Thấy Bình Nhất Chỉ vội vã
như vậy Mạc Vô Phong cũng không cản nữa, đằng nào cậu ta cũng phải
tới cốc Thủy Phong nếu không được cùng bằng hữu cũ hàn huyên cũng
không sao. Sau này còn nhiều dịp khác.
Bình Nhất Chỉ vừa nhảy lên
con Hắc Mã thì nghe thấy nhiều tiếng gọi từ phía sau
“Đúng là Bình đại phu rồi”
Những người vừa gọi tên hắn
không ai khác chính là nhóm đệ tử Hằng Sơn, Hoa Sơn. Bình Nhất Chỉ
thúc ngựa tới chỗ họ hỏi chuyện
“Mọi người cũng tới Hắc Mộc
Nhai đúng không”
Điền Bá Quang nói
“Khó khăn lắm bọn ta mới
toàn mạng mà tới được đây. Ta nghĩ những điều Lệnh Hồ huynh đệ nói
trong thư không hề thổi phồng sự việc lên chút nào”
Nghi Ngọc nói
“Nếu đã cùng điểm đến thì Bình
đại phu đi với chúng tôi luôn”
Bình Nhất Chỉ xuống ngựa
gật gù
“Vậy cũng được…Mà cô nương
sao vậy Lam Phượng Hoàng, bị trúng độc hả”
Điền Bá Quang nói khẽ
“Đừng động vào cô ta lúc
này. Huynh không biết bọn ta vừa trải qua chuyện gì đâu”
Nghi Ngọc nhìn Mạc Vô Phong thắc
mắc
“Người đó đi cùng huynh sao
Bình đại phu”
Bình Nhất Chỉ bước tới chỗ
cậu ta giới thiệu với mọi người
“Huynh ấy là một bằng hữu
của ta thôi không đi cùng chúng ta tới Hắc Mộc Nhai. Tên huynh ấy là…”
Điền Bá Quang bỗng nhiên nổi
cáu chỉ tay về phía trước
“Lại là mấy tên tiểu nhân
kia, bọn chúng vẫn chưa chết sao”
Bốn người Lương Tự Đức và Dương
Tử Minh, Cao Tứ Kiến, Vương Từ Hạ bước tới thản nhiên như không có
chuyện gì xảy ra. Ngày hôm đó sau khi thoát khỏi bàn tay của Diệp
Đường Yên bốn tên này vẫn ung dung lên đường tới Hắc Mộc Nhai như không
có chuyện gì xảy ra.
Nghi Lâm lúc này cũng lên
tiếng
“Các vị đều là những người
đứng đầu Hoa Sơn phái mà lại bỏ đệ tử của mình lại bến đò để
chạy thoát sao”
Dương Tử Minh bật cười
“Đệ tử Hoa Sơn ta thiếu gì
người nhưng tính mạng những người đứng đầu như bọn ta chỉ có một
thôi. Đó gọi là lấy đại cục làm trọng”
Nghi Ngọc tức giận
“Chung quy cũng do các vị đốt
thuyền gây sự với người ta cuối cùng lại khiến không biết bao nhiêu
người vô tội phải chết oan”
Cao Tứ Kiến nói
“Ta nói mà các ngươi nghe vẫn
không lọt tai hả. Ta giết ả ma đầu của tà phái là làm phúc cho giang
hồ các ngươi không những đi cùng mấy tên đệ tử phái Côn Luân mà còn
năm lần bảy lượt lên mặt dạy đời bọn ta. Cũng chỉ tại các ngươi
nhiều chuyện nếu không Dương sư huynh đã lấy mạng được tên điên đó rồi”
Lam Phượng Hoàng nhảy lên
phía trước rút lấy thanh kiếm trên tay Nghi Lâm chĩa vào mặt bốn tên
kia
“Các ngươi cố tình muốn giết
Lạc Hư nhưng không thành hôm nay ta sẽ lấy mạng chó của ngươi trả thù
cho huynh ấy”
Mạc Vô Phong nhăn mặt
“Lạc Hư…Lạc Hư bị làm sao…”
Nghi Ngọc định can ngăn Lam
Phượng Hoàng nhưng Điền Bá Quang không cho cô ấy làm vậy
“Mặc kệ bọn chúng, rõ ràng
bản thân làm sai lại cứ cho rằng mình đúng. Các ngươi còn tệ gấp
trăm lần ta ngày xưa”
Bình Nhất Chỉ ngạc nhiên
“Họ là đệ tử Hoa Sơn…đã có
chuyện gì xảy ra vậy. Tại sao nội bộ lại gây chiến với nhau thế này”
Nghi Lâm nói
“Bọn họ phóng hỏa giết
người, lăng mạ Lệnh Hồ đại ca. Nếu họ không mặc y phục Hoa Sơn phái
tôi còn tưởng họ là người của tà phái nữa”
Nghi Ngọc lo lắng nhìn Lam
Phượng Hoàng đang một mình giao chiêu với bốn tên vô lại kia. Cô ấy
nói
“Chuyện đâu còn có đó, bạo
lực không giải quyết được vấn đề gì. Hãy cùng nhau về Hắc Mộc Nhai
để Lệnh Hồ đại ca phân xử trắng đen”
Lam Phượng Hoàng bỏ ngoài tai
tất cả những lời Nghi Ngọc nói, trong đầu cô ta lúc này chỉ có một
suy nghĩ phải đánh cho đã nhưng dù công phu của cô ta có khá thế nào
đi chăng nữa thì một chọi bốn vẫn rất bất lợi.
Lương Tự Đức tuy không chấp
nhận những hành động ba tên kia làm nhưng đã lỡ cùng ngồi trên một
chiếc thuyền với chúng giờ không thể quay đầu lại nữa. Đấu với nhau
được vài chục chiêu Lam Phượng Hoàng bắt đầu thấy đuối sức lại thêm
tâm trí cứ nghĩ về Lạc Hư nên đã trúng phải nhát kiếm của Dương Tử
Minh. Thấy cô ta thất thế bọn chúng cùng xông lên đưa mũi kiếm sắc
nhọn nhằm thẳng người Lam Phượng Hoàng mà đâm tới.
Nghi Lâm sợ hãi kêu lên
“Dừng tay lại, các huynh lại
định giết người sao”
Nghi Ngọc rút kiếm định xông
lên cứu Lam Phượng Hoàng thì một thân ảnh vọt lên phía trước nhanh như
chớp, cậu ta nhảy lên cao xoay mình nhiều vòng rồi tung thẳng hai
quyền mãnh liệt vào hư không tạo thành luồng khí lực vô hình đánh
bay bốn tên kia. Bọn chúng có đưa kiếm ra đỡ nhưng không tài nào chịu
được sức lực mạnh mẽ của Long Hổ Bá Vương Quyền liền mất đà ngã
lăn ra đất không tài nào gượng lên nổi.
Điền Bá Quang vỗ tay gào
thét
“Đánh hay lắm…thêm một chưởng
nữa đi huynh đệ”
Nghi Lâm và Nghi Ngọc chạy
tới đỡ Lam Phượng Hoàng trở về. Dương Tử Minh tức giận chỉ tay vào
mặt Mạc Vô Phong
“Sao ngươi dám xen vào chuyện
của bọn ta”
Mạc Vô Phong nói
“Không cần biết các ngươi là
người xấu hay người tốt, không cần biết giữa ngươi và cô nương này có
chuyện gì những gì ta trông thấy chỉ đơn giản là bốn tên nam nhân đấu
với nữ nhân đã thất thế. Các ngươi vẫn còn mặt mũi để lên tiếng hay
sao”
Bình Nhất Chỉ nói
“Bỏ đi, huynh đệ. Cứ để bọn
chúng vác mặt tới Hắc Mộc Nhai xem Lệnh Hồ công tử xử trí ra sao.
Các ngươi tưởng công tử từng là đệ tử Hoa Sơn phái mà không dám làm
gì các ngươi sao”
Vương Từ Hạ cười ha hả
“Hắn dám sao. Hắn giết bọn
ta thì Hoa Sơn phái sẽ tận diệt như Tung Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn thôi”
Điền Bá Quang nghiến răng
“Ngươi…”
Mạc Vô Phong ném ánh mắt
khinh bỉ cho bọn chúng rồi tới ngỏ ý muốn nói chuyện riêng với Lam
Phượng Hoàng, kéo cô ta ra một bên cậu ấy liền hỏi
“Nói khẽ thôi…Lạc Hư hiện
giờ sao rồi. Ta là người của phái Côn Luân không tiện phô trương danh
tính tại đây, nếu cô nương biết điều gì hãy nói cho ta nghe”
Lam Phượng Hoàng giờ mới có
thể nở nụ cười trên mặt, cô ta nói
“Thật vậy sao. Lạc Hư bị
thương nặng lắm…huynh ấy đã đi cùng phái Không Động trở về bản doanh
rồi. Huynh về đó xem huynh ấy đã lành lặn chưa rồi nói cho ta nghe
được không”
Mạc Vô Phong gật đầu
“Được, giờ ta sẽ quay về đó
ngay nhưng làm sao báo được cho cô nương bây giờ”
Lam Phượng Hoàng nói
“Ta sẽ ở Hắc Mộc Nhai đợi
tin của huynh”
Mạc Vô Phong từ biệt Bình
Nhất Chỉ và mọi người nhảy lên Tuyết Vân Câu trở về phái Không Động,
cậu ta hướng ánh mắt tiếc nuối tới hướng cốc Thủy Phong lần cuối
trước khi Tuyết Vân Câu phi như bay trên mặt đất. Đi qua bến đò thành
Lạc Dương cậu ấy không khỏi sững sờ trước khung cảnh tan hoang đang
được người dân dọn dẹp lại. Họ lôi những mảnh gỗ vỡ từ hai, ba con
thuyền xấu số khỏi mặt nước chất đống dưới đất. Nhiều người tới
đem gỗ về phơi khô để chặt ra làm củi chuẩn bị cho mùa đông đang tới,
nhiều người lại đứng tiếc thương những người không thoát khỏi vụ tai
nạn kinh hoàng.
Cậu ta thúc ngực chậm lại
chăm chú nhìn những gì còn lại trên bến đò trong lòng không khỏi hãi
hùng. Những vệt máu vẫn còn loang lổ trên mặt nước kia là bằng
chứng tội ác không thể chối cãi của đệ tử phái Hoa Sơn. Mạc Vô Phong
không thể rời mắt được những gì mình đang nhìn, chỉ tới khi Tuyết
Vân Câu đi qua bến đò cậu ấy mới lấy lại tinh thần tốc hành trở về
phái Không Động.
Vừa phi ngựa qua làn sương mù
bao bọc cánh cửa bản phái Mạc Vô Phong đã trông thấy Đường Chính
Thiên và Trương Thiên Lạc đang đi đi lại lại trên sân. Khuôn mặt tên nào
cũng ủ rũ, mệt nhọc như cả đêm qua không hề chợp mắt. Mạc Vô Phong mỉm
cười phi thẳng vào giữa hai tên đó khiến bọn họ lấy lại tinh thần
ngay.
“Chưởng môn sư huynh”. Trương
Thiên Lạc hét lớn
Đường Chính Thiên nhảy vào ôm
chầm lấy Mạc Vô Phong khiến cậu ta vô cùng khó chịu
“Cuối cùng cũng được trông
thấy bộ mặt của huynh rồi. Bọn đệ nhớ huynh lắm”
Mạc Vô Phong đẩy hắn ra chỉnh
sửa lại y phục của mình
“Hai tên tiểu quỷ này, các đệ
nghĩ làm như vậy sẽ trốn được tội sao. Chờ đấy xem ta xử trí hai
người thế nào”
Đường Chính Thiên nói
“Huynh chỉ có mỗi trò quét
sạch tuyết trên sân thôi. Tiếc là ở trung thổ chưa lạnh tới mức có
tuyết rơi hay để khi nào chúng ta về Tây Vực rồi tính sau”
Mạc Vô Phong biết thừa hai tên
này sẽ lại chơi bài cũ liền chịu thua trước để bọn chúng khỏi bám
theo cả ngày. Cậu ta hỏi
“Lạc Hư sao rồi”
Đường Chính Thiên chỉ tay vào
căn phòng phía Tây
“Huynh cũng nghe chuyện của
Lạc Hư rồi sao. Từ sau chuyện xảy ra ở bến đò tới giờ huynh ấy vẫn
ở trong phòng suốt, bọn đệ ở đây canh cả ngày hôm qua nhưng một chút
động tĩnh cũng không nghe thấy”
Mạc Vô Phong nghe hắn nhắc
tới bến đò thì tim bỗng đập nhanh hơn, cậu ta nói
“Bến đò…Lạc Dương”
Trương Thiên Lạc gật đầu
“Hình như Lạc sư huynh thành
ra như vậy vì chuyện đó. Chưởng môn sư huynh vào gặp huynh ấy thử xem
chắc huynh ấy sẽ lên tiếng đấy”
Mạc Vô Phong bước đi vội vã
về phía căn phòng Lạc Hư đang có mặt trong đó. Cậu ta lấy tay gõ cửa
nhiều lần nhưng đúng như hai tên kia nói bên trong chẳng có chút phản
ứng nào.
“Lạc Hư, là chưởng môn sư
huynh đây”
Cậu ta khựng lại một chút
rồi nói
“Đệ có trong đó không. Huynh
vào được chứ”
Thấy bên trong vẫn không có
động tĩnh gì Mạc Vô Phong liền mạnh dạn mở cửa nhưng vừa đặt chân
vào trong lập tức cậu ấy bị Lạc Hư dùng kiếm tấn công. Thanh trường
kiếm của Lạc Hư vung lên cắt đôi cánh cửa, cắm chặt vào tường. Chưa
dừng lại ở đó Lạc Hư rút thanh kiếm ra tiếp tục nhằm thẳng chưởng
môn sư huynh mà đâm tới. Đường kiếm của hắn hỗn loạn, chiêu không ra
chiêu, thức không ra thức nhưng vẫn rất mãnh liệt và nguy hiểm.
Mạc Vô Phong tức giận hất
văng thanh kiếm của Lạc Hư ra bên ngoài rồi túm cổ áo hắn đè chặt
hắn xuống sàn
“Bình tĩnh lại, Lạc Hư. Có
chuyện gì mà đệ phải hành hạ bản thân như vậy”
Lạc Hư cố gắng vùng vẫy
“Buông ta ra, huynh giữ chặt ta
như vậy làm sao ta cứu được cô ấy…buông ta ra ngay”
Mạc Vô Phong trong cơn nóng
giận đã đánh thẳng một quyền thật mạnh vào mặt Lạc Hư, cậu ta quát
lên
“Đủ rồi, ở đây chỉ có ta và
đệ thôi. Đệ muốn cứu ai hả…đệ như thế này thì cứu được ai hả”
Lạc Hư buông lỏng tứ chi
ngừng vùng vẫy, trước mặt hắn là chưởng môn sư huynh nhưng hai mắt
hắn vẫn trông thấy chiếc thuyền cháy rụi cạnh bến đò. Hắn vừa cười
vừa khóc vừa cố thốt lên những lời nói nghẹn lại trong họng mình
“Lỗi tại đệ đã bỏ đi…cô ấy
ngất đi trong…chiếc thuyền đó. Đệ không biết…không biết đã có chuyện
gì xảy ra…đệ trở về quán trọ lấy thuốc cho cô ấy…sau đó…sau đó đệ
chỉ thấy một chiếc thuyền cháy rụi…”
Mạc Vô Phong nắm chặt hai vai
hắn kéo hắn ngồi dậy. Cậu ấy không biết lúc này nên nói câu gì là
tốt cho Lạc Hư, cũng không biết người mà Lạc Hư nhắc tới là ai nhưng
cậu ta biết người ấy đã chết trên chiếc thuyền đó. Cậu ta nhìn Lạc
Hư và nói
“Hảo huynh đệ, nhìn đệ đau
lòng như vậy huynh cũng không thấy thoải mái gì. Ta không biết cô ấy
là ai nhưng khiến đệ trở nên điên cuồng chỉ có thể là người rất quan
trọng với đệ mà thôi. Lúc này đệ không nên tự hành hạ bản thân, suy
nghĩ tiêu cực. Những kẻ đốt thuyền, những kẻ ác độc đó chúng ta sẽ
tìm ra chúng bắt chúng trả giá cho hành động này”
Lạc Hư nuốt căm hận vào trong
lòng, hắn ngước nhìn chưởng môn sư huynh mà nói rằng
“Hoa Sơn phái…đệ sẽ khiến
bọn chúng tuyệt diệt”
“Đúng vậy, tàn dư Ngũ Nhạc
chính là bọn chúng, chính là những kẻ ác độc đó. Giờ huynh đã
nhận ra chưa Phong ca”. Diệp Đường Yên đứng bên cánh cửa đã được một
lúc, cô ta chứng kiến câu chuyện của Lạc Hư trong lòng càng thêm phẫn
nộ.
Một đệ tử phái Không Động đi
cùng Diệp Đường Yên nói
“Diệp chưởng môn mời Lạc
chưởng môn và những đệ tử chủ chốt của phái Côn Luân tới sảnh lớn”
Diệp Đường Yên nói
“Mẫu thân nhờ muội tới tìm
gặp huynh. Nếu huynh cần thêm thời gian giải quyết chuyện nội bộ muội
sẽ chuyển lời lại cho…”
Mạc Vô Phong nói
“Ta sẽ tới ngay”
Lạc Hư lấy lại tinh thần hắn
đứng dậy và nói
“Đi thôi, chưởng môn sư huynh”
Tại sảnh lớn những nhân vật
quan trọng trong trận chiến tiêu diệt tàn dư Ngũ Nhạc đều đã hội
ngộ. Diệp Ngân Bình an tọa trên chiếc ghế lớn đặt phía trên cùng của
đại sảnh, hai chiếc ghế đặt hai bên phía dưới là chỗ của Mạc Vô
Phong và Hà Kỳ Côn. Những người còn lại ngồi phía sau họ.
Diệp Ngân Bình đưa mắt nhìn
những người đang có mặt tại sảnh lớn rồi ngưng lại phía Lạc Hư. Bà
ta lại được thêm một phen giật mình nhưng lần này khác hẳn với lần
đầu trông thấy Mạc Vô Phong. Nếu lần trông thấy Mạc Vô Phong bà ta cảm
thấy có chút tức giận trong lòng thì lần này nhìn thấy Lạc Hư bà
ta lại thấy cảm giác gì đó rất quen thuộc. Diệp Ngân Bình không dám
nghĩ tới điều đó nhưng sự thực hắn rất giống, giống hệt đứa con đã
mất của bà ta.
Hà Kỳ Côn thấy mọi người
đều đã có mặt đông đủ mà Diệp Ngân Bình cứ như người mất hồn nên
hắn phải vờ ho lên vài tiếng
“Diệp chưởng môn, họ đã tới
hết rồi”
Diệp Ngân Bình miệng nói
nhưng mắt vẫn không rời khỏi Lạc Hư
“Ta biết rồi, vậy ta bắt đầu
nói lí do ta mời mọi người tới đây”
“Không lâu trước Lệnh Hồ Xung và
phu nhân của hắn tới gây sự tại phái chúng ta với ý đồ đoạt lại tin
tình báo mà đệ tử Nhật Nguyệt gắng sức thu thập được. Nhưng mọi
người yên tâm bởi hành động của chúng đều nằm trong kế hoạch ta định
ra. Hà nhị gia chủ cũng nhận được tin từ một kẻ trong ma giáo rằng
Lệnh Hồ Xung đang kêu gọi các môn phái bị chúng ta đe dọa tới Hắc
Mộc Nhai để làm gì ta không cần nói chắc mọi người đều hiểu”
Mạc Vô Phong thắc mắc
“Diệp chưởng môn nói rõ hơn
được không. Bọn họ định làm gì và chúng ta sẽ làm gì”
Diệp Ngân Bình mỉm cười rồi
đánh mắt sang phía Hà Kỳ Côn
“Ta quên mất Mạc chưởng môn
không biết nội dung tin tình báo”
Hà Kỳ Côn giở một tờ giấy
có ghi chép và tổng hợp lại tất cả những gì đệ tử Nhật Nguyệt thu
thập được đọc to rõ ràng
“Tả Lãnh Thiền khi xưa âm mưu
xóa sổ Không Động phái và Côn Luân phái nhưng kế hoạch thất bại. Dù
vậy đi chăng nữa chưởng môn phái Không Động vẫn quyết lật lại mối
thù năm xưa, tiêu diệt tàn dư Ngũ Nhạc khiến Ngũ Nhạc kiếm phái hoàn
toàn biến mất trên giang hồ”
“Phái Không Động quyền cước
tinh diệu nhưng quân số ít ỏi muốn thành đại sự phải hợp sức với
nhiều thế lực khác trong giang hồ. Hiện tại họ đã có mối giao hảo
với Hà gia trang tại Thành Đô và nuôi ý định liên minh với Côn Luân
tại Tây Vực”
“Nhật Nguyệt thần giáo có
nội gián lén lút đưa tin cho chưởng môn phái Không Động nên nhất cử
nhất động của ta đều bị họ biết hết”
“Ban đầu họ chỉ có ý định
tiêu diệt tàn dư Ngũ Nhạc nhưng vì Nhật Nguyệt thần giáo năm lần bảy
lượt muốn xen vào mối tư thù này nên chưởng môn Không Động quyết định
cho ma giáo vào sổ đen”
Diệp Ngân Bình nghe xong liền
nói
“Những điều viết trong tin
tình báo chắc Lệnh Hồ Xung cũng biết rõ rồi. Nhưng bọn chúng biết
cũng chẳng ảnh hưởng tới ta, thế chủ động vẫn do chúng ta nắm giữ.
Bọn chúng có nghĩ nát óc cũng chẳng phán đoán được khi nào chúng
ta tấn công, tấn công bằng cách nào. Thứ mà bọn chúng đang nắm giữ
có chăng chỉ là lời đe dọa dày vò tâm can chúng hàng ngày mà thôi”
Mạc Vô Phong tựa người vào
ghế, tay chống cằm nêu lên suy nghĩ
“Tại sao bà dám chắc phe ta
thuộc bên công phe họ thuộc bên thủ, nếu họ lo ngại tấn công chúng ta
trước bà định làm thế nào. Có thể ngày mai hoặc ngay lúc này đây
người của họ xông vào bản phái một cách bất ngờ thì sao”
Diệp Ngân Bình đứng dậy đi
xuống chỗ họ
“Thứ nhất ta có nội gián bên
phe chúng, bọn chúng ăn gì uống gì làm gì đều tới tai của ta. Nếu
Mạc chưởng môn định nói biết đâu chúng cũng cài nội gián vào bên ta thì
cậu yên tâm phái Không Động không hề nhận thêm đệ tử mười mấy năm nay
rồi. Phái ta có bao nhiêu người, tính cách ra sao, tên gì ta đều biết”
“Thứ hai với tính cách hiệp
nghĩa của tên Lệnh Hồ Xung đó ta dám chắc tới chín phần hắn không
bao giờ chủ động tấn công. Nếu hắn làm vậy thiên hạ không hiểu
chuyện sẽ cho rằng hắn là tên tội đồ phá hoại sự bình yên của giang
hồ, khiến nhiều người rơi vào cảnh gió tanh mưa máu. Một đại hiệp
như hắn cần nhất là gì…cần nhất là danh tiếng…làm sao hắn dám hủy
hoại danh tiếng của mình được”
“Ta đã nghe chuyện phái Hoa
Sơn giết mất hai đệ tử của ta chắc Mạc chưởng môn cũng hiểu rõ lòng
dạ độc ác của lũ tàn dư Ngũ Nhạc đó rồi”
Mạc Vô Phong nói
“Bọn chúng đáng chết nhưng ta
thấy ngoài bọn chúng ra thì…”
Diệp Ngân Bình ngắt lời cậu
ấy, bà ta rít lên
“Ta đã nói rồi, tuổi đời
cậu còn trẻ. Chỉ mới nhìn thoáng qua làm sao cậu thấu hiểu lòng dạ
của chúng, giang hồ ai cũng nói đệ tử Hoa Sơn hiền lành, chất phác,
hành hiệp trượng nghĩa cứu giúp hào kiệt nhưng tại bến đò thành
Lạc Dương chúng đã bộc lộ rõ bản chất của mình, những kẻ kia cũng
thế chỉ có điều chưa tới lúc cậu được chứng kiến thôi”
Lạc Hư đưa mắt nhìn Mạc Vô
Phong
“Chưởng môn sư huynh…”
Mạc Vô Phong ngồi thẳng người
lên, hai mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt sắc lạnh của Diệp Ngân Bình
“Kế hoạch của chúng ta là
gì”
Diệp Ngân Bình vỗ tay hai
tiếng
“Tốt lắm, phải vậy mới xứng
danh chưởng môn chứ. Cậu đừng làm các đệ tử của mình thất vọng”
“Đúng như tin tình báo mấy
tên đệ tử Nhật Nguyệt thu thập được ban đầu ta chỉ ngắm tới tàn dư
Ngũ Nhạc là Hoa Sơn phái và Hằng Sơn phái nhưng người của ma giáo
quyết bảo vệ chúng ta đành đưa cả Nhật Nguyệt thần giáo vào danh
sách loại trừ”
“Kế hoạch của chúng ta sẽ
chỉ nhắm tới ma giáo, một khi tiêu diệt ma giáo thì tàn dư Ngũ Nhạc
mất đi áo giáp sẽ bị kiếm của ta xuyên thủng ngay tức thì. Hơn nữa
ta cũng có tin vui cho mọi người biết trong nội bộ của chúng còn có
vấn đề chúng ta sẽ nhằm vào đó mà tấn công. Phá địch từ trong ra
ngoài”
Hà Kỳ Côn nói
“Ta nghe nói Lệnh Hồ Xung còn
gửi thư mời hai đại sư của Thiếu Lâm tự tới Hắc Mộc Nhai. Không lẽ ‘thái
sơn bắc đẩu’ cũng vào cuộc”
Diệp Ngân Bình mỉm cười
“Đại sư Thiếu Lâm không bao
giờ ra tay hại người có chăng tên Lệnh Hồ Xung đó chỉ muốn thỉnh
giáo họ phương pháp chống lại ta thôi”
Diệp Đường Yên nói
“Không thể xem thường đại sư của
chùa Thiếu Lâm được. Mẫu thân sao không tìm thêm đồng minh khi đó chúng
ta càng nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay. Riêng người của ma
giáo quân số đã lên tới chục vạn, người của tàn dư Ngũ Nhạc không
đáng kể đến nhưng chúng cũng đông bằng nửa chúng ta rồi”
Diệp Ngân Bình hất mạnh tay
áo khiến chiếc cửa sổ bên mạn trái của bà ta vỡ thành ba mảnh
“Ta nói cho con hay đừng bao
giờ nhắc tới Tiên Gia Nhân và lão ta nữa”
Hà Kỳ Côn nói với Đường Yên
“Đừng làm mẫu thân của cô
giận sau này có vấn đề gì Người sẽ tự ra mặt giúp chúng ta. Bản
thân Diệp chưởng môn rất muốn nhờ Người giúp sức nhưng tính nết bà
ấy tiểu thư cũng hiểu”
Mạc Vô Phong lại tựa lưng vào
ghế, cậu ấy nói
“Vậy kế hoạch là để nội bộ
bên đó tự làm hại lẫn nhau sau đó chúng ta ra tay diệt sạch hả”
Diệp Ngân Bình nói
“Đúng vậy, ngoài việc chờ
đợi ra điều quan trọng lúc này…điều khiến ta đau đầu nhất chính là
cách vào Nhật Nguyệt thần giáo. Muốn vào trong đó phải vượt được
Hắc Mộc Nhai, làm không cẩn thận khi qua được rồi người của ta cũng
đuối sức hết không thể chống chọi với hàng ngàn giáo chúng bên trong”
Hà Kỳ Côn lẩm bẩm
“Hắc Mộc Nhai chính là lý do
khi xưa Ngũ Nhạc kiếm phái đồng tâm hiệp lực mà không làm gì được ma
giáo suốt bao nhiêu năm trời”
Mạc Vô Phong mỉm cười
“Việc gì phải nghĩ cách
vượt Hắc Mộc Nhai, ta sẽ tìm đường vào ma giáo khai môn dùm các
người”
Diệp Đường Yên phản đối kịch
liệt
“Không được, chuyện này rất
nguy hiểm. Huynh là chưởng môn nếu có mệnh hệ gì thì đệ tử của
huynh phải làm sao”
Diệp Ngân Bình giơ tay lên ra
lệnh cho Đường Yên im lặng
“Ý kiến rất hay. Cậu tự tin
đưa ra quyết định này chắc hẳn đã có cách thực hiện nó”
Mạc Vô Phong nói
“Dựa vào nội gián của bà
chắc chắn chưa kịp mở cổng đã bị giết chết hơn nữa ta nhớ trong tin
tình báo có nhắc tới nội gián chắc chắn giáo chủ của bọn chúng
sẽ tập hợp tất cả lại điều tra danh tính, chắc gì tên nội gián của
bà đã qua khỏi”
“Còn nữa không những ta và
Tam Tài Tử của mình đều quen biết người bên phe địch. Có điều chỉ
mình ta vẫn giấu danh tính với họ nên ta đi là thích hợp nhất”
Diệp Đường Yên tỏ vẻ lo ngại
“Liệu mọi chuyện có đơn giản
như huynh nghĩ không. Nếu chẳng may…”
Mạc Vô Phong nói với vẻ mặt
trầm ngâm
“Người ta có câu người tính
không bằng trời tính. Có thể ông trời sẽ giúp ta hoàn thành trót
lọt cũng có thể sẽ khiến ta bại lộ chân tướng chết không toàn thây”
Đường Chính Thiên lên tiếng
“Chưởng môn sư huynh đừng quá
lo lắng. Nếu huynh gặp chuyện gì bọn đệ nhất định sẽ tới cứu huynh”
Mạc Vô Phong nở nụ cười trên
mặt nhưng trong lòng cậu ấy cũng có hơi rùng mình
“Ta nói đùa vậy thôi, có
những kế hoạch…ngay cả ông trời cũng không thay đổi được”
Diệp Ngân Bình nói
“Nói hay lắm, chỉ cần cậu
thâm nhập vào ma giáo thành công đợi thời cơ chín muồi ta sẽ huy động
toàn bộ đệ tử tiến vào Hắc Mộc Nhai”
Hà Kỳ Côn rời ghế ra trước
Diệp Ngân Bình mở lời
“Nếu mọi chuyện đã quyết
định xong trong thời gian chờ đợi ta xin phép được trở về Hà gia trang
làm chuyện riêng”
Diệp Ngân Bình hỏi han
“Vẫn chưa tìm được Hà thiếu
gia sao”
Hà Kỳ Côn nói
“Ngày nào bọn ta còn chưa
lùng sục khắp trung nguyên ngày ấy bọn ta chưa bỏ cuộc”
Diệp Ngân Bình thầm nghĩ sao
ông ta không quên đi tên thiếu gia đó mà yên vị với chức gia chủ của
mình không lẽ vị thiếu gia này có điều gì đặc biệt sao. Nghĩ tới
đây bà ta liền kết thúc cuộc gặp mặt tại sảnh lớn để Hà Kỳ Côn
trở về gia trang. Bà ta tiến tới chỗ Lạc Hư nói hắn nán lại một
chút khiến hắn hơi ngạc nhiên. Đợi mọi người ra khỏi sảnh lớn bà ta
liền nhìn chăm chú Lạc Hư một cách âu yếm.
Lạc Hư thắc mắc
“Diệp chưởng môn muốn nói gì
với ta”
Diệp Ngân Bình như bừng tỉnh
khỏi cơn mơ, bà ta vội giải thích
“Xin lỗi đã khiến cậu khó
xử…Chỉ là…ta trông cậu rất giống hài tử của mình, đáng tiếc sự
thực nhẫn tâm…nó đã chết thật rồi”
Lạc Hư ‘ồ’ lên
“Trên đời người giống người
không phải chuyện hiếm”
Diệp Ngân Bình biết là vậy
nhưng khi nói chuyện với Lạc Hư không hiểu sao bà ta rất an lòng
“Cha mẹ cậu đều là người Tây
Vực?”
Lạc Hư lắc đầu
“Ta không chắc, từ nhỏ ta đã được
sư phụ nhận vào phái Côn Luân. Cha mẹ của ta là ai sư phụ không thấy
nhắc đến”
Diệp Ngân Bình lại im lặng
đứng ngắm nhìn khuôn mặt Lạc Hư. Bà ta nghĩ nếu hài tử của mình
lớn lên chắc chắc sẽ y hệt như thế này, cao hơn bà ta, nói năng chững
chạc. Bà ta quay người đi rót một ly rượu uống vào cho tỉnh táo rồi
bảo Lạc Hư hãy lui ra.
Uống cạn cả chén rượu bà ta
lại say khướt như mọi ngày. Bà ta đập phá đồ đạc, chửi bới Hoa Thiên
Tuyết là đồ rắn độc, nguyền rủa Tiên Gia Nhân bạc tình bạc nghĩa cả
đời này sẽ mãi mãi đơn độc, tiếc thương hài nhi của mình, một đứa
còn nhỏ mà đã yểu mệnh đứa kia thì mất đi đôi mắt. Chửi xong bà ta
lại chỉ trích ông trời tại sao đối xử với mình như thế.
Diệp Đường Yên biết tới giờ
này mẫu thân lại tự hành hạ mình nhưng cô ta chẳng thể can ngăn, cô ta
chỉ biết đứng cách nơi đó một khoảng đủ xa để nghe thấy hết những
lời mẫu thân nói. Hoa Thiên Tuyết, Tiên Gia Nhân, những cái tên đó đã
in sâu vào tâm trí cô ta từ khi còn nhỏ tới tận bây giờ.
Mạc Vô Phong thấy cô ta ngồi
một mình giữa đêm liền bước tới hỏi han
“Ngoài trời lạnh lắm để
huynh đưa muội về phòng”
Diệp Đường Yên nói
“Huynh cũng nghe hết rồi phải
không? Muội ước gì ông trời để mình gặp được hai người đó, hai người
đã làm khổ mẫu thân muội…Muội sẽ…”
Mạc Vô Phong liền an ủi cô ta
“Chuyện của các tiền bối
chúng ta không nên nghĩ tới. Thù hận của họ là của họ, không phải
của muội”
Diệp Đường Yên nói
“Huynh có biết họ đã làm ra
những chuyện gì không. Mẫu thân nói hôm đó người vừa sinh ra muội thì
bị gian tình của phụ thân nổi cơn ghen tới cướp mất muội. Hoa Thiên
Tuyết…bà ta định giết muội nhưng mẫu thân dùng mưu kế giành lại được
muội từ tay bà ta. Bà ta tức giận trở về bản phái gặp người là
giết gặp nhà thì đốt. Đại ca của muội không thoát khỏi tay bà ta nên
đã thiệt mạng khi vừa mới biết đi còn phụ thân không còn mặt mũi
nào nhìn mặt muội và mẫu thân nên cũng ra đi bỏ mặc tất cả”
Mạc Vô Phong nghe chuyện cũng
thương tiếc cho Diệp Ngân Bình, cảm thông với Diệp Đường Yên nhưng những
gì cậu ta có thể làm bây giờ chỉ là đứng cạnh và an ủi cô ta, cậu
ấy tuy đã làm chuyện có lỗi với Diệp Đường Yên nhưng sao vẫn không
thể cởi mở lòng mình, một cái ôm hay một cái nắm tay cậu ấy đều
thấy rất khó và gượng gạo. Có điều cái tên Hoa Thiên Tuyết vẫn cứ
đọng lại trong suy nghĩ cậu ấy một cách vô ý, cậu ta có cảm giác
cái tên này rất quen thuộc cứ như khi còn nhỏ đã nghe ai đó gọi cái
tên này bên tai mình rất nhiều nhưng Mạc Vô Phong cho rằng chắc do bản
thân suy nghĩ nhiều quá nên đầu óc bắt đầu rối loạn.
Sáng hôm sau Mạc Vô Phong từ
biệt mọi người lên đường tới thẳng Hắc Mộc Nhai, cậu ta muốn xem thử
đường lên núi có khó như bọn họ nói không và cũng là để tìm Bình
Nhất Chỉ cùng cô nương nhờ cậu ấy hỏi thăm Lạc Hư kia.
Khi đặt chân tới trung nguyên
chưa bao giờ cậu ta nghĩ tới cảnh tượng này, những gì cậu ta gặp
phải cứ như một giấc mơ chưa biết hồi kết. Nhưng đã dính tới ân oán
của người trung thổ muốn thoát ra đâu có dễ dàng, từ một người Tây
Vực không biết tới giang hồ là gì giờ đây chính cậu ấy đã trở
thành một phần của thế giới nghiệt ngã này. Một thế giới phải đấu
tranh liên tục để được sống ngày qua ngày, một thế giới thật giả
lẫn lộn, tốt xấu bất phân. Con người sinh ra tính bản thiện nhưng
giang hồ đã lấy hết phần thiện của chúng ta, đã là kẻ trong giang
hồ phải đối mặt với chém giết, với máu tươi, với âm mưu gian độc.
Yên bình là từ hoàn toàn
không tồn tại trong giang hồ, hôm nay các anh hùng hào kiệt giết được
Đông Phương Bất Bại ngày mai lại có kẻ khác lên ngôi. Nếu hoàng cung
có hoàng đế đứng đầu thì giang hồ cũng vậy, nhưng trở thành kẻ
đứng đầu trong giang hồ còn khó gấp ngàn lần ngồi trên ngai vàng kia.
Nỗi khổ của kẻ đứng đầu chỉ có mình hắn biết, hàng ngày ngủ không
đầy giấc, ăn một bát cơm uống một chén nước cũng phải hết mực đề
phòng. Mỗi sáng thức dậy đều phải tính trăm phương ngàn kế sao cho
mình không bị kẻ khác hãm hại. Kẻ đứng đầu nhìn ai cũng đều đa
nghi, không có lấy một bằng hữu để sẻ chia buồn vui hay những câu
chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Đông Phương Bất Bại – người đã
từng sống một cuộc sống như vậy. Nhưng hiện giờ nàng ngủ rất ngon,
không phải lo sợ, không phải đề phòng, khi nào ngủ đầy giấc nàng sẽ
tỉnh. Bây giờ cũng vậy hai mắt nàng mở ra sau một giấc ngủ dài nhưng
không nhớ được đã có chuyện gì xảy ra với mình. Thân thể nàng vẫn
lạnh như băng không thể cử động nổi, đôi chỗ trên cơ thể nàng còn có
vài vết rách không được ai băng bó.
Nàng đang nằm trong một căn
phòng nhỏ với cánh cửa được khóa chặt bên ngoài. Có vẻ chiếc chăn
ấm đang đắp trên người nàng không có tác dụng với hàn khí trong cơ
thể. Nàng mệt mỏi cố gắng lục tìm lại mọi chuyện xảy ra trước đấy
“Chiếc thuyền đó hình như đã
nổ tung thì phải…Mình và…họ…đều bị chìm xuống đáy sông”
‘Lạch cạch’. Tiếng ổ khóa
đang được ai đó đút chìa vào từ bên ngoài. Nàng nghe thanh âm đó lập
tức nhắm chặt hai mắt lại xem kẻ nào đang bước tới. Cánh cửa vừa
mở ra thì hai bóng người bên ngoài lập tức nhảy vào ngay rồi khép
cửa lại.
“Cô ta chết chưa”
Huỳnh Cao Thái chân đi khập
khiễng bước tới bên giường kiểm tra
“Vẫn còn thở…”
Tên nam nhân đi cùng Huỳnh Cao
Thái cầm hũ rượu uống lấy uống để, mùi rượu trên cơ thể hắn phát
ra tràn ngập căn phòng cứ như thể hắn vừa tắm bằng rượu cũng nên.
“Ta chẳng hiểu ngươi nghĩ gì
lại đưa một…Ừm…đại mỹ nhân này vào nơi toàn nam nhân như vậy khác
nào muốn hại cô ta…Đừng nhắc tới mấy tên đó, ngươi xem đi…ta bắt đầu…có
hứng rồi này”
Huỳnh Cao Thái đẩy hắn ngã
ngửa ra sau nhưng thân thể hắn chuẩn bị chạm đất lập tức khựng lại,
hắn giữ vững thân thể bằng hai gót chân lại lấy tay đưa hũ rượu lên
miệng uống, động tác nhuần nhuyễn như mấy người diễn võ ngoài
thành.
“Chính vì sợ mấy tên các
ngươi giở trò nên ta mới khóa cửa cẩn thận”. Huỳnh Cao Thái nói
“Cái cửa mỏng manh kia ta đá
một cái là vỡ vụn. Ta khuyên ngươi nên đem cô ta đi chỗ khác càng sớm
thì càng tốt”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét