Số lượt đọc truyện


THÔNG BÁO


Đã cập nhật Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II - Chương cuối

Rất cảm ơn sự ủng hộ của các độc giả trong thời gian qua

Chương 24: Kế hoạch liên minh đã thất bại?

Bình luận
Nghe xong lời dạy của Nhược cô nương, Mạc Vô Phong liền bước ra giữa hang thực hiện thử. Cậu ta hít một hơi thật sâu tích tụ nội lực tại bàn chân nhún mạnh hết mức mình có thể. Cú nhảy ấy khiến Mạc Vô Phong lên cao gần một trượng, cậu ta vốn định thực hiện tiếp bước nhảy mà nàng gọi là lăng không đạp hư kia nhưng không hiểu sao lại loạng choạng rơi thẳng xuống đất.

Nhược Thủy Liên nói

“Bước nhảy đầu tiên không cần cố cao quá chỉ khiến nội lực bị phân tán nhanh thôi. Khi thực hiện lăng không đạp hư nội lực tại bàn chân của ngươi không còn nên rơi xuống là phải. Làm lại đi”

Mạc Vô Phong bò dậy hít thở sâu tiếp tục nhảy lên không trung lần này cậu ấy nghe theo nàng giữ lại một phần nội lực tại bàn chân khi chuẩn bị kết thúc bước nhảy thứ nhất. Thấy đã tới lúc cậu ấy đạp mạnh vào hư vô nhưng cơ thể chỉ được đẩy lên một chút rồi lại rơi xuống đất ngay.

Nhược Thủy Liên thở dài

“Ngươi đang ở trên không lại nhún mạnh như thế chỉ phản tác dụng thôi. Cố gắng điều khí nhịp nhàng thả lỏng thân thể mới nhảy cao được. Làm lại cho ta xem”

Lần này Mạc Vô Phong nhắm mắt lại tập trung tinh thần nới lỏng các bộ phận tưởng tượng thân thể mình nhẹ như bông tuyết. Cậu ta hạ thấp hai chân rồi bật thẳng lên cao, thân thể cậu ấy lao đi vun vút như một mũi tên. Lên được hơn một trượng Mạc Vô Phong liền đạp nhẹ một lần nữa vào khoảng không bên dưới đủ để cậu ta nhảy lên gần tới miệng hang.

Mạc Vô Phong còn chưa kịp mừng rỡ khi thực hiện được thế Thượng Thiên khí công thì nội lực tích lũy lại cạn kiệt, tay cậu ta loạng choạng cố bám lấy miệng hang nhưng chỉ túm được nắm cỏ mọc ngay trên đó rồi rơi thẳng xuống mặt đất.

Nhược Thủy Liên nói

“Ta chẳng biết nội lực dư thừa trong cơ thể ngươi làm được tích sự gì. Nếu ngươi có thể huy động thêm một lượng nội lực lớn vào bàn chân ngươi hoàn toàn có thể nhảy lên trên đó một cách dễ dàng”

Mạc Vô Phong chỉnh đốn lại y phục sau nhiều lần rơi từ trên không xuống đất rồi tới ngồi đối diện nàng với khuôn mặt vô cùng ủ rũ

“Có chuyện này tôi chưa từng kể với ai cả bởi tôi sợ họ không tin nhưng Nhược cô nương là một người võ công cao cường, hiểu sâu biết rộng tôi nghĩ có thể cô sẽ giúp được tôi”

Nhược Thủy Liên nhìn cậu ấy

“Có chuyện gì cần ta giúp ngươi cứ nói ra khỏi phải tâng bốc ta lên như vậy”

Mạc Vô Phong nói

“Thật ra trong cơ thể tôi…hình như tồn tại một thứ nội công nào đó…tôi không biết phải giải thích như thế nào nữa. Nói đơn giản tôi không tài nào vận được thứ nội công ấy theo ý muốn, nó cứ xuất hiện một cách bất ngờ đả thương sư phụ tôi và đả thương cả cô nương. Có thể thứ nội công này xuất hiện sau khi tôi đọc qua bốn câu khẩu quyết lạ…cô nương đã từng nghe qua điều ấy chưa”

Nhược Thủy Liên trầm ngâm một lát rồi nói

“Đọc cho ta nghe bốn câu khẩu quyết”

Mạc Vô Phong lấy một cành gỗ trong đống lửa ra viết lên mặt đất bốn câu khẩu quyết cho nàng xem

‘Thái cực tụ khí – Nhân uân tử khí – Bàn long chân quyết – Kim cương chi khu’

Nhược Thủy Liên nhẩm từng chữ một của các câu khẩu quyết trong đầu

“Thiên địa hòa hợp. Đao thương bất nhập. Thủy hỏa bất xâm. Độc khí không sinh. Vật hóa bất chi. Thần công xuất thế”

Mạc Vô Phong không hiểu Nhược Thủy Liên đang nói tới cái gì cậu ta liền hỏi

“Thế nào, Nhược cô nương hiểu được bốn câu khẩu quyết này chứ”

Nhược Thủy Liên mỉm cười

“Trong bốn câu này có tới hai câu nhắc tới thiên địa giao thoa ý chỉ âm dương hòa hợp. Ngươi có nhớ khi nội công kỳ lạ đó trong cơ thể ngươi bộc phát có điều gì đặc biệt xảy ra không”

Mạc Vô Phong hướng ánh mắt ra phía hồ nước suy ngẫm, nhìn những giọt nước trên mặt hồ gợn sóng nhỏ lăn tăn bởi gió lạnh từ miệng hang thổi xuống cậu ta nhớ lại

“Lần đầu nội công bộc phát khi trời đổ tuyết lần thứ hai nội công bộc phát khi toàn thân ta bị nhiễm nước còn lần ở Khách Đường hình như chẳng có điều gì đặc biệt”

Nhược Thủy Liên nói

“Vậy thì đúng rồi thủy và băng đều mang âm tính. Trong khẩu quyết lại nhắc tới thái dương nếu ngươi luyện theo khẩu quyết nội công của ngươi sẽ mang tính dương, luyện không cẩn thận hỏa khí thiêu thân vì thế cần âm khí của băng hoặc thủy điều hòa lại. Đấy cũng là lí do ngươi suýt tẩu hỏa nhập ma tại Khách Đường”

Mạc Vô Phong nói

“Nguyên lí vận công là điều hòa âm dương trong cơ thể vậy làm sao tôi điều khiển được thứ nội lực ấy. Kiếm pháp của tôi xuất ra đều do nội công căn bản chuyển hóa thành chứ không có chút dương khí nào của nội công đó cả”

Nhược Thủy Liên chỉ tay ra hồ nước

“Ta nghĩ cũng như vậy thôi, tay phải ngươi vận công theo khẩu quyết tay trái ngươi vận hàn lực trong cơ thể thử xem”

Mạc Vô Phong gật nhẹ tiến ra hồ nước tâm hướng ánh trăng trên cao nhắm mắt vận công theo sự chỉ dẫn của Nhược Thủy Liên. Ban đầu cậu ta cảm thấy rất khó chịu, một tay vận dương khí một tay vận hàn lực khiến cơ thể lúc nóng lúc lạnh chỉ muốn nổ tung ra.

Nhược Thủy Liên đi lại trong hang động theo dõi nhất cử nhất động của Mạc Vô Phong

“Chú ý trong âm luyện dương, trong dương luyện âm, âm âm dương dương, chí âm chí dương”

Trong cơ thể Mạc Vô Phong lúc này hình thành hai luồng hỏa long cùng thủy long, chúng quyện lấy nhau hội tụ tại đan điền rồi tỏa ra toàn bộ kinh mạch của cậu ấy, từ Bách Hội tới Lao Cung xuống Dũng Tuyền. Mạc Vô Phong mở rộng hai mắt nhổm dậy hô lớn khiến cả hồ nước như chấn động phát ra tiếng nổ vang trời, nước dưới hồ bắn lên tung tóe. Chỉ trong một thời gian ngắn nội lực Cửu Dương thần công tích tụ trong cơ thể cậu ta bấy lâu như được giải phong ấn tủa ra bên ngoài như thủy long thèm nước, hỏa long thèm nắng.

Chưa bao giờ Mạc Vô Phong cảm thấy thân thể khỏe mạnh hơn lúc này, cậu ấy sờ lên thân mình rồi nhận ra những vết bầm tím bị Hà Kỳ Côn đánh đã biến mất không còn một vết nào. Quá đắc chí cậu ấy nhảy tới ôm chầm nàng vào lòng, miệng kêu lên

“Hay quá từ giờ tôi không sợ mình vô ý làm hại tới ai nữa rồi”

Bị Mạc Vô Phong ôm chặt lấy nàng còn chưa kịp phản ứng gì cậu ta đã buông nàng ra đoạn nhún nhẹ chân nhảy một bước vọt qua miệng hang một cách dễ dàng. Trông thấy bầu trời lồng lộng cậu ấy mỉm cười quay xuống thúc giục nàng

“Mau lên đi Nhược cô nương, hóa ra nơi này là phía sau sơn trang, bốn bề vắng vẻ không có bóng người nào hết”

Nàng vẫn sững sờ đứng trong hang động trong đầu không khỏi suy nghĩ về hành động của Mạc Vô Phong ban nãy

“Hắn dám…làm như vậy với mình sao”

Mạc Vô Phong nhảy từ trên miệng hang xuống, ái ngại nói với nàng

“Xin lỗi cô nương tôi quên mất cô đang bị nội thương lại bảo cô tự mình lên trên đó. Để tôi giúp cô lên”. Cậu ấy định động vào Nhược Thủy Liên thì nàng rụt tay lại

“Ngươi quên rồi sao. Ta nói ngươi đừng có động vào ta”

Mạc Vô Phong nói

“Không động vào cô nương vậy tôi đưa cô lên kiểu gì. Hơn nữa tôi nhớ cô có nói rằng khi nào chưa điều khiển được nội công trong cơ thể thì không được động vào cô, giờ tôi làm được rồi”

Nhược Thủy Liên trừng mắt

“Để ta dạy cho tên Tây Vực như ngươi hiểu nhé, người trung thổ có câu nam nữ thụ thụ bất tương thân. Ngươi năm lần bảy lượt động vào ta còn ra thể thống gì nữa”

Mạc Vô Phong giật mình

“Có điều đó thật sao. Nhược cô nương phải cho tôi biết sớm chứ, nhưng cô đã cứu mạng tôi lại bị nội thương vì tôi sao tôi có thể lên đó bỏ lại cô ở đây được”

Nhược Thủy Liên nói

“Giờ vẫn còn sớm ngươi lên miệng hang bện dây thừng xong ném xuống đây ta tự bám vào đó mà lên được. Ngươi bện xong trời cũng sáng là vừa, một công đôi việc. Giờ ta phải tĩnh tâm điều khí đừng làm phiền ta nữa”

Mạc Vô Phong bất lực nhìn nàng bước tới đống lửa nghỉ ngơi mà không làm gì được nên cậu ta đành nhảy lên miệng hang bện dây thừng chờ trời sáng.

Đúng như Nhược Thủy Liên ước tính khi Mạc Vô Phong bện xong dây thừng thì mặt trời đã dần ló dạng, cậu ta vứt sợi dây dài gồm nhiều đoạn rễ cây buộc chặt với nhau xuống rồi gọi nàng. Thấy sợi dây bên cạnh, Nhược Thủy Liên bám vào đó mà lấy đà phi thân lên cao.
Mạc Vô Phong ngồi bệt xuống đất vươn vai mệt mỏi. Cậu ta nói

“Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy cô nương thông minh thật đấy. Không biết Nhược cô nương thuộc môn phái nào của trung nguyên vậy”

Nhược Thủy Liên nói

“Ta chẳng thuộc môn phái nào cả”

Mạc Vô Phong bất giác nói

“Thế thì tốt rồi hay cô gia nhập phái của…”

Nhược Thủy Liên nhìn chằm chằm vào cậu ta

“Phái của…ngươi hả?”

Mạc Vô Phong biết mình lỡ lời liền giả bộ nói qua chuyện khác           

“Tôi đã hứa với cô sẽ đưa cô an toàn rời khỏi Vạn Thú sơn trang giờ tôi đã thực hiện được rồi tôi phải quay lại sơn trang xem họ có làm sao không”

Nhược Thủy Liên nói

“Vậy cũng được, ngươi lo chuyện của ngươi ta cũng cần làm chuyện của ta”

Mạc Vô Phong nói

“Sau này gặp lại Nhược cô nương tôi sẽ…”

Nhược Thủy Liên ngắt lời cậu ấy rồi quay người bước đi

“Ta với ngươi không phải kẻ hữu duyên chắc chắn sau này sẽ không còn gặp nữa. Ngươi quay lại đó có gặp Lão Tứ nói với hắn ta đã quay về nơi ta ở hắn sẽ tự hiểu”

Mạc Vô Phong thầm nghĩ

“Cũng đúng hôm nay từ biệt có thể sau này sẽ không gặp lại nữa. Sau khi tìm được Lạc Hư mình cũng sẽ quay về Tây Vực dù trung nguyên có đẹp tới cỡ nào vui tới cỡ nào cũng không phải nhà của mình”

Cậu ta lớn tiếng đủ để nàng nghe rõ

“Nhược cô nương, bảo trọng”

Nàng chỉ quay lại nhìn rồi tiếp tục bước đi cả cậu ta cũng vậy, mỗi người bước về một phía làm việc mình cần làm. Hữu duyên tương ngộ ta cùng nâng chén rượu, vô duyên từ biệt việc gì phải tiếc nuối.

Mạc Vô Phong thể lực dồi dào lướt đi nhanh như gió chẳng mấy chốc đã tới trước cửa Vạn Thú sơn trang. Nghe tiếng binh khí từ xa cậu ấy biết chắc đã có chuyện chẳng lành liền bước vào sơn trang ngay lập tức.

Trước đài tỷ võ của Vạn Thú sơn trang đang vô cùng hỗn loạn bởi trận hỗn chiến của hàng trăm đệ tử sơn trang với đệ tử của hai phái Côn Luân, Không Động, Hà gia trang. Trên đài tỷ võ lại thêm trận giao tranh ác liệt giữa Tứ đại trang chủ và Diệp Đường Yên, Vân Dĩnh cùng hai tên họ Hà.

Thoạt tiên Mạc Vô Phong còn tưởng mình vừa đói vừa mệt nên sinh hoa mắt chóng mặt trông gà hóa cuốc nhưng y phục của các đệ tử Côn Luân làm sao cậu ấy nhận nhầm được hơn thế nữa trên đài tỷ võ kia chắc chắn là Vân Dĩnh đại đệ tử phái Côn Luân bằng xương bằng thịt. Điều duy nhất Mạc Vô Phong không tài nào lí giải nổi chính là tại sao đệ tử Côn Luân lại ở đây giao chiến với Tứ đại trang chủ.

Đứng trước tình thế hỗn loạn này cậu ta chợt nhớ tới cách Nhược cô nương và Tứ đại trang chủ nói chuyện trước hàng trăm người bằng một giọng nói rất lớn, trong giọng nói ấy cậu ta cảm nhận rất rõ nguồn nội lực của họ được tuôn ra. Mạc Vô Phong thầm nghĩ

“Nếu có thể truyền nội lực vào lời nói thì có thể lớn giọng được như họ sao”

Mạc Vô Phong hít một hơi lớn lấy hết sức bình sinh gào to hết mức có thể nhưng cậu ta quên rằng Cửu Dương thần công trong cơ thể vừa được khai thông nên nguồn nội lực trong giọng nói của Mạc Vô Phong vô tình khiến hàng trăm người đau đầu nhức óc, tất cả đều đưa tay lên bịt tai mình lại miệng không ngừng kêu la đau đớn.

Ngay cả những cao thủ trên võ đài cũng inh tai nhức óc liền hạ thủ quay mặt về hướng kẻ vừa gào lên kia.

“Mạc Vô Phong”. Tứ đại trang chủ cùng hô lên.

“Mạc công tử, là huynh sao”. Diệp Đường Yên tuy không trông thấy gì nhưng khi nghe Tứ đại trang chủ nhắc tới ba từ ‘Mạc Vô Phong’ cô ta cũng không giữ được bình tĩnh.

“Chính là tên tiểu tử đó”. Hai tên họ Hà nói.

Vân Dĩnh trông thấy chưởng môn sư huynh liền thu kiếm vào bao tiến lên phía trước cúi đầu hô lớn

“Vân Dĩnh bái kiến chưởng môn sư huynh”

Sau lời nói của Vân Dĩnh toàn bộ đệ tử Côn Luân phái nhất loạt thu vũ khí cúi đầu

“Bái kiến chưởng môn sư huynh”

Diệp Đường Yên đắc chí cười thành tiếng

“Giờ Tứ đại trang chủ còn gì để nói nữa không, các ngươi còn không mau nhận tội bắt giữ chưởng môn Côn Luân phái. Ta xem từ ngày hôm nay giang hồ sẽ nhìn các ngươi bằng con mắt gì”

Lão Tam lớn tiếng

“Đúng là lời nói của kẻ mù lòa, ngươi có thấy hắn ta đi từ ngoài vào không mà kêu chúng ta bắt giữ hắn hả”

Hà Kỳ Côn tức giận

“Ngươi đường đường là Tam trang chủ của Vạn Thú sơn trang lại nói năng như vậy với một tiểu cô nương đúng là to đầu mà không biết suy nghĩ”

Diệp Đường Yên nổi cáu

“Đủ rồi, mù lòa thì mù lòa ta không phủ nhận. Nhị vị thúc thúc mau đưa ta tới chỗ Mạc công tử”

Hà Kỳ Côn có phần e ngại

“Chuyện này…ta…”

Lão Nhị nói

“Đêm hôm qua ngươi đánh cậu ta bầm dập tới mức nào ngươi quên nhanh vậy sao. Chuyện quan trọng như vậy mà tiểu cô nương đây lại không được biết”

Diệp Đường Yên nhăn mặt

“Tại sao thúc dám động vào huynh ấy. Thúc muốn bị mẫu thân ta trừng phạt đúng không”

Hà Kỳ Côn ngụy biện

“Ta bất đắc dĩ mới phải làm vậy để kéo dài thời gian giúp các huynh đệ mở cổng”

Lão Đại chống hông mặt ngước lên nhìn Mạc Vô Phong đang phi thân tới

“Giờ hãy để cậu ta giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này đi”
Mạc Vô Phong vừa đáp xuống đài tỷ võ thì Vân Dĩnh lập tức chạy tới, họ nói chuyện với nhau bằng giọng Tây Vực

“Đệ cứ nghĩ sẽ không tìm được chưởng môn sư huynh giờ huynh xuất hiện thì tốt rồi…tốt quá rồi”

“Khoan vui mừng đã tại sao đệ lại có mặt ở đây còn kéo theo các đệ tử tới gây chiến làm náo loạn sơn trang người ta”

“Cô nương của phái Không Động đó nói rằng huynh bị bốn người kia bắt giữ. Chính phái họ gửi thư tới núi Côn Luân báo tin cho đệ. Tam Tài sư huynh thì không có mặt tại phái bản thân đệ thật sự không biết nên làm gì vì lo cho sự an toàn của chưởng môn sư huynh nên đệ đành liều mình tới trung thổ”

“Ý đệ là Diệp cô nương”

Bản thân Diệp Đường Yên cũng thông thạo tiếng Tây Vực nghe họ nhắc tới mình cô ta liền mở lời

“Xin lỗi đã nghe lén chuyện của hai người nhưng chúng ta còn nhiều điều để nói đấy Mạc…chưởng môn”

Mạc Vô Phong lần đầu gặp Đường Yên cứ nghĩ cô ta rất đơn giản ai ngờ càng ngày cậu ấy càng không hiểu những hành động vô nghĩa này của cô ta bởi thế lúc này Mạc Vô Phong nói chuyện với Đường Yên cũng không còn thân mật như xưa nữa.

“Ta cũng có chuyện để nói với phái Không Động đấy Diệp cô nương. Rốt cuộc cô làm vậy là có ý gì”

Diệp Đường Yên bắt đầu lo sợ mọi chuyện sẽ đổ vỡ liền vội đáp

“Hôm đó chính mắt ta trông thấy huynh bị hai tên kia bắt đi. Ta vì lo cho huynh nên không ngại nguy hiểm tới hang cọp đưa huynh trở về. Sao huynh lại nổi nóng với ta”

Mạc Vô Phong nói

“Chỉ như vậy mà cô đưa đệ tử của ta tới trung thổ đầy rẫy nguy hiểm này sao, lỡ họ có mệnh hệ gì cô nghĩ ta còn mặt mũi nào trở về bản phái đây”

Vân Dĩnh can ngăn

“Chưởng môn sư huynh, dù sao họ cũng là có ý tốt. Giờ huynh đã bình yên vô sự chúng ta không quan tâm tới việc này nữa…Chúng ta mau trở về Côn Luân thôi. Việc tìm Tam Tài sư huynh cứ giao cho bọn đệ”

Mạc Vô Phong quay ra phía Tứ đại trang chủ nói

“Tất cả chỉ là hiểu lầm mong các huynh tha thứ cho đệ tử Côn Luân vì hành động bồng bột này”

Lão Tứ nói

“Mạc huynh đệ…Không…Giờ phải gọi cậu là Mạc chưởng môn rồi…các người dù cố ý hay vô tình tới sơn trang ta không cần biết. Nhưng các người đả thương các huynh đệ của ta bọn ta nhất quyết không dễ dàng cho qua như vậy”

Diệp Đường Yên nói

“Các ngươi cũng đã đả thương bao nhiêu người của bọn ta rồi. Ta tuy chỉ là kẻ mù lòa nhưng vẫn còn hơn lũ người có mắt như mù các ngươi”

Lão Nhị tức giận

“Ngươi…ta nể tình ngươi là nữ nhân tuổi đời còn trẻ lại không trông thấy ánh sáng nên nhẫn nhịn ngươi từ hôm qua tới giờ nhưng cái miệng hơi quá trớn rồi đấy”

Lão Đại xua tay

“Được rồi…được rồi cả hai bên đều có thương tích. Chuyện không hay ngày hôm nay xảy ra cứ cho qua đi…Lão Đại ta mệt mỏi lắm rồi. Có điều nếu muốn rời khỏi sơn trang các ngươi phải hứa từ giờ cho tới lúc chết người của Hà gia trang, phái Không Động và phái Côn Luân không kẻ nào được phép bén mảng tới sơn trang nửa bước nếu không đừng trách ta độc ác”

Mạc Vô Phong thở dài

“Lần đầu đặt chân tới sơn trang tiểu đệ rất thích thú, được trông thấy nhiều thứ mới lạ, được quen với nhiều người đặc biệt nhưng chính tiểu đệ lại gây ra cho sơn trang bao nhiêu chuyện không hay. Nếu Lão Đại đại ca đã quyết định như vậy tiểu đệ cũng không dám nhiều lời. Đành từ biệt Tứ đại trang chủ ở đây”

Dứt lời cậu ấy đánh mắt sang Vân Dĩnh

“Chúng ta đi thôi”

Lão Nhị xoa đầu mở lời

“Ta…ta có điều này chưa nói. Đa tạ cậu đã ra tay cứu Nhu Linh…Vậy thôi…Ta nói xong rồi, cậu đi đi”

Lão Tứ bật cười

“Khách Đường của bọn ta cậu tính thế nào đây…Định phủi tay coi như không có chuyện gì sao”

Lão Tam nói

“Đại ca, cấm cửa lũ người của Hà gia trang và phái Không Động đệ thấy hợp tình hợp lý hơn”

Lão Đại cười phá lên

“Mấy tên này đã coi thường lời nói của ta như vậy thì…”. Ông ta hắng giọng cất tiếng “Các huynh đệ Vạn Thú sơn trang mau chuyển hết Diệp Trúc Thanh lên đây chúng ta cùng uống tạm biệt Mạc chưởng môn, Mạc huynh đệ, chờ một ngày nào đó cậu ta quay lại sửa chữa Khách Đường của chúng ta”

Những huynh đệ bên dưới đài tỷ võ hò reo thay nhau bưng hàng loạt hũ rượu lớn chuyền lên đài tỷ võ cho Tứ đại trang chủ tiễn khách. Những hũ rượu ấy họ chỉ đưa cho người của sơn trang và người của phái Côn Luân chứ không đả động tới người của Hà gia trang và người của phái Không Động. Bọn chúng biết ý nên cũng lui ra võ đài phía sau Diệp Đường Yên. Hai tên họ Hà tức giận bước xuống võ đài còn Diệp Đường Yên phải hậm hực một khoảng thời gian dài mới quay người bước đi.

Mạc Vô Phong cầm hũ rượu trên tay nói với Tứ đại trang chủ

“Tửu lượng của tiểu đệ không được tốt nhưng cũng xin phép uống cạn hũ rượu này bày tỏ thành ý của mình với các huynh đệ trong sơn trang”

Trông thấy Mạc Vô Phong uống một hơi cạn hũ rượu tuy có hơi khó khăn một chút nhưng Tứ đại trang chủ cũng tấm tắc khen ngợi.

“Cũng nhờ tửu lượng yếu của huynh đệ mà bọn ta mới thoát khỏi…”. Lão Nhị đang nói thì Lão Đại trừng mắt lên tỏ ý tức giận nên ông ta im bặt luôn.

Lão Tứ ném thêm một hũ rượu nữa cho Mạc Vô Phong

“Bọn ta thôi không hỏi tội cậu đưa khách quý của sơn trang đi đâu nên bây giờ cậu phải uống cạn thêm hũ rượu này thay cho cô nương ấy. Dù sao đây cũng là đại tiệc dành riêng cho Nhược cô nương mà”

Mạc Vô Phong nói

“Lão Tứ đại ca chỉ giỏi làm khó tiểu đệ thôi…Nhược cô nương có nhờ ta truyền lại lời cho huynh rằng cô ấy đã trở về nơi ở của mình”

Lão Tứ gật đầu

“Về an toàn là tốt rồi. Vạn Thú sơn trang sẽ không bao giờ quên Nhược cô nương”

Lão Đại nói

“Uống cạn hũ rượu này cậu mới được về. Còn nữa đừng có quên chuyện Khách Đường đấy, Lão Tứ kể hết cho ta nghe rồi”

Mạc Vô Phong lấy hết can đảm uống cạn hũ rượu thứ hai rồi đáp

“Tất nhiên tiểu đệ sẽ không quên được. Hẹn ngày tái ngộ”

Tứ đại trang chủ cùng đáp lại

“Hẹn ngày tái ngộ”

Mạc Vô Phong bước xuống chỗ Diệp Đường Yên

“Tứ đại trang chủ đại lượng không tính toán chuyện xảy ra mà cô nương còn chưa chịu rời đi sao”

Diệp Đường Yên hét lớn

“Tại sao huynh có thể đối xử với ta như vậy…Nếu huynh đã vô tình như thế ta sẽ không cần thể diện nữa mà nói cho huynh nghe một điều”

Mạc Vô Phong quay lưng bỏ đi

“Diệp cô nương không cần vì ta mà đánh mất thể diện đâu. Ta còn việc quan trọng cần làm không nán lại đây được nữa cô nương cũng nên đưa người của mình quay về đi”

Hà Kỳ Côn nói

“Ngươi dám đối xử với Diệp tiểu thư như vậy sao, uổng công tiểu thư luôn lo lắng cho ngươi”

Diệp Đường Yên nói bằng một giọng ngẹn lại như sắp khóc

“Hà nhị thúc thúc mau quay trở về bản phái trước đi”

Hà Cẩm Trảo nói

“Vậy còn tiểu thư…Bọn ta”

Diệp Đường Yên to tiếng

“Ta ra lệnh cho tất cả các người quay trở về bản phái”

Hai tên họ Hà tuy không bằng lòng nhưng cũng đành gật đầu tuân lệnh. Mạc Vô Phong không nói tiếng nào cùng Vân Dĩnh trở ra ngoài mặc cho Diệp Đường Yên một mình ở đó.

Cô ta cắn môi mình tới chảy máu lòng không ngừng suy nghĩ về việc liên minh với phái Côn Luân

“Không được…không thể như thế này được. Nếu quay trở về chắc chắn mẫu thân sẽ phạt ta nhưng bà ấy đâu thể giết ta vậy thì lòng ta đang rối loạn vì chuyện gì. Không lẽ ta thực sự đã phát sinh cảm tình với người đó sao”

Diệp Đường Yên lấy lại bình tĩnh lập tức phi thân đuổi theo tiếng vó ngựa của các đệ tử phái Côn Luân đằng xa. Cô ta vượt qua cả đoàn người ngựa rồi đáp xuống phía trước.

Vân Dĩnh bất ngờ

“Diệp cô nương, cô không trở về cùng phái Không Động sao lại ở đây một mình”

Diệp Đường Yên đáp lạnh tanh

“Ta đã nói ta có chuyện cần gặp riêng chưởng môn của các người”

Mạc Vô Phong không biết cô nương này định giở trò gì liền xuống ngựa bước ra phía trước không cần Vân Dĩnh phải lên tiếng hỏi han

“Nói xong chuyện này cô nương sẽ đi đúng không”

Diệp Đường Yên gật đầu

“Phải, nói xong ta sẽ đi. Nhưng có thể huynh không muốn đi nữa đấy”

Mạc Vô Phong ngạc nhiên

“Hừm…Cô nương tự tin như vậy sao. Ta rất muốn nghe thử điều cô chuẩn bị nói đấy nhưng ta nói trước đây sẽ là lần nói chuyện cuối cùng giữa ta và cô”

Diệp Đường Yên mỉm cười

“Huynh còn nhớ đêm hôm ấy tại Hà gia trang chứ. Tửu lượng không tốt lại uống quá nhiều nên huynh đã say khướt. Lo huynh nằm ngoài đó sẽ bị cảm nên đích thân ta đã đưa huynh trở về phòng ngủ. Những chuyện sau ấy thế nào huynh muốn nghe ta nói tiếp hay tự mình suy nghĩ đây”

Mạc Vô Phong giật mình lùi lại một bước

“Không thể có chuyện đó…Không thể xảy ra chuyện đó”

Diệp Đường Yên mừng thầm trong lòng bởi con cá cô ta muốn bắt sắp giăng lưới

“Huynh cởi bỏ y phục của ta…huynh ôm chặt ta trên chiếc giường đó. Ta cứ nghĩ rằng trong lòng huynh biết bản thân đã làm những gì nhưng ta thực sự đã nhầm rồi, huynh đối xử với ta như vậy rồi đá ta đi không thương tiếc. Chuyện trời không dung đất không tha như thế huynh cũng nhẫn tâm thực hiện sao. Phải…ta chỉ là một kẻ mù lòa chẳng ai thèm quan tâm…ta nói xong rồi đấy…Mời Mạc chưởng môn lên đường trở về Tây Vực, mong huynh hãy mau quên ta đi, quên những gì đêm hôm đó huynh đã làm với ta mà trở về đi…”

Trông thấy cô ta khóc lóc đau khổ Mạc Vô Phong hoàn toàn bị bấn loạn, cậu ta cố nhớ lại đêm hôm đó tại Hà gia trang nhưng hoàn toàn không nhớ ra chuyện gì. Bất chợt cậu ấy thốt lên

“Đêm hôm đó…ta…ta tỉnh dậy nhưng…y phục của ta. Không lẽ…ta đã làm ra chuyện hồ đồ đó. Không lẽ ta đã thực sự có lỗi với muội”

Diệp Đường Yên lấy tay gạt nước mắt trên mặt, cô ta quay người bước đi chậm rãi về hướng nào đó mà ngay cả cô ta cũng không biết nhưng chỉ đi được vài bước cô ta liền ngã khụy xuống đất. Mạc Vô Phong cảm thấy day dứt liền chạy tới ngồi cạnh cô ta, để cô ta tựa vào người mình.

Đường Yên nói

“Huynh biết không, từ nhỏ tới lớn ta chỉ ước mong có thể đánh đổi tất cả từ võ công cho tới nhan sắc để một lần được trông thấy ánh sáng mặt trời khi bình minh lên. Nhưng từ khi gặp huynh ta lại ước rằng mình có thể trông thấy khuôn mặt huynh, đôi mắt của huynh to hay nhỏ, vầng trán của huynh thấp hay cao…ta muốn…”

Mạc Vô Phong cầm hai tay Đường Yên đặt lên khuôn mặt của mình

“Muội có thể cảm nhận được mà, cần gì phải tận mắt trông thấy”

Diệp Đường Yên chạm cả hai tay vào khuôn mặt cậu ta bất chợt trong lòng cô ta rung động. Đúng như lời mẫu thân của mình nói cô ta đã không kiềm chế được cảm xúc của mình.

“Khuôn mặt huynh…đẹp lắm…rất đẹp”

Mạc Vô Phong bật cười

“Chẳng ai khen nam nhân đẹp bao giờ cả”

Diệp Đường Yên nói

“Muội thấy như nào thì nói như vậy. Huynh giận rồi sao”

Mạc Vô Phong dìu cô ta đứng dậy

“Không có. Để huynh đưa muội về nhé”

Diệp Đường Yên sững sờ

“Có phải huynh định bỏ đi không. Huynh đưa muội về rồi huynh sẽ bỏ đi đúng không”

Mạc Vô Phong nắm chặt vai cô ta

“Huynh đã làm chuyện có lỗi với muội sao huynh có thể bỏ đi được. Để huynh đưa muội về phái Không Động rồi sẽ từ từ sắp xếp các chuyện khác sau nhưng nhất định huynh sẽ không bỏ rơi muội đâu”

Diệp Đường Yên choàng hai tay ra sau lưng cậu ta ôm thật chặt

“Có câu nói này của huynh muội an tâm rồi”

Mạc Vô Phong đón nhận Diệp Đường Yên một cách miễn cưỡng bởi cậu ta không thể chấp nhận nổi hành động ngu ngốc đó của mình đêm hôm ấy. Còn Diệp Đường Yên vừa thỏa mãn với rung động trong lòng mình vừa không sợ làm hỏng đại sự.

Theo mệnh lệnh của chưởng môn sư huynh đệ tử Côn Luân phái cùng cậu ta sẽ đưa Diệp Đường Yên trở về phái Không Động. Tuyết Vân Câu của họ chỉ phi mất gần nửa ngày đường đã đuổi kịp nhóm người ngựa phái Không Động đi phía trước. Trông thấy Mạc Vô Phong hai tên họ Hà không khỏi ngỡ ngàng nhưng nhìn nét mặt của tiểu thư họ cũng không dám lên tiếng nói năng câu gì.

Tại phái Không Động các đệ tử trông thấy đoàn người phe mình trở về liền đốt đuốc sáng rực đón họ từ xa. Riêng Diệp chưởng môn – Diệp Ngân Bình rất tin tưởng ái nữ sẽ hoàn thành tốt công việc nên đã sai người chuẩn bị yến tiệc tiếp đãi Mạc Vô Phong từ sớm.

Cả người cả ngựa đi một chặng đường xa nên ai nấy đều mệt lừ nghe thấy tiệc họ liền hưởng ứng ngay. Mạc Vô Phong thì có hơi ái ngại

“Đường Yên…huynh đã uống hết…hai hũ rượu tại sơn trang rồi giờ ngồi vào bàn tiệc nếu uống thêm chỉ sợ lại làm ra chuyện không hay nếu không uống thì thật thất lễ với chưởng môn phái Không Động”

Diệp Đường Yên nói

“Bà ấy là mẫu thân của muội huynh cứ cư xử thoải mái nhất có thể còn chuyện nâng ly cứ để muội giúp huynh”

Mạc Vô Phong nói

“Phải rồi tên của muội là Diệp Đường Yên vậy mà huynh không đoán ra được”

Diệp Đường Yên mỉm cười

“Chúng ta vào trong thôi, mọi người đang chờ huynh đấy. Trông thấy mẫu thân muội huynh đừng bất ngờ nhé tính khí bà ấy và muội không giống nhau chút nào đâu”
Mạc Vô Phong cùng Đường Yên bước vào khu yến tiệc, cậu ta vô cùng choáng ngợp trước những gì hiện ra trước mắt. Không như tiểu tiệc của Hà gia trang cũng không như đại tiệc tại Vạn Thú sơn trang, yến tiệc của phái Không Động mới thực sự xứng với cái tên tiệc thiết đãi khách.

Yến tiệc của họ thịt có rượu có, đàn ca hợp xướng cũng có luôn. Nhưng họ không bày tiệc trên bàn mà ngồi quây vòng quanh đống lửa lớn hàn huyên với nhau giữa đêm giá lạnh. Thịt trong yến tiệc không được nấu sẵn mà được ướp ngũ vị đặt trên những chiếc khay bày biện đủ các loại rau quả khác nhau ai đói người đó chỉ việc hơ đống thịt cạnh ngọn lửa thịt sẽ được nướng chín ngay tại chỗ.

Mạc Vô Phong bị hương thơm từ thịt hút hồn, bụng cậu ta lúc này sôi lên từng đợt một. Thấy cậu ta định chạy tới chỗ của Vân Dĩnh xin vài miếng thịt Đường Yên vội nắm lấy tay cậu ấy dẫn đi ngay

“Chúng ta ăn ở bên trong đó kìa”

Đường Yên chỉ tay vào căn nhà nhỏ chuyên diễn ra các cuộc họp bàn của những người có chức có quyền trong bản phái. Mạc Vô Phong thì chỉ muốn được qua bên đống lửa ngồi với mọi người nhưng cũng đành nghe theo Đường Yên đi vào trong đó.

Bước vào căn nhà trông thấy bàn tiệc bày toàn sơn hào hải vị khiến Mạc Vô Phong có hơi hụt hẫng, bản thân cậu ấy vẫn thích cách mọi người nướng thịt cạnh đống lửa hơn. Trong bàn tiệc có mặt của hai tên họ Hà cùng Diệp Ngân Bình.

Đường Yên kéo Mạc Vô Phong ngồi xuống hai chiếc ghế trống còn lại. Mạc Vô Phong không hiểu sao ánh mắt cậu ta không thể rời khỏi khuôn mặt của lão bà sắc sảo đang nhìn chằm chằm vào mình kia. Cậu ta có một cảm giác gì đó hơi kỳ lạ khi nhìn Diệp Ngân Bình nói chính xác hơn đó là cảm giác sợ hãi. Cậu ấy cảm thấy sau gáy mình vô cùng lạnh cứ như đang chạm trán với một đối thủ đáng gờm, quá sức với bản thân.

Còn Diệp Ngân Bình thì sao? Bà ta cũng không thể rời mắt khỏi Mạc Vô Phong lấy một lần, cái miệng đó, cái mắt đó cứ như bản sao của Hoa Thiên Tuyết không khác dù chỉ là một nét nhỏ. Mới đầu bà ta có hơi nghi ngại nhưng rồi tự nhủ chắc chỉ là người giống người thôi. Hoa Thiên Tuyết đã chết, hài tử của bà ta cũng đã chết nhưng bản thân lại cảm thấy bất an.

Diệp Đường Yên cũng dần tắt nụ cười trên môi khi cô ta nhận ra hai người họ đang đối mặt với nhau âm thầm từ bao giờ. Bất giác cô ta hỏi mẫu thân

“Sao mẫu thân lại nhìn huynh ấy như vậy. Hai người quen biết nhau sao”


0 nhận xét:

VƯƠNG HÀ
tttt