Đường Chân nghĩ Mộc Từ Thiên giận
mình liền nói
“Này…ngươi không khóa cửa lát ta
chạy trốn đó”
“Ta chuẩn bị chạy trốn này”. Cô
ta bước tới gõ mạnh vào cánh cửa vài cái
Mạc Vô Phong biết đã hết nguy hiểm
nên cậu ta vén chăn trở ra ngoài. Chiếc chăn ấy vừa được vén lên những ánh sáng
nhỏ bắt đầu xuất hiện khiến cậu ấy trông rõ khuôn mặt nữ nhân nằm bên dưới
mình. Cậu ấy bất ngờ tới mức không kêu lên nổi cũng không di chuyển nổi, khuôn
mặt nàng đối với Mạc Vô Phong vừa lạ vừa quen. Lạ vì đã rất lâu cậu ta không
trông thấy nàng, quen vì thỉnh thoảng hình ảnh nàng cứ hiện lên trong tâm trí cậu
ta. Giờ nàng ở đây, nằm ngay trước mặt cậu ấy, chưa bao giờ cậu ấy trông thấy
khuôn mặt nàng gần như vậy, gần hơn lúc nàng tiến sát tới chỗ cậu ta để hỏi về
Tuyết Liên Hoa, gần hơn lúc nàng và cậu ta cùng lặn xuống hồ nước sau Khách Đường.
Khuôn mặt nàng khi đang ngủ không còn lạnh lẽo như thường ngày nữa, khuôn mặt ấy
khiến người khác cảm thấy yên bình mỗi khi nhìn vào. Mạc Vô Phong không tài
nào cử động nổi, cậu ta cứ nhìn mãi nhìn mãi, trong lúc không làm chủ được bản
thân cậu ấy cứ cúi dần xuống khuôn mặt nàng lúc nào không hay. Nhịp tim cậu ta
tăng mạnh tới mức cả cơ thể nóng ran lên, tới khi cậu ta sắp chạm được vào đôi
môi nàng thì chiếc rèm kia được kéo ra.
Ngay lập tức Mạc Vô Phong lấy lại
ý thức bật ra khỏi giường, cậu ta ngồi bệt xuống đất thở liên hồi giúp bản thân
bình tĩnh lại.
“Ta biết ngay mà…trông cái mặt
huynh sáng sủa thế kia không ngờ tâm địa lại tối đen như mực. Khai thật đi khi
ta đang chất vấn tên phản tặc kia huynh ở trong chăn làm gì người ta rồi hả”
“Ta…không có…ta chẳng làm điều gì
cả cô nghĩ đi đâu vậy”
Đường Chân buộc cẩn thận chiếc
rèm vào thành giường rồi ngồi xuống đắp lại chiếc chăn cho nàng. Cô ta bỗng thốt
lên
“Cô nương ấy bớt lạnh hơn rồi…người
cô ấy đang ấm dần lên. Xem ra chuyện xấu của huynh đã cứu sống một mạng người đấy”
“Mạng người…”. Mạc Vô Phong đứng
lên tiến tới bên giường lấy tay mình đặt lên trán nàng kiểm tra, cậu ấy bộc lộ
vẻ lo sợ rõ rệt trên khuôn mặt mình “Nhược Thủy Liên…tỉnh lại”
“Huynh quen cô nương ấy sao”. Đường
Chân ngạc nhiên
“Nghe kỹ những lời ta nói đây.
Mau giúp ta thay bộ y phục ấm hơn cho cô ấy sau đó kiếm ba chiếc khăn ấm chườm
lên cổ và…dưới cổ một chút và…và huyệt Khí Xung”
Đường Chân há hốc miệng lên
“Huynh…huynh không nói linh tinh
đấy chứ. Sao toàn những nơi cấm kỵ vậy”
Mạc Vô Phong nhìn thẳng vào Đường
Chân và nói
“Thưa cô nương…ta sống hai mấy
năm trên núi tuyết Côn Luân rồi. Cách chăm sóc người bị cảm lạnh ta thuộc lòng
từ khi lên tám. Sau khi chườm khăn xong cô tuyệt đối không được làm ấm tay và
chân cô ấy trước. Nhớ hết được không”
Đường Chân lẩm bẩm lại những
phương pháp cậu ấy vừa nói
“Thay y phục khác này, chườm khăn
vào…mấy nơi đó này, không được làm ấm tay và chân này. Ta nhớ rồi, ta thực hiện
theo không có tác dụng gì huynh đừng đổ tại ta nhé”
“Cô nương làm đúng tính mạng cô ấy
sẽ được bảo toàn”
“Nhưng huynh định đi đâu vậy”
“Kiếm thức ăn. Hơi thở cô ấy rất
yếu chắc chắn đã bị bỏ đói ít nhất ba ngày”
“Thật vậy sao…tên phản tặc kia độc
ác quá. Nhưng bây giờ huynh ra thể nào cũng chạm trán mấy người Tửu Ấp gì gì đó
huynh nói là không muốn gây gổ với người ta mà”
“Gây gổ để cứu người ta không ái
ngại”
Mạc Vô Phong khép cánh cửa lại
tiến thẳng vào Tửu Khí Ấp với bộ dạng điềm tĩnh khác xa lúc lén lút bám theo Mộc
Từ Thiên vào đây. Đúng như dự đoán Mộc Từ Thiên và huynh đệ Tửu Khí Ấp trông thấy
người lạ lập tức vây lại ngay.
“Biết ngay có kẻ lén vào đây mà,
sư muội yếu ớt đó của ta phá tan ổ khóa thế quái nào được”. Mộc Từ Thiên vẫn nằm
dưới đất tiếp chuyệnvới Mạc Vô Phong nhưng miệng không rời khỏi mấy hũ rượu.
“Ngươi đã làm gì cô nương trong
căn phòng đó”
“Cô ta hả…đợi ta nghĩ lại đã. Xem
nào…làn da mịn màng, mùi hương ngào ngạt. Nói tóm lại là rất tuyệt vời. Ngươi
muốn nghe thì lại đây ta kể cho”
Mạc Vô Phong bỗng nhiên cảm thấy
tức giận và khó chịu vô cùng. Khuôn mặt cậu ta tối sầm lại, mọi khung cảnh, mọi
không gian xung quanh cậu ta cứ như thể đã biến mất hoàn toàn, thứ duy nhất còn
tồn tại chính là bộ dạng đáng khinh bỉ cùng những câu nói như đâm xuyên da thịt
cậu ta của Mộc Từ Thiên. Từ khi sinh ra tới bây giờ chưa bao giờ Mạc Vô Phong
tức giận như thế này. Lần đầu tiên trong đời khắp cơ thể cậu ta tỏa ra luồng
sát khí sắc lạnh chẳng khác gì Lạc Hư. Cậu ấy bước thẳng tới chỗ Mộc Từ Thiên
giật lấy hũ rượu trên tay hắn.
“Sao thế, muốn uống rượu với ta
thì nói một câu ta kêu người mang tới cho ngươi một…”
Mạc Vô Phong cầm hũ rượu đó đập
thẳng vào đầu Mộc Từ Thiên nhanh tới mức hắn chẳng kịp tránh né. Rượu và máu của
hắn hòa quyện vào nhau bắn tung tóe khắp nơi. Huynh đệ Tửu Ấp Khí định tiến lên
thì Mộc Từ Thiên giơ tay cản lại
“Hahaha…hắn muốn chơi với một
mình ta thôi. Các huynh đệ lui ra xa đi”
Mạc Vô Phong túm lấy cổ áo Mộc Từ
Thiên rồi ném cho hắn cái nhìn tồi tệ nhất
“Tên khốn kiếp…”
Mộc Từ Thiên ngửa mặt lên trời cười
cợt trước cơn giận của Mạc Vô Phong. Điều ấy càng khiến cậu ta mất bình tĩnh
hơn. Cậu ta đẩy hắn ra rồi lao vào tấn công điên cuồng nhưng lạ một nỗi Long Hổ
Bá Vương Quyền mạnh mẽ là thế nhưng khi xuất chiêu nào chiêu ấy đều bị phá giải
ngay tức thì.
Thứ công phu Mộc Từ Thiên dùng
chính là công phu tâm đắc nhất của hắn – Tiên Tửu Quyền Pháp. Công phu này lấy
nhu khắc cương là khắc tinh của Long Hổ Bá Vương Quyền. Hắn bắt đầu bước đi loạng
choạng khiêu khích Mạc Vô Phong. Như một con thiêu thân cậu ta cứ thế lao thẳng
vào hắn mà không nghi ngại gì. Mạc Vô Phong cứ lao tới tưởng chừng như đã đánh
được vào hắn rồi nhưng hắn cứ liên tục né tránh dễ dàng trong tư thế nằm ngã
lăn ra đất rồi bật lên như biểu diễn mãi võ.
Cứ để Mạc Vô Phong tấn công mãi
thế này hắn dần mất đi hứng thú. Mộc Từ Thiên vòng ra phía sau dựa vào lưng cậu
ta, chân hắn móc lấy chân cậu ta giật mạnh khiến Mạc Vô Phong ngã thẳng xuống
đất. Hắn lại tiếp tục nằm đè lên người địch thủ đoạn dùng chân mình đẩy cậu ta
lăn ra sang bên đồng thời lấy luôn hai chân nâng bụng cậu ấy lên hất văng lên
trời. Chưa dừng lại ở đó chờ cậu ta chuẩn bị tiếp đất hắn tóm chặt hai tay cậu
ta vật về phía trước.
“Dừng lại ở đây được rồi đấy
huynh đệ”
Thấy Mộc Từ Thiên định bỏ đi Mạc
Vô Phong vẫn gắng sức bò tới giữ chặt chân hắn lại
“Ta sẽ…giết ngươi…trả thù cho cô ấy”
Mộc Từ Thiên cười lên từng tiếng
một
“Quyền cước của ta say nhưng tâm
ta tĩnh còn quyền cước của ngươi mạnh nhưng tâm rối loạn. Tiếp tục đấu với một
kẻ mất đi ý thức như ngươi ta chẳng có hứng”
Mạc Vô Phong tức giận nắm chặt đống
đất bên dưới bởi không thể trút giận lên ai khác ngay lúc này còn Mộc Từ Thiên
giải tán huynh đệ, hắn nhặt hai hũ rượu nằm lăn lóc dưới đất cầm trên tay. Một
hũ để trước mặt Mạc Vô Phong còn hũ kia hắn uống.
“Ta nói câu này không biết làm
ngươi tức giận thêm hay bớt giận đi”
“À…Hừm…Thực ra ta chẳng có hứng
làm ra ba cái chuyện bỉ ổi đó, khuôn mặt cô ta ra sao ta còn chưa trông thấy.
Trong lòng ta đang bực bội nên muốn trêu tức ngươi ai ngờ ngươi lại phản ứng mạnh
như vậy”
Mộc Từ Thiên nằm ngửa lên trời ngẫm
lại chuyện năm xưa
“Diệp Ngân Bình, mụ già quỷ quyệt
đó hại ta phải bỏ môn phái, bỏ các sư huynh, sư muội. Đối với họ ta chỉ là tên
phản tặc, tên tội đồ đáng khinh. Ta cứ nghĩ ít ra cô ấy cũng hiểu được lòng ta
nhưng tiếc thay ngay cả cô ấy cũng coi ta như cái gai trong mắt, gọi ta là phản
tặc, xa lánh ta, chửi bới ta”
Hắn nói một thôi một hồi cậu ta mới
bò dậy khỏi mặt đất. Mạc Vô Phong cầm lấy hũ rượu đưa lên miệng uống, rượu
trong hũ chảy ra rửa trôi vết máu và đất cát bám trên người cậu ấy.
Mộc Từ Thiên cười rầm rộ
“Phải vậy mới đúng là hảo hán chứ.
Ra sau thôn tắm rửa cùng ta đi, người chúng ta bẩn quá”
Mạc Vô Phong đứng dậy cởi chiếc
áo bám đầy đất cát đi theo hắn ra sau thôn. Dường như mọi sự tức giận trong
lòng cậu ta đã được xóa bỏ, biết được nàng không bị làm nhục cậu ấy chỉ khẽ cười.
“Thôn này có từ bao giờ vậy”.
Mạc Vô Phong hỏi
“Ta sống ở đây từ khi còn nhỏ.
Các đại huynh nói thôn này họ cướp được trong một lần càn quét, người dân bỏ đi
hết thấy thôn đẹp đẽ họ ở lại thôi”
“Các người là sơn tặc hả”
“Đại loại thế, cướp của người
khác sống qua ngày, trộm đồ một tên tài phú nào đó băng qua trước mặt, dọa chết
khiếp lũ trẻ trong thành. Nói chung là chẳng có việc xấu nào bọn ta không làm cả”
Mạc Vô Phong bước xuống con sông
ngâm mình trong đó còn Mộc Từ Thiên phải bơi vài vòng quanh cậu ta hắn mới
ngưng lại.
“Ngươi tên gì”. Hắn hỏi
“Mạc Vô Phong”. Cậu ta đáp
“Mộc Từ Thiên”. Hắn đáp lại
“Nữ nhân trong lòng ngươi là cô nương
đó hả”. Mạc Vô Phong nói bừa
“Ta ghét cô ấy”. Mộc Từ Thiên
không thừa nhận nhưng lại nói với vẻ giận dỗi
“Thế còn ngươi…cô nương đó là nữ
nhân trong lòng ngươi hả”
“Ta không biết”
“Ngươi nói đùa sao. Nếu không phải
sao ngươi lại nổi điên lên”
“Bởi vậy ta mới nói ta không biết”
“Haha…ngươi kỳ lạ thật đấy”
“Trong thôn có khu bếp không”.
Mạc Vô Phong thắc mắc
“Ngươi nghĩ huynh đệ bọn ta uống
rượu sống qua ngày hả”
Mạc Vô Phong đạp nước nhảy lên bờ,
nói với hắn
“Chỉ đường cho ta”
Mộc Từ Thiên cũng khinh công lên
bờ, nhìn cả hai đều ở trần hắn mới nói
“Y phục đó bẩn rồi…lát ta bắt ‘a
hoàn’ kia giặt sạch hết. Đi theo ta lấy y phục mới mặc đã, nơi đó cũng nằm cạnh
khu bếp của bọn ta luôn”
Sau khi thay y phục của Mộc Từ
Thiên đưa cho trông Mạc Vô Phong không khác những tên còn lại ở Tửu Khí Ấp là
mấy. Cậu ta không hiểu sao bọn chúng lại thích mặc hắc y đi với đai lưng xám có
lẽ diện như vậy trông sẽ giống mấy tên cướp hơn. Đứng trong gian bếp của họ cậu
ta không tìm thấy thứ gì có thể gọi là thức ăn cả, vài con cá chết khô treo
trên cửa sổ, một rổ rau héo gần hết đặt trong góc bếp và một chút cơm nguội cứng
như đá còn sót lại ở đáy nồi.
“Các ngươi ăn những thứ này hả”
“Bọn ta ăn để sống qua ngày chứ
không ăn để hưởng thụ”
“Ta cần thứ gì đó ấm hơn mấy đồ
này”
“Đơn giản thôi”. Mộc Từ Thiên xòe
tay ra
Mạc Vô Phong sờ khắp y phục
nhưng trên người chỉ có cây Bạch tiêu và cây trâm của Nhược Thủy Liên. Suy
nghĩ đắn đo một hồi cậu ấy cất cây trâm đi, đưa cho Mộc Từ Thiên cây Bạch tiêu
của mình.
“Thứ này đắt đó…ngươi dùng nó đổi
lấy chút cháo nóng thì ta lời quá rồi”
“Ta không mang theo tiền bên mình
giờ không có nhiều thời gian để quay về lấy tiền đưa cho ngươi. Coi như ta đặt
cây Bạch tiêu đó sau này sẽ mua lại từ tay ngươi”
Mộc Từ Thiên giật mảnh ngọc bội
nhỏ trên đai lưng của mình ra ném cho Mạc Vô Phong
“Đó là tiền thừa. Sau này mua lại
cây tiêu này rồi đem trả ngọc bội cho ta”
Nhân lúc Mạc Vô Phong dắt cây
tiêu đó vào đai lưng Mộc Từ Thiên nhóm lửa bên dưới rồi ném cái nồi đựng đống
cơm nguội sang chỗ khác dành chỗ cho chiếc nồi nhỏ đựng chút gạo bên trong.
“Ngươi tự biết làm chứ. Ta đi vào
thành xem tên Huỳnh Cao Thái đánh bạc”
Thấy vẻ mặt nghi ngại của Mạc Vô
Phong hắn lại nói thêm
“Yên tâm, ta không đặt cây Bạch
tiêu của ngươi đâu”
Mộc Từ Thiên đi khuất thì nồi
cháo hắn đặt trên đống lửa bắt đầu sôi lên. Trong lúc đợi nồi cháo chín Mạc Vô
Phong đứng ngắm nghía chiếc ngọc bội nhỏ của Mộc Từ Thiên, cậu ta phải căng mắt
ra hết cỡ mới đọc nổi hai chữ bé xíu khắc liền nhau trên miếng ngọc
“Đông”
“Phương”
“Không phải, hai chữ này viết liền
nhau phải đọc là…Đông Phương. Mình nhớ hắn nói tên mình là Mộc Từ Thiên không lẽ
đây cũng là đồ ăn cướp”
Cánh cửa gian bếp bị đạp ra một
cái, Đường Chân từ bên ngoài bước khập khiễng vào ngó nghiêng xung quanh thì thấy
Mạc Vô Phong đang ngồi canh nồi cháo. Cô ta hỏi
“Tên phản tặc đó đi đâu rồi”
“Hắn vừa mới vào thành. Nhược cô
nương đã ổn hơn chưa”
“Ta làm theo những lời huynh nói
và kết quả là…”
Mạc Vô Phong bước tới gần cô ta
hỏi dồn dập
“Cô ấy sao rồi? Cơ thể đã ấm hơn
chưa? Có còn mê sảng không”
Đường Chân đẩy hắn ra bước tới gần
nồi cháo hơ tay cho ấm
“Kết quả là hơi lạnh của cô nương
ấy giờ truyền hết sang người ta rồi. Lạnh chết đi được”
“Vậy còn cô ấy…”
“Cô nương ấy tỉnh lại rồi đó,
huynh muốn hỏi gì tự vào mà hỏi. Chắc ta phải trở về bản phái thôi”
Mạc Vô Phong nghe cô ta nói vậy
mọi lo lắng trong lòng đều tan biến. Từ khi biết được người đang mê sảng trên
giường là Nhược Thủy Liên cậu ta chẳng để ý đến điều gì khác, ngay cả hỏi tên
cô nương kia cũng chưa.
“Đa tạ cô nương rất nhiều. Nếu
không có cô nương chắc ta…”
“Chắc huynh sẽ phải tự thay y phục
cho Nhược cô nương gì đó phải không. Ta đọc được mấy chữ đó trên mặt huynh đấy”.
Đường Chân cướp lời
“Ta…Không phải vậy…Mà cô nương
tên là gì”. Cậu ta đỏ mặt cố ý nói sang chuyện khác
“Đường Chân. Huynh nói mình quen
Diệp sư tỷ vậy mà tỷ ấy không kể với huynh về ta sao”
“Sao cơ, cô nương chính là Đường
Chân đã chết trên bến đò Lạc Dương hả”
Đường Chân trợn mắt lên
“Chết cái đầu huynh. Ta vẫn đứng
sờ sờ tại đây kẻ nào dám bịa chuyện hoang đường như vậy hả”
“Ta nghe Đường Yên nói như vậy.
Cô ấy nghĩ cô nương đã chết nên rất đau lòng”
“Nguy rồi…vậy ta càng phải trở về
bản phái thật nhanh để giải thích mọi chuyện mới được”
Đường Chân như quên cái chân đau
cứ thế rời khỏi Tửu Khí Ấp còn Mạc Vô Phong đem bát cháo nóng trở về căn phòng
phía sau thôn. Cậu ta đứng trước cánh cửa đắn đo một lúc mới bước vào trong.
Chiếc rèm che bên giường lại bị Đường Chân hạ xuống, xem ra cô nương đó vẫn muốn
nhắc nhở Mạc Vô Phong không được nhìn trộm nàng. Cậu ta thầm nhủ
“Đường Chân nói Nhược cô nương đã
tỉnh rồi, sao không thấy động tĩnh gì nhỉ”
Mạc Vô Phong đặt nhẹ bát cháo
lên bàn, gọi khẽ
“Nhược cô nương, cô lại ngủ rồi
sao. Dậy ăn chút gì đó đi…Ừm…tôi mang cháo đến cho cô đây”
Không thấy nàng hồi âm cậu ấy mạnh
dạn tiến lên vài bước ngồi tựa vào giường. Nhìn khuôn mặt nàng qua tấm rèm mỏng
cậu ấy mới tin rằng nàng đã ngủ.
“Không ngờ hàn khí của tôi khiến
cô nương thành ra như vậy. Đáng lẽ ngày hôm đó ở Vạn Thú sơn trang tôi phải đưa
cô nương về tận nhà mới phải. Đều là lỗi tại tôi…”
Nghe tiếng cậu ta nói bên tai
nàng khẽ trở mình nằm nghiêng người nhìn về hướng cậu ấy đang ngồi tựa vào cạnh
giường kia
“Không phải lỗi tại ngươi”
Mạc Vô Phong vội vén ngay tấm
rèm mỏng ngăn cách nàng và cậu ấy ra để nhìn kỹ xem có đúng nàng vừa lên tiếng
không. Bắt gặp ánh mắt nàng nhìn mình cậu ta lại quay đi, cậu ấy vẫn nhớ khuôn
mặt ngủ say đó đã hút lấy tâm trí mình ban nãy. Khi nhắm mắt lại nàng thật dễ gần
dễ tiếp cận nhưng khi nàng tỉnh táo như bây giờ bức tường vô hình ngăn cách sự
tiếp xúc của người xung quanh lại xuất hiện khiến ai trông thấy cũng không nói
nên lời.
“Ngươi còn mải nghĩ gì vậy. Ta sắp…chết
đói rồi đây”
“Ừm…”. Cậu ta với lấy bát cháo
trên bàn đặt trước mặt nàng rồi lại ngồi tựa vào cạnh giường thả hồn mình đi
nơi khác.
Cầm bát cháo nóng trên tay nàng
nhận thấy đôi tay lạnh cóng của mình đã dần có cảm giác. Nàng cứ tưởng sau ba
ngày không có chút thức ăn nào bỏ bụng giờ sẽ được thưởng thức thứ gì đó ngon
lành hơn thứ này một chút. Thứ cháo nàng đang ăn vừa nhạt vừa loãng, điều duy
nhất nàng chấp nhận được chính là vị ấm của nó nhưng chỉ trong trường hợp lạnh
tê tái này thôi. Nàng tự nhủ đây sẽ là lần cuối mình ăn đồ do tiểu tử kia mang
đến.
Dù sao bát cháo kém chất lượng
kia cũng giúp nàng có thêm chút sức lực. Nếu hôm trước ngay cả cử động nàng còn
không thể thì giờ nàng đã có thể ngồi dậy tự mình tựa người vào tường. Thấy tiểu
tử kia cứ ngồi im như mọc rễ dưới đất nàng nói
“Ai dạy ngươi cách chữa cảm lạnh
như vậy hả”
Mạc Vô Phong giật mình khi tự
dưng nàng lại nhắc tới chuyện này, cậu ta tưởng nàng hiểu nhầm chính tay mình
thực hiện chuyện ấy liền phủ nhận ngay
“Tôi không làm…là cô nương đó
giúp tôi làm. Tôi chỉ nói cách làm cho cô ấy hiểu thôi”
“Ban nãy ta tỉnh lại đã nghe cô
ta nói vậy rồi. Hơn nữa ta hỏi ngươi học cách chữa trị này ở đâu, ngươi không
nghe rõ hay có tật giật mình thế”
“À…ừm…Ừ thì…”. Cậu ta càng ngày
càng thấy cái đầu mình thật quái dị nên cứ đứng dậy đi đi lại lại quanh quẩn
trong phòng khiến nàng cảm thấy chóng mặt.
“Đừng có ậm ừ nữa. May cho ngươi
cơ thể ta chưa phục hồi nếu không…ngươi còn nhớ lần ở Khách Đường chứ. Đấy là kết
cục của việc chọc tức ta đấy”
Mạc Vô Phong làm sao có thể quên
thời khắc Nhược Thủy Liên lừa mình thất thoát nội lực để nàng dễ bề tấn công.
Nhớ lại lúc bị chưởng lực của nàng đẩy thẳng vào đống gạch đá vỡ ra từ những
căn phòng tại Khách Đường cậu ta lại cảm thấy người mình đau ê ẩm.
“Ừm…cái đó…cái phương pháp đó tôi
học được trong một lần bọn tôi lén sư phụ chạy lên núi tuyết Côn Luân chơi trò ‘săn
gấu’. Một đứa trong nhóm sẽ bị bắt làm gấu tuyết bò bằng bốn chân chạy khắp nơi
còn những đứa còn lại nặn tuyết thành những quả pháo nhỏ ném vào con ‘gấu’ đó. Cô
biết không khi ‘săn gấu’ phải nặn thật nhanh tay, tuyết trên núi không những lạnh
mà còn rất mềm nếu nặn không đúng kỹ thuật quả pháo tuyết sẽ vỡ ra ngay. Không
có pháo ném vào ‘con gấu’ nó sẽ chạy lại tóm lấy mình sau đó mình phải thay nó
làm ‘gấu’. Trò đó bọn tôi bọn tôi chơi với nhau suốt tới khi cả bọn được mười
hai tuổi liền đổi sang trò khác. Trò đó gọi là…”
Nàng lấy tay gõ vào cạnh giường
vài tiếng để cậu ta kết thúc ngay câu chuyện đi lạc của mình. Mạc Vô Phong trông
thấy đôi mắt đó biết ngay nàng đang tức giận liền cười cho qua chuyện rồi trở về
chủ đề chính
“Khi ấy bọn tôi gặp một tên
thương buôn với mái tóc vàng kỳ dị, tôi không biết hắn đến từ đâu chỉ biết hắn
có rất nhiều câu chuyện kỳ quái. Bọn tôi ngừng chơi rồi ngồi xuống nghe hắn kể
chuyện, cách cứu chữa người bị nạn trên núi tuyết cũng là một trong số những
câu chuyện hắn kể cho bọn tôi nghe”
Ngừng một lát cậu ta hỏi nàng
“Nhược cô nương không thắc mắc tại
sao lại gặp tôi ở đây hả”
“Cùng sống trong giang hồ thỉnh
thoảng đi qua nhau thì có sao. Gặp mặt – chia ly có gì phải thắc mắc”
“Vậy à. Cô nương đã ăn xong rồi
sao không nằm xuống nghỉ ngơi đi, cẩn thận lại kiệt sức đấy”
“Ta không dễ dãi với bản thân giống
người khác hơn nữa ta nằm một chỗ ba ngày hai đêm rồi giờ còn nằm nữa ta sợ sẽ
không thể hồi phục kịp thời”
“Cô nương vội đi đâu hả. Nghe tôi
nói này, dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải đặt bản thân lên đầu, bức ép
thân thể như vậy không tốt đâu”
“Nói cho ngươi nghe việc ta cần
làm rất quan trọng, mạng sống của ta…từ lâu ta đã không quan tâm rồi. Ta chẳng
có gì để mất cả, nếu không vì chuyện đó ta đã buông xuôi chịu chết trong căn
phòng này từ hai hôm trước”
“Nhược Thủy Liên…nếu cô chưa hồi
phục hoàn toàn tôi sẽ không để cô bước khỏi căn phòng này nửa bước”
“Ngươi…”. Nàng tức giận tới mức
quờ tay hất đổ bát cháo trên giường xuống đất. Tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên chấm
dứt sự yên tĩnh trong căn phòng “Ta muốn đi ngươi cản được ta sao, ngươi là cái
gì chứ. Đừng nghĩ hôm nay ngươi cứu ta thì ta sẽ…”
Nói tới đây nàng kiệt sức đổ xuống
giường, nàng liên tục lẩm nhẩm trong đầu rằng không thể để bản tính của Đông
Phương Bất Bại nổi lên, nàng phải kiềm chế hắn, quên đi hắn. Nàng là Đông
Phương Bạch chứ không phải hắn, Đông Phương Bất Bại đã chết từ lâu rồi.
Mạc Vô Phong cũng không muốn nói
thêm lời nào nữa. Cậu ta bước ra ngoài đóng sầm cánh cửa lại rồi bỏ đi trong
đêm tối giá lạnh. Cậu ta cứ thế bước đi một mạch ngay cả ngoảnh mặt lại nhìn Tửu
Khí Ấp lần cuối cũng không muốn. Ngay cả vì sao mình tức giận cậu ta cũng không
biết, điều duy nhất cậu ta có thể làm
lúc này để nguôi giận đó là tiêu hao hết nội lực của mình bằng cách liên tục sử
dụng thủ pháp khinh công. Tới khi hai chân mỏi nhừ cậu ta đã quay lại thành Lạc
Dương lúc nào không hay nhưng tiếc thay tiêu hao thể lực cũng chẳng giúp bản
thân bớt giận được bao nhiêu. Mạc Vô Phong thầm nghĩ
“Người Hán làm gì để quên đi cơn
giận vậy?”
Cuối cùng Mạc Vô Phong quyết định
tìm một nơi để uống rượu giải sầu như một nam nhân trung thổ đích thực. Cậu ta
bước trên những mái nhà trong thành mong sao tìm được một tửu quán mở cửa về
đêm. Nhìn thấy phía Đông Bắc thành Lạc Dương có một ánh sáng nhỏ hắt qua khe cửa
một căn nhà lớn cậu ta liền chạy ngay tới đó.
Khi mở cánh cửa căn nhà đó ra một
thanh âm ồn ào phát lên cùng những tiếng đập bàn đập ghế khiến cậu ta đinh tai
nhức óc. Hóa ra căn nhà Mạc Vô Phong bước vào chính là một sòng bạc lớn hoạt động
cả đêm lẫn ngày nhưng dù như thế cũng chẳng chứa đủ các con bạc thèm khát cuộc
chơi ra vào liên tục. Mạc Vô Phong gắng sức lắm mới chen chúc qua được những
đám đông đang giơ tay giơ chân gào thét ‘chẵn, lẻ’ kia để tiến tới nơi bán rượu
nằm ở góc trong cùng của căn nhà lớn.
Thấy có người tới một cô nương ăn
mặc lòe loẹt tay phất phơ chiếc khăn mỏng manh trước mặt cậu ta, miệng nói
“Kìa, công tử không nhập bọn với
chúng lại bỏ ra uống rượu là sao”
“Tôi không biết chơi trò đó hơn nữa…giờ
tôi chỉ cần rượu thôi”
Cô ta vuốt mặt Mạc Vô Phong miệng
cười ngoác ra
“Nói dối mà không biết ngượng
kìa. Chỉ việc đứng mà hô chẵn hoặc lẻ thôi lẽ nào lại không biết. Ta nói công tử
nghe mỗi tên nam nhân sinh ra đều có sẵn máu cờ bạc trong người rồi chỉ không
biết khi nào bộc phát”
“Ủa…sao ngươi lại tới đây. Không ở
lại chăm sóc nữ nhân trong lòng hả”. Mộc Từ Thiên từ đâu chạy tới đập vai cậu ấy
rồi đuổi cô nương kia đi.
“Gì mà nữ nhân trong lòng giờ ta
chỉ muốn uống rượu thôi”
“Sao vậy cô ta chọc giận ngươi hả.
Không sao đâu, nữ nhân là vậy mà không khiến nam nhân chúng ta phát điên thì
không phải nữ nhân. Đã tới đây rồi thì quên hết nữ nhân đi, lại chơi cùng bọn
ta”
Không đợi Mạc Vô Phong trả lời hắn
đẩy đám chắn đường phía trước kéo cậu ta tới một đám đông lớn nhất trong căn
phòng này
“Chết tiệt, lại thua rồi”. Huỳnh
Cao Thái vò đầu bứt tai hét lên tức giận
“Hôm nay ngươi đen quá cứ thế này
sẽ làm cạn túi tiền của ta mất. Để huynh đệ này chơi hộ đi”. Mộc Từ Thiên đẩy Mạc
Vô Phong vào bàn đánh bạc.
“Người mới của Tửu Khí Ấp hả”. Huỳnh
Cao Thái đoán vậy nhờ nhìn bộ y phục Mạc Vô Phong đang mặc
“Cứ cho là vậy đi”. Mộc Từ Thiên
cười phá lên
“Chẵn – Lẻ…Chẵn – Lẻ”. Những tên
bâu xung quanh đó lại bắt đầu hô.
“Vậy ngươi chọn mau đi, sắp mở rồi
kìa. Chẵn hay lẻ”. Huỳnh Cao Thái hỏi Mạc Vô Phong
Mạc Vô Phong lần đầu nhìn thấy
trò này nên có hơi lúng túng nhưng bị hai tên kia giục ghê quá cậu ta đành mở
miệng đoán bừa
“Chẵn”
Huỳnh Cao Thái vứt luôn một đống
bạc vụn vào cửa chẵn rồi cũng hô lên cùng mọi người
“Chẵn…chẵn…chẵn nào thổ địa ơi”
Chiếc cốc lắc xúc xắc dừng lại
cũng là lúc đám đông im lặng chờ kết quả. Huỳnh Cao Thái nhắm mắt chắp tay bái
lạy thổ thần liên tục cho tới khi đám đông gào to lên
“Chẵn”
Mộc Từ Thiên khoác vai Mạc Vô
Phong và Huỳnh Cao Thái hét lên
“Chẵn…mau đưa bạc…mau đưa bạc”
Huỳnh Cao Thái vừa thu lại bạc vừa
gào to
“Được lắm huynh đệ, chọn tiếp đi…mau
chọn tiếp đi”
Mạc Vô Phong tuy không biết trò
này là gì nhưng cậu ta cũng cảm nhận được thứ gọi là chiến thắng từ hai tên đó.
Máu cờ bạc trong người cậu ta bắt đầu nổi lên
“Chẵn”
“Lại chẵn sao”. Mộc Từ Thiên thắc
mắc
“Vậy thì chẵn”. Huỳnh Cao Thái vứt
đống bạc xuống cửa chẵn rồi lại nhắm mắt niệm phật
Lúc này chỉ có vài ba người theo
cửa chẵn cùng ba tên đó. Khi chiếc cốc được mở ra tiếng than thở xen lẫn tiếng
chửi rủa cất lên
“Chết tiệt…lại là chẵn”
Mộc Từ Thiên phấn khởi giành việc
gom bạc của Huỳnh Cao Thái ngay tức khắc. Hắn lại hỏi Mạc Vô Phong
“Tiếp nào, huynh đệ”
Mạc Vô Phong chống cằm suy nghĩ
một hồi rồi hô lên
“Chẵn tiếp”
Trên bàn lúc này chỉ có một túi
tiền của Huỳnh Cao Thái và Mộc Từ Thiên đặt trên chữ ‘Chẵn’. Huỳnh Cao Thái có
vẻ hơi lo lắng nên hắn không thèm nhắm mắt nữa mà mở to mắt nín thở nhìn chằm
chằm lên bàn
“Thua là mất trắng đấy”. Mộc Từ
Thiên nói
“Im đi, sư huynh. Đừng làm ta sợ…Chẵn…chẵn…chẵn”
“Chẵn”. Tên cầm chiếc cốc đựng
xúc xắc hô to khiến cả đám đông ai nấy đều tiếc đứt ruột. Còn Mộc Từ Thiên và
Huỳnh Cao Thái cùng nhau thu bạc mỏi cả tay mà vẫn chưa hết.
“Từng này đủ ăn chơi vài tháng đấy.
Chúng ta về nghỉ ngơi thôi”. Mộc Từ Thiên nói
Ba người họ vừa bước ra khỏi cửa
thì hai tên vạm vỡ ở bên ngoài tiến lên chắn đường. Bọn chúng nói
“Các ngươi gian lận phải không nếu
muốn sống thì để bạc ở lại”
Mộc Từ Thiên giả vờ sợ hãi
“Hai đại ca sao nóng tính vậy.
Lâu rồi bọn ta mới thắng lớn như thế này hay ta cho mỗi người một cục bạc nén
nhé”
Hai tên đó vung chiếc gậy đang cầm
trên tay lên nhưng gậy chưa quăng xuống đã bị Huỳnh Cao Thái đá văng ra xa,
nhân lúc tên đó chưa hoàn hồn hắn xuất hàng chục quyền liên tiếp vào bụng địch
thủ. Thấy đồng bọn bị hạ dễ dàng tên còn lại hô hào thêm người ra ứng phó.
“Giờ làm sao đây”. Mạc Vô Phong hỏi
“Hôm nay là ngày vui chúng ta còn
phải tìm nơi nào đó uống rượu ai lại đi gây gổ với mấy tên kém cỏi này”. Mộc Từ
Thiên nói
“Phải đấy…chạy thôi các huynh đệ”.
Huỳnh Cao Thái hét lên
Mạc Vô Phong cũng thoải mái chạy
trốn theo hai tên kia. Trong đêm tối cả thành Lạc Dương chỉ còn lại tiếng hô
hào của những người ở sòng bạc đuổi theo họ cùng tiếng cười của họ vang lên hào
hứng. Lần đầu trong những ngày tháng tới trung thổ Mạc Vô Phong được trải nghiệm
những giây phút rất đỗi giản dị nhưng lại khiến cậu ấy nhớ mãi trong tâm. Ba
người họ phi thân lên mái nhà núp xuống nhìn những tên kia đang thắc mắc không
biết họ ở đâu rồi bịt miệng lại để khỏi bật cười.
Mộc Từ Thiên giật lấy hũ rượu lớn
bên hông ra đặt mạnh tay xuống
“Niềm vui lớn nhưng tiếc là hũ rượu
nhỏ. Đã lâu rồi ta không vui như hôm nay nên ta nhường rượu cho hai người đấy”
Huỳnh Cao Thái chỉ tay vào Mạc
Vô Phong
“Không không, người có công lớn
nhất ngày hôm nay chính là huynh đệ đó. Hũ rượu này ta nhường cho huynh đấy”
Mạc Vô Phong cầm hũ rượu giơ ra
phía trước
“Ta không uống rượu để hưởng thụ,
chúng ta cùng uống mỗi người một ngụm mãi mãi ghi nhớ ngày vui hôm nay”
Mộc Từ Thiên phá lên cười
“Câu nói đó của ta mà. Nếu huynh
đã quyết như vậy thì…”
“Chúng ta cùng uống”. Huỳnh Cao
Thái nói hộ Mộc Từ Thiên
Ba người họ chia nhau mỗi người một
ngụm rượu nhỏ nhưng cũng đủ khiến lòng say. Mộc Từ Thiên đột nhiên nghĩ ra ý tưởng
“Uống chung rượu, đánh bạc chung,
chạy trốn cùng nhau thế chẳng phải là có phúc cùng hưởng có họa cùng chạy hay
sao. Hay chúng ta kết nghĩa kim lan ngay tại đây đi”
“Phải là có phúc cùng hưởng có họa
cùng chịu chứ sư huynh”. Huỳnh Cao Thái nói
“Kết nghĩa kim lan?”. Mạc Vô
Phong thắc mắc
“Có nghĩa là kết thân huynh đệ, sau
này chúng ta thân thiết như ruột thịt cùng giúp đỡ lẫn nhau”. Huỳnh Cao Thái
nói
“Hay đấy…Ta đồng ý. Kết nghĩa luôn
đi”. Mạc Vô Phong hào hứng
“Nhưng ba người chúng ta ai sẽ
làm đại ca”. Huỳnh Cao Thái nói
“Ai lớn nhất thì làm”. Mộc Từ
Thiên nói
“Huynh lớn hơn đệ, vậy không tới
lượt đệ rồi. Mạc huynh đệ, huynh bao nhiêu tuổi hả”. Huỳnh Cao Thái nói
“Hai mươi sáu”. Mạc Vô Phong nói
Mộc Từ Thiên há miệng ngạc nhiên
“Nhìn cái mặt non choẹt này ta
không ngờ huynh còn lớn hơn ta đấy. Vậy quyết định xong…Huynh…làm đại ca, ta
làm nhị ca”
Huỳnh Cao Thái cười
“Huynh ấy làm đại ca, huynh là nhị…đệ,
ta là tam đệ mới đúng”
Mộc Từ Thiên cằn nhằn
“Sao cũng được, hai người lại đây…ngày
hôm nay có…Tiểu Nguyệt chứng kiến, ba người chúng ta cùng nhau kết nghĩa kim
lan. Cùng uống chung rượu, cùng đánh kẻ địch, mãi mãi không chia cắt”
“Có phúc cùng hưởng có họa cùng
chịu”. Mạc Vô Phong và Huỳnh Cao Thái đồng thanh
Dưới ánh trăng sáng soi rọi màn
đêm ba người Mạc Vô Phong, Mộc Từ Thiên và Huỳnh Cao Thái cùng nhau trở thành
huynh đệ. Trên mái nhà họ cười đùa vui vẻ rồi vờ đánh lộn với nhau cho tới khi
cả ba mệt nhoài lăn ra ngủ trên đó. Ba người - mỗi người một nỗi buồn nhưng đều
được cuộc vui đêm nay xóa đi hết. Họ chìm vào giấc ngủ trong lòng nghĩ tới những
ngày tháng sau này cả ba rong ruổi trên giang hồ thật sảng khoái biết bao.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét