không.
Doanh Doanh nhanh chóng nhận ra người
quen khi xưa, cô ta nhắc lại tên cậu ấy thật chậm rãi như sợ mình nói nhầm
- Huynh là…Mạc Vô Phong…người
Tây Vực.
Lệnh Hồ Xung cũng nhớ lại cây Bạch
tiêu kỳ lạ đó và nhận ra cậu ta
- Huynh nói được tiếng Hán rồi
sao?
Mạc Vô Phong đeo lại chiếc khăn
che mặt lên
- Ta tới trung thổ được nửa năm rồi.
Có gì mà không nói được, giờ ta phải đuổi theo lão bà kia hai người mau rời khỏi
đây đi.
Lệnh Hồ Xung thật tâm không muốn
đi khỏi chút nào, hắn biết điều mình đang nghĩ không hợp tình hợp lý nhưng hắn
thật sự rất muốn trông thấy khuôn mặt đó một lần nữa, một lần cuối cùng. Hắn định
kéo theo Doanh Doanh đi về phía Mạc Vô Phong thì hai nhân ảnh xuất hiện, phu
phụ Lệnh Hồ nhanh chóng núp vào một chỗ.
- Muội nói thật chứ, trong phái xảy
ra chuyện lớn như vậy sao.
Nam nhân có gương mặt ngơ ngác
kia là Vân Dĩnh. Tối hôm nay Đường Hy hẹn gặp hắn ở bìa rừng để bày tỏ tình cảm
của mình có điều chuyện xấu lại xảy ra. Giờ cô ta phải chạy ra đây để gọi hắn
quay trở về gấp
- Không biết tên trời đánh nào to
gan đột nhập bản phái làm hỏng cả chuyện của chúng ta.
Vân Dĩnh đã nghe cô ấy cằn nhằn
câu này từ khi kể lại mọi chuyện tới tận bây giờ. Hắn đang bị cô ta kéo trở về
bản phái và giữa đường đi sực nhớ ra một chuyện
- Hỏng rồi, quà ta muốn tặng cho
muội ta lỡ để quên trong rừng.
- Không được, chúng ta phải về
phái ngay lỡ gặp đồng bọn của tên đột nhập thì sao.
Vân Dĩnh giơ cây kiếm lên cười một
cách tự tin
- Ta sẽ đánh bại bọn chúng.
Xuyên qua làn sương mù, Vân Dĩnh
và Đường Hy bắt gặp ngay Diệp Ngân Bình đang giao đấu cùng hắc y nhân đột nhập
bản phái. Vân Dĩnh rút kiếm ra cùng Diệp chưởng môn giao thủ với hai người lạ mặt
mặc cho Đường Hy sợ hãi thúc giục hắn trở về.
- Diệp chưởng môn, ta tới giúp
bà.
Diệp Ngân Bình lúc trước còn có
thể vừa đấu khí lực với Mạc Vô Phong vừa thản nhiên nói chuyện vậy mà hiện giờ
bà ta không dám làm xao nhãng trận đấu một giây phút nào. Bà ta biết Nhược
Thủy Liên không phải một đối thủ tầm thường và đoán rằng công lực nàng mang
trong người ít nhất cũng trên mười năm tu luyện hơn nữa thủ pháp lấy ngân châm
kim tuyến làm vũ khí kia nguy hiểm gấp vạn lần ám khí giang hồ.
- Mũi kim nhỏ mà uy lực lớn.
Ngươi là ai?
Nhược Thủy Liên không để tâm tới
lời nói của lão bà trước mắt, nàng đã tự nhủ sẽ không giết người bởi vậy tâm
trí nàng đang suy nghĩ làm sao có thể cắt đuôi bà ta và rời khỏi đây. Nhược
Thủy Liên đáp xuống đất đầy uy lực, lá cây và đất cát dưới chân nàng tung thẳng
lên cao, ba mũi kim nhỏ xuyên qua lớp hỗn độn đó luồn thẳng lên địch thủ trước
mắt. Diệp Ngân Bình bị lớp đất che khuất nên không phản ứng kịp thời, bà ta chỉ
kịp tránh được hai mũi kim và bị mũi kim cuối cùng đâm vào cánh tay.
- Kim của ta có độc đấy.
Diệp Ngân Bình vội vã điểm huyệt
cánh tay bị mũi kim đâm vào, bà ta thầm nhủ
- Dù sao bọn chúng cũng chỉ muốn
chạy trốn. Coi như ta tha cho chúng một lần, phải trở về bản phái xem tình hình
ra sao.
Nhược Thủy Liên đưa mắt nhìn Mạc
Vô Phong ra hiệu cho cả hai đi khỏi đây trước khi Diệp Ngân Bình cho người tới.
Thanh kiếm của Vân Dĩnh bất ngờ đưa lên cản bước đi của Nhược Thủy Liên, nàng
vung tay đánh hắn một chưởng vốn muốn hắn ngất đi đừng làm vật cản đường có điều
hắn gục ngay xuống đất, hai tay ôm chặt cổ họng, huyết từ trong miệng cứ thế
trào ra ngoài.
- Vân đại ca.
Đường Hy khóc thét lên khi Vân
Dĩnh ngã ngửa xuống, chết trong trạng thái mắt không nhắm nổi, chết một cách tức
tưởi không rõ lý do. Cả Mạc Vô Phong và Nhược Thủy Liên cũng đứng khựng lại
nhìn chằm chằm vào cái xác của Vân Dĩnh. Mạc Vô Phong bỏ chiếc khăn che mặt xuống
bước tới gần đại đệ tử của mình hơn một chút. Một vệt máu bắn thẳng lên khuôn mặt
trắng bệch của cậu ấy sau đó Đường Hy cũng gục xuống luôn.
Mạc Vô Phong quỳ xuống ngay cạnh
cái xác Vân Dĩnh, hai mắt cậu ta nhìn thẳng vào đôi mắt mở to của hắn mà nói
- Cô ấy nguyện chết vì đệ. Ở nơi
đó đệ sẽ không chỉ có một mình.
- Chưởng môn sư huynh xin tạ lỗi
với đệ.
Mỗi một câu tạ lỗi Mạc Vô Phong lại
dập đầu một lần. Tâm can cậu ta day dứt không ngừng, chứng kiến cảnh này Nhược
Thủy Liên không biết nên nói câu gì cho cậu ấy nghe cũng không dám bước tới an
ủi cậu ấy. Một cảm giác giống như sắp đánh mất điều gì đó rất quan trọng trào
dâng trong lòng nàng, nàng sợ câu chuyện dưới chân núi Thiếu Lâm lại xuất hiện
lần nữa, nàng sợ bản thân lại bị người ta xua đuổi, ghẻ lạnh. Nàng sợ tất cả những
chuyện sắp xảy ra.
- Mạc Vô Phong.
Tim nàng đập rất nhanh vì sau tiếng
gọi của nàng cậu ta đã ngừng dập đầu. Một giọng nói lạnh lẽo vang lên như muốn
bóp chặt trái tim cô độc của Nhược Thủy Liên
- Đừng gọi tên của ta.
Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh
giờ cũng chạy tới nơi. Không thấy Diệp Ngân Bình nhưng lại trông thấy Mạc Vô
Phong và Đông Phương Bất Bại cùng hai xác chết kia Doanh Doanh liền ngăn Lệnh Hồ
Xung bước tới
- Chúng ta ở đây nghe xem đang có
chuyện gì xảy ra đã.
Đứng núp sau một thân cây lớn, Lệnh
Hồ Xung có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của Đông Phương Bất Bại, hắn có
cảm giác mình đã từng trông thấy khuôn mặt ấy của nàng tại đâu đó. Hắn bắt đầu
hồi tưởng, khung cảnh bìa rừng đầy sương mù dần chuyển thành khu rừng xanh dưới
chân núi Thiếu Lâm. Ngày hôm đó nàng cũng đứng nhìn hắn với khuôn mặt thất vọng
như vậy, có lẽ điều duy nhất nàng muốn lúc đó và cả lúc này nữa chỉ là có ai đó
cho nàng tựa vào một lúc. Lệnh Hồ Xung nắm chặt cây kiếm hắn đang cầm trên tay,
những tháng ngày hạnh phúc cùng Doanh Doanh đã làm mờ đi ký ức giữa hắn và
nàng, những giây phút say nát người với hũ rượu thân quen hắn lại tìm về quá khứ
giữa mình và tiểu sư muội. Hắn đã gần như quên tất cả mọi chuyện về nữ nhân đã
từng có một thời gian giết người không chớp mắt đang đứng lặng người phía xa.
Nhược Thủy Liên là người hiểu
rõ hơn ai hết sau câu nói vô tình của Mạc Vô Phong sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp
theo. Nàng có thể mặc kệ cậu ấy quay người bỏ đi ngay lúc này và sẽ không phải
nghe thêm một câu nói nào từ cậu ta nữa nhưng nàng cứ đứng lại đó. Nữ nhân
ngang bướng này vẫn mang trong mình một tia hy vọng nhỏ nhoi Mạc Vô Phong sẽ
hành xử khác với Lệnh Hồ Xung nên nàng cứ đứng đó.
- Ta nghĩ trong lúc bất cẩn đã chạm
mũi kim có độc vào người hắn. Ta không có ý định giết một ai cả, ngươi phải tin
ta.
Mạc Vô Phong nhìn Nhược Thủy Liên với bộ dạng nửa khóc nửa
cười
- Bất cẩn à? Sao trước khi giết
người cô không nghĩ việc này sẽ xảy ra mà đợi cho tới khi nó xảy ra rồi cô mới
nói mình chỉ bất cẩn.
- Vậy giờ ngươi định làm gì ta.
Có phải ngươi rất muốn một mạng đền một mạng, giết chết ta ngay bây giờ không.
Mạc Vô Phong đứng dậy tuy có
chút khó khăn
- Cô nói ta mới nhớ ra đấy. Tại
sao ta không giết cô luôn bây giờ chứ…
- …Đông Phương Bất Bại…bản tính của
ngươi khi sinh ra đã là như vậy. Ta thật nực cười khi lỡ tin rằng ngươi có thể
thay đổi, chả trách người trong trung thổ hận ngươi đến thế, nghe tới tên ngươi
họ chỉ muốn tìm và giết ngươi ngay. Dù có thay tên đổi họ, thay thân đổi phận
ngươi cũng vẫn là Đông Phương Bất Bại mà thôi.
Cuối cùng tia hy vọng nhỏ nhoi
trong lòng nàng cũng vụt tắt. Nàng cười một tiếng dài để trút bỏ nỗi sầu trong
tâm và lưu lại nỗi đau vào trái tim mình.
- Lần thứ nhất ta tìm tới cái chết,
ông trời không cho ta chết bởi ta chưa trả nợ tình cho hắn. Lần thứ hai ta tìm
tới cái chết ông ta cũng ngăn cản ta bởi tội nghiệt ta quá nặng nề. Mỗi ngày
trôi qua ta gặp người là cứu, một con thú nhỏ cũng không dám giết, ta ăn thảo
dược để sống qua ngày, ta tìm một cái tên khác để tồn tại, để ai nghe thấy cũng
không bỏ chạy chứ không phải để trốn tránh. Thiên hạ hận Đông Phương Bất Bại,
chính bản thân ta cũng hận Đông Phương Bất Bại, hắn không những giết người
trong thiên hạ mà hắn cũng đã giết chính bản thân ta rồi. Ta có một thân phận mới
cũng đồng nghĩa với việc ta phải quên đi tiểu muội, quên đi những người ta đã từng
quen, quên đi ta đã từng cười ra sao, khóc ra sao trước gương. Đối với các
ngươi mỗi ngày mới đều là niềm vui còn đối với ta mỗi sáng thức dậy ta đều muốn
chết đi cho xong.
- Cho đến một ngày ta gặp một tên
tiểu tử Tây Vực, hắn truyền cho ta hy vọng sống, hy vọng vào cuộc đời, hắn bằng
lòng trở thành bằng hữu của ta khi biết rõ ta thực ra là ai. Ta luôn lo sợ trái
tim trong cơ thể ta sẽ có một ngày loạn nhịp vì hắn bởi vậy ta luôn giữ khoảng
cách với hắn. Khi mối tình đầu tan vỡ ta không bao giờ nghĩ mình có thể yêu
thêm một ai cả, nếu có trách chỉ trách ông trời luôn làm trái lòng người. Phải…
- …trái tim ta đã loạn nhịp vì hắn
rồi. Chỉ mới sáng nay thôi ta còn tự nhủ phải thành thật với lòng mình nhưng ta
vừa rung động hắn lại chán ghét ta. Ngươi nói đúng, ta là Đông Phương Bất Bại,
là đại ma đầu giết người không chớp mắt. Ngươi không cần phải giết ta đâu, máu
của ta sẽ làm vấy bẩn bàn tay ngươi đấy nhưng ngươi yên tâm chính ta sẽ tự chấm
dứt cuộc sống của mình.
Một giọt máu nhỏ lại chảy ra từ
khóe miệng nàng, chắc trong lòng nàng hiện giờ rất đau, nhưng đau tới mấy nàng
cũng phải một mình chịu đựng bởi Mạc Vô Phong thay vì đáp lại một lời cậu ta lại
quay lưng bỏ đi. Nàng nhìn nam nhân ấy một lần cuối và lùi dần về phía làn
sương dày đặc.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét