Số lượt đọc truyện


THÔNG BÁO


Đã cập nhật Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II - Chương cuối

Rất cảm ơn sự ủng hộ của các độc giả trong thời gian qua

Chương 29: Tình cờ đi đến Tửu Khí Ấp

Bình luận
Huỳnh Cao Thái cướp lấy hũ rượu trên tay tên kia uống một ngụm rồi nói bằng một giọng nhẹ nhàng chưa từng thấy khác hẳn khi ở trên thuyền

“Đừng đùa nữa sư huynh, đệ biết huynh là…người tốt nhất trong Tửu Khí Ấp vì vậy đệ mới cố tình đưa huynh tới đây”

Tên kia giật lại hũ rượu dắt vào lưng

“Sư huynh cái gì chứ, ngươi còn nhắc tới chuyện cũ cẩn thận ta cắt lưỡi đó”

Huỳnh Cao Thái cười trừ

“Đệ nhớ rồi…nhớ rồi mà. Huynh giúp đệ cứu cô ta đệ sẽ rời cái phái chết tiệt đó đi theo huynh”

Tên đó có hơi ngạc nhiên nhưng rồi phủi tay quay đi ngay

“Người mà dám rời phái hả. Không nhớ nhung Diệp sư tỷ sao, ngươi suốt ngày bám theo hầu hạ cô ta từ trên xuống dưới còn gì. Ta chẳng tin ngươi bỏ cô ta tới Tửu Khí Ấp”

Huỳnh Cao Thái ngồi xuống cái ghế cạnh chiếc giường thần y cô nương đang nghỉ ngơi nhưng thực ra nàng chỉ vờ nhắm mắt nghe ngóng mọi chuyện

“Nói chắc huynh chẳng tin. Ta đã rời khỏi phái một tháng nay rồi…Huynh định hỏi đi đâu hả…bị một tên giả sư và một tên bặm trợn bắt vào cái xó xỉnh nào đó. Nhắc tới cái lũ khốn ấy chỉ muốn tìm chúng trả thù cho hả dạ nhưng cũng nhờ bọn chúng mà ta có những ngày tháng hạnh phúc khi không phải đối mặt với lão bà quỷ đội lốt người kia, giờ ta mới nhận ra rời khỏi phái là một ý tưởng tốt hơn bất kỳ ý tưởng nào ta từng có. Còn Diệp sư tỷ…Hừm…vì tỷ ấy đối tốt với ta như tỷ tỷ ruột nên ta mới báo đáp ân tình nhưng lúc ta mất tích tỷ ấy cũng chẳng thèm đếm xỉa tới. Nghĩ lại ta cũng đâu có máu mủ gì với Diệp sư tỷ có tốt thế nào cũng chẳng bằng tỷ tỷ ruột được”

Tên đó nhìn vẻ mặt của Huỳnh Cao Thái không có chút giả tạo nào hắn cũng đành tạm tin

“Được…ta giúp ngươi cứu cô ta sau đó ngươi phải cắt đứt mối quan hệ với phái Không Động ngay. Mà cô ta là ai vậy…Hôm qua trông thấy ngươi dìu cô ta tới Tửu Khí Ấp…Trời ạ…trông thấy bộ dạng thập tử nhất sinh đó của hai người ta vẫn phát ớn tới bây giờ”

Huỳnh Cao Thái nghĩ lại ngày gặp nạn trên chiếc thuyền của Tư A Thần

“Huỳnh Cao Thái, huynh có trong này không”. Đường Chân hét vang

“Sư muội, huynh ở đây”. Hắn vẫy tay lên cao để sư muội tìm được mình giữa làn khói đen nghịt

“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Thuyền bị đốt rồi”. Đường Chân vứt túi hành lý xuống đất chạy tới chỗ hắn

“Không kẻ nào được đi trước khi ra nhận được tiền”. Tư A Thần đuổi theo Đường Chân từ phía sau

“Tiền…hành trang…ta…ta vứt ở đó”. Đường Chân nói

Túi hành trang Đường Chân vừa vứt xuống đất đã bị ngọn lửa thiêu cháy gần hết. Cô ta hốt hoảng kêu la

“Chạy mau, cẩn thận thuốc nổ…”

“Đùng…đùng”. Một tiếng nổ lớn phát lên làm nổ tung con thuyền đẩy những người trong đó văng ra xa

Huỳnh Cao Thái chỉ kịp nhìn thấy Tư A Thần lôi Đường Chân lại sau đó thân thể hắn bị dòng nước nhấn chìm. Hắn cố vùng vẫy nhưng không tài nào ngoi lên được. Đang lúc tuyệt vọng chờ chết dưới đáy sông thì có bàn tay ai đó túm lấy kéo hắn lên khỏi mặt nước. Hắn dường như không tin vào mắt mình khi trông thấy người vừa cứu mình chính là cô nương hắn gọi bằng tiện nhân kia.

Tuy đã bị hàn khí đóng băng khí lực nhưng nàng vẫn cố cứu lấy hắn bằng chút thể lực ít ỏi cuối cùng. Thấy trên bến đò không an toàn nên nàng đành đưa Huỳnh Cao Thái bơi sang bờ bên kia, hai người vừa lên được bờ cũng là lúc nàng hoàn toàn kiệt sức.

“Tiện…à không…ngươi…vẫn chưa chết…à ý ta là…ngươi còn sống nổi không đấy”. Huỳnh Cao Thái vừa ho sặc sụa vừa nói

“Cô ta…bị đại sư đó đưa đi rồi”. Nàng cố nói một câu trước khi ngất đi

“Vậy là sư muội không sao…tiếc là tên đại sư ấy vẫn sống”. Hắn an tâm nằm bịch xuống đất “Ta mệt quá không đi nổi nữa rồi ngươi dìu ta tới…”. Hắn định nhờ nàng đưa đi thì ngoảnh mặt ra đã trông thấy nàng nằm sõng soài trên bờ “Trời ạ…đùa ta hả…Này ngươi tỉnh lại đi chứ…ngươi mà chết thì ai cứu ta…ta cũng chết luôn đấy”

Thấy nàng vẫn không cử động hắn đành nhấc mông dậy miệng cằn nhằn

“Ngươi được lắm…ta vừa mới khỏi bệnh ngươi lại muốn hành ta bệnh tiếp…Chết tiệt…cuối cùng người chịu khổ vẫn là mình”

Huỳnh Cao Thái túm tay nàng đặt lên vai hắn, hắn vừa nâng được nàng lên trên lưng thì thất kinh hồn vía

“Sao ngươi lạnh vậy…Ta sắp chết cóng vì người dính nước giờ lại phải cõng thêm cục băng ngàn năm như ngươi nữa. Ông trời ơi…người thật ác độc”

Tên đó nhìn Huỳnh Cao Thái rồi ôm bụng cười

“Thà ngươi bỏ cô ta lại đó cho xong…lòng tốt trong bụng lại nổi lên bất chợt hả. Ta nói ngươi nghe sống trong giang hồ chỉ việc lo thân mình thôi, cứ như ngươi có ngày chết mất xác đấy”

Huỳnh Cao Thái biết rõ bản tính tên kia trước nay không phải như thế này nhưng hắn cũng hiểu tên đó trở nên nghi ngờ giang hồ, nghi ngờ bản thân đều do cuộc đời đưa đẩy nên hắn cũng chỉ vờ ậm ừ đồng tình chứ sâu trong lòng hắn luôn muốn sư huynh trở lại như xưa.

Tên kia bước tới nhìn chăm chú nàng đang nằm mê man trên giường

“Coi như ta nhận lời giúp ngươi cứu cô ta. Có điều Tửu Khí Ấp toàn nam nhân…Ừm…thật bất tiện, bất tiện. Cô nương này chẳng khác gì con cừu non đứng giữa bầy sói”

Huỳnh Cao Thái cố bịt miệng nén cười

“Cừu non? Huynh phải xem cái cách cô ta điểm huyệt đạo ta đi…giờ vẫn còn đau nhói đây”

Tên đó lại theo thói quen đưa hũ rượu lên miệng uống nhưng trong đó chẳng còn giọt nào từ khi hắn giật lại từ tay Huỳnh Cao Thái rồi

“Tên tiểu tử uống hết rượu của ta rồi. Thôi thế này đi lát nữa ta vào thành mua rượu tiện thể bắt ả nào đó về đây chăm sóc cô ta”

Huỳnh Cao Thái nói

“Quyết định vậy đi xem lát nữa ai đen đủi bị huynh bắt về đây”

Hai tên này bàn bạc xong xuôi liền trở ra ngoài cài lại chốt cửa cẩn thận. Tiếng then chốt vừa khớp vào ổ khóa thần y cô nương liền tỉnh dậy ngay tức khắc. Cuộc nói chuyện giữa Huỳnh  Cao Thái và tên lạ mặt kia giúp nàng nhớ lại phần nào những chuyện xảy ra trước khi mình ngất đi. Nàng đoán chắc tên Huỳnh Cao Thái kia chỉ đưa nàng vào căn phòng này để nghỉ ngơi chứ chẳng thèm gọi thầy thuốc hay cho nàng ăn chút gì đó, những vết rách trên cơ thể nàng sau vụ nổ vẫn còn đau nhức, tay chân thì mỏi nhừ vì mệt. Điều tốt duy nhất hắn làm cho ân nhân cứu mạng mình là đắp chiếc chăn mỏng kia lên cơ thể giúp nàng. Thần y cô nương cảm tưởng như y phục mình vẫn còn ẩm ướt như vừa ngoi lên khỏi mặt nước lạnh lẽo nhưng thực ra thứ nàng đang cảm nhận chính là hàn khí của Lạc Hư.

Thật ra có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu nàng rằng chết luôn tại đây cũng được nhưng nàng vừa nhắm mắt lại trông thấy đóa hoa Tuyết Liên nằm giữa núi tuyết chờ nàng tới đem về. Giây phút ấy nàng gắng thắp lên chút hy vọng sống dành cho bản thân. Theo lời của hai tên kia ngày mai hoặc ngày kia chúng sẽ tìm ai đó về chăm sóc cho thần y cô nương, nàng mong người đó đừng có tới quá muộn trước khi nàng chết vì lạnh và đói trong căn phòng khóa kín này.

Lúc này đi qua bến đò Lạc Dương ai cũng nghĩ chẳng có người nào sống sót nổi sau vụ nổ ấy nhưng cuối cùng cả bốn người họ đều toàn mạng. Huỳnh Cao Thái đưa thần y cô nương tới Tửu Khí Ấp vậy còn hai người kia đã đi đâu? Khi ở trên thuyền Tư A Thần và Đường Chân đứng gần túi hành trang chứa thuốc nổ nhất nhưng khi Đường Chân hét lên ông ta đã phản ứng nhanh nhạy bằng cách lôi cô ta nhảy ra ngoài. Ngay khi cả hai đang chìm dưới đáy sông ông ta cũng không để Đường Chân chạy thoát, với cái chân đang bị thương nặng dù Đường Chân có bơi giỏi tới đâu cũng không thể thoát khỏi tầm tay của Tư A Thần. Ông ta bắt được cô ấy và lôi lên bờ nằm đối diện bến đò kia. Kể từ hôm đó Đường Chân trở thành tù nhân mới của ông ta thế thân cho tên Huỳnh Cao Thái.

“Từ khi thoát khỏi mặt nước tới giờ ông chẳng nói câu gì cả”. Đường Chân vừa nói vừa thăm dò cử chỉ của Tư A Thần

“Ta…còn có việc phải trở về phái không đi cùng ông được nữa đâu”

Tư A Thần vẫn im lặng bước chậm rãi trước mặt Đường Chân. Thấy ông ta vẫn không có biểu hiện gì cô ấy rón rén bước khập khiễng thật nhẹ nhàng sang mạn phải một chút tiến thẳng vào ngõ rẽ bên cạnh.

“May quá ông ta không phát hiện ra”. Đường Chân đứng núp sau bức tường ngó ra con đường trước mặt thì không thấy Tư A Thần đâu nữa.

“Hả…ông ta…ông ta vừa ở đó mà”

Đường Chân chưa hết bàng hoàng thì vai cô ta đã bị giữ chặt lại bởi Tư A Thần. Ông ta bấy giờ mới chịu lên tiếng

“Ngươi chạy trốn từ hôm qua tới giờ vẫn chưa mệt sao. Tốt nhất nên ngoan ngoãn theo ta trở về”

“Ông lạ thật đấy người ông muốn bắt là tên sư huynh chết tiệt đó của ta sao ông không đi tìm hắn”

“Ta đã có ngươi thế thân rồi còn mất công đi tìm một kẻ mất tích làm gì. Ta còn sợ rằng hắn đã chết chìm dưới sông rồi”

“Hứ…ông đừng hòng dọa ta lúc ở dưới nước ta có loáng thoáng trông thấy nữ nhân kia đưa sư huynh bơi ra hướng khác. Chắc chắn giờ huynh ấy đã bình an vô sự”

“Khi ở trên thuyền cô ta đã bị nội thương rất nặng chắc chắn cả hai đã chết chìm ở đâu đó rồi. Giờ ngươi im cái miệng lại ngoan ngoãn đi theo ta làm vật thế thân thay cho tên kia”

Tư A Thần chỉ nói tới đây liền nắm chặt vai Đường Chân ủn cô ta về phía trước bắt cô ta đi đầu. Đường Chân đành giả bộ nghe theo chờ lúc nào đó sẽ chạy trốn tiếp.

“Ông định đưa ta đi đâu vậy tại sao quay lại thành Lạc Dương. Vẫn tiếc chiếc thuyền của mình hả”

Nơi Tư A Thần đưa Đường Chân tới chính là Tiên Hà Lĩnh động tám mươi nhưng đời nào ông ta nói cho cô ấy biết.

“Chân ta đau quá nếu ông muốn bắt giữ ta thì cũng nên chữa khỏi cái chân cho ta đã. Ta nghĩ nước ngấm vào trong làm trôi hết thuốc đi rồi nếu để lâu không khéo…không khéo sẽ phải chặt chân mất”

Đường Chân ngoảnh lại phía sau vẫn trông thấy bộ mặt một sắc thái của Tư A Thần nên cô ta tức mình ngồi bệt xuống giữa đường ăn vạ khiến Tư A Thần phải đỏ mặt vì nén giận và có đôi chút xấu hổ. Người dân đi qua ai nấy đều nói này nói kia khi trông thấy một đại sư già bắt nạt một cô nương trẻ tuổi đang bị thương.

“Ngươi không đứng lên ta bẻ gãy chân ngươi ngay tại đây đó”

Đường Chân vờ sợ hãi

“Ôi…ông ta định bẻ gãy chân tôi…mọi người lại đây…lại đây mà xem này”

Tư A Thần bước tới kéo cô ta đứng lên trước bao ánh mắt chỉ trích của người dân thành Lạc Dương nhưng cô ta không bằng lòng nên bị ông ta kéo lê dưới đất. Tư A Thần đẩy những người dân đang chắn đường mình ra nơi khác một cách vô cùng bạo lực. Thấy ông ta độc ác nhưng võ công cao cường nên không ai dám tiến đến gần.

“Phen này tiêu rồi…tiêu thật rồi”. Đường Chân lẩm bẩm

Trông thấy người dân trong thành tụ lại rất đông phía trước Mạc Vô Phong chạy tới chen qua họ xem bên đó xảy ra chuyện gì. Thấy một cô nương bị kéo lê dưới đất cậu ta liền phi thân qua đó dạy cho đại sư kia một bài học.

Cảm nhận thấy rõ rệt một nguồn khí lực âm dương hòa hợp đang tiến về phía mình ông ta lập tức thả Đường Chân ra đỡ chiêu của Mạc Vô Phong. Cô ta định nhân cơ hội này chạy thoát thân nhưng đã bị Tư A Thần điểm huyệt đạo lúc nào không hay.

“Sao lại đối xử với một cô nương đang bị thương như vậy”. Mạc Vô Phong nói

“Luồng khí lực của ngươi rất đặc biệt âm không ra âm, dương không ra dương. Để bần tăng tiếp vài chiêu với ngươi xem sao”

“Ngươi nói sai rồi, phải là trong âm có dương, trong dương có âm, âm dương hòa hợp mới đúng”. Mạc Vô Phong mỉm cười đọc lại y nguyên câu nói của Nhược cô nương dạy cậu ta cách điều khiển thần công trong hang động.

Tư A Thần dứt chiêu thoái lui về phía sau, ông ta xuất một luồng khí lực bay thẳng vào người Mạc Vô Phong. Cậu ta cũng vận công đỡ lấy nguồn khí đó rồi từ từ để nó hấp thu vào cơ thể khiến Tư A Thần không tin nổi vào mắt mình khi trông thấy cảnh tượng ấy. Ông ta chưa kịp hoàn hồn thì nguồn khí lực của ông ta lại xuất hiện nhưng không bay về phía Mạc Vô Phong nữa mà bay về phía ông ta.

“Hấp thu…phản lại. Đúng là thần công”. Tư A Thần trong nháy mắt đã phi thân lên mái nhà tránh luồng khí lực vừa bay tới phá tan cây cầu bắc qua con sông trước mặt.

“Dùng nội công đánh tiểu tử này chỉ tổ phí lực. Xem ra muốn đấu chiêu với hắn phải xuất ngoại công”

Không để Tư A Thần chủ động tấn công Mạc Vô Phong cũng phi thân lên mái nhà tung quyền giao chiến. Một quyền cậu ta xuất ra đối với người thường nhìn vào chỉ thấy đúng một quyền nhưng thực ra một quyền ấy chứa năm bảy quyền đánh liên tiếp vào đối thủ. Đó cũng chính là thủ pháp tinh diệu của Long Hổ Bá Vương Quyền. Có điều đúng như thần y cô nương nhận định Mạc Vô Phong chỉ là một viên ngọc xỉn màu chưa được mài dũa. Dù nội công có cao tới đâu quyền thuật lãnh ngộ có tinh diệu tới đâu cũng không thể thắng nổi một người già dặn kinh nghiệm chiến đấu như Tư A Thần.

Quyền nào của cậu ta xuất ra đều bị Tư A Thần cản lại bằng lòng bàn tay. Mạc Vô Phong cảm tưởng như lòng bàn tay của ông ta làm bằng sắt thép hay thứ gì đó tương tự vậy bởi tay cậu ấy đã đau nhừ khi liên tục tấn công ông ta rồi. Thấy cậu ta sơ hở vì mải nghĩ linh tinh Tư A Thần nhảy lên không giáng một cước xuống vai Mạc Vô Phong mạnh tới mức mái nhà nơi cậu ta đứng cũng sụp xuống luôn.

Mạc Vô Phong rơi thẳng xuống đất cùng hàng tá đống gạch ngói trên mái nhà. Cậu ta đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện đây là tiệm bán rượu và nơi cậu ấy vừa ngã lên là một gian tủ đựng rượu lớn.

“Tên phá hoại, ngươi từ đâu chui ra thế”. Ông chủ tiệm rượu gào thét

“Xin lỗi…tôi không cố ý”. Mạc Vô Phong vừa mới dứt câu thì Tư A Thần lại tung thêm một cước nữa từ trên cao xuống nhưng may lần này cậu ta nhanh nhẹn né được. Mặc cho ông chủ tiệm kêu la bên tai hai người họ vẫn đấu quyền cước với nhau ngay trong cửa tiệm. Tiếng quyền vừa xuất ra lại đi kèm với tiếng hũ rượu vỡ toang, không biết từ lúc giao chiến tới giờ họ đập vỡ bao nhiêu hũ rượu rồi.

“Đúng là kỳ phùng địch thủ, đánh hay lắm”. Một tên vừa uống hũ rượu của mình vừa chỉ trỏ khen ngợi.

“Không còn phép tắc gì nữa, lũ côn đồ phá phách…ta phải báo…báo quan”. Ông chủ tiệm la lớn chạy vội ra ngoài.

“Quan phủ làm được gì hai kẻ đó…đầu óc ngươi đơn giản quá”. Tên đó nói xong cũng rời khỏi quán ngay. Trước khi đi hắn không quên trộm lấy vài hũ rượu chưa bị đập phá dắt sau lưng.

“Ủa…người kia trông quen quá”. Hắn ngước mắt lên nhìn Đường Chân ngồi phía trước.

Đường Chân cố gắng cựa quậy nhưng vô ích, cô ta lẩm bẩm

“Phải có ai đó giúp mình giải được huyệt đạo mới có thể thoát đi. Trời ạ…cơ hội tốt thế này mà lại…”

“Này…trong số mấy người có ai biết cách giải huyệt không hả”. Cô ta hỏi những người đang đứng bàn tán ngay đó.

“Có…ta đây…sư muội”. Tên kia mở miệng ra cười ầm ĩ khi trông thấy Đường Chân thê thảm thế này

Đường Chân trông thấy kẻ vừa lên tiếng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi

“Ngươi…Mộc Từ Thiên…”. Nói đến đây cô ta khóc thét lên “Ông trời ơi, sao người đối xử tàn nhẫn với con như vậy. Xin ông rủ chút lòng thương để con rơi lại vào tay lão đại sư kia còn hơn rơi vào tay tên này”

“Làm gì mà sư muội sợ ta như vậy”. Mộc Từ Thiên đưa cái mặt của hắn sát với mặt Đường Chân khiến cô ta càng gào to hơn.

“Trông ta đáng sợ như vậy sao”. Hắn tự nhủ “Hay là đem sư muội kiêu kỳ này về Tửu Khí Ấp cho làm a hoàn vài hôm”

“Sư muội bị thương kìa…để sư huynh đem muội về chữa trị nhé”. Mộc Từ Thiên ngoác miệng ra nói

“Khỏi cần…khỏi cần. Ngươi bỏ ta lại đây ta vui tới mức khỏi luôn bệnh tật rồi”

“Trong tình hình này người có quyền quyết định phải là sư huynh ta mới phải. Muội ngoan ngoãn tới chỗ của ta giúp việc dùm ta vài hôm ta sẽ thả muội về”

“Ngoan ngoãn…ngoan ngoãn. Ngươi hợp với lão sư kia lắm đó. Nói cho ngươi nghe…ta không thèm về cái hang ổ bẩn thỉu của các ngươi”

“Hang ổ bẩn thỉu? Tửu Khí Ấp của ta tuy nhỏ nhưng khang trang gấp mấy lần cái hang ổ của Diệp Ngân Bình đấy”

Mộc Từ Thiên nghĩ là làm, hắn nhấc bổng Đường Trân lên trong tiếng gào hét vang trời của cô ta định rời đi thì Tư A Thần từ trong tiệm rượu phi thân tới

“Ngươi định cướp tay trên của ta hả”

Tư A Thần chỉ còn cách Mộc Từ Thiên vài bước thì bị Mạc Vô Phong từ phía sau nhảy tới giữ chặt chân ông ta lại, trông y phục bám đầy khói bẩn của cậu ta chắc vừa bị Tư A Thần hành cho một trận khủng khiếp lắm.

“Công tử…gì đó ơi…Cứu ta với…cứu ta với”. Đường Chân kêu lên

“Ta cũng muốn cứu cô nhưng...”

Tư A Thần đẩy mạnh chân mình về phía sau hất văng cậu ta xuống đất. Mạc Vô Phong bật dậy ngay tức khắc, cậu ta thầm nghĩ

“Cứ thế này không ổn chút nào. Phải rồi…bộ quyền cước đó còn có một chiêu”

Chiêu thức cậu ta vừa nhắc tới có tên Phong Hổ Vân Long là thức cuối cùng trong bộ Long Hổ Bá Vương Quyền chuyển sự phẫn nộ vào quyền cước mượn oai hổ dữ hét vang bốn bề khiến địch thủ đau đầu nhức óc nhân lúc ấy sẽ áp sát tấn công địch thủ.

Mạc Vô Phong vừa thi triển chiêu thức lập tức một thanh âm dữ dội vang khắp tứ phía. Nếu Thiên Lý Truyền Âm phải dùng sức hô to đồng thời đưa một nguồn nội lực vào lời nói để truyền tới tai người nghe thì Phong Hổ Vân Long không cần mở miệng chỉ cần phát tán khí lực tại Đan Điền ra bên ngoài cũng khiến cho địch thủ đau đầu nhức óc, tim gan xáo trộn, khó chịu vô cùng.

Nhân lúc Tư A Thần bị Mạc Vô Phong khống chế Mộc Từ Thiên đã đưa Đường Chân rời đi được một đoạn. Tư A Thần tuy đã bịt tai nhưng vẫn nghe rõ mồn một thanh âm dữ dội kia, ông ta không ngờ Mạc Vô Phong còn có chiêu này nên không kịp ứng phó. Biết không thể đỡ hay tấn công thanh âm vô hình Tư A Thần đành nhảy xuống nước tự giải thoát cho bản thân.

Mạc Vô Phong ngừng hét phi thân như bay để nhanh thoát khỏi Tư A Thần và đuổi theo cứu lấy cô nương kia. Tuy bây giờ cậu ta chỉ thấy bóng dáng thấp thoáng của Mộc Từ Thiên phía xa nhưng khoảng cách ấy đã được thu lại rất nhanh do thần công dồi dào trong người cậu ấy quá chênh lệch với công phu của Mộc Từ Thiên.

Không biết Mộc Từ Thiên đi đâu nên Mạc Vô Phong không bám quá sát để phòng trừ nguy hiểm. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra từ khi tới trung nguyên tới giờ cậu ấy đã cẩn thận hơn rất nhiều. Tới một thôn nhỏ thì Mộc Từ Thiên đáp xuống đất đi bộ vào trong, cậu ta đưa mắt nhìn lên tên hiệu của thôn này được treo trên cao

“Tửu Khí Ấp. Tên gì lạ vậy hay mình đọc nhầm”

Mộc Từ Thiên vừa bước vào thôn thì hàng loạt tên nam nhân khác ùa ra đón hắn về. Trông thấy nữ nhân bọn chúng tỏ vẻ hứng thú lắm nhưng bị hắn đuổi đi chỗ khác

“Huỳnh Cao Thái đâu”. Mộc Từ Thiên hỏi một tên

“Hắn vào thành đánh bạc rồi”

“Hả…huynh ấy đang ở với ngươi sao”. Đường Chân ngỡ ngàng

“Phải…giờ sư muội an tâm để ta bắt muội về thôn rồi chứ”. Mộc Từ Thiên cười lớn

“Ngươi…ngươi định làm gì ta. Ta sẽ kể lại cho Huỳnh Cao Thái nghe”

“Nói cho sư muội nghe, hắn cũng đồng ý để ta đưa muội tới làm a hoàn ở Tửu Khí Ấp đấy”

“A…hoàn. Ngươi nói vậy là có ý gì, a hoàn là sao hả. Ngươi bắt ta hầu hạ lũ nam nhân bẩn thỉu các người sao…ngươi thật quá đáng”

Đường Chân gào khô họng xong thì đã bị hắn đưa tới căn nhà nhỏ phía Tây Tửu Khí Ấp. Hắn đặt cô ta ngồi trước cửa rồi mở khóa cánh cửa ra

“Giờ sư huynh giải huyệt đạo cho muội nhé. Vào trong đó thực hiện tốt công việc của a hoàn rồi huynh sẽ thả muội ra. Nếu giở trò đừng trách sư huynh không nể tình xưa nghĩa cũ”

Mộc Từ Thiên đẩy mạnh Đường Chân khiến cô ta ngã hẳn vào trong phòng. Lúc này hắn mới chịu giải huyệt đạo cho cô ấy.

Cánh cửa vừa khép lại Đường Chân gắng bò tới lấy chân đạp vào cửa liên hồi dù biết làm vậy cũng chẳng ích gì. Đạp một thôi một hồi cô ta cũng biết mệt liền nằm lăn ra đất nghĩ ngợi lung tung

“Huỳnh Cao Thái chết tiệt mất công ta lo cho huynh hóa ra huynh lại ở cùng tên phản bội bản phái Mộc Từ Thiên này. Số mình đúng là khổ, tránh đại sư lại gặp phản tặc nhưng ban nãy hắn nói gì nhỉ…Chịu khó làm a hoàn vài hôm hắn sẽ thả mình ra”

Đường Chân vội thu mình lại lòng hoang mang vô cùng

“Không lẽ…trong phòng này có ai đó. Đừng nói tên Mộc Từ Thiên này bắt mình chăm sóc cho lũ huynh đệ của hắn chứ. Trời ơi…mình ngốc thật còn làm ầm liên hồi từ nãy tới giờ cũng may hắn chưa tỉnh dậy”

Nhìn thấy rèm bên chiếc giường được buông thõng xuống Đường Chân tò mò bò dậy tiến lại gần đó xem là ai. Vì một chân bị thương nên cô ta di chuyển vô cùng khó khăn, vừa phải nhảy đi bằng cái chân lành vừa gắng không để cái chân ấy chạm đất phát ra tiếng động nào tránh đánh thức người kia.

Đường Chân bước tới cạnh giường liền ngó qua lớp rèm mỏng liền nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của  nàng. Cô ta không còn chút sợ hãi nào nữa vén luôn lớp rèm ấy sang hai bên ngồi xuống giường.

“Nữ nhân…may quá vậy mà mình cứ tưởng. Nhưng sao lại có nữ nhân tại cái thôn ma quỷ toàn những tên bẩn thỉu kia chứ. Hay cô ấy bị tên phản tặc kia bắt về đây”

Cô ta suy nghĩ lan man nhưng không nghĩ được ý nào cho ra hồn liền thử đánh thức cô nương này dậy hỏi cho ra lẽ nhưng tay cô ta vừa chạm vào thân thể lạnh buốt của nàng liền co lại ngay. Cô ta hoảng sợ gọi khẽ

“Cô nương…cô không sao đấy chứ. Khủng khiếp quá có phải cô bị tên phản tặc kia hành hạ ra nông nỗi này không. Mộc Từ Thiên kia…rồi sẽ có ngày ngươi ra đường bị sét đánh vào người, vạn tiễn xuyên tâm, chết không nhắm mắt”

“Đủ rồi…ngươi ầm ĩ quá”. Một giọng nói đầy vẻ mệt mỏi được cất lên từ nàng

“Cô tỉnh lại rồi…cô không sao chứ. Ta thấy hình như cô bị cảm nặng lắm đấy…ta giúp gì được cho cô không”

Đường Chân không ngờ sau câu nói ấy nàng lại thiếp đi lần nữa, cô ta lo lắng không biết nên làm gì để giúp cô nương kia bây giờ. Bị nhốt trong này chẳng khác gì ở tù muốn thứ này không được muốn thứ kia cũng không có. Tức mình cô ta lại nhảy ra phía cánh cửa gọi to

“Này phản tặc…ngươi có ở đây không”

Căn phòng này nằm cách xa thôn nên đáng lí ra cô ta có cố hét vang thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có ai hồi âm nhưng Đường Chân vừa dứt câu liền nghe tiếng ‘cộc, cộc’ đập khẽ vào cánh cửa. Sau đó là tiếng người nói nhỏ

“Có phải cô nương bị đại sư đó bắt không. Ta đến cứu cô đây”

Đường Chân rú lên khe khẽ

“May quá…huynh mau phá cửa giúp ta chạy ra ngoài với”

Mạc Vô Phong nhìn trước ngó sau cảnh giới, thấy không có bóng người nào cậu ấy dùng tay không nắm chặt ổ khóa xoay ngược ra sau lập tức khóa cửa rơi ngay xuống đất. Đường Chân thấy cửa mở ra định chạy thoát ngay nhưng bị Mạc Vô Phong ủn vào trong

“Bọn họ đang uống rượu vui đùa ngoài đó, ta nghĩ đợi đến đêm khuya vắng vẻ ta sẽ đưa cô ra”

“Thật sao, tên phản tặc khốn kiếp nhốt được mình trong này liền mở tiệc rượu ngoài đó ngay lập tức. Đợi ta quay trở về phái ta sẽ kêu Diệp sư tỷ cho người tới đốt cái hang ổ này của hắn”

“Diệp sư tỷ của cô tên là Diệp Đường Yên hả”

“Huynh quen Diệp sư tỷ sao”

Mạc Vô Phong nghe tới đây biết ngay cô nương này là đệ tử phái Không Động nếu đã như vậy cậu ta càng phải cố gắng cứu cô ta thoát khỏi đây.

“Ta và cô nương cùng ở trong phòng không tiện chút nào. Thế này đi giờ ta sẽ lên mái nhà ngồi đợi tới khi trời tối sẽ quay trở vào đưa cô đi”

“Huynh yên tâm đi, trong này không chỉ có một mình ta với huynh đâu”

“Cô nương nói vậy là sao”

Đường Chân chỉ tay lên giường

“Còn một cô nương nữa đang nằm đó”

Mạc Vô Phong tò mò định bước tới xem nhưng Đường Chân giơ tay cản lại, cô ta tới hạ rèm xuống rồi nói

“Huynh là nam nhân sao có thể nhìn nữ nhân đang ngủ trên giường được, người ta có phải nương tử của huynh đâu”

“Vậy ta không xem nữa”

“Biết vậy là tốt…ta nghe giọng huynh chắc không phải người Hán bảo sao mấy lễ nghi cơ bản này cũng không thông thạo”

Mạc Vô Phong bước quanh căn phòng liền nhận ra ngay có một luồng hàn khí tỏa ra đâu đó trong này. Cậu ta lần theo hàn khí bước tới chiếc giường nàng đang nằm nghỉ kia nhưng bị Đường Chân cản lại ngay

“Huynh có hiểu rõ tiếng Hán không đấy, không được ngó trộm”

“Ta không ngó trộm, ta nhận thấy trên người cô nương kia có hơi lạnh tỏa ra. Để ta kiểm tra có được không”

“À huynh nhắc ta mới nhớ cô nương ấy bị cảm lạnh nên huynh cảm thấy có hơi lạnh cũng là chuyện bình thường”

“Cảm lạnh sao có thể tỏa ra hàn khí mạnh mẽ như vậy. Ta nghi ngờ người này bị nội thương do hàn khí tác động”

“Nội thương…nếu những lời huynh nói là đúng thì nguy thật…nguy to rồi. Tránh ra để ta kiểm tra”. Đường Chân vội kéo nhẹ chiếc rèm để cô ta chui vào trong rồi lại thả xuống ngay nhất quyết không cho Mạc Vô Phong nhìn trộm.

“Trên người cô ấy nơi nào cũng lạnh...cả…cả chiếc chăn cũng lạnh như băng rồi. Mau đi tìm thứ gì đó đốt lên…mau lên”

Mạc Vô Phong gật đầu rồi chạy ngay ra ngoài định tìm chút củi nhưng vừa mở cánh cửa ra một chút lại trông thấy một tên nam nhân lưng dắt đầy rượu đang đi tới. Cậu ta vội khép cánh cửa lại

“Huynh đệ đưa cô thoát khỏi đại sư kia đang bước vào đây. Trong phòng có chỗ núp không, ta không muốn gây gổ với người khác nữa”

Đường Chân bước khập khiễng tới cánh cửa trông ra ngoài

“Đúng là hắn rồi…tên phản tặc. Có phải huynh đã phá tan ổ khóa của hắn không…Nguy rồi huynh tự tìm chỗ nấp mau…ta phải giả vờ đang cậy cửa để hắn khỏi nghi ngờ mới được”

Mạc Vô Phong đưa mắt nhìn khắp căn phòng nhỏ nhưng không có lấy một nơi để trốn trừ cái giường được che rèm kia. Tình thế cấp bách cậu ta bỏ ngoài tai những lời Đường Chân nói vội kéo rèm ra nằm lên giường đồng thời lật tấm chăn đang đắp trên người nàng lên chui vào đó rồi trùm chăn lại chỉ trong nháy mắt. Vì chiếc giường khá nhỏ chỉ đủ cho một người nằm nên cậu ta mới đành mạo phạm cô nương lạ mặt kia. Tay cậu ấy chống xuống hai bên để thân thể mình không chạm vào người nằm dưới. Lúc này Mạc Vô Phong càng cảm thấy rõ rệt hàn khí lạnh buốt kia, cậu ta không thể tin nữ nhân này có thể chống chọi lâu như vậy với chừng đó hàn khí trong nội lực mình.

Đường Chân tức giận

“Đã bảo huynh không được…Thôi mặc đi tên phản tặc đang đi tới. Mình phải…mình phải”. Cô ta rút cây trâm cài trên đầu ra vờ chọc qua khe hở giữa cánh cửa lay động ổ khóa liên hồi.

Ở bên ngoài Mộc Từ Thiên trông thấy vậy liền bật cười, hắn vừa huýt sáo vừa chắp hai tay sau lưng kiêu ngạo bước tới mở toang cánh cửa ra khiến ổ khóa rơi xuống đất.

“Ha…ha..sư huynh tới tìm muội…có việc gì không”. Đường Chân vờ cười nhưng không hiểu sao lại giống khóc hơn

“Sư muội ngoan…huynh biết thể nào muội cũng giở trò với ổ khóa của huynh nên huynh tới là để tặng muội thêm ba ổ khóa làm bằng sắt cứng đây”. Hắn giơ ba ổ khóa kia ra trêu tức Đường Chân

“Ta thua ngươi rồi đấy…muốn làm gì ta thì làm đi…ta chẳng buồn chống cự nữa”. Đường Chân lại tiếp tục vờ vịt

“Ấy…là nữ nhân sao lại nói ra câu ‘muốn làm gì ta thì làm đi’. Sư muội làm huynh khó xử quá”

“Chắc muội cũng biết ta đưa muội tới đây để làm gì rồi đúng không”

“Ngươi còn dám giở giọng đó ra nói về chuyện này à. Khai thật đi rốt cuộc cô nương ấy làm gì ngươi mà ngươi hại người ta ra nông nỗi này”. Đường Chân bỗng nghiêm nghị hẳn

“Đừng hiểu nhầm ta nhé. Sư huynh nói cho mà nghe…cô ta do chính tay Huỳnh Cao Thái đem về đây đấy. Huynh vào thành tìm nữ nhân nào đó tới chăm sóc cô ta cũng chính miệng Huỳnh Cao Thái nhờ vả. Có muốn trách lát huynh gọi hắn tới cho muội trách cả thể”

“Cô nương ấy…do Huỳnh Cao Thái đem về sao”



“Sao cái mặt lại bí xị thế kia. Mà cô ta sống chết thế nào rồi hả…vẫn sống thì mau chăm sóc cho cô ta khỏe lên để ta đuổi khỏi đây mà chết rồi thì nói với ta để ta đuổi luôn”

“Ta…ta không muốn chăm sóc cô nương đó nữa”

“Vừa rồi còn mở miệng ra trách móc ta đối xử tàn bạo với cô ta giờ lại không thèm chăm sóc nữa. Thôi để ta đây kiểm tra xem sao”

Đường Chân vội bước khập khiễng tới chiếc giường cản hắn lại

“Ta đã kiểm tra rồi ngươi khỏi mất công nữa đi”

“Thái độ của sư muội khiến ta có chút nghi ngại đấy. Mau tránh ra để ta kiểm tra nào”

“Khoan…khoan. Ban nãy ta đã giúp cô ấy thay y phục giờ ngươi kiểm tra thì ra thể thống gì nữa”

“Thật vậy sao?”. Mộc Từ Thiên lườm cô ta

Đường Chân né sang chỗ khác nói

“Loại người như ngươi còn có chuyện xấu gì chưa làm. Đó…ngươi thích thì vào kiểm tra đi…cứ thoải mái mạo phạm nữ nhân này đi”

Mộc Từ Thiên phì cười lấy hũ rượu dắt bên hông đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch, ánh mắt hắn từ ranh ma chuyển sang buồn tủi. Hắn ném hũ rượu vào góc tường để mặc nó rơi vỡ rồi trở ra ngoài mà chẳng thèm khóa cửa.

0 nhận xét:

VƯƠNG HÀ
tttt